GIẤC MƠ LẠ
Ở triều về, Trấp liền gọi con gái, bảo
-Ta chẳng còn biết tính sao, bỡi hoàng thượng đã ban truyền trước bá quan văn võ
Xuyên lo sợ hỏi
-Tức vua đã sung con vào tước văn phòng thái sử?
-Phải. Chỉ còn chờ sắc chỉ đến nhà. Làm biên chép cho vua là lãnh phận phi tần, con biết chưa
Xuyân oà khóc
-Con thà chết chứ chẳng đời nào theo lệnh vua
Cơ chợt đứng lên thưa
-Đến nông nỗi này, bác hãy để chị con đi trốn
Trấp lắc đầu
-Trốn ở đâu? Chỗ nào cũng là đất của vua
Lòng Trấp tựa tơ vò khi đến gặp Cưu
Quan thống binh nói
-Sao giữa triều, ông chẳng có nửa lời thoái thác. Mà làm sao vua lại biết ông có Vưu Xuyên
Trấp kể việc vua đột ngột đến tư dinh mình.
Cưu có vẻ rất lo
-Thế vua đã rõ việc Xuyên theo học ông Đa Trà?
-Không. Ta bảo đã gởi nó về bên ngọai từ thuở nhỏ.
Cưu nghĩ ngợi giây lâu, rồi nói
-Nay, ta với ông là kẻ thừa thãi ở triều. Song, chưa phải đã yên thân. Nếu Xuyên không theo lệnh vua, lập tức cha con ông bị ghép vào tội khi quân. Còn nếu theo lệnh vua, là chấp nhận cảnh vùi hoa dập liễu
Không nghĩ được cách cứu Xuyên, đôi bạn già đành nhìn nhau, khóc
Chuyện văn phòng thái sử đã đến tai hoàng hậu
Nhân lúc chăn gối với vua, Mỵ hỏi
-Nghe hoàng thượng sắp tuyển quan biên chép cho vua, có phải không?
Vua khẽ ôm Mỵ
-Phải. Ta sợ con cháu ngày sau không hiểu hết công việc trị nước của ta
Mỵ nói
-Quan lễ nhạc là kẻ u tối, tất hoàng thượng chẳng thể sai làm việc ấy. Nhưng quan tể hầu sức học có thừa, hoàng thượng nên sai ông làm công việc biên chép cho vua,
để khỏi tuyển thêm quan, đỡ hao tổn công quĩ triều đình
Du buông tiếng thở dài
-Điều ấy ta có nghĩ đến. Song quan tể hầu làm công việc biên chép cho vua là lỗi đạo cha con
Mỵ lại vờ hỏi
-Nhưng hoàng thượng đã định tuyển ai chưa?
-Sáng nay ta đã cho đại thiết triều ban truyền chỉ chiếu
-Thần thiếp có thể biết kẻ ấy là ai không?
Du chợt ôm chặt Mỵ
-Là con gái quan vũ hầu Vưu Trấp ấy mà
Mỵ vờ kêu khó thở, đỡ vua cùng ngồi dậy với mình
-Thần thiếp thấy lo
-Ai khanh lo gì?
-Giá cứ tuyển làm phi, chẳng nói chi. Đằng này là tuyển quan biên chép cho vua. Mà thần thiếp biết, trước sau hoàng thượng cũng chung chăn gối với kẻ ấy. Triều thần tất sẽ dị nghị. Vì vua bảo tuyển quan, nhưng để vui thú riêng tây
Du cười ha hả
-Vua nào cũng thế, chứ riêng gì ta
Tiếp sắc chỉ của vua xong, Trấp hỏi
-Hoàng thượng đã định ngày để con ta thụ phong phẩm tước chưa?
Lễ nhạc Bào Tu đáp
-Thưa, khi nào vua truyền bảo, Tu này sẽ đến nữa
Đến lúc ấy, Tu mới dám hỏi sao Xuyên không đích thân tiếp sắc chỉ
Trấp nói
-Ta nhờ ông tâu giúp với hoàng thượng, rằng Vưu Xuyên đang lâm trọng bệnh
Tu chợt quì
-Tu này cũng có việc muốn xin quan vũ hầu giúp
Trấp vội đỡ Tu
-Là chỗ đồng liêu, ông lễ nhạc chớ làm thế
Tu vẫn chẳng chịu đứng lên
-Kẻ hèn này vốn sinh được bốn trai hai gái. Con gái lớn lên tất theo chồng. Nên chỉ còn trông vào đám con trai. Nhưng ỷ con quan, mấy đứa lớn ăn chơi lêu lổng, nên chỉ còn trông vào đứa út. Kẻ hèn này đã nhờ quan tể hầu lo liệu cho nó chút quan mọn. Nhưng quan nhạc phụ đã chẳng chịu giúp, mà còn mắng mỏ, rằng nòi họ Bào u tối, chỉ xứng làm kẻ tôi đòi
Trấp cố nhịn cười hỏi
-Thằng út của ông năm nay bao nhiêu tuổi?
