Chương 15
“Chào mừng em trở về nhà, Avery.” Alisa bước vào tiền sảnh và quay lại đối mặt với tôi. Tôi ngừng thở trong chốc lát khi bước qua ngưỡng cửa. Cảm giác giống hệt như lúc đang bước chân vào Cung điện Buckingham hay trường Hogwarts thì được thông báo rằng nơi đó thuộc quyền sở hữu của bạn vậy.
“Phía cuối hành lang đó,” Alisa nói, “có nhà hát, phòng nhạc, nhà kính trồng cây, phòng tắm nắng...” Tôi thậm chí còn không hiểu một nửa trong số những căn phòng ấy có tác dụng gì. “Tất nhiên, em đã thấy Phòng Lớn rồi,” Alisa tiếp tục giới thiệu. “Phòng ăn chính ở phía sau, tiếp đó là nhà bếp, bếp ăn của đầu bếp...”
“Đầu bếp?” Tôi buột miệng ngạc nhiên.
“Có các đầu bếp riêng phục vụ cho từng món sushi, món Ý, món Đài Loan, món chay và bánh ngọt.” Giọng nói vừa cất lên là một giọng nam. Tôi quay lại và thấy đôi vợ chồng lớn tuổi xuất hiện trong buổi đọc di chúc đang đứng cạnh lối vào Phòng Lớn. Vợ chồng nhà Laughlin, 3 tôi vẫn nhớ rõ. “Nhưng vợ tôi xử lý các công việc nấu nướng hàng ngày,” ông Laughlin tiếp tục làu bàu.
“Ngài Hawthorne là một người rất coi trọng sự riêng tư.” Bà Laughlin nhìn tôi chòng chọc. “Ngài ấy thường ăn đồ ăn tôi nấu bởi ngài ấy không thích có nhiều người lạ lảng vảng trong Nhà hơn mức cần thiết.”
Tôi thầm chắc chắn trong đầu rằng bà ấy đang nói đến chữ Nhà có chữ N viết hoa, và thậm chỉ bà ấy còn coi tôi là người ngoài nữa cơ.
“Có hàng tá nhân viên được thuê riêng kiều ấy,” Alisa giải thích. Tất cả bọn họ đều được nhận lương toàn thời gian nhưng chỉ phải làm việc khi được yêu cầu.”
“Nếu thực sự cần phải làm gì đó thì sẽ luôn có ngay người đảm nhiệm,” ông Laughlin nói một cách rành mạch. “Và tôi thấy rằng những việc này thường được thực hiện kín đáo nhất có thể. Cô sẽ thường xuyên không biết đến sự tồn tại của họ ở đây.”
“Nhưng tôi thì biết,” Oren khẳng định. “Mọi chuyển động ra vào khu nhà đều được giám sát một cách chặt chẽ, và không ai có thể bước chân qua cổng nếu chưa được kiểm tra lý lịch một cách kỹ lưỡng, đến từng chân tơ kẽ tóc. Nhóm xây dựng, nhân viên dọn phòng, làm vườn, mát-xa, đầu bếp, nhà tạo mẫu hay chuyên gia nếm đồ ăn đều phải trải qua sự kiểm tra từ người của đội tôi.”
Chuyên gia nếm đồ ăn. Nhà tạo mẫu. Đầu bếp. Nhân viên mát-xa. Bộ não của tôi đảo ngược một vòng danh sách ấy. Thật chóng mặt quá.
“Khu vực thể dục thể thao nằm ở cuối hành lang này,” Alisa tiếp tục, quay trở lại vai trò hướng dẫn viên du lịch của mình. “Có sân bóng rổ và bóng vợt cỡ lớn, tường leo núi, một sân bowling...”
“Sân bowling ấy ạ?” Tôi nhắc lại.
“Chỉ có bốn đường bóng thôi,” Alisa nói chắc như đinh đóng cột, cứ như thể việc có một sân bowling nhỏ trong nhà là điều hoàn toàn hợp lý.
Tôi vẫn đang cố sức để nặn ra một phản ứng thích hợp thì cánh cửa trước phía sau lưng tôi bật mở. Hôm qua, Nash Hawthorne đã để lại cho tôi ấn tượng rằng anh ấy chẳng thuộc về nơi này, nhưng hiện tại anh ấy lại xuất hiện ở đây.
“Chàng cao bồi đi xe phân khối lớn,” Libby thì thầm bên tai tôi.
