← Quay lại trang sách

CHUYỆN KỂ THỨ TƯ

Là hoàng thượng đấy. Đừng sợ. Ta vào triều, Du mới lên tám. Cũng theo học ông Bồ Đài như vua cha thuở nhỏ. Du trốn học, bị ông Bồ Đài đánh. Cũng chiếc roi mua ông từng đánh vua cha. Nhưng Du không khóc. Chỉ im lặng, lấy kim nhọn cài ở gối gối đầu của thầy. Đứa trẻ lên tám đã biết báo thù. Ông Bồ Đài chẳng dám hé nửa lời với vua Hiêu Lịch. Nhưng đâu đã hết. Hôm ấy là đang luyện võ. Du bỗng nhảy lùi lại, chống gươm, thét “Mai mốt làm vua, ta sẽ giết ngươi”. Thuở ấy, tiên vương bận việc trận mạc. Quốc sư Bồ Đài vừa lo việc triều chính, vừa dạy dỗ Du. Ta từ Mi Sơn về kinh điều thêm lương thảo. Bấy giờ là giữa ngo. Cửa nam kinh thành rất vắng vẻ. Con ngựa ta bỗng chồm lên. Đó là lúc Du từ trong cổng thành xông ra thét “Thằng giặc già kia, xuống ngựa hàng đi” Ta buồn, đem chuyện kể với quốc sư.

Ông Bồ Đài mới nói ra chuyện Du dọa giết mình. Đấy là ông quan lòng cao như núi, các người biết không?

“ Đến lúc thành nhơn, hoàng tử sẽ khác đi”

Ông Bồ Đài thành tâm nghĩ. Và bảo ta phải kín miệng về chuyện của Du. Giặc Vân Muôi gây bao đổ nát. Bấy giờ quân ta đang cầm chân chúng ở Mi Sơn. Nhưng ở kinh đô Xương Quơn cũng xảy lắm cảnh đau lòng. Du chận người bán nón, đốt nón, rồi đốt chợ kinh thành để xem người ta chạy. Cũng may, lửa mới bén, dân kẻ chợ đã dập tắt được. Ông Bồ Đài phải đích thân đến tạ lỗi thần dân., và lệnh phải giữ kín chuyện. Tiên đế vẫn nằm ngoài trận mạc. Hoàng hậu Tương Linh chỉ buồn việc Du ham chơi bỏ học. Có ai dám nói tới tai bà về những chuyện như vậy đâu. Mà Du thông minh thật. Học một biết mười. Mới mười hai tuổi đã làu kiếm côn, thông kinh sách. Nhưng các người đâu biết, đấy là chỗ oan nghiệt của trời. Đã cho trí huệ, lại còn cho cả cường bạo. Những năm binh lửa sau cùng, Du đã thành nhơn. Nhưng đến lúc đó thì cường bạo cách khác. Bấy giờ trai tráng trong nước, bất luận là con quan hay con vua đều phải đầu quân theo lệnh của vua. Triều thần đã họp lại để xin vua Hiêu Lịch. Tiên đế chẳng có anh em ruột thịt, mà con chỉ có mỗi Du, để hoàng tử ra trận, rủi bề chi, ai nối ngôi. Một mình một ngựa,Du dong ruổi giữa chốn kinh thành. Mùa đông, binh lính trên Mi Sơn bận áo bông.Nhưng ở kinh thành, Du rủ rê lũ con gái vị thành niên vào vườn thượng uyển hái lộc đầu xuân. Bọn chúng là con các quan triều, nhiều người còn đang ngoài trận mạc. Bao nhiêu bà mẹ đến khóc với ông Bồ Đài. Nhưng cuối cùng cũng chỉ gạt nước mắt nhìn con gái mình chẳng còn trinh tiết. Những năm binh lửa sau cùng, Du đã gặp được một trăm lẻ tám người trinh nữ tuổi dưới mười lăm. Có phải do vậy mà sau này Du cho xây một trăm lẻ tám cung phòng ở vườn thượng uyển không, ta cũng không biết. Kiếp con gái như cành cây kiểng, chưa đến thời thì chưa trỗ bông. Nếu không thì vua Hiêu Lịch với hoàng hậu Tương Linh đã có một trăm lẻ tám đứa cháu để nối dòng vua. Nhưng đấy là chuyện khác. Lúc tiên đế thắng giặc quay về đã có đứa cháu thật. Cho đến lúc rời triều, ta vẫn chưa hiểu hết gia cảnh họ Đam. Chuyết ít đến với ai. Mà cũng chẳng muốn ai đến với mình. Biết căn nhà bảy gian với vườn cây um tùm của Chuyết ở ngoại thành Xương Quơn, nhưng ta chưa bao giờ đặt chân đến. Có lẽ chỉ mỗi Du đã đến. Chuyết có bao nhiêu con cái, có lẽ cũng chỉ mỗi Du biết. Chỉ nghe phong thanh Đam Mỵ là con gái thứ của Chuyết. Lúc giặc Vân Muôi tiến chiếm kinh thành Xương Quơn, ta làm thống binh, còn Trấp đốc binh. Trấp truy đuổi toán quân giặc qua vườn thượng uyển vào lúc nửa đêm, đã giúp cho đôi trai gái thoát chết. Cả hai đều đang trần truồng dươi một gốc trao. Quan đốc binh biết người con trai là hoàng tử Hiêu Du. Còn cô gái về sau mới rõ là con gái quan giữ sổ bộ Đam Chuyết.Tiên đế là kẻ nhân từ, bọn ta đâu nỡ để người biết chuyện ấy. Nào ngờ, Du đòi cưới Mỵ, dọa sẽ quyên sinh nếu không được như ý. Hoàng hậu Tương Linh quá thương con. Tiên đế thì sợ mang tiếng với triều thần. Đám cưới con vua diễn ra lúc binh lửa chưa yên. Ta nói lúc thắng giặc quay về, tiên đế có đứa cháu là vậy. Những năm kiến thiết đất nước, ta cũng không nhớ Mỵ đã đẻ bao nhiêu lần. Bấy giờ, cha của đám trẻ ấy đã ngoài ba mươi. Một hôm Du xách gươm vào tận chỗ vua nằm.

“ Nay hoàng thượng tuổi đã cao, nên hãy nhường ngôi cho Du này”.

Lập tức vua Hiêu Lịch cho hội triều thần.

“Hãy nói ta nghe, ai trong các khanh là người đáng được nối ngôi vua”

Bá quan khiếp sợ trước quyết định kỳ dị của vua. Quốc sư Bồ Đài im lặng. Bọn ta cũng im lặng. Ngay tối đó quân hầu bắt được thích khách. Kẻ mưu phản đã vào tận giường vua. Tiên đế lại cho đại thiết triều.

“ Con mưu giết cha, tội chết. Bề tôi mưu giết vua, thêm một tội chết nữa”

Lính đao phủ tiến vào đại điện. Nhưng quốc sư Bồ Đài cùng bọn ta quì mọp trước bệ rồng. Hoàng hậu Tương Linh đã đến kịp, cùng quì, khóc với bọn ta. Đâu phải tiếc Du. Nhưng không nỡ để người bọn ta yêu kính tự cắt bỏ máu thịt mình. Tiên đế đau buồn, chỉ ngã bệnh mấy hôm thì chết. Quả nó là đứa uống máu người kia mà.