← Quay lại trang sách

Chương 6

Chuyện của Cao Thành làm tôi khốn khổ cả mấy tháng trời như một cơn ác mộng, nhưng có một điều an ủi là trong thời gian đó Duy Khải luôn ân cần chăm sóc, thương yêu và hỗ trợ tinh thần cho tôi. Phải nói càng ngày anh càng thể hiện sự chín chắn của một chàng trai có nghị lực và bản lĩnh. Anh đạt kết quả học tập rất tốt và cũng đã quen với những công việc bán thời gian của mình. Ngoài ra anh cũng thường xuyên tới câu lạc bộ thể thao trong trường để tập thể hình và võ thuật. Tuy rất bận nhưng nhìn anh thật nhanh nhẹn khỏe khoắn và lúc nào cũng vui tươi.

Tôi ngưỡng mộ sự chăm chỉ cần mẫn và yêu cái nhân cách cũng như cái tâm lương thiện của anh. Với công việc anh nghiêm túc chu đáo, còn trong chuyện tình cảm anh rất chân tình sâu sắc, luôn ở cạnh những khi tôi cần có anh. Quả thật bên anh tôi thấy mình có được sự an lành trong tâm hồn, được bầu bạn, chia sẻ và yêu thương. Anh luôn nói mình rất may mắn được tôi yêu nhưng không hề nhận ra tôi cũng rất may mắn được anh yêu vậy.

Còn một chuyện vui khác đáng nhớ xảy ra là hôm Tết Nguyên Đán vừa rồi. Trước ngày đầu năm vài hôm trong khi chúng tôi được nghỉ Tết, anh sang nhà thăm tôi. Hai đứa đang ngồi chơi trên chiếc xích đu trong sân thì nghe anh hồ hởi thông báo:

-Trân Châu, năm nay thằng Chánh tổ chức buổi họp mặt bạn bè tại nhà nó. Mình cùng đi cho vui em nhé?

Chánh là bạn rất thân với Duy Khải từ hồi còn học phổ thông và cũng khá thân với tôi. Dạo đó, Chánh ngồi ngay sau lưng tôi và rất hay chồm tới đùa chọc ghép đôi hai đứa tôi, đôi khi bằng những cách rất dễ thương. Bạn ấy vui nhộn nhưng sâu sắc và chả bao giờ có ác ý. Phải nói Chánh đóng vai trò không nhỏ trong việc “se duyên” cho hai đứa.

Nhớ lại cái lần Duy Khải nghĩ học mấy ngày liền hồi ấy, tôi lúc đó đâu biết anh bị bệnh, chỉ thấy anh bỗng dưng biến mất tiêu mà lo quá trời đứng ngồi chẳng yên, nhưng trong lớp cũng đâu dám lộ liễu sợ bạn bè biết được thì quê chết! Thế là chỉ có Chánh là người tôi có thể tin cậy để hỏi han tin tức về anh, vì bạn ấy biết rõ tình cảm hai đứa tôi dành cho nhau. Thậm chí Chánh biết Duy Khải đã yêu tôi trước cả chính anh nữa, và có lần còn tế nhị tỏ tình giùm cho anh. Đúng là chuyện lạ và cũng dễ thương nhất trên đời! Nhắc lại chuyện này hai đứa tôi còn ôm bụng cười chịu không nổi.

Chẳng may Chánh không vào được trường chúng tôi được nhận vào, và thế là từ đó bạn ấy hết còn đi chung con đường với Duy Khải, nhưng tôi biết hai người vẫn thường liên lạc với nhau. Bây giờ nghe anh nói sẽ có buổi họp mặt bạn cũ, tôi thấy rất vui bèn đáp:

-Dạ đi chứ, nhưng anh biết sẽ có những ai được mời chưa anh?

Anh gật đầu từ tốn:

-Nghe nó nói có thằng Văn, thằng Bảo và con bồ nó, hai đứa mình, và bé Phương của nó nữa. Nhiêu đó thôi!

Nói đến đây anh chợt chùng giọng xuống, nét buồn lộ hẳn ra trên mặt. Ai khác nhìn vào sẽ rất ngạc nhiên khi thấy sự biến chuyển như vậy, và chỉ có tôi mới hiểu lý do cảm xúc này của anh thôi!

