Chương 10
Sau tết Dương lịch, chắc tiết xuân sắp đến làm tinh thần người ta phấn chấn hơn. Không khí trong trường sôi nổi hẳn lên, đâu đâu cũng nghe bàn tán tiệc tùng, cắm trại, báo tường văn nghệ rộn rã. Mọi người nói nói cười cười coi bộ háo hức lắm.
Nhà trường tổ chức một cuộc thi văn nghệ thường niên. Lớp tôi cũng có tham gia thi, chủ yếu là vui chứ chẳng ai thèm gì đến thành tích, trừ thằng Thương, vì nó muốn có kết quả tốt nhìn mới oai. Nó vốn thích lăn xả để được cái tiếng.
Mọi năm thường khâu này lớp tôi rất kém, bị loại ngay từ đầu, chỉ có ngón báo tường là còn cạnh tranh được chút đỉnh. Nói chung là lẹt đẹt lắm. Do đó vào cái năm cuối cấp này, tụi lớp trưởng lớp phó quyết tâm tổ chức dàn dựng những tiếc mục thật công phu, có phẩm chất cao để đoạt giải, làm nở mày nở mặt anh chị em. Theo đúng kế hoạch, chúng tôi sẽ dự thi cả thảy ba tiết mục: đơn ca, song ca nam nữ và một vở kịch ngắn.
Tôi vốn chẳng thích mấy cái trò này cho lắm, bởi tôi nghĩ đi học là để học, những thứ này chỉ tổ mất thời giờ vô ích, nên chả bao giờ thèm có ý kiến gì, chỉ ngồi bình thản nghe mọi người tranh cãi thảo luận rôm rả.
Hôm đó là ngày thứ Sáu. Đến giờ họp lớp, theo dự tính từ mấy bữa trước chúng tôi sẽ dùng giờ này để đề cữ những ai có khả năng tham gia. Lúc trước cả lớp bàn bạc nghe xôm tụ lắm, nhưng đến giờ này bỗng dưng thấy xẹp lép. Tôi biết rõ đứa nào cũng ham vui giàu nhiệt huyết, muốn lớp có nhiều tiết mục cho nở mặt với người ta, nhưng bản thân thì chẳng ai muốn dính vô bởi e ngại phiền phức đủ thứ.
Nói chung bàn thì hay nhưng làm thì dở. Cho nên hôm nay chắc chắn sẽ là một dịp chỉ điểm nhau không khoan nhượng, giống như ma rà kéo giò vậy. Hễ anh chỉ được càng nhiều tên thì càng dễ thoát. Và xui xẻo cho đứa nào bị nêu ra là cả đám xúm lại nhất trí ngay, chẳng cần biết kẻ này có khả năng hay không nữa, lúc đó mình hắn làm sao cãi lại mấy chục cái miệng được. Hỡi ơi, chọn lựa kiểu đó thì mong gì đậu mà dự thi cho mất công!
Cô giáo bước vào. Thằng Thương làm đúng thủ tục lên thông báo những phong trào mà nhà trường đề ra: báo tường, văn nghệ và thể thao. Hai mục kia chúng tôi đã nhất trí từ lâu rồi. Báo tường thì thằng Tuân vẫn như mọi năm lãnh phần đảm trách. Nó có quyền chỉ định thêm vài đứa phụ mua giấy, màu, mực, tìm nẹp… Thể thao có thằng Bảo chạy điền kinh, thằng Phú bơi lội và thằng Lâm đánh bóng bàn. Chỉ còn lại một chuyện văn nghệ là rối rắm nhức đầu số một mà thôi.
Vì đây là chuyện của bọn tôi nên cô giáo chỉ có vài ý kiến chung chung. Đại khái là cố gắng làm cho tốt để kiếm thêm điểm thi đua cho lớp. Cô còn nhắc nhở hãy chọn lựa cái gì hợp lý vừa sức thôi, đừng đầu tư quá nhiều thời gian công sức vào mà ảnh hưởng đến việc thi cử cuối năm. Rồi cô giao toàn quyền cho cả lớp tự sắp xếp chọn lựa, dưới sự điều hành của thằng Thương, rồi ngồi lấy xấp bài kiểm tra dày cui trong giỏ ra cắm cúi chấm sửa.
Đầu tiên thằng Thương lên bục trình bày:
-Các bạn thân mến! Phần văn nghệ gồm ba tiết mục chúng ta đã nhất trí rồi. Bây giờ chỉ còn chọn ra những ai có khả năng để tiến hành luyện tập và dự thi. Vì đây là lợi ích của chính chúng ta, tôi đề nghị bạn nào tự xét thấy có thể hãy can đảm đứng lên nhận trách nhiệm vì lớp.
Cả đám im lặng chẳng có ai nhận, chỉ có những tiếng lào xào to nhỏ của mọi người rỉ rò nhau.
Thương nhìn một lượt khắp cả lớp, thấy im re. Đây đó loáng thoáng những kẻ nằm úp ra bàn cho thật thấp để tránh bị phát hiện. Những ánh mắt nhìn bâng quơ đầy vẻ thơ ngây làm như chẳng biết gì. Rất buồn cười!
Hắn bèn lớn tiếng gọi lần nữa:
-Đề nghị các bạn hãy tự giác! Đây là vấn đề tế nhị.
Không khí trở nên nặng nề. Một buổi bình chọn vui vẻ mà người ta có cảm giác như phiên tòa vậy.
Lúc bấy giờ đã gần trưa. Mặt trời chói chang phóng nhưng tia nắng cháy người làm cho không khí nóng hầm hập. Ai cũng có cảm giác mệt mỏi.
Thấy nét mặt hắn quá nghiêm trọng đến tức cười, tôi và Trân Châu liếc nhau một cái rồi che miệng cười, sợ hắn bắt gặp thì nguy.
Thằng Chánh ngồi sau thấy vậy. Hắn nằm bò ra trước, che miệng nói chẩu lên:
-Ông bà cười cho cố đi! Chút nữa tôi chỉ nó ở đây có hai danh ca hảo hạng là biết mùi liền à.
Tôi co giò đạp ra sau một cái nhẹ trúng bàn chân hắn để cảnh cáo. Thế là hắn ta nín thinh hết cựa quậy.
Thằng Thương thấy tình hình coi bộ bế tắc quá, bèn đanh giọng tuyên bố:
-Nếu các bạn không tự mình nhận lấy trách nhiệm, tôi xin phép được chỉ định. Và xin được nói trước, bạn nào được chỉ định thì không được quyền thoái thác nữa. Các bạn có đồng ý không?
Tiếng ồn nổi lên như sấm. Nhiều tiếng hét “đồng ý” vang rân.
Chúng tôi thấy kiểu này nguy quá. Kể như giờ này “tánh mạng” đã lệ thuộc hắn rồi. Chả biết hắn sẽ “yểm” ai đây. Đương nhiên là những kẻ hắn không thích rồi.
