LỜI SON SẮC
Thấy Trấp chít khăn tang vào chầu, bá quan ngơ ngác
Vua vội đứng lên, hỏi
-Đau thương nào đã xảy đến với khanh?
Trấp quì
-Thưa, con gái thần từ hôm được hoàng thượng cho trở về nhà, bệnh tình mỗi ngày một nặng. Thần chạy chữa đủ thuốc thang. Nhưng cuối cùng, nó đã bỏ thần lại một mình nơi cõi đời này
Vua sụp xuống ghế rồng. Thật lâu sau mới sụt sùi nói
-Dẫu gì Vưu Xuyên cũng từng là á cung hoàng hậu. Sao khanh chẳng cho ta biết để cử lễ tang. Một đời tài hoa mệnh bạc, ta lấy làm rất đau lòng
Trấp lau nước mắt, nói
-Thần chẳng dám làm nhọc lòng hoàng thượng, nên đã âm thầm đem vùi con trẻ trong vườn, để cha con được sớm tối gần nhau.
Từ bữa đó, Du chẳng còn thiết việc lâm triều. Cả ngày đêm giam mình nơi cung á hậu
Cơ chính Hiêu Thâm đem lời khuyên can
-Biên chép việc làm của hoàng thượng đã có các quan. Á hậu rủi ro, nhan sắc chẳng còn, hoàng thượng đã cho rời khỏi hoàng cung, nếu còn sống thì cũng phải chịu cảnh phân ly.
Du thở dài, áo não
-Nhan sắc là của hiếm trên đời, làm sao ta chẳng tiếc.
Để khuây khỏa niềm luyến tiếc kia, Du lại lao vào thú lâu thuyền, bỏ mặc việc triều cho Chuyết.
Ở cửa Đông Biên, người Vân Muôi sang lập nghiệp làm ăn mỗi ngày một đông
Thấy đám phu Vân Muôi làm đường ra phía bắc nay bỗng thành đám lính coi giữ cửa Đông Biên, Tương Húc vội về báo với Chuyết
Quan tể hầu bảo
-Vừa rồi, phu Chang Lang ta cũng chuyển làm binh triều đấy thôi
Húc liền đi gặp vua kể rõ sự việc
Du lộ vẻ kinh hãi
-Quan tể hầu đã biết việc này chưa?
-Thưa, thần đã cấp báo điều này, song, quan tể hầu bảo chẳng có gì phải lo ngại
Lập tức Chuyết được gọi đến gặp vua
-Khanh cho việc Vân Muôi lập đồn binh ở cửa Đông Biên là bình thường ư?
Chuyết biết Húc đã muốn lấy lòng vua, nên rất căm. Song vẫn giữ vẻ điềm tĩnh
-Muôn tâu hoàng thượng, cửa Đông Biên nay đã thành chốn đô hội bán buôn đông đúc, nên phải có binh lính coi giữ nếp sinh sống làm ăn là lẽ bình thường
-Thế ai lo việc đắp đường cho ta?
Vua hỏi
Chuyết nghĩ ngợi giây lát,rồi đáp
-Về việc này, chắc thần phải sang gặp vua Vân Muôi
Quan tể hầu đi năm hôm quay về, tâu báo
-Vua ấy sẽ đưa mấy vạn phu khác sang thay. Xin hoàng thượng yên lòng
Thấy mọi chuyện có vẻ êm xuôi, Du lại tiếp tục thú rượu voan gái trẻ chốn lâu thuyền.
Tộc trưởng Sa Lung nói
-Nay Hoắc Sơn đã có mấy nghìn nghĩa binh, ta muốn xuống núi tiến đánh Bắc Biên, kiếm thêm cái ăn cho dân các bộ tộc.
Vi Gia rất lo lắng. Một mặt cho người về Nga Sơn cấp báo, một mặt ra sức can ngăn ông Sa Lung
-Theo Gia này, nghĩa binh Hoắc Sơn rèn tập chưa thuần thục, lại không quen địa thế trung nguyên, nên chưa thể xuống núi
Ông Sa Lung có vẻ chẳng bằng lòng
-Chưa đánh nhau chưa biết ai hơn. Xuống núi, một là thu được thóc gạo với các thứ vật dụng, hai là về không, việc chi sợ
Gia nói
-Chiến chinh là việc to tát. Không phải nghĩ là làm được. Giả sử có thu được những gì như tộc trưởng muốn, cũng không bù nổi máu xương phải đổ xuống
Sợ lỡ việc lớn, Luân phải cử ông Bơ Man sang thuyết phục ông Sa Lung
-Đem nghĩa binh xuống núi cướp bóc kẻ khác là không chính nghĩa
Ông Bơ Man nói
Ông Sa Lung hỏi
-Thế làm việc chi mới chính nghĩa?