Alisa đứng bên cạnh tôi thì cứng đơ người. “Nếu mọi thứ ở đây đã được sắp xếp ổn thỏa thì chị sẽ gọi điện về để báo cáo với công ty.” Chị ấy thò tay vào túi áo vest và đưa cho tôi một chiếc điện thoại mới. “Chị đã thêm số của chị, ông Laughlin và Oren vào danh bạ rồi. Em cần gì thì cứ gọi nhé.”
Sau đó, Alisa rời đi mà không nói lời nào với Nash, và anh ấy cũng chỉ trơ mắt đứng nhìn chị ấy bước ra ngoài.
“Cậu nên cẩn thận với người phụ nữ ấy,” bà Laughlin mở miệng khuyên nhủ cậu con trai cả nhà Hawthorne ngay khi cánh cửa đóng lại. “Địa ngục không đáng sợ bằng đám phụ nữ bị khinh miệt đâu.”
Câu nói này càng củng cố thêm điều mà tôi đã suy nghĩ từ lâu. Alisa và Nash. Luật sư của tôi đã khuyên tôi không nên đánh mất trái tim mình trước một người của nhà Hawthorne, rồi khi chị ấy hỏi tôi có bao giờ cuộc đời tôi bị hủy hoại bởi một trong số họ chưa, tôi đã trả lời là chưa và chị ấy nói rằng em thật may mắn.
“Bà đừng tự thuyết phục mình rằng Lee-Lee đang đồng tình với kẻ thù nữa,” Nash khuyên bảo bà Laughlin. “Avery không phải kẻ thù của bất cứ ai. Ở đây cũng không có kẻ thù nào hết. Đây là điều mà ông mong muốn.”
Ông. Tobias Hawthorne. Dù đã qua đời nhưng ông ấy vẫn có tầm ảnh hưởng hơn tất thảy.
“Avery không có lỗi gì cả,” Libby ở bên cạnh tôi nói. “Nó chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Nash chuyển sự chú ý của mình sang chị gái tôi, và tôi có thể cảm nhận được chị ấy đang cố để làm mình chìm dần vào trong quên lãng. Nash nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền của chị ấy ẩn sau mái tóc loà xòa. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?” Anh ấy thì thầm.
“Tôi ổn,” Libby đáp, kiên định ngẩng cao đầu.
“Tôi có thể thấy điều đó,” Nash trả lời nhẹ nhàng, “Nhưng nếu cô quyết định muốn đặt cho tôi một cái tên, tôi sẽ vui lòng đón nhận nó.”
Tôi có thể thấy rõ sức ảnh hưởng của những lời nói vừa rồi lên Libby. Chị ấy không quen với việc có ai đó bắt bài mình, ngoại trừ tôi.
“Libby!” Oren thu hút sự chú ý của chị ãy. “Nếu cô có thời gian, tôi muốn giới thiệu cô với Hector, người sẽ trực tiếp hướng dẫn công việc cho cô. Avery, cá nhân tôi có thể đảm bảo với cháu rằng Nash sẽ không dùng rìu giết cháu hay để bất kỳ ai khác dùng rìu sát hại cháu trong lúc tôi rời đi.”
Lời nói này nhận được một cái khịt mũi từ Nash, còn tôi thì trừng mắt nhìn Oren. Ông ấy không cần phải đi rêu rao rằng tôi chẳng có chút tin tưởng nào với bọn họ như thế này đâu! Khi Libby đi theo Oren vào sâu trong nhà, tôi nhìn thấy rất rõ cách mà người con cả của nhà Hawthorne quan sát chị ấy.
“Để chị ấy yên,” tôi cảnh cáo Nash.
“Em thích che chở thật đấy,” Nash phân trần. “Và có vẻ như em sẽ bất chấp tất cả để làm điều đó. Nếu có một điều mà anh trân trọng ở em thì chính là việc em có cả hai nét tính cách đặc biệt này.”
Có va chạm xảy ra, sau đó tôi nghe thấy một tiếng uỵch vang lên ở phía xa.
“Đây,” Nash trầm ngâm, “có lẽ sẽ là lý do khiến anh quay trở lại và không sống cuộc sống nay đây mai đó, vui vẻ như chúng ta đã từng nói nữa.”
Một tiếng uỵch khác lại vang lên.
Nash đảo mắt. “Chuyện này chắc sẽ vui lắm đấy.” Anh ấy bắt đầu sải bước về phía hành lang gần đó, rồi quay lại, nhìn qua vai mình. “Em cũng nên đi cùng anh đi, nhóc ạ. Em biết họ nói gì về những lễ rửa tội và đám cháy rồi mà.”