← Quay lại trang sách

Chương 5

Hai tuần trước trong giờ thí nghiệm cho lớp Sinh Vật, chị phụ giáo của lớp chúng tôi hôm ấy vì bệnh hay bận việc gì đó mà không tới được. Theo tôi biết thì các anh chị phụ giáo thường là những sinh viên đã tốt nghiệp đang theo đuổi chương trình cao học để lấy bằng thạc sĩ, hoặc có khi là những sinh viên năm cuối sắp ra trường. Chị phụ giáo bình thường rất nhiệt tình và thân mật, nên tôi mến chị ấy lắm.

Hôm đó, vào giờ chót họ tìm đâu ra được một anh thay thế cho chị phụ giáo vắng mặt ấy. Anh ta lững thững bước vào phòng, dáng đi bệ vệ và chậm chạp, tay ôm xấp giấy gì đó. Anh ta bước tới bàn giáo viên nằm phía trên góc phải của căn phòng, ném xấp giấy lên bàn, phủi phủi hai tay vào nhau như để phủi bụi, rồi nhìn lên chậm rãi thông báo:

-Chào các em, chị Kim Hạnh phụ giáo của lớp các em hôm nay có việc không tới được. Tôi sẽ thay thế cho chị ấy hướng dẫn các em bài thí nghiệm này.

Ở phía dưới có tiếng cười rồi giọng ai đó nghịch ngợm vang lên:

-Vậy thôi sẵn dịp cho tụi em nghỉ một buổi đi anh ơi!

Lập tức có vài tiếng của đám con trai phụ họa la í ới:

-Đúng rồi anh ơi, nghỉ bữa đi! Hôm nay trời đẹp đón người yêu đi chơi thích hơn.

Tiếng cười ồ lên nhộn cả phòng.

Tôi cũng thấy mắc cười trong bụng. Công nhận mấy ông này có tâm hồn đi chơi và biết tranh thủ cơ hội thiệt. Một lớp thí nghiệm này dài cả ba tiếng, nên được nghỉ đi chơi ai mà không ham.

Nhưng riêng tôi thì âm thầm cầu mong lớp đừng bị hủy bỏ, bởi vì không khéo họ bắt làm bù lại thì sau này kẹt lắm. Sướng chi bây giờ mà mai mốt bài vở bị dồn lại, lỡ gặp lúc thi cử hay có bài kiểm tra thì vất vả vô cùng.

Thật đúng ông trời đã đáp lời khẩn cầu thầm của tôi, nghe tiếng anh ta cất lên:

-Rất tiếc là không được! Tôi được yêu cầu hướng dẫn các em làm thí nghiệm hôm nay, không có quyền cho nghỉ đâu.

Có những tiếng ồ ề to nhỏ rộn lên thất vọng.

Tôi để ý thấy hơi ngạc nhiên với cách xưng hô của anh ta. Bình thường chị Kim Hạnh và ngay cả các thầy cô giáo sư đều gọi sinh viên là “anh chị”, còn anh này thì gọi chúng tôi bằng “em” giống như hồi còn ở phổ thông. Tôi nghĩ có lẽ anh ta vì thân mật xem chúng tôi như em út mà gọi vậy chăng. Mà cũng đúng, chúng tôi mới vào năm đầu, không là em út ở đây thì là gì nữa!

Lại có tiếng người hỏi leo:

-Anh tên gì anh ơi?

Anh ta nhìn quanh quất khắp lớp như thể muốn xác định tiếng nói xuất phát từ đâu ra, rồi chợt nghiêm giọng:

-Ai mới hỏi thế?

Có một bàn tay của anh con trai trong góc phòng rụt rè đưa lên tự thú.

Anh phụ giáo đạo mạo:

-Lần sau muốn hỏi gì thì dơ tay lên! Làm ơn đừng nói lung tung trong lớp!

Chu choa! Anh này coi bộ kỷ luật và nghiêm khắc gớm! Không có xuề xòa dễ dãi như chị Kim Hạnh. Chị chẳng chấp nhất mấy chuyện đó bao giờ. Tuy tôi không có tật nói leo trong lớp, nhưng thấy sự nghiêm khắc của anh ta cũng bắt đầu khớp.

Rồi nghe anh ta tự giới thiệu:

-Tôi là Cao Thành, sinh viên năm thứ tư, hiện đang học khoa vi sinh vật.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta là… không biết phải nói ra sao nữa! Thân hình khá cao to, chắc nịch với bắp thịt cuồn cuộn, da đen ngăm, có hàm râu quai nón bồm xồm, và một giọng nói ồm ồm, đôi khi trầm quá tôi nghe không được luôn. Nhìn anh ta tôi liên tưởng ngay tới nhân vật Trương Phi trong truyện Tam Quốc. Giống ghê luôn! Chẳng biết tính tình có nóng nảy giống nhân vật ấy không nữa. Sao tôi có tật liên hệ văn chương tức cười vậy không biết!

Thế rồi anh ta bắt đầu hướng dẫn lớp làm thí nghiệm. Theo chỉ thị của anh ta, lớp được chia ra từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm hai sinh viên làm chung với một kính hiển vi. Cao Thành bảo chúng tôi theo cách hướng dẫn trong sách giáo khoa để cắt mô, chuẩn bị chúng thành những lát mỏng, rồi xét nghiệm dưới kính. Trong lúc làm những thao tác đó, anh cho phép chúng tôi được thảo luận nho nhỏ với nhau. Thành ra trong phòng rộ lên tiếng xầm xì to nhỏ râm ran.

Trong lúc mọi người lúi húi làm việc, cắt cắt, xén xén, anh ta uể oải đi lòng vòng hết bàn này đến bàn khác, dáng đi chậm chậm nhởn nhơ, đôi giày lẹt xẹt lê dưới nền phòng. Trông anh ta có vẻ như không hứng thú với công việc này cho lắm. Thường thì chị Kim Hạnh cũng đi kiểm tra từng bàn như vậy, chủ ý là để theo dõi xem mọi người làm đúng hay không và để xem ai có cần hỏi gì chăng. Nhưng chị ấy rất nhanh nhẹn và nhiệt tình, có khi mình chưa cần hỏi chị ấy đã chủ động hỏi thăm.

Còn hôm nay theo tôi thấy anh Thành này chỉ nhìn sơ sơ mỗi bàn một chút rồi lại đi ngay tới bàn khác. Tôi tự hỏi không biết anh có cách dạy khác, muốn mọi người tự lực độc lập trong lúc học hơn chị Hạnh chăng. Biết đâu đó cũng là một cách dạy hay, để tập cho chúng tôi không quá phụ thuộc vào người đứng lớp.

Nhưng ý tưởng đó của tôi lập tức bị thay đổi, khi nhận ra anh chỉ lơ là với những bàn khác, ngoại trừ một bàn mà anh tỏ ra rất năng nổ và nhiệt tình. Đó là bàn… của nhóm tôi!

Hôm đó tôi cặp chung với một nhỏ tên Đào thành một nhóm. Tua đầu tiên ghé qua bàn thí nghiệm của chúng tôi, anh ta ra vẻ thờ ơ hỏi:

-Hai em tên gì, có trở ngại gì cần tôi giúp không?

Tôi chưa kịp nói gì thì Đào đã nhanh nhẩu:

-Dạ em tên Đào, còn nhỏ này là Trân Châu. Hiện giờ tụi em cũng làm được, nhưng chút nữa có thể nhờ anh đó.

Cao Thành gật gù vài cái, đứng xem một lát rồi lững thững đi tiếp tới bàn kế tiếp. Chừng mười phút sau, anh lại tua qua lần nữa. Lần này anh ta hỏi, giọng lè nhè:

-Hai đứa học khoa nào?

Lại là Đào lên tiếng ngay:

-Dạ em học sư phạm ban Sinh Vật, còn nhỏ này học Sinh Hóa.

Anh ta lại gật gù, đứng xem một lát như lần trước rồi lại đi thẳng qua bàn kế.

Cứ như vậy, mỗi tua anh ghé qua lại hỏi một hay hai câu, và đứng xem càng lúc càng lâu hơn. Hai đứa tôi cắm cúi làm nên không để ý, nhưng mỗi khi ngẩng lên, tôi đều bắt gặp anh ta đang len lén nhìn mình. Tự dưng tôi bắt đầu thấy ái ngại và hoang mang trong lòng. Linh cảm con gái cho biết một cái gì đó mập mờ đang xảy ra, mà tôi không rõ sẽ xử lý ra sao nữa.

Trong một lần ghé qua kiểm tra nhóm tôi, anh ta đứng chăm chú xem xét tôi cắt một mẩu mô. Sự hiện diện và cái nhìn đau đáu của anh ta làm tôi khó chịu không tập trung được.

