← Quay lại trang sách

Chương 12

Một buổi gần cuối năm, lớp tôi tổ chức đi cắm trại, có mời thêm lớp A2 cho xôm tụ. Hôm thứ Năm hạn chót đăng ký, thằng Chánh chồm lên hỏi nhỏ:

-Ê Khải, mày đi không?

Không đáp ngay, tôi hỏi ngược:

-Còn mày?

Chánh nhăn mặt than thở:

-Tao cũng khoái đi nhưng chiếc xa tàng quá. Sợ đường xa chịu không nổi!

Xe tôi cũng cà tàng chứ chẳng mới mẻ gì, nhưng được cái bền và chưa chết máy bất tử lần nào. Tôi hồ hởi rủ ngay:

-Khỏi lo! Bữa đó tao qua chở mày đi.

Chánh nhíu mày băn khoăn:

-Nhưng còn Châu, chẳng lẽ mày…

Nãy giờ nàng ngồi kế bên đã nghe hết mọi chuyện. Khi thấy thằng Chánh nhắc tới mình, nàng quay sang nở một nụ cười héo hắt:

-Không sao đâu, Chánh cứ đi với Khải đi! Châu tự lo được mà…

Tôi giật mình sực nhớ, nhìn nàng vồn vã:

-Úy quên, Trân Châu có đi không vậy?

Nàng cười buồn:

-Cũng chưa biết nữa! Châu phải xin phép ba mẹ đã chứ. Chắc là hông sao!

Tuy nói vậy nhưng tôi thấy ánh mắt nàng đượm buồn. Chặp sau nàng nói tiếp như dặn dò:

-Bữa đó nếu đi được Châu sẽ lên sau, còn không anh cứ đi vui vẻ, đừng lo gì hết!

Tôi chẳng biết nói sao nữa, chỉ khe khẽ ậm ừ:

-Ừ, Trân Châu ráng đi cho vui nghen!

Nàng lặng thinh gật nhẹ đầu miễn cưỡng.

Tới hôm Chủ Nhật, tôi và thằng Chánh đứng đợi hoài mà không thấy nàng đâu. Hắn ái ngại tặc lưỡi:

-Chắc Châu không đi rồi. Nhỏ giận mày rồi đó!

Tôi thấy bồn chồn khổ sở trong bụng, phân vân chẳng biết xử trí thế nào.

Chánh cúi đầu nhìn xuống đất, lắc đầu tự trách mình:

-Tao thiệt là bậy quá! Lẽ ra để mày đi với Châu mới đúng chứ!

Chưa kịp nói gì thêm thì lúc đó đã nghe tiếng thằng Thương la lớn:

-Thôi tới giờ rồi! Những ai đi trễ đành chịu không thể chờ được nữa. Chúng ta bắt đầu khởi hành!

Tiếng động cơ nổi lên rộn rã rồi từng chiếc xe phóng xuống con đường dài hun hút. Cả đám cùng nhau lên đường. Tôi còn cố đứng nán lại chờ đợi Trân Châu trong vô vọng một lúc, rồi mới uể oải khởi hành, miệng lẩm bẩm:

-Chắc ba mẹ Trân Châu không cho đi đó thôi!

Nói vậy mà trong tim nghe nặng nề buồn buồn xa vắng. Chẳng lẽ tôi đang tự dối mình?

Độ chín giờ sáng thì chúng tôi đến nơi. Sau khi đậu xe vào một bãi cỏ rộng, một nhóm trải những tấm bạt nylon rộng ra trên nền đất để ngồi. Ở đây bóng mát khá nhiều, xung quanh là rừng cao su bát ngát, cây cối sum sê rậm rạp. Có những con đường đất vạch ngang dọc, và dưới đất cỏ mọc lưa thưa. Trời nắng đẹp nhiều gió mát. Phong cảnh khá nên thơ hữu tình.

Phải công nhận bọn con gái bên lớp A2 xinh hơn lớp tôi một bực, nhưng dưới con mắt “khách quan” của tôi thì không có cô nào bằng Trân Châu được. Tôi ngồi ngắm nghía suy nghĩ vẩn vơ và chợt nở một nụ cười bâng quơ ai muốn hiểu sao thì hiểu.

Mấy cái dịp sinh hoạt ngoại khóa này là cơ hội tốt cho những đứa còn “độc thân” kiếm bạn cặp kè hoặc tìm hàng ngoại. Còn nhớ mấy tháng trước tụi lớp A6 và A7 tổ chức đi chung, sau đó về là thấy hình thành ngay vài cặp đẹp đôi trình làng khán giả. Xem như vậy cũng đủ biết mọi người cũng nhạy bén chớp thời cơ lắm, chứ không phải lù đù như tôi.

Lớp tôi với bên A2 lâu nay đã có nhiều giao hảo. Bọn nó khi nào kẹt chuyện gì vẫn chạy qua bên chúng tôi nhờ giúp đỡ, và ngược lại. Thỉnh thoảng nếu có giờ nghỉ được về sớm bất ngờ hai lớp vẫn rủ nhau đi đá banh, có cả bọn con gái đi theo ủng hộ náo nhiệt vui lắm.

