← Quay lại trang sách

Chương 4

Thế là chúng tôi đã hòa nhịp vào cuộc sống mới tại thành phố này, cách nhà hơn sáu mươi cây số. Khuôn viên trường ở đây lớn hơn chỗ trước nhiều, đi từ ngoài đường vào đến trung tâm cũng đã khá xa. Được một cái là họ trồng cây nhiều và rất đẹp, đi theo con đường dài giữa những hàng cây xanh chẳng khác gì đi dạo trong công viên rất nên thơ, nhờ vậy mà đoạn đường coi xa mà lại hóa gần.

Những ngày đầu chưa quen, Duy Khải hẹn gặp tôi ngay bùng binh tại trung tâm trường rồi đưa tôi đến tận cửa giảng đường hết sức chu đáo, giống như lúc mới vào ở trường cũ vậy. Sau đó khi đã quen, với lại không muốn nhọc sức anh, tôi nằng nặc đòi đi một mình dù anh vẫn muốn đưa đi mỗi ngày.

Tôi nhỏ nhẹ bảo anh:

-Duy Khải, anh cũng phải lo cho bài vở công việc của anh nữa. Em đã quen và đi một mình được. Anh cứ an tâm!

Khu ký túc xá của anh khá xa chỗ tôi ở, lại bị ngăn bởi một đường xa lộ nên qua lại thăm viếng nhau không phải là chuyện dễ dàng gì. Thành ra chúng tôi chỉ gặp tại sân trường hoặc thư viện.

Tôi được biết hai cô bạn cùng phòng trọ là Thùy Linh và Ngọc Mai. Thùy Linh học trước tôi một năm khoa Vật Lý, hơi đầy đặn và ít nói, chủ yếu thích đọc sách. Còn Ngọc Mai cũng mới vào giống tôi nhưng là dân địa phương thành phố này. Cô học khoa ngoại ngữ, có cá tính rất sôi động và nói cười luôn miệng, lại thích đùa giỡn.

Giữa hai người thì hình như tôi hợp với Thùy Linh hơn, vì có lẽ cả hai đều không hiếu động bay nhảy bằng Ngọc Mai. Bù lại Ngọc Mai là tác nhân làm căn phòng luôn sống động và đầy tiếng cười.

Cô hỏi tôi, mặt sáng rỡ:

-Trân Châu nè, trường cũ của bồ thế nào, và bồ thấy trường này có khác gì không? Có thích hơn không?

Tôi thoáng ngạc nhiên tự hỏi sao cô biết tôi chuyển từ trường khác đến mà hỏi vậy. Nhưng rồi tôi suy nghĩ và hiểu ngay. Có lẽ họ đã được trường thông báo gần đây về việc sát nhập số sinh viên từ khuôn viên phía Nam do tai nạn hóa chất, bây giờ thấy tôi xuất hiện đăng ký vào nhà trọ trễ hơn mọi người nên suy đoán ra vậy chứ gì.

Tôi ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp thật tình:

-Nói thiệt với Mai mình chỉ mới vào học ở bên đó có một tuần, còn ở đây thì cũng mới vào nên hông rõ lắm để so sánh.

Ban đầu khi biết Thùy Linh học trên lớp, tôi gọi cô bằng chị xưng em, nhưng cô gạt đi bảo:

-Bạn bè chung phòng mà chị em cái gì, dẹp, dẹp! Gọi tên hết cho thân nhe! Không chừng mai mốt thân quá rồi mày tao luôn đó!

Ngọc Mai lại lên tiếng:

-Bồ đang học khoa gì vậy Châu?

Tôi thành thật thổ lộ:

-Mình học Sinh Hóa và công nghệ y học.

Thùy Linh đang đọc sách nghe vậy dừng đọc ngước nhìn lên, còn Ngọc Mai nhướng mày xuýt xoa:

-Hai khoa cùng một lúc hả? Dữ vậy đó!

Tôi phì cười đáp tự nhiên:

-Tại vì mình thích cả hai, lại ráng đèo bòng. Hổng biết có theo nổi hông nữa!

Ngọc Mai bèn say sưa kể:

-Hồi trước ông anh họ mình cũng học hai khoa. Ổng học trước mình… để coi… đâu chắc cũng năm sáu khóa gì đó. Lúc đó ổng muốn học về mỹ thuật công nghiệp và hội họa. Ổng cũng thích cả hai không biết lấy cái nào bỏ cái nào, nhưng mình nghe ổng nói nếu đã đóng đủ học phí toàn phần cho một khoa, thì khoa thứ nhì không phải trả thêm học phí. Đó là lý do ổng ôm luôn cả hai. Điều đó bây giờ còn đúng không Châu?

-Vẫn còn đó Mai - tôi đáp.

Thùy Linh bây giờ mới bình luận:

-Nếu người ta cho học miễn phí ngành thứ nhì như vậy, ai có sức học nổi thì tội gì không ráng! Nhưng mình thì chẳng dám đâu. Ôm nặng quá lỡ rớt cả hai ngành thì mất cả chì lẫn chài.

Thùy Linh nói cũng có cái lý của cô. Bây giờ tôi mới biết sợ, nhưng đã lỡ rồi thì phải ráng thôi chứ biết làm sao hơn.

Sau khi quen nhau một thời gian, hình như một trong những điều đầu tiên hai cô bạn cùng phòng muốn tìm hiểu là điều tra đời sống tình cảm của tôi. Con gái mà, nhiều chuyện một chút là chuyện thường.

Ngọc Mai mở màn ngay bằng một cách rất trực tiếp không vòng vo:

-Ê Châu, bồ dễ thương kiểu này chắc chắn khối anh theo. Mình thấy nhiều tên cứ nhìn lén bồ hoài đó. Có người yêu chưa? Là ai vậy? Khai ra mau!

Nói xong cô nàng cười hinh hích.

Tôi không có tính tò mò chuyện của người khác hoặc nói nhiều về chuyện riêng của mình hoặc bất cứ ai, nghe cô hỏi vậy bèn tìm cách pha trò, cười cười khẽ hất mặt lên đáp kiểu cà bơn:

-Người yêu hả? Mình đang yêu tới mấy người lận. Oai không?

Ngọc Mai giương to đôi mắt, miệng há ra, sau đó ôm mặt ré lên cười:

-Linh, bồ nghe chưa? Con Châu nó có một lúc mấy người yêu luôn kìa!

Thùy Linh đang đọc sách nghe vậy bèn quay sang nhìn như nghiên cứu tôi rất kỹ lưỡng một lúc, rồi cô gật gù nói như phân tích với Ngọc Mai:

-Phải không đó?… Để xem, khuôn mặt nhìn đẹp, nhưng chẳng có tí nét gì giống dân quậy phá dám bồ bịch lăng nhăng. Nói chung là nhìn hiền! Có thể chưa có ai được lọt vào mắt xanh của nhỏ cũng không chừng.