Cao Thành thấy vậy lắc đầu góp ý:

-Em cắt mô dày quá rồi, phải làm mỏng lại mới xem rõ được!

Tôi đang lúng túng với con dao mổ trong bàn tay phải tính gọt lại, thì anh ta đã chồm tới cầm lấy bàn tay tôi rồi chỉ dẫn cách cắt, cử chỉ y như người lớn cầm tay trẻ em dạy cách viết chữ vỡ lòng vậy. Tôi hoảng hồn nhưng không dám phản ứng gì, đành chết trân nhìn bàn tay mình nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay to bè như nải chuối của anh ta.

Cắt xong, Cao Thành buông tay ra. Tôi đỏ bừng mặt phần vì thẹn, phần vì uất. Anh ta bơ bơ mặt xem như không có gì đi tiếp tới bàn kế tiếp.

Lần kế tiếp anh lại ghé, lúc đó nhỏ Đào đang hý hoáy viết bản báo cáo, còn tôi đang nheo nheo mắt ráng nhìn những tế bào trong kính hiển vi. Nhòe nhòe sao đâu ấy, không nhận ra một số cấu trúc của tế bào! Tôi ráng điều chỉnh to nhỏ, tới lui, trái phải để tìm cho được chúng.

Chợt nghe giọng Cao Thành văng vẳng:

-Em thấy hết những cấu trúc người ta yêu cầu trong sách không?

Tôi rụt rè:

-Dạ, có vài cái Châu tìm không ra được!

Cao Thành nhiệt tình:

-Để anh xem cho!

Tôi để ý thấy anh ta đã thay đổi cách xưng hô.

Ngay lập tức, anh ta chồm tới gắn mắt vào kính, hai tay chống trên bàn hai bên xung quanh tôi, làm cho tôi như lọt thỏm vào khoảng trống giữa thân hình to lớn và hai cánh tay của Cao Thành. Tôi chợt nhận ra với vị trí này, anh ta như đang ôm gọn tôi vào lòng vậy. Tôi ngượng ngùng chết được nhưng không cách gì thoát ra, trong lòng vừa sợ hãi vùa bực tức.

Chừng nữa phút sau thì anh ta lui lại, bình thản giảng giải:

-Những cấu trúc đó đều có hết. Em hãy cẩn thận so sánh với hình chụp trong sách thì sẽ tìm ra chúng ngay.

Tôi lí nhí đáp:

-Dạ cám ơn anh!

Khi anh ta cất bước đi rồi tôi vẫn chưa hết hốt hoảng, tim trong lồng ngực vẫn còn đập mạnh. Duy Khải là người yêu của tôi mà cũng dè dặt ý tứ khi ôm tôi vào lòng. Không biết tại vì chúng tôi có bảo thủ truyền thống quá trong quan hệ nam nữ không, chứ cái kiểu chung đụng gần gũi hôm nay tôi không chịu và chấp nhận được. Tôi hồ nghi hình như Cao Thành có tâm cố ý đụng chạm mình, nhưng bằng phương pháp tinh vi quá tôi thật khó đề phòng.

Thế là sau đó tôi bắt đầu cảnh giác cẩn thận hơn. Mỗi lần anh ta tới tôi đều ngưng làm nhìn thẳng anh ta đối đáp những câu hỏi của anh ta, chẳng hạn như khi Cao Thành hỏi:

-Lần này em tìm ra hết những cơ quan đó chưa?

Tôi bước ra hẳn khỏi bàn, nhìn anh ta nghiêm nghị đáp:

-Dạ chưa, nhưng khá hơn lúc nãy rồi. Từ từ Châu sẽ tìm ra được chúng. Cám ơn anh!

Xong tôi cứ đứng đợi cho đến khi anh ta đi rồi mới làm tiếp. Hình như Cao Thành bắt đầu nhận ra sự đề phòng của tôi nên không tự nhiên và dạn dĩ như lúc đầu nữa.

Buổi học đó trôi qua nặng nề đối với tôi nhưng cuối cùng cũng xong. Tôi thở phào nhẹ nhỏm như trút được một cái gì thật nặng nề ra khỏi người. Lạy trời, buổi học nào mà cũng như thế này chắc tôi chết quá!

Sau đó tôi ngồi suy nghĩ những gì xảy ra mà thấy vừa uất ức lẫn sợ hãi. Linh tính và thực tế cho thấy Cao Thành rõ ràng chú ý tới tôi, không biết anh ta thích tôi hay muốn đùa giỡn kiểu gì mà kỳ cục thế này. Nhưng dù vì bất cứ lý do gì tôi cũng thấy khó chịu và rất bất an với anh ta. Thật sự tôi cũng không ngờ một người con trai có thể thả dê một cô gái sỗ sàng tới mức như vậy. Chẳng rõ anh ta đã có người yêu chưa, nếu có thì thật tội nghiệp cho cô gái ấy.

Hy vọng chị Kim Hạnh đừng vắng mặt nữa, chị nhé! Em năn nỉ chị đó!

Rất may cho tôi, tuần sau đó chị Kim Hạnh trở lại thật. Chị vắng mặt có một tuần mà tôi cảm giác như lâu lắm, bởi cái ấn tượng hãi hùng của tuần trước. Mọi lần khi chị vào lớp, việc đầu tiên là chị trả lại bản tường trình thí nghiệm của chúng tôi từ tuần trước sau khi đã chấm điểm, rồi giải thích thêm một số lỗi của sinh viên, nếu có. Bản tường trình của tôi tuần trước được chị cho điểm tốt không có gì đáng phàn nàn.

Hôm nay tôi vừa xong lớp đầu tiên đang ngồi đợi để chuẩn bị vào lớp kế tiếp. Giữa mỗi lớp học chúng tôi có khoảng mười phút để di chuyển từ giảng đường này sang giảng đường khác, ngoại trừ giờ ăn trưa là lâu hơn. Bây giờ tôi đã quen nên biết rất rõ vị trí của các giảng đường. Vì thế tôi đi lại nhanh chóng không mất nhiều thời gian như lúc đầu mới vào.

Thường tôi hay tìm những chỗ mát mát và tương đối vắng vẻ để ngồi xem lại bài trong những giờ chuyển tiếp giữa các lớp học. Đôi khi gặp mấy cô bạn chung khoa nói chuyện cũng vui, nhưng chút chút thôi thì được, nói lâu quá bắt đầu đi sâu vào chuyện riêng tư thì tôi lại không thích lắm.

Đang ngồi như vậy thì bỗng có bóng người ngồi kế bên cạnh, cách khoảng một cánh tay. Tôi ngẩng lên, thì ra đó là Cao Thành.

Anh ta tỏ ra rất vui khi thấy tôi, hớn hở:

-Kìa Châu, không ngờ gặp em ở đây. Em đang đợi ai hả?

Tôi lịch sự đáp:

-Dạ hông anh! Châu đang đợi để vào lớp kế tiếp thôi.

Anh ta gật đầu, rồi lại thắc mắc:

-Mà sao ngồi một mình buồn vậy, em không có bạn ở đây sao?

Tôi nhã nhặn:

-Dạ cũng có chứ anh, nhưng chỉ đợi có một chút là vào lớp rồi, Châu thấy ngồi đâu cũng được.

Cao Thành im lặng vài giây rồi chợt ra vẻ quan tâm:

-Về bản tường trình cho lớp thí nghiệm tuần rồi do anh đứng lớp, chị Kim Hạnh cho em điểm tốt không? Anh có giúp được nhiều cho em không?

“Kể ra anh cũng có giúp, nhưng cái cách giúp của anh có vẻ đụng chạm sàm sỡ quá.”

Tôi muốn nói với anh ta như vậy lắm, nhưng chỉ cười nhẹ trả lời cho qua:

-Dạ cũng được anh! Cám ơn anh đã chỉ dẫn!

Cao Thành chợt nhìn đăm đăm khiến tôi ngượng ngập cúi mặt xuống tránh cái nhìn riết róng đó. Liền đó nghe anh ta niềm nở:

-Đâu có gì! Anh rất vui được giúp cho em. Khi nào em cần gì cứ nói, anh sẽ chỉ thêm cho, lúc nào cũng được!

“Trời, anh chỉ kiểu đó thì có muốn tôi cũng hổng dám nhờ đâu!”

Tôi nghĩ thầm vậy rồi chỉ đáp cho xong:

-Dạ cám ơn anh Thành!

Liếc nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tới giờ vào lớp nên tôi đeo giỏ vào vai dợm đứng lên. Cao Thành đoán biết tôi sắp đi, bèn nói theo:

-Thôi em vào lớp đi nhé! Hy vọng sẽ gặp lại nói chuyện nhiều nữa. Anh rất thích nói chuyện với em đó!

