← Quay lại trang sách

Chương 11

Hai mươi bảy Tết, xung quanh hàng xóm người ta đã rộn ràng chuẩn bị đón một năm mới như mọi năm. Họ quét vôi, sơn cửa, dọn dẹp nhà, lau chùi những bộ lư đèn sáng bóng, đủ hết mọi chuyện. Mấy cái việc này chị em tôi đã thanh toán xong từ hôm đưa ông táo. Giờ này chắc bọn bạn tôi đang đi chơi mua sắm Tết vui lắm.

Năm nay Tết đến muộn, tới quá giữa tháng Hai dương lịch. Chúng tôi được nghỉ học từ hôm hai mươi lăm âm lịch. Chẳng hiểu sao mấy bữa nay thằng Chánh mất tăm chả thấy qua chơi, cũng buồn!

Tôi ngồi nghĩ lại vẩn vơ mọi chuyện thấy lo lo nao nao. Ăn cái Tết này xong còn chẳng bao lâu là chuẩn bị đơn từ xin vào đại học. Bài vở học thi còn nhiều, thế mà tôi chưa học được bao nhiêu suốt ngày nhàn nhã chơi đùa. Chả biết có ai vô tư kiểu này như tôi không nữa.

Kỳ thi tốt nghiệp phổ thông coi như không đáng kể rồi, nhưng muốn vào đại học, nhất là những trường tốt thì phải cố gắng nhiều. Tôi đã có ý định từ đầu hè là sẽ học khoa tâm lý học, còn thằng Chánh có vẻ như muốn học thành kỹ sư xây dựng. Trân Châu thì nghe nói muốn học sinh hóa hay công nghệ y học.

Tôi lo lắng nếu không được trường nào chấp nhận đơn xin học của mình thì sẽ ra sao, mặc dù đã đăng ký tới bốn trường để tăng khả năng được xét nhận. Chẳng biết ba má có cho chờ một năm để xin học lại năm tới không, hay bắt về quê làm ruộng.

Nhớ lại những ngày vừa rồi sao thời gian trôi nhanh quá. Cái kỳ thi ca nhạc ngày hôm đó thật buồn cười muốn bể bụng. Dù tôi và Trân Châu cố hết sức diễn vở kịch thật tệ mà vẫn đậu mới chết chứ. Có lẽ mấy lớp kia còn trình diễn ẹ hơn nữa chăng? Hôm đó hai đứa tôi cười ngặt ngoẽo về chuyện này. Thầy trò gì mà cứ cười cười liếc trộm nhau tình tứ như đôi uyên ương. Cả đám học trò ngồi xem cũng bò ra mà cười. Chắc lão Thương ngồi dưới nhìn phải lộn mề vì tức giận và ganh ghét.

Rồi kỳ thi cuối học kỳ nữa chớ! Lớp tôi chỉ có hai học sinh giỏi là Trân Châu và thằng Thương, nhưng Trân Châu đứng nhất lớp, đánh bật giải quán quân mà thằng Thương xưa nay vẫn luôn chiếm giữ. Còn tôi đúng ra điểm số về sức học cũng được nhưng vì cái tật ưa nói leo, nói chuyện hề và cà rỡn trong lớp mà bị họ giáng bậc phải lọt xuống hạng khá. Thôi cũng đành, cái gì cũng có cái giá của nó!

Và sao nữa? Bạn bè chỉ còn có ít tháng gặp gỡ, rồi sau đó tan rã mỗi đứa một phương trời, biết bao giờ gặp lại. Có đứa thi hỏng sẽ học lại, hoặc đi làm những nghề lao động. Những đứa may mắn được nhận vào đại học cũng mỗi người một trường có bạn bè mới, mấy ai còn nhớ nhau nữa, càng nghĩ càng thấy lòng xao xuyến bồi hồi.

Tôi chợt nghĩ tới Trân Châu, chẳng biết nàng ra sao nhỉ? Hôm trước tôi có hỏi thì nàng chỉ mỉm cười lấp lửng:

-Anh hỏi làm gì, mai mốt gần vào trường biết cũng đâu có muộn!