Ngọc Mai không thể nhịn được tò mò:

-Là ai vậy? Nói tụi mình nghe đi! Bảo đảm không ai biết ngoài nguyên trường mình vào ngày mai.

Nói xong cô ôm bụng cười sằng sặc chảy cả nước mắt nước mũi.

Tôi làm vẻ mặt nghiêm túc, đưa bàn tay lên vừa đếm vừa ỡm ờ:

-Thì nè, mình yêu mẹ nè, yêu ba nè, và cả em mình nữa. Ba người luôn!

Nói xong tôi nghiêng đầu nhìn bạn cười mỉm chi.

Ngọc Mai ồ lên một tiếng ra vẻ thất vọng ghê gớm.

Thật ra tôi không có ý định giấu giếm gì chuyện tôi và Duy Khải yêu nhau. Chẳng qua thấy Ngọc Mai nghịch quá nên muốn đùa lại cho vui, với lại tôi nghĩ trước sau gì họ cũng biết thôi nên cũng chẳng cần nói sớm làm gì.

Và quả nhiên chỉ sau đó đâu khoảng vài tuần, Ngọc Mai đã tìm ra manh mối để khám phá ra “bí mật” của tôi. Theo Duy Khải kể lại với tôi sau này, hôm đó là ngày cuối tuần, anh ghé qua ký túc xá nữ để trả tôi vài cái đĩa nhạc anh mượn hôm trước, và sẵn dịp rủ tôi đi ăn chè cháo gì đó cho vui. Chẳng may hôm đó tôi phải đột xuất vào thư viện tìm một ít tài liệu nên không gặp được.

Lúc anh gõ cửa thì Ngọc Mai ló đầu ra:

-Oái, con trai Linh ơi!… Ông ở đâu chui ra vậy?

Duy Khải thấy không phải tôi ra mở cửa mà lại là một cô gái lạ hoắc, thì đoán là bạn cùng phòng với tôi rồi. Anh hơi bất ngờ với câu chào đón hơi “dở hơi” của Ngọc Mai, bèn cố tình chọc lại:

-Ở trong bụng mẹ tui chui ra chứ còn đâu nữa.

Ngọc Mai quay lại lườm lườm:

-Vậy ông cần tìm ai?

Duy Khải đưa tay lên làm bộ suy tính, lẩm bẩm cố ý cho Ngọc Mai nghe:

-Hồi nãy cô gọi một người tên Linh. Tôi chẳng quen ai tên Linh, và tôi cũng không quen cô, như vậy người tôi cần tìm phải là người còn lại rồi. Đúng chưa nhỉ?

Ngọc Mai không chịu buông tha, cô hất mặt lên:

-À vậy là hiểu rồi. Ông là gì của bạn tôi mà tới đây tìm nó?

Anh khoát tay:

-Là gì đâu có quan trọng. Điều quan trọng là tôi cần gặp cô ấy. Cô làm ơn giúp giùm đi!

Ngọc Mai vẫn lém lĩnh nhất quyết trêu chọc tiếp:

-Nè, ông nghĩ kỹ đi! Bạn ông có chân biết đi đúng không, và cũng có tai để nghe ông kêu hồi nãy. Nếu nãy giờ ông không thấy nó đâu thì ông tự hiểu đi nhe!

Anh gật gù cười cười rồi phẩy tay:

-Thôi tôi hiểu rồi! Mất cả buổi nói chuyện với cô cuối cùng coi như mất công hen. Dù sao cũng cám ơn cô. Bye nhe!

Nói xong anh bước xuống cầu thang ra về. Ngọc Mai chưa kịp nói gì thêm thì anh đã chạy xuống lầu mất tiêu.

Chiều hôm đó tôi vừa về tới, Ngọc Mai đã chộp ngay lấy kể lể:

-Hồi sáng có ông nào tới tìm bồ đó. Nói chuyện cà rỡn lắm kia!

Tôi điềm nhiên hỏi lại một cách khôi hài:

-Bộ ổng già lắm sao? Chống gậy chưa?

Ngọc Mai nguýt một cái:

-Chừng hai chục thôi, nhưng khó chịu y như một ông già.

Tôi thắc mắc:

-Có nói tên gì hông?

Ngọc Mai cắn môi ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ như cố nhớ lại thái độ lúc nãy của Duy Khải, rồi cô tặc lưỡi:

-Có kịp hỏi gì đâu thì ông ta chạy mất tiêu rồi.

Tôi nghe vậy nhíu mày nghĩ ngợi vài giây. Ở đây tôi đâu quen ai đủ thân đến độ phải tìm tới nhà, trừ Duy Khải. Vậy rất có thể là anh, nhưng tôi không dám quả quyết. Cũng có thể một gã con trai si tình nào tới thả dê không chừng.

Nghĩ vậy tôi trả lời cho qua:

-Vậy chắc hổng có gì quan trọng đâu Mai. Nếu có thì người đó sẽ quay lại thôi lo gì.

Nhưng Ngọc Mai vẫn không chấm dứt, tra hỏi tiếp:

-Nhưng thật ra anh ta là ai vậy?

Tôi lắc đầu chép miệng:

-Mình đâu có gặp anh ta thì sao biết chắc là ai mà nói đây.

Ngọc Mai không nói gì nhưng có lẽ trong bụng đã bắt đầu hơi nghi nghi. Môi cô nở một nụ cười bí hiểm.

Một buổi nọ, tôi vào thư viện mượn sách thì gặp Duy Khải đang đánh bài viết của anh trên máy vi tính trong đó. Gặp tôi anh rất mừng, cười hớn hở nắm tay tôi kéo ra một nơi vắng đằng sau thư viện, ríu rít bảo:

-Sao hôm nay hên gặp được em bất ngờ vậy? Nhớ em quá chừng nè. Lại đây cho anh nói chuyện chút đi!

Tôi trong lòng cũng rất vui khi được gặp anh bất chợt, nhưng sợ anh đang làm việc bỏ máy vậy, lát nữa trở lại người ta dùng hết thì không có máy mà làm.

Tôi bèn ngần ngại hỏi nhỏ:

-Anh đang viết bài mà? Bỏ ra đây nói chuyện vậy có sao hông? Hổng sợ mất máy hả?

Anh phẩy phẩy tay tỏ ý không quan trọng:

-Không sao đâu! Anh lưu giữ lại trong đĩa rồi. Nói vài câu chẳng ai chiếm máy nhanh vậy đâu, mà nếu bị chiếm rồi thì tìm máy khác mấy hồi.

