← Quay lại trang sách

CUỘC GẶP MẶT KỲ THÚ

Trấp nói:

-Ta rất lo, vì mỗi cháu cầm quân ra trận. Mà lại chỉ vẻn vẹn trăm quân.

Luân thưa:

-Cháu may được thầy truyền dạy các cách điều binh. Có lúc lấy đông áp đảo giặc. Mà cũng có khi lấy ít thắng nhiều. Vả, đây đâu phải là giặc.

-Phải, cũng chỗ cốt nhục đồng bào, chỉ không ưng ý mà thành loạn. Ta lo là điều khác kia

-Điều chi, thưa quan vũ hầu?

Trấp muốn nói toạt ra thâm ý của vua, nhưng thấy không tiện, nên chỉ nói:

-Nay Đam Chuyết lâm trọng bệnh, việc quân chỉ còn mỗi cháu. Do đó phải hết sức cẩn trọng. Yên loạn quay về khắc sẽ rõ điều ta lo lắng.

Lần đầu tiên Vưu Cơ thấy Luân ngồi trên yên ngựa. Con kim mã Luân chọn được trong đàn ngựa chiến của triều, vừa đẹp vừa oai vệ. Cô cháu gái quan vũ hầu cứ thầm ước mình là Vưu Xuyên. Lúc tiễn Luân ra đền cổng, Cơ hỏi:

-Chừng nào thì xuất quân?

Luân gò cương ngựa

-Sáng mai. Vào lúc mặt trời lên.

-Nhưng đã báo tin cho chị ấy hay chưa?

Luân vờ nghiêm mặt

-Chị nào?

Cơ lặng lẽ tiến lên, quì trước đầu ngựa

-Nay anh cầm quân ra trận, là việc hệ trọng. Tuy anh chị chưa thành phu thê, song, em vẫn tự coi mình là nghĩa muội của anh. Không có chị, em thay, gọi là để tiễn đưa.

Luân vội nhảy xuống ngựa, đỡ lấy Cơ.

Cô cháu gái quan vũ hầu nước mắt rưng rưng

-Anh sắp vào nơi tên đạn, làm sao em không lo.

Trong số trăm binh triều ra trận, có hai lính kỵ binh là quân hầu của Luân. Một giữ cờ. Một mang trống trận. Cờ có hàng chữ vua ban « Văn vũ khanh Khưu Luân kiêm giữ thống đốc binh bình loạn Nga Sơn »

Đến ngả vào Xuyên Khê, Luân cho dừng quân, im trống. Rồi lệnh

-Đem cờ trận đến cho ta.

Tên hầu giữ cờ khiếp vía, khi thấy Luân lấy bùn đất bôi mất phần chữ bình loạn Nga Sơn.

-Thưa quan thống binh, làm thế ắt bị tội khi quân

Luân nạt

-Ở đây ta là vua của lũ ngươi, rõ chưa

Liền sau đó, Luân lệnh cho tên hầu giữ trống tức tốc phi ngựa đến Xuyên Khê. Việc binh là trọng, chẳng thể ghé thăm, Luân chỉ biên thư báo cho thầy mình hay. Đến ngả vào Xuyên Lâm, Luân lại dừng quân. Rồi cho tên hầu giữ trống mang thư báo tin đến quan văn hầu Khưu Chiêu. Đoàn quân đi mất một ngày đêm thì đến trấn đường Tây Biên. Bấy giờ là vừa rạng sáng. Các cửa vào trấn đường đều đóng chặt. Luân phải cho lính trèo lên cây cao gọi, mới có người ra tiếp

-Thần đáng tội chết. Xin quan thống binh gia ân, dung mạng.

Thủ trấn Tây Biên quì, lạy

Luân xuống ngựa, hỏi

-Cớ sao không tiếp binh triều mà đóng chặt các cửa thành?

Thủ trấn Tây Biên vẫn còn run

-Thưa, đám dân mạn ngược vừa rút khỏi đây hồi quá nửa đêm. Cả trấn đường chưa hết kinh động.Vì lẽ sống còn của đất Tây Biên, xin quan thống binh ra tay trừ loạn.

Luân nén cười

-Thôi, hãy đứng lên, nói cho ta rõ. Vì đâu Nga Sơn làm loạn? Và hiện thời quan trấn giam giữ bao nhiêu người?

Thủ trấn Tây Biên vẫn quì

-Đám dân Nga Sơn u tối, hung hăng. Chúng dám chống lại lệnh thuế của triều đình, nên quan quân trấn đường bắt giam hơn ngàn đứa.Vừa qua cả mấy chục bộ tộc họp lại kéo tới đây đòi thả những người ấy. Xin quan trên minh xét.

