NGƯỜI THỪA TỰ
Bấy giờ Mi Sơn đã có tộc trưởng Khơ Lăn cầm đầu các bộ tộc để chống lại việc bắt lao dịch và thu thuế của triều đình. Làng nào cũng canh phòng rất cẩn mật.
Từ Thiên Sơn, Vi Gia qua Mi Sơn, để đi Nga Sơn. Đến Mia Nây thì bị dân làng bắt giữ. Nhờ dấu khắc nơi tay, bọn họ biết Gia là phạm nhân bỏ trốn, đã cho Gia ăn uống, rồi đưa qua Nga Sơn
Ở làng Nậm Nang, Gia lại bị hạch hỏi
-Trốn tù sao lại mang theo cả hòm sách?
Gia kể rõ đầu đuôi, liền được dân làng đưa đến gặp Luân
Anh em trông thấy mặt nhau mà cứ tưởng trong mơ
Luân không ngăn được nước mắt, khi nhìn những trang sách của quan văn hầu
-Rồi đây, quân bạo ngược sẽ chẳng từ mạng sống của cha ta
Khi nghe Gia kể chuyện Đa, Giác ngất lịm, còn Luân chỉ thét lên một tiếng, rồi đến gặp ông Bơ Man
-Có một người đã xô nghiêng ngai vàng của vua
-Ai?
-Người đã dạy Luân này biết phân biệt tiếng hót của chim khưu với tiếng gầm của hổ dữ
Ông Bơ Man cắm ngọn dáo xuống đất
-Vậy thì ta phải đem dân Nga Sơn xuống núi để cùng người ấy giết lũ vua quan độc ác
Luân cố nén, nói
-Nay, người ấy đã chết rồi
Tin thầy dạy của Luân đã liều chết vì đại nghĩa lập tức được truyền đi khắp dãy Nga Sơn
Động Tà Bư ở Luốc Bưa chứa được cả trăm voi
Tộc trưởng làng ấy nói
-Thần rừng Nga Sơn có lần trông thấy dân Luốc Bưa ăn ở bất hòa với nhau, đã giận dữ đốt hết nương rẫy, lửa từ trong động ấy cháy ra, nên mới có tên động Thần.
Luân hỏi
-Muốn thờ phụng thầy ta ở đó, có được không?
Ông Luốc Bưa đáp
-Thầy anh Luân cũng biết giận dữ trước điều xấu xa độc ác, nên ở chung với thần rừng Nga Sơn là phải
Luân liền cùng Giác sắm sanh lễ vật, mang đến động Thần để tế thầy. Theo tục Chang Lang, Luân mặc áo quần màu thung, đội mũ tua đen, đúng như con trưởng của Đa
Giác khấn
-Y như lời ký thác của thầy, nay anh Khưu Luân đứng làm người thừa tự họ Đa. Xin thầy linh thiêng hộ trì anh em con trong cuộc can qua sắp tới
Nước mắt Luân chảy dài
-Thầy đã dạy con biết khi nào thì vung gươm tru diệt cường quyền. Nay Luân này nguyện đem tim óc hiến dâng cho non sông đất nước
Khấn xong, Luân quì trước bàn thờ Đa suốt ba ngày đêm. Trở dậy thì thấy nơi mắt mình có chim đại bàng bay lượn. Liền đem đá núi để tạc tượng thầy, chỉ ba hôm là xong
Giác lấy làm kinh ngạc, nói
-Y như thầy ta lúc ngồi dạy học ở Xuyên Khê
Nghe chuyện lạ, dân Nga Sơn lũ lượt kéo đến động Thần
Ông Bơ Man nói
-Đấy là kẻ đòi chém ông vua độc ác. Nên hết thảy người Nga Sơn phải coi như cha đẻ ra sự sống
Chang Lang Sử Lịch có đọan
“Bấy giờ là mùa xuân. Sau khi chôn cất Đa, Hiêu Du sợ Luân phục thù, đã điều thêm binh đến án ngữ ở mặt tây của nước. Đường ra biên thùy phía bắc đắp vẫn chưa xong. Hầu như ngày nào vua cũng đi lâu thuyền. Song, lúc tỉnh rượu, lại hối quan cơ chính mau nghĩ cách làm tội Khưu Chiêu. Trong khi đó, ở phía tây lũy Nga Sơn, Đa được các bộ tộc Nga Sơn thờ làm bậc thánh. Tộc trưởng Bơ Man đòi xuống núi đánh chiếm Tây Biên. Khưu Luân không cho, vì bấy giờ nghĩa binh chưa có, mà dân Nga Sơn thì đang thiếu ăn thiếu mặc.
Một hôm, tộc trưởng Luốc Bưa đến nói với Luân
-Thầy anh đang đau buồn đấy
Luân lấy làm lạ, hỏi
-Tộc trưởng thấy thế nào lại bảo thế?
Ông Luốc Bưa đáp
-Đi làm nương ngang qua động Thần, ta thử nhìn vào, thì thấy thầy anh khóc
Giác bảo
-Dân trong nước muôn phần khổ cực, mà đám vua quan trung nguyên không ngày nào là không ăn uống no say, làm sao thầy ta không khóc
Một hôm, tộc trưởng Bơ Man đến bảo Luân
-Thầy anh đương giận anh đấy
Luân lấy làm kinh hãi, hỏi
-Tộc trưởng nói thế là sao?
Ông Bơ Man đáp
-Đi làm nương, ta nghe tiếng thét ở động Thần
Đêm, Luân nằm mơ thấy thầy mình người đầy máu me, đến đứng trước mặt mình
-Làm người thừa tự họ Đa, sao ngươi vẫn chửa sống ra người họ Đa?
Hết thảy dân Nga Sơn ăn ngủ không yên, vì Luân bỗng mắc bệnh lạ.
Ông Bơ Man nói
-Mất anh Luân, người Nga Sơn bọn ta cũng không sống nổi
Giác an ủi mọi người
-Do lo nghĩ nhiều, nên sinh ra thế. Bà con ta chớ quá lo lắng
Luân vẫn ngồi im trước tượng thầy cả ngày lẫn đêm. Dân Nga Sơn kéo tới động Thần, kẻ đem thuốc thang, người đem thức ăn thức uống. Nhưng Luân vẫn không hé môi, chẳng động đến các thứ.
Ông Luốc Bưa lo sợ, nói
-Bấy lâu Nga Sơn ta không có ma núi, chẳng lẽ nay lại có hay sao?
Ông Bơ Man nạt
-Có ma núi cũng chẳng làm được chi kẻ lấy đá núi để làm ra người
Ngày ấy, Đa kể chuyện nước Xua Lôi bằng tiếng Xua Lôi. Kể đến đâu, cắt nghĩa đến đó, cho Luân, Xuyên hiểu
Ngồi trước tượng thầy đến ngày thứ mười, Luân vụt đứng dậy, nói với mọi người
-Ta đã nhớ được tiếng nói của người Xua Lôi “