Tôi liếc sang thấy nét mặt Trân Châu đổi khác, có vẻ như nao nao lo âu gì đó. Chắc là nàng đang lo sợ hắn bắt nàng tham gia. Mà xét ra điều này rất có thể chứ chẳng chơi. Thằng Thương với nàng lúc trước chắc có chuyện gì hục hặc rồi, bây giờ nhân tiện tại sao hắn không ra tay? Tánh nàng vốn không thích ồn ào xuất hiện trước đám đông, mà bây giờ quyền chỉ điểm rơi vào tay hắn thì làm sao không thấy bất an cho được.
Quả nhiên sau một hồi im lặng, Thương hô to:
-Được rồi! Bây giờ tôi xin hân hạnh… À ai nhỉ?… thôi hôm nay là hai mươi bốn âm lịch, vậy xin mời bạn nào có số thứ tự là “4” đảm trách tiết mục đơn ca.
Cả lớp reo hò vang dội, chắc tất cả những người không phải là “4” đang vui mừng vì đã thoát khỏi lưỡi hái của thằng Thương.
Thật không may, người có số thứ tự là “4” trong danh sách chả ai khác hơn là Trân Châu. Khi nghe số này vừa thốt ra từ miệng thằng Thương, tôi vội vàng đưa mắt nhìn sang, lòng đầy ái ngại lo giùm cho nàng, nhưng chỉ thấy nàng ngồi lặng thinh, tay chống cằm theo dõi chẳng tỏ chút gì thay đổi trên nét mặt.
Thằng Chánh cười hô hố, chồm lên lách chách:
-Thấy chưa, tui nói hay chưa? Ê Khải, tới phiên mày chuẩn bị đó!
Tôi chẳng đáp lại chỉ cười lạt tiếp tục quan sát.
Thấy cả lớp đều đồng ý, Thương tự tin hơn, tiếp tục:
-Tiết mục song ca nam nữ, tôi xin mời hai bạn có số thứ tự là “14” và “24” đảm trách.
Tiếng vỗ tay la hét lại rền lên, nhưng chợt có tiếng ai đó vang to giữa một rừng âm thanh hỗn loạn:
-Ê Thương, số “14” và “24” đều là nam cả. Đâu có được mày!
Không ngờ lại có chuyện trục trặc này xảy ra. Thương làm ra vẻ ngạc nhiên, chữa lại:
-Ồ! Vậy à? Tiếc thật! Thế thì đành phải mời số “14” và “4” vậy.
Cả lớp lại tán thưởng nhiệt liệt. Trân Châu vẫn ngồi yên không nói tiếng nào. Chỉ có thằng Hào mang số “14” thì đang mặt nhăn mày nhó kêu la rần trời trông vừa nẫu ruột vừa buồn cười.
Sau hai lần đề cữ đều tốt đẹp chẳng có ý kiến gì phản đối, Thương lại xốc tới:
-Bây giờ còn lại vở kịch. Vỡ này có bốn vai diễn. Vì vậy, ba người có số “bốn” sẽ nhận ba vai. Còn thiếu một người thôi. Hôm nay là thứ Sáu, vì vậy tôi mời người số “16” nhận vai.
Tôi giật mình đánh thót. Thôi chết rồi! Tưởng sao ai nhè cuối cùng cũng không thoát khỏi cái trận đồ quái ác của thằng này. Sao tôi lại xui rớt vào số thứ tự “16” nhỉ, ác thật! Giá như có một đứa trước tôi nghĩ học luôn hoặc chuyển trường như thằng Ân thì hay biết mấy!
Lớp học ồn ào như chợ vỡ. Những đứa thoát nạn la hét vui mừng. Chỉ riêng những đứa như tôi đều mang bộ mặt đưa đám.
Thằng Chánh loi choi cứ cười lăn cười bò. Hắn khua tay bốc phét:
-Linh thiệt, linh thiệt! Tao sắp thành thầy bói rồi.
Hắn hết nhìn tôi lại nhìn Trân Châu cười như nắc nẻ, làm như bị ai điểm trúng cái huyệt cười của nó vậy.
Đợi cho âm thanh ồn ào hơi lắng xuống và cả lớp trật tự trở lại, Thương điềm đạm:
-Như vậy sự phân công đã tạm ổn. Còn bạn nào có ý kiến gì không?
Vì đã có giao ước từ đầu không được từ chối sau khi đã phân công, nên đứa nào cũng im re chẳng dám hó hé. Lớp đang yên lặng phăng phắc một cách nặng nề, bỗng nhiên Trân Châu đứng bật dậy dõng dạc:
-Tôi không đồng ý!
Tiếng nói bất ngờ và quá rõ giữa phòng học vắng khiến ai nấy đều ngạc nhiên đổ xô ánh mắt về hướng nàng.
Thương đứng khoanh tay trước ngực, chậm rãi hỏi:
-Bạn có gì không hài lòng?
Nàng mím chặt đôi môi hồng tỏ vẻ đang rất uất ức, rành rọt trình bày:
-Tôi không hiểu tại sao bạn lại chọn tôi tham gia quá nhiều, cả ba tiết mục.
Tôi tưởng Thương sẽ vất vả với câu hỏi này lắm, nhưng hắn rất bình thản trả lời:
-Tôi đã chọn theo lối ngẫu nhiên. Bạn thấy rõ chứ?
Nàng nghiêm giọng chất vấn:
-Ngẫu nhiên? Nếu vậy tại sao sau khi chọn được một tiết mục, lại không đổi phương thức chọn, chẳng hạn như lấy ngày dương lịch? Hoặc công bằng hơn nữa là rút thăm cho rồi.
Thương nhìn thẳng vào mắt nàng, nói gằn từng tiếng:
-Bạn hãy bình tĩnh! Tôi chọn cách nào cũng sẽ có người không hài lòng thôi. Lẽ ra theo thỏa thuận tôi có quyền chỉ định bất cứ ai, nhưng tôi đã chọn theo lối ngẫu nhiên là vô tư lắm rồi đó.
Tôi cảm thấy nói qua nói lại kiểu này chả có lợi cho Trân Châu, vì nàng bản tính hiền lành đâu phải là người đôi co bẻm mép bằng đối phương, tính khuyên nàng nên thôi, nhưng lúc đó Trân Châu đã lên tiếng, rất rành mạch:
-Bạn chọn ai là quyền của bạn, nhưng tôi thấy không công bằng khi mình tôi phải làm quá nhiều. Sao lại có chuyện lạ vậy? Mỗi người tham gia một màn là đủ rồi, trừ khi người đó tình nguyện tham gia thêm.
Nàng nói một hơi dài, giọng khao khao vì tức giận và uất ức. Đôi mắt hoe đỏ như sắp khóc.