Tôi chẳng nói gì nhiều, cũng đâu nói gì hấp dẫn, vậy mà anh ta lại bảo thích. Chẳng hiểu anh ta thích cách nói chuyện của tôi, hay là thích… tôi đây nữa! Nếu mà là trường hợp thứ hai thì sắp sửa mệt cho tôi rồi.

Tôi cười nhạt đáp:

-Thôi Châu vào lớp nha!

Cũng như hồi nãy, anh ta lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Bộ có cái gì lạ trên mặt tôi sao mà thỉnh thoảng anh ta cứ nhìn sững như vậy? Ngượng chết được!

Ngày hôm sau, trong lúc đợi vào lớp giống hôm vừa rồi, tôi đổi sang một chỗ khác ngồi để tránh không gặp anh ta giống như hôm qua nữa. Không ngờ chỉ một chút sau lại thấy Cao Thành xuất hiện ngồi kế bên. Hình như anh ta quá rành về từng góc cạnh, từng vị trí, từng ghế đá của cả khu vực này nên tìm ra tôi không khó khăn gì.

Anh ta nheo mắt cười hỏi rất tự nhiên:

-Gặp lại được em rồi, thật là may mắn anh khỏi phải tìm lâu! Hôm nay em không thích chỗ ngồi hôm qua nữa hả?

Tôi viện đại một lý do:

-Dạ đâu có anh! Chỗ nào tiện thì ngồi thôi.

Anh ta tỉnh queo:

-Vậy thì tốt! Hy vọng em không cố ý lánh mặt anh.

Tôi chẳng biết nói sao, chỉ lặng im để anh ta hiểu sao thì hiểu.

Vài giây trôi qua, chợt nghe Cao Thành lên tiếng:

-Em ở xa đây không Trân Châu?

Tôi thật tình không biết trả lời thế nào cho đúng với câu hỏi này. Nếu nói về gia đình thì có xa thật, nhưng hiện giờ chỗ tôi sống trong ký túc xá lại rất gần. Thành ra nói cách nào cũng đúng, mà cũng sai. Tôi bèn lắc đầu đáp:

-Dạ hông, Châu ở ký túc xá gần đây mà xa gì anh!

Anh ta phá lên cười hềnh hệch:

-Ở ký túc xá thì có nghĩa là ở xa rồi, chứ nếu gần thì người ta ở nhà đi thẳng tới trường luôn chứ cần gì ở ký túc xá nữa!

Anh ta ngừng một chút rồi tiếp:

-Trừ khi… người đó ở gần nhưng lại không thích sống với gia đình và muốn được tự do.

Tôi nghe điều này thấy hơi lạ. Chẳng lẽ người ta có nhà cửa gia đình ở gần lại không chịu ở mà lại đi thuê ký túc xá mà sống sao? Chuyện này hơi ngộ! Tôi chưa hình dung được.

Cao Thành chợt nheo mắt cười tinh quái:

-Phải em thuộc thành phần đó không vậy?

Tôi ngơ ngác:

-Thành phần nào kia?

-Thì là có gia đình ở gần nhưng em thích tự do hơn, nên vào ký túc xá cho nó thoải mái đó?

Thì ra anh ta có cách điều tra khéo léo thật, tôi nghĩ bụng. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì đáng mà phải giấu. Thế nên tôi trả lời:

-Dạ đâu có, nếu gia đình ở gần đây thì Châu đâu cần phải ở ký túc xá chi cho mất công, lại tốn kém.

Anh ta gật gù rồi kể:

-Hồi trước anh biết một cô sinh viên, cổ là bạn thời phổ thông của anh. Nhà cô ấy gần trường lại rất đẹp và rộng, nhưng lúc vào đại học cổ lại thích vào ký túc xá ở với mấy cô bạn.

Tôi ngạc nhiên buột miệng kêu:

-Ồ vậy hả? Ngộ quá hen!

Cao Thành gật đầu giải thích:

-Gia đình cô ấy thật ra hơi phức tạp. Mẹ cổ mất sớm, còn bố thì lấy vợ sau. Dì ghẻ con chồng không hợp nên cổ không thích sống trong tình trạng đó, mặc dù bố cổ rất giàu.

Tôi lơ đãng đáp:

-Thì ra là vậy!

Cao Thành lại dò xét:

-Châu có thích các bạn cùng phòng không, họ có tử tế với em không?

Tôi ậm ừ khẽ đáp cho có:

-Dạ các chị ấy cũng vui và tốt lắm.

Lúc đó tôi cũng phải vào lớp nên anh ta không nói gì nữa, chỉ chào rồi bỏ đi.

Rồi từ hôm đó, ngày nào Cao Thành cũng tìm cách gặp để bắt chuyện với tôi. Không hiểu làm sao mà anh ta biết rất rõ tôi học lớp nào, giờ nào, phòng nào, và luôn tìm ra bất kể tôi ngồi đâu. Dạo này anh ta không tỏ thái độ suồng sã đụng chạm như trước, nhưng việc anh ta đeo đuổi khắp mọi nơi mọi lúc làm tôi thật sự khó chịu và thấy rất bất an.

Ngoài những lúc tôi chờ trước giờ vào lớp, anh ta còn phục sẵn trước giảng đường, đợi tôi vừa xong lớp học là nhào vô bắt chuyện. Đi đâu anh ta cũng theo đó, chắc chỉ trừ một chỗ là… nhà vệ sinh nữ. Thật tình tôi chả hiểu anh ta có vào lớp học của chính anh ta không mà có nhiều thời gian săn đón tôi như vậy. Lẽ nào anh ta đi học mà không vào lớp, chỉ dành thời gian lùng sục tôi khắp nơi như vậy sao?

Có hôm tôi kiếm một cô bạn mới quen cùng lớp ngồi chung trước giờ vào học, hy vọng anh ta thấy vậy mà nản chí. Nhưng trái hẳn với dự tính của tôi, anh ta vẫn điềm nhiên bước lại gần khi hai đứa tôi đang nói chuyện, xen vào nói một câu với bạn tôi gần như là đuổi người ta:

-Chào em, anh là bạn của Trân Châu. Anh cần nói chuyện với Châu một chút, phiền em thông cảm cho tụi anh chút riêng tư nha!

Cô bạn nghe vậy thì làm sao ngồi lại được, thế là đành phải tế nhị xách giỏ lên bước qua chỗ khác, bỏ lại tôi một mình khổ sở với anh ta.

Lần khác thay vì ngồi ngoài chờ, tôi vào giảng đường ngồi đợi trong đó luôn. Tưởng vậy là yên, nhưng không! Cao Thành tỉnh bơ vào ngồi ngay ghế kế bên, rồi chồm sang nói chuyện với tôi y như đang ở trong quán nước ngoài đường vậy. Nhiều cặp mắt hướng vào để ý tò mò, coi bộ như vậy anh ta lại càng thích. Không muốn mình trở thành mục tiêu dòm ngó của nhiều người trong giảng đường nhìn soi mói, tôi từ bỏ cách này vì nó không ngăn chặn được cái lì lợm của anh ta.

Cao Thành hỏi thăm tôi đủ mọi thứ từ chuyện nhà, bạn bè, tới chuyện học. Thật sự tôi không muốn và cũng chẳng có gì để nói với anh ta, nhưng người ta hỏi với lời nói khá lịch sự mà mình im lặng không nói gì thì cũng kỳ. Thành ra tôi bị buộc phải đối đáp trong những cuộc đối thoại mà tôi đã chán ngấy.

Gần đây, anh ta bắt đầu tán tỉnh tôi càng lúc càng công khai hơn. Vài hôm trước, anh ta nhìn đăm đăm vào mặt tôi rồi tán tụng:

-Không biết có ai nói với em điều này chưa, là em có nụ cười quá đẹp! Anh không thể không chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó. Nếu em giận thì anh đành chịu và xin lỗi thôi!

Điều này thì Duy Khải đã có lần nói với tôi rồi. Lúc đó tôi thẹn thùng quá sức nhưng tận sâu trong lòng lại rất vui, vì anh là người tôi yêu và tôi muốn anh hạnh phúc. Tôi chỉ cần đẹp trong mắt anh là được rồi, ai khác nghĩ sao tôi không quan tâm lắm. Bây giờ Cao Thành khen như vậy, tôi ngược lại thấy khó chịu sao sao đó.

Thật ra tôi chưa hề cười với Cao Thành lần nào nên cũng không hiểu tại sao anh ta nói vậy. Nếu có chăng thì đó chỉ là những nụ cười lợt lạt xã giao chẳng có ý gì riêng tư thân mật, kiểu như cái gật đầu cười khẽ chào một người nào đó tình cờ gặp ngoài đường hay trong thang máy vậy thôi.

