← Quay lại trang sách

BUỔI YÊN BÌNH

Du nghĩ là Luân đã chết. Song, để chắc ăn hơn, lại xuống chiếu ban tước á hầu cho ai giết được Luân

Khưu Châu rất hãi, khi thấy lệnh vua ở đình làng

-Đấy là vua muốn tỏ quyền uy. Còn thằng Luân, đến vạn binh triều cũng không bắt được

Quan văn hầu Khưu Chiêu bảo.

Châu lại thở dài, than

-Công danh làm khổ thân em con

Vu Xia hỏi vợ

-Nhà nó có muốn làm bà á hầu không?

Rồi giắt mộc hương trưởng vào lưng, hăm hở lên trấn

Thấy Xia lại tìm đến mình, Hất đùa hỏi

-Ông đến trả ấn tín nữa phải không?

Xia cố ra vẻ sợ sệt

-Ngày ấy quan trấn thương tình cho lại mộc hương trưởng. Nếu không, giờ Xia này chỉ là anh dân đen

-Thế ông lên đây để đền ơn ta?

-Thưa, trước đền ơn. Sau xin quan trấn làm tròn lời hứa ngày nào

Hất ngã lưng ra ghế, cười ngất

-Ta sẽ cho ông làm thủ dinh như đã hứa. Nhưng nếu thằng Luân khởi binh thật, ông có trả ấn tín nữa không?

Xia chau mày

-Thằng Luân còn sống, cũng chẳng thoát nổi lưới trời

Chợt có lính trấn vào thưa

-Ngựa đã đưa đến. Mời quan trấn ra xem

Hất lật đật đứng lên

-Thôi, ông hương trưởng về làm việc làng ít năm nữa rồi nghỉ già. Chừng ấy tuổi, triều đình chẳng thăng phẩm tước cho ông đâu

Xia giận dữ, bứt mấy sợi râu cằm quăng xuống đất

-Khi ta được tước á hầu, đừng hòng đến cầu cạnh, nghe chưa

Tay buôn ngựa người Vân Muôi rất sành tiếng Chang Lang hỏi Hất

-Quan trấn định sắm tứ mã hay song mã?

Hất đáp

-Tất nhiên là tứ mã

-Thế, hãy bắt một cặp màu tro với một cặp màu lam là đúng sách nhất

Hất gật đầu

-Ông đoán trúng ý ta

Rồi lệnh thuộc hạ tách bốn con ngựa vừa nói ra khỏi đàn

Lẽ ra Xia đã bỏ đi. Nhưng đám ngựa Vân Muôi đã giữ chân ông ta

Lúc Hất vào lấy tiền trả tiền ngựa, Xia hỏi tay buôn ngựa

-Cả ngựa lẫn xe, một cổ song mã là bao nhiêu?

Tay buôn ngựa lễ phép đáp

-Thưa, xe mắc rẻ tùy gỗ, ngựa mắc rẻ tùy giống. Một cổ song mã cũng trên dưới bốn trăm cân vàng. Còn cổ tứ mã phải đến ngàn cân

Hất trả tiền ngựa xong, bảo tay buôn ngựa

-Ông bạn ta đây là hương trưởng làng Xuyên Lâm, cũng đang định sắm xe tứ mã đấy

Tay buôn ngựa vội nghiêng người, vái chào Xia

-Kẻ hèn này từng đưa ngựa đến các ngài thủ trấn thủ dinh ở tận biên thuỳ phía bắc Chang Lang

Xia lại ngắm nghía đàn ngựa, rồi bảo

-Xuyên Lâm ta thuộc trấn này. Khi cần, ta sẽ nhắn ông

Lúc tiễn Xia đến cổng trấn đường, Húc bảo

-Ta biết, trước sau ông hương trưởng cũng tóm được thằng Luân. Tước á hầu vào tay ông là chắc

Lời Hất làm Xia vui sướng khôn cùng. Bóng đêm ập xuống là ông cắp dao ra nấp ở đầu làng. Cứ nghĩ đến ngày giật được tước á hầu, hương trưởng Xuyên Lâm lại thấy tay chân khoẻ ra như thời trai tráng

