TÌNH ĐẦU
Luân trở lại Xuyên Khê như kẻ mất hồn.
Ông Đa Trà hỏi:
-Thằng Châu không nộp nổi lúa thần phải không?
Luân đáp:
-Không nộp nổi lúa thần tất phải đi Nga Sơn, thưa thầy
Xuyên rất lo
-Nhà xảy chuyện chi phải không?
Luân đáp:
-Đấy là kẻ uống máu người.
Việc đi học là theo ý muốn của quan văn hầu. Đi học để ra làm quan. Nhưng làm quan tức làm bề tôi cho kẻ uống máu người. Rời quê Xuyên Lâm trở lại nhà thầy, Luân thấy rối như tơ
Biết Luân có điều chi không ổn trong lòng, ông Đa Trà bảo:
-Con hãy nghỉ ngơi ít hôm cho khuây khỏa.
Xuyên theo lệnh thầy cùng Luân lên Ngũ Sơn vãn cảnh. Bấy giờ là sang thu. Sao, thược bắt đầu trỗ hoa. Nhưng lá ngưu lá vị lại úa. Cách đó không lâu có trận mưa nhỏ. Nên suối Phù Đan róc rách nước. Thấy lũ chim tước sà xuống suối nước, Xuyên cầm tay Luân reo. Nhưng liền lặng thinh vì thẹn. Luân cũng lặng thinh, vì đang nghĩ đến chuyện trở về Xuyên Lâm để xin quan văn hầu cho phép cưới Xuyên.
-Ta phải về quê thôi. Luân buột thốt.
Xuyên vô cùng kinh ngạc:
-Anh không muốn học với thầy Đa Trà nữa sao?.
Phải. Ở Xuyên Lâm có đôi vợ chồng trẻ. Vợ coi sóc đàn con. Chồng theo trâu ra ruộng. Vui, nghe lũ con hát khúc Mân Sơn. Buồn, giắt nhau lên suối Từ Lâm tắm. Có bao giờ thấy đám rừng cây Thiên Sơn than khóc đâu. Thu, lá úa vàng, rụng. Sang xuân, khí mát, đâm chồi. Đông, thì gió bão. Gió ít, chỉ rạp mình. Nhiều, thì chịu gãy đổ. Cứ nương theo nắng mưa mà sống. Chưa bao giờ thấy con nai con trên Mân Sơn húc mẹ. Chỉ thấy con chim hộc tập đem chuyền cho con. Cũng chưa nghe nói con hổ giành ổ của con mang. Có, con hổ có lấy con mang làm thức ăn. Con ốc sên có lấy nước khe làm thức uống. Nhưng đấy là chuyện trên rừng. Con người há phải cầm thú mà cấu xé nhau. Luân nghĩ đến đây, ngửa cổ, thầm hát khúc Mân Sơn, thấy lòng nhẹ nhỏm.