← Quay lại trang sách

ĐẠI TANG

Giác từ Mi Sơn mang tin dữ về Luốc Bưa.

Luân quị xuống hằng giờ, lúc trở dậy, nói

-Ta vừa mơ thấy cha ta bị vua sát hại

Giác gạt nước mắt, bảo

-Là thật đấy. Theo lời bọn binh triều trốn lên Mi Sơn, thì quan văn hầu một mình một ngựa, xông vào hoàng cung, quần nhau với đám ngự lâm quân

-Hỡi trời cao có thấu

Luân thét. Rồi nhảy lên con kim mã, phóng ra khỏi làng. Đến tận mãi chân lũy Nga Sơn, Giác và Xuyên mới đuổi kịp. Đêm cuối xuân, vằng vặc ánh sao.

Con gái quan vũ hầu cho ngựa đi sát ngựa của Luân

-Nỗi đau này đâu phải chỉ riêng anh

Giác cũng cho ngựa đi kề cạnh ngựa của Luân

-Binh triều hằng vạn, mà ta đi báo thù cho quan văn hầu bằng cách này, e khó thành. Chi bằng quay lại, kêu gọi nghĩa binh ba miền xuống núi

Luân vẫn im, thúc ngựa tiến về phía cửa lũy

Thấy cả ba vị chủ chốt Nga Sơn đột ngột ra đi, đám nghĩa binh coi cửa lũy vô cùng kinh ngạc

-Chủ soái cùng ông Hai, cô Tượng định bỏ người Nga Sơn chúng tôi hay sao?

Giác bảo

-Hãy đốt lửa lên cho tộc trưởng Bơ Man biết bọn ta đang ở đây

Sau khi làm xong công việc báo hiệu, đám nghĩa binh coi cửa lũy đến quì trước ngựa Luân, khóc

-Chủ soái đi rồi, binh triều sẽ lên đây, dân Nga Sơn chúng tôi ắt chết cả

Luân vẫn ngồi im trên ngựa, chẳng nói lời nào

Xuyên sụt sùi khóc

-Nằm gai nếm mật bao nhiêu năm tháng, nay bỗng bỏ cả hay sao?

Bỗng Giác nhảy xuống ngựa, nắm lấy tay Luân

-Khưu huynh hãy ở lại cùng người Nga Sơn lo việc khởi binh. Để mỗi Giác này đi báo thù cho quan văn hầu

-Không được. Quay lại cả thôi

Luân lại thét lên

Vi Gia đầu chít khăn tang từ Hoắc Sơn quay về Luốc Bưa

-Lệnh đệ tính chừng nào thì xuống núi?

Ông Sa Lung cắm ngọn dáo xuống đất

-Ta cùng anh Kỵ sang đây là để hỏi việc khởi binh đây

Điên Giác nói

-Nhất định là phải xuống núi để trả mối thù này. Nhưng giờ hãy lo việc tang lễ cho những người bị sát hại trước đã.

Chang Lang Sử Lịch chép

“Bấy giờ là cuối xuân. Cảnh vật Nga Sơn vẫn tốt tươi, nhưng lòng người thì sầu héo

Dù chưa nên duyên chồng vợ, Vưu Xuyên vẫn để tang cho quan văn hầu Khưu Chiêu theo đạo dâu con. Chưa cảnh nào đau lòng hơn. Luân, Xuyên khóc cha, khóc anh và đàn cháu. Vi Gia thì khóc con. Ở động Tà Bư, hương đèn nghi ngút suốt ngày đêm. Sáu mươi tư vị tộc trưởng Nga Sơn tề tựu đủ ở đây. Các vị tộc trưởng Mi Sơn cũng kéo sang viếng.

-Vua giết trước sau là mười lăm mạng người. Đây là mối thù chung của ba miền Nga Sơn, Mi Sơn, và Hoắc Sơn.

Nghe ông Bơ Man nhắc đến số người bị Du sát hại, ai nấy đều rơi lệ.

