← Quay lại trang sách

Phần II: Những vụ án phức tạp -21 - 23 - Một vụ án đầy mâu thuẫn-Huge Pentecost

Trung úy Pascal thuộc Đội Chuyên án Sát nhân ném tàn thuốc qua cửa sổ xuống ngõ hẻm bên dưới - một sự vi phạm quy định của thành phố.

“Nào, nhóc”, anh nói nhẹ nhàng. “Kể nghe coi”.

“Đừng gọi tôi là nhóc!”

Pascal nhìn nghi can đang co người trên chiếc ghế ọp ẹp đối diện với anh. Hắn cao khoảng mét rưỡi, tóc vàng và mũi hỉnh. Bộ đồng phục nhà hàng khiến hắn trông như một cậu bé mười lăm. Qua thẩm vấn sơ khởi, Pascal biết hắn đã hăm tám.

“Xin lỗi, Eddie”, Pascal nói. “Tôi hay vụng về kiểu đó khi muốn tỏ ra thân thiện”.

“Bọn cớm mấy ông không hề thân thiện với ai cả”. Hắn nói, đôi mắt đỏ quạch.

Pascal là một người da ngăm, với mái tóc đen dày xoăn tít và khuôn mặt có những nếp nhăn sớm.

Eddie Connors khiến anh bối rối. Thường thì không có ai lại hăng hái nhận tội giết người như vậy.

“Anh nhận là đã giết Sam Lorrimer bằng sợi dây xích vàng đó hả?”

“Phải”.

“Động cơ gì?”

“Ông ta nhờ tôi ghi cá độ một ngàn đô cho con ngựa Samovar hai mươi ăn một ở chỗ Mike Braxton. Tôi nghĩ con ngựa này không về nhất nên ém số tiền này không chuyển lại cho Braxton, đến khi nghe kết quả cuộc đua trên radio, tôi biết mình gặp rắc rối lớn nên giết ông ta”.

“Anh vòng sợi xích vàng qua cổ ông ta và siết cho đến chết hả?”

Eddie nhìn xuống sàn như thể vẫn còn thấy cái xác nằm đó.

“Phải”.

“Anh, một người cao mét rưỡi, chỉ khoảng sáu mươi ký, lại khống chế được một tay cao gần mét chín, nặng cả trăm ký, rồi vòng sợi dây xích qua cổ ông ta và siết cho đến chết. Eddie này, ông ta có thể bẻ giò anh như bẻ một cành củi khô như chơi”.

“Có lẽ ông ta bị bất ngờ”. Eddie nói.

“Lúc người ta phát hiện cái xác, thì trên tay ông ta vẫn còn nắm chặt tờ phơi do anh viết. Vậy sao anh không lấy lại tờ phơi đó. Như vậy chẳng ai nghi ngờ anh cả”.

“Tôi không nghĩ đến chuyện đó. Có lẽ lúc đó tôi run quá”.

Pascal thở dài. “Y học không phải luôn luôn chính xác. Bác sĩ không thể nói chính xác được thời điểm tử vong. Nhưng có thể phỏng chừng. Tay bác sĩ pháp y nói Lorrimer bị giết ít nhất là một giờ trước khi xác ông ta được tìm thấy. Có lẽ hơn - nhưng ít nhất là một giờ”.

“Vậy thì sao?” Eddie hỏi, lần đầu tiên hắn ngước nhìn Pascal.

“Vậy là Lorrimer bị giết trước khi con Samovar về nhất. Anh lại nói anh giết ông ta vì chuyện con Samovar thắng. Tôi đã kiểm tra mọi chi tiết rồi”.

“Ơ”, Eddie thốt ra, giọng trống rỗng.

“Anh không có động cơ, Eddie à. Tôi không thể nuốt nổi ý tưởng anh khống chế được tay Lorrimer.

Điều đó thật vô lý”.

Eddie ngồi im trên ghế, cắn móng tay. Pascal bước đến cửa sổ, thả tàn thuốc xuống mười hai tầng lầu bên dưới.

Eddie hít một hơi thật sâu. “Thật ra tôi không hề giết ông ta”.

Pascal nói với vẻ phấn khởi. “Có thế chứ. Bây giờ kể lại cho đàng hoàng coi”.

“Mỗi ngày ông Lorrimer đều gọi tôi lên để ghi độ cá ngựa do Braxton làm cái. Không nhiều, chỉ năm mươi đô. Ngày nào ông ta cũng thua. Braxton đã hốt của ông ta bảy, tám trăm đô. Rồi hôm nay ông ta lại đặt vào một con ngựa hai mươi ăn một. Tôi thấy con ngựa này khó lòng thắng nên định ém số tiền đó. Đến khi tôi nghe qua radio về vụ con Samovar về nhất, tôi biết mình chết tới nơi rồi”.

“Tiếp đi, Eddie”.

“Tôi lên tầng trên, và gặp một tay sát thủ của Braxton”.

“Gã tên gì?”

“Tôi không biết. Nhưng trước đây tôi đã từng gặp gã.

Tôi biết ngay là Braxton phái gã đến thanh toán tôi”.

“Tại sao?”

“Vì tôi không đưa tiền cá độ của Lorrimer cho hắn”.

“Nếu vậy thì Braxton phải cám ơn anh mới phải chứ. Anh đã giúp hắn không bị mất hai mươi ngàn đô”.

“Tôi đã qua mặt hắn. Hắn không chấp nhận chuyện đó. Vậy nên tôi mới nghĩ đến chuyện nhận mình giết Lorrimer. Thà ngồi tù còn hơn đối mặt với tay sát thủ của hắn”.

“Eddie này, tôi không phải là Sherlock Holmes, nhưng cũng không tồi đâu. Tôi đã nói với anh là tôi có thể chưa biết nhiều thứ, nhưng tôi luôn kiểm tra”.

“Ông nói vậy là sao?” Eddie hỏi, đầy lo lắng.

“Eddie này, theo cô trực tổng đài thì Lorrimer đã gọi anh lên phòng ông ta lúc một giờ kém năm. Anh đã lên đó. Khoảng mười phút sau anh xuống bằng thang máy. Có một cú gọi nữa cho anh từ phòng 1214. Người ở phòng này muốn gặp anh ngay. Anh đã lên đó, ở lại khoảng mười đến mười lăm phút. Rồi anh xuống, nhờ một người bồi khác trực thay anh một lát vì anh phải ra nhà thuốc Tây gần đó. Anh mua phấn trang điểm - anh nói với người bán là anh mua cho một người để đánh lên chỗ mắt bị bầm tím. Anh quay lại khách sạn trong vòng mười lăm phút và trở lên lầu, mang cái gói đến phòng 1214. Không ai nhìn thấy lại anh trong khoảng một tiếng đồng hồ - cho đến khi cô hầu phòng phát hiện ra xác Lorrimer. Tôi cho rằng mình nên đến gặp cô gái trong phòng 1214”.

“Không!” Eddie cứ vặn vẹo trên ghế. “Quỷ bắt ông đi!”

Hắn co ro trên ghế, có vẻ run rẩy và già đi nhiều. Pascal đốt một điếu thuốc nữa, do dự, và thả que diêm lên bàn.

“Anh biết đấy, Eddie”, anh nói nhẹ nhàng, “người ta nói cớm là những kẻ lạnh lùng với một khẩu súng và một phương pháp thô bạo. Nhưng không có đâu. Tôi cũng là con người như anh. Cũng biết yêu, biết đói, biết vui buồn. Thậm chí cũng biết sợ hãi nữa. Vì vậy, nếu anh nói sự thật là tôi biết liền”.