Băng Phương là người yêu của Chánh và là cô bạn bằng tuổi học bên lớp A2, vậy mà anh gọi là bé. Hình như anh có thói quen gọi vui người yêu của bạn bè là “bé”. Mắc cười thiệt!

Hồi cuối năm học trước lúc Chánh đang theo đuổi Phương, anh cũng theo giỏi chuyện đó nhiệt tình lắm mà bỏ bê tôi luôn. Người ta chưa có người yêu thì khổ công tán tỉnh, còn anh có tôi thì lại vất vào xó. Có tội nghiệp cho tôi chưa!

Nhưng chuyện đó sau này tôi đã bỏ qua vì anh đã tỏ ra thành tâm hối hận nhiều lắm. Đến bây giờ mỗi khi nhắc tới cái tên Phương là anh lại buồn bã day dứt, vì Phương vô hình trung bị gắn liền với một khoảng thời gian anh ham vui chuyện của bạn bè mà lạnh nhạt với tôi nhất, đến suýt nữa anh tưởng đã đánh mất tôi.

Quả nhiên, tôi chưa kịp nói gì thì anh đã âu yếm choàng tay ôm tôi vào lòng, giọng trầm buồn:

-Trân Châu, anh thật đã có lỗi với em, anh vẫn không thể tự tha thứ mình.

Tôi cười duyên thỏ thẻ:

-Đừng nhắc chuyện đó nữa anh! Chỉ cần anh yêu em nhiều là xem như chuộc lỗi rồi.

Anh hôn vào má tôi, tình tứ đáp:

-Anh chịu liền, vì anh yêu em nhiều vô kể nên chắc chắn chuộc được lỗi!

Chớp nhẹ đôi mắt, tôi cong môi lên nhõng nhẽo:

-Yêu em bao nhiêu mà gọi là vô kể nè?

Anh nhìn tôi thật trìu mến:

-Tim anh có bao nhiêu thì dành hết cho em đó, vậy đủ chưa?

Tôi mỉm cười hài lòng ngồi bên vòng tay yêu thương của anh.

Nghe anh lên tiếng thật khẽ:

-Còn em thì sao hở Trân Châu, em có… yêu anh nhiều không?

Liếc anh một cái dài, tôi ngúng nguẩy:

-Biết lòng em thế nào rồi mà còn hỏi nữa sao? Ghét quá đi!

Môi anh nở một nụ cười thật hiền, giọng nhẹ như gió thoảng:

-Anh biết, nhưng vẫn thích được nghe em nói.

Ôi, trái tim tôi đã thuộc về anh từ lâu, vậy mà sao nói lên lời thiêng liêng này với người mình yêu lại khó khăn đến thế!

Lặng im một thoáng, tôi bồi hồi đáp:

-Dạ có!… Em chỉ có một tình yêu, mà tất cả đều dành hết cho anh.

Chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Hai đứa chợt rơi vào im lặng để cảm nhận tim mình đang thổn thức trong tình yêu đượm nồng, nghe gió khua lá cây trên đầu xào xạc từng hồi.

Nhớ lại chuyện đi họp mặt anh nói hồi nãy, tôi thắc mắc:

-Anh Khải, vậy ngày nào Chánh muốn mình tới hả anh?

Anh sôi nổi:

-Mồng ba Tết lúc năm giờ chiều. Nó dặn rất kỹ mọi người đem bụng đói tới để tha hồ mà ăn.

Tôi ngần ngừ suy tính rồi nêu ra ý kiến:

-Anh nè, để chiều hôm đó em làm một hai món ăn, mình đem theo góp vào ăn cho vui.

Anh nhướng mắt lên, khoa tay đáp:

-Không cần đâu em! Nó kêu đi tay không thôi vì đồ ăn nhiều lắm.

Nắm bàn tay anh, tôi điềm đạm giải thích:

-Anh à, nếu anh đi một mình, bạn trai với nhau thì anh đi tay không được. Nhưng nếu em đi nữa mà đi tay không thì kỳ lắm đó!

Anh ngẩn ra suy nghĩ rồi ngơ ngác hỏi:

-Lạ vậy à? Anh đâu biết mấy chuyện đó?