Lẽ nào bây giờ vì Cao Thành xử sự như vậy mà ngay cả cái cười xã giao tôi cũng phải dè chừng hay sao, vì nếu không anh ta cứ nhìn chằm chằm như vậy tôi thật không thích, nếu không muốn nói đó là một cử chỉ kỳ cục thiếu lịch sự đối với một cô gái.

Chuyện tệ hại đâu chỉ dừng lại ở đây, sau đó không lâu Cao Thành lại leo thang cường độ tấn công tôi, lần này anh ta bất ngờ tỏ tình:

-Trân Châu, anh thích em lắm! Anh đã chú ý em ngay từ lần đầu gặp em tại phòng thí nghiệm. Em chịu làm người yêu của anh đi nhé!

Tôi choáng váng và hoảng hốt thật sự với cách bày tỏ sống sượng của Cao Thành. Anh ta không cần biết tôi đã có người yêu hay chưa, và cũng thừa biết tôi chẳng mặn mà gì, nếu không muốn nói thẳng ra là ngán ngẩm cái cách đeo đuổi dai dẳng của anh ta.

Tôi thừ người ra nghĩ ngợi một hồi rồi nghiêm nghị trả lời:

-Cám ơn anh Thành nhé, nhưng Châu hông thể đáp ứng yêu cầu của anh được. Anh đừng giận!

Có lẽ Cao Thành đã đoán trước được câu trả lời này rồi, nên nét mặt anh ta không hề thoáng chút buồn bã hay thất vọng gì. Chỉ nghe anh ta phân trần:

-Anh chân thật và nồng nhiệt với em như vậy, sao em lại từ chối? Vì lý do gì nói anh nghe xem!

Chân thật bao nhiêu thì tôi không biết, chứ cái kiểu “nồng nhiệt” của anh ta thì tôi sợ tới già rồi.

Trong bụng đã rất bực nhưng tôi vẫn ráng điềm đạm:

-Chuyện tình cảm mà sao anh nói như giỡn chơi vậy anh Thành? Nói như anh chỉ cần chân thật và nồng nhiệt thì ai cũng có thể đòi hỏi người khác phải đáp lại mình à?

Cao Thành trợn mắt nhìn lên trời, ngúc ngắc đầu như đang suy nghĩ gì đó, cử chỉ của anh ta nhìn ngô ngố kỳ kỳ sao ấy.

Giây lát sau anh ta phán:

-Anh không biết chuyện đó! Chỉ biết là anh rất thích em và anh sẽ chinh phục em bằng mọi giá. Rồi em sẽ suy nghĩ lại thôi!

Tôi nhăn mặt bất bình:

-Nhưng Châu đã có bạn trai rồi. Anh Thành đừng nhọc công vô ích!

Cao Thành vẫn không nản chí, lì lợm cãi:

-Em có bạn trai rồi thì cũng đã sao? Bộ có bạn thì sẽ chắc chắn trở thành vợ chồng hay sao? Bồ bịch quen biết rồi chia tay cũng là chuyện thường. Anh chấp nhận một cuộc đua xem ai tới đích trước.

Sự chai mặt của anh ta làm tôi phát hoảng, nên một lần không lâu sau đó tôi viện cách nói thẳng với anh ta để cho xong chuyện:

-Anh Thành, Châu thật ra đã có đính hôn và như vậy kể như là gái đã có chồng. Xin anh đừng làm vậy nữa gây ra dị nghị cho Châu hông nên.

Chẳng ngờ Cao Thành coi đó như con số không, ngang ngược:

-Ngày nào mà em vẫn chưa lên xe hoa về nhà chồng thì anh vẫn còn cơ hội và không bao giờ bỏ cuộc!

Nghe nói tôi ngán ngẩm trong lòng. Không ngờ anh ta dày mặt và lì lợm đến thế là cùng. Tôi tự hỏi tại sao có một người đàn ông cũng có ăn học, nhìn cao ráo phong độ như thế, mà lại kém tự trọng và vô lý đến mức này. Đúng là xưa nay tôi chỉ biết tổ ấm gia đình, mái trường phổ thông, và đám bạn hồn nhiên ngây thơ thuở đó. Bây giờ mới vào đại học, cũng chưa hẳn gọi là vào đời bươn chải mà đã bắt đầu thấy sợ rồi!

Cuối tuần đó ngày thứ Bảy, tôi đang ngồi nhà trong ký túc xá học bài. Bình thường cuối tuần Duy Khải đều đưa tôi về thăm nhà, nhưng lần này bài nhiều lại sắp có kiểm tra nên tôi ở lại học luôn. Anh bởi thế mà cũng ở lại, vì không bao giờ anh về mà để tôi ở lại một mình.

Có tiếng gõ cửa, dồn dập và to như sấm. Tôi và hai cô bạn cùng phòng đều ngưng việc đang làm tò mò nhìn ra hướng cửa, theo phản xạ thôi chứ tất nhiên đâu biết là ai. Ngọc Mai nhanh nhẹn nhất chạy tới hé chiếc rèm cửa sổ nhìn ra, rồi cô quay lại che miệng thì thào:

-Một tên con trai! Tui đâu có quen anh ta. Chả biết phải người quen của mấy bồ không!

Ngọc Mai đã biết mặt Duy Khải và cũng biết người yêu của Thùy Linh. Nếu cô không nhận ra người khách này thì chắc chắn phải là người lạ đối với tôi rồi, vì tôi chẳng quen ai đủ thân mật để tới tận phòng ký túc xá, trừ Duy Khải.

Chưa kịp bàn bạc gì thì Ngọc Mai đã mở hé cửa, cô đừng bên trong thò đầu ra lên tiếng hỏi:

-Xin lỗi anh cần tìm ai?

Có tiếng trả lời ồm ồm gì đó. Từ xa tôi nghe không được rõ nhưng lập tức thất sắc. Cái giọng ồm ồm này… chẳng lẽ lại là anh ta? Dám tới tận ký túc xá nữ để tìm luôn sao? Trời ơi, chết tôi rồi!

Rồi lại có tiếng Ngọc Mai lanh lảnh:

-Anh đợi chút nhé!

Thấy cô cười cười quay vào nhìn tôi rồi nheo mắt nói nhỏ:

-Có khách của bồ đó! Sao đây, thêm một chàng nữa hả?

Thế có chết cho tôi không chứ! Chưa gì bạn bè đã có ý nghi ngờ tôi quen đông quen tây. Rồi đây mọi người sẽ nghĩ tôi là loại con gái như thế nào? Thật tình mình ngay thẳng mà khi không lại vương vào cái của nợ này. Ai sẽ thanh minh và bảo vệ danh dự cho tôi đây?

Tự dưng tôi đâm ra căm tức Cao Thành khủng khiếp, chính cái lì lợm dai nhách của anh ta đã đẩy tôi vào hoàn cảnh này.

Tôi khổ sở nhìn Ngọc Mai nài nỉ:

-Ông này đeo mình như đỉa, mình đang khổ lắm! Mai nói giùm mình đang nhức đầu ngủ rồi được hông?

Thùy Linh đang đọc một cuốn sách gì đó, nhưng có lẽ nãy giờ cũng theo dõi tình hình. Bây giờ cô mới lên tiếng:

-Người ta đã tới tận nhà tìm, thích hay không thích gì thì bồ ra nói với họ một tiếng, không thôi kỳ lắm!

Chẳng lẽ tôi không đủ hiểu biết tối thiểu để nhận ra như vậy là kỳ sao? Nhưng lần này tôi đã quyết định rồi. Anh ta đã vượt quá sức chịu đựng của tôi khi tới tận nơi ở kiểu này. Tôi đã nhã nhặn, lịch sự và kiên nhẫn với anh ta đã đủ lâu, nên không có lý do gì tiếp tục làm nạn nhân cho cái sự si tình một cách điên khùng của anh ta thế này nữa. Tôi là một cô gái truyền thống biết tự trọng, và thấy đã đến lúc phải bảo vệ danh dự của mình khi anh ta cứ đơn phương bám vào tôi như vậy.

Người xưa có câu “tiên lễ hậu binh.” Phần “lễ” đã quá nhiều rồi, bây giờ có lẽ phải dùng “binh” thôi. Không mạnh mẽ cự tuyệt thì Cao Thành sẽ chẳng bao giờ buông tha cho tôi đâu!

Nghĩ vậy tôi lắc đầu cương quyết:

-Hổng được đâu Linh, mình đã cố nhiều cách rồi mà ông ta vẫn lì lợm hông chịu nổi. Mai nói với ông ta giùm mình như vậy đi, mình năn nỉ bồ đó!

Ngọc Mai tần ngần một chút, nhìn Thùy Linh rồi lại nhìn tôi với nét mặt ái ngại, xong tặc lưỡi bước ra. Nghe tiếng cô oang oang:

-Trân Châu nó nhức đầu quá ngủ rồi, xin lỗi anh nhe!

