← Quay lại trang sách

CUỐN SÁCH CHÉP DỞ

Vua gởi mật chiếu cho thủ trấn Tây Biên

“Nay bảo cho ngươi rõ, để trừ hậu họa, triều đình đã bắt Đa xử chém.Nếu quả Khưu Luân gây binh ở Nga Sơn, tất nó sẽ phục thù cho thầy bằng việc tiến đánh mặt tây của nước. Do vậy, ngươi phải ngày đêm lo canh giữ đất Tây Biên “

Lập tức, Hiêu Căn đem lính trấn rải dọc theo chân dãy Nga Sơn. Riêng số binh lính gốc phạm nhân thì cho trấn giữ những chỗ hiểm yếu nhất. Căn tự đặt ra hình phạt đối với đám binh lính này: Ai bỏ chạy theo giặc thì cha mẹ vợ con đều bị xử chém. Ai gặp giặc mà không đánh thì bị chôn sống.

Có một đêm cả quan lẫn lính đều ngủ say, Vi Gia thừa cơ bỏ trốn. Do thông thuộc đường núi tự lúc làm lao dịch khai đá quí, Gia chạy một mạch từ Nga Sơn qua Mi Sơn, rồi vòng về Xuyên Lâm

Nghe Gia gọi cửa vào lúc nửa đêm, Khưu Chiêu vô cùng lo lắng

-Đã xảy binh biến phải không?

Gia kể lại việc mình bị sung vào lính, đưa đi trấn giữ ở Tây Biên, rồi ứa nước mắt, thưa

-Xin lệnh thúc ra tay cứu con thoát khỏi cảnh huynh đệ tương tàn

Chiêu vờ hỏi

-Cảnh huynh đệ tương tàn nào?

Gia đáp

-Sở dĩ có việc đem binh án ngữ phía tây, là do vua sợ lệnh đệ khởi binh ở Nga Sơn, rồi tiến đánh Tây Biên

-Thế đã có đánh nhau lần nào chưa?

-Thưa chưa

Chiêu cười

-Nhưng ngươi đã nhìn thấy trường lũy Nga Sơn chưa?

-Thưa chưa.Vì binh lính chỉ trấn giữ ở chân núi mà thôi

Lúc Vu Xia bị giết, Chiêu biết Luân đã động binh. Và đoán trước sau vua cũng bắt mình. Nên khi nghe Đa vào triều mắng vua và tự sát, Chiêu đã cho Khưu Châu đem vợ con cùng đám con Gia lánh ở nhà người họ hàng ở Xuyên Sơn

Gia muốn đi thăm con. Chiêu khuyên

-Ngươi vốn là phạm nhân, nay lại bỏ ngũ trốn về. Đám hương chức làng này mà trông thấy ngươi, sẽ lập tứ`c bắt giải về triều. Chi bằng, hãy nén lòng thương con, tạm lánh ở đây, chờ ta tìm phương cứu giải

Ban ngày Chiêu vẫn tiếp tục ngồi chép sách, và đợi người của vua sai đến bắt mình. Đến bữa thì mang thức ăn vào buồng cho Vi Gia. Đến lúc ấy, Chiêu đã chép đến nghìn trang về những điều tai nghe mắt thấy từ khi theo phò Hiêu Lịch đến khi bỏ quan về quê. Bất cứ chuyện lớn nhỏ mà liên quan đến chính sự, thì không bỏ chuyện nào.

Một đêm, Chiêu gọi Gia

-Ta đã nghĩ được cách cứu ngươi

Gia mừng lắm

-Bằng cách nào, thưa lệnh thúc?

Chiêu im một lúc, lại hỏi Gia

-Nếu thằng Luân nhà ta khởi binh thật, ngươi có chịu theo giúp không?

Gia thất sắc

-Tức phải chống lại vua?

-Phải. Đến nước này, ta phải nói cho ngươi rõ. Hiêu Du vô đạo, ta phải rũ áo từ quan. Nhưng nay đến tuổi sắp xuống mồ, ta chẳng còn đủ sức đứng ra gầy cuộc chuyển thay thế nước. May có Khưu Luân, con ta, thấu được lòng mong mỏi của muôn dân, vứt bỏ áo mũ triều đình, lên Nga Sơn tụ nghĩa, chờ ngày trừ bạo chúa. Nếu ngươi cho đây là việc hợp lòng mình, hãy tức tốc lên đường ngay trong đêm nay

Gia nghĩ ngợi giây lâu, rồi nói

-Lời lệnh thúc soi rõ niềm uất hận bấy lâu trong lòng con. Chỉ lo, nếu nằm xuống trong cuộc can qua, đàn con Gia này sẽ bơ vơ

Chiêu bảo

-Đàn con của ngươi đã có thằng Châu lo. Ngươi chỉ còn việc chọn lựa, hoặc chết cho đại sự, hoặc bị đám hương chức của làng bắt đem đi hành quyết

Sau khi gom hết những trang sách đã chép, gói gắm kỹ lưỡng, Chiêu gọi Gia

-Hiện thời ta cũng không biết Luân ở chỗ nào trên Nga Sơn. Ngươi dùng số vàng bạc ta dành dụm được bấy lâu, để ăn đi tìm nó. Cuốn sách ta chép chưa xong, nhưng với con cháu sau này, còn quí hơn vàng bạc. Hãy giữ gìn nó như giữ gìn mạng sống của ngươi, để trao tận tay Khưu Luân

Gia ứa nước mắt

-Đường Nga Sơn con thông thuộc. Việc tìm lệnh đệ chẳng khó. Chỉ lo lệnh thúc ở lại muôn phần nguy hiểm

Chiêu nạt

-Thôi, hãy lên đường đi