← Quay lại trang sách

CHẤN CHỈNH

Tương Húc đến than với Chuyết

-Đường đắp xong, tất vua bỏ chức quan khai lộ. Húc này chẳng biết sẽ ngồi đâu?

Quan tể hầu lộ vẻ giận dữ

-Ta biết tỏng ngươi đã toan tính ngồi ở đâu rồi

Húc vội chạy ôm chân Chuyết

-Trăm sự đều nhờ ở quan anh

-Đồ lừa vua, phản bạn. Chẳng phải ngươi ton hót hoàng thượng, rằng ta đã già, phải thay người khác ư?

Chuyết nạt

Rồi đi gặp vua

Thấy quan tể hầu có vẻ vui, Du hỏi

-Khanh có tin gì về Khưu Luân chăng?

-Thưa không. Nhưng theo thần nghĩ, hết thảy chỉ là đồn nhảm

-Ta cũng nghĩ thế

Quan tể hầu chợt u sầu

-Có điều, thần lấy làm đau buồn, vì mất quan nội điện là triều đình mất đi một bậc trung thần nghĩa khí

Vua thở dài, nhìn Chuyết, có ý dò xét

Im trong giây lát, quan tể hầu nói

-Thần cũng đang nóng lòng muốn biết hoàng thượng cho ai thay Dật

Vua lắc đầu

-Chưa. Ta định hỏi ý khanh đấy

Chuyết vờ nghĩ ngợi

-Người thay Dật, ít nhất phải bằng Dật. Mà hiện nay thần thấy có một người có thể thay Dật

-Ai vậy?

-Thưa, Tương Húc

-Quan khai lộ kiêm luôn tước cũ của Dật có tiện không?

-Thưa, khi đường đắp xong, tước khai lộ tất không còn. Húc thì thừa sức ngồi ghế văn hầu kiêm luôn nội điện, như Dật

Vua mỉm cười, bảo

-Khanh quả là kẻ biết nhìn xa

Rồi cho đại thiết triều để nghe truyền chỉ chiếu

-Vừa qua, các khanh ai nấy đều hết lòng vì nước, mà chưa được ban thưởng lần nào. Ta đương kiêm hoàng đế Chang Lang nay truyền cho các khanh rõ. Thống binh Viên Cưu, vũ hầu Vưu Trấp đều là những bề tôi có công lớn với tiên triều, nên ta cho Cưu thăng đại thống binh, Trấp thăng vũ công hầu, cả hai đều được hưởng thêm bốn trật bỗng lộc. Văn vũ công khanh Khưu Luân chưa biết sống chết thế nào, nên cơ chính Hiêu Thâm phải kiêm luôn tước ấy, lại phải kiêm luôn tước thống binh, thống lãnh hết thảy binh lính trong nước. Thủ trấn Tây Biên có công trong việc dẹp loạn Nga Sơn, nay thăng tước vũ khanh, thống lãnh binh lính mạn biên thuỳ phía tây của nước

Có tin sứ Vân Muôi sang, nên vua ngừng việc ban thưởng, lệnh Thâm

-Khanh thay ta, tức tốc đến dịch đình tiếp sứ giả

Đến lúc ấy, Chuyết mới khều Húc, bảo

-Ta đã tâu vua, cho ngươi ngồi ghế văn hầu kiêm luôn nội điện rồi đấy

Vua bỗng đầm đìa nước mắt

-Ta buồn vì nghĩ đến quan nội điện Hiêu Dật, bỗng sớm lìa trần. Nay truyền cho Hiêu Thuông, con ta, thay cho quan ấy, và kiêm luôn tước vũ hầu

Rán lắm, Chuyết mới khỏi quị xuống sân chầu, vì lần này thì ông đã thua vua

Du tiếp

-Việc ban thưởng đã xong. Nay ta thay thần Cốc, truyền cho muôn dân được rõ. Bất cứ thần dân Chang Lang nào, ngày ngày đều phải hít thở, đi đứng trên đất nước của thần, nên mỗi người từ lúc sinh ra đến lúc chết phải nộp thuế dưỡng sinh và thuế đi lại, mỗi người mỗi năm là một nghìn quan. Pháp hình Độc Tố kiêm luôn tước tổng thâu, lo tu chỉnh sổ bộ dân, đến cuối đông này, không còn ai là không nộp thuế mới

Tố liền quì

-Điều thần chưa rõ, là những người ốm đau, nằm một chỗ, với những người sắp chết, có nộp thuế mới không?

Vua đáp

-Chẳng chừa ai. Đến vua như ta cũng phải nộp

Lúc ra khỏi đại điện, Trấp khều Cưu, cười

-Ta với ông gặp may

Cưu cũng cười

-Phải. Không họ Hiêu mà cũng được thăng. Từ nay, tất bọn ta được ngồi chơi xơi nước

Việc thu thuế mới chẳng gặp trở ngại. Vì trấn nào dinh nào cũng đưa lính về giúp đám quan địa phương ốp thúc việc thuế.

Riêng việc tuyển thêm lính, quan tân thống binh Hiêu Thâm phải đến than với vua

-Vừa qua, trai tráng trong nước lớp chết vì tội đi thẳng lưng, lớp lo đắp đường và xây vọng đài. Thần e không tuyển được vạn lính như ý của hoàng thượng

Du thở dài

-Ta biết. Nhưng chống bạo loạn chẳng gì hơn dùng binh.

Cuối cùng, vua Vân Muôi đã thõa thuận với Du. Vân Muôi cho cả người và của trong việc đắp đường và xây vọng đài. Đổi lại, Chang Lang phải cho Vân Muôi tuyển lũ con gái mười bảy mười tám sang nước ấy làm nghề dệt gấm.

Lập tức, đám trai tráng Chang Lang đang đắp đường được sung hết vào lính. Và đám lái buôn Vân Muôi ở dưới tàu đã kéo đến thay cho đám trai tráng ấy

Hôm năm nghìn đứa con gái Chang Lang xuống tàu sang Vân Muôi, Du vui vẻ bảo Mỵ

-Ta đã có trong tay đám quan trung thành, với năm vạn binh lính, thì còn sợ chi thằng Luân

Hoàng hậu chỉ im lặng, nhìn vua