← Quay lại trang sách

CHÉN RƯỢU NGA SƠN

Cưu lệnh dừng quân ở chân dãy Nga Sơn, rồi cho gọi thủ trấn Tây Biên đến hỏi

-Đám rợ dấy loạn hiện có bao nhiêu người? Và đích xác do ai cầm đầu?

Hiêu Căn không dấu được bối rối

-Thưa, hôm ấy trời vừa tối thì lính trấn nhìn thấy lửa trên ngọn cây cao bên kia lũy Nga Sơn. Thần cho đấy là ám hiệu của bọn dấy loạn, nên phải cấp báo về kinh

-Ta đã nghe việc ấy ở triều. Mật báo của ông còn nói rõ, chính Khưu Luân cầm đầu đám dân dấy loạn, nên mới có cuộc tây phạt này

-Thưa, có phải Khưu Luân đang cầm đầu đám rợ ấy không, thần không dám chắc. Song, trong phép cầm quân, ta có quyền nghi hoặc kẻ địch

-Thôi được. Giờ ông hãy đích thân đến gặp đám rợ ấy nói lời hơn thiệt. Chừng nào bọn chúng không nghe, ta mới tiến quân

Sau lần đem lính trấn đi phá lũy, Căn vẫn còn kinh sợ rợ Nga Sơn. Nghĩ ngợi hồi lâu, Căn liều mạng nói

-Thà quan đại thống binh chém đầu thần, chứ đi chiêu hàng, quả Căn này không dám

Cưu cười

-Thế thì ta phải đi vậy

Thủ trấn Tây Biên vô cùng kinh ngạc trước quyết định của Cưu. Song, chẳng dám nói gì thêm, vì sợ Cưu đổi ý.

Bấy giờ là đầu mùa hạ. Rừng núi Nga Sơn khô bức, đìu hiu. Vì được vua giao chức phó thống lĩnh hành quân, nên khi Cưu đi rồi, Căn phải lo việc cai quản đám binh triều. Phần sợ bọn lính quen sống ở kinh thành, không chịu được kham khổ, bỏ trốn. Phần lo người Nga Sơn bất thần tấn công. Cả ngày đêm Căn không rời yên ngựa. Nhọc nhằn thế, nhưng Căn lại thấy vui thú trong lòng.

Thủ trấn Tây Biên nói với thuộc hạ thân tín

-Quan đại thống binh tuổi cao sức yếu, e không sống nổi cho đến sau cuộc chiến này. Đó là chưa kể việc có thể bị rợ Nga Sơn giết. Chừng đó vua sẽ cất nhắc ta lên thay ông ấy là cái chắc

Cưu rời doanh trại chỉ đem theo mấy người lính để mang lương thảo. Đi trọn một ngày thì trông thấy lũy Nga Sơn. An uống xong, trời tối

Thấy bọn lính có vẻ lo sợ, Cưu hỏi

-Các ngươi sợ chi? Rợ Nga Sơn? Hay thú dữ?

Bọn lính đáp

-Thưa, cả hai

Cưu bảo

-Có hào lũy thế kia, tất thú dữ đã tránh đi nơi khác. Còn người Nga Sơn cũng dòng giống Chang Lang, việc chi sợ

Sáng hôm sau Cưu kêu bọn lính bảo

-Các ngươi ở lại đây giữ lương thảo và đợi ta, đừng sợ

Rồi một mình một ngựa, Cưu tiến về phía lũy Nga Sơn. Thấy lũy cao dày, Cưu biết việc vượt qua là muôn phần khó khăn. Một hòn tên chợt vút qua đầu. Cưu chỉ sợ chết trước khi làm được điều ước nguyện, nên vội gọi to

-Ta là Viên Cưu, quan đại thống binh của triều đình, muốn gặp quan văn vũ công khanh Khưu Luân

Có nhiều tiếng chân ở bên kia lũy. Nhưng lập tức im bặt

Cưu chờ đến xế chiều thì nghe ở phía bên kia lũy có tiếng vó ngựa rầm rập, rồi tiếng người xôn xao, lát sau có tiếng gọi to

-Xin quan đại thống binh cho vật làm tin

Cưu mừng vô kể, liền đáp

-Hãy bảo với quan văn vũ công khanh rằng ta chỉ có mỗi mảnh áo hoàng hậu kết bằng lá trao.

Chỉ chốc lát sau đó, Viên Cưu đã được gặp mặt Khưu Luân

-Làm sao lệnh thúc biết cháu đang ở đây?

Chủ soái Nga Sơn ôm Cưu khóc ròng

Cưu lấy từ ngực áo chiến bào ra một gói nhỏ trao Luân

-Có phải là của cháu không?

Luân xem đúng là mảnh áo chính tay mình kết bằng lá trao thuở ấy

Vưu Xuyên cố ghìm xúc động, hỏi

-Có phải Vưu Cơ đã đưa cho lệnh thúc không?

