CON VẬT THỜI KHAI THIÊN LẬP ĐỊA
Nghe Xuyên thoát khỏi vua, lên rừng, các vị tộc trưởng Nga Sơn kéo về Luốc Bưa thăm viếng
Giác lo lắng bảo Luân
-Nay Vưu Cơ lập kế tráo hôn, cho chị Vưu Xuyên lên Nga Sơn. Nếu chuyện truyền tới trung nguyên, triều đình tất biết lũ chúng ta tụ nghĩa ở đây, quan văn hầu ở Xuyên Lâm ắt chẳng yên thân, còn quan vũ hầu với Vưu Cơ ắt sẽ bị tội chết
Luân nói
-Ta đã nghĩ đến điều này
Rồi cho mời hết thảy các vị tộc trưởng đến gặp mình
-Để giữ kín việc tụ nghĩa, kể từ nay, hai tiếng nghĩa binh chỉ được gọi gọn lại là ông Nghĩa. Còn ta là ông Một, Điên Giác là ông Hai. Vi Gia lo việc luyện ngựa, gọi ông Kỵ. Vưu Xuyên lo việc luyện voi, nên gọi cô Tượng. Phải xưng hô như thế cho đến khi làm nên đại sự.
Con gái ông Luốc Bưa đến nói với Luân
-Chị Vưu Xuyên nay đi luyện voi được rồi, nhưng lòng không vui
Luân hỏi
-Làm sao biết được?
Mưng có vẻ e thẹn
-Người Nga Sơn đã thương nhau thì ăn ở với nhau. Đằng này, anh một nơi chị một nơi, làm sao không buồn
Chủ soái Nga Sơn chỉ mỉm cười, im lặng
Vi Gia đi chiêu tập nghĩa binh ở Hoắc Sơn nghe tin vua bãi ngôi á hậu, vội vã quay về Luốc Bưa
-Một người chuyên bán thuốc cao đơn ở mạn bắc nước ta nói, chính Gia này nghe được
Luân bảo
-Ta không nghĩ một ông vua hiếu sắc lại làm việc ấy
Rồi cùng Gia đến nhà tộc trưởng Luốc Bưa
Thấy có kẻ lạ cùng đi với Luân, Xuyên toan lánh mặt. Nhưng Luân đã ra hiệu, bảo đừng đi
-Là con gái quan vũ hầu Vưu Trấp đó
Nghe Luân bảo, Vi Gia kinh ngạc kêu to
-Á hậu Vưu Xuyên đã trốn lên rừng?
-Phải. Còn người có tin vua phế bỏ là Vưu Cơ, gọi quan vũ hầu bằng bác ruột
Bấy lâu chỉ nghe nói đến nhau, nay được gặp mặt nhau, cả Vưu Xuyên lẫn Vi Gia đều rất mừng
Xuyên nói
-Nếu điều anh Vi Gia nghe được là thật, quả trời còn thương nhà ta
Luân không dấu được lo lắng
-Còn bằng ngược lại, cả quan vũ hầu lẫn Cơ đều không thoát khỏi tội chết
Ba người đương lo chuyện ở kinh, thì tộc trưởng Luốc Bưa bước vào nhà, vẻ rất giận dữ
-Có người giả làm điên cuồng để thám thính Nga Sơn
Xuyên giật mình khi trông thấy ông lão bị nghĩa binh bắt
-Là tôn ông đấy sao?
Ông Bảy Mươi nâng gậy trúc lên ngang mày, đoạn cúi người, nói
-Ta chờ đợi đã bấy nhiêu năm. Nay xin quan văn vũ công khanh thu dụng
Luân bàng hoàng đứng lên hỏi
-Ông có lầm đấy không?
Ông lão bỗng ngửa mặt hát
“Mặt trời tắt, kiếm khua trong đêm. Đi mãi đi mãi nay ta mới gặp “
Xuyên quay sang Luân, bảo
-Vừa đến địa đầu đất Tây Biên thì gặp tôn ông đây. Lúc ấy em đã thấy có gì khác thường
-Phải. Lúc ấy ta chưa nhận ra con gái quan vũ hầu. Mà cũng thấy có gì khác thường
Ông lão tiếp lời Xuyên
Bỗng Vi Gia đứng lên
-Ở Hoắc Sơn cũng nghe người ta hát bài hát vừa rồi, thế nghĩa là sao?