Lần này chúng tôi chỉ mời mỗi một thầy còn trẻ tuổi năng động đi cùng để làm người hướng dẫn trò chơi cũng như làm trọng tài giàn xếp nếu có cãi cọ. Cô giáo chủ nhiệm có lẽ vì lớn tuổi chẳng còn sôi nổi nữa nên từ chối không đi theo.

Tánh tôi nói thật tình cũng chẳng ham gì những trò chạy nhảy cho lắm, nhất là khi có những người lạ, nên thường chỉ đi cho có và ngồi ngoài chơi, chủ yếu là xem tụi bạn làm trò khỉ vui lắm. Mọi lần thằng Chánh vẫn ngồi với tôi ở ngoài làm như “giám khảo”, chỉ trỏ bình luận tùm lum, nhưng chả hiểu sao hôm nay anh chàng cũng cao hứng xúm vào chơi la hò ầm ĩ không thua gì ai.

Rốt cuộc chỉ một mình tôi ngồi ngoài chèo queo, chợt chạnh lòng nhớ tới Trân Châu. Không biết giờ này nàng đang làm gì ở nhà nhỉ? Giá như có nàng đi cùng, hẳn hai đứa sẽ ngồi đây mà trò chuyện ngắm nhìn bạn bè chơi đùa. Còn gì thú vị cho bằng nữa!

Tôi chợt thấy buồn buồn man mác, tâm hồn bâng khuâng trống rỗng. Thật là lạ! Tôi đã đi cắm trại với lớp nhiều lần như thế này rồi, nhưng chưa bao giờ có cái cảm xúc hoang vắng lạc lõng như thế này, làm như tôi đã thiếu đi đâu một nửa linh hồn của mình vậy.

Nửa muốn về, nhưng lại thấy kỳ với bạn bè. Ngồi không rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, tôi mới bắt đầu để mắt theo dõi Chánh - thằng bạn quái quỷ của tôi.

Hắn tỏ ra lịch lãm đường hoàng khác hẳn mọi hôm, lại còn hay chơi nổi nữa chứ. Điều này làm tôi ngạc nhiên quá càng ra sức chú ý kỹ.

Lúc đó mọi người đang chia làm hai phe trai gái đố nhau những câu rất thú vị và vui nhộn. Chánh liên tục tung ra nhiều câu ác liệt khiến mấy cô nàng bên kia ngắc ngứ. Bọn con trai chiến thắng lấy làm khoái chí, reo hò chí chóe.

Tôi biết thằng này có nhiều tài vặt ít ai có được, nhưng thường lệ không phô trương bao giờ. Chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại giở nghề quá lắm. Không lẽ có một dấu hiệu gì mới thú vị chăng?

Thấy hắn cầm bộ bài lên biểu diễn trò ảo thuật, mỗi lần một cách nhưng màn nào cũng hấp dẫn ngoạn mục. Dù cho người xem có cẩn thận che giấu cỡ nào, cuối cùng hắn cũng lật ra được con bài ẩn khiến mọi người phục lăn vỗ tay nhiệt liệt. Trông hắn bây giờ quả là một cây đinh nổi bật giữa đám đông.

Một chập sau, trong lúc mọi người đang say sưa hoan hô tán thưởng rầm rĩ, hắn chợt thoái thác rút ra ngoài, miệng thở hào hển:

-La hét nãy giờ mệt rồi, nghỉ chút đã!

Cả đám nhìn hắn với vẻ mặt thầm tiếc rẻ cây hoạt náo vừa rút lui, rồi lại tiếp tục chơi những trò khác.

Lúc đó có hai tên con trai bên lớp A2 chạy ra ngoài lấy nước uống. Vì tôi ngồi khá gần chỗ để đồ ăn thức uống nên nghe vài lời loáng thoáng giữa họ.

Giọng một người ra vẻ thất vọng:

-Tưởng hôm nay đi gặp được em hoa khôi bên A1, ai nhè nó chẳng đi. Xui hết biết!

Người kia khì mũi tỏ ý bất đồng:

-Đẹp như nó thì phải gọi là hoa khôi toàn trường hoặc ít ra của cả khối mười hai, chứ sao lại chỉ bên A1? Hạ giá con người ta vừa phải thôi đi ông!

-Thì biết, tao chỉ nói vậy cho dễ hiểu thôi mà! Đi mà không nhìn được nó coi như lỗ nặng rồi, chán bỏ xừ!

Người thứ nhì cười hề hề:

-Thôi chịu khó lấy mấy tấm hình chụp được hôm nó trình diễn ca nhạc ở trường ra xem cho đỡ nhớ đi ông ơi, than van gì!

Lại giọng người đầu tiên:

-Ngoài đời nó nhìn còn đẹp hơn, xem hình sao bằng được!

Người thứ hai nhấm nhẳng:

-Dzậy thì có gan sang bển mời em đi chơi thử coi!

Người thứ nhất giọng chua chát:

-Bộ mày không biết thằng Hoài và thằng Thưởng cũng đang cảm nặng con nhỏ đó sao? Chắc tao không có cơ hội rồi!

Tới đó thì họ đã đi khá xa nên hết nghe được nữa. Tôi nhíu mày tự hỏi không biết họ đang nói về ai mà có vẻ bí mật thế kia. Lớp tôi đâu có ai là hoa khôi đâu, và cũng một phần tư lớp vì lý do này hay khác mà hôm nay không đi được. Thật khó hiểu!