Hai tay Eddie ôm lấy mặt. “Tôi thà chết còn hơn lôi cô ấy vào vụ này”.

“Ai, Eddie?”

“Cô Russell”.

“Cô gái ở phòng 1214 hả?”

Eddie gật. “Cô ấy là người duy nhất đối xử với tôi như... như một con người”.

Pascal nheo mắt để tránh khói thuốc. “Kể tôi nghe đi, Eddie”.

“Cô ấy đăng ký phòng cách nay hai tuần”, Eddie nói.

“Cùng lúc với Lorrimer hả?”

“Đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi”, Eddie nói nhanh. “Họ chẳng quen gì nhau cả”.

“Tôi biết”.

“Cô ấy đẹp”, Eddie nói. “Cao hơn tôi - nhưng tử tế, và đẹp. Cô ấy là vũ công, múa chung với Sebastian.

Tôi đoán họ làm việc ở khách sạn và các hộp đêm.

Tay Sebastian này là đồ chó đẻ. Hắn cao lớn, đen và luôn hằn học với tôi. Hắn không ở khách sạn mà chỉ đến gọi cô khi họ có sô biểu diễn”.

“Họ đi làm đều không?”

“Không. Một tuần hai ba lần gì đó. Hồi Linda mới đến đây...”

“Linda?”

“Linda Russell. Tên cô ấy. Hồi mới đến đây cô ấy cần một người bồi và tôi đến”. Hai má Eddie bắt đầu đỏ lên. “Có lẽ như ông nói, trung uý, ông là con người, biết yêu và sợ hãi. Nhưng ông không phải là người chỉ cao mét rưỡi! Người ta không vỗ đầu ông, gọi ông là ‘nhóc’ và cho ông kẹo thay vì tiền boa. Người ta không bế ông lên đùi và cư xử với ông như một đứa bé lớp sáu, khi ông là một người đàn ông, ông xúc cảm như đàn ông, muốn những điều mà đàn ông muốn. Ông muốn làm tình, muốn trở thành một người lớn, muốn đứng trên đôi chân của mình, và được tôn trọng”. Eddie thở dài đánh sượt. “Đó là điều ông không thể biết”.

“Linda không hề cư xử với tôi theo kiểu đó. Cô ấy không cười cợt vì tôi nhỏ con. Cô ấy nói chuyện với tôi cứ như tôi là một người bình thường. Trong phòng cô ấy có nhiều đĩa nhạc và cô ấy rủ tôi ở lại nghe, mời tôi hút thuốc, và có khi là một ly rượu. Cô ấy kể chuyện hồi còn nhỏ cho tôi nghe, cô ấy thật tốt với tôi.

“Tôi tâm sự nỗi buồn của một người lùn như tôi cho cô ấy. Và lần cuối cùng khi chúng tôi ra ngoài đi chơi với nhau, cô ấy đã để cho tôi hôn tạm biệt. Cô ấy không ra vẻ ban ân đâu, mà làm như cô ấy muốn vậy! Cho nên thà tôi lên ghế điện còn hơn để ông kết cô ấy tội giết người vì tôi”.

“Ai làm mắt cô ta bầm tím vậy?” Pascal đột ngột hỏi.

“Ông đã gặp cô ấy!” giọng Eddie run lên.

“Không, nhưng cô ấy bảo anh đi mua phấn để bôi lên con mắt bầm tím, đúng không?”

“Phải, nếu tôi kể hết cho ông nghe, ông sẽ để cô ấy yên chứ?”

“Tôi hứa với anh nếu được tôi sẽ để cô ấy yên”.

“Lorrimer đã gọi tôi đến lúc gần một giờ”.

“Sao anh lại chắc về thời gian vậy?” Pascal ngắt lời.

“Bởi vì khi tôi đang nói chuyện với ông ta thì người phục vụ phòng gõ cửa báo bữa trưa của ông ta đã đến. Mỗi ngày ông ta ăn trưa lúc một giờ. Người phục vụ luôn gõ cửa báo và để xe thức ăn ngoài cửa. Chừng nào xong việc ông ta sẽ ra lấy”.

“Ông ta nói chuyện với ai vậy?”

“Tôi không biết. Nhưng qua giọng nói và tiếng cười của ông ta tôi đoán đó là một phụ nữ”.

“Tiếp đi, Eddie”.

“Ông ta nằm trên giường, ghi ghi chép chép gì đó và đưa tôi một ngàn đô - hai tờ năm trăm - bảo tôi đặt cược cho con Samovar. Tôi ghi phơi cho ông ta và rời phòng. Tôi nghĩ mình nên nộp phơi cho ông Braxton ngay. Có cái gì đáng ngờ trong vụ cá cược này”.

“Đáng ngờ?”

“Nghe nè, một kẻ cứ đánh cá năm mươi đô mỗi ngày trong hai tuần và thua suốt. Rồi bất ngờ đánh cá một ngàn đô vào một con ngựa cùi. Chắc chắn hắn ta đã biết điều gì đó! Braxton không thể từ chối bởi hắn ta đã thắng của ông ta suốt hai tuần liền. Vậy cho nên tôi phải đến gặp Braxton ngay.

“Tôi sắp rời khách sạn thì Fay, người trực tổng đài báo là Linda gọi và muốn tôi lên gặp cô ấy ngay.

Tôi định lên đó báo cho cô ta biết tôi đang bận rồi sẽ ghé qua chỗ Braxton.

“Tôi lên phòng cô ấy và gõ cửa, thường thì cô ấy mở cửa, nhưng lần này cô bảo tôi cứ vào. Giọng cô nghe như bị nghẹn. Cô ấy ngồi trên ghế, lưng quay về phía tôi. Phòng tối mờ mờ, cô ấy ngồi che mặt và khóc. Cô bảo tôi đừng đến gần vì không muốn tôi nhìn thấy mặt cô. Tôi thắc mắc không biết có chuyện gì, cô nói mắt cô bị tím bầm ghê lắm. Tôi hỏi ai đánh cô, cô chỉ lắc đầu, rồi cười khóc lung tung. Lúc đó tôi nghĩ dù kẻ đó là ai thì tôi cũng sẽ giết hắn. Tôi cho rằng đó là Sebastian. Cô ấy không nói gì chỉ cố tìm cách cho tôi bình tĩnh lại và nói giờ cô ấy chỉ muốn có thứ phấn để đánh lên chỗ mí mắt bầm đó. Cô nhờ tôi ra nhà thuốc Tây Gorton gần đó mua vài thứ cô đã ghi ra giấy”.

“Cô ta có thừa nhận là bị tay Sebastian đó đánh không?” Pascal hỏi.

“Không, cô ấy chỉ cố làm tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi chắc đó chính là hắn”.

“Được rồi, tiếp đi, Eddie”.

“Khi tôi trở lại thì cô ấy đang nằm đắp khăn ướt lên mắt. Tôi đặt gói phấn vừa mua lên bàn và cô nhờ tôi bật radio. Đài đang chơi nhạc cổ điển. Cô ấy bảo tôi hãy ở lại với cô ấy. Thế là tôi ngồi xuống giường, lòng vẫn cháy bỏng ý nghĩ giết Sebastian. Bất ngờ nhạc ngừng và loan báo kết quả đua ngựa. Tôi gần như muốn xỉu. Trong lúc lu bu tôi đã quên mất số tiền của Lorrimer trong túi. Tôi đã quên mọi thứ trừ việc giúp đỡ Linda. Tôi ngồi đó, cứng người, nghe thông báo kết quả. Nếu Samovar thắng, coi như tôi tiêu. Và quả đúng là Samovar đã thắng”.