-Trừ khử bọn vua quan độc ác, đem lại bình yên cho dân lành
-Vậy thì ta đem nghĩa binh xuống núi để làm việc ấy
-Giờ thì chưa được. Theo ta, tộc trưởng phải chiêu tập thêm quân nghĩa, rèn tập kỹ càng, khi thấy đủ sức thì hú gọi Nga Sơn, Mi Sơn cùng xuống núi, ắt sẽ thắng quân triều
Ông Sa Lung liền cùng Gia đi khắp các bộ tộc Hoắc Sơn để làm những công việc ông Bơ Man nói
Ở Mi Sơn, Giác cho người mang thư về Luốc Bưa
“Núi rừng Mi Sơn chật hẹp, mà chim khưu đủ lông cánh cứ đòi xuống trung nguyên kiếm hạt thóc rơi”
Xem thư, Luân rất mừng
Xuyên lo lắng, hỏi
-Thế bao giờ ta xuống núi?
Luân đáp
-Một là chờ Hoắc Sơn đủ mạnh như Nga Sơn, Mi Sơn. Hai là, phải tập tiến đánh kinh đô giả, để nghĩa binh thông thạo đường lui tiến, mới thắng nổi quân triều
Lấy suối Tà Bư ở phía đông làm cửa Xương Quơn. Phía nam có núi non trùng điệp, lấy đó làm rặng Mi Sơn. Mạn bắc và mạn tây đều giáp các bộ tộc Nga Sơn, nên cứ coi đó là các ngả đi Bắc Biên, Tây Biên. Lấy nơi ở của chủ soái Nga Sơn làm đại điện. Lấy nhà ở của dân làng làm các đền đài cung điện
Luân phác họa cách lập kinh đô giả cho Xuyên nghe
Chỉ trong mười hôm, các thứ thuộc kinh thành Xương Quơn được dựng lên đủ cả ở làng Luốc Bưa
Nghe chủ soái Nga Sơn cho xây kinh đô giả, ông Bơ Man háo hức quay về Luốc Bưa. Khi thấy làng mạc như cũ, chỉ có các ụ đất đá được đắp đây đó, thì lấy làm ngạc nhiên
-Kinh thành Xương Quơn là thế này sao?
Luân đáp
-Chỉ có thế. Nhưng rồi đây, ta phải hao tổn máu xương mới vào được
Trước khi trở lại các bộ tộc lo việc luyện binh, ông Bơ Man dắt con ngựa lam tơ đến gặp Xuyên
-Làng Nậm Nang gởi cho cô Tượng đấy
Xuyên vô cùng cảm động
-Đã cứu mạng ta, nay còn gởi cho cả ngựa quí thế này
-Phải. Ngựa đã được rèn tập tự mấy tháng nay, xin nữ chủ soái đi thử
Ở Luốc Bưa, ai nấy đều háo hức xem nghĩa binh tập trận. Nhưng ngày ngày chỉ thấy Luân, Xuyên cỡi ngựa đi, về.
Điều lo lắng nhất của Luân là việc tiến đánh kinh thành Xương Quơn
-Xưa, binh đội Vân Muôi không chiếm nổi kinh đô, chỉ vì chúng không am thuộc đường ra lối vào
Xuyên nói
-Vân Muôi xâm lấn nước người, tất phải bại binh. Nay ta đi đánh đổ cường quyền, khi vào kinh thành tất sẽ được dân chúng hưởng ứng, nên chiến thắng là lẽ đương nhiên
-Ta biết. Có điều, làm sao cho máu người Chang Lang khỏi đổ trong cuộc can qua.
Luân, Xuyên lại vào động Tà Bư đọc lại binh thư.
Bấy giờ là giữa đông. Chim khưu đang về trú mưa ở các rừng cây quanh động đá.
Cả ngày đêm, Luân, Xuyên vùi đầu nơi án thư để đọc cho hết hai trăm lẻ chín cuốn sách của thầy. Trừ Dụng Binh Thư bàn riêng về binh pháp, hầu như sách nào của ông
Đa Trà cũng nói đến việc binh. Đọc hết sách thầy để lại, Luân, Xuyên chẳng thấy chỗ nào nói đến cách dùng binh không tốn máu xương
Có một đêm, vừa chợp mắt, Luân nghe có tiếng sụt sùi nơi giừơng Xuyên
Tưởng Xuyên lại rơi vào cơn ác mộng hôm nào, Luân vội chạy lại
Con gái quan vũ hầu òa khóc
-Em vừa mộng thấy cha già bị sát hại
Đêm ấy hai người thức trắng. Việc mộng mị của Xuyên cũng khiến Luân lo lắng cho số phận của quan văn hầu Khưu Chiêu
-Trong cuộc bể dâu này, đã xảy biết bao cảnh đau lòng. Có thể một ngày nào, cả quan vũ hầu lẫn cha ta đều không thoát khỏi lưỡi gươm tàn bạo của Hiêu Du
Luân nói
Xuyên chợt thở dài
-Liệu người đời có cho bọn ta đem cốt nhục ra đánh đổi sự thành bại trong trận chiến này không?
-Em lại nghĩ lũ chúng ta đương mưu cầu khanh tướng ư? Đánh đổ triều đại ruỗng mục của họ Hiêu là việc của nghĩa binh Nga Sơn. Còn tiếp sau đó là việc của trăm họ trong nước
Nói xong lời trên, Luân lặng lẽ bước ra khỏi động Tà Bư, bỏ mặc mỗi Xuyên trong cơn bối rối