Đám phu Vân Muôi làm đường ra biên thuỳ phía bắc làm một ngày nghỉ năm bảy ngày. Khi vào các làng bày việc ăn uống. Khi kéo đến các dinh đường trấn đường mở tiệc khoản đãi bọn lính dinh lính trấn

Tương Húc mật báo việc ấy với vua,vua chỉ nói

-Họ giúp ta kiến thiết đất nước, lẽ ra ta phải khoản đãi họ mới phải

Rồi giao hẳn Chuyết tiếp xúc vua Vân Muôi lo việc đắp đường và xây vọng đài. Quan tể hầu cùng sứ giả Vân Muôi qua lại Chang Lang, Vân Muôi như cơm bữa.

Từ ngày đưa hết đám phu Chang Lang sang lính, quan khai lộ rất bực dọc trong lòng

-Lẽ ra quan anh và Húc này phải kiếm được hằng chục xe tứ mã nữa

Nghe Húc than, Chuyết chỉ nói

-Thôi, hãy xem việc công là trọng

Đến lúc phát hiện thấy vọng đài ở đất Nông xây cao đến hai nghìn trượng, Húc hoảng hốt bảo Chuyết

-Đám thợ Vân Muôi đã chôn đứng Húc này

Chuyết hỏi

-Ngươi nói thế là sao?

-Thưa, vua bảo cao nghìn trượng, nay đám thợ Vân Muôi xây cao gấp hai

Chuyết cười

-Nếu vua bắt tội, ta sẽ chịu thay cho ngươi

Lời Chuyết quả đúng. Vua đi đất Nông, thấy vọng đài cao ngút, thích vô cùng, liền cho mở yến tiệc khao công

-Được như vầy là nhờ giúp đỡ của vua Vân Muôi cùng lòng tận trung của quan tể hầu và quan khai lộ

Vua nói xong, cùng nâng chén với đám thợ Vân Muôi và các quan triều

Thừa dịp, Chuyết quì, tâu

-Ngày trước, thần có đề đạt mở thêm cửa Đông Biên. Song, hoàng thượng chưa phán quyết. Nay, vua Vân Muôi đã hứa với thần, sẽ giúp Chang Lang ta mở thêm cửa bể ấy. Xin hoàng thượng cho biết thánh ý

Vua uống liền hai chung, rồi bảo

-Thật phúc cho Chang Lang ta

Liền sau đó, vua Vân Muôi cho tàu chở lính thuỷ cập bờ Đông Biên. Chỉ trong mấy tháng, chỗ con sông Gất gặp bể Đại Hải đã thành nơi tàu bè ra vô

Không tơ hào được nửa xu trong việc mở cửa bể mới, nhưng thấy Chuyết hớn hở khác thường, Húc lấy làm lạ lắm

-Quan anh vui nỗi gì?

Nghe Húc hỏi, Chuyết chỉ mỉm cười

Làm cửa bể xong, đám lính thuỷ rút hết xuống tàu, nhổ neo ra khơi. Nhưng mấy hôm sau thì mấy trăm thuyền buồm, cờ xí lộng lẫy, tiến vào cửa Đông Biên. Trên thuyền đi đầu có viên sứ thần của nhà vua Vân Muôi

Du lại cùng các quan đại thần đi Đông Biên. Văn võ ban coi như đủ mặt. Chỉ Vưu Trấp và Viên Cưu là cáo bệnh. Bấy giờ, vua và quan tể hầu Đam Chuyết đã có xe tứ mã. Các quan khác thì đi ngựa. Đi đầu là xe của vua. Sau cùng là đám binh triều khiên heo khiên rượu. Đánh xe cho vua là tên quân hầu theo hầu vua từ lúc mới lên ngôi. Do tuổi cao với chưa quen xe tứ mã, người hầu đã để xe đổ xuống ruộng. Cả vua lẫn ngựa đều bị bết bùn. Húc rút gươm, toan chém người đánh xe, nhưng vua không cho

-Nếu chém thì chém quan khai lộ. Bỡi xe đổ là do đường không đủ cho xe đi

Vua vui vẻ bảo. Rồi cho gọi quan tổng thâu Độc Tố đến nghe lệnh

-Đi chuyến này về, khanh phải lập lại sổ bộ thuế. Hãy tăng ba lần mức thu cũ, để đủ tiền làm đường đi Đông Biên.

