← Quay lại trang sách

THĂNG THIÊN

Chang Lang Sử Lịch chép

“Bấy giờ là đương mùa hạ. Vua lo nghĩ đến phát phẫn vì hoàng hậu Đam Mỵ bỗng mắc cơn bệnh lạ. Hết thảy thầy thuốc trong nước được gọi về triều, song, đều bó tay. Mỵ lúc nằm thiêm thiếp như sắp lìa bỏ cõi đời, lúc tỉnh dậy nói năng như chẳng có gì xảy ra. Vài ba hôm Mỵ lại vùng khỏi giừơng bệnh, xông đến đại điện, ngồi vào ghế rồng, xưng là vua Chang Lang.

Hôm ấy, Du đang ngự ở pháp trường, chờ chém Viên Cưu, thì quân hầu hốt hoảng chạy đến báo Mỵ đang hấp hối

Về đến hậu cung, thấy quan thái y đương quì bên giừơng hoàng hậu, Du thét

-Nhốt nó vào ngục cho ta

Rồi ôm Mỵ, òa khóc.

Chặp sau thì hoàng hậu thỏ thẻ

-Thần thiếp đâu nỡ bỏ hoàng thượng mà đi

Bá quan đã đến chật cung hoàng hậu

Vua nhoẻn cười, nhìn mọi người

-Hoàng hậu yêu quí của ta thoát được rồi

Cơ chính Hiêu Thâm tiến đến bên vua

-Thưa, hoàng thượng có trở lại pháp trường không?

Du thở ra, vẻ khoan khoái

-Thôi, mấy hôm nữa mới chém cũng được

Theo lệnh vua, ngoài cơ chính Hiêu Thâm, chẳng ai được đến chỗ Cưu. Lòng Trấp đau tựa cắt. Cưu nằm xuống nữa, coi như ông chẳng còn kẻ tâm huyết trên đời. Do Hiêu Căn mật báo với vua, rằng Cưu lên Nga Sơn hàng giặc, nên vừa về đến trấn Tây Biên, Cưu đã bị quân triều đón bắt, dẫn thẳng đến ngục tử tù. Trấp vẫn chưa biết gì về Vưu Xuyên.

Một hôm, có ông lão vào nhà, xưng là thầy thuốc, xin chữa bệnh cho Trấp

Quan vũ hầu lấy làm lo lắng

-Tôn ông từ đâu đến? Mà ta nào có bệnh chi?

Ông lão cúi người, ghé vào tai Trấp, nói

-Khưu Luân đã lên ngôi vua nghĩa. Chẳng bao lâu nữa quan vũ hầu sẽ gặp lại con

Ông lão đi rồi, Trấp lo nghĩ đến ngã bệnh. Cơ theo hỏi mãi, Trấp vẫn không chịu nói ông lão đã nói gì

Bỗng một hôm, Trấp gọi Cơ đến bên giừơng bệnh, bảo

-Ta chẳng còn sống bao lâu nữa. Sau này, nếu Khưu Luân mà được thiên hạ Chang Lang, cháu hãy nói giùm, là ta đã bị vua bắt ép đứng ra chém quan văn hầu Khưu Chiêu

Cơ giật mình

-Ông lão tự xưng là thầy thuốc đã cho bác biết tin tức về Nga Sơn?

Trấp kéo cháu gái, rỉ tai

-Khưu Luân đã xưng vương. Vưu Xuyên vẫn còn sống. Nga Sơn sắp khởi binh

Cơ liền vực bác dậy

-Nước sắp yên. Nhà ta sắp sum hợp. Cớ gì bác lại u sầu?

Trấp thở dài

-Nhưng chính ta là kẻ phản lại bạn bè tâm huyết

Cơ nói

-Con đại bàng rừng núi Nga Sơn còn lạ chi sự giảo quyệt của vua. Xin bác chớ nghĩ đến chuyện ấy nữa

Bệnh tình hoàng hậu lại trở nặng. Trong cơn mê sảng, Mỵ xưng là thần Cốc.

