← Quay lại trang sách

Chương 35

Khi chỉ còn lại hai chúng tôi ở trong phòng, Zara vẫn không vội lập tức nói ngay. Tôi quyết định rằng nếu bà ấy không phải người phá vỡ sự im lặng thì tôi sẽ làm. “Bác đã nói chuyện với các luật sư.” Đó là lời giải thích hiển nhiên cho việc tại sao bà ấy lại xuất hiện ở đây.

“Đúng thế,” Zara không thèm nói lời xin lỗi. “Và bây giờ tôi sẽ nói chuyện với cô. Tôi chắc chắn rằng cô có thể tha thứ cho tôi vì đã không làm thế này sớm hơn. Như cô biết đấy, chuyện này hơi sốc.”

Hơi? Tôi khịt mũi và cắt ngang bầu không khí tốt đẹp. “Bác đã tổ chức một buổi họp báo và hùng hồn khẳng định rằng bố của bác đã già yếu, còn cháu thì đang bị điều tra về tội lạm dụng người cao tuổi.”

Zara ngồi xuống cuối chiếc bàn cổ - một trong số ít chỗ trống trong phòng đang không bị bao phủ bởi hàng đống phụ kiện và quần áo. “Đúng thế, chà, cô nên cảm ơn nhóm luật sư của mình vì đã không làm rõ một số sự thật sớm hơn đi.”

“Nếu cháu không nhận được gì thì bác cũng sẽ chẳng có gì hết.” Tôi sẽ không để bà ta bước vào đây rồi nhảy múa làm trò xung quanh sự thật.

“Trông cô... đẹp đấy.” Zara thay đổi chủ đề và dò xét trang phục mới của tôi. “Không phải đồ mà tôi sẽ chọn cho cô, nhưng trông khá đoan trang.”

Đoan trang, pha chút cá tính. “Cảm ơn.” Tôi làu bàu.

“Cô có thể cảm ơn tôi khi tôi đã làm xong tất cả những gì có thể để giúp cô vượt qua quá trình chuyển đổi này.”

Tôi không ngây thơ đến mức tin rằng bà ấy đột ngột thay đổi lòng dạ đâu. Nếu trước đây bà ấy khinh thường tôi thì bây giờ cũng vẫn sẽ như vậy. Khác biệt duy nhất là bà ấy đang cần một thứ gì đó. Tôi nghĩ rằng nếu tôi kiên nhẫn đợi đủ lâu thì bà ấy sẽ nói cho tôi biết chính xác thứ đó là thứ gì.

“Tôi không rõ Alisa đã nói với cô đến đâu, nhưng bên cạnh tài sản cá nhân của bố tôi, cô còn được kế thừa quyền kiểm soát quỹ của gia đình.” Zara đánh giá biểu cảm trên gương mặt tôi trước khi nói tiếp. “Nó là một trong những quỹ từ thiện tư nhân lớn nhất cả nước. Chúng tôi trao tặng số tiền lên đến một trăm triệu đô-la mỗi năm.”

Một trăm triệu đô-la. Tôi sẽ không bao giờ quen được với điều này mất. Những con số như thế dường như sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. “Mỗi năm ư?” Tôi thất kinh hỏi.

Zara mỉm cười nhẹ. “Lãi kép là một thứ đáng yêu.”

Tiền lãi một trăm triệu đô-la mỗi năm - và đó là bà ấy mới chỉ nói đến quỹ, chứ chưa hề nhắc đến tài sản cá nhân của Tobias Hawthorne. Lần đầu tiên, tôi thực sự làm một phép toán trong đầu. Ngay cả khi thuế chiếm đến một nửa bất động sản, và tôi chỉ thu được lợi tức trung bình là bốn phần trăm - tôi vẫn sẽ kiếm được gần một tỷ đô-la mỗi năm. Không cần phải làm gì. Thật sai trái.

“Quỹ trao tặng tiền cho những ai thế ạ?” Tôi khẽ hỏi.

Zara đứng lên và bắt đầu đi lại khắp phòng. “Quỹ Hawthorne đầu tư vào trẻ em và gia đình, các sáng kiến về sức khỏe, tiến bộ khoa học, xây dựng cộng đồng và nghệ thuật.”

Bạn có thể hỗ trợ gần như tất cả mọi thứ liên quan đến những hoạt động ấy. Tôi có thể hỗ trợ gần như tất cả mọi thứ.

Tôi có thể thay đổi thế giới.

“Tôi đã dành gần như toàn bộ cuộc đời mình để điều hành quỹ đó.” Môi Zara mím chặt. “Có rất nhiều tổ chức dựa vào sự hỗ trợ của chúng tôi. Nếu cô định tự mình nỗ lực, thì cô có thể làm đúng mà cũng có thể làm sai.” Bà ấy dừng ngay trước mặt tôi. “Cô cần tôi, Avery ạ. Mặc dù tôi cũng muốn rửa tay gác kiếm lắm rồi, nhưng tôi đã làm việc này quá lâu và quá nhiều nên cũng không nỡ bỏ rơi nó.”

Tôi lắng nghe những lời mà bà ấy nói - và cả những lời bà ấy không nói. “Quỹ có trả tiền cho bà không?” Tôi hỏi. Tôi đếm từng giây cho đến khi bà ấy trả lời.

“Tôi nhận một mức lương tương xứng với những kỹ năng mà tôi mang lại.”

Mặc dù bây giờ nói với bà ta rằng bà đã không còn tác dụng gì để cần đến nữa thì cũng hả lòng hả dạ đấy, nhưng tôi không bốc đồng như thế đâu, và cũng không tàn nhẫn đến vậy. “Cháu muốn tham gia vào việc này,” tôi nói với bà ấy. “Và không chỉ đến đó ngồi không. Cháu còn muốn được đưa ra quyết định.”

Vô gia cư. Nghèo đói. Bạo lực gia đình. Tiếp cận với chăm sóc dự phòng. Tôi có thể làm gì với một trăm triệu đô-la mỗi năm?

“Cô còn quá trẻ nên mới tin rằng tiền có thể giải quyết được tất cả,” Zara nói, giọng có vẻ nuối tiếc.

Bà ta nói như thể bà ấy quá giàu đến mức không thể tưởng tượng được sức nặng của những vấn đề mà tiền có thể giải quyết vậy.

“Nếu cô thực sự nghiêm túc muốn đảm nhiệm một vai trò trong quỹ...” Giọng Zara nghe có vẻ thích thú khi nói điều này, như thể bà ấy đang tỏ vẻ thích thú với việc lặn biển hay lấy tủy răng. “Tôi có thể dạy cô những điều cô cần phải biết. Thứ Hai. Sau giờ học. Ở văn phòng của quỹ nhé.” Bà ấy cố tình tách từng phần trong mệnh lệnh đó thành từng câu riêng biệt.

Cánh cửa mở ra trước khi tôi có thể hỏi địa chỉ chính xác của quỹ. Oren đến lấp vào chỗ trống bên cạnh tôi. Những người phụ nữ trong gia đình này sẽ truy đuổi cháu đến tận tòa, ông ấy đã từng nói với tôi như thế. Nhưng hiện tại Zara biết rằng bà ấy không thể truy đuổi tôi một cách hợp pháp.

Và người đội trưởng đội vệ sĩ của tôi không muốn tôi ở một mình trong căn phòng này cùng với bà ấy.