SẤM THẦN
Chang Lang Sử Lịch chép
“Ở đất Tây Biên, thiên hạ bỗng truyền nhau câu hát
“Rồng vàng cắn đất, trâu khạc ra gươm, cây trỗ lá xanh, thì chim xuống núi”
Chuyện đến tai, thủ trấn Tây Biên hoảng hốt bảo thủ hạ
-Sấm thần đấy
Rồi lệnh bắt hết những ai hát những lời kia.
Một hôm, Căn nằm mơ thấy mình gặp Dật. Trong dòng tộc họ Hiêu, Căn là vai anh
-Chú nghĩ rồng vàng là ám chỉ vua?
Dật gật đầu
Căn lại hỏi
-Nhưng sao rồng vàng lại cắn đất?
Dật đáp
-Là giống trên trời, sa xuống đất, rồng hoảng sợ, cắn lung tung. Khi cắn phải trâu, thì bị trâu húc. Trâu khạc ra gươm, tức lấy sừng húc đấy
Sáng ra, Căn gọi vợ
-Ta về kinh tấu bày chuyện sấm thần. Ở nhà phải để mắt ba quân trong việc canh giữ đất biên thùy
Vợ Căn tỏ vẻ chẳng đồng tình
-Chỉ mấy câu hát bậy bạ kia mà cũng đi gặp vua ư?
-Đồ đàn bà nông cạn, chớ xen vào việc nước
Căn nạt, rồi lên ngựa ra đi
Gặp lúc vua ngự chơi lâu thuyền ở cửa Xương Quơn, Căn phải chờ. Chợt có người con gái đến chào
-Xin mời sang bên lâu thuyền dành cho các quan
Căn liền đi theo cô gái
Lúc tỉnh rượu, thủ trấn Tây Biên thấy cả mình lẫn cô gái đều đang trần truồng trên giường
-Ta đương nằm mơ ư?
-Là thật đấy. Nhưng sao bấy lâu chẳng thấy quan lớn đến chơi?
Thủ trấn Tây Biên liền nhắm mắt, ôm chặt lấy cô gái, nói
-Ở chốn biên thuỳ, ta chịu thiệt đủ điều
Sau khi làm xong công việc vùi hoa dập liễu, Căn bảo cô gái tính riêng ra từng khoản cho biết. Rượu voan. Đấm bóp. Và giao hoan. Trả ba khỏan kia xong, Căn còn đưa thêm cho cô gái món tiền khá lớn, để tỏ rõ sự hào hoa của khách biên đình
Khi quay lại chỗ cũ mới hay vua đã hồi cung. Căn hoảng hốt nhảy lên ngựa, đuổi theo vua
Du đang nằm trên giừơng, vẻ mệt mỏi, vừa thấy Căn, liền ngồi dậy
-Nghe quân hầu báo có ngươi đến, ta phải bỏ dở cuộc chơi.
Căn lộ vẻ bối rối
-Thưa, nhân lúc chờ hoàng thượng, thần đã thử dạo qua cửa Xương Quơn, xem nay có những gì
-Thôi. Ngươi từ Tây Biên về ắt có việc hệ trọng. Nói đi
Nghe Căn đọc xong mấy câu sấm, vua thất sắc. Nhưng liền điềm tĩnh, hỏi
-Nhà ngươi nghĩ thế nào về những lời kia?
Căn có vẻ lo sợ
-Muôn tâu hoàng thượng, do không hiểu thế là sao, nên mới cấp tốc về triều
Quan cơ chính lập tức được triệu đến gặp vua
Nghe những lời kia xong, Thâm quì xuống bên giừơng vua, nín lặng
-Sao khanh lại có vẻ sợ?
Vua hỏi
Thâm chẳng dám nhìn vua
-Thưa, chẳng hiểu vì sao khi nghe những lời kia, thần cứ thấy lo hãi
Du liền bước xuống khỏi giừơng
-Có phải quan cơ chính không dám nói ra điều mình vừa nghĩ được?
Mặt Thâm biến sắc
-Muôn tâu, quả thần chưa hiểu thấu
Trước khi trở lại Tây Biên, Căn đến gặp Thâm
-Quan cơ chính có nghĩ rồng vàng là ám chỉ vua không?
Thâm gật đầu
Căn lại hỏi
-Sấm thần là việc của trời đất quỉ thần, sao quan anh không chịu nói ra ý mình?
Thâm thở dài
-Tai họa là do vua gây nên. Nói ra việc ấy, khác nào hạch tội vua
-Căn này u tối, vẫn chưa rõ quan anh muốn nói gì
Thâm cầm tay thủ trấn Tây Biên
-Là chỗ cùng dòng tộc, ta phải nói thật với ngươi. Trong bao năm qua, vua đã làm cho muôn dân đau khổ. Nào xây cung gác, nào bán đứng gái trinh, giết người vô tội. Tội ác vua gây nên, kể không xiết. Rồng vàng cắn đất là chỉ sự bạo ngược của vua. Oán hận của muôn dân đã thấu đến trời thần. Trâu khạc ra gươm là muôn dân sẽ nổi dậy chống lại vua đó
Về đến Tây Biên, Căn đưa hết lính trấn đi án ngữ ở chân dãy Nga Sơn, chỉ để lại những thuộc hạ thân tín. Rồi gom hết các thứ vàng bạc châu báu vào hòm, nhằm khi có biến, sẽ mang đi
Thấy hơi lạ, vợ Căn hỏi, thì Căn đáp
-Binh pháp xưa nay dạy, kẻ trấn nhậm chốn biên thùy như cây cao đứng trước gió. Do vậy, mọi việc phải sẵn sàng
Du còn hiểu chuyện ấy hơn cả Thâm. Song, không cho những lời kia là của trời thần
Quan cơ chính lại được gọi đến
-Khanh có nghĩ, kẻ nào đó đã bày ra chuyện sấm thần không?