Lúc đó Ngọc Mai cũng tình cờ từ thư viện đi ra ngang qua đó, bắt gặp hai đứa tôi đang nói chuyện. Ba người gặp nhau, Duy Khải và Ngọc Mai đều bất ngờ nhận ra cái người “khó chịu” đã gặp tại khu ký túc xá nữ hôm nọ.

Ngọc Mai kinh ngạc kêu lên:

-Thì ra lại là ông…!

Tôi bèn giới thiệu:

-Anh Khải, đây là Ngọc Mai bạn chung phòng trọ với em. Mai, đây là bạn mình Duy Khải.

Anh thoáng chút ngỡ ngàng nhưng cũng lịch sự gật đầu chào Ngọc Mai. Cô cũng cười cười chào lại rồi bỏ đi.

Tối hôm đó tại phòng trọ, Ngọc Mai ra sức điều tra tôi từng li từng tí:

-Sao, bây giờ bồ tiết lộ cho tụi này biết đi! Nói thiệt đi hắn là gì của bồ nè? Không được giấu à nghen!

Tôi gãi đầu tỏ vẻ khổ sở:

-Thì hồi sáng mình đã giới thiệu với bồ rồi mà, là bạn mình.

Ngọc Mai cười cười nheo mắt hỏi lại, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ trêu chọc:

-Chỉ bạn đơn thuần vậy thôi sao?

Tôi nhấm nhẳng:

-Bạn thân từ hồi học cấp ba. Được chưa?

Ngọc Mai nằm bật ra nhìn lên trần nhà, vừa cười vừa làm bộ như đang tự sự:

-Bạn từ cấp ba thôi mà đứng nói chuyện riêng kín đáo, lại còn xưng hô “anh, em” ngọt xớt và nắm tay nhau nữa chứ… hí hí… Chỉ có con nít mới tin!

Rồi cô nghiêng người quay sang nhìn tôi nói tiếp:

-Có gì thì nhận cho rồi bồ ơi! Bọn mình không bắt cóc chàng của bồ đâu mà sợ. Nếu đúng thì bữa nào mời ảnh tới chơi. Mình không làm khó đâu!

Nãy giờ Thùy Linh nằm yên đọc sách nhưng vẫn chú ý cuộc đối thoại giữa tôi và Ngọc Mai. Bây giờ nghe Ngọc Mai nói vậy chỉ quay qua hỏi ngắn gọn như để kiểm chứng:

-Phải không Châu?

Đến lúc này tôi thấy cũng chẳng cần gì mà giấu nữa, chỉ ngại Ngọc Mai thích chọc ghẹo rồi rêu rao khắp nơi phiền phức mà thôi, bèn gật đầu thừa nhận:

-Ừ, anh ấy là người yêu của mình đó. Bằng lòng chưa cô nương?

Không biết Ngọc Mai nghĩ thầm gì trong bụng mà chỉ thấy cô mỉm cười tinh quái chẳng nói gì thêm. Cũng hy vọng cô nàng thấy tôi có vẻ khép nép kín đáo nên muốn biết cho được để thỏa tính tò mò của mình thôi mà không có dụng ý gì.

Thật ra sinh viên đại học yêu đương có bạn trai bạn gái là chuyện hết sức bình thường chẳng có gì gọi là quá đáng. Cũng vì vậy mà tôi đoán biết Ngọc Mai và Thùy Linh đều đã có người yêu, và quả nhiên thỉnh thoảng thấy mấy anh đó ghé qua đây thăm các cô.

Lúc đầu tôi cũng lịch sự ra chào hỏi, nhưng dần dà thấy anh bạn của Linh hay lén lén nhìn trộm mình, để tránh sự hiểu lầm nghi kỵ mất tình bạn bè, tôi tìm cách thoái thác lánh mặt mỗi khi anh ta tới.

Từ đó tự nhiên tôi không có ấn tượng tốt về người yêu của Thùy Linh. Có cái gì đó mách bảo tôi anh ta là loại người không đứng đắn trong vấn đề tình cảm. Anh ta hay tìm cách hỏi bóng gió để tìm hiểu về tôi. Chẳng hạn như một lần nọ nhân có ngày lễ được nghỉ giữa tuần, anh ta đến đón Thùy Linh đi chơi tối hôm trước. Ngọc Mai cũng đã đi trước đó một chút, nên chỉ còn lại một mình tôi bèn viện cớ nhức đầu nằm trốn ở phòng trong khi biết anh ta đến.

Nằm im thin thít như đã ngủ, tôi nghe anh ta hỏi Linh ở phòng ngoài:

-Hai cô bạn của em đi chơi hết luôn rồi hả Linh?

Thùy Linh thật tình trả lời:

-Ngọc Mai mới đi với bạn nó hồi nãy, còn nhỏ Châu thì không khỏe nằm trong buồng rồi.

Giọng anh ta ngon ngọt:

-Cả phòng ai cũng đi chơi, còn có một mình cổ ở nhà. Sao em và Mai không tìm xem ai được giới thiệu cho cổ một anh bạn?

Nghe tiếng Thùy Linh cười rũ rượi:

-Trời ơi, nó đẹp mê ly như vậy, con trai để ý theo đuổi nó xếp hàng chắc cũng phải vài tá! Anh lo chuyện bò trắng răng không!

Tiếng anh ta lại vang lên ra vẻ rất sửng sốt:

-Vậy sao? Nhiều người theo đuổi như vậy mà cổ chưa có ai mà phải ở nhà một mình sao?

Linh lại thành thật:

-Nó cũng có người yêu rồi đó chứ. Chẳng qua tánh nó ít ra ngoài nên ở nhà thôi.

Thùy Linh vô tư không nhận ra dụng ý đen tối của anh chàng đang muốn điều tra về tôi một cách khéo léo mà thôi. Tôi e ngại giùm cho cô nhưng thật không tiện nói ra những điều này với bạn chút nào. Suy cho cùng, tôi đâu có tiếp xúc với anh ta bao nhiêu thì làm sao hiểu anh ta bằng Thùy Linh được. Nói ra chẳng bằng chẳng cớ, không khéo người ta nghĩ mình vô duyên nhiều chuyện. Cũng cầu mong là linh cảm của tôi sai lần này!

Từ ngày chuyển qua trường mới này, tôi và Duy Khải vẫn thường xuyên gặp nhau vào giờ ăn trưa. Hai đứa hay ngồi trên bục đá phía sau giảng đường khoa sinh hóa nơi tôi học, hoặc bên hông thư viện. Chúng tôi hỏi han việc học của nhau, cùng động viên nhắc nhở nhau học thật tốt. Chúng tôi yêu nhau nhưng hết sức trong sáng và không khác gì một đôi bạn học thân, chỉ có cái khác là… biết ghen! Nghĩ cũng mắc cười ghê!