Cưu chợt nước mắt đầm đìa

-Sau khi vua giết ông văn hầu, ta có ước nguyện trước khi ta chết, phải gặp được Khưu Luân. Chợt thủ trấn Tây Biên báo về triều Nga Sơn khởi loạn, do Luân cầm đầu. Ta liền xin lãnh cờ tây phạt. Trước khi đi, ông vũ hầu đã nói hết mọi điều với ta. Cơ liền đưa kỷ vật của Xuyên cho ta mang lên đây làm vật làm tin

Ngay chiều hôm ấy Luân truyền cho hết thảy nghĩa binh đang có mặt ở Luốc Bưa biết có quan đại thống binh của triều đình Xương Quơn lên thăm Nga Sơn. Lập tức có tin đồn trong quân rằng chủ soái Nga Sơn sắp giảng hòa với triều đình

Hết thảy các vị tộc trưởng kéo đến chỗ ông Bơ Man, cùng nói

-Phải gặp chủ soái hỏi cho ra lẽ

Ông Luốc Bưa phải cố sức can ngăn, mọi người mới thôi

Đêm ấy, động Tà Bư đèn đuốc sáng trưng. Bên ngoài có đội quân nghĩa cầm dáo mác đứng canh. Bên trong, các vị tộc trưởng của ba miền ngồi thành hai hàng ở hai bên động, tựa hai hàng quan triều.

Khưu Luân đứng lên nói

-Theo kế sách của nghĩa binh, ba hôm nữa thì ta xuống núi. Nhưng nay có quan đại thống binh là chỗ đồng liêu thân thiết với cha ta lên thăm Nga Sơn. Do vậy, việc khởi binh phải định lại ngày khác.

Tộc trưởng Bơ Man lập tức đứng lên

-Một là chủ soái phải lên ngôi vua nghĩa. Hai là phải xuống núi trả thù cho những người đã chết vì bọn vua quan độc ác.

Vưu Xuyên cũng đứng lên

-Về chuyện trả thù, anh Một với anh Kỵ là nóng lòng nhất. Tiếp đến là bọn ta. Song, vì có khách đến, nên phải hoãn việc xuất quân

Tộc trưởng Sa Lung gần như hét lên

-Ta biết vua không dám đánh Nga Sơn, nên mới cử quan triều lên gặp chủ soái ta xin giảng hòa. Bọn chúng tôi chẳng đời nào chịu việc đó.

-Phải đánh thôi

Các vị tộc trưởng cùng hô to

Luân ra hiệu cho mọi người im, rồi bảo

-Giờ, hãy nghe quan đại thống binh nói

Từ phía trong cùng, Cưu đứng dậy, tiến ra giữa mọi người

-Thưa những người anh em thân thiết, vua sai ta cầm quân tây phạt, nhưng ta đã cho dừng lại bên kia lũy Nga Sơn, một mình lặn lội lên đây. Được biết không phải anh em

làm loạn như vua nghĩ, mà chỉ muốn đánh đổ triều đình hư hèn của vua. Ta nghĩ, dẫu Nga Sơn, Mi Sơn, Hoắc Sơn, hay trung nguyên, cũng là dòng giống Chang Lang. Nay vua chẳng còn nghĩ đến dân lành. Quan chỉ mưu toan mỗi việc vinh thân. Thế sự đảo điên. Nhưng ta tuổi cao sức hết, chỉ còn biết thầm thở than. Giờ được gặp những người anh em lòng trắng trong tựa hoa voan hoa gấc, là ta mãn nguyện rồi

Cưu nói xong, vái chào mọi người, lui về chỗ cũ.

Hết thảy ngồi nín lặng.

Mãi thật lâu sau tộc trưởng Bơ Man mới rụt rè đứng lên

-Lũ chúng tôi thật không có mắt trông xa, xin quan đại thống binh thứ tội

Điên Giác và Vi Gia phải chạy lại ngăn, ông Bơ Man mới không sụp lạy Cưu

Hôm làm lễ lên ngôi vua nghĩa, Khưu Luân mặc chiến bào màu lam, ngồi trên đài cao, dựng ngay trước động Tà Bư. Bên dưới, mấy nghìn nghĩa binh cầm gươm dáo đứng thành những hàng dài chỉnh tề. Đứng trước đoàn quân nghĩa là các vị tộc trưởng của ba miền, trước các vị tộc trưởng là Vưu Xuyên, Điên Giác và Vi Gia

Sau khi duyệt qua các hàng quân, quan đại thống binh Viên Cưu cũng đứng vào chỗ Xuyên, Giác