Câu nói của Trân Châu khiến mọi người xầm xì to nhỏ với những ý kiến bình luận khác nhau. Khỏi phải suy nghĩ sâu xa gì tôi cũng thấy thằng Thương chơi bẩn quá lố, mượn hình thức chọn lựa tưởng như vô tư nhưng thật ra có tính toán với mục đích dồn nàng tham gia cả ba tiết mục cho bõ ghét. Rõ ràng nó đã nghiên cứu tên ai nằm ở thứ tự nào trước rồi.
Tự nhiên một cảm xúc khinh bỉ về nó dâng lên trong tôi. Dùng đến thủ đoạn này để đối phó với con gái thì không quân tử tí nào!
Nãy giờ hai bên đấu khẩu qua lại thật chẳng khác nào những nhà hùng biện.
Câu nói của nàng đã buộc đối phương suy nghĩ giây lát. Tôi thừa hiểu hắn không thể dày mặt mà đem cái chuyện lấy ngày ra để buộc nàng dự cả ba tiết mục, nhưng chưa biết hắn phản ứng ra sao.
Tất nhiên nhiều đứa trong lớp cũng nhận ra cái vô lý này, nhưng ai dại mà lên tiếng khi mình đã thoát nạn, vì nếu chọn lại thì họ có khả năng sẽ bị túm.
Chợt nghe Thương lên tiếng tự biện hộ:
-Kìa, tôi thật ra chỉ đề nghị bạn tham gia vở kịch thôi. Chớ còn mấy bài hát, bạn có năng khiếu thì đương nhiên phải đảm trách chứ! Bạn không tự nguyện nên tôi buộc lòng mời bằng cách đó.
Cả lớp lại nhao nhao bàn tán chẳng hiểu ý nghĩa thằng Thương muốn nói gì. Cô giáo nghe tiếng ồn ào chỉ ngước mắt lên nhìn một chút, nhưng chắc thấy ba cái vụ học trò tranh luận kiểu này xảy ra quá thường rồi nên chỉ lặng im cúi xuống chấm bài tiếp.
Trân Châu nghe nói bèn chau mày hỏi:
-Tôi có năng khiếu gì kia chứ? Tôi cũng như mọi người thôi! Làm sao bạn khẳng định như vậy?
Thương hất mặt lên:
-Sao bạn lại khiêm nhường quá vậy? Bạn không phải là một giọng ca vàng sao?
Nàng hơi bực mình:
-Bạn nghe tôi hát chưa mà dám nói vậy?
Thương cười gằn:
-Sao lại chưa? Tôi đã hân hạnh được Duy Khải cho nghe đĩa nhạc của bạn rồi. Một giọng ca hay như vậy thì không có quyền từ chối tham gia văn nghệ cho lớp.
Câu nói của nó khiến tôi giật mình toát mồ hôi. Rõ ràng nó đang dùng kế ly gián làm Trân Châu và tôi nghi kỵ nhau. Thế nào nàng cũng sẽ hiểu lầm cho tôi là kể nhiều chuyện đem khoe khoang cái đĩa nhạc nàng cho mượn lung tung, để đến nỗi giờ này nàng bị liên lụy hết đường chối cãi. Bao nhiêu sự bực dọc nãy giờ hắn đã khơi lên bây giờ nàng sẽ trút vào tôi cho mà xem.
Không ngờ thằng này ác thiệt! Chính vì hắn năn nỉ tôi mới cho hắn nghe một bản nhạc. Vậy mà giờ hắn dùng điều đó để buộc cả hai đứa tôi vào cảnh dở khóc dở cười.
Bây giờ thì tôi mới hiểu cái ánh mắt lóe sáng và nụ cười nửa miệng đểu cáng của hắn lúc đến nhà tôi hôm trước. Quả nhiên hắn đã có âm mưu từ lâu rồi!
Tôi nghe cổ họng đắng nghét, hơi thở nóng hầm hập dồn ra hai tai. Làm sao để giải thích cho Trân Châu hiểu đây?
Trân Châu nghe hắn nói thoáng ngạc nhiên. Nàng cúi xuống nhìn tôi khẽ nhíu mày tư lự. Chắc nàng sẽ trách tôi dữ lắm. Dù sao rõ ràng tôi đã có lỗi trong chuyện này.
Nàng mấp máy môi định nói điều gì đó nữa, nhưng tôi thấy tình hình đã khá căng, hơn nữa lại trước mặt cô giáo không nên tranh cãi thái quá, bèn nắm tay nàng kéo xuống ngồi bảo thôi.
Lúc nàng ngồi xuống rồi, tôi thì thầm:
-Đừng tranh cãi với hắn nữa, có gì bàn tính lại sau. Bây giờ có cô đó mình nói nhiều chỉ thêm thiệt. Cô nghe được sẽ cho mình là đứa bướng bỉnh nhiều lời. Hắn nói thì kệ hắn nhưng làm hay không là quyền mình. Để xem hắn làm gì nữa!
Nàng lặng thinh mím môi gật đầu, nhưng trên nét mặt vẫn còn sự bực dọc chưa tan.
Thương thấy nàng bỗng ngồi xuống không đôi co nữa, lại thấy tôi rù rì to nhỏ lấy làm ngạc nhiên, chỉ ném một cái nhìn sắc lạnh và quay sang nói với lớp:
-Việc chọn lựa đã xong, bây giờ sẽ tới lượt phân vai. Chúng ta đã chọn được Châu, Hào, Khải và Quý. Theo như kịch bản, tôi thấy Quý rất hợp với vai thầy giám thị. Châu sẽ đóng vai cô giáo, Hào và Khải nhận hai vai học sinh. Nhưng tôi thấy vai chính - một học sinh cá biệt biết hối lỗi - sẽ dành cho Khải thì tốt hơn.
Tiếng cười reo ầm ĩ, nhiều tiếng vỗ tay rộ lên tán thưởng việc phân vai nhanh chóng tốt đẹp.
Nghe cách thằng Thương phân vai, tôi thực sự bất ngờ và choáng váng vì sự xảo quyệt quá mức của hắn. Quay sang nhìn Trân Châu thì chỉ thấy nàng lặng thinh, bĩu môi nhếch miệng cười đầy khinh ghét. Chắc nàng cũng hiểu được thâm ý của hắn rồi.
Tuần trước lúc bọn nhỏ Liên thảo kịch bản, tôi có tò mò đến gần xem và đã hiểu được chút đỉnh nội dung. Vở kịch đề cập một học sinh có đạo đức kém, học hành bê bối chỉ phá trường lớp, bị nhà trường kiểm điểm nhiều lần, tính đuổi học. Nhưng nhờ cô giáo thương tình tin tưởng hắn sẽ tiến bộ mới đứng ra bảo lãnh. Cô dùng tình thương và sự kiên nhẫn để khuyên nhủ hắn rất tận tình. Tấm lòng của cô đã cảm hóa được hắn, và hắn đã phấn đấu lên trở thành người học trò xứng đáng.