Tôi phì cười, nghiêng nghiêng mặt giải thích:

-Thì giờ anh đã biết rồi đó! Người ta luôn đánh giá người phụ nữ khắt khe hơn mà anh.

Anh tròn mắt nhìn tôi, bất bình:

-Sao vô lý vậy? Anh rất ghét cái phân biệt nam nữ đó!

Tôi nhỏ nhẹ phân trần:

-Em biết, và em rất trân quý tấm lòng đó của anh. Nhưng ngoài xã hội nó khác đó anh. Giống như anh đi tới nhà Chánh ăn mặc lùi xùi một chút hông ai để ý nhiều, nhưng nếu đi với em mà ăn mặc lùi xùi người ta sẽ đánh giá em hư hông biết chăm sóc anh đó.

Anh cười phào rồi vui vẻ đáp:

-Ngộ thiệt ha! Nhưng anh hiểu rồi. Nói tóm lại để người ta không phê phán trách móc em thì anh phải để ý không được để quá xoàng xĩnh bầy hầy chứ gì?

Tôi gật đầu, rúc rích cười:

-Anh giỏi lắm, đúng rồi đó!

Anh nghĩ ngợi một chút rồi bàn tính:

-Vậy làm theo ý em đi nhe Trân Châu! Sớm chiều mồng ba Tết anh sẽ sang nhà phụ em làm bếp.

Tôi biết anh đã muốn giúp thì có từ chối cũng không được, hơn nữa có anh bên cạnh nói chuyện lúc làm bếp sẽ rất vui. Vậy thì khước từ lời đề nghị của anh làm gì để gây ra sự mất vui cho… cả hai?

Chợt nghĩ ra một ý, tôi bèn ướm hỏi anh:

-Mồng ba mình sẽ đi họp mặt bạn cũ tại nhà Chánh như vậy rồi. Tết này anh có ý định đi đâu nữa hông?

Trong thâm tâm tôi muốn được anh mời đi chơi riêng vào ngày mồng hai Tết giống năm ngoái, nhưng hy vọng lần này sẽ vui vẻ nồng ấm hơn chứ không lạnh lẽo tủi thân như lúc đó. Và lần này tôi sẽ không chủ động tới rủ anh nữa đâu! Tôi là con gái mà, làm vậy hoài kỳ chết!

Nào ngờ anh cũng có ý định giống hệt tôi vậy, nghe anh hồ hởi:

-Anh muốn hai đứa mình đi chơi một ngày thật vui, em chịu không Trân Châu? Em có bận đi đâu không?

Ít ra cũng phải vậy chứ Duy Khải! Ngày thường học hành vất vả thì thôi, chứ ngày nghỉ Tết thư thả mà không đưa người yêu đi đâu chơi thì… chắc hơi kỳ rồi!

Tôi hài lòng trong dạ, nhỏ nhẹ đáp:

-Chiều mồng một có lẽ em phải theo ba mẹ đi chúc Tết một số bà con, sang mồng hai thì em rảnh.

Đôi mắt sáng ngời lên, anh nhìn tôi đề nghị:

-Vậy sáng mồng hai anh đến đón em nhé Trân Châu?

Tôi ngúng nguẩy dỗi yêu:

-Chứ hổng phải chỉ ngồi nhà chơi, đợi người ta đến rủ như năm trước mới chịu đi sao?

Anh ngượng nghịu cười trông rất thương rồi lại ôm tôi vào lòng vỗ về:

-Không có đâu, lần này anh hiểu biết hơn xưa rồi. Em đừng giận anh lần đó nữa nhé!

Đang nhõng nhẽo chưa kịp nói gì, thì anh dí ngón tay khẽ vào trán tôi, nheo mắt cười trêu:

-Cái mặt này cũng nhớ dai thấy sợ luôn!…

Tôi hếch mũi lên, cười tươi tắn:

-Em chỉ đùa chút cho vui thôi, chứ hổng phải giận à! Em mà giận thật thì hổng có ngồi đây với anh đâu.

Anh lập tức cười xòa, khoa khoa hai tay vồn vã:

-Thôi em đừng giận giùm nhe! Em giận lần trước anh sợ gần chết rồi!

-Cho đáng đời anh! - tôi che miệng cười khúc khích.