Hôm nay gặp nhau ở giờ trưa như thường lệ, đang ăn nửa chừng bỗng anh vui vẻ thông báo với tôi:

-Trân Châu, anh vừa xin được một việc bán thời gian làm phụ giúp trong thư viện, mười tiếng một tuần.

Tôi nhìn anh lo ngại:

-Anh đang học chương trình cấp tốc nặng như vậy, mà còn làm thêm nữa. Có đủ thời gian học bài hông anh?

Anh cười xòa khoát tay:

-Đủ chứ sao không em! Em xem, anh ngoài đi học thì về phòng trọ, không vui chơi đàn đúm với bạn bè, đâu làm gì khác mà mất thời gian.

Ngừng một chút rồi anh háy mắt cười tinh quái:

-Có điều… ít có thời gian đưa em đi đâu chơi thì cũng tiếc thiệt!

Tôi mỉm cười nhìn ra xa bồi hồi. Hàng cây dọc con đường mòn sau lưng giảng đường này đẹp thật. Ngồi đây gió mát rười rượi giữa buổi trưa nắng đẹp thật là tuyệt vời. Tôi hiểu điều anh muốn nói. Khi yêu ai cũng muốn có thời gian bên nhau, những lúc hẹn hò đi chơi như vậy là ước nguyện chính đáng và là một cái gì đó rất đẹp trong tình yêu.

Nhìn anh tôi dịu dàng thổ lộ:

-Em cũng tiếc vậy! Thôi khi nào có dịp rảnh mình sẽ đi chơi. Còn nếu không, được gặp nhau nói chuyện thế này, em cũng hạnh phúc lắm rồi!

Anh gật đầu, trầm giọng:

-Anh hiểu chứ! Miễn em không buồn tủi vì chuyện đó là anh yên tâm rồi.

Tôi cố làm cho anh nhẹ lòng:

-Anh chăm chỉ lo cho tương lai như vậy, em rất hãnh diện chứ sao lại buồn tủi.

Anh cười nhẹ, nhìn tôi rồi lại nhìn ra phía xa ngoài đường, giọng êm dịu:

-Tại bây giờ em sống chung với các bạn cùng phòng, nó khác với lúc xưa. Nếu họ có bạn đưa đón đi chơi trước mặt, mà em lại cô đơn thui thủi vì anh quá bận, anh sợ điều đó sẽ làm em tủi thân với bạn bè. Anh không muốn làm em buồn!

Anh thật tốt và luôn nghĩ đến tôi! Trong khi lo chú tâm học hành làm việc để xây dựng sự nghiệp và lo cho tương lai hai đứa, anh vẫn quan tâm cái cảm xúc cô đơn và tủi thân với bạn bè của người yêu. Sức người thật khó làm chu toàn tất cả mọi việc cùng một lúc như vậy. Tất nhiên làm sao tôi có thể thờ ơ với tấm lòng và vô tâm trước sự vất vả của anh được.

Nghĩ vậy tôi trấn an anh, thật chân tình:

-Mỗi người có một cuộc sống, một hoàn cảnh khác nhau. Em không buồn tủi vì những chuyện như vậy đâu. Anh yên lòng nha!

Rồi tôi nghiêng đầu nhìn anh cười chúm chím, trêu chọc:

-Trừ khi… anh có cô bạn nào khác mà hổng có thời gian cho em, lúc đó em mới buồn tủi!

Anh phì cười, rồi chợt nhìn tôi nghiêm nghị:

-Trân Châu, đừng đùa như vậy nghe cưng. Không nhớ em là…

Tôi cười cắt ngang lời anh:

-Là một nửa của anh rồi chứ gì?

Anh phá lên cười lớn đáp một cách khôi hài:

-Giỏi dễ sợ! Cho em gỡ điểm lại cho câu hồi nãy bị mất điểm đó.

Hai đứa cười khúc khích thật vui nhộn. Hên là chả có ai đi ngang qua lúc đó, không thôi họ tưởng chúng tôi bị tửng quá!

Vui đó, nhưng lúc về tôi lo cho anh quá chừng! Học đã nhiều còn làm thêm nữa, tôi sợ anh kiệt sức chịu không nổi. Tôi biết anh muốn kiếm thêm thu nhập để tự lo cho bản thân phần nào và phụ giảm nhẹ gánh nặng cho gia đình. Đức tính chịu khó siêng năng và biết nghĩ đến gia đình như thế làm tôi cảm kích và càng thương anh hơn.

Duy Khải của tôi không có điều kiện vật chất bằng những chàng trai con nhà khá giả muốn dạm hỏi tôi trước đây, nhưng anh có một tình yêu sâu sắc chân thành dành cho tôi, tính chịu thương chịu khó, có ý chí lo cho tương lai và tôn trọng tôi hết lòng.

Anh là một chàng trai hiếm hoi tôi biết mà luôn đề cao nam nữ bình đẳng. Hồi còn ở trung học, anh đã ủng hộ và cho tôi niềm tin mình có thể đạt được thành tích cao nhất. Cái thứ hạng nhất lớp thật ra không có ý nghĩa gì nhiều với tôi, nhưng nó chứng tỏ tôi có thể đạt được thứ hạng cao nếu mình cố gắng. Anh không có tính nhỏ mọn đố kỵ như ông lớp trưởng Thương, người mà luôn xem thường khả năng học hành của đám con gái chúng tôi lắm. Duy Khải đáng yêu đáng trọng như vậy, tôi còn mong đợi gì hơn ở một người đàn ông của đời mình nữa!

Đâu chừng một tuần sau, anh lại khoe:

-Trân Châu ơi, anh mới kiếm được việc làm gia sư đó!

Tưởng anh chán công việc trong thư viện muốn kiếm việc mới hoặc việc gia sư này có thù lao tốt hơn, tôi tròn mắt hỏi:

-Anh nghỉ việc làm trong thư viện rồi sao?

Anh cười khì khì đáp:

-Dại sao nghỉ? Việc trong thư viện ngay tại trường gần vậy bỏ chi nè!

Tôi kinh ngạc:

-Vậy anh tính làm cả hai việc sao?

Anh hếch mặt cười đầy tự tin:

-Chứ sao nữa!

Trời ạ! Anh giỡn chơi sao Duy Khải? Giờ giấc đâu để anh học đây, không khéo lo làm quá mà ảnh hưởng chuyện học thì em không muốn đâu. Như thế chẳng khác nào bỏ con tôm mà bắt con tép vậy!

Lòng vô cùng bất an, tôi lựa cách khuyên can anh:

-Anh làm nhiều như vậy, hổng sợ cho kết quả việc học sao anh?