Bấy giờ chợt thấy Chánh đi lò dò lại gần chỗ thằng Tuân, rồi tôi nghe nó véo von:

-Ê Tuân, đưa tao mượn cái kính chút!

Tuân đang bận chơi, không nói gì chỉ vội vàng móc túi lấy cặp kính mát thảy cho Chánh.

Hắn nhặt kính lên, tươi cười lấy vạt áo lau hai mặt cho sạch rồi đeo vào mắt. Sau đó hắn đi về phía bãi đậu xe, nhảy lên yên một chiếc ngồi một mình.

Thấy vậy tôi đưa tay ngoắc nó, miệng gọi:

-Chánh, qua đây ngồi chơi!

Hắn làm ra vẻ đang mệt nhọc và nóng bức trong người lắm, lấy tay xốc xốc cổ áo, khoát tay gân cổ la:

-Mày ở đó đi! Tao nóng quá ngồi đây chút.

Tôi cười hề hề gật đầu không nói gì, nhưng vẫn để mắt theo dõi.

Thấy hắn cứ cầm trái ổi nhai rau ráu nhưng hướng mắt mãi nhìn đăm đăm về phía rừng cao su. Tôi lấy làm lạ vô cùng. Trong đó có cái gì mà hắn nhìn dữ thế, phù thủy yêu tinh chăng? Tôi tò mò bèn nhìn theo, thấy đâu có gì khác ngoài cây với cỏ trùng điệp. Vì cặp kính đen thui nên tôi cũng chẳng biết con mắt của hắn thật sự nhìn ở đâu nữa.

Tôi chợt nghĩ ra và bật cười một mình. Dám chắc thằng này đã thích một cô nàng nào bên A2 đây, nên nãy giờ trổ tài ra lòe, bây giờ lận kính đen vào che mắt thiên hạ để tha hồ ngắm nghía con người ta chứ gì.

Tôi thấy ngộ nghĩnh và bắt đầu tìm kiếm coi em nào khả nghi lọt vào mắt chột của hắn. Nhưng quả thật rất khó đoán ra bởi vì hắn cứ giữ cái mặt bư bư cố định một chỗ, còn con mắt thì láo liên ở phía sau lớp thủy tinh đen ngòm như lỗ cống kia, đố ai mà biết hắn đang nhìn chỗ nào. Tôi dự định bước tới “lột mặt nạ” của hắn nhưng chợt nghĩ lại làm như vậy rất dở. Chắc chắn hắn sẽ chối liền. Thôi cứ ngồi im mà quan sát, từ giờ tới chiều thế nào mà hắn không sơ hở.

Nhưng thất vọng thay, đợi hoài mà vẫn không phát hiện được gì mặc dù tôi đã theo dõi rất chặt. Quả nhiên hắn ngụy trang và che giấu hay thật. Xem ra về cái khoản này đứa nào cũng giỏi hơn tôi nhiều thì phải.

Tôi bỗng nghĩ ra được một cách có hy vọng tìm ra manh mối và tủm tỉm cười một mình thích thú.

Đến chiều, khi chuẩn bị chụp hình chung tất cả vài bức làm kỷ niệm rồi về, tôi lập tức xung phong làm người chụp hình. Theo ý kiến thầy phụ trách, hai lớp sẽ xếp hàng xen kẽ một nam một nữ. Tôi để ý thấy thằng Chánh bị kẹp giữa hai nàng, bên trái là nhỏ Hoa lớp tôi, còn bên phải là một nhỏ bên A2 tôi không nhận ra.

Tôi cười thầm, rất có thể cô nàng này là mục tiêu của hắn đây chứ không ai. Để xem hắn chống chế cách nào! Tôi bấm máy cái “tách”…

Vài bữa sau vào lớp thằng Chánh bỗng dưng ủ dột như mèo bị cắt tai. Hắn chẳng còn bô bô cười nói hay chồm lên phá phách chọc ghẹo tôi nữa, chỉ ngồi lầm lì nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng than vắn thở dài. Tôi thừa biết hắn đang nhớ nhung người trong mộng đây mà.

Hôm thằng Văn đi rửa hình xong, tôi lẹ làng chộp lấy ngay một tấm chụp chung do chính tôi bấm máy, cầm trong tay lò mò lại chỗ nó đang rầu rĩ ngồi.

Hắn thấy tôi nhíu mày e dè:

-Làm gì vậy? Lên trên đi cha!

Giọng hắn có vẻ rầu rầu bực bực.

Tôi chẳng thèm để ý hắn nói gì, toe miệng cười đánh phủ đầu:

-Ê thằng kia, mày bị trúng “tình ái chưởng” rồi phải không?

Hắn giật thót mình, quay sang nhìn tôi gườm gườm:

-Mày muốn nói gì đó?

Tôi đưa tấm hình ra huơ huơ trước mặt nó, tay chỉ con nhỏ bên phải trong tấm hình cười gằn:

-Đừng vờ vịt nữa! Chính con nhỏ này đã cho mày nếm chưởng phải không? Nói ngay!