-…

-Nhưng tui đã nói với anh rồi, người ta đang không khỏe mà nói chuyện gì nổi!

Đang bực mình mà nghe Mai đáp, tôi cũng phải che miệng ráng nhịn cười. Bình thường Ngọc Mai rổn rảng ồn ào, và những lúc này cô mới là người có bản lĩnh và sự lạnh lùng để thẳng tay với những người lì lợm như thế.

Không hiểu Cao Thành nói gì đó, mà nghe Ngọc Mai nói tiếp:

-Làm sao tôi biết chừng nào nó thức dậy được?… Vâng, chào anh!

Sau khi đóng cửa cô quay vào rồi cười khành khạch, nói vang giữa nhà:

-Trời ơi, con Trân Châu nó sợ ông này là phải rồi! Người gì đâu mà lì dễ sợ luôn!

Thùy Linh rõ ràng bị cuốn hút vào câu chuyện. Cô gấp cuốn sách lại ném lên mặt bàn, tò mò hỏi ngay:

-Ổng nói sao?

Ngọc Mai nhún vai:

-Thì mình nói vậy mà ổng cứ khăng khăng đòi gặp con Châu.

Rồi cô quay sang nhìn tôi điều tra:

-Rồi, giờ mình đuổi ổng đi rồi đó, bồ nói nghe coi! Ổng làm sao quen bồ mà đeo dữ vậy?

Tôi thường không thích nói nhiều về chuyện của mình, nhưng trường hợp này thì khác, cần phải nói rõ ràng cho hai cô bạn này biết để khỏi hiểu lầm phiền lắm.

-Hồi trước có một lần chị phụ giáo lớp thí nghiệm của mình vắng mặt đột xuất. Ông này lên thay thế bữa đó, rồi sau đó ông ta theo mình khắp nơi luôn - tôi thành thật kể.

Thùy Linh nhướng mày lên hỏi:

-Như vậy là ông ta học trên lớp mình nhiều. Ổng theo vậy rồi đã nói gì chưa?

Tôi nhăn nhó:

-Thì ổng hỏi linh tinh đủ thứ chuyện, rồi nói là thích mình!

Ngọc Mai nheo nheo mắt, nhìn tôi cười cười một cách tinh quái:

-Vậy còn bồ thì sao, có thích ổng không?

Tôi thảng thốt, nghiêm giọng:

-Mai, Mai nói gì kỳ vậy?

Ngọc Mai phá lên cười xuề xòa, đưa tay lắc lắc vai tôi dịu giọng:

-Mình đùa thôi! Bồ biết tính mình rồi mà, đừng giận mình nhé!

Đúng là tôi hiểu Ngọc Mai rất thích trêu đùa. Đó là cái cá tính căn bản của cô rồi. Nhưng đùa giỡn kiểu này thì không ý tứ tế nhị chút nào. Tuy chưa đến nỗi giận cô nhưng tôi không vui trong lòng.

Rồi cô trở lại nghiêm túc hơn:

-Vậy bồ đã nói rõ cho anh ta biết bồ không thích chưa?

Tôi gật đầu kể lể:

-Mình đã nói hết cách rồi, thậm chí còn nói luôn mình đã có người yêu. Vậy mà ông ta vẫn coi như không, còn nói sẽ hông bao giờ bỏ cuộc!

Thùy Linh mở tròn mắt kêu lên:

-Tới mức như vậy luôn sao? Vậy thì bó tay rồi!

Ngọc Mai nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu tặc lưỡi:

-Tại bồ hiền đó, chứ gặp mình hả, mình chửi thẳng vô mặt coi còn lì nữa không! Người ta cũng có câu “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” mà. Đối với loại con trai chai mặt này, mềm mỏng với họ không có kết quả đâu!

“Chửi thẳng vô mặt”, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cách ứng xử gai góc tới mức này, nhưng biết đâu đó là phương pháp cuối cùng mà sẽ giúp tôi thoát khỏi móng vuốt của anh ta. Nghĩ mà bực! Tự nhiên chuyện của ai đâu lại biến đổi mình thành một người nói năng thô tháp như vậy sao? Thật buồn hết sức!

Đang nghĩ thẩn thơ tới đó chợt nghe Ngọc Mai cười hì hì nói vu vơ:

-Công nhận xấu xấu như mình coi vậy mà khỏe. Đẹp quá như con Châu cũng mệt ghê! Mới vô trường chưa bao lâu đã nổi tiếng rồi!

Câu nói như đùa giỡn ấy làm tôi chú ý phân vân, bèn quay sang tìm hiểu:

-Mình có gì mà Mai nói nổi tiếng nghe ghê vậy?

Cô nhìn tôi tròn to đôi mắt:

-Bồ thật không biết, hay làm bộ không biết đó?

Tôi lắc đầu ngơ ngác:

-Mình thật sự hổng hiểu Mai đang nói gì hết!

Ngọc Mai lại cười giòn giã, rồi làm vẻ trịnh trọng:

-Bồ đã nổi tiếng như một hoa khôi chưa chính thức trong trường rồi đó! Làm tụi này cũng được hãnh diện lây được ở chung phòng với người đẹp.

Tôi kinh ngạc đến cực độ, mím môi cúi đầu trong hoang mang. Cái gì mà hoa khôi với hoa nguyên! Ai lại tự ý bày ra những trò kỳ cục này mà tôi không hề biết và cũng đâu có hứng thú gì. Tôi chỉ muốn là một cô gái bình thường giản dị, chả thích nổi tiếng kiểu đó bao giờ!

Đang bần thần nghĩ ngợi thì chợt lại nghe Ngọc Mai lên tiếng:

-Sao Châu không ghi danh thi để lấy danh hiệu hoa khôi chính thức luôn có ngon hơn không?

Tôi nhăn mặt giãy nảy:

-Làm hoa khôi để làm gì, mình đâu thích bị để ý đâu Mai?

Mai khoa tay giảng giải:

-Bồ khờ quá, đâu phải chỉ lấy để chơi cho vui! Cái danh hiệu đó sẽ giúp bồ dễ dàng hơn trong công việc sau này, và biết đâu còn mở ra cho bồ những con đường tiến thân mới.

Tôi ngớ ngẩn hỏi lại:

-Con đường tiến thân? Nghĩa là sao?

Thùy Linh đang rửa mấy trái cam bèn ngừng tay, hất mặt nhìn Ngọc Mai cười đốc vào:

-Vậy Mai chỉ cho nó biết đi!

Ngọc Mai cười cười rồi liếng thoắng:

-Thiếu gì cách! Đi làm người mẫu quảng cáo xà bông tắm nè, nước hoa nè, mỹ phẩm nè, mắt kính nè, nhiều lắm. Nói thiệt nghe, hôm nọ thấy bồ đeo kính mát đen nhìn ăn đứt mấy con nhỏ quảng cáo mắt kính luôn. Còn mái tóc của bồ dư sức quảng cáo cho dầu gội đầu rồi.

Thùy Linh nghe xong cũng nhìn tôi háy mắt cười, phụ họa vào:

-Mai nó nói chính xác đó Châu. Suy nghĩ đi!

Thì ra hai cô bạn nghĩ tôi là ứng cử viên sáng giá cho vai trò làm người mẫu quảng cáo. Đó là cũng là một ý tưởng đó chứ, nhưng tiếc là tôi không thích làm người của công chúng tí nào. Thôi xin miễn vậy!

Giây lát sau thấy thắc mắc tôi dò hỏi:

-Mai nghe ở đâu mà rành mấy cái vụ hoa khôi hoa khiết đó vậy?

Có lẽ thấy vẻ mặt rất ngu ngơ của tôi, cô hào hứng giải thích:

-Tụi nó bàn tán ầm trời trong câu lạc bộ sinh viên kìa. Ngày nào không có người nhắc đến bồ trong đó, nhất là đám con trai đó.

Tôi hỏi một cách ngơ ngẩn:

-Sao Mai biết?

Lúc này Thùy Linh chen vào:

-Ngọc Mai nó là dân địa phương mà. Bạn thời phổ thông của nó vào đây học rải rác đầy các khoa, nên cái gì nó không biết.

Ngọc Mai nghe Thùy Linh nói vậy có vẻ đắc ý khoái chí lắm. Cô nghiêng đầu cười hinh hích:

-Mình là thổ địa ở đây mà!

Rồi cô hất mặt lên cười đạo mạo nói với tôi:

-Nói cho bồ biết có rất nhiều tên con trai đang để ý bồ đó. Mình còn nghe một ông Cao Thành nào bên khoa vi sinh vật đang theo bồ sát lắm nữa. Ông Duy Khải chuyến này mệt à nghen!

Lại còn như vậy nữa! Càng nghe tôi càng hoang mang, không ngờ người ta bàn tán sau lưng mình nhiều như vậy mà tôi vô tư chẳng biết tí gì. May nhờ Ngọc Mai nói hôm nay mới biết.