Anh gật gù rồi điềm đạm giải thích:

-Có chứ em, đó là trọng tâm mà. Nhưng anh nghĩ cứ làm thử một thời gian xem sao, chỉ có tám tiếng một tuần thôi. Nếu khó khăn quá chịu không nổi thì anh sẽ xin nghỉ. Em chịu chưa?

Anh đã nói như vậy, trong lòng tuy không vui nhưng tôi cũng phải chịu chứ sao bây giờ. Thương anh quá!

Thế là bây giờ anh vừa làm hai việc bán thời gian, vừa học chương trình cấp tốc. Tôi thì học hai khoa cùng một lượt nên tuy may mắn không phải làm thêm nhưng cũng rất bận. Chẳng biết mấy người sinh viên khác ra sao, chứ kiểu như chúng tôi nếu chưa có nhau thì cũng đâu có thì giờ mà tính tới chuyện quen biết yêu đương gì. Vậy mà ai cũng nói đời sinh viên yêu đương lãng mạn lắm. Không phải ai cũng vậy đâu nhé!

Như còn chưa đủ để tự hành xác mình, anh khoe với tôi là đã ghi danh vào lớp thể dục thể hình và võ thuật tại câu lạc bộ thể thao trong trường. Anh nói họ có máy móc tập luyện thích lắm, lại miễn phí, tại sao không tận dụng cơ hội.

Khi tôi nêu lên quan ngại về vấn đề giờ giấc và làm việc quá tải, có thể ảnh hưởng xấu đến tinh thần và kết quả học, anh cười lý luận:

-Em nghĩ xem, thời giờ rảnh nằm ở phòng trọ nói dóc với bạn bè cũng hết, mà không khéo còn sinh chuyện nữa. Tới đó tập để rèn luyện giữ gìn sức khỏe không phải là cách đầu tư thời gian rất hữu ích sao?

Cái này thì tôi nghe có lý. Đúng là sức khỏe luôn là ưu tiên số một, vì một khi ngã bệnh rồi thì chẳng còn làm gì được. Thế là tôi gật đầu bằng lòng với anh không phản đối càm ràm gì thêm.

Còn cái chuyện ngồi rảnh nói dóc thì anh nói hoàn toàn chính xác. Bạn cùng phòng sáng tối gì cũng gặp, nói chuyện linh tinh rất dễ sinh ra nhiều chuyện. Sống tập thể thì phải vậy thôi, có cái hay cũng có cái dở. Nhiều khi muốn có một chút yên tĩnh cho riêng mình, nhưng bạn cùng phòng cứ muốn nói chẳng lẽ lại lặng thinh, đâm ra bất lịch sự hoặc coi thường người khác. Nhưng nói ra nói vô có nhiều đề tài tôi không thích, thành ra phải ráng nói khéo khéo rồi tìm cách mà rút lui thôi.

Không hiểu bằng cách nào mà chẳng bao lâu sau ba mẹ đều biết chuyện tôi và Duy Khải yêu thương nhau. Có lẽ do người ta đồn đãi trong trường sao đó mà lan truyền tới xa vậy.

Một buổi cuối tuần nọ khi tôi về thăm nhà, đang ngồi đọc bài thì nghe tiếng ba gọi. Thì ra ba mẹ muốn gặp tôi trong phòng riêng để hỏi chuyện.

Ba lên tiếng trước, nhưng không tỏ dấu hiệu gì bất mãn hoặc nóng giận trong thái độ và giọng nói:

-Trân Châu, ba mẹ nghe nói con có bạn trai rồi, cũng hơi bất ngờ một chút. Chuyện đó có thật không con?

Tôi ngước mắt lên nhìn ba mẹ rất nhanh rồi ngại ngùng cúi xuống, hai bàn tay vân vê vào nhau. Chuyện tình cảm riêng tư dù biết trước sau gì ba mẹ cũng phải và cần biết, nhưng bị hỏi trực tiếp như thế này thì tôi vẫn thấy mắc cỡ ngượng ngùng sao sao đó.

Mãi một lúc tôi đành bẽn lẽn thưa:

-Dạ đúng, thưa ba mẹ!

Tuy nói đã biết rồi nhưng ba mẹ vẫn tỏ ra ngạc nhiên trước câu trả lời thừa nhận không vòng vo của tôi. Hai vị quay qua nhìn nhau, như thầm hỏi nhau sẽ hỏi gì tiếp.

Sau ít giây, mẹ bèn lên tiếng:

-Sao lúc trước ba mẹ nói với con về mấy đám muốn hỏi con thì con từ chối?

Tôi thoáng ngạc nhiên với câu hỏi này của mẹ. Không phải lúc đó tôi đã nói rõ lý do tôi muốn từ chối rồi sao? Tôi trả lời với vẻ khổ sở:

-Dạ, mình đã hổng có tình cảm với họ thì sao nhận lời được hả mẹ.

Ba gật gù vài cái rồi hỏi dồn:

-Vậy cậu đó là ai vậy con? Quê quán ở đâu? Gia đình thế nào? Hai đứa quen bao lâu rồi sao con không nói gì với ba mẹ?

Tôi cảm thấy hơi căng thẳng trong đầu, nghe tim đập thình thịch như trống đánh trước hàng loạt câu hỏi mà làm tôi có cảm giác như đang bị hỏi cung. Nghĩ cũng lạ, trai gái lớn lên thương yêu nhau là lẽ thông thường của tạo hóa từ bao đời nay ở mọi nơi trên thế giới này, sao tôi lại bồn chồn lo lắng khi nghe người lớn chất vấn như thế kia. Nhất là khi tôi và Duy Khải yêu nhau rất trong sáng như một đôi bạn chỉ chăm lo và hỗ trợ tinh thần cho nhau. Tôi nhíu mày suy nghĩ chưa biết trả lời sao cho ổn thỏa, trong bụng thấy hoang mang và khổ sở vô cùng.

Thật ra tôi vốn biết ba mẹ không phải là người hẹp hòi trong vấn đề tình cảm của con cái. Hai vị không nhất thiết ngăn cản tôi chọn bạn của mình vì tôn trọng sự chọn lựa của tôi. Bằng chứng là ba mẹ đã cho tôi toàn quyền khước từ những đám trước đây muốn dạm hỏi. Theo tôi nghĩ ba mẹ chỉ nóng lòng muốn biết con gái mình ít ra không đến nỗi xui xẻo mà phải lòng trúng một gã đầu đường xó chợ hay cù bất cù bơ nào đó, trong khi có nhiều đám tốt đang sẵn sàng muốn kết thông gia với gia đình.

Đương nhiên nếu có thể, ba mẹ vẫn thích tôi chọn một trong những đám đó vì đã biết gia thế họ rõ ràng, con gái mình cũng được bảo đảm một cuộc sống sung túc nhàn nhã. Tôi tin chắc đó là cái tâm lý chung của đa số các bậc cha mẹ. Nói cho cùng cũng là vì lo cho tương lai của con mình mà thôi.