Mấy bận như vậy tôi không hỏi tới nữa.

Từ ngày tôi với nàng thân nhau đến giờ chúng tôi thấy rất hạp và trân quý nhau, nhưng hai đứa chưa bao giờ đi đâu chơi chung. Thằng Chánh có nhiều khi nhắc nhở tôi rủ nàng đi xem phim, hát karaoke, hay coi ca nhạc gì đó cho vui. Chính nàng cũng nhiều lần tuy không rủ trực tiếp nhưng gợi ý lòng vòng đại loại “Cuối tuần này ở chỗ đó có phim gì gì hay lắm…” Những khi ấy tôi chỉ mỉm cười gật đầu, định bụng bữa nào mời nàng đi một lần. Nhưng tới khi lại thấy buồn lòng sao đó nên thôi, có thể vì một chút tự ái do gia cảnh khác biệt chăng? Chắc là nàng cũng buồn và thầm trách tôi dữ lắm. Nhiều đứa đã từng nói tôi dở hơi chắc cũng không sai.

Những đứa khác có đôi có cặp thường hay xé lẻ đi riêng bỏ bê đồng bọn. Còn tôi thì chắc thuộc loại cá biệt, mà loại cá biệt này không biết có đáng để tự hào không nữa. Chả hiểu sao tôi thấy đi chơi với con gái nó kỳ kỳ ngại ngại sao đó. Có lẽ tôi thuộc loại nhát bẩm sinh.

Mấy dịp lễ, Noel hay Tết này là bọn chúng dắt nhau đi hà rầm. Còn tôi lúc nào cũng với thằng Chánh tạo thành đôi “song hùng đực rựa”. Nhiều khi vào rạp chiếu phim thấy ai ai cũng cặp cặp như ếch, nhìn lại mình cũng thấy cô đơn tủi tủi. Chẳng biết có ai nghi ngờ tôi với nó đồng tính không nữa thì kẹt lắm.

Tôi thì thuộc loại dở hơi không nói gì rồi, còn thằng Chánh mới hẩm hiu. Giờ này hắn vẫn chưa bợ được em nào cho có cặp. Kể ra hắn cũng bảnh và có chiều sâu, nhưng có lẽ kén quá chăng. Ôi đứa nào cũng còn quá trẻ mà, cái chuyện đó để tới đâu thì tới chớ mình làm sao biết được!

Mồng hai Tết, lúc đó cũng đã xế chiều, khoảng bốn giờ, tôi đang ngồi nhà cúp hột dưa đánh bài chơi với chị Quyên và con bé Uyên. Hôm hăm tám và hăm chín Tết tôi đi với thằng Chánh lên chơi ở trung tâm hội chợ cả hai ngày trời. Xui xẻo gì đâu năm nay tôi thua sấp mặt luôn. Đã vậy hôm qua mồng một muốn lấy hên tôi tập thể dục quá độ nên bây giờ chân cẳng mình mẩy hơi rêm, chẳng muốn đi đâu nữa.

Bà chị tôi đương nhiên lấy làm lạ, vì có năm nào tôi ngồi nhà mấy ngày này đâu, nên vừa đánh bài vừa hỏi:

-Ê, sao hôm nay hiền ở nhà vậy mày?

Tôi cười cười đáp lất khất:

-Ai nói tui ở nhà? Tui đang dưỡng sức tối đi chơi nữa đó.

Ngừng một chút để đánh nốt con bài, tôi trêu chọc:

-Còn chị sao tu hoài vậy? Tội thiệt! Chẳng có ma nào tới rủ đi. Thành thật chia buồn nhen!

Một cái chát phát vào đùi làm tôi đau điếng:

-Đừng chọc quê à! Có tao ở nhà mày mới được đi. Nếu tao mà chuồn đi trước thì mày phải ở nhà coi nhà đó.

Tôi gật gù phân trần:

-Thiệt ra tui cũng chẳng biết đi đâu. Chạy xe lòng vòng hoài cũng mệt, mà tới đâu cũng đông thấy sợ. Ở nhà cho khỏe.

