ĐÁM CƯỚI CỦA VUA
Bấy lâu, vua chỉ có mỗi hoàng hậu Đam Mỵ, việc ân ái lúc ở Lăng Vạn Tuế, khi ở Cung Nguyệt Khuyết. Nay lập thêm ngôi á hậu, nên phải xây riêng hai cung thất.
Tể hầu Đam Chuyết vâng mệnh vua sang Vân Muôi thương nghị. Đi chỉ năm hôm quay về tâu
-Vua nước ấy thuận lòng giúp ta tiền của xây hai cung hoàng hậu. Song, triều đình ta phải nhường đứt họ cửa Đông Biên để họ lập đô hội bán buôn
Du mừng lắm, bảo
-Có nhường hết trấn Đông Biên, ta cũng chịu nữa là
Nghe chuyện, Đam Mỵ quyết can ngăn
-Thần thiếp trộm nghĩ hoàng thượng chớ nên xây thêm cung thất, bỡi hiện thời đã có Lăng Vạn Tuế cùng Cung Nguyệt Khuyết. Nay chỉ vì chỗ ở của vợ vua, cắt đất cho Vân Muôi, ắt con cháu đời sau sẽ cho hoàng thượng là vị vua trị nước bất minh
Du giận dữ thét
-Thôi, chớ nói năng phạm thượng. Lân bang sẽ coi ta ra chi, khi lấy các nơi ấy làm nơi ở của vợ vua
Không can gián được Du, Mỵ buồn rầu rời Lăng Vạn Tuế, sang ở cùng các sơn nữ bên vườn thượng uyển.
Cơ chính Hiêu Thâm vào tận giừơng vua, nói
-Bán bớt một phần non sông đất nước của tổ tiên để lại, để dựng cung thất cho phi tần, thì các bậc tiên vương chưa ai dám làm. Đến đương kiêm hoàng hậu cũng bất bình, huống hồ thần dân trong nước. Dám mong hoàng thượng xét suy, bãi việc ấy
Vua chưa kịp nói chi đã có quan tể hầu vào thưa
-Sau khi hoàng thượng tỏ ý thuận tình yêu sách của vua Vân Muôi, thần đã tức tốc sang bên ấy. Hiện thời sứ giả cùng thợ xây cung thất đã cập thuyền ở cửa Xương Quơn. Xin hoàng thượng chỉ truyền các việc tiếp theo
Du vội bước xuống khỏi giừơng
-Ý ta đã quyết, quan cơ chính hãy về đi. Quan tể hầu cấp tốc đến dịch đình tiếp đón sứ giả
Thấy đám người Vân Muôi đắp đường ra phía bắc rùng rùng kéo đi, Tương Húc vội về kinh báo cho Chuyết hay
-Mỗi trại chỉ để lại năm ba người, còn bao nhiêu kéo hết về ngả Đông Biên. Húc này gạn hỏi thử, thì bọn họ bảo cứ hỏi vua Chang Lang sẽ rõ
Quan tể hầu mỉm cười
-Ngươi chớ lo. Bọn họ đi lập đô hội bán buôn ở cửa Đông Biên đấy. Nay mai Chang Lang ta lại thêm một cảnh phồn hoa chẳng kém chốn kinh thành này
Chính cung hoàng hậu xoay về đông. Á cung hoàng hậu xoay về tây. Xem họa đồ xong, Du nói với đám thợ xây Vân Muôi
-Ở tây cung, ta đi ngủ cùng lúc với mặt trời. Ở đông cung ta lại thức dậy với mặt trời. Các khanh quả hiểu ý ta
Rồi lệnh Chuyết trưng đủ muời vạn lao dịch về kinh lo việc xây cung hoàng hậu
Đam Mỵ vẫn không chịu trở về Lăng Vạn Tuế, ngày ngày đi khắp các cung phòng, để chuyện trò, an ủi đám sơn nữ xấu số.
Thái tử Hiêu Thuông phải gặp riêng vua
-Mong hoàng thượng sớm liệu, kẻo lâu ngày hoàng hậu sinh trọng bệnh
Vua nói
-Mẹ con là loại đàn bà làm chuyện chi cũng sợ tốn kém. Chờ xong cung thất, ta cho rước về luôn
Chuyên Chiết đi trưng dân ở Mi Sơn về, áo rách hết lưng, vào thẳng chỗ vua nằm
xin chịu tội
-Thần bất tài, cúi xin hoàng thượng xét soi
Vua chưa rõ đầu đuôi, nạt
-Như thế là sao?