Chiều mồng Một Tết, đúng như thường lệ mỗi năm, ba mẹ bảo tôi và em Chinh cùng đi chúc Tết vài người bà con họ hàng. Hồi nhỏ tôi cũng thích đi như vậy lắm vì được quà lì xì và gặp mấy anh chị em họ chơi chung một chút cũng vui. Ở nhà chỉ có hai chị em, nó là con trai lại nhỏ hơn tôi tới mấy tuổi nên không hạp trò chơi của nhau, thành ra hồi đó tôi chỉ chơi với anh Ân trong xóm.

Bây giờ khi đã lớn, tự nhiên tôi đâm ra ngán cái việc đi lòng vòng chúc tụng như thế này, lý do là không còn được tung tăng chạy nhảy khắp nhà người ta chơi đùa nữa. Thành ra tới nơi cứ phải ngồi một chỗ nghe người lớn nói chuyện riết cũng chán. Tuy nhiên tôi vẫn ngoan ngoãn đi đều mỗi năm vì thấy đó là một nét đẹp truyền thống ngày Xuân và để ba mẹ vui lòng.

Mọi chuyện cũng không có gì đáng nói, cho đến khi chúng tôi ghé nhà dì dượng Biên. Thật tình cờ và có lẽ cũng thật phiền phức cho tôi đúng vào lúc anh Hoan cháu của dượng cũng có mặt tại đó. Anh Hoan chỉ còn vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp nha khoa, với một công việc đang chờ sẵn nhờ gia đình quen biết rộng. Từ lâu ai cũng biết anh rất thích tôi, và hồi đầu hè anh có nhờ dì dượng mai mối tôi cho anh nhưng tôi đã từ chối, nên bây giờ gặp lại như thế này thật ngượng ngập khó chịu.

Anh mời tôi ra sân trước nói chuyện trong lúc những người lớn hàn huyên trong phòng khách. Phải nói nhà dì dượng có cái sân trước rất rộng với nhiều loài hoa đủ màu sắc đẹp mắt. Nhân ngày Tết, dì dượng còn mua thêm mấy chậu tắc đầy ắp trái và mai vàng trông thật tuyệt.

Anh Hoan đưa tôi ly nước cam mời:

-Em uống nước cam nhé Trân Châu!

Tôi đỡ lấy chiếc ly lễ phép:

-Dạ cám ơn anh!

Anh ta ngắm nhìn tôi đăm đăm với ánh mắt nồng đượm tình cảm, làm tôi bối rối cúi đầu nhìn xuống nền nhà tránh cái nhìn hau háu đó. Hoan cất tiếng trầm trồ:

-Mới có một năm mà bây giờ gặp lại em càng xinh đẹp đó Trân Châu! Trong bộ áo dài này em trông thật thùy mị dịu dàng!

Hồi trước gặp anh ta cũng khen như vậy. Đẹp hay không tôi chẳng dám chắc và cũng chẳng quan tâm lắm. Không hiểu sao tôi hình như đã có thói quen dị ứng với những lời khen như vậy, bởi vì đối với tôi chúng chỉ là những lời tán tỉnh đường mật mà tôi rất ngại phải nghe. Ngoại trừ bà con trong nhà, người duy nhất tôi tin và thấy vui thích khi nghe khen là Duy Khải, bởi vì tôi biết anh yêu tôi thật lòng và là người không khen nịnh chót lưỡi đầu môi bao giờ.

Tôi lơ đãng đáp, vô tình lập lại câu nói vừa rồi:

-Dạ cám ơn anh!

Hoan xoay xoay ly nước trong bàn tay hỏi xã giao:

-Năm thứ nhất của em thế nào hả Trân Châu, có tốt đẹp không?

Tôi đặt ly nước cam trên bờ đá cạnh đó, lễ phép thưa:

-Dạ lúc đầu cũng lạ lẫm chút nhưng bây giờ thì quen rồi anh, cũng hông đến nỗi nào.

Hoan lặng im một lúc, còn tôi chẳng thấy có gì để nói nên cũng ngồi im. Sân vườn hoa ngày xuân thật đẹp, trời xanh nắng ấm chan hòa, nhưng cái không khí của cuộc nói chuyện lại thật đơn điệu tẻ nhạt.