Hắn bối rối thật sự, ú ớ giây lát, rồi như thấy không thể nào qua được mắt tôi, bèn cười giả lả:

-Mày hay thật! Tao chưa kịp kể lại thôi.

Rồi hắn rụt rè cầm tấm hình ngắm nghía say sưa, miệng nài nỉ:

-Cho tao tấm hình này đi! Mày không có trong hình giữ làm gì.

Hắn nói ngang như cua. Tôi giật phắt tấm hình lại gườm vào mặt hắn:

-Đồ đểu giả! Còn bày đặt đeo kính đen vào để ngắm rừng cao su.

Thấy tôi biết tỏng âm mưu của hắn tử đầu tới cuối, hắn thẹn thuồng cười gượng cúi mặt xuống chẳng nói được gì nữa.

Thấy hắn tội tội, tôi dịu giọng:

-Thôi có gì đâu mà mắc cỡ! Nếu biết điều khai báo ra tao sẽ giúp cho!

Chánh mừng rỡ ra mặt, gật đầu hào hứng:

-Được, được! Làm sao biết họ tên, ngày sinh mày?

Tôi không đáp mà hỏi lại:

-Mày biết tên chưa?

-Rồi, tao nghe giới thiệu là Phương.

Tôi ngửa mặt lên trời cười ruồi, nói trổng:

-Quả nhiên, những ai có đối tượng để ý đều có khả năng nắm bắt thông tin rất ư nhạy bén, y như là phóng viên!

Hắn ngọng nghịu lặng thinh. Tôi tử tế:

-Để bữa nào thầy toán vô điểm lớp A2 ở đây, tao coi giùm cho!

Số là Trân Châu viết chữ rất rõ đẹp nên thầy toán thường nhờ nàng vô điểm giùm này nọ khi có giờ rảnh. Tôi ngồi kế bên xem đứa nào cũng được rất dễ.

Chẳng đợi gì lâu, vài ba ngày sau đó sau giờ làm bài tập còn dư giờ, thầy móc cặp lấy xấp bài kiểm tra cũ ra. Bọn lớp tôi tưởng là của mình nên hồ hởi reo lên, nhưng thầy đưa tay ra hiệu, ôn tồn bảo:

-Cái này là của bên A2, còn lớp mấy em ngày mai lận. Trân Châu, em hãy vô điểm giùm thầy!

Tôi quay lại phía sau háy mắt với thằng Chánh cười tinh nghịch.

Trân Châu lật cuốn sổ điểm bọc plastic ra bắt đầu vô điểm. Tôi liếc nhìn cột tên họ học sinh nằm bên trái…

Đây rồi, vần P… Phương… Nguyễn Thị Băng Phương… ngày sinh… Rồi, xong xuôi! Tôi mừng thầm cho thằng Chánh là lớp nó chỉ có một “Phương”, chứ nếu hai đứa cùng tên thì kẹt nặng rồi.

Rồi sẵn dịp, tôi lấy một mẩu giấy con ghi điểm số các môn của cô nàng từ đầu mùa học này đến giờ cho thằng Chánh tham khảo mà “liệu cơm gắp mắm”.

Đến giờ chơi, tôi cầm “hồ sơ mật” hươi hươi trước mặt Chánh, cười nhăn nhở:

-Ê, hối lộ gì đi chớ!

Nó gật đầu dễ dãi, đưa tay ra đòi một cách nóng nảy:

-Ừ! Chè cháo gì cũng được. Đưa đây coi!

Tôi thảy tờ giấy cho nó. Hắn đọc ngấu nghiến, miệng nở một nụ cười vừa ý.

Tôi bước lại chỉ vào tờ giấy, nhận xét:

-Xem đây! Con nhỏ học khá lắm, hơn mày rồi đó cưng!

Hắn gật đầu xác nhận, lè lưỡi tỏ ý khâm phục.

-Tuy nhiên hình như nó hơi lười! - tôi nhởn nhơ đánh giá.

Hắn tròn mắt:

-Sao mày biết?

Tôi hất mặt lên giảng giải:

-Thì cứ nhìn đi, ba cái môn phải gạo bài điểm nó không cao, chứng tỏ thông minh nhưng hơi bị lười!

Kể ra cô nàng đó cũng khá xinh. Da dẻ mơn mởn đào tơ, mắt to mũi thẳng. Tóc cắt ngắn ngang vai. Áo quần sạch đẹp không lôi thôi lếch thếch. Chỉ tiếc chưa nghe cách nói chuyện lần nào nên chả biết giọng nói có thỏ thẻ oanh vàng hay không. Nói chung là được.

Từ sau lần đó, tới chỗ luyện thi thằng Chánh cũng hay kể lể tâm tình cho anh em bạn bè nghe nên riết cái chuyện nó có đối tượng ai cũng biết. Tụi thằng Văn chẳng lấy gì làm bất ngờ. Chúng cho đó là chuyện bình thường sớm muộn gì cũng tới thôi, và còn xúi thằng Chánh hãy hùng dũng xông lên đánh nhanh đánh mạnh.

Nhưng Chánh ta còn ngần ngừ, một phần vì muốn tìm hiểu cặn kẽ đối tượng hơn để thủ thắng, và một phần là làm gì hắn có cơ hội để gặp cô nàng kia mà tính với toán.

