ĐÁNH ĐẾN LÚC CHẲNG CÒN ĐÁNH NỔI
Ngày nào cũng có tin tức từ các trấn đưa về triều. Từ Tây Biên đến Nam Biên, từ Cha Man, Cha Gung đến Cha Lung, Bắc Biên, hầu như khắp nơi trong nước đều nghe hát sấm thần
Du tức lồng lộn lên, bao nhiêu lần triệu Chuyết đến hỏi, nhưng quan tể hầu vẫn chưa dám mở miệng nói ra người mình muốn giết
Kinh thành như sắp có biến
Húc đến gặp Chuyết
-Sấm thần truyền khắp nơi, số trời của vua sắp mãn, sao quan anh vẫn bình chân như vại?
Chuyết hỏi
-Thế, ngươi bảo ta phải làm gì?
Húc đáp
-Hoàng thượng có mệnh hệ nào, thái tử Hiêu Thuông sẽ kế vị. Đam Mỵ tất sẽ là thái hậu của triều đình. Song, bấy lâu quan anh lại đoạn tình với hoàng hậu, nếu không sớm lập lại tình cha con, e khó giữ chức tể hầu như cũ
Chuyết ngửa cổ cười vang
-Sợ ta mất chức, thì chẳng lấy ai che chở tội lỗi cho ngươi chứ gì?
Húc lật đật ôm chân Chuyết
-Chỉ quan anh mới thấu rõ tâm can kẻ này
Quan tể hầu nhổ một bãi nước bọt vào mặt Húc
-Vô sỉ như ngươi là cùng
Nhữ Bột bàn với Chuyên Chiết
-Trong hai ta, chắc chẳng ai dám đến gặp quan tể hầu. Chỉ còn cách nhờ quan lễ
nhạc là thượng sách
Rồi hai người cùng góp vàng bạc châu báu, mang đến nhà Tu
Thấy Bột, Chiết đột ngột đến vào đêm hôm, Tu lo lắng
-Hoàng thượng có việc gì rồi chăng?
Bột đáp
-Chưa. Nhưng cũng sắp xảy ra thôi
Chiết tiếp lời Bột
-Nghe nói hồi ấy, chim thắc kêu bảy đêm liền trên núi Mi Sơn thì vua Hiêu Lịch băng. Nay sấm thần truyền khắp nơi nơi, chắc hoàng thượng chẳng còn được bao lâu
Tu thở dài
-Tính ra, ta là chỗ họ hàng với thái tử. Nhưng chẳng bao giờ được gần gũi nhau, thành cũng chẳng khác người dưng. Khi vua cũ băng, ta cũng chẳng biết mình có còn được chức tước cũ không?
Bột chợp ngay cơ hội
-Quan điện công đền và Bột này đến đây cũng vì chuyện đó
Tu có vẻ ngạc nhiên
-Nhưng ta có phải là thái tử đâu?
Chiết khúm núm mở gói vàng bạc châu báu ra
-Đường công danh của bọn này có hanh thông hay không là nhờ quan lễ nhạc đó
Tu kêu
-Các ông đi đút lót lầm cửa rồi
Bột, Chiết cùng nói
-Thưa, không lầm đâu. Bỡi quan lễ nhạc là chỗ vai dượng của thái tử
-Thế các ông muốn nhờ ta đem số vàng bạc này dâng cho thái tử?
-Thưa không phải thế. Hoạn lộ vốn là con đường gập ghềnh, quanh co. Nên bọn này muốn nhờ quan lễ nhạc đến gặp quan tể hầu. Rồi sau đó, quan tể hầu mới gặp thái tử.
-Tức, đem lễ vật kia dâng cho nhạc phụ ta?