“Anh có nói với Linda chuyện đó không?”

“Không. Tôi chỉ ngồi đó, cố nghĩ nên làm gì. Rồi tôi nghe tiếng tiếng om sòm trong đại sảnh. Đó là cô phục vụ phòng đã phát hiện ra xác của Lorrimer. Rồi cớm đến, tìm ra tờ phơi trong tay Lorrimer. Họ biết được tôi là người lo vụ đánh cá trong khách sạn nên bắt giữ tôi. Rồi ông đến”.

Pascal im lặng hồi lâu, có vẻ như đang ngẫm nghĩ điều gì. Cuối cùng anh bước ra cửa.

“Cô ấy đã cho anh chứng cứ ngoại phạm. Anh sẽ cần điều đó khi gặp công tố viên”.

“Bộ cần phải kéo Linda vào chuyện này hả?”

Eddie hỏi.

“Chắc phải vậy rồi”, Pascal đáp. “Đi nào”.

Pascal gõ cửa phòng 1214. Có chút lần lữa, rồi Linda Russell ra mở. Cô ấy thật đẹp, và có chút lo lắng. Đôi mắt nâu của cô hết nhìn Pascal đến Eddie.

“Có chuyện gì vậy, Eddie?” cô ta hỏi.

Pascal tự giới thiệu mình. “Eddie cần một chứng cứ ngoại phạm, cô Russell, và theo anh ta thì cô có thể chứng minh điều đó”.

“Tôi đã cố giữ cho cô đứng ngoài chuyện này, Linda”. Eddie nói.

“Phải, anh ta còn nhận tội giết người để cô thoát khỏi vụ này nữa đó”, Pascal nói.

“Nhưng Eddie! Anh biết là tôi sẵn sàng nói với trung úy đây là anh đã ở đây mà?” Đó là một câu trách yêu.

“Tôi không muốn cô dính vào vụ này”.

“Ngốc thiệt! Mời hai anh vào”.

Căn phòng lúc này đã sáng. Pascal nhìn vào những thứ linh tinh trên bàn - một cây son, một hộp phấn, một cái gương nhỏ, kéo cắt móng, một gói giấy nhỏ màu xanh, một xắc tay với mẫu tự “L.R” bằng vàng trên nắp.

“Cô kể lại mối quan hệ của cô với Eddie vào buổi chiều này được chứ?”

“Dĩ nhiên rồi”, Linda đáp. “Tôi gọi điện xuống yêu cầu gặp anh ta lúc một giờ. Tôi... tôi gặp rắc rối”.

“Con mắt bị bầm đó hả?”

“Phải, tôi cần ít phấn và muốn nhờ anh ta đến nhà thuốc Tây mua giùm. Anh ấy đi mua và quay lại đây. Chúng tôi là chỗ bạn bè nên anh ấy ở lại đây nói chuyện với tôi một hồi”.

“Ở lại chừng bao lâu?”

“Chắc khoảng một tiếng đồng hồ”.

“Có lý do đặc biệt gì khiến anh ta rời đi không?” Pascal hỏi.

“Vụ ồn ào trong đại sảnh”, Linda nói. “Đó là cô hầu phòng phát hiện ra vụ giết người. Ông có manh mối gì về vụ này chưa, trung úy?”

“Vụ này thật phức tạp”, Pascal nói. “Nó bắt đầu từ một vụ cá cược mà không cá. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Rồi chúng ta có một tên giết người mà không hề giết ai.

Rồi chúng ta có một chứng cứ ngoại phạm mà không phải là chứng cứ ngoại phạm. Thật là rối”.

Linda nhíu mày. “Tôi không hiểu kịp ý ông, trung úy. Sự trùng hợp ngẫu nhiên gì?”

“Rằng cô và Sam Lorrimer đến thuê khách sạn này cùng một lúc”.

Linda thở gấp. “Nhưng...”

“Cô không biết Sam Lorrimer hả?”

“Không. Chưa từng gặp. Thậm chí đến giờ tôi cũng chưa biết mặt ông ta ra sao nữa”.

“Vậy sao? Tôi đã liên lạc với tay cảnh sát trưởng ở Texas, quê hương của Sam Lorrimer. Lorrimer từng là chủ một nông trại ở đó, và đã bị một tên bạc bịp lừa hết gia sản. Vợ Lorrimer đã bỏ đi với tay bạc bịp đó. Theo ông cảnh sát trưởng thì Lorrimer luôn thề sẽ trả thù. Cách nay ba tuần ông ta đã lên miền Bắc này để tìm tên bạc bịp đó với vợ mình. Và vợ ông ta tên là Linda”.

“Vậy ông nghĩ tôi là bà Linda đó hả? Trên đời này có biết bao người tên Linda. Ông nghi tôi giết ông ta hả? Sai rồi. Tôi có thể chán ông ta, nhưng không giết”.

“Không đâu”, Pascal nói, giọng đều đều.

“Sao lại không? Tôi đã ở đây với cô ấy hơn một tiếng đồng hồ mà”. Eddie cãi.

“Eddie, tôi đã nói chứng cứ ngoại phạm mà không phải chứng cứ ngoại phạm mà. Trong mười lăm phút đi mua thuốc anh đâu biết Linda đã làm gì, đúng không?”

“Ở ngay trong phòng tôi, chườm mắt chứ làm gì”.

Linda phản đối.

“Con mắt bầm tím mà không bầm tím”, bất ngờ anh nhặt gói giấy xanh trên bàn lên. “Đây là gói anh đã mua ở nhà thuốc Tây phải không, Eddie? Nó chính là chất gây xuất huyết dưới da, giống như bị đấm bầm tím đó. Hiểu chưa?”

Linda không nói gì, mặt cô biến sắc, môi cô trễ xuống.

“Eddie nè, trong lúc anh đi ra nhà thuốc, thì cô Russell - hay bà Lorrimer - đã ra hành lang sang phòng ông chồng”.

“Chứng minh đi!” Giọng cô ta không còn dịu dàng nữa.

“Cô ấy không thể giết ông ta! Ông nói tôi nhỏ con không thể giết ông ta được, vậy thì cô ấy cũng đâu đủ mạnh!”

Pascal gật. “Cô ấy không giết. Cô ấy chỉ thúc đẩy thôi”.

“Ông điên rồi hả, trung úy?” Linda kêu lên.

Pascal cầm cái xắc tay của Linda lên. “Cái túi này thật ngộ, hả cô Russell. Không có dây, dù có mấy cái móc vàng. Còn sợi dây xích vàng đâu?”

“Bị đứt mất rồi”.

“Cô Russell này, ông Lorrimer bị siết cổ đến chết bằng một sợi dây xích vàng”.

“Bị siết cổ!” Mắt cô ta lộ vẻ không tin.

“Cô không tin à? Không ai cho cô hay là ông ta bị siết cổ bằng sợi xích vàng sao?”

“Không!” Đôi mắt cô ta lóe lên. “Tôi cho rằng...”

“Rằng ông ta bị ngộ độc chứ gì?” Pascal nói với giọng lạnh tanh. Rồi anh trút túi xắc của Russell Lorrimer ra bàn. Lẫn lộn trong mớ phấn son, anh cầm lên một lọ thuốc nhỏ, đưa lên mũi ngửi và gật gù.