Và mọi chuyện có lẽ sẽ tiếp tục dậm chân tại chỗ, nếu không có sự may mắn này…

Bữa đó như thường lệ, sau khi học xong giờ đầu ở lớp luyện thi, cả đám chúng tôi kéo xuống dưới sân cho thư giãn. Nhưng hôm ấy không biết ngẫu hứng thế nào mà tôi kéo thằng Chánh đi dạo tà tà dọc đường chơi. Lúc tới ngã tư cách đó vài trăm mét thì thấy có vụ đụng xe nhỏ. Hai đứa hiếu kỳ đứng lại xem một hồi, mãi tới khi gần giờ vào học lại mới nhớ bèn chạy thục mạng.

Đến nơi thấy quán xá vắng hoe, chắc hẳn đám bạn đã lên lầu vào học lại hết rồi. Hai đứa đang vội vã chạy cầu thang lên lầu thì thật bất ngờ tới lầu hai thấy cô nàng Phương của thằng Chánh đang đi ngược hướng xuống.

Hai đứa tôi đều ngạc nhiên, vì cô nàng đâu có học ở đây bao giờ. Tụi tôi là những “cựu chiến binh” nên biết mặt rất rõ những ai học ở đây. Có lẽ cô nàng mới đăng ký vào học chăng?

Nàng kia thấy chúng tôi cũng bất ngờ giây lát nhưng chẳng nói gì tiếp tục đi thẳng. Chánh coi bộ sững sờ ngơ ngác.

Khi chúng tôi đến lớp thì thầy đã vào đang thao thao giảng. Như vậy có nghĩa là chúng tôi đã trễ chút đỉnh, bèn rón rén vào tìm chỗ ngồi.

Nghe Chánh quay sang hỏi Văn xem nó biết gì không thì Văn chỉ cười, thì thào:

-Tụi nó mới đầu quân vào đông lắm!

Vừa nói nó vừa chỉ tay xuống phía cuối phòng.

Hai đứa kín đáo nhìn theo hướng tay Văn chỉ, thấy ba bốn cô nàng bên A2 đang ngồi phía sau. Tôi thắc mắc hỏi:

-Sao nhỏ của thằng Chánh lại về sớm vậy mày?

Văn lắc đầu khẽ đáp:

-Không biết nữa! Nó vừa vào chút là ra liền, chắc xuống văn phòng làm đơn từ.

Đang bàn tán thì thầy bước xuống chỉ tay nhắc nhở:

-Các trò chép bài đi, không nói chuyện riêng!

Tiếng ồn lập tức lắng xuống.

Chúng tôi nhìn nhau cười nghịch ngợm rồi lặng im chép bài không nói thêm nữa.

Lần học kế tiếp, cũng vào giờ thứ nhì giống hôm nay, nàng Phương của thằng Chánh vào học thật. Gặp chúng tôi cô ta cũng gật đầu chào nhưng chỉ nói chuyện với mỗi thằng Bảo, bởi lẽ thằng này có con bồ bên lớp đó, và hơn nữa hắn có cái miệng lưu loát nên quen biết rất nhiều đứa bên đó. Chỉ thấy hai đứa nó nói vài câu rồi ai về chỗ nấy.

Chánh dè dặt hỏi Bảo:

-Ê Bảo, tao muốn quen với Phương, mày thấy được không?

Bảo không nhìn qua, lừng khừng đáp:

-Phương hả?… Ồ, nó có bạn trai rồi!

Chánh có vẻ giật mình, hỏi gỡ gạc:

-Sao mày biết hả Bảo?

Bảo xẵng giọng:

-Không tin thì thôi, hỏi làm gì!

Hồi sau Bảo chợt lên tiếng nói thêm:

-Nhỏ đó tính tình được lắm, nhưng tao biết nó có người quen rồi. Mày nhảy vô làm gì nữa?

Chánh hỏi dò:

-Lớp mình có thằng nào hồi cấp hai biết nó không, hay có liên hệ gì cũng được?

Bảo ngẫm nghĩ rồi trả lời:

-Có thằng Hào đó! Mày hỏi thử xem!

(Phần sau đây là do Chánh kể lại với tôi…)

Hôm sau vào lớp tới giờ chơi là Chánh xuống tìm Hào liền:

-Ê Hào, mày biết Băng Phương bên A2 không?

-Biết chút đỉnh. Rồi sao, bộ mày để ý nó hả?

Chánh không trả lời mà hỏi lại:

-Nó có bạn trai rồi hả?

Hào nhún vai:

-Bạn trai hay không thì tao không dám chắc, nhưng tao biết nó chơi thân và hay đi lại với thằng Dương bạn cũ của tao chứ ai. Ngày nào nó cũng tới chở nhỏ về. Mày không thấy sao mà còn hỏi?

Chánh ngẫm nghĩ và tự biết lâu nay chưa hề để ý đến điều đó, bèn hỏi:

-Dương học trường nào?

-Bên Chi Lăng.

Chánh tiếp tục điều tra:

-Mày thấy nó sao? Ưu khuyết thế nào?

Hào bĩu môi lắc đầu:

-Cái mặt nó nhìn ghê lắm, lang beng tùm lum à! Nói chung ngoại hình thua mày đó.