-Thưa không. Chút lễ mọn này cốt để bù vào chỗ khó nhọc của quan lễ nhạc. Còn quan tể hầu thì có phần riêng
Từ ngày có tin đồn Khưu Luân khởi binh, Tu chẳng còn dám xén bớt phần ăn của đám ca công ở Cung Nguyệt Khuyết. Lương bỗng triều đình cũng chỉ đủ trang trải cho việc nuôi con. Giờ đứng trước số của cải tự dưng mà có, Tu không dấu được niềm xúc động
-Các ông đã có lòng với ta, nên ta cũng nguyện gắng sức giúp lại các ông
Sau mấy ngày đắn đo suy nghĩ, Tu quyết đem nửa số vàng bạc kia dâng cho Chuyết
Gặp lúc quan tể hầu đang vui, Tu liền trưng vàng bạc ra
-Nay mai quan tước triều đình có gì thay đổi, Tu này chỉ còn biết trông cậy vào nhạc phụ
Chuyết hỏi
-Ngươi học thói đút lót đó ở đâu?
Tu liền quì
-Gọi là chút lễ mọn để nhờ quan tể hầu tâu giúp lên thái tử, cho Tu này được giữ tước vị như bấy lâu nay
Chuyết nạt
-Nhưng tại sao ta phải làm việc ấy?
Tu run
-Cứ theo sấm thần, thì đương kiêm hoàng thượng sắp mãn số, thái tử tất lên ngôi kế vị
Chuyết không nhịn được cười. Đoạn nghiêm mặt
-Vua còn sống sờ sờ, mà ngươi làm thế là tội loạn thần, bị chém, rõ chưa?
Tu sợ quá, khai ra hết việc Bột, Chiết đã đến xúi mình làm thế
Ở trong nước, ai ai cũng biết chuyện sấm thần. Nhưng trước bá quan văn võ triều đình, Du không hề có một lời về chuyện ấy
Khi ngồi tính lại số bề tôi cũ vua Hiêu Lịch, thấy mình chẳng dính dáng gì với dòng họ Hiêu, quan pháp hình Độc Tố giật mình nhớ đến cuộc so gươm cùng Chuyết hôm nào. Nếu sấm thần là điềm trời thật, thì thái tử Hiêu Thuông sắp lên ngôi, Chuyết đã có cơ hội để phục thù.
Nghe tiếng gọi cửa của Tố vào lúc đêm hôm, Trấp biết ông ta đến vì lẽ gì.
Quan vũ hầu đuổi chó. Rồi mở cổng vườn
-Có ai trong nhà ông không?
Tố hỏi
Trấp đặt tay lên gáy ông bạn đồng liêu
-Có điều chi khiến quan pháp hình kinh sợ chăng?
Sau khi thấy nhà chẳng ai ngoài Trấp, Tố liền vào việc
-Nước sắp thay ngôi đổi chủ. Bọn ta sắp trắng tay
Trấp vờ ngạc nhiên
-Ông pháp hình nói chuyện gì thế?
Tố thở dài
-Bấy lâu ta với ông vẫn giữ được tước cao, vì đương kiêm hoàng đế còn nể nang những bề tôi có công trongcuộc chiến chống Vân Muôi. Nhưng khi thái tử lên ngôi, mọi việc sẽ khác đi.
-Chuyện ấy còn xa, ông lo nỗi gì?
Tố lườm Trấp
-Vua sợ số trời, chẳng dám đá động việc sấm thần. Còn ông cũng giả làm không hay biết với ta ư?
Trấp nói
-Ta cũng có nghe. Nhưng đấy là chuyện của vua, bàn luận làm gì
Tố giận dữ
-Vua mà chết, Đam Chuyết cứa cổ ta với ông, biết chưa?
Trấp bỗng cười to
-Vua chết, các quan triều phải lo đi chôn vua, ai còn rảnh để cứa cổ nhau. Mà thôi.
Ông chớ lo. Vua chưa dễ gì chết đâu
Tố sửa soạn ra về, thì có Cưu đến
Quan pháp hìng chẳng dè dặt, hỏi liền
-Ông thống binh nghĩ sao về chuyện sấm thần?
Cưu vuốt lấy mặt, ngáp dài
-Từ hôm được thăng đại thống binh, đầu óc ta bỗng trở nên u tối. Xin ông hãy hỏi các quan triều khác.
Nhưng Tố vừa bước ra khỏi nhà, Cưu đã hỏi Trấp
-Sấm thần là mưu thuật của bậc am tường chính sự và trận mạc, ông có nghĩ vậy không?