Để tỏ lòng tri ân vua Vân Muôi, Du đã cho mang theo chiếc mâm ngọc, vật gia bảo của họ Hiêu, để tặng vua ấy.

-Ta chỉ có vật này là quí nhất. Nay xin gởi đến hoàng đế của khanh

Du nói với sứ giả.

Rồi mở yến tiệc mừng cửa bể mới. Heo bò, khoản mấy trăm. Rượu via, khoản mấy nghìn vò. Vua tôi cùng mấy nghìn khách Vân Muôi ăn uống trong ba hôm liền

Sau tiệc của vua là tiệc của sứ giả Vân Muôi

-Vừa rồi, thần được vinh hạnh uống chén rượu cạn của quí quốc. Nay xin mời hoàng thượng cùng quí quan uống chén rượu thuyền của bản quốc.

Sứ giả Vân Muôi đích thân đến mời vua

Du tỏ vẻ phân vân

-Đường sang bên ấy xa muôn dặm. Mà ta thì phải trở về triều nội trong ngày mai

Sứ Vân Muôi nói

-Chỉ sang bên lâu thuyền, ngay đây thôi

Tuy hào hoa từ tuổi mười tám, nhưng khi đặt chân lên lâu thuyền Vân Muôi, Du cứ ngỡ lạc đến cõi đời khác. Đèn nguyệt lạc thoắt lu thoắt tỏ. Hằng trăm cô gái hầu rượu xinh đẹp lượn lờ giữa khúc nhạc liêu êm ái đến tê người.

Sứ Vân Muôi đứng lên giữa tiệc, nói

-Rượu voan chế từ hoa thia của quí quốc đấy. Xin mời hoàng thượng cùng quí quan nâng chén

Lập tức, cô gái mặc áo gấm vàng bưng mâm rượu đến áp má vào má của vua

-Kẻ nô tì vinh hạnh được hầu hoàng thượng

Du hơi ngẩn người. Nhưng liền uống cạn mấy chung rượu trên mâm

-Khanh bao nhiêu tuổi?

-Thưa, vừa tròn mười tám

Cô gái đáp. Đoạn áp người vào người của vua

Lúc Du tỉnh dậy, thấy mình và người con gái hầu rượu đang nằm trên giừơng trải gấm đỏ. Đèn nguyệt lạc nhấp nháy trên đầu

-Ở đây là đâu?

Vua bàng hoàng, hỏi

Cô gái khẽ nắm mấy ngón tay vua

-Thưa, trên lâu thuyền dành riêng cho hoàng thượng

-Còn các quan của ta?

-Cũng trên các lâu thuyền dành riêng cho các quan

Cô gái toan mặc lại xiêm áo. Nhưng vua ra hiệu cứ để thế.

Có tiếng nước vỗ mạn thuyền.

Vua chợt hỏi

-Có phải ta là hoàng đế nước Chang Lang không?

-Thưa phải.

-Nhưng khanh học tiếng Chang Lang từ bao giờ?

Cô gái với lấy long bào của vua đắp lên người mình, rồi đáp

-Muôn tâu hoàng thượng, kẻ nô tì vốn là gái Chang Lang

Du có vẻ hoảng hốt, ngồi bật dậy

-Ngươi sang bên ấy từ bao giờ?