“Nghe nè, trung úy, tôi chỉ muốn bảo vệ Eddie, nhưng tôi không lên ghế điện thế anh ta đâu. Phải, tôi là vợ của Lorrimer. Việc tôi đến đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, mà tôi muốn bảo ông ta đừng nghĩ chuyện trả thù nữa. Rồi tên Eddie này lại mê tôi. Có một lần hắn thấy tôi nói chuyện với Lorrimer trong hành lang, và Lorrimer có hành động thô bạo. Hôm nay khi tôi nói với Eddie mắt tôi bị bầm, hắn nghĩ ngay đó là Lorrimer.

Tôi đã nói với hắn đó là do Lorrimer làm!”

“Nói láo! Cô không hề nói ai làm cả. Cô...”

“Cô ta chỉ khiến cho anh nghĩ thế thôi”. Pascal nói với Eddie.

“Eddie giữ sợi dây xích vàng đó, hôm qua tôi đã đưa cho hắn để hắn gắn lại cho tôi. Làm sao tôi biết trước là hắn lại dùng nó để giết người chứ?”

* Câu hỏi: Kết cục thì ai đã giết ông Lorrimer? Động cơ sát nhân là gì?

22

Chiến lợi phẩm

Lawence Treat

Giữa buổi sáng, Mitch Taylor lái xe tuần tra vào sân rộng ở giữa sở cảnh sát. Anh đậu xe trong khoảng trống dành riêng, cầm cái mâm xe có lỗ đạn - nếu đó là lỗ đạn - và cắp vào nách.

Cách đây vài giờ anh đã ghé một tiệm sửa xe nhờ sửa tay lái. Tại đó anh mua một mâm xe của tay chủ bãi rác xe Jackson giá năm mươi xu. Trên mâm xe có một lỗ thủng giống như lỗ đạn. Vốn là dân điều tra tội phạm, thói quen nghề nghiệp nổi lên, anh mang nó đến cho Jub Freeman ở phòng thí nghiệm của sở cảnh sát, một chuyên gia về những chuyện như thế này, để xác minh.

Jub đang ngồi trên một chiếc ghế cao, nghiên cứu cái gì đó qua kính hiển vi, thì Mitch bước vào.

“Xin chào”, Jub vui vẻ nói. “Có chuyện gì hả?”

Jub liếc nhìn cái mâm trên tay Mitch.

“Tôi có cái này, anh nên xem qua một chút”.

Jub cầm lấy và xem xét một cách cẩn thận. Anh ta nghiêng nó để ánh sáng chiếu thẳng vào mép mâm, rồi cúi xuống nheo mắt nhìn cái lỗ. Anh ta rà ngón tay theo vành mâm, nghiên cứu bên trong. Một lát sau anh ta đặt nó xuống băng ghế.

“Loại xe Chevy”, anh ta nói. “Hầu như mới toanh.

Anh nhặt nó ở đâu vậy, Mitch?”

“Bãi rác xe”, Mitch đáp, và không nói gì thêm.

“Một cái Chevy mới toanh”, Jub nói lại. “Anh có nhớ tới chuyện gì giống tôi không?”

“Rogan”, Mitch lẹ làng đáp.

Jub gật. Rogan là tên cướp ngân hàng vừa mới vượt ngục cách nay một tháng và vẫn chưa bị bắt lại. Hình của hắn được phát đi khắp nơi, mắt lộ, trán dồ, tai giảo.

Một nhân viên ngân hàng Farmer đã nhận dạng hắn là một trong hai tên đã cướp ngân hàng này cách nay một tuần, lấy đi 14.000 USD. Chúng đi trên một chiếc Chevy mới toanh, sau đó chúng giấu chiếc xe này, đổi xe khác, và tông thẳng vào rào chắn giết chết một cảnh sát liên bang sau cuộc đọ súng rồi tẩu thoát bằng xe của người này. Chiếc xe của cảnh sát sau đó được tìm thấy cùng xác một tên đồng bọn của hắn trong đó. Nhưng không thấy tiền cũng như Rogan đâu cả.

“Anh có thấy chiếc Chevy mới toanh nào trong bãi rác xe không?” Jub hỏi.

“Tôi đâu quan tâm đến mấy chiếc xe làm chi”.

“Nghe nè. Bây giờ anh quay lại đó trong khi tôi kiểm tra vết lủng này xem có phải do đạn bắn không. Nếu là vết đạn, tôi sẽ lái xe tới đó sau và thử tìm chiếc Chevy này xem”.

Nhưng khi đến bãi rác xe anh mới thấy ngán ngẩm. Có đến mấy mẫu đất chứa xe - đủ các loại xe hư đủ kiểu chồng chất lên nhau, biết đâu mà lần ra chiếc Chevy đó bây giờ. Lại còn 14.000 USD tiền mặt, cất cẩn thận trong thùng xe nữa... Mà dám lắm - giấu tiền ăn cướp trong nghĩa địa xe là quá an toàn.

Ngay giữa bãi rác xe có một nhà kho, chắc là văn phòng, nhưng không hề thấy bóng Jackson đâu cả. Mitch đi lòng vòng, nhìn xuống chân để không giẫm phải đinh ốc gỉ sét, lúc đó anh nghe giọng một đứa trẻ vang lên.

“Bùm-bùm, ông chết rồi!”

Mitch quay lại và thấy một thằng nhóc đang cầm cây súng đồ chơi. Nó khoảng sáu tuổi, thoạt nhìn nó là Mitch cứng người lại. Không thể có hai khuôn mặt nào giống nhau như thế được - cũng cặp mắt lộ, đôi tai giảo và trán dồ. Lúc đó Mitch cứ tưởng mình đang gặp Rogan thu nhỏ. Thằng nhỏ này chắc chắn là con của Rogan. Anh dám chắc điều đó.

Mitch nở nụ cười, giơ hai tay lên, giả bộ nói.

“Cháu bắt được chú rồi. Giờ tính sao đây?”

Đôi mắt lộ của nó nhìn chăm chăm. Mitch tỏ vẻ thân thiện, nói.

“Cháu tên gì, hả?”

Thằng nhóc không đáp.

“Cháu biết phải làm sao không?”

Thằng nhóc không nhúc nhích.

Mitch hạ hai tay xuống và nói.

“Chú đầu hàng. Bây giờ cháu bắt nhốt chú lại. Giả bộ như xe cháu ở bên kia”, Mitch nói nhẹ nhàng.

“Cháu đưa chú qua đó rồi bắt chú lái xe. Cứ dí súng vào chú”.

Thằng nhóc vẫn đứng yên, không nói gì. Mitch ôm vai nó, thằng nhóc cố đẩy ra, Mitch bế nó lên và nói. “Cháu tên gì? Cháu làm gì ở đây vậy?”

Thằng nhóc lắc đầu và làm rớt khẩu súng. Mitch cúi xuống nhặt và nhét vào túi anh, rồi anh bế nó lên xe, lái thẳng về sở cảnh sát.

Anh dắt thằng bé vào phòng trung úy Decker.

Decker ngẩng lên, hỏi.

“Chuyện gì vậy?” Thằng nhóc òa khóc. Luôn miệng kêu mẹ.

“Con trai Rogan đó”.

Decker nhỏm dậy. “Nó nói với anh vậy hả? Sao anh bắt được nó?”

“Không, nhưng anh thấy nó giống hệt hắn chứ.

Nó đi lạc. Bây giờ mình sẽ mô tả nhân dạng nó rồi thông báo trên T.V. Thế nào cũng có người đến nhận, từ đó mình lần theo”.

Decker nhíu mày, rồi gật đầu. “OK, anh biểu thư ký lo chuyện đó đi”.