Trấp cho đây là việc đại sự, liên quan đến vận mệnh của Xuyên, nên chỉ im, không dám chia xẻ cùng Cưu
Chuyết đã tìm thấy trong kho văn khố thời chống Vân Muôi những chiếu chỉ điều quân Chiêu thảo giúp vua. Quan tể hầu vui sướng đến phải hét to lên. Rồi tức tốc đi gặp vua
-Muôn tâu hoàng thượng, thần đã tìm ra được kẻ làm ra quỉ thuật sấm thần
-Ai?
Vua vội nhảy xuống khỏi giừơng
Chờ Du xem xong tờ chiếu lệnh xuất quân, Chuyết hỏi
-Hoàng thượng có thấy giọng văn giống với giọng văn của sấm thần không?
-Ta thấy giống. Hồi ấy ai thảo chiếu lệnh này?
-Thưa, thần đã tra xét kỹ văn khố triều đình, mới rõ chiếu lệnh này do quan văn hầu Khưu Chiêu thảo
Vua lặng đi hồi lâu, rồi bảo
-Gọi quan cơ chính cho ta
Bấy giờ là gần nửa đêm.
Hai vị đại thần quì. Vua ngồi nơi giừơng phán
-Quan cơ chính hãy đem nghìn quân triều đến Xuyên Lâm vây bắt Khưu Chiêu. Nếu để sẩy ta chém đầu khanh đấy
-Thưa, ngay bây giờ sao?
-Ngay bây giờ. Còn ông tể hầu đi gặp ông pháp hình, bảo lập án lệnh ngay trong đêm. Nội ngày mai, ta chặt đầu kẻ mưu phản, rõ chưa?
Nghe sấm thần truyền khắp nước, Chiêu biết Nga Sơn sắp khởi binh. Ông biên thư sang Xuyên Sơn, dặn bảo Châu các thứ. Rồi lập hương án, tạ tội với tổ tiên. Quan văn hầu sợ trong cuộc can qua sắp xảy ra, dòng họ Khưu chẳng còn ai để nối dõi tông đường.
Sáng ấy, Chiêu ra vườn xới đất như mọi hôm, thì nghe có tiếng vó ngựa nơi đầu làng. Ông biết điều chờ đợi bấy lâu đã xảy ra. Tiếng vó ngựa bỗng im bặt. Lát sau, thì thấy Thâm dắt ngựa tiến vào sân
-Ông cơ chính đã phải đi suốt đêm, phải không?
Chiêu hỏi
Thâm rút gươm khỏi vỏ
-Ta vâng mệnh hoàng thượng đến bắt quan văn hầu đây. Song, nghĩ tình đồng liêu, nên muốn cứu ông.
-Bắt ta? Nhưng bắt vì lẽ gi?
-Tội mưu phản
Chiêu bỗng cười vang
-Vua tính sai rồi. Ta chẳng đời nào chịu để lũ vua quan xấu xa làm hoen ố non sông gấm vóc tiền nhân để lại. Nay ta phải đánh lũ ngươi trước. Mai kia muôn dân cả nước sẽ đứng lên đạp đổ cường quyền
Nói xong lời ấy, Chiêu xông tới, giật lấy gươm và ngựa của Thâm.
-Đừng. Hãy mau trốn khỏi nơi đây
Thâm thét
Quan văn hầu quần nhau với nghìn quân triều từ sáng đến chiều. Những lúc thấy Chiêu phá thủng vòng vây, Thâm lại thét lên
-Hãy nghe lời ta, ông văn hầu
Cho đến khi mặt trời tắt nắng, quân triều lớp chết, lớp tháo chạy
Chiêu phi ngựa suốt cả đêm về kinh thành Xương Quơn.
Du còn đương yên giấc, nghe cấp báo có giặc, vội xách gươm chạy ra khỏi hậu cung
-Ta đến hỏi tội ngươi đây
Chiêu chỏ gươm về phía vua, nói
Nhưng lính cấm vệ đã xông ra
Quan văn hầu lại đánh nhau với quân triều cho đến lúc chẳng còn đánh nổi