← Quay lại trang sách

ĐẠI THIẾT TRIỀU

Vua hỏi hoàng hậu

-Ta đãi Khưu Luân là đãi kẻ hào kiệt, cớ sao nó bỏ ta?

Mỵ im, không đáp. Lát sau hỏi vua

-Thần thiếp nghe nói lúc Luân mới vào triều hoàng thượng đã giao cho việc thảo luật nước, có phải vậy không?

-Phải. Đấy là cách đãi hào kiệt của ta

-Còn lúc hội vua, Luân đã xin chết thay cho Muỗng?

-Phải. Đấy là nó đem lòng bất trung ra báo đáp ta

Mỵ thở dài, lộ vẻ buồn bực

Du không kiềm được tức giận

-Ai khanh đi bênh đứa phản nghịch ư?

Hoàng hậu khẽ nắm tay vua

-Ngày ấy, thần thiếp có nghe triều thần bàn tán, rằng vua giao Luân thảo luật nước là để thử chơi. Còn Luân can ngăn việc chém Muỗng, vì Muỗng vô tội. Thần thiếp trộm nghĩ, đã hào kiệt trên đời, thì chẳng đời nào chịu ở lại với ông vua đối xử với mình như thế

-Đồ đàn bà

Du nạt, đẩy Mỵ ngã nơi Hiên Lãm Thuý

Qua hôm sau, trong buổi đại thiết triều, vua giận dữ truyền phán

-Qua cuộc tuần du phương bắc, ta mới thấy cả nước một lòng vì vua. Vậy mà, có kẻ dại khờ, muốn chống lại muôn dân. Nay, ta truyền lột hết chức tước Khưu Luân. Pháp hình Độc Tố cấp tốc tra xét các mưu đồ lâu nay của nó, để triều đình luận tội. Tể hầu Đam Chuyết mau phát cáo tri cho thần dân cả nước hay, để cùng truy bắt đứa phản nghịch

Thấy triều thần chợt lặng im, Du thét

-Các khanh cho lời ta là không minh chánh hay sao?

Cơ chính Hiêu Thâm lật đật đứng lên

-Thưa hoàng thượng, việc bỏ triều ra đi của Luân tất chẳng thể dung tha. Nhưng hiện thời, Khưu Luân cũng chưa làm gì gọi là chống lại triều đình. Theo ý thần, hãy xuống chiếu chiêu an, gọi Luân về. Nếu Luân không nghe, chừng đó mới xuống lệnh truy nã.

Tể hầu Đam Chuyết dập đầu, lạy

-Thần biết Khưu Luân là đứa có lòng dạ bất trung tự lúc mới vào ứng thí. Giá hồi ấy, hoàng thượng nghe theo ý thần thì hay không biết mấy

Lễ nhạc Bào Tu vội vã quì

-Khưu Luân có ý phản nghịch tự buổi mới vào triều. Xin hoàng thượng tha cho tội chết, thần mới dám nói ra

-Nhưng là việc chi?

Vua nạt

Tu lạy vua mấy lượt, rồi tiếp

-Hôm ấy, thần mang sắc chỉ của hoàng thượng đến dịch đình thì bị Khưu Luân hạch hỏi đủ điều, nào văn vũ khanh là tước chi, nào tại sao không được thụ phong ở đại điện. Thần bảo đấy là lệnh vua, thì Khưu Luân lập tức ném áo mũ vua ban. Lúc đến dinh quan kỵ binh Đam Lữ, Khưu Luân lại dọa giết thần, bỡi thần không chịu nói ra lai lịch ông quan xấu số ấy.

-Thôi, đủ rồi. Làm lễ nhạc nói năng luộm thuộm như ngươi chỉ làm ta thêm xấu hổ

Du chưa hết lời, Chuyết lại quì

-Bào Tu đã không dám tâu lên vua vì sợ đứa hiếu sát. Nay tội Luân đã rõ, xin hoàng thượng xuống chiếu chém đầu

Vũ hầu Vưu Trấp chợt đứng lên

-Việc vua chém bề tôi là chuyện thường tình. Có điều, ở đây là chém quan đại thần của một triều đình có luật nước hẳn hoi. Theo thần nghĩ, Khưu Luân vâng mệnh vua đi dẹp loạn Mi Sơn, chứ nào phải bỏ triều mà đi. Còn việc chưa trở về, đến nay cũng chưa ai biết vì sao. Tai họa ở dọc đường? Hay bị kẻ thù sát hại? Sao các quan không nóng lòng đồng liêu ra đi vì việc nước không về, lại xúm nhau cho là phản nghịch?

Lời Trấp tựa nhiếc móc Du. Song, vua lại lập tức tỏ vẻ ôn tồn

-Lời quan vũ hầu nghe cũng phải. Vậy trong các khanh, ai là người đi tìm quan văn vũ công khanh?

Hiêu Dật lật đật quì

-Xin hoàng thượng đừng bắt kẻ bề tôi này phải chết chốn núi rừng xa thẳm

-Ngươi nói thế là sao?

Vua nạt

Dật run

-Đêm ấy, sau khi mang mật thư của quan văn vũ công khanh trao cho hoàng thượng, thần đã rơi vào cõi chiêm bao kỳ dị. Thần trông thấy Khưu Luân cỡi con kim mã đứng nơi đỉnh Nga Sơn, trước mặt quan ấy là hàng hàng lớp lớp binh lính mang cung tên dáo mác. Nay xảy việc quan ấy đi bình loạn không về, thần liều chết đem chuyện mộng mị tấu bày lên hoàng thượng xét xem.

Vẻ lo âu hiện rõ trên gương mặt Du. Song, vua liền điềm tĩnh, bảo

-Biết đâu, thần linh mách bảo Khưu Luân lưu lạc ở chốn ấy

Sợ vua sai mình đi Nga Sơn, Tương Húc vội quì

-Mộng triệu là chuyện đàn bà trẻ con. Giả như Khưu Luân gặp rủi ro, đã chết, triều đình đành mất một công thần. Còn như Luân có lên Nga Sơn làm giặc, như mộng triệu của quan nội điện, cũng chẳng đáng lo. Triều đình ta binh hùng tướng mạnh lại đi sợ một gã thanh niên hăm mấy tuổi đầu làm loạn ư? Thần trộm nghĩ, hoàng thượng nên để tâm sức cho việc kiến thiết đất nước thì hơn.

Du im một lúc, rồi truyền bãi chầu

Lập tức sau đó, cơ chính Hiêu Thâm được triệu đến gặp vua

-Khanh phải tức tốc lên Tây Biên, hiệp cùng Hiêu Căn, truy tầm thằng phản nghịch ấy. Biết đâu chuyện mộng mị của Dật lại là chuyện thật