Chiết kéo tấm áo nhung rách tả, phủ lên vai
-Muôn tâu hoàng thượng, nay ở Mi Sơn, làng nào cũng có hào lũy chung quanh. Thần cùng đám lính cấm vệ đi đến đâu cũng bị dân làng dùng cung tên dáo mác chống trả. Một trăm binh triều bị trúng tên hết chín mươi chín, nên chúng thần đành phải quay về
-Quân đại nghịch
Du thét
Rồi lập tức hội triều thần, truyền chỉ chiếu
-Mi Sơn là thành lũy phía nam của nước. Nay rợ ấy muốn bắt chước rợ Nga Sơn tách khỏi triều đình, quả là họa lớn. Thống binh Hiêu Thâm hãy tức tốc đem vạn binh triều phá hết hào lũy, thu hết cung tên dáo mác. Bộ tộc nào thần phục, thì để yên. Bộ tộc nào chống trả, cứ bắt hết chúng về ngục Luân Giao
Quan tể hầu lật đật quì
-Theo chỗ thần biết, hiện trai tráng trong nước đã sung hết vào lính. Giả sử vừa rồi quan điện công đền có trưng được lao dịch Mi Sơn, cũng chỉ là bọn người già với đàn bà trẻ nít. Chỉ vì sợ sưu thuế, rợ ấy mới làm thế. Không nên vì một vạn rưởi dân Mi Sơn đói khổ làm bậy mà dùng đến đại binh, trong lúc phải dốc sức vào việc xây cung thất
-Thế theo khanh thì lấy lao dịch ở đâu?
Vua hỏi
Chuyết vẫn quì
-Theo ý thần, nên ngưng việc trưng dân ở các trấn các dinh. Gọi hết năm vạn binh triều về kinh lo việc xây cung thất
Vua ngẫm nghĩ giây lâu, rồi bảo
-Nay nước yên bình, chẳng giặc dã chi, binh triều đi làm thợ xây cũng được
Vân Muôi đưa gỗ quí đá quí đến tận ải Xương Linh để giao cho quan quân Chang Lang. Quốc thư của vua nước ấy gởi Hiêu Du:
“Tranh nhau từng tấc đất chốn biên thùy là lầm lỗi của cha ông ta. Thời nay đã khác. Khắp thảy nhân quần kết làm bầu bạn. Vân Muôi gởi người sang đắp đường cho Chang Lang, thì Chang Lang gởi người sang dệt gấm cho Vân Muôi.Gỗ quí đá quí bản quốc gởi sang quí quốc để xây cung thất tính cả thảy bằng mười vạn cân vàng. Song, tình thân giữa hai nước chúng ta còn nặng gấp ngàn vạn lần số vàng kia “
Để tỏ rõ là nước hùng mạnh về đền đài lăng tẩm, vua Vân Muôi đã lệnh viên quan đứng coi xây cất cung thất trong một tháng phải làm xong. Điện công đền Chuyên Chiết ngồi luôn trên lưng ngựa để viên quan kia phái đi việc này việc nọ. Còn năm vạn binh triều thì quần quật suốt ngày đêm.
Lúc xây xong hai cung hoàng hậu, Hiêu Du vui sướng đến không cầm được nước mắt trước triều thần
-Xưa, vua cha Trắc Khắc xua quân xâm lấn Chang Lang. Nay, vua con Trắc Mạ lại đem cả người lẫn tiền của giúp ta đắp đường cho dân đi, xây cung thất cho hoàng hậu ở. Phải chăng cách trị nước anh minh của ta cùng lòng trung quân ái quốc của các khanh đã khiến cho ông vua nước lân bang hùng mạnh nể phục.
Quan tể hầu quì, tiếp lời vua
-Muôn tâu hoàng thượng, kể từ đây, đất nuớc bên kia dãy Mi Sơn luôn là bầu bạn của ta. Chang Lang ta kể từ đây có thêm chốn đô hội phồn hoa là cửa Đông Biên, trên bờ phố phường bày đủ thứ phẩm vật, dưới nước có lâu thuyền dập dìu khách phong lưu
Vua sửa lại mũ rồng, hứng thú đứng lên
-Phải. Dân giàu nước mạnh là tâm nguyện của ta. Khanh hãy chọn ngày lành tháng tốt để á hậu nhập cung. Hãy thảo quốc thư mời hết thảy vua các lân bang đúng vào ngày ấy đến vui cùng ta.
