Chương 61
Tôi nói với Libby rằng tôi sẽ ở nhà. Tôi đã cố gắng lựa lời để hỏi chị ấy về tin nhắn của Drake nhưng không thành công. Nếu Drake không chỉ nhắn tin thì sao nhỉ? Ý nghĩ đó len lỏi qua ý thức của tôi. Nếu chị ấy đã gặp anh ta rồi thì sao? Nếu anh ta bảo chị ấy lén đưa mình vào khu nhà thì sao?
Tôi tắt dòng suy nghĩ ấy. Không có chuyện “lẻn vào” khu nhà được. An ninh rất chặt chẽ và Oren sẽ báo ngay cho tôi nếu Drake có ở đó trong thời gian diễn ra vụ nổ súng. Anh ta sẽ là nghi phạm hàng đầu - hoặc gần như thế.
Nếu tôi chết, ít nhất cũng sẽ có một cơ hội là mọi thứ được chuyển cho người thân ruột thịt nhất của tôi. Đó là Libby, và cả bố của chúng tôi nữa.
“Em ốm à?” Libby hỏi, đặt mu bàn tay lên trên trán tôi. Chị ấy đang đi đôi bốt màu tím mới và mặc một chiếc váy màu đen với tay dài bằng ren. Chị ấy trông như đang định đi đâu đó.
Gặp Drake ư? Nỗi sợ hãi lắng đọng trong lòng tôi. Hay đi cùng Nash?
“Ngày chăm sóc sức khoẻ tinh thần,” tôi lấp liếm. Libby chấp nhận lý do đó và tuyên bố bây giờ là Thời gian dành cho chị em gái. Nếu chị ấy có kế hoạch từ trước, chị ấy sẽ không nghĩ hai lần mà lập tức từ bỏ chúng vì tôi.
“Muốn đi spa không?” Libby nghiêm túc hỏi tôi. “Hôm qua chị có đi mát-xa và đúng là chết cũng cam lòng.”
Hôm qua tôi suýt chết. Tôi không nói ra điều đó và cũng không nói với chị ấy là nhân viên mát-xa sẽ không quay lại vào ngày hôm nay, hoặc trong tương lai gần. Thay vào đấy, tôi đưa ra ý tưởng duy nhất khiến Libby phân tâm mà tôi có thể nghĩ ra, thứ cũng có thể khiến tôi phân tâm khỏi những bí mật mà tôi đang cố giữ kín với chị ấy.
“Chị có muốn giúp em tìm Davenport không?”
♟
Theo kết quả tìm kiếm trên Internet của tôi và Libby, thuật ngữ Davenport được dùng riêng biệt để chỉ hai loại đồ nội thất: ghế sô-pha và bàn làm việc. Thuật ngữ được dùng cho sô-pha là một thuật ngữ chung, giống như Kleenex [1] cho khăn giấy hoặc dumpster để chỉ thùng rác; nhưng bàn Davenport là một loại bàn đặc biệt, gây chú ý với các ngăn và hộc giấu đồ, mặt bàn nghiêng có thể được nâng lên để lộ một ngăn lưu trữ bên dưới.
Tất cả những gì tôi biết về Tobias Hawthorne đều nhắc nhở tôi rằng có lẽ điều chúng tôi đang tìm kiếm không phải một chiếc sô-pha.
“Việc này có thể sẽ tốn chút thời gian đấy,” Libby nói. “Em có biết nơi này lớn đến thế nào không?”
Tôi đã ghé xem phòng nhạc, phòng tập thể dục, sân chơi bowling, phòng trưng bày ô tô của Tobias Hawthorne, nhà tắm nắng... và đó thậm chí còn chưa bằng một phần tư những gì có thể xem. “Khổng lồ.”
“Nguy nga như một cung điện,” Libby lí nhí. “Và kể từ khi chị trở thành mục tiêu xấu của truyền thông, chị chẳng có việc gì làm ngoại trừ khám phá cả.” Lời nhận định công khai này chắc chắn đến từ Alisa và tôi tự hỏi không biết chị ấy đã có bao nhiêu cuộc trò chuyện với Libby mà không có mặt tôi ở đó. “Có nguyên một phòng khiêu vũ theo đúng nghĩa đen,” Libby tiếp tục. “Hai rạp, một rạp chiếu phim, một rạp hát có ghế theo lô và sân khấu.”
“Em ghé phòng đó rồi,” tôi đáp. “Và cả sân chơi bowling.”
Đôi mắt đánh viền phấn côn [2] của Libby mở to. “Em có chơi không?”
Sự khiếp sợ của chị ấy có tính lan tỏa. “Em có.”
Libby lắc đầu. “Ngôi nhà này sẽ không bao giờ ngừng quái đản, còn có hẳn một sân chơi bowling nữa kìa.”
“Ngoài ra còn có một bãi tập lái xe,” Oren đứng sau lưng tôi bổ sung. “Và sân bóng vợt.”