Mitch thở phào, anh dẫn thằng nhóc ra ngoài giao mệnh lệnh của Decker cho cô thư ký, rồi lên lầu đến phòng thí nghiệm của Jub.

“Vụ cái mâm xe tới đâu rồi?” Mitch hỏi.

“Một viên đạn sáu ly. Chiếc xe lãnh phát đạn này khi đang chạy rất nhanh. Còn vụ chiếc Chevy anh làm tới đâu rồi?”

“Thay vào đó tôi tìm thấy thằng nhóc này. Tôi nghĩ chắc Rogan trốn đâu đây”.

Lát sau mẹ thằng nhóc đến. Bà ta có cặp mắt lộ, màu nâu, trán dồ và hai tai giảo. Bà ta xưng là Leonard Jackson, chồng bà ta điều hành bãi rác xe và con họ đang chơi trong đó thì biến mất. Trung úy Decker cảnh báo bà không được cho trẻ con chơi trong bãi rác xe, và vợ chồng bà có thể bị buộc tội không chăm sóc con cái cẩn thận.

Ngay khi bà ta ra về, trung úy Decker phá ra cười dữ dội. Và Mitch biết ngay đó chỉ là màn mở đầu của trò chế nhạo. Nhưng Mitch vẫn cứ ưu tư về cái mâm có vết đạn và việc thằng nhóc giống Rogan như đúc khi nó chĩa khẩu súng đồ chơi vào anh, về việc chiếc Chevy và 14.000 USD ăn cướp đó có thể còn nằm trong bãi rác xe. Anh thọc tay vào túi và đụng phải khẩu súng đồ chơi, anh móc ra và nói chắc anh phải đem trả nó lại cho thằng nhóc. Trung úy Decker ừ.

Nhà Jackson nằm ở phía Tây thành phố, không xa bãi rác xe lắm. Trên đường riêng đậu hai chiếc xe, một chiếc bà Jackson vừa mới lái từ sở cảnh sát về cũ xì, còn chiếc kia mới tinh. Mitch cảm thấy hài lòng vì theo anh không một tay chủ bãi rác xe nào lại có một chiếc xe ngon lành như vậy và ở trong một ngôi nhà bảnh như thế này cả. Anh bấm chuông, bà Jackson ra mở cửa, rồi cao giọng gọi.

“Len, có khách”.

Jackson từ sau nhà bước ra. “Mời vào”.

“Con trai ông bỏ quên món đồ chơi này”, Mitch nói.

“Tụi tôi cũng mới vừa gọi điện đến sở cảnh sát hỏi, họ nói ông đang trên đường đến đây”. Hắn chộp lấy khẩu súng. Bà Jackson tiếp lời.

“Nó thích cái súng này lắm. Nãy giờ nó buồn hiu vì bị mất”.

“Vậy à”, Mitch nói và nhớ ra thằng nhóc đã quên phắt khẩu súng từ khi anh nhặt nó nhét vào túi và còn thấy Jackson không hề vội đi trả khẩu súng cho thằng nhóc.

Vậy món đồ chơi đó chỉ là cái cớ để họ kéo anh tới đây; họ muốn nói chuyện với anh, trông họ có vẻ căng thẳng, nhưng anh vẫn không thể nghĩ ra trò chơi này là gì.

Jackson hỏi, “Làm một cốc gì nhé?”

“Cho một chai bia đi”, Mitch nói, nhìn quanh phòng. Căn phòng có vẻ bình thường, trừ việc nó có vẻ như ít được sử dụng.

Mitch hỏi. “Hôm nay ông không làm việc hả?”

“Ừ, tôi lo cho thằng bé quá, không biết chuyện gì xảy ra cho nó”.

Mitch tự nhủ vậy sao hắn không đích thân đến sở cảnh sát mà lại để cho vợ đi?

“Tôi thấy nó đi lạc nên dắt nó về sở cảnh sát”, Mitch nói.

“Trên đường đi nó có nói gì với ông không? Ý tôi là nó có nói nhiều không? Bọn nhỏ mà, đôi khi tụi nó nói nhiều chuyện tầm bậy tầm bạ”. Jackson vội nói.

“Thì nó cũng nói nhăng nói cuội vậy thôi”, Mitch đáp và anh bắt đầu hiểu. Jackson lo không biết thằng nhóc có tiết lộ điều gì không - để anh có thể tìm ra.

Hắn nói vớ vẩn về thời tiết và láng giềng, khi Mitch hỏi Jackson sống ở đây bao lâu thì hắn lái sang chuyện khác mà không trả lời thẳng. Lúc này đầu óc Mitch rối bời, anh cố nghĩ ra lý do Jackson gọi điện kêu anh đến. Ngoài việc muốn biết thằng nhóc có nói gì không, hắn còn muốn anh về sở nói lại hắn là một người bình thường, chẳng có gì để giấu, thậm chí còn mời anh vào nhà uống bia nữa.

Điều đó có nghĩa là hắn không bình thường và có nhiều thứ cần giấu diếm.

Rồi Mitch chợt nhận ra rằng có thể họ đang che giấu Rogan. Thằng nhóc này nhất định là con của Rogan, biết đâu người phụ nữ này cũng không phải là vợ của Jackson, mà là vợ của Rogan nữa không chừng, hay là chị em ruột gì đó với y.

Anh hỏi tiếp, “Cháu học lớp mấy?”

“Anh nghĩ gì vậy?” Jackson đổ quạu. “Nó mới sáu tuổi. Anh nghĩ nó học trung học hả?”

Mitch vẫn tỉnh bơ. “Nó học trường nào vậy?”

Jackson nhặt cây súng đồ chơi lên, giữ thăng bằng nó trên một ngón tay như thể hắn rất quen sử dụng súng. Nghe vậy hắn dừng lại, nhìn Mitch một thoáng, rồi ngoái ra sau hỏi.

“Betty này, ông bạn của mình muốn biết thằng nhỏ học trường nào nè?”

À, là bố mà không biết con mình học trường nào, Mitch nghĩ thầm, và biết rằng anh đã đi đúng hướng. Anh đứng lên.

“Tới giờ tôi phải về rồi, cám ơn và xin chào”.

Mitch ra xe và ngẫm nghĩ. Anh hy vọng Jub sẽ đào được cái gì đó ở bãi rác xe hoặc Jackson sẽ sợ hãi và dẫn đường thẳng tới chỗ của Rogan.

Mitch nổ máy xe, lái đến góc đường, tấp vào lề chỗ anh có thể quan sát toàn diện ngôi nhà của Jackson.

Khoảng mười phút sau Jackson rời nhà, lên xe lái thẳng ra đường, qua mặt Mitch. Mitch theo sau, vẫn giữ khoảng cách khoảng hai mươi mét và cố tình để cho Jackson thấy anh. Hắn quẹo cua, anh quẹo theo, hắn dừng, anh dừng, cuối cùng hắn tấp xe vào lề, bước ra hỏi.

“Anh theo đuôi tôi hả?”

Mitch tỉnh bơ. “Có lẽ”.

“Chi vậy?”

“Anh tự đoán coi”.

“Nghe nè, cớm - tôi có quyền đi bất cứ nơi nào tôi muốn”.

“Dĩ nhiên rồi - có ai cản anh đâu”.

“Thôi được, muốn gì anh đến văn phòng tôi, mình nói chuyện ở đó. Tôi sẽ chờ anh”.