Chánh sốt ruột:

-Thế còn tính tình, hắn có sở trường hay biệt tài gì không?

-Hồi đó về học lực thì nó chỉ tàm tạm, nhưng không hiểu sao lên cấp ba nghe nói nó lại xuất thần được đi thi tuyển tới cấp thành phố lận.

Hào ngừng một chút rồi như nhớ ra điều gì, kể tiếp:

-Thằng này là chúa dê. Đây có thể là điểm mạnh hoặc điểm yếu của nó, tùy đối tượng. Mày biết không, hồi mới lớp bảy hay tám mà nó đã dám đi cua gái tùm lum rồi, lại còn xem phim hạng nặng như điên nữa.

Chánh trợn mắt ngạc nhiên:

-Vậy sao Phương lại thích nó được?

Hào nhún vai thốt lên:

-Chuyện đó sao tao biết, lỡ nó khéo bưng bít thì sao? Hoặc là nhờ cái miệng. Nói trước cho mày biết thằng Dương có tài ăn nói lắm đó.

Chánh đang nghĩ ngợi thì đã nghe Hào tiếp:

-Ngay bây giờ hình như nó còn có thêm một hai con bồ gì bên trường nó. Hôm bữa chính tao thấy nó chở một nhỏ đi đâu đó… Nhỏ Phương không chừng cũng thích nó vì cái miệng rất dẻo của nó cho coi.

Chánh nghe xong những thông tin từ Hào thì trở nên bi quan, cảm thấy tình hình bất lợi cho hắn vô cùng. Chánh có ưu thế về ngoại hình, nhiều tài vặt, học cùng trường, và có thể sự chân thành. Nhưng Dương lại có ưu điểm đã quen cô nàng trước, tài ăn nói, và sức học. Không biết nàng Phương này sẽ chọn ai trong hai chàng Sơn Tinh Thủy Tinh thời hiện đại này! Tôi liên tưởng điều khôi hài đó và bật cười sằng sặc.

Nhiều buổi học về, Chánh đã âm thầm kiểm chứng thử và quả nhiên bắt gặp một anh chàng da đen đen có lang ben thường xuyên lui tới đưa đón Phương. Thậm chí buổi chiều ngay tại lớp luyện thi, anh chàng cũng hay đưa đón tới gần cổng.

Mỗi lần như vậy hai người vẫn đứng phía ngoài cạnh cây me nói chuyện nhỏ to một chút trước khi nhỏ Phương vào lớp. Xem thái độ bên ngoài thì hình như chỉ trong giai đoạn tìm hiểu thân hơn bạn bè một chút, nhưng không ai biết chắc thật sự đậm đến cỡ nào.

Bữa đó sau khi ngồi quan sát rất kỹ, Chánh vỗ đùi phấn khởi:

-Tao có cách làm quen Phương rồi!

Tôi tò mò:

-Sao? Làm sao hay vậy?

Hắn cười cười đầy bí ẩn, phẩy tay:

-Từ từ sẽ biết, nói trước mất linh!

Tôi chẳng rõ toan tính của hắn ra sao nữa, chỉ biết từ bữa đó Chánh thường xuyên lân la với thằng Bảo cò kè tiếp cận nói chuyện với nhỏ Phương. Có lẽ sau cái hôm cắm trại cô nàng cũng có ấn tượng tốt với cái anh chàng có khiếu hoạt bát và rất nhiều ngón nghề hấp dẫn lôi cuốn rồi, nên bây giờ nói chuyện cũng dễ “bắt”. Phải công nhận chẳng bao lâu, Chánh nhà ta đã khéo léo thiết lập được một sự giao hảo khá tốt với cô nàng.

Tất nhiên bọn tôi khen ngợi hắn hết lời, vì bước đầu mà đã gặt hái được như vậy là thuận tiện rồi không phải ai cũng làm được. Nhờ vậy thằng Bảo cũng được hưởng lộc ké, được Chánh bao gỏi ăn trường kỳ.

Thấy chuyện thằng Chánh cũng hấp dẫn gay cấn, với lại nó cũng là bạn thân nên tôi theo dõi khá sát như phóng viên chiến trường. Chánh cũng rất hứng thú kể đông kể tây nên vào lớp hai thằng có lúc nào rảnh là tụm đầu xầm xì to nhỏ, thỉnh thoảng lại phá lên cười như nắc nẻ.

Trân Châu ngồi bên thấy hành vi hai đứa tôi chắc cũng thắc mắc, nhưng nàng chỉ quay sang nhìn một cái rồi không để ý đến nữa.

Một lần trong lúc vui tôi vỗ vai nó hỏi thăm:

-Ê Chánh, mày coi bộ sắp thành công rồi hả?

Hắn xoa cằm rề rà kể:

-Mới thành công bước một thôi. Coi bộ anh chàng Dương kia cũng chẳng tha thiết gì với Phương đâu, chỉ quen nhỏ làm “của dự bị” thôi. Còn cô bồ ruột của anh chàng ở bên trường hắn đó.

Sao nó biết mấy cái chuyện này hay vậy cà? Quả nhiên khi ai đó đang bơi trong bể ái tình thì họ hệt như những thám tử, mọi tin tức về đối tượng hoặc đối phương đều nắm bắt nhanh chóng và rõ rành rành.