Ông Khơ Lăn nói

-Con cọp dữ nhất trên rừng cũng không ăn quá hai mạng người

Ông Sa Lung lại cắm ngọn dáo xuống đất

-Phải xuống núi thôi

-Phải

Hết thảy các vị tộc trưởng đồng hô to

Nhưng chủ soái Nga Sơn vẫn ngồi bất động trước bàn hương án

Luân khóc cha đúng bảy ngày đêm mới trở dậy, hỏi

-Mọi người đi cả rồi phải không?

Xuyên nói

-Người trở lại Hoắc Sơn. Kẻ về lại Mi Sơn. Hết thảy đều đang chờ lệnh chủ soái Nga Sơn

-Lệnh ta? Nhưng là lệnh chi?

Xuyên cho là tang tóc đã làm tâm trí Luân rối rắm, không còn nghĩ đến việc khởi binh, nên liền triệu ông Bảy Mươi vào động Tà Bư

-Tôn ông đến chẩn mạch cho ta đấy ư?

Chủ soái Nga Sơn hỏi

Ông lão ái ngại nhìn Luân. Không quay về làng, mà ông đến suối Tà Bư, hát

“Sông dài sông dài mày chảy về đâu “

Xuyên rất bối rối, hỏi

-Sao không để cho ông Bảy Mươi chẩn mạch cắt thuốc?

Luân đáp

-Ông ấy chẳng giúp gì được ta đâu

Nhưng ông Bảy Mươi đã quay lại

-Xin chủ soái cho già này thử chữa trị

Luân u sầu, bảo

-Tôn ông cứ nói đi

-Vậy thì xin hỏi. Lúc quan văn vũ công khanh băm nát mũ áo vua ban, bỏ kinh thành lên đây, có phải vì thiên hạ không?

-Phải

-Triều đình họ Hiêu như cái ách trời đè trên cổ dân Chang Lang. Nay có kẻ tháo được ách ấy mà không chịu làm thì có bị muôn dân oán hận không?

-Thôi, tôn ông hãy về đi

Nửa đêm hôm ấy, Luân vùng dậy, chạy khỏi động Tà Bư, vừa chạy vừa gào thét. Lúc Xuyên đuổi kịp, thì Luân đã gục xuống giữa rừng đêm

Sáng hôm sau Luân thuật cho Xuyên nghe giấc mơ của mình, rồi bảo

-Ta đã thấy máu tuôn ra từ gươm báu của cha ta. Phải xuống núi thôi

Điên Giác, Vi Gia, cùng các vị tộc trưởng ba miền lập tức được triệu về Luốc Bưa

-Nay Nga Sơn, Mi Sơn, Hoắc Sơn đều cùng chung một lòng, nên ta quyết khởi binh

Chủ soái Nga Sơn vừa dứt lời, các vị tộc trưởng ôm nhau hò reo

Ông Bảy Mươi nương gậy trúc, đứng lên

-Nay nghĩa binh sắp đi đánh đổ triều đình họ Hiêu bạo ngược, tức gầy nên trang sử mới cho dòng giống Chang Lang. Do vậy, trước khi xuống núi, ta phải làm lễ tế cờ nghĩa, tôn vinh chủ soái

Điên Giác liền đứng lên

-Tôn ông nói rất phải. Theo Giác này, cờ nghĩa nên lấy màu xanh của rừng núi Nga Sơn. Còn chủ soái Nga Sơn thì lên ngôi vua nghĩa

Các vị tộc trưởng cùng nói

-Bấy lâu chúng tôi vẫn muốn thế

Luân vội đứng lên, nói

-Ta chỉ có mỗi ước nguyện đánh đổ được triều đình họ Hiêu bạo ngược. Nên nay ta là thống lĩnh nghĩa binh, chứ không phải là vua

Ông Bảy Mươi lại nương gậy trúc, đứng lên

-Như thế không được. Một là phải có vua nghĩa để đứng ra hiệu triệu muôn dân trong nước. Hai là phải có vua nghĩa để cùng nghĩa binh chống lại ông vua bạo ngược, phải có danh chính thế, triều đình Xương Quơn mới không cho Nga Sơn ta là giặc.

Cuối cùng, Luân phải thuận theo ý của mọi người

Mi Sơn, Hoắc Sơn còn đang trên đường về Luốc Bưa để làm lễ tôn vinh vua nghĩa và xuống núi, thì có tin quân triều kéo lên Tây Biên