Rồi Jackson lên xe lái đi tiếp, Mitch vẫn theo sau. Hắn làm như anh ngu lắm vậy. Chắc là Rogan trốn trong văn phòng đó, và khi Mitch bước vào, chúng sẽ bắn gục anh, rồi liều mạng. Chúng đâu có gì để mất đâu? Và anh vẫn cứ lái xe theo hắn. Khi chạy ngang bãi rác xe anh thấy xe của Jub đang ở đó. Anh ta đang cầm chiếc xà beng, cố nạy thùng một chiếc Chevy. Anh chờ Jackson quẹo vào đó, nhưng hắn phóng đi thẳng.

Anh gắn đèn cảnh sát lên mui xe và nhấn còi liên tục. Mồ hôi anh chảy ròng ròng xuống mắt, anh muốn giơ tay lên chùi, nhưng hai tay anh vẫn ghì chặt tay lái. Đàng trước xe Jackson đã tăng tốc. Rồi Mitch thấy đường cao tốc cắt ngang đàng trước, thấy đèn đỏ của Jackson chớp lên. Xe của Jackson như lắc lư, rồi đảo ngang, rời khỏi con đường và lảo đảo lao vào đường cao tốc.

Mitch đạp thắng từ từ - anh không muốn lao vào đường cao tốc với tốc độ tám mươi - hoặc sáu mươi hay năm mươi dặm một giờ. Lẫn trong tiếng rít của gió và tiếng bánh xe thắng lại, Mitch nghe tiếng một va chạm kinh khủng. Dạ dày anh thắt lại và thầm mong không có ai khác dính vào vụ đụng xe này...

Khi Mitch về đến nhà đã bảy giờ. Amy đang cho con ăn tối, cô ôm chầm lấy anh khi mở cửa.

“Ôi, Mitchell, em lo muốn chết, không biết có chuyện gì mà anh về trễ dữ vậy”.

“Tụi anh điều tra vụ cướp ngân hàng Farmer.

Jub đã tìm ra được số tiền bị cướp trong một chiếc ô-tô nằm ở bãi rác xe, và một tay bỏ mạng khi phóng xe bỏ trốn”.

“Thôi, chuyện này để lát nữa kể. Anh quên điền vào phiếu liên lạc của Joey rồi đó. Anh chỉ nghĩ đến công việc mà quên cả vợ con”.

“Rồi, anh điền ngay. Amy này, Joey có giống anh không hả?”

Cô cười to trước câu hỏi ngớ ngẩn đó. “Đôi khi.

Có người nói giống, người nói không. Chi vậy?”

“Chẳng có gì cả. Thôi để anh điền vào phiếu cho con. À, Amy này, con học trường nào vậy em?”

* Câu hỏi: Ai là thủ phạm vụ cướp ngân hàng đó? Nhờ đâu Mitch tìm ra được thủ phạm?

23

Sập bẫy

Julian Symons

George Mobley là tay bợm chỉ thích đàn bà với tiền.

“Tin tao đi”, hắn nói, “tao ngửi được lúc nào một em đã sẵn sàng”. Và hắn đã chứng minh được điều đó qua những cuộc chinh phục ngoạn mục của hắn.

Còn việc kiếm tiền thì hắn cũng đã vài lần chứng tỏ - theo kiểu có lợi về tài chánh cho hắn hơn là cho những người cộng sự - chẳng hạn như khi công ty cá ngựa thuê hắn đi thu nợ hay công ty bảo hiểm thuê hắn bán bảo hiểm, thì hắn luôn bỏ túi một số phần trăm nhiều hơn mức quy định.

Vì những trò đó nên hắn không thể ở một chỗ nào đó quá lâu được, và dĩ nhiên hắn luôn chấp nhận cuộc sống là phải luôn vận động, một dòng chảy không ngừng.

Nhân đọc tờ Worthing, một mẩu quảng cáo đập vào mắt hắn. “Cần một thư ký tạm thời (đàn ông) để giúp công việc địa mạo học”. Lúc đó George không cần tiền lắm, nhưng hắn lại đang vô công rồi nghề, và mẩu quảng cáo này có vẻ gì đó hấp dẫn hắn.

Thế là hắn đến gõ cửa ngôi nhà đăng quảng cáo, nhưng khi gặp Genevieve Foster, cái mũi của hắn ngửi ra ngay đây là một trái đào chín muồi sẽ rơi vào tay hắn.

Hắn cứ tưởng sẽ có một ông già đeo kính cận phỏng vấn mình, nhưng ông Foster đi vắng, ông ấy đang ở thư viện Worthing, theo như bà vợ ông ta giải thích, ông ta ở đó hầu như suốt ngày.

“Ông ấy giao cho tôi phỏng vấn anh”, bà vợ giải thích.

“Ổng rất dở đánh giá con người. Tay thư ký trước của ông ấy chỉ đánh máy có hai ngón thôi. Anh biết đánh máy chứ?”

George khẳng định hắn vừa biết đánh máy vừa biết viết tốc ký. Bà Foster gật đầu. Chính xác thì bà Foster không đẹp, nhưng có vẻ hấp dẫn nhục dục hút hắn như một cục nam châm. Khi bà ta yêu cầu giấy chứng nhận thì hắn chìa ra cả đống thư, nhưng rồi bà ta gõ lên một lá thư được cho là của ngài Chalmsley Baker ở Shropshire và hỏi liệu hắn có phiền không nếu bà kiểm tra.

“Bà cứ tự nhiên, nhưng tôi e rằng phải mất một hai tuần mới có hồi âm, vì ông ta vừa đi du lịch nước ngoài, ông này sướng thiệt”.

“Xét cho cùng thì đây chỉ là một việc tạm thời”, bà ta cười, gõ móng tay lên lá thư. “Thực ra thì mục tiêu là giữ cho chồng tôi có chuyện gì đó để làm. Ổng bị yếu tim và không thể vận động nhiều”.

Trong nụ cười của bà khi trả lại mấy lá thư, hắn cảm thấy như có một sự đồng lõa, một thỏa thuận ngầm giữa họ.

Ngày hôm sau hắn trình diện lúc 10:30 và bắt đầu làm việc. Ông Foster là một ngạc nhiên với hắn.

Hắn cứ tưởng mình sẽ làm việc với một lão công chức về hưu (theo kiểu bà vợ tả), nhưng đây lại là một tay nhỏ con ngoài ba mươi, thậm chí còn có vẻ trẻ hơn bà vợ cỡ một hai tuổi.

Họ tiếp hắn trong một phòng khách trang nhã, và Gen (giờ trong đầu hắn luôn gọi bà ta như thế) là người nói suốt buổi gặp mặt, luôn gợi hắn hình ảnh con mèo đang thèm liếm những cốc kem. Rồi hắn theo ông Foster vào một phòng làm việc ở tầng trệt.

“Anh có quan tâm đến địa mạo học không?”

Foster hỏi hắn.

“Thật tình thì tôi chẳng biết tí gì về nó cả”, George mỉm cười nói. “Nhưng tôi có thể học”.

Họ chỉ nói có bấy nhiêu, rồi Foster thuyết về những cuốn sách to đùng đặt trên bàn trước mặt. Đó là những cuốn sách về địa mạo miền Tây Sussex, và George có cảm giác như chúng cổ lắm rồi.

Khi đang đánh máy hắn bắt gặp Foster nhìn mình với cái nhìn khó hiểu. Như thể ông này - thế nào nhỉ? Sợ, ghen, đánh giá hắn như một đối thủ?

Có lẽ là tất cả, với một điều gì nữa mà George không thể xác định rõ.

Mười phút sau Gen thò đầu vào hỏi, “Anh xong chưa, Eversley?”

“Hôm nay như vầy là được rồi”.