Tôi ủ rủ than thở:

-Thì cái ông hồi nãy chính là Cao Thành chứ ai vào đây nữa!

Cả Ngọc Mai và Thùy Linh đều ồ lên một lượt bất ngờ. Ngọc Mai gật gù:

-Thì ra là ông ta!

Tôi chán nản gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm đó ngồi lại một mình suy nghĩ, tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra cái dã tâm của Cao Thành. Rõ ràng anh ta muốn đeo đuổi tôi bằng phương pháp bám chặt bám dai để gây tiếng đồn và hiểu lầm đây mà. Anh ta cố tình có mặt bên tôi khắp nơi không ngượng ngập, không sượng sùng, để cho cả trường biết. Ai hiểu chuyện thì cùng lắm nói anh ta là một gã si tình tội nghiệp. Ai không biết thì nhìn bề ngoài sẽ nghĩ ngay chúng tôi là một cặp. Muốn hay không thì sớm muộn gì người ta cũng sẽ bắt đầu đồn ầm lên là tôi phải có gì với anh ta, nên mới có sự hiện diện chung thường xuyên như vậy.

Mà tiếng đồn như vậy rất quái ác. Nó sẽ nhanh chóng đến tai Duy Khải gây ngờ vực này nọ. Mặc dù tôi biết tính anh rất biết suy xét và tin tưởng tôi, lời đồn đại như vậy rất có hại cho tình cảm của chúng tôi. Trước đây tôi muốn tự giải quyết chuyện này vì không muốn làm bận tâm Duy Khải khi anh đã quá nhiều việc vừa học vừa làm. Nhưng bây giờ với tình hình thay đổi tôi cần phải bàn tính với anh càng sớm càng tốt.

Còn một dụng ý khác của Cao Thành khi đeo bám dai dẳng như vậy chắc là để cho những người mà anh ta xem như tình địch tự động biết mà rút lui. Nghĩ rất có lý, có chàng trai nào còn muốn tơ tưởng quen biết tìm hiểu một cô gái, khi bên cô ta lúc nào cũng có một người tò tò theo như vậy, mà dù có muốn cũng phải ngán khi thấy một người vai u thịt bắp như Cao Thành.

Tôi ngồi suy xét lòng vòng tìm cách thoát ra khỏi sự kềm kẹp của Cao Thành. Đôi khi nghĩ lại mà uất đến muốn ngất đi được. Tự nhiên vào đi học, bị một tên con trai bám theo như đòi nợ, rứt cách gì cũng không ra. Anh ta có quyền gì mà làm phiền tôi đến thế này kia chứ?

Thời gian còn lại sau đó, tôi nôn nóng gặp Duy Khải ghê gớm. Không biết anh đã nghe được cái tin đồn tai ác kia chưa, và anh sẽ nghĩ gì về tôi đây.

Duy Khải ơi, đừng hiểu lầm mà tội nghiệp em nhé? Trong lòng em chỉ có mình anh thôi!

Chiều nay anh xin làm thêm ở thư viện gần tối mới ra, lúc về còn phải học bài nữa. Tôi muốn tâm sự với anh quá, nhưng lại ngại quấy rầy làm mất thời gian hiếm hoi của anh. Làm sao cho đúng bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, để giúp mình quyết định, tôi đặt giả thuyết nếu ở vào vị trí của anh, thì tôi sẽ làm gì. Liệu tôi có bực mình vì mất ít thời gian học bài để nghe người yêu mình nói chuyện quan trọng không?

Ngàn lần không rồi! Tôi sẽ bỏ tất cả để đến với anh, chăm chú nghe anh nói và chia sẻ mọi khó khăn với anh. Duy Khải chắc chắn cũng có suy nghĩ như thế. Vậy thì tôi còn ngại gì mà không tìm gặp anh ngay?

Tối hôm đó đoán chắc anh đã về ký túc xá sau giờ làm, tôi gọi phôn cho anh. Rất may anh bắt máy. Mặc dù gặp nhau thường trong sân trường, nghe giọng nói của anh lòng tôi chợt rộn ràng vui sướng.

-Dạ, em đây! - tôi đáp khẽ.

Giọng anh không giấu được sự vui mừng hớn hở:

-Ôi Trân Châu, anh bất ngờ quá, và rất vui!

Anh nói vậy vì buổi tối thường chúng tôi chỉ chú tâm vào bài học, không la cà cầm điện thoại nói chuyện suốt. Hôm nay tôi gọi đột xuất thế này anh bất ngờ cũng phải.

Thấy anh không tỏ vẻ gì giận, tôi mừng khấp khởi trong lòng. Sáng mai Chủ Nhật thường anh rảnh có thể gặp được.

Tôi hỏi nho nhỏ:

-Duy Khải ơi, sáng mai khoảng chín giờ sáng anh sang sân trường gặp em chút được hông?

Giọng anh rất nhiệt tình lẫn chút lo âu:

-Được chứ Trân Châu! Có chuyện gì sao em? Anh sang em ngay bây giờ nhé? Đợi chút đi, anh tới liền!

Thấy chưa? Tôi biết ngay mà! Nếu tôi cần gì anh sẽ ở cạnh bên mọi lúc mọi nơi. Cái tình cảm săn sóc chân tình với nhau là ở chỗ đó, và tôi trân trọng nó vô cùng.

Tôi cảm động đáp:

-Thôi tối rồi, anh nghỉ đi! Hổng có gì gấp lắm đâu. Mai mình gặp bên cạnh thư viện như thường anh nhé!

Giọng anh thật ngọt ngào:

-Vậy… cũng được, mai mình gặp. Ngủ ngon nhé Trân Châu, và nhớ mơ thấy anh đó!

Tôi cười khúc khích trêu anh:

-Hông chắc đâu, trừ khi anh mơ thấy em trước!

Hai đứa cùng cười vui rồi tạm biệt. Gác phôn rồi mà tôi còn như cảm nhận được tình yêu của anh phảng phất trong ống nghe. Đang bực chuyện Cao Thành mà nói với anh có mấy câu tôi lại lãng mạn bắt ngại luôn!

Sáng hôm sau Chủ Nhật trời nhiều mây âm u, không đến nỗi có mưa nhưng cũng hơi lành lạnh. Sân trường ngày nghỉ cuối tuần vắng lặng hơn hẳn, chỉ lác đác vài sinh viên vào thư viện học bài hoặc tìm tài liệu nghiên cứu. Thật hiếm khi chúng tôi có mặt tại sân trường ngày cuối tuần như thế này vì bình thường hai đứa về thăm nhà mất rồi.

Anh đã đến tự hồi nào ngồi đợi trên ghế bên hông thư viện, nhưng mặt quay về hướng ngoài như đang trông ngóng tôi. Vẫn quần khaki gọn gàng, nhưng hôm nay anh khoác thêm chiếc áo gió đen. Thấy tôi anh cười thật tươi với nét mặt rạng ngời, còn tôi cũng mừng vui hớn hở.

Anh nắm tay tôi kéo lại ngồi xuống ghế, nhìn mặt tôi âu yếm, giọng êm dịu:

-Thật ít khi mình được gặp nhau vào ngày nghỉ thế này em hả? Hôm nay gặp như vầy anh có cảm tưởng mình đang hẹn hò đi chơi vậy! Thích ghê!

Anh nói rất đúng! So với những đôi lứa khác đang yêu có lẽ chúng tôi ít đi chơi với nhau hơn cả, bởi vì chúng tôi đã cùng ước nguyện sẽ cùng nhắc nhở động viên nhau học hành cho thành đạt để xây dựng tương lai lâu dài. Nếu đã có lòng muốn sống đời bên nhau, thì hy sinh một vài buổi đi chơi lắt nhắt bây giờ cũng chẳng có gì quá đáng. Nhưng như vậy không có nghĩa là chút tôi yêu nhau ít hơn người ta, và không lãng mạn tình tứ khi bên nhau bằng họ đâu nhé!

Tôi đưa anh chiếc giỏ thức ăn đã làm sẵn sáng nay, nhỏ nhẹ:

-Em làm ít món để anh đem về ăn hôm nay. Hy vọng anh sẽ vừa ý!

Anh vui vẻ cầm lấy, đưa lên mũi hít hít rồi cười xuýt xoa:

-Đồ ăn em làm thì luôn rất ngon rồi, lại thật vừa miệng. Anh rất thích! Cám ơn em nhé Trân Châu!

Tôi thật lòng đáp:

-Dạ đâu có gì anh! Em còn ước được nấu cho anh ăn mỗi ngày nữa kia.

Thấy anh đưa tay lên cằm đầu hơi cúi xuống, mắt chớp vài cái trong im lặng ra vẻ xúc động lắm. Rồi anh ngước lên mỉm cười, ôn tồn bảo:

-Bây giờ mình nói chuyện đi Trân Châu! Có chuyện gì em kể cho anh nghe đi!