Thâm vô cùng bối rối
-Muôn tâu, quả thật thần chưa nghĩ đến
Du giận dữ hét
-Chưa nghĩ, thì hãy về nghĩ, rồi đến nói ta nghe
Quan cơ chính chẳng dám chia xẻ với ai, vì vua đã lệnh không được để bất cứ ai trong triều biết việc ấy. Nói thật lòng mình, Thâm sợ mạng sống chẳng vẹn toàn. Cuối cùng, đã đánh liều đến gặp hoàng hậu Đam Mỵ
-Sấm thần ư?
Mỵ vô cùng kinh ngạc khi nghe chuyện
Thâm nói
-Việc làm của vua đã thấu đến trời thần. Sấm truyền đã rõ. Nhưng vua lại cho ai đo bày ra quỉ kế. Hoàng hậu hãy cố can ngăn, kẻo vua lại chuốc thêm tội lỗi
Mỵ thở dài
-Có việc làm nào của vua, Mỵ này không can gián. Ngặt nỗi, quan tể hầu luôn buông lời xu phụ khiến vua càng độc đoán hơn
Thâm nói
-Thần cho rằng, lần này vua sẽ nghe theo hoàng hậu
Mỵ buồn bã, bảo
-Tất nhiên, ta sẽ quyết tìm lời khuyên ngăn. Song, chỗ không được hết chín phần
Quả nhiên, vua chẳng nghe Mỵ, đã triệu Chuyết đến hỏi
-Khanh nghĩ trên đời này có sấm thần không?
Chuyết đã biết chuyện, song, vẫn giả vờ
-Thưa, thần chưa hiểu ý hoàng thượng
Du liền đọc những lời kia, rồi bảo
-Đó là quỉ kế. Khanh hãy tìm cho ra kẻ muốn chống lại ta
Thấy Chuyết giật mình, vua hỏi
-Mà sao khanh lại tỏ ra lo sợ?
Chuyết lật đật quì
-Muôn tâu hoàng thượng, thần quá ư kinh hãi khi nghĩ đến kẻ dám chống lại vua
Về đến tư dinh, Chuyết đuổi hết quân hầu, đóng chặt cửa phòng, ngồi chép một thư dài gởi vua Vân Muôi. Rồi lệnh đánh xe tứ mã xuống bến Xương Quơn, lên chiếc lâu thuyền có viên quan đặc nhiệm của vua Vân Muôi. Lát sau, lại ung dung lên xe tứ mã quay về tư dinh
Trấp đi chầu về, gọi cháu gái
-Cơ trời đã định. Kẻ bạo ngược e khó thoát
Tưởng có tin chi từ Nga Sơn đưa về, Cơ nôn nóng trong lòng
-Sự việc là thế nào, thưa bác?
Trấp thuật chuyện sấm thần cho Cơ nghe
-Vua lệnh Chuyết giữ kín chuyện, nhưng ông ta lại đem kể với ta
Cơ lặng đi giây lâu
-Cháu trộm nghĩ, đây là kế sách của Nga Sơn
Quan tể hầu chợt đầm đìa nước mắt
-Từ hôm cháu bày ra cách làm đám chết giả, ta thấy có yên lòng về chuyện tráo hôn. Nay xảy việc sấm thần, ta liền nghĩ đến Vưu Xuyên, chẳng biết hiện nó sống chết ra sao
Cơ cố nén, nói
-Bao lần cháu định trốn đi Nga Sơn cho biết tin tức chị Vưu Xuyên, song, sợ bác đau lòng, nên chẳng dám
Trấp lau nước mắt
-Xuyên vì việc lớn đã ra đi. Ta sống được đến hôm nay là nhờ cháu đó
Chuyện sấm thần đã truyền đến bên kia lũy Nga Sơn
Luân liền triệu sáu mươi tư vị tộc trưởng về Luốc Bưa
Chủ soái Nga Sơn nói
-Sự bạo ngược của vua quan trung nguyên đã động đến trời cao. Sấm thần chỉ rõ, kẻ ác khó thoát khỏi lưới trời. Hết thảy hãy sẵn sàng. Chỉ chờ hú gọi được Mi Sơn, Hoắc Sơn, thì ta xuống núi
Các vị tộc trưởng cùng nói
-Hết thảy dân Nga Sơn đang muốn thế.
Ngay sau đó, các vị tộc trưởng đã cùng chủ soái mình vào động Tà Bư, trích máu ăn thề, chờ ngày khởi sự.