← Quay lại trang sách

VUA THĂM

Đường ra biên thuỳ phía bắc vẫn chưa làm xong, vì đám phu Vân Muôi mắc lo dựng nhà ở. Cứ vài trăm dặm bọn họ lại dựng lên một căn trại hệt kiểu trại binh

Thấy chuyện lạ, quan khai lộ mật tấu lên vua. Hiêu Du liền sai Chuyết sang Vân Muôi hỏi rõ nguồn cơn. Chuyết đi về, thưa

-Theo lời vua Vân Muôi, phải có nơi ăn chốn ở, đám phu mới an tâm lo việc đắp đường.

Du rất nghi hoặc, liền triệu cơ chính Hiêu Thâm đến gặp mình

-Nay Vân Muôi cho đám phu dựng nhà ở dọc đường ra biên thùy phía bắc là việc bất thường. Vì sự tồn vong của vương triều họ Hiêu, khanh phải gắng làm tròn chức phận của quan cơ mật

Lời khẩn thiết của Du, khiến Thâm lo lắng

-Hoàng thượng cho có điều ám muội?

-Phải. Khanh phải tức tốc thị sát đám phu đắp đường. Và chủ ý sự qua lại Vân Muôi-Chang Lang của Chuyết

Thủ trấn Tây Biên báo về triều, Nga Sơn vẫn yên tĩnh. Ở Xuyên Lâm cũng chẳng

xảy việc chi. Du lại tiếp tục sa vào thú ăn chơi như trước

Một hôm, nhân cùng vua ăn luốc hầm ở Cung Nguyệt Khuyết, Mỵ nói

-Thần thiếp được ngôi chánh hậu bấy nhiêu năm, mà lòng yêu thương của hoàng thượng chẳng hề suy giảm. An sủng ấy thật chẳng gì sánh nổi.

Vua bảo

-Khanh là mỹ nữ trời dành riêng cho ta. Đến chết, ta vẫn không quên cuộc gặp gỡ nơi vườn thượng uyển.

Mỵ nhìn vua, rớm lệ

-Việc hoàng thượng làm, quả chẳng mấy vua làm được. Có điều thần thiếp muốn nói, bấy nay hoàng thượng lại quên thú vui chơi ở thượng uyển, khiến các sơn nữ mang nỗi sầu đau

Du lắc đầu, bảo

-Ta chán

-Nhưng dẫu sao, việc ấy cũng đã được bá quan chiếu cố từ lâu

Vua có vẻ ngạc nhiên

-Ta không lui tới cùng đám sơn nữ, lại khiến khanh không vui ư?

-Thưa không.Thần thiếp không vui, chỉ vì hoàng thượng lại mê thú lâu thuyền

Du cười ha hả

-Ta chán là chán đám gái núi. Còn ở lâu thuyền, là gái biển, khanh rõ chưa?

Mỵ im giây lát, lại nói

-Thần thiếp trộm nghĩ, nay hoàng thượng tuổi cũng đã cao, mà Hiêu Thuông, con ta, đã trửơng thành. Hay là, hãy nhường ngôi cho thái tử, để hoàng thượng được ung dung vui thú yên hà

Du lập tức xốc áo, đứng lên

-Chưa tới tuổi ngũ tuần, ta đã dựng được quốc đền, đắp đường, xây cung gác cho dân hưởng. Sức còn san được Nga Sơn, làm sao ta đi nhường ngôi cho đứa trẻ nít mới võ vẽ học làm quan? Chừng nào chưa trừ được cha con họ Khưu, ta chưa thể rời ngôi vua, biết chưa?

Ngay ngày hôm sau Du quyết định đến tư dinh Vưu Trấp.

Quan vũ hầu lấy làm lo sợ, vì chưa bao giờ vua đến thăm mình. Đàn chó của Trấp lại dồn vua vào tận cửa, khiến Trấp càng lo sợ hơn.

-Thần đáng tội chết

Quan vũ hầu quì

Du ra hiệu Trấp đứng lên

-Khanh chớ quá giữ lễ

Trấp vẫn chưa lấy lại được bình thường

-Tệ xá lắm bề bộn, bỡi vợ thần mất sớm, chẳng kẻ nội trợ sửa sang. Mong hoàng thượng miễn thứ

Vua chợt nhìn quanh, hỏi

-Nhưng còn quân hầu đâu chẳng thấy?

Trấp liền kể việc tha hầu từ thuở còn vua Hiêu Lịch. Du tỏ vẻ thán phục, đoạn bước trở ra sân. Quan vũ hầu vội vã bước theo vua. Đã cuối xuân, nhưng hoa thảo đường còn ngào ngạt hương thơm

Vua nói

-Chốn này ta thấy rất hợp với khanh

Trấp lo âu, đáp

-Hoàng thượng đã quá khen

Du ngắt một nhành bích bá, quay hỏi Trấp

-Ta nghe hồi ấy quan vũ hầu Khưu Chiêu mang giống hoa này từ đỉnh Mi Sơn về đây phải không?

Trấp giật mình, ấp úng

-Thưa, bấy giờ, quan vũ hầu đóng quân ở đấy, nên mới biết có loài hoa này

-Phải. Từ lâu ta vẫn biết khanh với ống ấy là chỗ thâm giao

Vua nói, chợt nhìn sang tư dinh cũ của Chiêu

-Chẳng phải khanh và Chiêu đã xin phụ vương ta được sống ở cạnh nhau đấy sao?