Lễ nhạc Bào Tu lật đật quì
-Muôn tâu hoàng thượng, cách đây một tháng, thần đã tức tốc cắt đặt một trăm binh triều lên Mi Sơn hái hoa via, mãi đến nay vẫn chưa về. Sợ đám cưới của vua không có rượu hoa via, cách đây hai hôm thần phải tức tốc cho người đi xem xét, mới hay bọn chúng đã trốn cả vào các bộ tộc Mi Sơn. Cúi mong hoàng thượng chỉ truyền, giờ phải cắt đặt binh triều khác đi hái hoa via, hay là thôi, không đi nữa
-Thôi, đủ rồi. Không rượu hoa via thì dùng rượu voan Vân Muôi cho sang vậy
Vua nạt. Song chẳng tỏ vẻ kém vui
Cứ đôi ba hôm Xuyên lại nằm mơ thấy con vật to lớn trườn lên ngực mình. Mỗi lần nghe tiếng gào thét của con gái, quan vũ hầu nát cả ruột gan, lại tìm lời vỗ về
-Xưa nay biết bao kẻ hồng nhan bị các vua ép vào cung, lâu cũng trở nên quen với kiếp bạc mệnh, con chớ quá lo hãi
Xuyên vẫn không dám thổ lộ cùng cha giấc mơ hãi hùng kia.
Cơ cho là chị mình cố giả bệnh mãi thế để khỏi bị đưa vào cung, nên nói
-Vua là kẻ háo sắc, dẫu chị có điên thật, cũng chẳng tránh được đâu
Xuyên bảo
-Ta đã nghĩ ra cách tự cứu lấy đời mình
-Chị lại định quyên sinh nữa ư?
-Không. Khi vào đến cung, ta sẽ giết vua.
Cố dấu nỗi kinh hãi, Cơ nắm lấy tay Xuyên, bảo
-Em biết, chị muốn đem thế Tô Lư trừ kẻ hung tàn. Song, chỉ giết mỗi vua cũng chẳng thể xoay thế nước. Mà chị tất cũng chẳng còn. Thật uổng phí bao năm kinh sử.
Một hôm, Cơ vực Xuyên dậy vào lúc nửa đêm, nói cho nghe mưu sách của mình
Xuyên bàng hoàng, bảo
-Quả trời cao mách bảo em cách cứu ta. Song, ta không thể để cho nhan sắc em phải phút chốc phai tàn
Cơ nhìn thẳng vô mắt chị mình
-Em đã thề với vong hồn cha em. Chị không được nói gì nữa cả
Ngày giờ rước Xuyên đã định. Đuốc hoa thắp sẵn ở cung á hậu suốt đêm ngày.
Như thường lệ, hôm ấy quan thái y mang thuốc đến cho Xuyên, thấy con bệnh đang bứt xé áo quần, loã lồ thân thể, nên vội vã quay về
-Thưa hoàng thượng, đại họa
Vua thét
-Á hậu của ta có chuyện chi sao?
Quan thái y vẫn còn run
-Thưa, thần vừa bước đến cửa, thì thấy á cung hoàng hậu không có áo quần, hương sắc trời ban đương trần truồng trong cơn nguy khốn
-Quân vô đạo. Chém
Vua hét
Quan thái y đã định thần, thưa
-Á cung hoàng hậu đương lâm cơn thác loạn, nếu thần chết lúc này, e chẳng người chữa trị.
Vua các lân bang đã đến. Những dịch đình xây cất lúc hội vua bấy lâu vắng vẻ, nay bỗng ngập ngựa xe. Điện công đền Chuyên Chiết, ngoại công điện Nhữ Bột, lễ nhạc Bào Tu, chạy như mắc cửi
Hiêu Du ăn uống lại bình thường, bỡi á cung hoàng hậu đã được quan thái y làm dịu cơn thác loạn
-Muôn tâu hoàng thượng, á hậu đã khỏe hơn trước. Song, lúc vào cung chẳng thể đi bằng xe tứ mã
Quan thái y tấu bày
Lập tức vua lệnh Chuyết lựa sẵn bốn mươi sơn nữ khỏe nhất trong số sơn nữ bên vườn thượng uyển, để hai mươi đứa khiêng kiệu, hai muơi đứa giữ lọng che.
