← Quay lại trang sách

ĐỒNG MINH

Du bỏ lâm triều, nằm khóc Mỵ

Thái tử Hiêu Thuông vào tận giừơng vua nói

-Nay mẫu hậu hết số trời, về chầu tổ tiên, như bao nhiêu bậc hoàng hậu trên đời. Phụ vương chớ lấy đó làm điều to tát, bỏ bê việc trị nước

Du tức giận thét

-Đồ quân bất hiếu

Rồi đuổi Thuông ra

Tể hầu Đam Chuyết vào thăm vua, nói

-Hoàng hậu là con đẻ của Chuyết này. Nay không may mất đi, xin hoàng thượng chớ quá đau buồn

Vua liền mắng

-Cha mà không nhìn mặt con, khanh quả là giống người chẳng biết quí máu mủ ruột thịt của mình

Chuyết liền quì

-Con mà không thờ kính mẹ cha cho phải đạo, ắt sẽ bị trời tru diệt. Nay thần lỡ làm cha không thương con, xin hoàng thượng cứ theo đạo lý tổ tiên mà trị tội

-Thôi, ta đương mệt, hãy lui ra

Vua rất căm Chuyết. Song, chẳng biết nói lời nào khác hơn lời ấy

Thấy Du vẫn bỏ việc triều chính, Hiêu Thâm đích thân đến chỗ vua nằm

-Ta đã giết Cưu về tội hàng giặc. Nhưng đến nay vẫn chưa biết rợ Nga Sơn thực lực ra sao. Có quả Khưu Luân cầm đầu rợ ấy không, thần thấy rất lo

Du giật mình, nhảy xuống khỏi giừơng

-Sao ta lại không khảo tra Cưu, bắt khai ra mọi thứ?

Thâm lắc đầu

-Cưu là bậc nghĩa khí, chẳng có gì khuất phục được ông ta. Việc hôm nay là phải tiến chiếm Nga Sơn

-Phải. Nội hôm nay, ta xuống chiếu cử khanh lĩnh cờ tây phạt

Quan cơ chính quì

-Nay võ quan ở triều chỉ còn mỗi thần và Vưu Trấp. Nhưng Trấp ốm đau, chẳng thể cầm quân. Nếu thần lãnh cờ tây phạt, ai lo việc cơ mật ở triều?

Du buông tiếng thở dài

-Có quân mà không có tướng, giờ phải làm sao?

Thâm nghĩ ngợi, rồi đáp

-Chắc ta phải nhờ đến Vân Muôi

Tể hầu Đam Chuyết lập tức được triệu đến gặp vua bàn việc sang Vân Muôi thương nghị

Bấy giờ là cuối hạ. Sắp đến lễ tế thần Cốc giữa năm.

Quan lễ nhạc tâu

-Để quyền uy vua thêm bền vững, thần muốn lễ tế ở quốc đền lần này phải to gấp năm gấp mười lần trước

Vua nhìn khắp bá quan

-Lời quan lễ nhạc là của bậc tôi trung, đã làm dịu bớt nỗi đau buồn của ta

Tu liền tiếp

-Số thần gặp may. Là có ông lão đàn giỏi hát hay, đến xin làm ca công ở quốc đền. Thần liền bảo đàn thử hát thử, thì thấy đám ca công ở Cung Nguyệt Khuyết chẳng ai sánh bằng. Xin hoàng thượng chỉ truyền, giờ nên thu dụng kẻ ấy không?

Vua vui ra mặt, bảo được

Tu vội tâu tiếp

-Theo ông lão, việc tế lễ phải hết sức trọng thể, mới đủ tỏ rõ quyền uy vua. Nhạc tấu phải đủ bảy ngày đêm. Rượu via phải đủ mươi nghìn vò. Dầu lim phải mươi nghìn hũ, để đủ thắp đèn từ quốc đền tỏa đi khắp nẻo kinh thành. Thần hứng thú quá, bảo được. Nay xin hoàng thượng chỉ truyền, làm thế có được không?

Du liền phán

-Hãy sắm đủ mươi vạn hũ dầu lim, chứ không phải mươi nghìn, để đèn thắp ở quốc

đền đủ tỏa sáng uy danh ta ra khắp các lân bang

Vua Vân Muôi tiếp Du như vị vua một lân bang giàu mạnh

-Trị nước là công việc của cả đời vua. Hãy nghỉ ngơi ít hôm cho khỏe, hẳn bàn luận

Vua Trắc Mạ nói. Rồi đích thân đưa Du đi nếm thử món gan chim doan ở Ngũ Tửu Lầu. Tới lúc ấy, Du mới biết Vân Muôi còn nổi tiếng cả việc chế tạo rượu quí.

