← Quay lại trang sách

PHÁP TRƯỜNG

Trấp đi chầu về, gọi cháu gái bảo

-Thế là hết. Chỉ còn chờ ngày vua đem ra chém

Cơ hỏi

-Nhưng bác đã nhờ đến hoàng hậu chưa?

-Rồi. Song chẳng ăn thua. Vua vốn ghét ông văn hầu, nay có dịp là giết thôi

Mặt Cơ chợt đổi sắc

-Cháu làm sao thế?

-Thưa, Cơ này phải trốn đi Nga Sơn, xin nghĩa binh về kinh giải cứu

Trấp lắc đầu

-Việc tụ nghĩa là việc lớn, không phải muốn khởi binh lúc nào cũng được. Vả, cũng chưa biết hiện Nga Sơn thực lực thế nào. Cháu tìm được Khưu Luân thì vua đã chém xong ông văn hầu

Tối hôm ấy Trấp đến nhà Cưu

Quan thống binh đang khăn áo chỉnh tề

-Ta định sang ông vũ hầu đây

Cưu nói

Trấp nghe hồi họp trong lòng

-Ông đã nghĩ ra cách rồi ư?

Cưu buột thở dài

-Hoá ra ông cũng hỏi ta câu ta định đến hỏi ông

Trấp ngồi nhấp nước sối với Cưu, đến nửa đêm thì đứng lên

-Ta về thôi

-Ừ ông về

-Nhưng chẳng lẽ bọn ta đành chịu bó tay?

Hai vị quan già lại ngồi nhấp nước sối cho đến khi nghe gà gáy sáng.

Quan thống binh chợt òa khóc

-Cưu này lấy làm xấu hổ với ông ấy. Bỡi chẳng dám từ bỏ miếng cơm manh áo vua ban

Trấp cũng lau nước mắt

-Sao ta lại cứ tiếp tục ngồi chung chiếu cùng đám người đê tiện, hỡ ông thống binh

Chỉ mỗi Thâm là được vua cho đến gặp tội nhân trước khi bị hành quyết

Quan cơ chính trách

-Ông văn hầu nghe ta thì đâu đến nông nỗi này

Chiêu cười

-Ông cơ chính biết chuyện chó quan chó dân chưa?

-Chưa. Chuyện thế nào?

-Chó quan chê chó dân là loài chó đói. Chó dân bảo, đói thì ăn cứt của dân lành còn hơn những món cao sang của đám tham quan. Chó mà biết sống thanh cao. Còn ông cơ chính, ta nghe nói ông Đa Trà đã nhổ vào mặt ông giữa bá quan, nhưng đến nay vẫn chưa chịu chết đi, quả là gan ruột

Thâm tức điên lên, đóng ập cửa tù, lặng lẽ quay về.

Kể từ lúc Chiêu bị bắt đến khi đem ra chém là chẵn hai ngày hai đêm. Thời gian đủ để vua cho lập pháp trường gòm có giá chém và đài ngự lãm.

Theo lệnh Du, hết thảy quan triều phải có mặt ở pháp trường.

Lúc chờ dẫn tội nhân đến, Thâm khều Tố, hỏi

-Ông có nghe hoàng thượng sai ai coi hành quyết không?

Tố lắc đầu

-Lúc thảo án lệnh, ta có hỏi việc ấy. Nhưng vua bảo ra pháp trường thì rõ.

Chiêng gióng năm đã gióng dả gióng lên. Quan văn hầu Khưu Chiêu đeo gông tam phạm thong thả bước lên giá chém. Pháp trường chợt im như chết.

Vua nhìn quanh bốn phía, rồi ngoắc Chuyết đến hỏi

-Khanh cho phát cáo tri từ lúc nào?

Quan tể hầu thất sắc

-Thưa, ngay từ lúc bắt được Chiêu. Nhưng chẳng hiểu vì sao dân chúng chẳng đến

xem

-Thôi, lui ra

Vua nạt

Đoạn, đứng lên bục dành cho vua ở đài ngự lãm, nói to

-Ta đương kiêm hoàng đế Chang Lang bảo cho thần dân cả nước biết. Khưu Chiêu vốn là quan đại thần, được hưởng bỗng lộc triều đình, nhưng đã đem lòng phản trắc, bày ra quỉ thuật sấm thần, dám chống lại quân triều lúc thi hành luật nước, lại cả gan tiến đánh hoàng cung. Ba tội ấy đều bị ghép vào án chém đầu. Nay giao cho quan vũ công hầu Vưu Trấp lo việc hành quyết

Quan pháp hình phải dìu, Trấp mới bước nổi. Lính hành quyết đang bồng gươm đứng chờ ở chân đài ngự lãm.

-Hãy gắng lên, ông vũ hầu

Tố nói khẽ. Đoạn đỡ Trấp lên ngựa

Ở ngự lãm đài, Thâm nghiêng người, nắm lấy tay Chuyết, tươi cười

-Đáng đời đứa hám danh, hỡ ông tể hầu

Chuyết cười mũi

-Ông cơ chính lấy làm vui sướng lắm sao?

Chiêng gióng ba đã gióng lên gấp gáp. Lính hành quyết bước theo kiểu lùi một tấn hai, tiến về giá chém. Bước theo sau là ngựa của Trấp.

Từ đài ngự lãm, quan pháp hình cất tiếng hô

-Đã đến giờ hành quyết

Vừa trông thấy Chiêu cười, Trấp đã gục trên lưng ngựa

Vua giận dữ, thét

-Đến giờ rồi đấy

Quan vũ hầu Vưu Trấp nằm dài trên lưng ngựa, òa khóc.

Và hô “chém”

Khi vua và các quan rời khỏi pháp trường, quan vũ hầu mới tỉnh lại

Một bà lão đầu chít khăn tang chạy bổ đến chỗ giá chém, gào lớn

-Hỡi cây đại thụ của đời ta

Quan vũ hầu sững sờ

-Bà là ai, có thể nói cho ta biết không?

Bà lão ngửa mặt lên trời, đáp

-Là kẻ hèn mạt nhất đời này

Mãi sau này đám lính hành quyết mới nói lộ ra, là bọn chúng đã nhận mấy chục cân vàng, và để bà lão mang xác quan văn hầu đi. Nghe bọn lính kể, nhiều người nghĩ đấy là chị vú của Luân, tức người tình cũ của quan văn hầu Khưu Chiêu

Sau khi chém Chiêu, vua lại nghe lời Thâm và Chuyết, cho truy bắt vợ chồng con cái Khưu Châu, trong đó có lũ con Vi Gia, đem về kinh chém cả