Theo tục lệ, chỉ vua Hiêu Lịch hay thái hậu Tương Linh mới được đứng làm đám cưới cho vua Hiêu Du. Nhưng cả hai đều không còn, nên Du ra chỉ chiếu cho quan coi lễ nhạc ở triều đứng lo việc cưới.
Trước giờ cho Xuyên nhập cung,vua phải làm lễ cáo tổ tiên ở cung á hậu
Bào Tu ngồi nơi ghế chủ hôn hô to
-Bước tới hai bước, quì
Hiêu Thâm là người cao tuổi nhất trong tộc họ Hiêu thắp sáng mười tám ngọn đèn dầu lim trên bàn thờ tổ tiên.
Tu lại hô
-Bước tới hai bước, bái
-Đồ ngu
Vua vừa bái lạy, vừa chửi quan lễ nhạc. Bỡi trước khi quì, đã bước đến sát bàn thờ
Ở dinh quan vũ hầu Vưu Trấp, kiệu hoa đã được mang vào tận tiền sảnh. Theo tục Chang Lang, suốt đêm qua chẳng một ai được vào khuê phòng cô dâu.
Trấp chỉ đứng nơi cửa phòng, nói to
-Đã đến giờ cô dâu lên kiệu hoa
Có tiếng khua then cửa. Cô dâu được phủ kín bằng vải gấm vàng từ đầu đến chân,
bước ra khỏi phòng. Một nghìn nhạc công đã chờ sẵn nơi cổng vườn quan vũ hầu. Lúc kiệu hoa ra đến, nhạc tì tưa liền trổi lên. Kiệu được khiêng đi giữa hai hàng quân triều nối dài từ dinh quan vũ hầu đến cung á hậu. Trấp kéo áo, chặm những giọt lệ đang ứa ra, đoạn quay vào nhà
Kiệu hoa vừa đặt xuống, quan lễ nhạc đã hô to
-Lễ tơ hồng
Lập tức, Hiêu Thâm, người cao tuổi nhất trong họ Hiêu, mang dãi lụa màu đỏ dúi đầu này vào tay vua, dúi đầu kia vào tay cô dâu. Vua liền dắt cô dâu cùng quì trước bàn thờ tổ tiên, bái đủ mười tám bái.
-Đã đến giờ khởi lễ động phòng
Bào Tu lại hô to giữa tiếng nhạc tì tưa
Thấy các quan Chang Lang tản dần khỏi cung á hậu, vua các lân bang cũng lục đục bước theo
Vua Vân Muôi khều tay tể hầu Đam Chuyết hỏi
-Như thế là sao?
Chuyết đáp
-Theo tục lệ của bản quốc, sau lễ động phòng, quan khách mới vào tiệc rượu
Ở á hậu cung, vừa nghe khúc nhạc giao hòa trổi lên để báo giờ hợp cẩn, vua đưa tay gỡ tấm mạng che khỏi mặt cô dâu
-Ngươi là ai vậy?
Du bàng hoàng sửng sốt trước một khuôn mặt phồng rợp đến rợn người
Cô dâu quì
-Thần thiếp thật đắc tội với hoàng thượng, bỡi trong cơn bạo bệnh đã để nước đang đun làm bỏng cả mặt mày
-Trời đã hại ta
Vua ngửa cổ kêu to. Đoạn điềm tĩnh hỏi
-Khanh đi đứng có bình thường không?
-Thưa được
Nước mắt vua bỗng tuôn trào
-Lòng ta yêu khanh sâu như biển thẳm. Song, chẳng nỡ bắt khanh ở lại đây giữa lúc đang lâm bệnh ngặt. Số trời đã định, chẳng thể sống bên nhau. Bỡi vậy, ta đương kiêm hoàng đế Chang Lang xóa chiếu lệnh tuyển khanh vào cung á hậu
Cô dâu toan lạy tạ. Vua lật đật đỡ đứng lên
-Từ đây đến dinh quan vũ hầu chẳng mấy xa. Song, khanh còn yếu, hãy đi đứng cẩn trọng, kẻo gặp rủi ro
Thấy Vưu Cơ bước vào nhà với dung nhan tàn tạ, quan vũ hầu vô cùng kinh hãi
-Con đi đâu từ lúc sáng đến giờ? Mà sao ra nông nỗi này?