Tu vẫn còn quì
-Thưa, vừa đúng mười hai tuổi. Tu này nghĩ, đời này người ta tranh nhau quan tước chứ có tranh nhau làm dân đâu. Cho nên, mười hai tuổi mới tính đường quan là quá muộn
Trấp vờ thở dài
-Ông tể hầu quyền cao chức trọng còn không giúp nổi, ta thì làm được chi
Tu liền lạy Trấp
-Nay lệnh ái là quan biên chép cho vua, còn thân thiết với vua hơn cả nhạc phụ Tu này. Xin quan vũ hầu nói giúp một lời với lệnh ái, thì mọi việc xong xuôi
Biết Tu là đứa vô nghì, sẽ quì mãi ở nhà mình, Trấp phải hứa cho qua chuyện
-Được. Ta sẽ nói với con ta
Vưu Xuyên vẫn vùi người trên giừơng, chẳng thiết ăn uống, mặc cha dỗ dành, khuyên giải
Cơ nói
-Đến nước này, chị cứ nằm đó mà sầu khổ ư?
Xuyên ứa nước mắt, bảo
-Ta đã nghĩ rất nhiều. Song, chẳng có cách gì để tự cứu lấy đời mình
Cơ chợt vực Xuyên dậy
-Hôm thầy trò gặp nhau, thầy Đa Trà có cho chị biết điều gì về anh Khưu Luân không?
Chẳng thể dấu cô em gái thân thiết, Xuyên kể hết mọi sự cho Cơ nghe, rồi dặn
-Chuyện đại sự, em chớ hở môi
Cơ ngẫm nghĩ giây lâu, rối bảo
-Tất có ngày anh chị sẽ gặp nhau
Cô cháu gái quan vũ hầu đang nghĩ đến một kế sách nào đó. Song, Xuyên nào biết
Bấy giờ là đầu mùa hạ. Hoa bích bá trên sân đương tàn.
Trấp đi chầu về, vật người lên giừơng, rồi lịm đi. Lúc tỉnh lại thấy Xuyên, Cơ đang hơ bóp chân tay mình
-Kể từ ngày mai, thân con là thuộc về vua
Trấp ứa nước mắt, bảo Xuyên
Đêm ấy, trời đổ mưa to. Sấm sét dữ dội. Thấy Cơ tất tả chạy tới chạy lui, chăm sóc cho cả hai cha con, Xuyên bảo
-Đêm nay ta thấy khoẻ. Em hãy lo cho cha ta
Cơ đi rồi, Xuyên nằm nghĩ đến Luân. Mãi gần nửa đêm mới chợp mắt. Trong cơn mơ, Xuyên thấy con vật dài bằng đoạn sông, to như quả núi, trườn lên ngực mình, đòi giao hoan
Nghe tiếng thét, Trấp choàng dậy, cùng Cơ chạy sang phòng Xuyên, thấy cửa mở trống tuyênh, chăn gối vãi khắp nơi. Bác cháu ùa ra khỏi nhà, thì thấy Xuyên nằm, tay bấu chặt cổng vườn, thoi thóp thở
Theo lệnh vua, quan thái y đích thân đến nhà Trấp, chạy chữa cho Xuyên.
Chẩn mạch xong, quan thái y vội quay về tâu vua
-Thần làm nghề thuốc đã bấy nhiêu năm, chữa bao nhiêu con bệnh, nhưng chưa gặp con bệnh nào như con gái quan vũ hầu
Du hét
-Quan thái sử mà không khỏi bệnh, đầu ngươi cũng chẳng còn, rõ chưa
Đêm, lại mơ thấy con vật kỳ quái trườn lên ngực mình, Xuyên lại tung chăn gối, chạy ra khỏi nhà
Quan thái y hỏi
-Lệnh ái có chiêm bao thấy gì không?
Xuyên lắc đầu, chẳng dám nói ra