Sau một chút đắn đo, tôi điềm đạm trả lời:

-Dạ, đó là người bạn cũ của con từ hồi còn ở trung học, là anh Duy Khải đó ba mẹ. Gia đình ảnh con nghe nói không khá giả lắm nhưng đàng hoàng. Duy Khải là người nhân hậu, tốt bụng và yêu thương con rất chân thật.

Ba mẹ đã có nghe tôi đề cập tới cái tên Duy Khải trước đây như một người bạn học giỏi cùng lớp hồi còn ở phổ thông, và cũng biết anh đã đưa đón tôi đi học một tuần đầu lúc mới vào đại học. Hai vị cũng từng có thiện cảm với anh sau cái lần anh thay tôi ở lại một đêm trong bệnh viện lúc em Chinh tôi bị bệnh. Ba mẹ biết chúng tôi trước đây đã có chơi thân, nên hoàn toàn không lấy gì làm lạ khi bây giờ nghe tôi xác nhận hai đứa đã yêu nhau.

Mẹ nghe xong bèn bình luận:

-Lúc đầu mới yêu đương con trai cậu nào cũng thề non hẹn biển hết con ạ. Bây giờ con trẻ trung xinh đẹp lại ngoan hiền, làm sao cậu ấy không mê say chiều chuộng con được. Đi đường xa mới biết lòng người con ạ! Mẹ muốn con phải nhớ điều đó nghe con!

Tôi nghe vậy cũng chẳng biết nói gì hơn. Thật ra tôi tuy còn trẻ nhưng cũng có lý trí suy nghĩ và không đến nỗi mù quáng trong tình yêu để hiểu ra điều mẹ mình vừa nói. Nhưng có một cái gì đó mách bảo tôi Duy Khải đúng thật sự là người sẽ cùng mình đồng hành trong suốt cuộc đời. Thôi cứ để thời gian sẽ từ từ trả lời.

Đang suy nghĩ miên man, chợt nghe ba lên tiếng:

-Thôi được rồi! Bữa nào con mời bạn con tới chơi để ba mẹ gặp mặt nói chuyện rõ ràng hơn một chút.

Tôi thầm vui mừng và thấy yêu cầu của ba là hợp lý, trong bụng rất tán thành ý đó, vì tôi tin Duy Khải sẽ không làm song thân thất vọng.

Tôi bèn lễ phép thưa:

-Dạ, thật ra con cũng có ý đó lâu rồi nhưng chưa tìm được cơ hội, vì anh Duy Khải bận rộn suốt. Để con sẽ thu xếp để anh ấy đến thăm ba mẹ. Hy vọng là sau khi gặp nhau nói chuyện ba mẹ sẽ vừa ý và cho phép chúng con được tiếp tục yêu thương nhau.

Vài ngày sau, tôi có dịp gặp anh tại sân trường. Gặp nhau lắt nhắt thì rất thường nhưng muốn gặp lâu thì phải thu xếp. Lý do là hai đứa học hai ngành với lịch học khác nhau. Hơn nữa, chúng tôi đã dặn dò nhau là không để chuyện tình cảm làm xao lãng việc học, và thời gian biểu làm việc của anh bây giờ cũng hết sức bận rộn.

Ngoài đi học ra anh còn làm thêm ở thư viện, nhận một việc gia sư kèm toán cho một em nhỏ cấp hai, tự học thêm ngoại ngữ, tập thể dục thể hình và võ thuật tại câu lạc bộ. Đối với anh tất cả những việc đó đều quan trọng, vì lý do tài chính, chuẩn bị cho tương lai và rèn luyện sức khỏe.

Có khi gặp anh với gương mặt phờ phạc vì làm việc học hành quá nhiều, tôi xót xa vô cùng, khuyên nên tìm cách cắt bớt thì anh giải bày:

-Suy cho cùng chẳng có cái gì có thể cắt được. Bây giờ trong hoàn cảnh này và còn trẻ không cố gắng thì làm sao thành công được.

Chưa kịp có ý kiến thì anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt thật nồng nàn:

-Và anh phải chịu khó như vậy mới sau này có thể cưới em và lo cho tương lai tụi mình chứ.

Lời anh nói khiến tôi bồi hồi cảm động. Tôi xót xa khi thấy anh vất vả, nhưng cũng thật tự hào hạnh phúc khi thấy anh là người có nghị lực và đầy trách nhiệm. Duy Khải thật sự là một chàng trai rất đứng đắn trong tình yêu, học và làm việc để bảo vệ tương lai của anh và người mình yêu.

Dịu dàng nhìn vào mắt anh, tôi bày tỏ:

-Có chuyện này em muốn nói với anh nè. Ba mẹ muốn gặp và nói chuyện, anh có thu xếp được hông?

Anh lật cuốn lịch thời khóa biểu nho nhỏ luôn mang theo trong túi, lò dò lẩm nhẩm một lúc rồi bàn tính:

-Chiều Chủ Nhật tuần tới anh sẽ cắt ngắn lại lớp tập thể hình, chắc khoảng bốn giờ chiều thì tới được. Em hỏi ba mẹ giùm anh giờ đó có tiện không, nếu không anh sẽ tìm giờ ngày khác.

Buổi gặp gỡ của Duy Khải với ba mẹ diễn ra không khác gì một cuộc phỏng vấn. Hôm đó anh xuất hiện với tóc tai chải tươm tất, áo sơ mi bỏ vào quần khaki xám, đi đôi giày thể thao xanh đậm. Nhìn anh thật gọn gàng, nhanh nhẹn và khỏe khoắn, trông đàng hoàng nhưng không màu mè tô vẽ.

Về phần mình tôi chọn một chiếc áo dài màu tím nhạt thêu bông vàng. Chiếc áo này tôi bỏ công ngồi may đã khá lâu rồi nhưng ít có dịp mặc, hy vọng anh sẽ thích. Tóc thì tôi để dài xõa tự nhiên với chiếc kẹp, không trang điểm cầu kỳ gì thêm. Nhìn vào gương thấy mình cũng thật xinh đó chứ! Tôi chúm chím cười hài lòng.

Ba mẹ cùng tôi tiếp đón anh ở phòng khách. Gặp anh, ba mẹ tỏ ra niềm nở thân mật nhưng nguyên tắc.

Tôi ngồi kế bên nghe ngóng chứ không nói xen gì vào, để hoàn toàn cho ba mẹ và người yêu trao đổi với nhau. Ba mẹ hỏi Duy Khải đủ thứ về chuyện học hành, quê quán, lối sống cá nhân và kế hoạch cho tương lai. Rõ ràng hai vị muốn biết ngọn ngành chân tướng của con rể tương lai trước khi quyết định cho phép con gái mình tiếp tục quen biết hay không.