Việc vua đột nhiên đến nhà khiến Xuyên, Cơ vô cùng lo sợ.

-Phải trốn thôi

Cơ nói. Rồi cả hai vào buồng riêng, im bặt

Dạo trên sân một lúc, Du lại quay vào nhà, thẳng ra hậu sảnh. Trấp bối rối, chẳng biết nói sao, đành im lặng bước theo vua

Hậu sảnh dinh quan vũ hầu thông sang vườn cây ăn quả. Đang mùa hoa của thia và dước. Lũ chim tụ tập đầy cành.

-Ta nghe như có lũ chim khưu Nga Sơn về kiếm hạt rụng, phải không?

Vua hỏi

Trấp lại giật mình, đáp

-Thưa, thần chưa từng biết loài chim ấy

-Đấy là loài chim khôn ranh. Đến mùa lúa chín ở trung nguyên, chúng lại về trộm thóc

Du nói. Đoạn cứ xăm xăm bước tới

Qua trận gió năm trước, một số thia, dước bị đổ, Trấp vẫn còn để nguyên

Vua dẫm lên đám lá đang rữa mục, nói

-Tội cho thân chúng quá

Đến lúc ấy, Trấp mười mươi biết Du muốn răn đe mình. Quan vũ hầu liền bước tới trước mặt vua

-Hoàng thượng thật nhân từ. Song, thần trộm nghĩ, hết thảy muôn loài đều không thoát khỏi lẽ sinh diệt

Vua chợt kêu mệt, bảo Trấp quay vào. Đến hậu sảnh, vua cứ đứng nhìn chiếc yếm điều nơi giây treo, lúc vào đã không để ý thấy

-Khanh bảo chẳng người nội trợ, sao có y phục nữ giới ở đây?

Trấp nghĩ phải dấu vua, song nghĩ đi nghĩ lại, chẳng dám

-Của con gái thần, thưa hoàng thượng

-Con gái khanh? Sao bấy lâu chẳng nghe khanh nói đến?

Quan vũ hầu lập tức nghĩ ra cách dối vua

-Thưa, thần đã gởi nó về bên ngoại ăn học từ thuở lên năm. Cũng mới trở về đây hôm qua thôi

Rót mấy bát sối xong, Trấp chẳng dám mời vua. Du cười, tỏ hiểu ý, bưng uống hai bát liền, rồi bảo

-Ta muốn thăm con gái khanh một lúc, được không?

Trấp bối rối vô cùng, song, chẳng có cách nào từ khước

-Hoàng thượng có lòng chiếu cố, thần lấy làm rất vinh hạnh

Dẫu gắng mấy, Xuyên vẫn run lúc quì trước vua

-Ta là hoàng đế Chang Lang, có gì phải sợ

Vua nói. Đoạn đưa tay kéo tấm mạng khỏi mặt cô gái. Lập tức, vua bị cuốn hút trước vẻ đẹp của Xuyên

-Khanh tên chi, để ta gọi cho tiện?

Xuyên vẫn chưa hết sợ

-Thưa, cha mẹ đặt Vưu Xuyên

Vua nhìn Xuyên đắm đuối

-Tên cũng đẹp như người. Nghe quan vũ hầu nói, khanh học từ thuở lên năm, chắc giờ đọc thông, chép tốt?

Do vua muốn biết sức học của mình, nên Xuyên phải nghĩ ra một bài để chép

“Sông buồn, nước ứa lệ. Khóc thầm, cá thôi bơi “

-Tài hoa lắm

Vừa trông thấy nét bút, vua tấm tắc khen. Rồi chợt thất sắc, hỏi

-Lời ấy cắt nghĩa làm sao?

Xuyên đáp

-Trời mà làm héo hon ngọn nước trên sông, thì con cá chết. Kẻ tiện dân trộm nghĩ

-Tuyệt. Nét bút ấy, lời thâm trầm ấy, mấy ai sánh kịp

Vua thích thú nói to. Rồi truyền bảo Trấp

-Khanh tức tốc đến dinh quan nội điện, bảo rằng ta muốn đại thiết triều

-Thưa, ngay bây giờ?

-Phải. Bảo hãy kết thêm đèn. Rồi cho trống triều khẩn cấp

Quan vũ hầu vô cùng lo sợ, chẳng dám hỏi gì thêm, lặng lẽ ra khỏi tư dinh

Du nắm lấy tay Xuyên

-Khanh hãy lại đây với ta.

Con gái quan vũ hầu sụp lạy vua

-Kẻ tiện dân chẳng dám

Du lập tức xốc áo, bước tới

-Chỉ lát nữa thôi, ta sẽ cho khanh sung vào tước văn phòng thái sử, để biên chép việc làm của vua

Nói xong lời ấy, vua nhắm mắt, ôm chầm lấy Xuyên

Con gái quan vũ hầu chỉ vung nhẹ một cái đã thoát khỏi vua

Vưu Cơ thất sắc, hỏi

-Đã xảy việc gì ư?

-Đại họa

Xuyên thở không ra hơi, đáp. Rồi ngã vào vòng tay Cơ, chết giấc