Hôm đó sau khi xong giờ cuối ở lớp buổi chiều thì trời sập tối sớm. Mây đen kéo đầy trời. Cả đám định ra về thì Chánh rủ:

-Khoan về tụi bây, đi ăn phở không?

Mọi người trố mắt ngạc nhiên khoái chí. Văn reo lên:

-Chu choa, hôm nay trúng số được thằng Chánh bao sao ta!

Văn nói thế, nhưng ai cũng hiểu đó chỉ là nói đùa. Chánh đề nghị vậy thôi, còn tụi tôi phải biết điều. Đâu ai nỡ lợi dụng và bóc lột thêm một “nạn nhân” của thần tình ái. “Ngân lượng” của nó đã tiêu hao nhiều rồi còn đâu mà đòi bao cả nhà. Tế nhị và hiểu biết nhau là ở chỗ đó.

Tôi thấy lạ đoán Chánh có chủ ý, hỏi nhỏ:

-Sao lại muốn vào tiệm phở?

Chánh ghé miệng thầm thì:

-Tao để ý những bữa nào chàng Dương kia sang rước nàng Phương này thì anh ta có lẽ cũng vừa đi học về nên có mang theo cặp giỏ. Địa điểm đưa đón nằm xéo chút trước quán phở. Vào tiệm phở tao có thể mời cô ta vào trong lúc chờ để làm quen nói chuyện. Để lát nữa sẽ biết!

Cả đám kéo vào quán phở. Muỗng nĩa và đũa khua lóc cóc thật vui tai. Quả nhiên thấy nhỏ Phương đứng xéo xéo bên ngoài.

Chánh gọi:

-Phương ơi, chờ bạn hả? Vô đây ngồi uống nước đợi luôn cho tiện!

Phương nghe tiếng gọi, dáo dác quay lại nhìn thì thấy cả đám tụi tôi ngồi trong tiệm phở. Chắc cô ta cũng lấy làm lạ sao thường ngày chúng tôi về ráo mà hôm nay lại chơi sang ngồi bàn. Cô ta chỉ lưỡng lự đứng yên không trả lời.

Lúc đó Bảo bèn trợ lực:

-Vô ngồi đi Phương, bạn trong lớp không mà! Coi chừng cũng sắp mưa bị ướt đó!

Lời đe dọa quả nhiên có hiệu lực nhanh chóng. Cô ta thủng thỉnh bước vào quán gật đầu cười nhẹ chào.

Chẳng biết vô tình hay cố ý mà chiếc ghế trống lại nằm cạnh thằng Chánh.

Hắn quay sang niềm nở:

-Phương ăn phở luôn nhé?

Cô nàng lắc đầu, ngại ngùng:

-Thôi cám ơn Chánh! Phương uống nước được rồi.

Chẳng cần hỏi ý kiến, Chánh gọi chủ quán:

-Cho xin ly nước xí muội!

Người chủ đứng sau quầy gật đầu rồi vội vàng lấy đá làm nước.

Phương cười dè dặt hỏi:

-Hôm nay sao mấy bạn sang quá vậy?

Chánh đang ú ớ không biết tìm lý do gì nói cho xuôi. Đang lúc nguy cấp thì Bảo lên tiếng đỡ đòn giùm:

-Nói thật là bọn này tính đi xem phim luôn chưa về nhà, nên mới ăn phở.

Công nhận thằng này liếng thoắng nhanh trí thật. Cô nàng lặng thinh chẳng hỏi nữa, nhưng tin hay không lại là một chuyện khác.

Phở chưa kịp bưng ra thì đột nhiên Chánh đá nhẹ chân tôi dưới bàn làm dấu. Tôi hiểu ý liếc nhìn ra đường thì thấy anh chàng mặt có lang ben vừa chạy xe trờ tới. Bấy giờ bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi. Bầu trời đen ngòm vì mây đen kịt che phủ. Hôm nay anh ta chắc kẹt chuyện gì nên đến khá trễ so với thường lệ, đưa mắt nhìn ngang dọc tìm kiếm.

Chợt thấy Phương đang ngồi với đám tụi tôi trong quán, anh ta khẽ nhíu mày, mặt sắt lại, khuôn mặt ngăm đen lại càng đen hơn có lẽ do tức giận. Chỉ thấy anh ta ngần ngừ vài giây rồi cho xe chạy luôn.

Sự việc xảy ra quá nhanh và bất ngờ ngoài dự tính. Phương không kịp thấy nhưng Chánh đương nhiên đã thấy và cũng rất hoang mang chẳng hiểu sao Dương lại bỏ đi.

Hắn quay sang hớt hải:

-Anh bạn hay đón Phương mới tới nhưng không hiểu sao lại đi luôn rồi!

Chánh vừa nói vừa đưa tay chỉ ra đường.

Phương vội vàng bỏ chiếc muỗng khuấy nước đang cầm trên tay, chạy ra gọi lớn:

-Dương, anh Dương!

Nhưng Dương đã chạy đi xa mất. Phương quay lại bàn với mái tóc ướt vì mưa, mặt đỏ hừng, có lẽ do xấu hổ lẫn tức giận vì hành động của Dương. Bây giờ vừa bị ướt lại không về nhà được. Cô ta chắc đang giận lắm, làu bàu nói trổng một mình:

-Người gì đâu mà hở cái là giận!