Xem qua nội dung thì vở kịch phải nói rất hay, có ý nghĩa, hợp chủ đề và rất có thể đoạt giải nếu diễn xuất tốt. Và nếu ai đó nông cạn hời hợt nhìn vào sẽ thấy thằng Thương rất có hảo ý phân cho tôi và Trân Châu đều nhận hai vai chính.
Nhưng nếu suy xét lại cho kỹ thì người ta sẽ thấy hắn quỷ quyệt vô cùng. Quả nhiên có lẽ hắn đã nghi chúng tôi có tình ý với nhau, và cái người “bạn” tôi nói với hắn hôm bữa chính là tôi nên cố tình đẩy hai đứa vào chỗ ngượng ngập khó xử.
Nghĩ mà xem, tôi với Trân Châu như vậy mà khi đóng kịch tôi sẽ phải cúi đầu, vòng tay lễ phép ngoan ngoãn, một mực vâng vâng dạ dạ. Nàng sẽ xoa đầu tôi, nói những câu răn dạy kẻ cả như một bề trên. Lúc nó hắn sẽ ở dưới này ôm bụng cười lăn thỏa thích. Hắn đã khéo léo làm được, hay đúng hơn đã buộc được tôi ít nhất một lần phải tự nguyện hạ mình thật thấp trước bạn gái của mình. Đành rằng là vở diễn nhưng cũng rất ngượng ngập, và biết đâu sau này bọn hắn sẽ chọc vào tai tôi những câu trêu đùa mỉa mai thật ác ý. Chẳng hạn như:
-Ê Khải, coi cái tướng mày quỵ lụy cúi đầu trước bạn gái nhìn rất đạt đó!
-Lâu lâu làm nô tỳ một bữa cũng đáng hãnh diện mà…ha ha…
-Thằng Khải bây giờ lễ phép với con gái lắm nhe tụi bây, kêu cái là nó vòng tay dạ dạ liền!
Ôi thôi! Với những cái miệng thích đùa cợt thái quá đôi khi thành ra độc địa như vậy, thì chỉ cần một chuyện bé bằng lỗ kim chúng cũng có thể xé ra thật to và làm cho tôi tức chết được.
Lúc này tiếng chuông hết giờ đã reo vang, và tiếng ồn càng lúc càng dữ dội. Mấy lớp bên cạnh kéo nhau ra về đi ngang qua lớp tôi thò đầu vào nói nhảm đủ lời. Không gian náo nhiệt đến cuồng loạn.
Thằng Thương đưa tay lên cao hô lớn:
-Các bạn chịu khó nghe chút! Bạn nào đã được chọn thì hãy tập trung luyện tập tại trường vào buổi chiều.
Nhiều tiếng nhao nhao hỏi lại:
-Ê, ngày nào mày?
Thương cố gắng hét lớn để át đi âm thanh hổn độn đến nhức óc:
-Thứ Hai vào chúng ta sẽ bàn bạc giờ giấc và buổi tập cụ thể hơn. Bây giờ các bạn có thể về!
Chỉ chờ có thế tiếng nói cười, tiếng la hét, tiếng dép guốc lại rộn lên ầm ĩ. Từng đám lục tục kéo nhau chen chúc ra cửa.
Thằng Chánh tuy cũng thấy rõ ý đồ của Thương, nhưng đâu có biết hết tâm trạng hỗn độn bực dọc của tôi lúc này. Lúc đi ngang qua nó ghé miệng thọt một câu tê tái:
-Thằng Thương chơi độc thiệt! Kỳ này hai ông bà sẽ có quan hệ “chủ tớ” nghen!
Rồi nó cười hề hề đi thẳng.
Nãy giờ Trân Châu vẫn lặng im chẳng nói một lời. Tôi nghĩ có lẽ nàng đang giận chuyện cái đĩa nhạc rồi. Tánh nàng ít giận hờn những chuyện vặt, nhưng đây đâu phải là vặt nữa!
Tôi thở dài chán nản, cắp cặp tính bước ra thì đột nhiên nghe tiếng nàng gọi giật:
-Duy Khải, đợi Châu chút!
Vừa ngạc nhiên vừa mừng tôi vội dừng bước lại, thấy nàng vội vã ôm chiếc cặp đi về phía tôi, khẽ hỏi:
-Chút nữa anh bận gì hông?
Tôi nhún vai, hơi hoang mang không biết nàng có ý định gì:
-Cũng chẳng có gì. Có chuyện gì vậy Trân Châu?
Thật bất ngờ nàng cười tươi đáp:
-Chút về đi ăn chè với Châu nghen!
Cái này hơi lạ! Tôi băn khoăn trong lòng. Chẳng lẽ nàng muốn bắt đền bằng một chầu chè. Vô lý quá, vì Trân Châu không nhỏ mọn như vậy!
Vậy thì chuyện gì đây? Tôi phân vân nhưng cũng gật đầu:
-Được thôi. Tôi sẽ đợi Trân Châu ở ngoài nhé!
Rồi vội vã đi xuống dưới lầu lấy xe.
Tôi đứng ngoài đợi nàng ra. Con gái vốn e thẹn, lại mặc áo dài nên đi lại không nhanh được, nhìn mất đẹp. Họ cũng không muốn hoặc không thích sấn sổ như đám con trai nên thường lấy xe ra chậm lắm. Có điều tại ngày nào tôi cũng đợi rồi nên riết thành quen chả thấy sốt ruột nữa.
Nhiều đứa trong lớp ra thấy tôi đứng vậy háy mắt cười cười tỏ ý trêu chọc. Tôi rảnh tay nhặt những viên sỏi nhỏ dưới đường chọi chơi khiến chúng chạy thục mạng.
Chặp sau Trân Châu ra tới. Từ xa tôi đã nhận ra cái dáng thân quen của nàng, rất đằm thắm trong tà áo dài trắng muốt. Nàng mỉm cười hỏi:
-Đợi lâu chưa?
Thấy nàng vui vẻ như thường chẳng có gì khác, tôi lấy làm khó nghĩ nhưng cũng cười nói đùa:
-Ngủ được mấy giấc rồi đó!
Nàng nhoẻn miệng cười liếc tôi một cái thật dễ thương. Ôi, đôi mắt nai đen láy của người đẹp mà liếc ai chắc kẻ đó phải đổ bệnh quá!
Cả hai cùng chạy xe ra đường.
Hai đứa dừng lại ở quán chè quen thuộc ở ven đường. Bây giờ đã trưa nên ánh nắng gay gắt vô cùng. Tôi tìm được một bàn kê cạnh gốc cây bã đậu già sum sê. Bóng mát tỏa khắp một vùng rộng lớn làm con người thấy khỏe khoắn hẳn ra.