Libby chẳng có dấu hiệu nào là chú ý đến người đàn ông đang bám sát chúng tôi. “Làm thế nào mà chúng ta có thể tìm ra được một cái bàn con con chứ?” Chị ấy hỏi.
Tôi quay lại phía Oren. Nếu ông ấy ở đây thì cũng có thể sẽ giúp ích được gì đấy. “Cháu đã xem phòng làm việc bên phía khu nhà của chúng ta rồi. Tobias Hawthorne còn có phòng làm việc nào khác không ạ?”
♟
Bàn làm việc trong một văn phòng khác của Tobias Hawthorne cũng không phải một chiếc Davenport. Có ba phòng trong phòng làm việc lớn. Phòng Xì gà. Phòng Bi-a. Oren sẽ giải thích cho tôi khi cần thiêt. Căn phòng thứ ba rất nhỏ và không có cửa sổ. Ở giữa phòng, có thứ trông giống như một vỏ kén màu trắng khổng lồ.
“Buồng tước đoạt cảm giác,” Oren nói với tôi. “Thỉnh thoảng, ngài Hawthorne thích cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.”
♟
Cuối cùng, Libby và tôi đành phải tìm kiếm theo mạng lưới, y hệt như cách tôi và Jameson đã tìm kiếm trong Rừng Đen. Từng khu một và từng phòng một, chúng tôi đi xuyên qua các đại sảnh của Nhà Hawthorne. Oren không bao giờ cách chúng tôi quá vài bước chân.
“Và chúng ta đã đến... spa .” Libby bật tung cánh cửa. Chị ấy có vẻ lạc quan. Hoặc là, chị ấy đang che giấu gì đó.
Đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tôi quan sát không gian xung quanh. Rõ ràng là chúng tôi sẽ không tìm thấy cái bàn nào ở đây cả, nhưng điều đó cũng không thể ngăn tôi thu hết tất cả vào tầm mắt. Căn phòng hình chữ L. Ở phần dài hơn của chữ L, sàn được lát gỗ; ở phần ngắn hơn, sàn được lát bằng đá. Ở giữa phần đá, có một cái hồ nhỏ hình vuông được xây trũng xuống lòng đất. Hơi nước bốc lên từ bề mặt của nó. Phía sau có một buồng tắm kính lớn bằng kích cỡ của một phòng ngủ nhỏ, với vòi nước được gắn trên trần thay vì âm tường.
“Bồn nước nóng. Phòng tắm hơi.” Ai đó cất tiếng từ sau lưng chúng tôi. Tôi quay lại và thấy Skye Hawthorne. Bà ấy đang mặc một chiếc áo choàng dài chạm đất, lần này là màu đen. Bà sải bước sang phần rộng hơn của căn phòng, thả rơi áo choàng và nằm xuống chiếc giường gấp bọc nhung màu xám. “Bàn mát-xa,” Skye cất tiếng, ngáp dài và che thân mình bằng một tấm khăn - như không che. “Tôi đã gọi một nhân viên mát-xa đến.”
“Nhà Hawthorne hiện đang đóng cửa, không cho khách vãng lai vào,” Oren nói thẳng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi màn trình diễn vừa rồi của bà.
Skye nhắm nghiền hai mắt. “Vậy thì, ông sẽ cần phải đưa Magnus qua cổng.”
Magnus. Tôi tự hỏi không biêt anh ta có phải người đã ở đây cả ngày hôm qua không. Nếu anh ta là người đã bắn tôi theo lệnh của bà ấy thì sao nhỉ?
“Nhà Hawthorne đóng cửa không cho khách ghé thăm,” Oren nhắc lại. “Đây là vấn đề liên quan đến an ninh. Cho đến khi có thông báo mới, người của tôi nhận chỉ thị chỉ cho phép những nhân viên có nhiệm vụ thiết yếu qua cổng.”
Skye ngáp như một chú mèo. “Tôi đảm bảo với ông, John Oren, mát-xa là việc thiết yếu .”
Trên một cái kệ gần đó, một hàng nến đang cháy. Ánh sáng chiếu xuyên qua rèm cửa tuyệt đẹp, cùng với tiếng nhạc trầm và êm đềm văng vẳng trong không gian rộng lớn.
“Vấn đề an ninh gì chứ?” Libby đột ngột hỏi. “Có phải có chuyện gì đó đã xảy ra không?”
Tôi nhìn Oren đầy ẩn ý, hy vọng ông ấy sẽ không trả lời câu hỏi này, nhưng hóa ra tôi đã nhầm hướng mục tiêu khẩn cầu.
Skye trả lời Libby. “Theo như Grayson con tôi, có một vài sự vụ tồi tệ đã xảy ra ở Rừng Đen.”
Klenex là tên thương hiệu của nhiều loại sản phẩm làm từ giấy như khăn giấy mặt, khăn giấy phòng tắm, khăn giấy, băng vệ sinh và tã giấy.
Một loại phấn đen đánh mi mắt của người Ả Rập.