← Quay lại trang sách

KẾ SÁCH

Kể đến chuyện xây lăng, Trấp kêu mệt. Rồi nhoài xuống giừơng, thiếp đi. Luân nghe có tiếng chó hự c bên ngoài. Đêm tháng tư vằng vặc ánh sao. Đám chó của quan vũ hầu đã xem Luân như người nhà, nên để yên cho Luân vượt qua những khóm thảo đường và bích bá trên sân. Thuở ấy, có đêm nào là Luân không sang đây để hít thở mùi thơm các loài hoa quí. Đám chó bỗng chạy vượt lên. Có giọng con gái đang gọi cổng. Luân rất đỗi bồi hồi, từ trong vườn hỏi vọng ra:

-Có phải Xuyên đấy không?

Lập tức, một trong hai người đang đứng bên ngoài kêu lên:

-Trời ơi, là Luân đấy ư?

Cổng mở. Họ ôm nhau như thuở anh làm vua chị làm hoàng hậu. Cô cháu gái quan vũ hầu vừa ngỡ ngàng vừa sợ. Song, tất cả những chuyện ấy chỉ xảy ra phút chốc. Họ đã lập tức nhớ ra mình không còn bé bỏng như xưa. Có ba người lặng lẽ vượt qua những khóm thảo đường và bích bá trên sân.

Trấp trở dậy lúc nghe có nhiều tiếng chân người trong phòng. Ông đi khêu bấc đèn. Thấy Xuyên cứ đứng im, ông nói:

-Con trai quan văn hầu ở cạnh nhà ta, con quên rồi sao?

Rồi quay sang Luân:

-Còn đây la Vưu Cơ đấy cháu. Cứ nhìn nó ta lại giật mình chuyện binh lửa.

Qua ánh đèn dầu lim khá tỏ, Luân thấy trước mặt mình là một Vưu Xuyên hoàn toàn khác xưa. Gặp lại Xuyên để chi, Luân không biết. Và giờ đây, niềm háo hức đã bị đảo lộn trước vẻ thanh xuân cường tráng của người con gái ấy.

Theo lệnh quan vũ hầu, Xuyên đưa Luân sang căn phòng mé tây, rồi liền lui về phòng mình. Bất chợt, Luân nhìn thấy có ánh đèn loé lên bên dinh quan văn hầu ngày trước. Phải. Luân đã gắn bó với nơi ấy suốt mười năm. Nó là của thời thơ dại.Và giờ đây là của kẻ khác. Đêm ấy, Luân thức trắng để lắng nghe những gì đang diễn ra trong lòng mình. Cuối cùng thì cũng nghĩ ra cách để rủ Xuyên đi.

Mới mờ sáng, Luân sang phòng Trấp, gạt nước mắt, nói:

-Xin quan vũ hầu tha tội.

Trấp lộ vẻ lo lắng.

-Có chuyện gì ư?

Lặng đi hồi lâu, Luân mới tiếp:

-Thưa, cả đêm cháu không ngủ được.Vì trên đường đi, cháu đã để rơi mất thư gửi quan vũ hầu.

Trấp buồn xo. Song, sau đó đã đổi làm vui. Vì Luân nói, ngoài thư ra, quan văn hầu còn dặn dò cặn kẽ. Là ông rất muốn quan vũ hầu gởi Xuyên đến học với thầy Đa Trà. Luân kể rõ thân thế thầy ấy cho Trấp nghe. Rồi xin cáo biệt.

-Trở lại đây chỉ vì việc đó. Giờ, quan vũ hầu cho cháu lui về quê, để còn lo thu xếp việc đi học.

Lúc tiễn Luân đến cổng vườn, quan vũ hầu còn nhắc lại ý mình:

-Chậm lắm là mươi hôm, ta sẽ cho người đưa Xuyên đến đó.