“Anh uống chút gì với chúng tôi trước khi về chứ, Mobley?”

Họ uống rượu sherry trong phòng khách, rồi chính Gen tiễn hắn ra cửa.

“Rất tiếc là không mời anh dùng bữa trưa được. Buổi trưa tụi tôi chỉ ăn qua loa, chiều Eversley phải nằm nghỉ. Ông ấy không được khỏe mà”.

Bà ta mở cửa cho hắn với một nụ cười như mèo, gợi ra một sự thông đồng bí mật đầy khêu gợi.

Ngày hôm sau, thứ tư, giống như ngày thứ ba - người đọc, người đánh máy, và uống rượu sherry. George thấy dường như Foster đọc các đoạn trong mấy cuốn sách tham khảo, và hắn đề nghị ông ta cứ đánh dấu, rồi hắn tự đánh máy cũng được, nhưng Foster từ chối.

“Không được, tôi trích ở mỗi cuốn vài đoạn, và phải đánh máy theo một trật tự nhất định mới được”.

George thấy bàn tay ông ta run run. “Xin lỗi, tôi chỉ muốn tiết kiệm thời gian”.

Foster cố kiềm chế mình. Thậm chí ông ta cười to. “Tôi mong mình không khiếm nhã, nhưng các thư ký trước của tôi làm theo cách của họ và kết quả là mọi thứ lộn xộn hết trơn. Làm theo cách này lâu hơn, nhưng bảo đảm mọi thứ theo trật tự”.

Sáng thứ năm Gen nói. “Eversley không có nhà. Ổng lên London, tới bảo tàng Anh kiếm tài liệu gì đó. Nhưng ổng có để lại mấy thứ cho anh đánh máy”.

Khi hắn theo bà ta vào nhà, bà ta ngoái lại nói.

“Để tôi đi pha trà. Anh uống với tôi một tách”.

Đây chính là cơ hội hiếm có. Trong đại sảnh hắn vòng tay từ sau qua người bà ta và ôm lấy bộ ngực săn cứng. Cơ thể bà ta căng cứng, rồi bà ta quay lại ép chặt môi vào môi hắn. Làm như thể bà ta đang tấn công hắn.

“Lên lầu”, bà ta thì thào. “Lên lầu đi”.

Hắn theo bà ta vào phòng ngủ, một lần nữa bà ta khiến hắn ngạc nhiên. Hắn có cảm giác mình là kẻ thụ động chứ không phải là một kẻ chinh phục...

Kinh nghiệm này thật mới lạ nhưng không phải là không thú vị.

Sau đó, khi ngồi hút thuốc, hắn mới quan sát vẻ xa hoa của phòng ngủ - những chiếc thảm lụa Trung Hoa, cái giường khổng lồ, tất cả đều hết sức đắt tiền.

Chắc chắn hắn lãi to rồi.

“Em biết anh đang nghĩ gì rồi”, Gen nói. “Eversley không tốt”.

“Anh hiểu”.

“Hắn ta không tốt với em, không tốt với chính hắn. Eversley giàu khủng khiếp - vậy nên em mới lấy hắn. Ồ, đừng lo, em nói thẳng như vậy với hắn mà.

Nhưng hắn vẫn muốn cưới em. Có điều em không biết là hắn bị đau tim, và hắn sắp rụi tàn ở đây”.

Bà ta thè lưỡi liếm môi. “Nếu tụi mình cưới nhau, anh có muốn làm cái công việc nghiên cứu địa mạo học chán ngắt này không?”

Hắn nói, “Eversley là một tên ngốc”.

Bà ta lại thè lưỡi liếm môi, với vẻ háo hức, giống như con mèo đang rửa mặt. “Điều rắc rối là anh không có tiền. Bọn có tiền toàn làm trò cà chớn”.

Hôm đó hắn ra về rất hứng khởi, lần đầu tiên trong đời hắn gặp một phụ nữ coi hắn như một bạn tình chứ không phải một vật thể để sử dụng.

Sáng hôm sau Foster đã ở nhà, ông ta mang từ London về một số tài liệu. Họ làm việc đến mười một rưỡi thì Foster nói. “Anh làm một mình nghe, Mobley?

Tôi phải đến thư viện tra cứu mấy chi tiết”.

Ngay khi cửa trước đóng lại thì Gen xuất hiện, nắm tay hắn. “Lên lầu đi. Mình kéo màn lại”.

Thứ ba kế tiếp Foster lại lên London, George ở lại đó cả ngày. Về mặt tình dục, hắn là nô lệ của bà ta, nhưng hắn vẫn là George Mobley, và vẫn tỉnh táo để chờ vận may, và hắn thấy Gen cũng đang chờ như hắn.

Hắn tin chắc bà ta có kế hoạch trong đầu nhưng chưa nói với hắn, hắn rất muốn nghe. Cuối cùng hắn hỏi.

“Em đang nghĩ gì vậy, Gen?”

Bà ta lăn sang, nhìn hắn.

“Làm cho anh hạnh phúc”.

“Ngoài chuyện đó không còn gì khác sao?”

“Thông minh thiệt”. Bà ta lại liếm môi. “Em đã nói với anh là Eversley không tốt. Hắn làm em chán.

Hắn ngốc. Thỉnh thoảng hắn đi du lịch một mình, độ hai ba tuần gì đó”.

“Vậy là anh sẽ được gặp em thường xuyên hơn”.

“Vấn đề không phải ở chỗ đó. Nhưng đã đến lúc anh phải về rồi”.

Một bữa sáng hắn giật mình khi mở cửa cho hắn không phải là Gen mà là một mụ già. Foster cũng không có nhà, Gen lạnh nhạt giới thiệu. “Sarah, đây là ông Mobley, ông ta làm thư ký cho chồng tôi”.

Sarah gật đầu chào. Sáng đó hắn không gặp Gen nhiều.

Hôm sau Gen giải thích Sarah bất chợt đến vào buổi sáng thay vì buổi chiều. Rồi bà ta tặng hắn một món quà, đó là một bộ khuy măng sét. Hắn liền đem dọ giá, tay bán nữ trang nói nó trị giá 200 bảng và nói nếu hắn bán gã sẽ mua lại với phân nửa giá. Dĩ nhiên là hắn không bán. Hắn đang nghĩ đến một dự án kiếm tiền khác. Rốt cuộc thì có phải Gen cần một người tình không nhỉ?

Một sáng khi Foster đang đọc cho hắn đánh máy thì Gen xuất hiện và nói bà ta muốn đóng một cái đinh lên tường. Bà ta phớt lờ ông chồng và nhờ George. Khi đang đóng hắn hỏi sao Foster không làm chuyện này. Bà ta thì thào.

“Em nói rồi, hắn hết sức vô dụng. Thậm chí chẳng treo nổi một tấm hình”.

Hôm đó cả ba ngồi uống rượu sherry, George nhìn hình treo trên tường và hỏi họ là ai. Gen nói.

“Dì Edith và cậu William”. George chỉ ông già nhỏ con, với hàng ria mép thưa, hỏi. “Ai vậy?”

“Đó là em họ của tôi. Mortimer Lands”.

Rồi mọi người im lặng.

Thứ sáu của tuần thứ hai, Gen thông báo công việc đã kết thúc.

Hắn ngạc nhiên. “Kết thúc? Nhưng ý ông ấy là muốn làm cả một cuốn sách mà”.

“Em biết. Nhưng đây chỉ là công việc giải trí của ông ấy thôi. Ông ấy thu thập, rồi bỏ dở. Thực ra thì ổng không thích anh, George”. Bà thè lưỡi ra, liếm môi. “Có lẽ ổng nghi ngờ”.