Tôi e ngại cúi đầu tần ngần. Lúc ở nhà thì đã định có rất nhiều thứ để nói với anh, nhưng bây giờ ngồi bên nhau tôi lại không biết mở lời và bắt đầu từ đâu nữa.

Có lẽ thấy được sự khổ sở của tôi qua cử chỉ và nét mặt, anh quay sang nắm tay tôi, nói thật nhẹ nhàng như vừa dỗ dành vừa khuyến khích:

-Trân Châu, em nói đi! Bất cứ gì em cũng nói với anh được. Anh sẽ luôn lắng nghe và chia sẻ cùng em.

Lời nói của anh thật êm ái như truyền thêm cho tôi sự niềm tin và nghị lực, thế là tôi bắt đầu kể:

-Dạ, thật ra cũng hổng có gì, chỉ là em muốn anh hiểu tình hình mà hông hiểu lầm em…

Anh khẽ nhíu mày thoáng ngạc nhiên, rồi lại gật đầu nhỏ nhẹ:

-Em nói tiếp đi, đừng ngại!

Mắt nhìn xuống đôi tay mình, tôi tuôn ra luôn một hơi:

-Có một người con trai học trên em ba lớp, tên là Cao Thành đã theo đuổi em rất dai dẳng mấy tháng nay…

… Anh ta rất lì lợm và vô lý. Em đã nói nhiều lần lễ phép nhã nhặn nhưng dứt khoát, là em hổng thích, vậy mà anh ta vẫn cứ bám theo em…

… Sáng hôm qua anh ta còn dám tìm tới tận ký túc xá, nhưng em lánh mặt hổng tiếp!

Ngước lên nhìn, thấy anh vẫn chăm chú nhìn tôi không chớp lắng nghe, không một lời bình luận. Tôi đâm ra hoang mang lo sợ trước cái nhìn đau đáu đó, bèn nắm tay anh lay lay, giọng như vỡ ra:

-Anh Khải, anh nói gì đi chứ! Đừng làm em sợ!

Anh nghe vậy cười hiền lành:

-Khờ quá! Anh vẫn còn đang nghe em nói nè, có gì đâu mà sợ vậy cưng! Em cứ nói tiếp đi!

Tôi bẽn lẽn:

-Dạ chỉ có vậy thôi.

Anh trầm tư suy nghĩ vài giây rồi nhã nhặn:

-Anh rất mừng là em đã cho anh biết điều này. Việc của em cũng như của anh mà. Em có muốn anh gặp anh ta để nói chuyện không?

Tôi lắc đầu, rầu rầu đáp:

-Dạ em cũng đã cho anh ta biết là hai đứa mình quen nhau rồi, nhưng anh ta vẫn lì lợm không bỏ cuộc, còn nói muốn tham gia một cuộc đua xem ai tới đích trước nữa.

Anh lại nhỏ nhẹ hỏi, rất điềm đạm:

-Vậy từ giờ anh sẽ thu xếp qua bên khu em học để đưa em vào lớp mỗi ngày, em thấy vậy có được không?

Làm sao tôi có lòng nào để làm phiền anh tới mức vậy. Anh cũng học nhiều như tôi, lại còn làm thêm ngoài giờ. Tôi bèn thoái thác:

-Dạ chắc chưa cần đến vậy đâu anh. Em có cách giải quyết rồi, chỉ muốn nói để anh biết vì em sợ người ta đồn bậy làm anh hiểu lầm thôi.

Anh phì cười đáp một cách tự tin:

-Mình vẫn gặp và nói chuyện với nhau thường lúc giờ ăn trưa mà. Anh rất hiểu và tin vào sự chân thành và đức hạnh của em, làm sao có thể dễ dàng tin ba cái tin đồn đó được!

Nghe nói tôi mừng rơn, vô cùng xúc động trước tình yêu và lòng tin của anh. Thật sự điều tôi lo sợ nhất là sự dai dẳng đeo bám của Cao Thành sẽ làm anh hiểu lầm về tôi, và vì đó mà ghen tuông buồn khổ. Tôi biết từ sâu trong tâm khảm anh vẫn còn cái mặc cảm âm ỉ chưa tan hoàn toàn mặc dù tôi đã cố giải thích với anh nhiều lần. Bây giờ biết rõ anh có vững lòng tin nơi mình, tôi sẽ phản ứng thật nghiêm khắc với Cao Thành để anh ta biết tôi không phải là người nhu nhược yếu đuối để anh ta muốn làm gì thì làm.

Nghĩ vậy tôi thấy mạnh dạn hẳn ra, cười tươi nhìn anh kiên quyết:

-Cám ơn anh đã tin tưởng em! Bây giờ em đã yên tâm để giải quyết cái ông dai như đỉa đó rồi!

Anh bụm miệng cười sằng sặc, rồi pha trò:

-Một con đỉa đã mệt, tưởng tượng một bầy đỉa lúc nhúc chắc chết quá em ha!

Tôi không nhịn nổi cười khúc khích muốn đau cả bụng. Thật không ngờ bắt đầu bằng một câu chuyện mệt mỏi căng thẳng mà chúng tôi có thể kết thúc vui vẻ đến như vậy.

Lại nghe giọng anh trầm lắng:

-Hôm qua nghe em gọi, anh cứ bồn chồn lo lắng không biết có chuyện gì. Trân Châu, nếu có gì xảy ra nữa nói ngay cho anh biết em nhé!

Tôi ngoan ngoãn:

-Dạ, trưa mai mình gặp lúc giờ trưa em sẽ thông báo thêm. Để buổi sáng vào xem ông ta thế nào!

Anh gật đầu cười hiền lành, rồi chợt nhìn tôi thật nồng nàn bằng ánh mắt đắm đuối ngây dại. Trời lúc này mây đen càng dày báo hiệu mưa tới bất cứ lúc nào, sân trường vắng hoe chỉ có hai đứa ngồi bên hông thư viện. Tôi nghe tim chợt đập loạn xạ trước ánh mắt thờ thẩn của anh, y như cái ánh mắt khi anh hôn tôi lần đầu tiên trong công viên hôm lễ Tình Yêu Valentine vừa rồi. Cả người tôi như mềm nhũn ra khi anh choàng tay qua eo rồi từ từ cúi xuống trên gương mặt, chỉ kịp khép mắt lại thì đã cảm nhận được môi anh đậu nhẹ trên môi mình, thật ấm áp, dịu ngọt mơn man. Anh hôn tôi nhẹ nhàng nâng niu nhưng cũng với đầy đam mê nồng cháy. Tôi như tan chảy ra trước ngọn lửa yêu thương anh dành cho mình, có thể cảm nhận được nhịp tim hai đứa đập rộn rã trong lồng ngực tựa sát vào nhau như cùng giao hòa thành một nhịp.

Cả hai đứa như quên đi tất cả trong nụ hôn ngây ngất thật dài, như thể hiện tình yêu sâu nặng dành cho nhau. Giây lát sau anh rời môi tôi, nhưng vẫn lướt đôi môi khát khao ấy trên khắp khuôn mặt tôi thật say đắm, giọng khe khẽ như ru:

-Môi em thơm quá Trân Châu ơi! Anh nhớ vị môi em vô cùng.

Nghe hai má nóng bừng, tôi giấu mặt vào vai anh nũng nịu bảo:

-Anh đó nha,… tham lam quá à!

Giọng anh nồng nàn:

-Bộ muốn mi người mình yêu mà tham lam sao hở em?

Tôi thẹn thùng nói lảng ra:

-Anh, trời sắp mưa rồi kìa, mình cứ như vậy… hổng chừng hai đứa mắc mưa ướt hết cho xem!

Anh khẽ cúi xuống chạm đầu vào trán tôi, cười dịu dàng:

-Cũng có sao đâu! Còn hình ảnh nào đẹp và lãng mạn hơn một đôi nam nữ đang yêu hôn nhau dưới trời mưa! Ai chụp được tấm hình đó không khéo đoạt giải nhiếp ảnh nghệ thuật nữa kìa!

Tôi xoay mình ngoe nguẩy:

-Thôi, em không thích bị chụp hình như vậy đâu, ngượng chết!

Anh bật cười:

-Bộ anh cũng chịu chụp hình như vậy thật sao mà em lo!

Tiếng cười của hai đứa cùng vang lên rộn rã, hòa vào không gian rộng lớn của sân trường đại học vắng lặng ngày cuối tuần.

Chợt anh ngưng cười, nhìn sâu vào mắt tôi thật say đắm, êm ái thầm thì:

-Em đáng yêu quá Trân Châu ơi! Được ngắm em hoài như thế này thật là tuyệt.