Luân nói

-Hoá ra các người còn u tối hung hăng hơn đám dân mạn ngược. Mùa mất, cơm chẳng no, lấy chi nộp thuế. Hãy đưa hết bọn họ đến cho ta

Lúc đám tù nhân đã tề tựu trước đoàn quân đang bồng gươm đứng uy nghi, Luân nhảy lên lưng con kim mã, nói to:

-Xin chào những người Nga Sơn thân thiết.

Đám tù nhân cũng cùng hô

-Xin chào quan triều.

Luân vẫy tay làm hiệu

-Hãy đưa nó đến đây

Lập tức cơ trưởng đội vệ binh của trấn đường Tây Biên được dẫn tới trước mọi người.

-Lột mũ áo.

Luân lệnh

Cơ trưởng vệ binh khóc, nói:

-Thần chỉ làm theo lệnh thuế của triều. Ngặt nỗi, đám dân mạn ngược cố chống lại quan quân trấn đường, nên buộc lòng phải bắt giam chúng. Xin quan trên xem xét, miễn tội cho thần.

-Triều đình nào bảo ngươi bắt những người không cơm ăn phải nộp thuế?

Luân nạt. Rồi lệnh giam anh ta vào ngục.

Đám tù nhân nhảy múa, hò reo.

Trước khi lên đường đi Nga Sơn, Luân gọi thủ trấn Tây Biên hỏi:

-Làm quan mà hà hiếp lương dân thì bị tội chi?

Quan trấn ấp úng

-Thưa, là tội chống lại thần Cốc

-Ta muốn hỏi về hình phạt kia

Quan trấn tái mặt

-Thưa, bị tội chém

Luân ung dung bảo

-Giờ hãy giao tên cơ trưởng ấy cho ta. Còn ngươi thì chờ triều đình xét xử.

Hết thảy các bộ tộc trên dãy Nga Sơn đã tề tựu ở làng Bơ Man. Đám rừng trao cạnh làng dày đặc những người mang gậy gộc dáo mác. Tộc trưởng Bơ Man vai đeo cung tên, đầu đội khăn luýt, đứng trên chòi cao hỏi lớn:

-Xin cho biết, quan triều mang binh lên đây chi?

Luân lệnh giương cao cờ hiệu, rồi đáp

-Ta là quan văn vũ khanh của triều đình vâng mệnh vua đến thăm những người Nga Sơn thân thiết.

Tộc trưởng Bơ Man tháo cây cung khỏi vai

-Đến thăm, sao lại đem theo binh lính?

Luân vẫn ngồi trên yên ngựa

-Là để đem lương thảo giúp cho dân Nga Sơn lúc mất mùa đói kém.

Lập tức, đám binh triều mang những bọc lớn đặt xuống trước mặt mọi người. Muối, gạo Luân đã cho lấy ở kho lương thảo của trấn đường Tây Biên.

Tộc trưởng Bơ Man thét

-Coi chừng trúng kế chúng nó đấy.

Luân vội nhảy xuống ngựa

-Mau đem tên cơ trưởng đến đây

Đám dân mạn ngược bỗng thét vang lúc trông thấy kẻ cầm đầu đám quan quân thu thuế

-Hãy giết nó thôi.

Tiếng thét dội vào ngàn cây.

Luân vội nói lớn

-Con hổ rừng Bơ Man không ăn thịt con hổ rừng Luốc Bưa. Nên người Nga Sơn cũng không nên ăn thịt người dưới xuôi. Nay triều đình xin giao nó cho người Nga Sơn, để người Nga Sơn dạy nó làm nương rẫy. Bớt đi một đứa quan ngu. Nhưng lại thêm một người làm ra hột lúa.

Mấy ngàn dân Nga Sơn ôm nhau hò reo.

Chỉ trong mươi hôm, một trăm binh triều đắp xong đập chắn trên suối Bơ Man

Luân nói với các vị tộc trưởng

-Có đập chắn rồi, tất có nước. Làng Bơ Man không còn sợ nắng hạn, mất mùa. Các làng khác cũng bắt chước mà làm.

Luân cùng đám binh triều lưu lại Nga Sơn tròn nửa tháng. Hôm trở về kinh, sáu mươi tư vị tộc trưởng tiễn đoàn quân ra tận suối Bơ Man. Một trăm lẻ một vò ruợu nấu bằng củ moi đã được đặt sẵn nơi bến suối.

-Xin uống ruợu núi, để nhớ người Nga Sơn. Kể từ nay, hết thảy đều là anh em một nước.

Các vị tộc trưởng đồng nói. Rồi thay nhau uống với Luân và các binh triều. Ở trong làng, mấy ngàn dân của mấy chục bộ tộc cũng đang uống với dân làng Bơ Man. Tiếng ca hát hoà lẫn với tiếng trống chiêng.

Lúc đoàn quân đã rời xa bến suối, Luân ngoảnh lại nhìn thì thấy tộc trưởng Bơ Man đang đuổi theo, gọi

-Hãy chờ ta

Luân mở thử chiếc bọc ông Bơ Man trao, thì thấy những củ moi đã nấu chín.