Chị Quyên thắc mắc:

-Sao không kêu bạn mày chở đi?

Tôi hỉnh mũi đáp giọng ngang ngang:

-Nó chở bồ đi không thích hơn chở tui sao, lãng nhách!

Chị Quyên cười hinh hích:

-Thì mày cũng kêu bồ mày chở đi!

Nếu như tôi mà có bồ như chị Quyên nói thì chẳng có gì để bàn rồi. Tôi cũng có cô bạn gái thân đó chứ, nhưng liệu có thể gọi nàng là “bồ” của tôi không nhỉ? Trước giờ tôi nghe họ nói đến danh từ này rất nhiều, nhưng thật sự tôi không định nghĩa được khi nào thì một người bạn khác phái chỉ là bạn, mà khi nào mới là bồ. Trân Châu là bạn cùng lớp, như vậy thì chắc chắn là bạn rồi. Và chúng tôi chơi thân với nhau, như vậy là bạn thân. Đúng vậy không?

Nhưng nếu chỉ là bạn thân, sao tôi lại có những cảm xúc rất đặc biệt chỉ với riêng nàng mà không với thằng Chánh hay những người khác. Nói đâu xa, hai ngày vừa rồi tôi đi hội chợ chơi với thằng Chánh mà đầu óc cứ vấn vương nhớ tới nàng, khiến tôi chơi thua nhiều trò lãng xẹt, đến nỗi nó phải bực mình rú lên cằn nhằn:

-Trời ơi, mấy trò này năm nào mày cũng chơi thắng mà sao năm nay tệ quá vậy trời!

Tôi chỉ ậm ừ cười trừ! Chẳng lẽ tự thú với nó lúc đó hình bóng nàng đang xâm chiếm tâm khảm nên không tập trung được?

Có thể vì nàng là người bạn nữ đầu tiên tôi có nên mới sinh ra cảm xúc đó chăng? Khó hiểu quá!

Nghĩ tới đó đã muốn nhức đầu mà vẫn chưa có câu trả lời. Tôi chịu thua, chả nghĩ tới nữa!

Nhưng nghe nhắc tôi mới chợt nhớ. Ừ nhỉ, mấy hôm nay sao tôi không sang thăm Tết Trân Châu một chút? Tại sao nhân dịp này không sang rủ nàng đi dạo một vòng cho vui? Điều đơn giản như vậy mà thậm chí tôi không nghĩ ra nữa! Có lẽ nàng giận rồi nên cũng chẳng thèm qua tôi.

Song nghĩ lại tôi đoán chắc những ngày này nhà nàng khách khứa rộn ràng đông đúc. Bạn bè cha mẹ nàng chắc toàn dân sang trọng quý phái, còn tôi lót tót chiếc xe cũ mèm thân thế dân giả thế này sang bển thì tủi thân quá. Thôi đành vậy!

Nghĩ vậy tôi buồn buồn đáp lốc cốc:

-Tui làm gì có bồ mà chở?

Chị Quyên nháy mắt cười mỉa mai:

-Thật sao? Hiền quá ta! Hay bị đá rồi?

Tôi lì lợm đáp cụt ngủn:

-Chắc vậy!

Hai chị em đang nói chuyện qua lại một lát, bỗng dưng có tiếng xe đổ xịch trước cửa. Con chó mực sủa ỏm tỏi, rồi có tiếng gọi ngọt ngào trong veo:

-Duy Khải ơi!

Chị Quyên xếp lại bộ bài, đưa chân đá tôi một cái nhẹ, háy mắt cười:

-Mới nhắc có người tới rồi kìa!

Tôi nhìn gườm chị ta một cái rồi thay vội bộ đồ chạy ra, thấy Trân Châu đang ngồi trên xe. Hôm nay nàng mặc chiếc áo xoa màu hồng kem cùng những bông hoa đỏ tím rải rác, tay cánh dài, một dải ren chạy dọc theo hai tay áo ngang trước ngực, và một quần tây dài màu tím đậm, trông thật sang trọng và duyên dáng. Tôi thầm khen nàng biết cách ăn mặc nên dù trang phục gì cũng thật dễ thương.