Ông Bảy Mươi lại nương gậy trúc, từ tốn đáp
-Tổ phụ ta từng là quan thái y của tiên vương Hiêu Lơn. Lúc lâm chung trăn trối “Cứ gì phải vào triều chữa bệnh cho vua. Hãy làm lương y để cứu người là đủ “ Dòng họ Mạnh nhà ta mấy đời làm thuốc ở kinh. Đến đời ta thì lấy đất trời làm chốn nương thân. Khi chẩn mạch, hái thuốc ở Bắc Biên, Nam Biên. Lúc quay về kinh để nghe thử vua cùng các quan triều có mắc bệnh chi không. Nay biết Nga Sơn đang tụ nghĩa, nên ta quyết đến đây.
Luân vội vã quì
-Kẻ hậu sinh này đã hiểu ra
Tộc trưởng Sa Lung vật được hổ, nên người Hoắc Sơn nể vì, tôn là ông Cả Núi
Đi đến đâu, ông Sa Lung cũng hỏi lời này
-Có muốn khỏi sưu dịch không?
Nghĩ đến chuyện đi đón vua trở về, bệnh tật đói khát chết ở dọc đường, ai nấy đều đáp
-Muốn
Lập tức, ông Sa Lung trèo đèo lội suối, đến làng Luốc Bưa
Luân cố dấu vui mừng, vờ hỏi
-Tộc trưởng muốn gọi bọn ta sang bên ấy mua ngựa phải không?
Ông Sa Lung đáp
-Hoắc Sơn đang cần Nga Sơn trợ giúp, nên ta muốn gặp người bữa trước đã sang đó mua ngựa
Luân lại vờ chưa hiểu ý khách
-Ông Kỵ ở làng này đấy. Nhưng đã đi Mi Sơn tự mấy bữa nay. Tộc trưởng cần chi thì gặp tộc trưởng của làng
Ông Bơ Man liền được triệu đến. Vốn từng nghe tiếng nhau, nay mới biết mặt nhau, hai vị tộc trưởng lấy làm thõa chí.
Ông Sa Lung nói
-Nghe ông cầm đầu Nga Sơn chống sưu dịch, người Hoắc Sơn bọn ta không tin. Đến lúc người mua ngựa sang đó nói, ai cũng háo hức
Ông Bơ Man nói
-Ở Nga Sơn, mỗi lần nghe nhắc đến tộc trưởng Sa Lung, ai cũng nể. Nay mới gặp được người vật được hổ
-Phải. Hổ, ta vật được. Nhưng đám binh triều lên Hoắc Sơn bắt sưu dịch thì ta thua, nên mới sang đây
Hoắc Sơn núi đá chập chùng, con nai phải đi mấy chục dặm đường mới tìm được nước uống
Luân nói
-Không thể làm hào lũy như Nga Sơn. Vì bên đó thiếu rừng cây rậm rạp. Làng có bấy nhiêu người là bấy nhiêu nghĩa binh. Kẻ làm bẩy đá. Người tập cỡi ngựa, bắn cung. Lấy bẩy đá làm thế trận. Lấy những người biết cỡi ngựa bắn cung để ra nghinh chiến. Giặc đã sa vào thế trận tất phải chết vì cung tên, bẩy đá
Tộc trưởng Sa Lung nói
-Người Hoắc Sơn sẽ đời đời chịu ơn này
Lúc tiễn ông về lại Hoắc Sơn, tộc trưởng Bơ Man căn dặn
-Người Hoắc Sơn làm việc chi thì chỉ người Hoắc Sơn biết. Chớ để lộ tiếng ra ngoài
Ông Sa Lung gật đầu, tỏ hiểu ý, rồi hỏi
-Người chỉ cho ta cách chống quân triều là ai vậy?
Ông Bơ Man kín đáo đáp
-Cũng ở làng này đấy
Điên Giác lập tức được phái đi Mi Sơn, để Vi Gia sang Hoắc Sơn giúp tộc trưởng Sa Lung gầy dựng nghĩa binh
Khưu Luân vào động Tà Bư, nghĩ cách lập kinh đô giả. Một sáng, thấy con gái ông Luốc Bưa hớt hải chạy đến
-Cô Tượng nguy rồi. Ông Một phải về ngay
Luân hoảng hốt kéo Mưng nhảy lên ngựa
-Có phải Xuyên bị ngã không?
