← Quay lại trang sách

CHA CON

Quan văn hầu vờ giận dữ hỏi con trai

-Ngày ta dẫn con về cày ruộng, con đòi trở lại kinh. Giờ ta cho con ăn học, đỗ đạt làm quan, lại đi làm giặc, là cớ sao?

Luân vẫn quì

-Thưa, cha từng dạy tôi trung chỉ hết lòng với minh chúa. Nay, con muốn làm tôi trung, ngặt nỗi chẳng có minh chúa để thờ.

Thấy Chiêu tỏ ý không thuận, Giác lo sợ, vội quì cùng Luân

-Thưa, vua bảo vì muôn dân ban bố đạo lý với luật triều. Lại bảo cũng vì muôn dân xây cung này gác nọ. Nhưng đến nay muôn dân vẫn khổ cực lầm than. Xin quan văn hầu cho Giác này được chia xẻ nỗi niềm với người đã cùng con thề nguyền sống chết có nhau.

Nơi cha con gặp nhau nằm trên đoạn suối Từ Lâm hiểm trở. Bên này là vách đá cheo leo, bên kia là đường thông sang Thiên Sơn. Binh triều có truy tróc cũng chẳng thể tìm ra bọn họ.

Thấy Chiêu có vẻ nghĩ ngợi, Giác tiếp

-Giờ huyết thư đã đến tay vua, Khưu huynh là kẻ chống lại triều đình, ngoài việc ra đi, chẳng còn cách chọn lựa nào khác. Trước khi hai con lên đường, xin quan văn hầu ban lời dạy bảo

Chiêu bảo cả hai đứng lên. Rồi rút thanh bảo kiếm đang đeo cắm xuống lòng suối

-Tổ tiên họ Khưu người cày ruộng, kẻ thợ mộc thợ nề, lấy sức chân tay làm ra chén cơm ăn. Đến khi được làm quan, ta đem lòng trung liệt trang trải cho non sông để có áo mặc. Đã bao đời, dòng họ Khưu nhà ta chưa có ai dám lấy không của thiên hạ nửa hạt thóc để làm của riêng mình. Đến chết con cũng không được quên điều này.

Luân vội thưa

-Con cứ tưởng đỗ đạt làm quan để xả thân cho nước. Nào ngờ, nay ở triều, tiếng nói kẻ trung chính tựa hòn sỏi ném xuống biển khơi. Con lấy làm tủi hổ với tiền nhân, vì ngày ngày phải nghe những lời nhân nghĩa buông ra từ lỗ miệng ông vua vô đạo. Bận áo quan chỉ thấy bầm gan tím ruột. Con đi đây là để trừ khử đám vua quan ruỗng mục, chứ nào phải mưu toan tranh giành thiên hạ.

Quan văn hầu tra gươm vào vỏ

-Ta biết. Xưa nay bao trang hào kiệt đứng lên chống lại cường quyền. Việc hợp lòng người, cuối cùng tất phải thắng. Song, đến khi đã được thiên hạ trong tay, hào kiệt không biết giữ mình cũng nhuốm bệnh vua quan. Mà thôi. Đấy là chuyện mai sau. Còn giờ đây, hãy nói ta nghe làm sao trừ được cường quyền?

Luân cung kính nâng thanh kiếm của mình lên ngang mày

-Thưa, một là chọn đất khởi binh. Hai là phải được muôn dân trong nước đồng tình.

Chiêu có vẻ ngẫm nghĩ, rồi bảo

-Điên Giác đã nói cho ta biết rồi. Con chọn Nga Sơn làm đất khởi binh là phải. Còn muốn muôn dân hưởng ứng không phải chuyện ngày một ngày hai. Xưa thầy ta nói có loài chim luông bay hoài không biết mỏi

-Thưa, thầy con cũng nói, chim luông bay hoài, vì muốn tìm cho đồng loại chỗ trời cao để bay lượn.

Chiêu chợt rơm rớm nước mắt

-Ta sinh chỉ mỗi con và Khưu Châu. Anh con chọn việc cày cuốc để an thân. Đời trai như nó coi như bỏ đi. Nay con trong tay chỉ nửa thước gươm đứng ra gầy cuộc can qua với ông vua từng uống máu người, làm sao ta không lo

-Thưa, rồi đây triều đình sẽ ghép cha vào tội phản nghịch. Làm con mà để cho cha mình phải chịu nhục, thật đáng chết.

Luân nói.

Rồi oà khóc.

Chiêu nạt

-Chớ làm ô danh nhà họ Khưu. Con dám đem thân trai dâng hiến cho non sông, thì sao lại đi tiếc mạng sống một ông già?

Tuy chưa biết tình phụ tử là sao, Giác cũng thấy đau lòng trước cảnh cha con ly biệt, nên vội nói

-Hay quan văn hầu cùng về Nga Sơn luôn thể. Trước giúp lũ con làm nên đại sự. Sau để cha con khỏi phải chia ly

Chiêu nhìn con trai

-Ta còn anh con với lũ cháu, biết không?

Luân cố gạt nước mắt

-Xin cha tha tội cho đứa con bất hiếu này

-Thôi, chớ nói thêm gì nữa

Chiêu chợt thét.

Rồi rút thanh bảo kiếm ném cho Luân

-Hãy để tên con được ghi vào sử sách.

Bấy giờ là giữa ngọ. Chim lư kêu rộn suối Từ Lâm. Chờ cho cha mình đi khuất dạng, Luân mới ra hiệu bảo Giác lên đường.

Khi ra khỏi rừng núi Mân Sơn, Luân chợt gò cương, quày ngựa

-Chẳng phải theo ngả Thiên Sơn ư?

Giác ngạc nhiên hỏi

Luân lặng lẽ nhảy xuống ngựa, chống gươm đứng nhìn về phía quê nhà, nước mắt chảy dài.