“Nhưng chuyện này đã xảy ra trước đây. Chính em đã nói với anh mà”. Hay là mụ ta muốn thay đổi người tình. Hắn cảm thấy cáu.

“Anh biết đó, George. Eversley rất kỳ cục. Khi chuyện này xảy ra ông ấy sẽ bỏ đi. Chủ nhật này ông ta sẽ đi”.

“Chủ nhật! Nhưng đi đâu?”

“Dễ gì ổng nói. Chỉ khi nào sắp về ổng mới gửi thư báo cho em biết. Nhưng lần này ông ấy sẽ không về nữa đâu”.

Hắn ngạc nhiên. “Ý em là sao, Gen?”

“Ông ta không phải đi đâu cả”.

Rồi Gen nói toạc ý định của bà ta ra. Eversley và Gen có chung tài khoản ở ngân hàng, và bà ta có thể rút trong mức giới hạn nào đó - khoảng 3000 bảng.

Nhưng giả sử rằng Eversley quyết định ở hẳn nước ngòai - Argentina chẳng hạn - và giả sử rằng ông ta đã viết một lá thư yêu cầu các chứng khoán của ông ta được chuyển đến ngân hàng bên đó thì sao?

Ở Argentina, nơi mà chẳng ai biết Eversley Foster, thì chuyện giả mạo chữ ký của ông ta, rút các chứng khoán, và sống thoải mái ở đó một thời gian dài là dễ ợt. Hắn không muốn nói với bà ta về tài giả mạo giấy tờ của hắn. Hắn chỉ nói là việc giả mạo chữ ký ở ngân hàng Argentina thì không sợ, nhưng ngân hàng của Foster ở Anh thì coi bộ hơi gay.

“Em đã nghĩ đến chuyện đó”, bà ta đưa ra một tập chi phiếu có sẵn chữ ký của Eversley Foster ở dưới. “Em đã yêu cầu ổng ký nó vì em cần chút tiền, thế là ổng ký. Em đã nói là ổng ngốc lắm mà”.

“Vậy ở Argentina anh sẽ là ông Eversley Foster?”

“Đúng. Bây giờ anh cần hộ chiếu mang tên Eversley”.

“Chuyện đó dễ mà, có tiền là xong ngay”.

Rồi đến câu hỏi mà hắn không thể tránh né. Chuyện gì sẽ xảy ra với Eversley? Hắn không ưa bạo lực.

“Sẽ chẳng có bạo lực gì hết”.

“Nhưng...”

“Eversley bị yếu tim. Em pha thuốc cho ông ta mỗi tối. Chỉ cần hơi mạnh đô một chút là ổng khỏi dậy nữa”. Bà ta mỉm cười với hắn và hắn tự hỏi chắc người tình trước của bà ta là một bác sĩ. “Nếu anh sợ thì em làm một mình cũng được. Việc vứt ổng đó”.

“Ở đâu?”

“Ngoài sông. Em thích mang ổng ra biển, nhưng vậy khó lắm”.

Sự lạnh lùng của bà ta làm hắn thấy sợ, và hắn thấy nao núng cho đến khi bà ta nói nếu hắn muốn thì hắn cứ bay một mình đến Buenos Aires trước. Bà ta sẽ đưa hắn tiền.

“Và anh sẽ sống ra sao khi đến đó?”

“Hình như anh không tin em?”

Đúng vậy. Bà ta là người bạn tình trong mơ của hắn, và hắn chẳng muốn gì hơn là ở cùng bà ta, nhưng hắn không tin cậy bà ta.

Bà ta lấy 250 bảng vừa rút ở ngân hàng ra và đưa cho hắn. “Tạm thời là như vầy, chừng nào anh cho em coi vé máy bay, em sẽ đưa thêm”.

Thật may là hộ chiếu của hắn hợp lệ. Hắn lên London vào chiều thứ sáu và mua vé, kiếm một cô gái và vui chơi một đêm ở đó rồi quay về Worthing.

Mười giờ đêm Chủ nhật hắn có mặt ở nhà Eversley. Gen đã mở cửa trước khi hắn bấm chuông. Dù trời tối nhưng hắn vẫn thấy khuôn mặt bà ta trắng bệch khác thường.

“Xong rồi hả?” Hắn hỏi khi thấy cái xác trên sàn. Bà ta đã quấn nó bằng vải trải giường và bó chặt bằng dây thừng.

Cả hai khiêng nó ra ga-ra mà không nói một lời.

Xe hơi đã đậu sẵn ở đó.

“Còn mấy cục đá đâu?” hắn hỏi.

“Để sẵn trong xe rồi”. bà ta mở cửa ga-ra và họ lái đi. Xe chạy qua những con đường hắn không quen được khoảng mười lăm phút thì bà ta đậu lại trong một bụi rậm. Hắn nhìn quanh, bối rối. Bà ta chỉ con đường hầu như vắng ngắt.

“Băng qua khu rừng này là tới con sông, chỉ vài chục mét thôi. Anh vác hắn ta hén”.

Ý tưởng vác cái xác suốt khoảng đường dài khiến hắn kinh hoàng.

“Không biết anh vác nổi không nữa”.

Khuôn mặt bà ta lạnh tanh. “Vậy thì em vác. Anh ôm mấy cục đá”.

Đi tới cây cầu, họ buộc đá vào đầu và chân xác.

Cả hai khiêng ra giữa cầu và quăng xuống. Một tiếng ùm vang lên rồi cái xác biến mất. Bà ta xoa hai tay như thể đang rửa chúng.

Vào xe hắn móc túi đưa vé cho bà ta coi. “Đây, trình em”.

Bà ta móc túi đưa hắn thêm tiền. Đêm đó hắn bắt xe lửa lên London, nghỉ ở khách sạn rồi ra phi trường chờ chuyến bay đi Buenos Aires. Cảnh sát tại phi trường chặn hắn lại.

Kế họach có gì sai chăng? George nghĩ chỉ có một chuyện duy nhất - cái xác đã nổi lên. “Các anh tìm được ông ta rồi hả?” hắn hỏi.

Tay thanh tra đang thẩm vấn hắn nói.

“Giỡn mặt hả. Chúng tôi đang nói về vụ giết ông Foster. Eversley Foster”.

Họ chưa tìm thấy cái xác? Nếu thế hắn vẫn còn cơ hội.

“Tôi không hiểu các ông muốn nói gì?”

“Anh làm thư ký cho ông Foster, đúng không?”

“Chỉ có hai tuần thôi. Nhưng đã xong rồi”.

“Rồi bất ngờ anh bay đi Nam Mỹ. Tiền đâu anh có?”

“Tôi để dành”.

“Còn về mấy tờ này?” Tay thanh tra vẫy vẫy một bó giấy bạc vừa moi trong túi hắn ra. “Đừng nói với tôi là anh để dành nghen, chúng còn mới tinh, và chúng tôi biết là ông Foster vừa rút ra cách nay mấy ngày.

Còn cái khuy gài măng sét này cũng của ông ta”.

Hắn ngỡ ngàng, cho đến khi tay thanh tra chìa ra tấm hình chụp thi thể Eversley Foster nhỏ thó với hàng ria mép thưa nằm trên sàn nhà với cái đầu bị đập bằng búa, thì hắn chợt hiểu ra là mình không thể chạy tội được.

* Câu hỏi: Vì sao George nghĩ mình không thể chạy tội khi hắn chỉ đồng lõa phi tang cái xác?