Quan thái y vào tận giừơng vua nói

-Hoàng hậu lại được thần linh giáng nhập, xin hoàng thượng chớ quá lo lắng

Nhưng liền sau đấy, Mỵ tung chăn gối, chạy đến chỗ Du, giật lấy gươm vua, thét

-Nay ta nói cho ngươi rõ. Muốn ngôi vua vững bền, trăm họ nghe theo, trước hết phải chém lũ tham quan

Quan thái y hối vua quì

Vua liền sụp xuống chân Mỵ

-Xin thần linh mách bảo, giờ thì phải chém ai?

Mỵ cười ghê rợn

-Đứa xu nịnh thì ngươi cho sống. Các bậc trung can ngươi lại đem ra chém. Hôn quân vô đạo phải chết

Du hoảng hốt, chưa biết nói gì, Mỵ đã ngã lăn, bất tỉnh.

-Hãy đi lấy thiên linh sâm

Vua hối

Quan thái y run

-Muôn tâu, linh sâm đã hết tự hôm á cung hoàng hậu lâm bệnh ngặt

Mỵ không chết. Nhưng suốt ngày đêm nằm thiêm thiếp trên giừơng bệnh

Du lại lệnh đem Cưu ra chém. Nhưng xe vua vừa tới pháp trường, quân hầu cận chạy đến báo

-Muôn tâu hoàng thượng, việc xảy quá lạ kỳ. Hoàng hậu hiện ngự nơi ngai vàng, tự xưng là tiên đế, đòi hoàng thượng đến chầu

Du hoảng hốt lệnh xa giá quay về đại điện. Thì thấy Mỵ ngồi nơi ghế rồng, đang lớn tiếng, nói

-Ta hỏi các khanh, Viên Cưu là bậc trung thần nghĩa khí, suốt đời xả thân cho nước, cớ sao nay đem ra chém?

Du quì giữa đại điện vắng tanh, lòng vô cùng kinh hãi

-Đồ hôn quân, phải chết

Mỵ bỗng nhìn Du, thét

Rồi gục xuống bệ rồng

Quan thái y vào chỗ vua nằm, nói

-Hoàng hậu quả là bậc trinh nữ trên đời. Hết thần Cốc, đến tiên vương giáng nhập để chỉ ra cách yên nước yên dân

Du ngồi bật dậy trên giừơng, thét

-Viên Cưu là đứa phản nước phản dân. Cha ta có sống lại thật, cũng không cứu nổi

rõ chưa?

Qua hôm sau, Mỵ gượng dậy hỏi

-Ở triều có điều chi khác không?

Quan thái y đáp

-Thưa, còn mấy hôm nữa thì vua chém quan đại thống binh

Mỵ bảo

-Ta muốn gặp hoàng thượng ngay bây giờ

Vua đến, Mỵ nhoẻn cười, nói

-Nay hai ta tuổi cũng đã khá cao. Nên phải rán lo việc tích đức, để phúc lại cho cháu con.

Vua vui vẻ bảo

-Ta vẫn đang lo cho trăm họ yên vui, chẳng phải tích đức là gì?

Mỵ bá lấy cổ Du

-Thần thiếp muốn hoàng thượng làm nhiều hơn nữa kia. Nay quan đại thống binh đã già, chẳng may mắc tội. Vì lòng nhân từ, xin hoàng thượng hãy tha chết cho ông ấy

Du gỡ tay Mỵ

-Việc này thì nhất định không được. Nể lời ái khanh, ta chỉ cho ông ấy sống thêm mấy hôm nữa thôi