Giờ này mà được ăn một ly chè mát lạnh sau một buổi học dài và cái nắng nóng như vậy thì thật tuyệt vời. Trong lúc người ta làm chè, tôi tưởng tượng cái hương vị mát lạnh thơm tho đó và thấy các tuyến nước bọt trong miệng hoạt động liên tục.
Tôi đưa mắt nhìn Trân Châu. Nàng ngồi dựa vào ghế hai tay khoanh trước ngực, mái tóc dài đen nhánh bay lơ thơ theo chiều gió thổi. Lạ thật! Ngồi ăn vặt với nhau ở một quán nhỏ dọc đường mà cái dáng nàng vẫn toát ra vẻ kiều diễm đài các đẹp mê hồn nhìn không chán, chỉ với bộ y phục áo dài trắng nữ sinh chứ chẳng cần gì xiêm y cầu kỳ nhung lụa, cũng chẳng cần một chút mỹ phẩm trang điểm gì. Đôi khi tôi tự hỏi không biết nàng đã được đào tạo cung cách đi đứng hay không mà lúc nào dáng điệu cũng khoan thai tha thướt đến kinh ngạc như vậy. Nhưng những điều như vậy tôi đâu thể hỏi nàng, mặc dù rất tò mò muốn biết.
Cái nhìn của tôi làm nàng bối rối, đôi má chợt ửng hồng lên. Nàng cúi mặt khẽ hỏi:
-Bộ hôm nay Châu nhìn lạ lắm sao?
Tôi bỗng thấy xấu hổ vì cái nhìn đau đáu của mình, vội tìm cách giải thích:
-Tôi xin lỗi! Khi người ta thấy cái gì đó đẹp đẽ đáng yêu thì họ sẽ muốn chiêm ngưỡng, giống như người nghệ sĩ sẽ say mê ngắm nhìn để thưởng thức một tuyệt tác nghệ thuật. Tôi cũng vậy.
Gương mặt lại càng đỏ hơn, nàng tủm tỉm cười:
-Anh Khải bắt đầu biết cách nói văn chương từ hồi nào vậy kìa?
Câu hỏi mà thật ra là lời nhận xét này quả nhiên chính xác và mới lạ cho chính tôi. Trước giờ ai cũng biết tôi nói năng bạt mạng thô tháp với tụi con gái. Chẳng phải lúc trước tôi còn phải lục lọi cả chồng báo chí sách vở của chị Quyên để học cách nói chuyện khi nàng mới vào lớp hồi đầu năm đó sao? Vậy mà bây giờ không ngờ tôi lại nói một câu trơn tru như vậy.
Đang vẩn vơ suy nghĩ, chợt nghe tiếng nàng từ tốn:
-Nói chứ hông phải Châu tự dưng cố ý mời anh đi ăn chè lúc này đâu. Chẳng qua muốn nói với anh một chuyện.
Nghe câu nói với giọng nghiêm trang của nàng, tôi thầm nghĩ có lẽ nàng sắp sửa nói một điều hệ trọng mà tôi chưa chuẩn bị trước.
Tôi gật đầu, hồi hộp nhìn nàng:
-Trân Châu nói đi! Tôi sẵn sàng nghe nè.
Trong thâm tâm tôi nghĩ nàng sẽ trách tôi đã cho thằng Thương mượn cái đĩa nhạc mà không có sự đồng ý của nàng. Tự thấy cần phải phân trần đôi lời, tôi khua tay nói nhanh:
-Trân Châu đừng giận! Không phải tôi cố ý cho Thương mượn cái đĩa nhạc đó đâu! Chẳng qua là vì thế này…
Đôi mắt nàng tròn xoe nhìn sững tôi, rồi bỗng nàng che miệng cười khúc khích:
-Anh nói gì lạ vậy? Có gì đâu mà giận mấy chuyện đó!
Tôi chưng hửng, nhưng trong bụng đã hơi an tâm bèn dò hỏi:
-Chứ không phải Trân Châu đang định nói về chuyện đó sao?
Nàng càng cười ngặt nghẽo, mặt đỏ ửng lên cố nói trong tiếng cười:
-Ồ không, Châu nói cái khác kìa… Anh vui thật đó!
Thì ra nàng không có ý định trách móc gì về chuyện đó. Vậy thì chuyện gì nữa đây? Tôi băn khoăn vô cùng, chỉ lặng im nhìn nàng chờ đợi.
Chặp sau nín cười, nàng nói khẽ:
-Châu muốn nói với anh về ông lớp trưởng của mình đó!
Tôi gật đầu hiểu ra:
-Ờ, về hắn thì có nhiều chuyện để nói thật, chỉ không biết bắt đầu từ đâu.
Trân Châu nhìn thẳng vào mắt tôi điềm đạm mở lời:
-Có chuyện này lâu nay Châu chưa kể với anh, nhưng bây giờ đã đến lúc cần nói ra rồi. Thật ra cũng chẳng có gì đáng giấu, nhưng Châu sợ anh phản ứng lại không hay…
Tôi nheo mắt nhìn nàng cười, trêu đùa:
-Hy vọng Trân Châu không lại bị người ta tới mai mối lấy chồng như lần trước nữa chứ? Nếu đúng vậy thì tôi sẽ có phản ứng cho xem.
Nàng bật cười rộn rã, liếc tôi một cái dài:
-Cái anh này giờ này mà còn giỡn được!
Nhìn nàng vui, tôi thấy thư thái trong lòng nên cũng cười.
Giây lát sau, tôi trở lại nghiêm túc nói:
-Chuyện gì Trân Châu cứ nói đi! Tôi cũng biết suy xét không phải là người nóng nảy lắm đâu.
Nàng gật đầu, không vội bày tỏ mà bắt đầu bằng một câu hỏi:
-Anh có biết tại sao Thương đổi Châu qua ngồi gần anh hông?
Câu hỏi quá đột ngột làm tôi giật mình chới với, chưa hiểu nàng đang muốn nói về khía cạnh nào. Tại sao hôm nay nàng lại mang điều này ra bàn, có liên hệ gì với hiện tại chăng? Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của nàng, tôi biết rõ nàng đang nói một câu chuyện nghiêm túc.
Lúc bấy giờ hai đứa đã rất thân với nhau, tôi cũng không muốn giấu nàng cái chuyện cũ hồi đầu năm nữa, bèn thổ lộ:
-Tôi biết chứ. Chính tôi với Thương đã có kế hoạch từ lâu rồi. Nói thật tình thì lúc Trân Châu mới vào lớp đám con trai nhiều người cũng thích làm quen tán tỉnh. Tôi thật lòng không có dụng ý đó nhưng cũng thích trêu chọc bọn nó cho vui. Thương nhờ tôi tìm hiểu về Châu giùm, đổi lại hắn dời Châu sang ngồi chỗ tôi. Còn cái việc kỷ luật trong lớp chỉ là cái cớ thôi! Bây giờ nghĩ lại thấy lúc đó mình háo thắng và nông cạn quá!
