← Quay lại trang sách

DỐI THẦY

Đến nhà ông Đa Trà bữa trước, bữa sau Luân đã viện cớ cha mình quên để lại tiền bạc, phải trở về quê.

Ông Đa Trà bảo:

-Ta nghèo, nhưng cũng đủ cho con ăn học.

Luân đáp:

-Con nào dám làm phiền lòng thầy.

Rồi khăn gói ra đi..Sự thật, quan văn hầu không quên để lại tiền bạc. Luân chẳng về quê. Mà trở lại Xương Quơn để gặp Vưu Xuyên

Đến chợ Dinh, Luân vào ngôi quán bên đường để ăn chút gì, tiện hỏi thăm đường đi tiếp.

Chủ quán là bà lão còm cõi, nói:

-Ở đây chỉ có mỗi thứ bánh bột thia.Chắc cháu là người đường xa qua đây?

Luân đáp:

-Thưa, từ Xuyên Khê đến. Cháu chỉ cần món gì no dạ là được.

Thấy Luân bề ngoài lam lụ, nhưng ăn nói ra người có học, bà lão cứ chăm chú nhìn.

An xong, Luân vội trả tiền, rồi hỏi thăm đường về kinh.

Bà lão lộ vẻ sợ hãi:

-Cháu về Xương Quơn?

-Thưa phải. Đến thăm ông bác đương làm quan triều ở đấy. Nhưng sao bà lại có vẻ sợ?

Bà lão bối rối:

-Không có chi. Già này chỉ chợt nhớ đến thằng con..Tháng giêng lính dinh đến bắt đi, tháng sáu lính dinh đến bảo nó đã chết, chôn ở kinh.. Đi xây lăng vua ấy mà.

Có động lòng thương xót, nhưng nỗi lo đường xa đã làm Luân quên chuyện ấy ngay.

Đến chợ trấn Nam Biên thấy những người bán nón, Luân nhớ lại buổi theo cha rời kinh trở về quê. Lúc đến đây, quan văn hầu đã mua cho Luân chiếc nón, và nói “Dòng họ nhà ta mấy đời đội nón lá đi chân trần, tự làm ra chén cơm ăn”. Giờ gẫm lại Luân mới hiểu lời cha.

Qua cổng trấn đường, thấy đôi sư tử đá, Luân dừng lại ngắm. Hai con vật bằng đá cứ đứng há mồm ra như dọa kẻ qua dường. Chợt có lính trấn từ trong trấn đường quát “Thằng kia muốn chi? “ Luân lật đật rời khỏi cổng quan.

Đến Xương Quơn thì mọi nhà đã lên đèn. Luân bồi hồi dừng lại ở cửa tây kinh thành, ngắm nhìn các thứ. Rồi cứ theo tiếng trống điểm canh nơi hoàng cung mà đi tới. Thời thái bình, kinh thành bỏ ngõ. Qua cổng hoàng cung chẳng thấy lính cấm vệ. Luân liền rẽ sang lối về xóm quan quen thuộc.

Trấp đi đuổi chó, rồi dẫn Luân vào nhà, hỏi:

-Cháu ở đâu lạc đến đây giữa đêm hôm?

Luân đáp chẳng chút sợ hãi:

-Thưa, cháu ở Xuyên Lâm đến thăm quan vũ hầu đây.

Đến lúc ấy, Trấp mới nhận ra con trai quan văn hầu Khưu Chiêu.

-Là thằng Luân đấy ư? Ông văn hầu có còn được như xưa không?

-Ngày cha cháu theo trâu, đêm ngồi chép sách.

Trấp chợt thở dài:

-Ông ấy phúc hơn ta là có chỗ để điền viên. Mà thôi. Ta phải cho cháu ăn cái gì,kẻo đói.

Lòng Luân bồn chồn, lo lắng. Quan vũ hầu đích thân đi lo cái ăn, tức Vưu Xuyên chẳng có ở nhà.Mãi khi cùng Trấp ngồi vào mâm ăn, Luân mới đánh bạo hỏi:

-Thưa, Vưu Xuyên đâu chẳng thấy?

Trấp vui ra mặt:

-Ta quên bảo cho cháu biết, con Xuyên giờ cũng lớn lắm. Ông văn hầu đưa cháu về quê sáu năm rồi phải không?

-Thưa phải.

Trấp tiếp:

-Ngày bọn ta chia tay nhau, lũ cháu còn là con nít. Ông văn hầu vẫn dạy cháu ăn học đấy chứ?

-Thưa, cha cháu dạy chăn trâu. Còn anh Khưu Châu dạy cày cuốc.

-Ta biết. Về quê tất phải biết cày cuốc. Ta muốn hỏi có phải cháu vẫn theo học kinh sử với cha cháu không.

Trấp chợt im, vẻ buồn bã. Hồi lâu mới nói:

-Hồi này, đầu óc ta chẳng minh mẫn.Nên phải gửi lũ con Xuyên con Cơ sang nhờ bà thái hậu dạy.

Cơ là ai, Luân đâu cần biết.Chỉ lo không gặp được Xuyên.

Quan vũ hầu đi đóng cổng vườn và cài kín các cửa là để kề cho Luân nghe việc triều chính.