Từ bữa đó, Mỵ nằm luôn trên giừơng bệnh., trò chuyện với chính mình. Lúc Mỵ xưng là vua trời, lúc xưng là vua Chang Lang. Nghe lời đối đáp của hai vua, phát ra từ cửa miệng hoàng hậu, quan thái y rất hãi. Bỡi theo những đối đáp kia, thì tai ương sắp ập xuống triều đình Chang Lang

Không dám thuật lại cho vua nghe, quan thái y chỉ nói như vầy

-Theo chỗ thần hiểu, hoàng hậu đang rơi vào cõi thần thái, dường hiểu hết mọi lẽ trên đời, xin hoàng thượng xem xét

Vua lập tức xuống chiếu, phong đại công hầu cho bất cứ ai chữa cho hoàng hậu khỏi bệnh

Kẻ ứng thí vào phẩm tước cao hơn cả tước tể hầu là ông lão đã vào nhà xin chữa bệnh cho Trấp

Vua hỏi

-Quê quán ngươi ở đâu?

Ông lão đáp

-Thưa hoàng thượng, đã từ lâu già này là kẻ không nhà

Vua ra hiệu ông ta đứng lên

-Mà thôi. Ta chẳng cần biết ngươi từ đâu đến. Miễn chữa cho hoàng hậu của ta khỏi bệnh là được

Sau khi mọi người đã lui ra theo yêu cầu của mình, ông lão cúi xuống Mỵ, hỏi

-Có phải lệnh bà muốn cứu quan đại thống binh không?

Mỵ ngồi bật dậy, vẻ hoảng hốt

-Ông là ai? Sao lại hỏi điều này?

Ông lão liền quì

-Kẻ này trở lại kinh từ mấy hôm nay, nghe kẻ chợ đồn rằng thần Cốc rồi tiên vương Hiêu Lịch đã giáng nhập nơi lệnh bà. Cứ lấy lẽ đời mà luận, lệnh bà là bậc hoàng hậu khác thường

Mỵ bước xuống khỏi giừơng

-Coi như hết. Hoàng thượng chẳng nể sợ thần linh, cũng chẳng nể vì tiên đế. Giờ tôn ông có cách chi giúp ta không?

Ông lão đứng lên, khẽ nói vào tai Mỵ

-Hãy giết vua

Rồi vội vã xin cáo biệt

Những ngày sau đó, Mỵ nằm liệt giừơng, chẳng màng ăn uống, thuốc thang. Vua hóng mắt chờ một kẻ nào khác đến ứng thí vào tước đại công hầu, nhưng chẳng thấy. Hôm Du chém Cưu, thì Mỵ trút hơi cuối cùng “

Cuối đoạn trên có lời chú của sử quan Chư Đăng

“Đam Mỵ vốn là tiên nữ ở cung thất tinh, được vua trời sai xuống giúp cho vua nước Chang Lang. Một hôm Đam Chuyết phu nhân nằm mộng thấy đám mây trắng sà xuống người mình, rồi mang thai. Chỉ ba tháng sau sinh được con gái, đặt tên Đam Mỵ. Sợ miệng thế dị nghị, vợ chồng Đam Chuyết dấu bặt Mỵ trong nhà. Chỉ sau nửa năm, Mỵ đã thành đứa con gái nhan sắc chẳng ai bằng. Đến lúc ấy, tiên nữ cung thất tinh tức Đam Mỵ mới hiểu ra mình quá vội vàng, đã không chịu sinh trưởng theo đúng luật trần gian. Vợ chồng Đam Chuyết bấy giờ đã có rất nhiều con gái. Sợ không làm được việc trời giao, Mỵ vội đến vườn thượng uyển trao thân cho thái tử Hiêu Du. Xuống trần bấy nhiêu năm, tiên nữ cung thất tinh chỉ làm được mỗi việc đẻ con cho Du. Rốt cuộc, trời đành phải gọi tiên nữ trở về trời. Chuyện thực hư chẳng rõ. Cứ chép hết vào đây lời tương truyền của dân gian để người đời suy gẫm