Một thoáng buồn phớt qua trên gương mặt, nàng cười lạt hỏi:
-Và anh tin như vậy à?
Tôi phân vân trong bụng. Điều này chỉ tôi với nó biết, không lẽ còn gì bí ẩn hơn nữa sao? Câu hỏi của nàng rõ ràng gợi ý một điều gì đó sâu xa hơn đàng sau nữa.
Tôi hoang mang hỏi lại:
-Bộ có gì không đáng tin sao?
Nàng phá lên cười:
-Vậy thì anh lầm to rồi! Chính anh đã bị ông ta lừa cho một vố đó.
Tôi há mồm kinh ngạc. Cái chuyện đó chính bọn tôi nhào nặn ra, sao lại không biết bằng nàng được. Tôi đã bị lừa như thế nào đây?
Thấy vẻ mặt tôi ngơ ngác, nàng chậm rãi giải thích:
-Anh biết hông, ông ta chẳng tốt lành gì với anh cả đâu! Sở dĩ ông ta đổi Châu qua đó chỉ là để trả thù Châu thôi!
Tôi càng kinh ngạc quá sức vì câu chuyện càng lúc càng ly kỳ, chẳng còn hiểu đâu vào đâu, miệng lắp bắp:
-Thật như vậy sao?… Lạ quá! Sao lại trả thù, hắn đã thù gì với Trân Châu vậy?
Nàng cười khoan thai đáp:
-Chuyện này thú vị lắm anh hổng biết đâu! Để Châu kể tường tận cho mà nghe…
-Ừ, kể nhanh đi! - tôi sốt ruột giục.
Nàng thủng thỉnh bắt đầu:
-Chuyện như thế này. Lúc đầu năm ông Thương đã thầm để ý đến Châu rồi…
Điều này đúng là bất ngờ nhưng cũng không có gì lạ. Trân Châu xinh đẹp duyên dáng như vậy con trai thích là chuyện thường. Có lạ chăng là thằng Thương đã rất kín đáo và che đậy tốt hơn những người khác thôi.
Nàng lại tiếp tục:
-Ông ta đã nhiều lần bóng gió tỏ tình kín đáo trong lớp học, mặc dù chẳng ai biết.
Nói đoạn nàng mở cặp lấy ra một xấp giấy và đưa cho tôi xem. Tôi lật ra thấy đó là những tờ giấy pơluya nho nhỏ, màu hồng nhạt, hình tròn, thoi, tam giác, đủ kiểu rất đẹp mắt. Trên đó đúng là nét chữ của thằng Thương được nắn nót cẩn thận, trau chuốt rất bay bướm. Hắn viết có văn xuôi, có thơ, toàn là những lời tỏ tình ướt át ngọt ngào, mùi mẫn không thể tả. Chẳng biết hắn sưu tầm được từ đâu hay tự sáng tác nữa.
Nếu do chính hắn viết, thì chắc hẳn chàng ta đã bỏ nhiêu đêm thao thức để xướng lên những lời văn thơ bóng bẩy này. Khá khen cho anh chàng! Gì chứ cái khoản này thì hắn hơn tôi xa lắc.
Tôi gật gù cười nhận xét:
-Kể ra chàng Thương này thích Trân Châu quá đó chứ, mới bỏ công sức như thế này!
Nàng dường như không để ý đến điều đó, chậm rãi tiếp:
-Lúc mới vào lớp, Châu đã thấy Thương là người nổi bật rồi, được cả lớp có vẻ nể sợ. Cũng phải công nhận ông ta có tài lãnh đạo, và rất điển trai…
Dù bình thường không phải người nhỏ nhen so bì, nghe nàng khen như vậy tôi cũng thấy máu nóng bốc lên bừng bừng, hai tai nóng ran.
Nàng nhìn xuống ly chè, thư thả kể:
-Nhưng những cái đó Châu không bao giờ coi quan trọng bằng nhân cách của một con người. Châu lại hổng thích cái tánh cao ngạo hách dịch của ông ta tí nào. Tuy vậy cũng chưa đến nỗi gì ghét ông ta. Cho nên mỗi lần nhận được thư, Châu chỉ lặng im mỉm cười.
Tôi ngồi trân người bất động lắng nghe, cảm giác giống như người đang mò mẫm đi trong đêm tối.
Nàng thở ra một hơi dài rồi lại kể:
-Lúc đầu nhìn vẻ mặt và thái độ của Thương, Châu biết ông ta rất tự tin. Có lẽ ông ta nghĩ với tài ăn nói và ngoại hình cao ráo của mình thì có thể chinh phục bất cứ đứa con gái nào dễ như bỡn, bởi chắc ông ta đã quen với thành công thường xuyên rồi…
… Nhưng sau nhiều lần thấy Châu chỉ cười lặng lẽ chẳng nói năng gì, ông ta chắc nghĩ đó là nụ cười khinh khỉnh mỉa mai hay sao ấy. Một con bé tầm thường lại dám coi rẻ ngài lớp trưởng khét tiếng ư? Cái tư tưởng đó làm sao không hình thành trong tâm trí, nên tự ái của ông ta dâng lên một cách kinh khủng…
… Thật ra Châu đâu có coi thường gì ông ta. Châu cười vì thấy lời lẽ ông ta ngộ nghĩnh mà thôi. Nhưng hổng ngờ Thương lại hiểu lầm, có lẽ do bản chất hách dịch kiêu căng trong con người ông ta tạo nên…
… Ông ta quá nóng nảy và cạn nghĩ! Nếu Châu ghét ông ta thì đã xé toẹt mảnh giấy trước mặt hoặc đem lên trình cô rồi. Tại sao lại có những con người buồn cười như vậy nhỉ! Vấn đề tình cảm, tỏ tình mà cứ như là buôn bán, viết cho người ta là nhất định phải đòi có gì đáp lại ngay. Có vậy thôi mà Thương đã chuyển từ sự yêu thích thành thù oán rất nhanh chóng. Bạn bè trong lớp đâu có ai hiểu được chuyện gì đang âm thầm xảy ra…
… Những ngày sau đó Thương không gởi thư nữa, có lẽ đã hết kiên nhẫn và sinh ra bực tức, nên vẻ mặt luôn luôn hậm hực mỗi khi nhìn Châu. Tuy biết ông ta đang tức giận nhưng chẳng khi nào Châu nghĩ ông ta đang tìm cách trả đũa…
Nàng đưa tay múc một muỗng chè đưa vào miệng nhai chậm rãi khoan thai, điềm đạm kể tiếp:
-Đến một buổi trong giờ ra chơi, khi Châu đang bước xuống cầu thang thì tình cờ nghe thấy tiếng ai đó nói:
- Ê sao rồi mày, con nhỏ khó chịu quá hả?