Uống đủ năm thứ rượu ở Ngũ Tửu Lầu, Du thấy mình như không còn là mình nữa

-Quí quốc thấy rượu của bản quốc thế nào?

Vua Trắc Mạ cười, hỏi

Du đáp

-Chẳng say. Nhưng cứ thấy nhớ nhung, lưu luyến

-Ta biết

Vua Vân Muôi bảo. Rồi đưa Du sang gian kế cạnh, có giọng thỏ thẻ như chim doan học nói trên cành

-Cứ ở đây chốc lát, quí quốc sẽ thấy hết nhớ nhung.

Rượu quí cùng gái đẹp Vân Muôi đã giúp Du rũ bớt nỗi lo âu về rợ Nga Sơn.

Tể hầu Đam Chuyết từ dinh quan tể tướng Vân Muôi quay lại nơi lưu trú của sứ bộ Chang Lang.

-Vì phải lấy lòng kẻ giúp ta, thần đã nhường cho quan tể tướng Vân Muôi soạn thảo hết thảy các điều khoản bang giao

Dự thảo gòm hai khoản. Thứ nhất, Vân Muôi sẽ gởi bốn chục vạn quân sang giúp Chang Lang. Bộ binh qua ải Xương Linh. Thuỷ binh vào cửa Đông Biên. Thứ hai là giải giáp hết thảy binh lính Chang Lang, để lúc giao tranh, binh đội Vân Muôi khỏi lầm lẫn quân triều với quân phản loạn

Đến ngày hẹn, Du cùng Chuyết đến nơi thương nghị

Vua Trắc Mạ nói

-Bản quốc đã xem xong dự thảo, lấy làm hài lòng. Giờ chỉ còn chờ ý của quí quốc

Du nói

-Bản quốc cũng đã xem xong. Có điều thấy chưa thõa đáng. Vì quí quốc chỉ bỏ ra mà chẳng được chi

-Một đất nước hùng mạnh như Vân Muôi, chỉ đánh dẹp một nhúm rợ núi, bảo ta phải nhận tiền công đánh giặc ư?

Vua Trắc Mạ nói, giận dữ đứng lên

Quan tể tướng Vân Muôi cũng đứng lên

-Thưa, không tiếp tục bàn luận cho ngã ngũ công việc hay sao?

-Thôi, cứ để Chang Lang đi nhờ chỗ khác

Tể hầu Đam Chuyết vội rỉ tai Du

-Người ta chịu giúp không cho mình, tội gì không nhận

Rồi đứng lên nói

-Hoàng thượng của bản quốc trộm nghĩ, Vân Muôi sở dĩ muốn giúp Chang Lang là để tỏ cho các lân bang biết sự hùng mạnh của mình

-Nghĩ thế là phải

Vua Trắc Mạ bảo. Rồi hứa cùng Du đúng ba hôm sau sẽ gởi bốn chục vạn quân sang giúp

Sứ bộ Chang Lang sắp qua ải Xương Linh thì bỗng có kẻ quất ngựa đuổi theo

Du liền lệnh dừng xa giá để xem việc lành dữ thế nào

Tên kỵ mã nhảy xuống khỏi ngựa, quì

-Kẻ này có việc muốn tấu bày lên hoàng thượng

Một kỵ binh Vân Muôi nói sành tiếng Chang Lang

Du có vẻ rất lo lắng

-Ta nghe đây, xin người cứ nói

Tên lính kỵ ngước nhìn vua

-Việc rất hệ trọng, nên phải tấu bày riêng với hoàng thượng

Du liền lệnh Chuyết cùng đám tùy tùng tránh khỏi xa giá

Tên lính kỵ kéo áo lau mồ hôi trán, rồi bắt đầu nói

-Cha kẻ này họ Bồn tên Nhương, vì chuyện tình duyên, bỏ nước Chang Lang, đổi họ tên, sang Vân Muôi sống, làm đến tứơc đốc binh trong ngự lâm quân. Sau khi xin cho kẻ này vào làm lính ngự ở hoàng cung, ông mới nói cho biết gốc gác của mình, rồi dẫn mẹ kẻ này đi biệt tích. Có lần trông thấy thư của quan tể hầu Chang Lang gởi cho nhà vua Vân Muôi, kẻ này cho là việc lạ, liền đem dấu đi, đến nay vua cũng chưa hay thư kia đã mất. Do sẵn hồ nghi, nên vừa rồi đã cố tìm cách nghe thử cuộc chuyện trò giữa hai quan tể tướng hai nước, mới rõ quan tể hầu nước Chang Lang là nội gián của nhà vua Vân Muôi

Du không dấu nổi bàng hoàng

-Ngươi ăn cơm mặc áo của vua Vân Muôi, cớ sao lại đi nói với ta điều hệ trọng kia?