Nhớ lại những lời khuyến khích của mấy người chị họ về vấn đề mỹ phẩm mà lâu nay tôi vẫn ù lì không chịu xài, tôi muốn dò xem ý anh thế nào, bèn nhõng nhẽo nói:

-Vậy bữa nào em dùng mỹ phẩm cho thật đẹp để anh tha hồ ngắm nha, anh chịu hông?

Anh nhướng mày lên ngạc nhiên:

-Sao vậy Trân Châu, xưa nay em vẫn để tự nhiên mà?

Tôi cong môi lên bảo:

-Nhưng em muốn làm cho thật đẹp để anh vui.

Anh lại cười hiền, thổ lộ:

-Được ở bên em là anh vui lắm rồi. Anh không quan trọng mấy cái đó đâu. Thật ra… anh thích vẻ đẹp thật nhất của em thôi.

Đã hiểu rõ ý anh, nhưng để cho chắc ăn tôi thăm dò thêm:

-Bộ mỹ phẩm hổng làm cho em đẹp hơn sao anh?

Anh nhã nhặn bày tỏ, giọng thật chân tình thiết tha:

-Anh không có ý như vậy. Mỹ phẩm dùng đúng cách chắc chắn sẽ làm em rất đẹp, nhưng anh chỉ muốn được ngắm nhìn Trân Châu của anh với nét đẹp hồn nhiên ngây thơ không trang điểm, không son phấn, như cô bạn học anh quen ngày nào mà thôi.

Vậy là rõ rồi nhé! Anh cũng giống như tôi chỉ thích cái gì tự nhiên. Coi vậy mà cũng hạp nhau nhiều chuyện ghê! Tôi không đáp chỉ nhìn anh cười, anh cũng âu yếm nhìn tôi. Hai đứa lại trao nhau một nụ hôn… qua ánh mắt. Chúng tôi ngồi nói chuyện chơi một lúc rất vui rồi anh đưa tôi về tận ký túc xá.

Lúc chia tay anh về rồi, tôi còn chếnh choáng nhớ lại làn môi ngọt ngào và mùi đàn ông đầy quyến rũ của anh vương lại trên má trên môi lúc nãy, hương tình yêu trong lòng lâng lâng dịu ngọt như bay bổng chênh vênh. Đôi má chợt ửng hồng, tôi đưa tay ôm mặt ngượng ngập, không khéo hai cô bạn cùng phòng mà thấy được thì xấu hổ chết!

Ngồi nghĩ lại tôi thấy thoải mái trong lòng hẳn ra vì đã bày tỏ được hết những trăn trở của mình cùng anh. Tôi trân trọng niềm tin của anh đặt ở mình vô cùng, và vì vậy quyết càng phải ứng xử thế nào để xứng đáng với tình cảm và lòng tin mãnh liệt đó của anh. Duy Khải ơi, hãy tin ở em, em sẽ không bao giờ để cho anh thất vọng đâu!

Ngày hôm sau trở lại học, vừa xong lớp đầu tiên bước ra khỏi giảng đường tôi đã thấy Cao Thành lấp ló đứng đợi trước cửa. Nói thật tình bây giờ nhìn cái bản mặt anh ta là tôi chán ngán tới tận cổ. Đôi khi tôi tự hỏi không biết cái anh chàng này có một chứng rối loạn tâm lý nào đó không nữa, chứ cách suy nghĩ của anh ta có cái gì đó bất bình thường. Nếu nói yêu ai đó mà làm cho họ chán ghét mình tới mức này thì làm sao có hy vọng nào để người ta đáp lại đây! Thật khó hiểu!

Đã có kế hoạch đối phó, tôi tự dặn lòng phải bình tĩnh chuẩn bị bước vào một vở kịch mà tôi chính là đạo diễn lẫn diễn viên. Thành công hay không trong việc chấm dứt sự đeo đuổi triền miên của Cao Thành sẽ phụ thuộc vào khả năng diễn xuất của tôi.

Khi Cao Thành hớn hở lại gần, tôi điềm nhiên phớt lờ xem anh ta chỉ như một người lạ rồi cứ thủng thỉnh đi qua giảng đường kế bên cho lớp kế tiếp. Đã quen lệ, Cao Thành đi nhanh theo sau như một cái đuôi, gọi với theo:

-Trân Châu, em hôm nay sao vậy?

Tôi chẳng buồn đáp lại coi như không nghe. Từ hồi lớn lên có ý thức phải trái, tôi chưa bao giờ đối xử với ai đến mức như vậy. Ba mẹ luôn dạy tôi phải nhã nhặn lễ phép với người khác, và nó đã trở thành một phần trong cách sống của tôi rồi, nên hiện giờ trong bụng tôi thấy rất khó chịu khi phải cố ép mình xử sự một cách mà mình rất không quen và không muốn như thế này.

Nhưng xin ba mẹ thông cảm giùm con! Đối với kẻ không hiểu lý lẽ này, con chẳng còn cách nào khác hơn, vì những phương pháp đàng hoàng lịch sự không áp dụng được với anh ta rồi.

Tôi tìm một bậc đá trước cửa giảng đường ngồi xuống lấy sách giáo khoa ra xem. Anh ta liền bước tới ngồi xuống kế bên lải nhải:

-Mới xa em có hai ngày cuối tuần mà anh nhớ em quá Trân Châu ơi! Làm chuyện gì cũng nghĩ đến em hết đó!

-…

-Hôm thứ Bảy anh có qua nhà em bên ký túc xá nhưng không gặp được em. Có cô bạn nào đó của em ra nói là em không khỏe. Anh năn nỉ được gặp hỏi thăm mà cổ chẳng cho.

Ông dám ngang nhiên tới chỗ con gái ở không ai mời mà còn nói nữa sao? Ông có biết làm như vậy sẽ làm cho bạn bè có thể dị nghị và xem thường tôi không, khi đã có người yêu mà trai còn tới nhà tìm? Nếu ông có chút tôn trọng tôi thì đã hiểu biết mà không làm như vậy.

Tôi bực bội nghĩ thầm và vẫn lặng thinh.

-Em khỏe lại chưa, còn bị nhức đầu không?

-…

-Sao em không nói gì hết vậy? - giọng anh ta bắt đầu hơi gắt lên có vẻ hết kiên nhẫn.

Tôi vẫn dán mắt vào cuốn sách, lạnh lùng lên tiếng:

-Tôi đang học bài, làm ơn muốn nói gì đi ra chỗ khác giùm! Cám ơn nhiều!

Cao Thành chắc ngạc nhiên lắm nhận ra sự thay đổi khốc liệt của tôi. Anh ta im lặng hẳn một lúc, rồi lại lên tiếng giọng hơi run run, không biết vì tức giận hay sao nữa:

-Hôm nay em sao vậy? Em không thích nói chuyện với anh nữa sao?

-…

-Em nghe anh nói gì không vậy?

-…

Hình như hết chịu nổi với sự lạnh lùng thụ động của tôi, và có lẽ đang tức, anh ta ngang nhiên đưa tay sang gấp cuốn sách của tôi lại, hằn học:

-Anh đang muốn nói chuyện với em, em ngưng đọc sách một chút được không?

Thế này thì quá đáng thật! Tôi lẳng lặng đứng dậy đi qua một chỗ khác ngồi rồi lại mở sách ra đọc.

Anh ta vẫn lẽo đẽo đi theo rồi ngồi kế bên, tiếp tục mở đài:

-Em giận chuyện gì thì nói ra đi chứ sao im lặng hoài vậy?

-…

Anh ta với tay qua định gấp cuốn sách lại lần nữa, nhưng lần này tôi chận lại, quay sang nhìn với ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng:

-Làm ơn lịch sự giùm chút đi! Tôi đang học bài sao anh phá hoài vậy?

Anh ta chưng hửng, có lẽ rất kinh ngạc nhận ra tôi không chỉ giận dỗi tào lao như anh ta tưởng.

Lúc đó cũng tới giờ vào lớp, nên tôi bỏ mặc anh ta đó bước vào giảng đường.

Cũng như sau giờ học đầu, vừa bước ra sau giờ thứ nhì lại thấy anh ta xớ rớ trước cửa. Không hiểu cái ông này đi học hay đi tán gái nữa. Chán quá đi!

Anh ta lại bám sát bên tôi, lè nhè:

-Hồi nãy em nói anh phá em học là không đúng đâu! Tại vì em chẳng chịu nói gì nên anh mới…

Tôi nghiêm giọng cắt ngang:

-Tôi yêu cầu anh hãy chấm dứt cái trò đeo bám tôi như thế này. Tôi mệt mỏi với anh lắm rồi! Anh hiểu chưa?

Cao Thành đưa hai tay lên phân trần:

-Nhưng đó chỉ là vì anh rất yêu em, anh chỉ muốn được t