← Quay lại trang sách

TUYỂN THIẾP

Vẫn chưa thể làm lễ phong tước, vì Xuyên vẫn đêm ngày vùi người trên giừơng bệnh.

Sáng ấy, vua nói với triều thần

-Ta đi thăm quan thái sử đây

Quan lễ nhạc quì

-Xin hoàng thượng truyền bảo phải sắm thức chi để viếng thăm quan thái sử?

Du quay hỏi Trấp

-Hiện thời thì bệnh tình quan thái sử ra sao?

Trấp đáp

-Thưa, vẫn trầm trọng

Du liền lệnh thái y mở kho thuốc của vua để lấy thiên linh sâm và cấp kỳ thần dược

Thái tử Hiêu Thuông lật đật quì

-Muôn tâu hoàng thượng, đấy là thuốc chỉ dành riêng vua. Nay đem cho quan thái sử là trái với luật lệ triều đình

Vua nhìn bá quan

-Nay ta cần có quan thái sử để biên chép việc làm của ta. Việc ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của ta

Trấp cùng quan thái y chở thuốc đi trước. Xe vua đi sau. Đến cổng vườn, Trấp xuống xe, đuổi chó, rồi rước vua vào nhà

Thấy vua lại đến, Cơ bảo Xuyên

-Chị phải làm y như mấyhôm nay

Rồi vào buồng riêng lánh mặt

Vua hỏi

-Quan thái sử nằm đâu?

Trấp đáp

-Thưa, nơi khuê phòng của nó

Nghe vua đòi vào thăm Xuyên, quan thái y vội ngăn

-Hoàng thượng chớ nên gặp vào lúc này. Bỡi mấy ngày qua, hễ trông thấy mặt thần thì quan thái sử chồm lên la hét

Du bảo

-Ngươi cứ lo nấu thuốc. Để quan vũ hầu cùng đi với ta

Trấp đứng nơi cửa buồng nói lớn

-Có hoàng thượng đến, hãy dậy tiếp nghinh

Lập tức, Xuyên hét to lên, rồi tung chăn gối, chạy bổ đến cấu xé áo quần của vua

Trấp phải dìu Du quay lại tiền sảnh

Quan thái y có vẻ sợ hãi

-Xin hoàng thượng quay lại hoàng cung, để thần lo việc thuốc thang

Du phẩy tay

-Ta mệt sơ thôi. Ông vũ hầu hãy đem thiên linh sâm cho quan thái sử uống

Trấp đi rồi, vua nói với thái y

-Ta thấy bệnh tình quan thái sử có phần giống với hoàng hậu trước đây

-Hoàng thượng cho là có thần Cốc giáng nhập?

-Phải

Du đáp. Rồi vội vã quay lại phòng Xuyên. Trấp đang cho con gái uống thuốc. Vua đứng chết sững nơi cửa phòng, bỡi Xuyên còn quyến rủ hơn hồi chưa lâm bệnh

Ngay tối ấy, lúc chung chăn gối với Mỵ, vua nói

-Mai ta cho hội triều thần để bãi chức quan thái sử

Mỵ lấy làm lạ lắm

-Thần thiếp nghe hoàng thượng đã ban sắc chỉ, sao nay lại bãi bỏ?

Du ôm lấy Mỵ

-Bỡi thêm quan tước, tốn kém công quĩ triều đình, như khanh nói

Mỵ có ý mừng thầm, bảo

-Có chi vui bằng hoàng thượng chiếu cố đến lòng thành của thần thiếp

Vua đỡ hoàng hậu xuống khỏi giừơng, rồi cùng bước ra Hiên Lãm Thúy. Hoa ngọc dạ ngào ngạt hương thơm

Bỗng Du thở dài

-Ai khanh nghĩ, ta còn sống được bao nhiêu năm nữa?

Mỵ nép vào vua

-Đừng nhắc đến điều đó, hoàng thượng

-Nhưng sớm muộn cũng xảy ra thôi. Chỉ tiếc, bấy nhiêu năm, ta lại quên mình là vua

Hoàng hậu giật mình

-Hoàng thượng nói thế là sao?

Vua lại thở dài

-Bỡi bấy nhiêu năm ta chỉ biết có mỗi cung hoàng hậu

Cơ chính Hiêu Thâm vào tận giừơng vua, nói

-Bấy nhiêu năm, vua được tiếng là biết tiết chế mình. Nay bỗng làm thế, tất lân bang sẽ xem hoàng thượng như bao vì vua khác

Du lắc đầu

-Ta buồn, vì chỉ lo mỗi việc chăn dân

-Nhưng hoàng thượng còn có vườn thượng uyển, với một trăm lẻ tám cung phòng

Vua nhảy xuống khỏi giừơng, tóm lấy ngực áo quan cơ chính

-Bắt ông đến mãi với đám gái núi thì ông có chán không?

Thâm sợ lập thêm cung thất, tốn hao công quĩ triều đình. Nhưng Du đã cho hội triều thần, phán

-Ta hoàng đế Chang Lang bảo cho các khanh rõ. Bấy lâu vua chỉ có mỗi cung hoàng hậu. Nay, để mở mặt với lân bang, ta cho lập thêm cung á hậu. Vì tiết kiệm công quĩ triều đình, ta bãi chức quan thái sử, sung Vưu Xuyên vào cung á hậu, kiêm luôn việc biên chép cho vua. Lễ nhạc Bào Tu hãy mang sính vật đến dinh quan vũ hầu Vưu Trấp, làm đúng theo phép tắc tổ tiên đã định

Xuyên đòi quyên sinh

Cơ bảo

-Như kẻ khác thì được. Còn chị, đã từng học qua kinh sử, phải biết chết thế nào cho hợp lẽ.

Quan vũ hầu nghe ruột đau như cắt

Theo lệnh vua, Bào Tu đã đến dinh Trấp. Sính vật gòm ngàn cân vàng, ngàn đoạn gấm, và ngàn vò rượu nấu bằng hoa via

Trưng các thứ ra xong, Tu thưa nói

-Phàm, trai lớn lên phải cưới vợ, gái lớn lên phải theo chồng. Duyên trời đã định. Một đằng là vua nước Chang Lang. Một đằng là ái nữ Vưu Xuyên con quan vũ hầu Vưu Trấp. Nay sính vật hỏi vợ cho vua có vàng gấm và rượu. Dám mong quan vũ hầu chấp nhận

Trấp hỏi

-Không có sắc chỉ của vua sao?

Tu đáp

-Theo phép tắc tổ tiên, đây mới chỉ là sính hỏi. Đến khi có thánh chỉ, sẽ rước lệnh nữ về á hậu cung

Trấp nói

-Nhưng quan triều đi hỏi vợ cho vua đâu phải theo phép tắc tổ tiên?

Quan lễ nhạc có vẻ bối rối

-Tu này chỉ nhất nhất theo lệnh vua mà thôi

Trấp bảo

-Nhưng theo lời ông, đây chỉ mới là dạm hỏi. Nếu con gái ta ưng chịu, thì tiến đến việc cưới xin. Còn bằng ngược lại, ta sẽ xin lui lại các thứ cho ông

Tu lật đật quì

-Trăm sự nhờ vào quan vũ hầu. Nếu sính vật bị trả lại, chắc đầu Tu này chẳng còn

Trấp đỡ Tu đứng lên

-Ta cũng phải lo cho cái đầu của mình, như ông vậy thôi

Nghe Tu thuật lại việc nộp sính lễ ở nhà Trấp, Du giận dữ, thét

-Thằng quan già ấy hãy liệu hồn