-Thưa, kẻ này không nỡ để ông vua họ ngoại giày xéo đất tổ quê cha. Bốn chục vạn quân Vân Muôi sắp sang xâm lấn Chang Lang đó

Người lính kỵ lấy từ ngực áo ra gói nhỏ, trao Du. Rồi lặng lẽ nhảy lên ngựa, quày lại con đường khác với con đường vừa đến

Thư Chuyết gởi vua Vân Muôi có đọan

“Đến lúc thần thấy chiếm được Chang Lang, thì sẽ đưa vua ấy sang gặp hoàng thượng “

Du nghiến chặt răng, gọi to

-Ta đi thôi, ông tể hầu

Lúc Chuyết trở lại chỗ xa giá, vua rút gươm chỏ vào ông ta, nói

-Bấy lâu ta đã cho ngưoi chỗ ngồi cao sang. Nay thì lấy lại

Thấy vua chém quan tể hầu như chém một thần dân mạt hạng, đám tùy tùng vô cùng khiếp hãi.

Về đến hoàng cung, vua liền cho gọi quan cơ chính

-Vân Muôi sắp sang xâm lấn Chang Lang ta. Khanh hãy tức tốc gọi ba vạn lính về giữ kinh thành

Thâm ngớ người ra

-Hoàng thượng đang lầm lẫn điều gì chăng?

-Cứ triệu lính về kinh rồi hẳn rõ

Vua nạt

Mất ba ngày, Thâm chỉ gọi được vài ba trăm lính

-Cứ dùng tạm bấy nhiêu đấy đã

Vua sốt ruột bảo. Rồi cùng Thâm cất quân xuống cửa Xương Quơn.

-Hễ gặp người Vân Muôi, cứ chém cho ta

Du phán trước quân sĩ

Nhưng đến nơi thấy cửa bể trống trơn. Cả thương thuyền lẫn lâu thuyền đều không còn.

Vua tức giận cho quân sĩ trẩy luôn ra cửa Đông Biên. Thì thấy cảnh nhà không sân trống, hoang vắng tựa buổi chưa lập cửa ra vô

Thâm nói

-Trắc Mạ biết cơ mưu bại lộ, đã nhanh chóng lo việc bảo toàn quân sĩ của mình

-Thế là yên nạn Vân Muôi

Vua nói. Và chợt nhớ món vi cá sức, liền lệnh xa giá đến Vọng Hải Đài

Thâm ngăn

-Nay việc rợ Nga Sơn hãy còn đó. Nếu xảy bề chi, các quan ở nhà chẳng biết đường xoay trở

Vua cười

-Hiêu Căn là đứa chây lười. Vừa qua chỉ nằm co ở nhà, đoán già đoán non, làm ta thiệt mất quan đại thống binh

Trời bỗng đổ mưa. Đại Hải nổi sóng to gió lớn, chẳng thể đi săn cá sức

Vua buồn, bảo

-Vậy là số ta không được ăn món hải vị ấy đến lần thứ hai

Xa giá vừa về đến ngoại thành Xương Quơn đã trông thấy cảnh nhốn nháo khác thường

Lễ nhạc Bào Tu tuột khỏi lưng ngựa, nằm mọp xuống đường

-Thần mang trên đầu đến hai tội chết

Du chẳng rõ đầu đuôi, quát

-Nhà ngươi làm trò chi thế?

Tu ngước nhìn vua, khóc

-Một là thần đã đi làm rể kẻ phản dân hại nước. Hai là để cháy quốc đền

-Sao? Cháy quốc đền?

Du thét

Thâm phải đỡ vua ngồi cùng ngựa với mình, để đến đền thần Cốc.

Ông lão đàn hát cho quan lễ nhạc liền tiến đến trước vua

-Ta là kẻ thay trời để đánh đổ quyền uy của họ Hiêu đây

Nói xong lời ấy, ông lão ngửa mặt cười vang. Rồi rút gươm tự đâm cổ mình

Khi nhìn ra đấy là kẻ đã ứng thí tước đại công hầu để chữa bệnh hoàng hậu, vua khẽ bảo Thâm

-Giờ ta mới rõ, sao phải sắm đủ mười nghìn hũ dầu lim

Rồi lê chân bước đến bên đống hoang tàn

Cả tượng thần tượng vua đều đã cháy thành than