CẮT MÁU ĂN THỀ
Trông thấy Luân, Giác nói liền
-Làng có người đau quá nặng. Chị Vưu Xuyên giành chữa trị. Sớm muộn cũng về trong sáng nay.
Luân nói
-Ta nóng lòng trở về đây là cũng để gặp em
Rồi trao cho Giác thư của quan đốc binh Bồn Nhương
Con trai người bán chiếu mừng đến nỗi chẳng cầm nổi tờ thư của cha mình
Chờ cho bạn qua cơn xúc động, Luân nói
-Theo lời vị võ quan Vân Muôi đưa thư này thì quan đốc binh chỉ nhờ người đem thư đến nhờ ông ta mang sang Chang Lang.
Giác chùi nước mắt
-Việc gặp lại cha mình vẫn là chuyện trong mơ. Nhưng làm sao kẻ tội lỗi còn dám quay về quê kiểng?
Luân cau mày, bảo
-Vì chuyện tình duyên, quan đốc binh mới theo giặc. Tội lỗi này người đời còn dung được. Nhưng hiện thời chính vua rước giặc ấy về dày xéo Chang Lang ta
Giác có vẻ kinh ngạc
- Khưu huynh nói thế là sao?
-Rồi em sẽ rõ.
Luân đáp. Rồi cùng Giác vào gặp thầy.
-Con về kinh đã hơn hai năm.Việc quan chỉ làm hỏng thân này. Nay xin thầy xem xét lại đường côn kiếm của con.
Nghe Luân thưa, Đa rất vui. Lập tức ba thầy trò cùng trở lại vườn cũ Tô Lư.
Luân đang múa thế chém rắn, Đa bảo dừng
-Ta thấy bảy phần khác trước. Đấy là của riêng con?
Luân vội sụp lạy thầy
-Bao năm xa cách nghiêm sư. Nay con có điều chi sai trái, xin thầy lượng thứ.
Đa đỡ Luân đứng lên
-Thuở ấy ta dạy con cầm côn kiếm như chim mẹ tập chuyền cho con. Nay thấy con chim con đã cất cánh bay cao, ta lấy làm vui sướng trong lòng.
Rồi lệnh Giác cùng Luân thử lại thế Tô Lư u khốc.
Đến lượt thứ một trăm, hai người vẫn khoẻ, cùng đến quì trước thầy
Đa bỗng rớm nước mắt
-Kiếm pháp các con đến thế là tột cùng. Chỉ lo, rồi đây trong cuộc đao binh, thanh gươm ấy sẽ vấy máu bao người.
-Thưa, thầy bảo cuộc đao binh nào?
Giác lại lộ vẻ kinh ngạc, hỏi
Đa không đáp, chỉ tiếp
-Diệt cường bạo, xem thế mà khó hơn việc Tô Lư san núi. Xưa nay, cường bạo nào cũng bị người đời tru diệt. Song, phải tốn bao máu xương. Điều ta muốn nói với các con, là một người chẳng thể làm nên đại nghiệp
Nói đến đây, Đa bảo Luân, Giác hãy tiếp tục luyện gươm. Còn mình thì quay vế nhà.
Hiểu ý thầy, Luân lập tức thổ lộ cùng Giác.
-Từ lâu, ta muốn bỏ quan. Ngặt nỗi, cha ta vẫn mong ta làm nên nghiệp lớn. Nhưng không có trời cao, con chim bằng chẳng hơn chi con chim cưu. Nay ta quyết rời bỏ triều đình.
-Nhưng Khưu huynh đã hỏi ý quan văn hầu chưa?
-Tất nhiên, cha ta chẳng cản ngăn. Có điều, chỉ lo tai ương sẽ đổ xuống đầu cha già
-Xưa nay từ quan là việc thường, sao lại tai ương?
Luân không đáp, quay hỏi bạn
-Nếu Luân này dựng riêng một cõi, để chống lại cường bạo, thì em có giúp ta không?
Giác sửng sờ trong giây lát, rồi đáp
-Từ ngày theo đòi kinh sử, em có ý nguyện khi thành tài sẽ ra phò vua giúp nước. Nhưng nay thế sự đổi xoay. Vua lo dựng cung vàng điện ngọc. Quan lo vơ vét của dân. Chẳng ai dám nói ra, nhưng hết thảy đều oán giận đương triều. Đêm, nghe thầy thở vắn thở dài, ruột gan em càng rối rắm. Nay nghe Khưu huynh quyết đem chí lớn trang trải cho đời, Giác này như bước ra khỏi đêm đen.
Nói đến đấy, Giác rút gươm cứa lên cánh tay mình, rồi quì xuống trước bạn. Lập tức, Luân cũng rút gươm cứa lên cánh tay mình, rồi cùng quì với Giác
-Hai chúng tôi nguyện thề cùng trời đất, hoặc trừ được lũ vua quan tham tàn độc ác, hoặc cùng chết nơi chiến địa
Cả hai cùng nói