-Muôn tâu, kẻ nô tì này là một trong số năm nghìn người con gái xuống thuyền sang Vân Muôi ngày ấy

Du gục xuống giừơng, hồi lâu mới ngẩn lên. Nhưng chẳng nói được lời nào

Cô gái bỗng ràn rụa nước mắt

-Theo lệnh nhà vua Vân Muôi, ngày chúng thần học dệt gấm, đêm học điểm trang, không lúc nào là chúng thần nguôi nỗi nhớ quê hương. Điều may cho chúng thần là tiết trinh của đời con gái được giữ đến đêm này

Ngay sau đêm ấy, Du nhận được quốc thư của vua Vân Muôi

“Việc mở cửa Đông Biên coi như đã xong. Nay chỉ xin mỗi điều là cho các lâu thuyền của bản quốc được mãi mãi lưu lại nơi ấy “

-Phúc thay cho đất nước Chang Lang ta

Đọc xong, Du cảm động nói với sứ giả Vân Muôi. Rồi cáo biệt, quay về triều.

Vua nhớ rượu voan thì ít, nhưng nhớ người hầu rượu thì nhiều. Cứ năm mười bữa, Du lại giao việc triều cho Chuyết, lên đường đi Đông Biên

Thú uống rượu thuyền loan đi khắp nước. Bến Đông Biên dập dìu ngựa xe của đám quan gia.

Ngày nào cũng có đám buôn ngựa Vân Muôi lùa ngựa qua ải Xương Linh. Còn tàu buôn Vân Muôi thì thay nhau chở xe tứ mã xe song mã, rượu voan, cập bến Xương Quơn.

Chẳng mấy lâu, đám lính triều cũng sắm được xe riêng ngựa riêng. Vua Vân Muôi lại cho mấy trăm lâu thuyền nữa cập bến Xương Quơn.

Buổi yên bình, từ vua quan đến binh lính đều vui say. Số rượu voan uống hằng ngày nhiều không kể xiết. Đến lúc ấy, dân Chang Lang mới biết thia là loài cây quí, và thấy tiếc. Nhưng người Vân Muôi đã đốn sạch, nhổ sạch, cả cây mẹ lẫn cây con, coi như Chang Lang đã tiệt chủng giống thia.

Thủ trấn Cha Gung bàn với vợ

-Số trâu thu được của dân ngày ấy nay đã sinh sản đến mấy ngàn con. Sự giàu có thì vô cùng, mà đời ngừơi quá ngắn ngủi. Hay là ta đem bán bớt trâu, sắm xe sắm ngựa, mở mặt với đời.

Mấy hôm sau, người ta thấy quan trấn Cha Gung đi xe tứ mã xuống tận các làng để nhắc nhở dân nộp thuế.

Thấy từ quan đến lính đều đi xe tứ mã xe song mã, vua vội xuống chiếu

“Nước có kỷ cương thì sự yên bình mới bền vững. Nay, dân ra khỏi nhà đã có đường to để đi. Quan ra khỏi nhà đã có xe có ngựa. Ta đương kiêm hoàng đế Chang Lang bảo cho mọi người rõ. Dân ra đường gặp xe của vua phải quì. Gặp xe các quan triều thì nghiêng người bên phải. Gặp xe các quan trấn quan dinh thì nghiêng người bên trái. Để tiện bề thưa hỏi của muôn dân, kể từ nay, chỉ xe vua mới dùng rèm che màu vàng. Xe các quan triều phải dùng rèm đỏ. Xe các quan trấn quan dinh thì dùng rèm màu xanh. Riêng hương trưởng các làng và lính, thì xe không được che rèm, cũng như miễn sự chào hỏi của dân chúng:

Có một hôm Cưu gọi cửa nhà Trấp vào lúc nửa đêm.

-Ông vũ hầu có rượu sẵn đấy không?

Trấp thở dài

-Có uống nghìn chung ông cũng chẳng thể nguôi ngoai

Quan thống binh chợt đầm đìa nước mắt

-Năm nghìn con em Chang Lang phải bán thân cho vua quan Chang Lang để Trắc Mạ lấy tiền. Mà bọn ta thì ngồi đây than thở

Quan vũ hầu khóc rống to lên

-Chang Lang ta hết hào kiệt rồi phải không ông thống binh?