Dứt ba hồi chiêng, thì Khưu Luân dõng dạc đứng lên

-Hỡi những người anh em thân thiết, hỡi trăm họ Chang Lang. Con người là giống vật trời ban cho việc biết đi biết thở. Nhưng nay vua bắt mọi người phải nộp cả thuế thở thuế đi. Non sông đất nước Chang Lang là được gầy dựng bằng mồ hôi và máu của tiền nhân. Nhưng nay vua đã lấy hết đá quí gỗ quí trên rừng để xây cung gác cho vua nằm, lấy cửa bể cửa sông làm chỗ đậu lâu thuyền cho vua ngủ với gái trinh. Luật triều của vua nói dân là kẻ có quyền uy cao nhất, nhưng nay dân phải chảy máu mắt máu tai mới làm ra được chén cơm ăn. Bảy nghìn người chưa kịp hé môi than thở, đã bị vua đem ra chém. Trăm họ đương lo hoảng việc đói nghèo. Nói vâng mệnh thần Cốc lo việc an nước an dân, nhưng vua lại xem dân như chó ngựa. Vua mà dối gạt thần linh, bất chấp cả tiền nhân, lừa mị cả trăm họ, thì quả là vô đạo, phải bỏ đi. Nay ta nhận lấy ngôi nghĩa vương là để cùng anh em nghĩa binh và muôn dân trong nước lo việc đánh đổ triều đình họ Hiêu hư nát, gầy dựng lại một triều đình biết lo cho dân cho nước

Khưu Luân vừa dứt lời, mấy nghìn nghĩa quân hô vang

-Cả ba miền Nga Sơn, Mi Sơn và Hoắc Sơn đều muốn thế

Con gái tộc trưởng Luốc Bưa bưng chiếc khay lớn bước lên đài cao, tiến đến bên Luân. Trong lúc chủ soái Nga Sơn cúi người, dập đầu lên khay đất thiêng nơi tay Mưng, thì hết thảy mọi người cùng quì, dập đầu lên mảnh đất ngay dưới chân mình

Ông Bảy Mươi cùng mấy trăm người biết gảy đàn khuyết tiến vào giữa đoàn quân

“Con chim khưu đi lấy nước cho cây lúa lướt, hoa gất hoa voan hết buồn “

Ông lão xướng lên. Tức thì mọi người cùng hát theo tiếng đàn khuyết. Bài ca lập đất mấy trăm năm qua những bộ tộc phía tây nam đất nước Chang Lang vẫn hát

Ngay hôm đó, quan đại thống binh được xem nghĩa binh tập tiến đánh kinh thành

Cưu hỏi

-Đây là lần tập thứ mấy

Luân đáp

-Thưa, lần thứ bảy

Cưu nói

-Cách đánh thần tốc rất hợp với dân các bộ tộc vùng cao. Có điều, sự chết chóc sẽ nhiều

Luân nói

-Cháu đã cố đọc qua các binh thư, để thử tìm có cách hành binh nào khỏi tốn máu xương không

Cưu thở dài

-Cháu sẽ hoài công thôi

Ông Bơ man nói

-Quan đại thống binh sắp trở về triều, nên chúng ta phải lo lễ tiễn

Các vị tộc trưởng đều cho là phải. Liền mang hết mấy trăm vò rượu via định uống trong buổi xuất quân đặt sẵn ở bến suối Tà Bư

Hôm Cưu trở về triều, vừa đi đến đó, thì mấy nghìn quân nghĩa hô vang

-Hãy cùng anh em chúng tôi uống chén rượu chia tay

Lập tức, ông Bảy Mươi nghiêng vò, rót rượu ra chén, mời

Cưu đỡ lấy chén rượu từ tay ông lão, nước mắt rưng rưng

Luân nói

-Cháu sẽ cùng Xuyên đưa lệnh thúc đến nơi cửa lũy

Cư u nắm lấy tay Luân

-Cái chết của con người lạ lắm, cháu. Lúc chống Vân Muôi, tên đạn thế, nhưng ta nào sợ. Vậy mà, suốt bao năm buộc ngồi chung chiếu cùng đám vua quan vô lại, ta không dám quyên sinh, mà phải giả làm anh quan già nghểnh ngảng, cúi gằm xuống mà sống. Ta sợ chết thật. Vì cứ thấy mình còn món nợ lớn lao. Nay đã được bưng chén rượu Nga Sơn đưa lên môi nhấp, ta bỗng nghe cái chết nhẹ tựa bông. Khi về đến kinh, tất vua sẽ giết ta. Nên giờ ta phải nói cho cháu rõ điều hệ trọng. Là đấng thần linh bấy lâu ngự trên đầu dân Chang Lang chẳng qua là do ông vua lập ra vương triều họ Hiêu đặt ra đấy thôi. Khi đấng thần linh ấy không còn, tất dân Chang Lang chẳng còn xem họ Hiêu là kẻ cầm đầu thiên hạ. Chỉ hú gọi một tiếng, trăm họ sẽ về với nghĩa binh

Luân không dấu được sợ hãi

-Lệnh thúc muốn nói là phải xóa bỏ thần Cốc?

-Phải. Nhưng cháu hãy thử nói ta nghe, xóa bỏ bằng cách nào?

Luân ngẫm nghĩ, rồi đáp

-Thưa, đốt quốc đền ở kinh đô Chang Lang