TỪ BIỆT
Sợ binh triều đến Xuyên Lâm truy tróc, Đa cho Giác theo ngả Nam Biên đến báo tin cho Khưu Chiêu biết. Luân thì theo đường Ngũ Sơn qua Thiên Sơn, rồi chờ Giác ở Mân Sơn.
Vưu Xuyên tiễn Luân đi. Qua khỏi suối Phù Đan, Xuyên òa khóc
-Biết bao giờ hai ta mới gặp lại
Luân đỡ Xuyên xuống ngựa
-Em từng cầm gươm thử thế Tô Lư, thì chớ như những kẻ tầm thường.
Con gái quan vũ hầu vội lau nước mắt
-Anh đi đây là đi xoay lại thế nước, chống lại muôn binh của triều đình, tử sinh chẳng ai lường được, làm sao em không lo
Luân nén lắm mới khỏi bật khóc
-Ta rất đau lòng phải xa em. Nhưng chỉ còn cách ấy mới mong chuộc lại lỗi lầm bấy lâu. Nay ta như con chim tìm được bầu trời cao rộng. Chỉ thương cho quan vũ hầu phải tiếp tục sống giữa chốn ấy.
Mặt Xuyên bỗng biến sắc
-Cách đây không lâu, cha em gởi thư có nói, vua vốn không ưa quan văn hầu, giờ xảy việc thế này, e người sẽ bị hại.
Luân nắm lấy tay Xuyên
-Em lo cho cha ta là phải đạo. Có đìều phải hiểu, bạo chúa thì chẳng từ việc gì
Xuyên ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nói
-Xưa nay biết bao bậc hào kiệt phải chết vì lưỡi gươm của kẻ bạo tàn. Chi bằng, anh cứ lui về quê, giả lo cày cuốc, âm thầm chiêu tập nghĩa sĩ, khi đã đủ sức thì đứng lên diệt đám vua quan độc ác. Như thế, quan văn hầu được yên ổn, còn anh cũng đỡ hiểm nguy.
Luân trìu mến nhìn Xuyên
-Điều đó ta có nghĩ đến. Nhưng vua là kẻ bạo liệt khôn ranh, sẽ chẳng để yên cho ta
Biết chẳng lay chuyển được Luân, Xuyên đánh liều nói
-Nay Điên Giác đã nguyện sống chết cùng anh, sao không nghĩ đến Xuyên này.
Rồi vục vào ngực Luân khóc
Thấy bóng đêm ập xuống, con kim mã dậm chân hí vang. Luân giật mình nhớ ra là phải lên đường trước khi mặt trời lặn, để kịp gặp Giác vào sáng hôm sau ở Mân Sơn.
-Thôi, giờ ta phải lên đường cho kịp hẹn. Em ở lại gắng lo đèn sách. Khi thầy cho phép, mới trở về kinh
Xuyên đi dắt con kim mã.
Rồi cả hai cùng cầm lấy cương ngựa.
Luân đắm đuối nhìn người bạn đời
-Giá ta cùng đi với nhau. Yên giặc, quay về, nên duyên chồng vợ. Còn có chết thì cùng da ngựa bọc thây.
-Nhưng Nga Sơn muôn trùng xa cách. Khi nhớ nhau thì làm sao?
-Hãy nhìn con chim khưu bay về từ phương trời tây
Trăng thượng tuần tựa mảnh lá khô vắt ngang đỉnh Ngũ Sơn.
Bỗng Xuyên buông cương, thò tay vào ngực, bứt lấy chiếc yếm đang mặc.
-Để anh làm gối gối đầu những đêm nghỉ việc can qua.
Xuyên trao yếm cho Luân.
Rồi oà khóc.
Luân, tay ôm chặt chiếc yếm vào lòng, tay cầm lấy dây cương, nhảy lên ngựa.
-Xin từ biệt Vưu Xuyên ngàn đời yêu dấu của ta.
Luân chỉ nói được chừng ấy.
Rồi cứ cắn chặt răng cho khỏi bật ra tiếng khóc.