… Tiếp theo là tiếng cười nho nhỏ. Châu tò mò đứng lại nghe. Người kia nói giọng đanh lại tức tối:
- Chậc, con nhỏ đó láo thật! Tao phải cho nó biết mùi cho bõ ghét!
… Châu nhận ra giọng nói là của Cường và Thương.
Tôi xen vào bình luận:
-Hai đứa này là huynh đệ cái gì chẳng nói với nhau, cũng như tôi với thằng Chánh vậy đó.
Nàng gật đầu, tiếp tục câu chuyện:
-Châu lại nghe tiếng Cường nói:
- Mày thiếu gì cách! Tư cách lớp trưởng đâu?
… Tiếng Thương vang lên bực bội:
- Bộ mày tưởng lớp trưởng thì muốn làm gì thì làm sao? Tao cũng chưa biết làm sao nữa!
- Hay là thế này, mày nhớ thằng Khải không? Nó là hung thần của đám con gái. Cứ thảy con nhỏ qua ngồi bển, thằng kia sẽ trừng trị nó giùm mày - giọng Cường nói.
… Châu nghe tiếng Thương reo lên mừng rỡ:
- Hay quá, vậy mà tao nghĩ không ra!
… Rồi hắn vừa cười vừa nói gằn gằn:
- Làm cách đó tao sẽ là người ngoại cuộc khỏi bị thị phi. Thằng Khải tính tình cộc cằn thô lỗ chẳng nhường nhịn ai. Con nhỏ ngồi với tao lịch sự không chịu thì cho nó biết mùi vậy. Rượu thưởng không uống thì uống rượu phạt. Để ít bữa tao gặp thằng Khải nói với nó làm như nhường cho nó vậy. Thằng đó coi vậy mà ngốc lắm. Mình còn được tiếng nữa… hề hề…
… Có tiếng “chát” như thể hai bàn tay vỗ vào nhau. Chắc là hai người đang hí hửng bắt tay. Rồi giọng Thương dặn dò:
- Nhớ đừng nói với ai nghe mày!
… Nghe được những âm mưu của Thương và Cường, Châu cảm thấy khinh bỉ và căm ghét mấy ông đó vô cùng. Đàn ông con trai gì mà thù vặt âm mưu hơn thua với con gái bằng những trò nhỏ mọn hèn hạ!…
… Lúc đó Châu cũng rất ngạc nhiên không biết anh là con người thế nào mà con gái ai ngồi gần cũng sợ. Sau này qua rồi mới biết, nhưng từ đầu Châu đã tin rằng dù anh có hung dữ cỡ nào cũng hông đến nỗi thủ đoạn và thấp kém như ông ta đâu.
Tôi ngồi nghe mà choáng váng. Thật không ngờ mọi chuyện lại kinh khủng đến như vậy. Tôi tuy có thô tháp chai sạn thật, nhưng không bao giờ có mưu sâu kế độc hãm hại ai, và cũng chả dám làm gì trái lương tâm mình. Hóa ra lâu nay tôi chỉ là một con rối đần độn, một công cụ rẻ tiền để thằng Thương lợi dụng. Xưa nay tôi vẫn tự phụ mình lanh lợi nhưng so với tụi thằng Thương còn kém xa về sự xảo quyệt thâm sâu.
Tôi chợt xấu hổ và thấy thật có lỗi với Trân Châu. Cũng may là nàng giàu lòng vị tha nên tôi mới làm bạn với nàng được tới bây giờ. Suýt chút nữa thì cái tính cục súc của tôi nó hại tôi rồi.
Nghĩ vậy tôi ngượng nghịu lên tiếng:
-Xin lỗi Trân Châu! Tôi không ngờ mình đã cư xử tệ như vậy…
-Chuyện cũ rồi, Châu hổng để bụng đâu - nàng khoát tay.
Tôi gượng cười hỏi lại:
-Vậy bây giờ tôi sao rồi, có đỡ hơn chút nào chưa?
Nàng mỉm cười tinh nghịch:
-Khá hơn rồi, nhưng đôi khi cũng còn ngang lắm!
Tôi gật đầu, trầm giọng:
-Ừ, từ nay tôi sẽ cố gắng bỏ.
Một cơn gió mạnh thật mát thổi qua khua những tán cây bã đậu trên đầu kêu xào xạc.
Trân Châu cười vui vẻ. Nàng đưa tay giữ mái tóc cho khỏi bay vì cơn gió, nghiêng đầu nhìn tôi hỏi:
-Chuyện như vậy đó. Anh thấy sao?
Tôi cười đau khổ, mếu máo đáp:
-Tôi thấy mình… khờ quá. Nhưng may thay ông trời hay thương những kẻ dại khờ nhưng… hiền lành.
Nàng nhướng mắt cười lém lỉnh:
-Anh mà hiền hả?
Tiếng cười ngặt nghẽo của hai người vang lên trong trưa vắng, âm thanh hòa vào tiếng lá xào xạc trên đầu.
Bấy giờ mặt trời đã đứng bóng. Ánh nắng ngoài đường thật chói chang đến nhức mắt. Quán vắng hẳn, chỉ còn loe hoe vài người. Tự nhiên một đôi học trò ngồi đây trong quán vắng buổi trưa, không biết người ta thấy vậy có nghĩ chúng tôi trốn học ra đây ăn chè không nữa. Ý nghĩ đó làm tôi thấy buồn cười.
Sực nhớ chuyện đang nói dở lúc nãy, tôi thắc mắc:
-Thế sao Trân Châu đã biết hết mà lại không xin cô chuyển qua chỗ khác? Im lặng như vậy để cho hắn tưởng mình toàn là những kẻ khờ dại.
Một chiếc lá cây bã đậu vô tình rụng rơi trên bàn sát ly chè của Trân Châu. Nàng đưa tay nhón lấy, mắt tư lự nhìn vào chiếc lá cười nhẹ giải thích:
-Châu hổng thích ngồi cạnh ông ta, đổi đi càng khỏe. Xin cô giáo đổi đi đổi lại cũng phiền. Hơn nữa cũng có chút hiếu kỳ muốn biết anh là người đặc biệt thế nào mà người ta phải lợi dụng để trừng trị Châu đây.
Hai đứa cùng bật cười khanh khách trước câu nói vừa trêu chọc vừa ngộ nghĩnh của nàng.
Tôi hào hứng bình luận:
-Lão Thương thấy Trân Châu không những chẳng bị trừng trị gì, mà mình lại chơi thân. Chắc là hắn càng tức tối lắm!
Trân Châu gật đầu đồng tình, rồi nói như tự hỏi:
-Sao ông ta không đổi lại lần nữa nhỉ?
Tôi nhún vai đáp:
-Đâu còn cớ gì để đổi nữa, vì thành tích lớp mình lên hẳn rồi mà.