Duy Khải đang học về tâm lý học nên tôi hiểu anh biết cách tự chuẩn bị khá tốt, mà thật ra tôi thấy anh không hề tỏ ra lúng túng hay khó chịu khi được hỏi những điều như vậy. Hôm trước anh đã nói với tôi việc ba mẹ muốn gặp để hỏi thăm cặn kẻ về anh là điều cần thiết và hợp lý, vì điều đó cho thấy ba mẹ là những bậc phụ huynh hiểu biết có trách nhiệm.

Tôi ngồi yên nhận thấy anh trả lời rất tự nhiên thoải mái, không phô trương, không giả tạo, không màu mè, có sao nói vậy. Ba mẹ tỏ vẻ hài lòng hiện trên nét mặt khi quan sát thấy anh là một thanh niên mặt mày sáng sủa, nói năng lễ phép, có hạnh kiểm, không ăn chơi tứ đổ tường, nghiêm túc trong tình cảm và có ý chí xây dựng sự nghiệp, đúng là một nhân dáng đàn ông tin cậy được để chăm lo cho gia đình sau này.

Hai bên nói chuyện hơn nửa giờ, không khí cởi mở, thông cảm và tôn trọng nhau. Tôi mừng thầm trong lòng vì buổi gặp gỡ diễn ra tốt đẹp.

Sau cùng trước khi về tôi nghe anh kết luận với một giọng từ tốn, rành mạch đầy chân tình:

-Thưa hai bác, cháu không xuất thân từ tầng lớp giàu sang, nhưng cháu có cái tâm và tin vào nhân nghĩa ở đời. Có thể cháu không có nhiều của cải cho Trân Châu, nhưng điều cháu có thể bảo đảm là sẽ yêu thương em hết lòng và sẽ không làm em buồn khổ.

Tôi ngồi ở ghế bên nghe vậy thẹn thùng cúi đầu mà hân hoan ngập hồn. Ôi, em chỉ cần có như vậy, một người yêu, một người chồng yêu em hết lòng và không làm em buồn khổ, như anh nói đó Duy Khải! Còn của cải vật chất thì hai đứa có bàn tay, kiến thức và sự chăm chỉ thì lo gì không cùng nhau gây dựng được phải không anh?

Ba đứng dậy bắt tay anh thân mật, đĩnh đạc căn dặn:

-Bác hy vọng cháu sẽ nhớ lời hứa đó. Bây giờ hai đứa còn đi học, thương nhau thì phải động viên nhau học cho giỏi để cùng nhau ra trường, có việc làm đàng hoàng, như vậy mới có tương lai. Cháu hiểu chứ?

Duy Khải sau đó bảo riêng với tôi đây là một lời khuyên nhủ rất chân tình mà anh ghi nhớ mãi.

Ngày hôm sau vừa gặp nhau trong xe trên đường đưa tôi trở lại trường, anh lập tức cười hớn hở rồi xuýt xoa tán dương tôi mùi mẫn:

-Trân Châu ơi, hôm qua em đẹp ngây ngất trong tà áo dài tím tha thướt! Nhất là cái lúc cuối cùng khi e thẹn đó! Trời ơi, cái miệng trông nó xinh ơi là xinh khi chúm chím cười. Phải chi chụp được tấm hình lúc đó nhỉ!

Ai nghe được chắc phải nghĩ anh là bậc thầy tán gái luôn.

Tôi ngượng chín cả người, nguýt anh một cái ỡm ờ:

-Bộ anh tính cho em bay trên trời hay sao mà khen nức nở dữ vậy?

Anh khoa tay ra vẻ nghiêm túc:

-Em biết tính anh không biết nịnh đầm bao giờ. Anh nói thật, rất thật đó!

Anh thiệt kỳ! Khen người ta xối xả như vậy ai mà không xấu hổ chứ!

Tôi bèn lảng sang chuyện khác:

-Hôm qua nói chuyện với ba mẹ anh thấy sao? Có run khi bị hỏi nhiều như vậy hông?

Anh hăng hái đáp luôn một tràng dài như thuyết trình:

-Lúc về anh có ấn tượng rất tốt và mừng lắm. Hai bác cởi mở, hiểu biết, tiếp đãi anh tử tế. Quả hai vị là những bậc phụ huynh tuyệt vời, cho nên em đã trở thành đúng là một viên châu ngọc vô giá về phẩm hạnh và nhân cách. Thời buổi bây giờ khi nhiều người đua đòi vật chất và sẵn sàng bán rẻ lương tâm mình, tìm được một người con gái như em thật không phải dễ Trân Châu à…

… Anh nhớ lại hồi đó thằng Chánh một bữa tự nhiên nói anh rất may mắn. Lúc đó chả hiểu nó nói gì, nhưng bây giờ anh đã hiểu rồi. Anh thật may mắn được em yêu thương.

Nữa rồi, sao khen em hoài vậy Duy Khải! Không biết em đang xấu hổ lắm rồi hay sao? - tôi nghĩ thầm, nghe mặt mình nóng hâm hấp.

Tiếng anh lại vang lên trầm trầm:

-Còn về chuyện run thì không đâu, vì thật ra những điều đó không hỏi anh cũng tự nói mà. Hai bác dễ chịu vậy có gì đâu mà run.

Tôi cúi mặt cười e ấp, thỏ thẻ kể:

-Ba mẹ em rất thương yêu nhau. Anh biết hông, em chưa bao giờ nghe ai nói nặng người kia bao giờ!

Rõ ràng cái tình cảm vợ chồng ấm áp hòa thuận của ba mẹ đã có tác động rất lành mạnh đến sự phát triển tâm lý tình cảm của tôi từ nhỏ tới lớn, nó làm cho tôi tin tưởng và trân trọng tình yêu đôi lứa và hôn nhân.

Duy Khải nheo mắt nhìn tôi cười hóm hỉnh:

-Nếu mình mà có con gái sau này, anh cũng phải tra hỏi bạn trai của nó như hai bác thôi. Hai bác làm vậy là hợp lý quá rồi, không thôi biết anh là ai mà dám cho quen cô con gái cưng được. Đúng không em?

Nghe nói tôi mắc cỡ nóng bừng cả mặt, liếc anh một cái thẹn thùng bảo:

-Anh, chưa gì giờ này đã tính chuyện con cái xa xôi vậy anh, nghe sợ quá đi!

Anh càng cười lớn, cao giọng đáp một cách tự tin:

-Sao lại sợ, mà phải vui mừng mới đúng, vì như vậy chứng tỏ anh là người rất chân thật, lo nghĩ đến tương lai và chỉ muốn cưới em… Đúng không nè?