Con gái ông Luốc Bưa ôm chặt lấy chủ soái Nga Sơn
-Thưa, suốt đêm qua, cô Tượng la hét mấy lần. Sáng ra thì nằm im không nói
Về đến nơi thấy ông Bảy Mươi đang chẩn mạch cho Xuyên, Luân cố nén lo lắng, hỏi
-Chắc chẳng việc chi, thưa tôn ông?
-Khí huyết bình yên. Nhưng tâm thần hơi rối rắm
Nghe ông Bảy Mươi nói, Xuyên mở mắt nhìn Luân
-Em sẽ khoẻ thôi
Nhưng đêm đến lại thấy con vật kỳ quái trườn lên ngực mình, Xuyên lại tháo chạy khỏi nhà ông Luốc Bưa
Ông Bảy Mươi lại chẩn mạch
-Khí huyết vẫn bình yên. Nhưng tâm thần lại rối hơn
Thấy Luân lo lắng, mất ăn mất ngủ, ông Bơ Man cũng đứng ngồi không yên. Ở Nậm Nang, nghe tin Xuyên lâm trọng bệnh, ông Luốc Bưa cũng vội vã quay về
Ông Bảy Mươi vào động Tà Bư tĩnh tâm ba hôm, quay về làng, nói
-Ta đã nhớ hết các căn bệnh mình chạy chữa suốt mấy chục năm. Nhưng chẳng có căn bệnh nào giống cô Tượng
Luân nói
-Khí huyết tốt, tất sự sống chẳng hề chi. Hay cuộc trốn chạy vừa rồi vẫn còn khiến cho tâm thần Xuyên rối rắm
Ông Bảy Mươi lắc đầu
-Nay cô Tượng đang sống trong sự đùm bọc yêu thương của người Nga Sơn. Theo ta, cuộc trốn chạy kia chẳng còn ăn nhập chi
Có một đêm, Xuyên bỗng chòang dậy vào lúc giữa khuya, rồi quì xuống chân Luân
-Em chẳng còn xứng với tình yêu của anh nữa đâu
Tưởng Xuyên lại sắp rơi vào cơn rối loạn tâm thần, Luân vỗ về
-Chớ nghĩ ngợi nhiều, khiến bệnh tình nặng thêm
-Là nói thật đấy. Nay em chẳng còn là cô gái trinh trắng như anh tưởng
Xuyên òa khóc, nói, rồi bươn ra khỏi nhà
Lúc tỉnh lại, Xuyên thấy mình đang nằm ở ngôi nhà dành cho chủ soái Nga Sơn.
Luân buồn bã, nói
-Em chớ nghĩ quẩn nữa
Nước mắt Xuyên lại ứa ra
Đêm ấy con gái quan vũ hầu đã kể cho Luân nghe đầu đuôi câu chuyện của cơn mộng mị kia
Ông Bảy Mươi vào động Tà Bư tĩnh tâm ba hôm, quay về làng, nói
-Đã nhớ được lời kể của cha ta. Chuyện này truyền từ đời tổ phụ của tổ phụ ta. Là thuở khai thiên lập địa có giống vật to lớn y như cô Tượng nằm mộng thấy. Đây là giống vật chỉ bò, và rất hiếu sát. Rồi chẳng hiểu sao, tự dưng bị diệt chủng.
Luân hỏi
-Tôn ông cho là Xuyên đã nằm mộng thấy giống thú ấy?
Ông Bảy Mươi chợt ngửa mặt cười vang
-Anh Một nghĩ coi. Vua đến nhà ôm cô Tượng, có ý muốn chung chăn gối. Cô
Tượng liền nằm mộng thấy con thú to lớn đòi giao hoan. Thế là giữa vua và giống thú kia phải có chỗ liên can nào đó
Luân giật mình, hỏi
-Có nghĩa tôn ông muốn nói đương kiêm hoàng đế Chang Lang là loài cháu con của giống thú hiếu sát?
-Phải
Lời giải mộng của ông Bảy Mươi đã giúp Xuyên thấy mình còn trinh trắng