Bỗng nhớ lại cái chuyện thằng Chánh nói ngày nào, bây giờ gộp với điều mà Trân Châu kể thấy hợp lý quá, tôi cay đắng:
-Lòng người thật không lường! Trân Châu còn nhớ hôm tôi và Hào bị thầy bắt phạt không? Theo như thằng Chánh thấy thì chính lão Thương bí mật tố cáo đó.
Nàng nhướng mắt lên ngạc nhiên:
-Ủa, lại có chuyện đó sao?
Tôi vồn vã phân trần:
-Chứ sao nữa! Thương muốn mượn tay tôi để trả đũa Trân Châu, không ngờ mục đích thất bại mà tụi mình còn thân nhau nữa. Điều đó như chọc vào mắt làm hắn chắc căm tức lắm. Trước hắn không thích Trân Châu nay lại thêm tôi nữa, nên mới thừa cơ giở trò… Cách hắn làm khéo léo và tinh vi vô cùng mà chính tôi cũng không nghĩ tới.
Nàng hỏi gấp:
-Làm sao anh biết được?
-Thằng Chánh thấy và nói lại. Lúc trước tôi còn tin lão Thương nên vẫn hồ nghi lập luận của Chánh. Nhưng bây giờ nghe Trân Châu kể thì tôi tin đúng như vậy rồi!
-Vậy ông ta chỉ điểm anh bằng cách nào?
Tôi cười chua chát:
-Đơn giản lắm! Hắn cứ nhìn chằm chằm về hướng mình ngồi. Thầy bị ánh mắt hắn thu hút và nhìn theo. Thế thôi!
Nàng vốn rất thông minh nên chẳng cần dài dòng đã hiểu ngay, gật đầu thở dài:
-Thật hổng ngờ ông ta đủ loại quỷ kế!
Nhớ lại chuyện cái đĩa nhạc, tôi thật tình kể:
-Hôm bữa Thương sang nhà tôi dò hỏi một số chuyện về Trân Châu. Lúc ấy bỗng dưng bà chị tôi bật máy hát khiến hắn nghe được một câu mà Trân Châu hát. Hắn đòi xin nghe cho hết nên tôi không tiện từ chối, đành phải cho hắn nghe. Ai ngờ hôm nay hắn lại đem điều đó ra để buộc Trân Châu phải tham gia quá nhiều hết sức vô lý. Tôi… xin lỗi!
Nàng gật đầu thông cảm:
-Châu hông để bụng mấy chuyện đó đâu. Ông ta cố tình để cho Châu giận anh đó mà. Ông ta muốn mình hiểu lầm giận ghét nhau, nhưng vừa nghe qua là Châu biết ý đồ của ông ta rồi.
Cảm kích cái sâu sắc của nàng, tôi bồi hồi nói:
-Cám ơn Trân Châu đã hiểu tôi!
Nàng khoát tay dễ dãi:
-Chẳng có gì đáng đâu anh! - rồi nàng hỏi - À, mà anh nói ổng muốn hỏi một số chuyện về Châu, là chuyện gì vậy?
Tôi khẽ lắc đầu bày tỏ:
-Hắn muốn biết hết những gì có thể về Trân Châu, nhưng tôi chỉ nói chung chung vô thưởng vô phạt thôi.
Nàng khẽ nhíu mày đôi mắt nhìn xa vắng suy tư giây lát, rồi chợt hỏi:
-Thôi bây giờ cái vụ văn nghệ anh tính sao nè?
Tôi ngớ ngẩn hỏi:
-Sao là sao? Trân Châu không muốn tham gia kiểu đó hả?
Nàng cười nhí nhảnh:
-Tùy anh à! Châu tham gia mấy mục cũng được. Chỉ ngại anh hông có gan làm “học trò” thôi.
Tôi thản nhiên:
-Có gì mà không dám, chỉ là vở kịch thôi mà!
Nàng bàn tính:
-Thôi bây giờ tính như vầy đi! Châu sẽ cố gắng tập hai mục hát, còn cái tuồng kịch mình cứ nhận cho có, rồi lúc thi thử mình làm bộ ngượng một chút chắc hổng ai chọn để trình diễn trước cả trường đâu.
Tôi hơi do dự:
-Như vậy có uổng không, vì vở đó khá hay mà?
Nàng phì cười rồi phân tích:
-Nếu anh muốn thì cũng được thôi. Nhưng Châu thấy cố gắng hai mục kia cho có giải là tốt quá rồi. Tham thì thâm đó! Mà bộ anh hông bực ông Thương sao mà muốn cho ông ta hả dạ phen nữa hả?
Ngẫm nghĩ vài giây thấy nàng nói thật có lý, tôi gật đầu dứt khoát:
-Ừ, tôi đồng ý hai tay!
Cả hai thích chí cười vang, âm thanh phá vỡ sự vắng vẻ trầm buồn của buổi trưa nắng gắt, quên hẳn đi đã gần một giờ chiều.
Buổi nói chuyện với Trân Châu hôm nay đã làm tôi hiểu rõ tất cả. Thật đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được thằng Thương lại thay đổi nhanh như vậy. Trước đây hắn rất đàng hoàng, đời nào lại giở ba cái thủ đoạn thấp kém kiểu này. Hoặc cũng có thể tôi đã quá ấu trĩ không hiểu hết bản chất của hắn cũng không chừng.
Hồi sáng trong lúc chọn người tham gia văn nghệ tôi mới thấy rõ sự quỷ quyệt của hắn. Thật là con người ta càng khôn ngoan bao nhiêu thì khi họ áp dụng trí óc đó vào những âm mưu của mình lại càng hiểm ác. Có lẽ sự tự ái và đố kỵ đã làm cho hắn mất tỉnh táo đến mức trở thành ti tiện và quyết tâm không ăn được thì phá cho hôi.
Ôi, chữ tình càng gỡ càng vương, và bao nhiêu chuyện lộn xộn rắc rối cũng vì nó mà ra cả. Tôi tự hỏi tình yêu là cái gì mà sức mạnh của nó khủng khiếp như vậy. Nếu có những người vì yêu mà tạo ra những tuyệt tác nghệ thuật hoặc phát kiến để đời, thì cũng có những kẻ vì yêu mà trở nên đanh ác nham hiểm. Thật là phức tạp!…
Lúc đầu nhớ lại những trò bẩn mà hắn đã đối đãi với mình và Trân Châu, tôi cảm thấy bị tổn thương lẫn sỉ nhục và tức giận ghê gớm, muốn lập kế chơi lại hắn vài đòn cho biết mặt. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại tôi quyết định cho nó qua luôn, nếu dùng oán để trả oán thì cái vòng lẩn quẩn của hận thù đến đời nào mới dứt! Vậy thì cứ để cho hắn tự dày vò, nếu hắn còn chút lương tâm. Còn nếu không cuộc đời ắt sẽ dạy cho hắn những bài học đích đáng. Nội cái việc hắn yêu Trân Châu mà không được nàng đáp lại cũng đủ nhức nhối cho anh chàng rồi.
☘︎