Thấy tôi nàng chỉ mỉm miệng cười tủm tỉm, đầu hơi nghiêng nghiêng lúc lắc trông xinh y như một cô búp bê.

Trong lòng rất vui gặp được nàng, nhưng vì quá bất ngờ nên tôi ngơ ngác hỏi bâng quơ:

-Ủa… ơ… Trân Châu, vào nhà chơi!

Nàng đậu xe vào gần gốc cây xoài rồi cùng tôi đi vào phòng khách. Chị Quyên ưa chọc ghẹo tôi chơi nhưng những lúc thế này lại rất tế nhị, kéo con bé Uyên cùng chị ra sau để chúng tôi được tự nhiên.

Tôi mở cái khay hạt dưa, bánh mứt đẩy về phía nàng mời:

-Trân Châu ăn mứt ngồi chơi đợi chút!

Rồi lững thững ra sau rót một tách trà nóng đem lên.

Hai người ngồi đối diện. Nàng đã quá thân mà tự nhiên tôi lại ngượng ngập chẳng biết nói gì cứ ngồi xoắn mấy ngón tay vào nhau.

Nàng chúm chím cười cất tiếng hỏi:

-Sao ở nhà không vậy?

Tôi trơ mặt ra đùa:

-Đâu có, tôi đợi Trân Châu sang đó mà.

-Đợi? Chẳng qua người ta gì hết lại đợi! - nàng hờn dỗi phụng phịu.

Tôi làm như đang tự sự:

-Nói thiệt chớ vì mình quần áo giày dép lôi thôi quá nên đâu có dám đi đâu! Đành phải ngồi đợi ai đó sang vậy.

Nàng nguýt tôi một cái:

-Tự anh cứ nghĩ vậy. Làm như người ta đuổi anh hông bằng.

Ngẫm nghĩ ít giây thấy lời nàng nói quả nhiên rất đúng. Tôi cười cười rồi tìm cách chuyển đề tài:

-Châu có đi chơi Tết với mấy cô bạn thân không?

Nàng lắc đầu cười buồn:

-Hôm qua Châu theo ba mẹ đi chúc Tết bà con thôi chứ chưa đi đâu hết.

Tôi gật đầu lặng thinh. Thật lạ quá! Trong bụng thì đang rất vui mừng khấp khởi vì có nàng bên cạnh, vậy mà tôi lại chẳng biết nói gì! Giây phút im ắng trôi qua, chợt nghe nàng lên tiếng:

-Nói chứ hôm nay Châu tính qua rủ anh đi chơi Tết một vòng. Chịu hông?

Tôi gật đầu vui vẻ tán thành ngay:

-Chịu, nhưng đi đâu?

Lại một câu hỏi vô duyên nữa. Nói ra rồi mới biết, vậy mới khổ!

Nàng chun mũi đáp:

-Thì đi đâu chẳng được. Thôi đi coi ca nhạc đi!

Tôi ngẩng mặt lên hồ hởi:

-Được thôi, đợi tôi thay đồ chút nhe!

Loáng sau tôi tân trang lên láng cóng. Chà, lâu ngày diện một bữa trông bảnh ra, đâu còn quê mùa như thường nhật. Phải vậy đi chơi với người đẹp mới hạp chứ!

Nàng trông thấy mở to mắt nhìn rồi chợt mỉm miệng cười duyên, vừa đưa tôi chìa khóa xe vừa tấm tắc:

-Bữa nay đẹp trai quá ta!

Tôi cười cười chẳng nói gì đi ra ngoài. Nàng bèn đứng dậy theo sau.

Lần đầu đi xe lạ tôi dành ít giây quan sát nhanh chóng, thấy xe nàng thuộc loại xe gắn máy hạng trung dùng được cho cả hai phái, nhìn sạch bóng, đời mới kiểu sang đẹp, tốt hơn hẳn chiếc xe cũ cà tàng của tôi.