Nước mắt Cơ chảy dài
-Chi Vưu Xuyên đã đi Nga Sơn hồi lúc nửa đêm. Nên con đã quyết định dùng mủ đát phá bỏ dung nhan, để thay cho chị ấy vào á hậu cung
Trấp ngất đi hồi lâu mới tỉnh lại
-Ta mừng Vưu Xuyên đã không chịu làm đứa nhi nữ thường tình. Tất vua sẽ chém ta về tội tráo hôn. Chỉ thương con phải hủy nhan sắc cứu chị, lại chết chẳng toàn thây
Cơ nắm lấy tay quan vũ hầu
-Xin bác yên lòng. Đến giờ hợp cẩn, vua mới hay á cung hoàng hậu nhan sắc chẳng còn như trước, nên đã lập tức xóa chiếu lệnh, cho con được vĩnh viễn rời khỏi hoàng cung
-Tức vua vẫn chẳng biết con đã thay cho Xuyên?
-Thưa phải
Thực sảnh của Cung Nguyệt Khuyết chật ứ thực khách.Theo sắp đặt trước của Du, các quan triều Chang Lang phải ngồi xen với khách, để tỏ tình thân giữa Chang Lang và các lân bang.
Vua đang sầu não nghĩ đến nhan sắc Xuyên, thì có ai đó đặt tay lên vai mình
Tể hầu Đam Chuyết vội lên tiếng
-Thưa, hoàng đế Vân Muôi đến nâng chén cùng hoàng thượng đấy
Du uể oải đứng lên, nghiêng ngừơi thi lễ
Vua Vân Muôi nói
-Vừa rồi, vua Bắc Mân có gặp ta xin mua gỗ quí. Đi ngả Đại Hải thì xa quá. Nên ta có ý muốn mượn đường ngang qua Chang Lang, chẳng biết quí quốc có thuận tình không
Du gượng tươi cười, đáp
-Quí quốc đã bỏ ra hằng vạn cân vàng giúp bản quốc, thì sá chi việc cho quí quốc mượn đường chuyên chở gỗ.
Vua Vân Muôi và Chuyết vừa quay đi, ông vua sành tiếng Chang Lang tiến đến chỗ Du
-Tráng lệ vô cùng. Thật xứng danh Cung Nguyệt Khuyết
Vua Di Vang vừa nâng chung rượu lên ngang mày, vừa nói
Du cũng gượng nâng chén lên
-Quí quốc đã quá khen
-Không đâu. Còn biết quí quốc có mấy vạn hùng binh nữa kia. Chang Lang phải có đội hùng binh để giữ gìn non sông gấm vóc của mình là phải. Song, binh hùng phải có khí giới tốt. Quí quốc mà mua tên đồng của bản quốc để trang bị cho mấy vạn binh triều ấy, tất bản quốc phải tính giá phải chăng
Du nốc cạn chung rượu trên tay để dấu nỗi bực dọc
-Có chi, sẽ thưa sau với quí quốc.
Vua Di Vang cũng dốc cạn chén của mình, rồi quay sang trò chuyện cùng vua Đông Mân.
Chợt lễ nhạc Bào Tu hớt hải chạy đến
-Xin hoàng thượng gấp rúc chỉ truyền
Du kiềm chế lắm mới khỏi hét to lên
Tu vừa thở vừa nói
-Muôn tâu, vua các nước cùng đám tùy tùng muốn đi Đông Biên để thử thú lâu
thuyền. Thần vô cùng bối rối, bỡi xe ngựa đâu đủ cho mấy nghìn tân khách
-Việc ấy cứ để cho ta
Du khẽ nạt. Đoạn đứng lên, rẽ mọi người, bước ra khỏi thực sảnh
Cơ chính Hiêu Thâm trông thấy vẻ khác thường của vua, vội chạy ra theo
-Thưa, á cung hoàng hậu đâu chẳng thấy?
Du nạt
-Đừng hỏi
Nhưng Thâm vẫn hỏi
-Hoàng thượng có điều chi bực tức chăng?
Du nhổ toẹt xuống đất
-Bọn vua chúa ấy chỉ nhân đám cưới của ta để đến đây tính chuyện buôn bán làm ăn