Chánh quay sang quan tâm:

-Anh đó có gì giận Phương sao?

Phương lắc đầu, cộc lốc:

-Có biết gì đâu nào!

Cả đám im lặng giây lát vì thấy cô nàng đang nóng giận. Nghe Bảo điềm đạm sắp xếp:

-Bây giờ trời cũng tối lại mưa nữa. Thôi ăn xong mình về đi, lần khác hãy đi xem phim. Tao cũng phải có chút việc. Chút nữa Chánh đưa Phương về giùm nghen!

Trong đám chúng tôi lúc này Phương quen lâu với Bảo nhất, rồi gần đây là với Chánh. Còn tôi với thằng Văn chỉ là sơ giao. Cho nên với tình hình hiện giờ Chánh là người đưa cô nàng về là hợp nhất. Tôi và Văn cũng có thể giúp chuyện đó, nhưng cô ta không quen biết sẽ rất mất tự nhiên.

Tôi suy đoán nếu chàng Dương kia quả thật có cặp bồ với Phương, mà lại bắt gặp cô ta ngồi với đám tụi tôi thì bực mình là điều có thể hiểu được. Chắc anh ta cho là cô này lăng nhăng quen thêm một thằng trong bọn tôi rồi. Tuy nhiên anh ta rõ ràng đã xử lý hơi nông nổi, giận quá mất khôn. Ai lại bỏ bạn gái ở lại dưới trời tối đen mưa gió thế này?

Chắc hẳn anh ta đinh ninh là một đứa trong đám chúng tôi sẽ đưa cô ta về giùm. Điều đó tất nhiên đúng, nhưng làm như vậy tự anh ta đã gây một dấu ấn rất xấu đối với Phương rồi.

Mà thật tình xét ra bản thân Dương, nếu đúng như những gì Hào nói, cũng lăng nhăng đâu có tốt lành gì mà đòi hỏi người ta này nọ. Hắn chơi trò bắt cá hai ba tay thì bây giờ dù cho có bị đúng như vậy cũng là lẽ công bằng vay trả trả vay thôi.

Chẳng biết sau đó hai người họ giận dỗi và làm hòa nhau thế nào, mà anh chàng Dương kia tuy vẫn tiếp tục đón nhỏ Phương về bình thường nhưng tần số giảm đi hẳn.

Kể từ hôm đó không thấy thằng Chánh kể lể gì nữa chuyện làm quen với nhỏ Phương của nó. Đôi khi tôi có tò mò hỏi thì hắn chỉ cười cười đáp loanh quanh đây đó, có vẻ bí mật giấu giếm.

Sau một thời gian thì hắn cũng tự thú đã quen được cô nàng. Mà không tự thú cũng không được, vì ai cũng thấy rõ như ban ngày khi hắn và cô ta đi đâu cũng đi chung, nhưng bằng cách nào thì chỉ có hắn biết.

Sau này Chánh có kể lại vắn tắt là Phương cuối cùng đã biết được chàng Dương kia không thật lòng với cô ta, hình như là thông qua một người bạn cũ đang học chung trường với Dương. Hai người lẳng lặng chia tay chẳng trống chẳng kèn, nhưng có lẽ đối với Phương sự hụt hẫng lớn hơn. Như vậy có thể gọi cô nàng đã nếm qua sự dối gian từ quá sớm trong cuộc đời tình cảm của mình.

Nhưng biết đâu đó lại là cái may mắn cho cô ta, vì ít ra nhận biết chân tướng của người ta khi tay chưa nhúng phải chàm. Ở lứa tuổi này, cái ranh giới giữa tình bạn và tình yêu dường như mong manh và mơ hồ hơn bao giờ hết. Hợp cũng dễ mà tan cũng rất nhanh.

Từ đó, tới giờ ra chơi nếu nhìn qua bên kia hành lang lớp A2, người ta sẽ thấy một tà áo dài đứng đợi. Và từ bên lớp A1 sẽ có chàng thanh niên tên Chánh đi đến tìm. Hai người nói cười tíu tít vui vẻ rồi cùng xuống… căn-tin. Đến lúc tan trường cũng lại thấy một đôi bạn áo trắng chở nhau hớn hở ra về. Thật là đẹp và lãng mạn cứ như một bài thơ vậy!

Tôi đứng nhìn họ quấn quít bên nhau mà chợt thấy vui lây. Thì ra cuộc đời vẫn còn những khoảnh khắc rất đẹp và thi vị. Cứ nhìn thằng Chánh bây giờ lúc nào mặt mày cũng tươi rói thì đủ biết hắn yêu đời vô cùng. Có lẽ tình yêu đã làm cho người ta thêm tươi vui và hạnh phúc, mặc dù xung quanh còn đầy rẫy những nỗi lo âu phiền muộn.

Cứ nghĩ vẩn vơ rồi không hiểu tự lúc nào tôi bỗng cảm thấy mình lẻ loi cô đơn quá! Ôi, Trân Châu của tôi đâu rồi? Tôi phải đi tìm nàng mới được!

☘︎