Xe nổ máy dòn rồi nhẹ nhàng ra ngõ. Lúc vừa tới đường cái, tôi chợt thấy thằng Chánh lọc cọc chiếc xe cũ bên kia đường đang muốn băng qua bên này. Chắc chắn anh chàng qua tìm tôi rủ đi đâu đó. Vì đang bận dáo dác nhìn xe nên hắn không thấy chúng tôi.

Tôi chợt thấy nao nao, lòng bồn chồn khó tả. Giờ này ai nấy đều cặp kè dập dìu vui xuân thì hắn vẫn đơn chiếc một mình. Hắn tìm đến tôi làm nguồn an ủi vui vầy cho bớt cô đơn ngày Tết đây mà. Nếu bây giờ thấy tôi cũng bỏ rơi chắc hắn buồn và tủi thân lắm! Nỗi buồn này tuy khó nói ra nhưng cũng đâu kém phần tái tê. Thôi, thà đừng gặp nó là hay hơn!

Tôi trở nên kém vui. Đầu óc mãi nghĩ về chuyện đó nên chẳng còn thấy hứng thú gì. Mấy lần không tập trung suýt bị đụng xe.

Nàng thấy vậy chồm lên hỏi nhỏ, giọng đầy lo lắng hoang mang:

-Anh làm sao vậy? Bộ trúng gió hả?

Tôi gượng cười quay lại thành thật đáp:

-Không có gì! Tôi chỉ nghĩ tới chuyện thằng Chánh thôi.

Nhìn vào kính chiếu hậu, tôi thấy Trân Châu thoáng buồn, giọng nàng xa vắng:

-Chánh có chuyện gì vậy anh?

Tôi đang nghĩ vẩn vơ chẳng chú ý nhiều đến thần sắc nàng, vô tư đáp:

-Tôi thấy nó cô đơn tội nghiệp quá!

Nàng hỏi lại, giọng như tiếng khóc:

-Vậy hổm giờ anh và Chánh có đi đâu chơi chưa?

Tôi thành thật đáp nhanh:

-Có chứ, hăm tám và hăm chín đã đi nguyên hai ngày ở trung tâm hội chợ!

Có tiếng thở dài rất nhẹ như làn gió thoảng. Nàng lặng im không nói gì nữa.

Trong lúc đang bần thần miên man, tôi không hề kiểm soát lời nói cứ để nó tự nhiên tuôn ra theo tình cảm. Bây giờ nghĩ lại mới thấy giật mình hối hận. Trước mặt người bạn gái thân nhất, đi bên nàng mà tôi lại đề cập và cứ nghĩ đến kẻ thứ ba quá nhiều, hẳn nhiên đối với một cô gái là điều rất kém tế nhị. Đã nhiều ngày tôi chẳng hề qua bên ấy, nàng cũng thấy cô đơn lắm chứ! Dịp Tết này tôi và thằng Chánh đi chơi cả hai ngày trời với nhau, bỏ nàng ở nhà một mình, tại sao lúc ấy tôi không nghĩ cho nàng? Nếu nàng có hờn giận trách móc tôi biết giải thích ra sao? Thằng Chánh một mình cô đơn đã đành, chớ nàng có tôi mà vẫn cô đơn thì quả thật là điều đáng buồn cho nàng và đáng trách cho tôi.

Than ôi, tâm sự nhi nữ thường tình như vậy sao tôi chẳng hiểu cho sớm lại đi nói năng bộc toẹt. Thật đúng với hai tiếng “càn gỡ” không sai!

Thở dài não nề đầy ngao ngán, tôi muốn nói vài tiếng xin lỗi nhưng thấy thật khó mở lời, nên chỉ lặng im ấm ừ.

Còn nàng cũng vậy, suốt buổi trở nên kém tươi nhiều tư lự. Khi nào tôi cố nói đùa cho vui thì nàng chỉ hé môi cười nhẹ. Đôi mắt đẹp đượm buồn như mặt nước hồ thu không gợn sóng.

☘︎