Tôi nhoẻn miệng cười, mắt nhìn xa xăm vấn vương trong suy tưởng. Là con gái mới lớn nghe người yêu bàn chuyện con cái tôi mắc cỡ là lẽ tự nhiên, nhưng suy cho cùng yêu thương nhau là để cuối cùng sẽ đi tới hôn nhân và xây dựng với nhau, chứ người chân thật không ai chỉ quen cho vui nhất thời. Duy Khải nói vậy rõ ràng anh rất thật lòng muốn chọn tôi làm bạn trăm năm.

Sau hôm đó, coi như anh đã làm “bài thi” phía bên tôi và đã đậu. Giờ thì tới lượt tôi phải làm “bài thi” phía bên anh. Không biết là đậu hay rớt đây? Công nhận “đi thi” kiểu này hồi hộp dễ sợ luôn!

Một thời gian sau thì anh thu xếp đưa tôi về ra mắt gia đình, và nhờ vậy tôi được dịp gặp gia đình anh. Ba mẹ anh rất giản dị và dễ gần, nói chuyện thân mật và thẳng thắn không hề khách sáo. Chị Quyên thì có vẻ nói năng rổn rảng nhưng chân thật xuề xòa. Còn cô bé Uyên thì dễ thương quá sức và có vẻ thích tôi lắm. Cô nhí nhảnh và cứ muốn xoắn xít bên cạnh làm tôi cũng vui vui. Nói chung buổi gặp gỡ tốt đẹp và thoải mái hơn nhiều so với những gì tôi đã chuẩn bị. Tôi cảm thấy gần gũi ngay với gia đình anh và rất mừng vì điều đó.

Vậy là bây giờ hai đứa tôi đã chính thức ra mắt gia đình nhau và được cha mẹ hai bên cho phép yêu thương gắn bó. Đây là một bước ngoặt quan trọng trong quan hệ tình cảm của hai đứa. Tôi tất nhiên rất vui trong lòng, và anh rõ ràng cũng như vậy qua cách bày tỏ tình cảm của mình.

Hôm nọ lúc gặp nhau, anh xoay đầu trái phải nhìn xung quanh thấy không có ai, bèn nắm tay tôi đưa lên môi hôn, thật nhẹ nhàng, trân trọng. Tôi ngượng ngùng nhưng vẫn để tay yên trong bàn tay anh. Hai đứa mang tiếng là người yêu của nhau cũng một thời gian rồi, mà bây giờ mới là lần đầu tiên anh hôn tôi… nơi bàn tay. Vậy thôi mà tôi đã mắc cỡ, còn anh cũng đỏ cả mặt mũi. Đúng là hai đứa tôi quê mùa và cổ lỗ sĩ quá!

Anh rời môi khỏi tay tôi, cười dịu dàng:

-Ba mẹ đều đồng ý cho hai đứa mình thương nhau rồi! Anh mừng lắm. Còn em?

Tôi xoay đầu ngúng nguẩy:

-Biết rồi mà còn hỏi. Hổng nói đâu!

Anh nài nỉ, giọng tha thiết:

-Nói đi Trân Châu!

Tôi hếch mặt lên, cười nhí nhảnh:

-Em chỉ có thể nói là giờ ba mẹ đã đồng ý, thì từ nay em khỏi phải mệt mỏi nghe mấy cái vụ mai mối dạm hỏi nữa thôi.

Anh tròn mắt kinh ngạc:

-Bộ đó giờ chuyện đó còn xảy ra nữa hả Trân Châu? Sao anh không nghe em nói?

Hỏi kỳ chưa? Hồi trước nói một lần anh buồn rũ ra như vậy, bộ em nỡ nói cho anh buồn nữa sao! - tôi nghĩ bụng.

Sau mấy cái đám trước kia, gần đây tôi còn bị nghe thêm hai đám nữa mới khổ. Một người là luật sư vừa ra trường, công tử của căn biệt thự đầu hẽm chung khu phố nhà tôi. Tôi chỉ đi học xong là về ở trong nhà, chẳng la cà đôi mách gì với ai mà sao họ biết rành vậy nữa không biết. Chỉ có thể đoán anh ta ở trong nhà để ý thấy tôi đi ra vào con hẽm lúc đi học thôi. Còn người kia là một vị giám đốc trẻ, đối tác trong công việc với công ty của gia đình. Tôi và Duy Khải lúc bây giờ đã thật lòng yêu nhau nên mấy cái vụ này đâu có hứng thú gì, thế là chỉ nghe qua loa rồi nhờ ba mẹ từ chối hết. Tôi thấy chuyện chẳng có gì nên không bận tâm gì lắm.

Bây giờ anh đã muốn biết thì tôi cũng tìm cách nói đại khái cho anh hiểu vậy. Tôi không muốn anh buồn hay mặc cảm gì đâu.

-Dạ cũng thỉnh thoảng thôi anh, nhưng nghe anh khuyên giống lần trước, em từ chối hết rồi và hông để trong bụng nữa.

Anh lại nhướng mắt, miệng cười mà nét mặt ái ngại lo âu:

-Thỉnh thoảng? Người yêu của mình mà cứ bị người ta tới dạm hỏi cưới nghe hồi hộp quá vậy? Bao nhiêu đám cả thảy nói anh nghe được không Trân Châu?

Trời ơi, sao anh cứ đòi biết chi tiết quá vậy chi không biết! Tôi đã cố vắn tắt mà anh thì cứ muốn biết ngóc ngách li ti.

Tôi bèn bẽn lẽn đáp:

-Dạ năm! Nhưng đó là trước khi ba mẹ biết em có anh kìa. Bây giờ em nghĩ hông có nữa đâu.

Anh nhìn tôi chăm chăm, rồi nhoẻn miệng cười toe toét:

-Em đắt hàng thiệt đó Trân Châu! Còn anh sao chưa thấy đám nào tới dạm hỏi anh hết trơn vậy?

Tôi không nhịn nổi ôm miệng cười ngặt nghẽo. Anh cũng cười theo, rồi lại nhìn tôi, nhưng lần này ánh mắt thật trìu mến, giọng thiết tha:

-Nhưng anh cũng không cần đâu, chỉ một mình em là đủ rồi!

Tôi mỉm cười, lòng lâng lâng trong hạnh phúc. Anh nói đúng lắm Duy Khải! Tôi cũng vậy, chỉ cần mình anh là đủ. Khi đã yêu anh rồi, có thêm nhiều người khác dòm ngó chỉ làm tôi phiền phức và bực bội chứ có gì mà thích thú.

Nói đến chuyện đó tôi mới nhớ. Gần đây tôi đang lo ngại một việc mà trước sau gì cũng phải bàn với anh.