← Quay lại trang sách

QUỐC TANG

Du xuống lệnh chém bất cứ ai để lộ ra ngoài chuyện Đa đến triều hạch tội vua. Rồi sai Bào Tu phát cáo tang, chôn cất Đa theo nghi thức quan triều chết.

Thâm lo sợ đến phát bệnh. Vua đích thân đến thăm

Quan cơ chính sụp lạy

-Thần ngàn lần đáng tội chết

Vua vội đỡ Thâm đứng lên

-Đa chết thế, ta đỡ tốn công nuôi giữ, lại được tiếng đãi hiền sĩ, việc chi khanh lo sợ

Thâm nhìn vua, dò xét

-Nhưng nếu thần không can ngăn, chém Đa từ đầu, đâu xảy sự thể thế

Du mỉm cười

-Đa quả là bậc kỳ tài như khanh nói, biết tất tật chuyện thâm cung. Nhưng khanh nghĩ xem. Trị nước mà không thế, thì ta chỉ ở ngôi được mấy tháng, còn khanh làm quan chỉ được mấy ngày

Thấy vua không tức giận, Thâm liền tỏ ý bất bình về việc chôn cất Đa

-Đa làm nhục quan triều, nay lại được chôn cất theo nghi thức quốc tang, có khiến bá quan phẫn nộ không?

Du im không đáp. Lát sau hỏi Thâm

-Khanh nghĩ về Chuyết thế nào?

Thấy Thâm có vẻ sợ hãi, Du bảo

-Cứ tỏ thật lòng với ta đi. Dẫu Chuyết là cha đẻ của hoàng hậu

Thâm nhìn vua

-Thưa, đúng như lời Đa nói giữa triều hôm nọ

-Tức, khi có thể thì cướp cả ngôi vua?

-Thưa phải

Vua ra hiệu, bảo Thâm ngồi

-Ta rõ Chuyết tự lúc ông ta nhậm chức tể hầu.

Chớp cơ hội, Thâm nói

-Xưa nay, cướp ngôi vua thường là kẻ đứng kế sau vua. Đã rõ tâm địa Chuyết, sao hoàng thượng còn để ông ta giữ tước ấy

Vua bật cười to

-Khanh thâm thuý, song còn có chỗ hẹp hòi. Cái được của Chuyết là ta sai bảo việc khó mấy cũng làm được. Còn tham muốn của ông ta thì ta đã cột kỹ từ lâu. Mà thôi. Chuyện của Chuyết giống chuyện chơi bài so. Ta chỉ lo Khưu Luân còn sống.

Thâm thở dài

-Đa thế, tất học trò của Đa cũng thế. Thần cũng thấy rất lo

Du liền lệnh Hiêu Thuông cầm đầu quân cấm vệ canh giữ hết thảy các ngả vào kinh thành Xương Quơn, trước khi đi chôn Đa. Linh cửu Đa được chở trên xe tứ mã. Xe của vua và các quan triều đi sau xe chở linh cửu. Tiếp theo là dân chúng kinh thành đi đưa ma. Nghe nói đây là quốc tang, đám thương nhân Vân Muôi dưới tàu kéo cả lên bờ để xem cho biết. Do vậy đám tang của Đa cũng lớn chẳng kém đám tang của các vua trước.

Lúc sắp bước lên ghế chủ tang để đọc ai điếu, vua chợt hoảng hốt, ngoắc Thâm đến

-Hôm bắt Đa, khanh có lấy được sách vở của ông ta không?

Thâm cũng hoảng hốt

-Thưa, lúc vội vã, thần đã quên mất chuyện ấy

Vua liền ngất ngã bên chân quan cơ chính

Dù cố bưng bít việc Đa vào triều hạch tội vua, nhưng sau đó, dân kinh thành đã rõ mọi sự

Xuyên xin cha, phục tang cho thầy

Quan vũ hầu bảo

-Để tránh tai mắt của vua, con chỉ nên giữ niềm đau ấy trong lòng

Có một hôm, Trấp bảo Cơ trông chừng cổng vườn, rồi gọi Xuyên vào hậu sảnh

-Chỗ thấp hèn của ta là ngày ngày vẫn phải đến triều gặp mặt đám vua quan thấp hèn ấy

Quan vũ hầu ứa nước mắt, nói với con gái

Xuyên cầm lấy tay cha

-Sách Thịnh Quốc Thư của thầy con có tả cảnh ngậm đắng nuốt cay của những bậc trung can ái quốc gặp buổi triều chính suy vong. Thời nào cũng có chuyện ấy, chứ đâu phải chỉ riêng Chang Lang ta

Trấp vò trán, vẻ khổ tâm

-Ở triều, ta với Viên Cưu là cái gai trong mắt vua. Có hó hé điều chi, tất vua chẳng để yên cho đâu.

Quan vũ hầu chợt ngó thẳng vào mắt con gái

-Là chỗ đồng sư với Khưu Luân, con có biết giờ Luân ở đâu không?

Xuyên quì, oà khóc

-Chuyện đại sự, con nào dám dấu cha. Có điều, bấy lâu con đã làm việc mặc áo qua khỏi đầu, thật đáng tội bất hiếu

Trấp đỡ con gái đứng lên

-Vưu Cơ đã nói với ta về chuyện tình ý giữa con và Luân. Quan văn hầu Khưu Chiêu là bậc trung chính, cả đời ta kính nể. Chuyện hai đứa mà thành, quả đại phúc

cho dòng họ Vưu.

Xuyên sửa lại áo xống, lau khô nước mắt, rồi kể cho cha nghe việc ra đi của Luân, việc Giác từ Nga Sơn trở về Xuyên Khê, việc thầy cho mình trở về kinh để cùng Giác đi Nga Sơn, rồi không đi, mà về triều

Quan vũ hầu nghĩ ngợi giây lâu, rồi bảo

-Đa là bậc kiệt xuất trong thiên hạ, chẳng thể tính sai đường đi nước bước của mình. Theo ta, vừa rồi, ông đã thử xô ngai vàng của vua

-Nhưng thưa cha, liệu Luân có làm được điều mong ước của mình?

Trấp nhìn con gái

-Dám chống lại ông vua bạo ngược có hằng vạn binh lính trong tay, Luân quả là trang hào kiệt đời này. Còn việc thành bại, chẳng ai đoán được