Hồi sau anh ta lại lên tiếng, giọng trầm buồn thiết tha:

-Trân Châu, lúc đầu hè nghe tin em từ chối tình cảm của anh, anh buồn và thất vọng vô cùng. Anh tự nghĩ bản thân không đến nỗi tệ, lại rất thật lòng với em mà vẫn không được cho một cơ hội!

Câu nói như ta thán này làm tôi thoáng thấy tội nghiệp cho Hoan, nhưng thực sự đâu thể làm gì hơn. Khi có nhiều người ngắm nghé như vậy, bất kể tôi nhận lời ai thì cũng sẽ làm cho những người còn lại buồn và thất vọng. Tôi chỉ có một trái tim nên chỉ có thể trao cho một người mình yêu. Những người còn lại nếu đã lỡ yêu thì tôi chỉ có thể cảm ơn cái thịnh tình của họ chứ biết làm gì được. Tôi thật sự đâu muốn ai vì mình mà buồn mà khổ bao giờ, nhưng trường hợp này tôi tự thấy không có lỗi.

Nghĩ vậy tôi chỉ buồn buồn đáp:

-Anh Hoan thông cảm giùm! Chuyện tình cảm đâu thể gượng ép được phải hông anh?

Hoan quay sang nói nhanh, tỏ vẻ rất xúc động:

-Nhưng anh đâu hề có ý muốn gượng ép gì em? Anh chỉ muốn được một cơ hội để em hiểu con người và sự chân thành của anh, rồi sau đó em có thể quyết định mà.

Tôi lắc đầu nhỏ nhẹ:

-Châu hiểu ý tốt của anh, nhưng làm vậy để làm gì khi Châu biết chỉ gây cho anh một niềm hy vọng không thực tế? Như vậy có phải là tàn nhẫn hơn hông?

Hoan mở to mắt nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên cùng cực. Tôi suy đoán chắc anh đang choáng vì cái ý nghĩ một nha sĩ sắp ra trường với một gia cảnh bề thế như anh mà lại bất khả dĩ có một cơ hội quen một con bé mới lớn như tôi sao.

Chẳng lẽ anh không biết tôi đã có người yêu và đâu thể nhập nhằng với những chào mời khác? Cũng có thể!

Hoan nhíu mày, giọng bất nhẫn:

-Anh tệ đến vậy sao Trân Châu? Chưa tiếp xúc với nhau bao nhiêu em đã nghĩ anh không có một hy vọng thực tế nào à? Nếu vậy anh sẽ rất tự ái đó!

Tôi ái ngại giải thích:

-Đừng nghĩ vậy anh Hoan! Châu rất quý và tôn trọng anh. Hổng biết dượng Biên đã nói lại cho anh biết chưa, sở dĩ Châu phải từ chối sự ưu ái của anh là vì Châu đã có bạn trai rồi.

Hoan gật đầu dửng dưng:

-Anh có biết, phải là cậu nhỏ học chung lớp em đúng không?

Câu hỏi của anh ta lộ rõ hàm ý rất coi thường Duy Khải. Tôi tái mặt vì giận, mím môi đáp rành rọt từng chữ:

-Đúng vậy! Duy Khải trẻ tuổi nhưng hông phải là một cậu nhỏ đâu anh Hoan!

Hoan phì cười, giọng mỉa mai:

-Nói cách nào cũng vậy thôi!

Tôi chưng hửng. Anh ta biết tôi đã có người yêu mà vẫn không ngại ngùng còn nhờ người mai mối. Trong lúc này tôi vẫn đang điên đầu với sự si tình bệnh hoạn của Cao Thành ở trong trường, bây giờ lại nghe Hoan nói cái kiểu rất coi thường tình cảm riêng tư của người khác. Mấy anh chàng này sao lạ quá! Chắc riết thấy đàn bà có chồng mà mấy ổng thích thì vẫn xông vào tán tỉnh rồi sẽ hỏi “Em có chồng rồi thì đã sao?” luôn chăng!

Nghĩ tới đó tôi bỗng thấy chán nản, rầu rầu nói:

-Anh Hoan sao lại nói vậy? Châu tưởng anh chưa biết thì thôi, nếu biết một cô gái đã có người yêu mà vẫn tìm cách chen vào, anh hổng thấy làm như vậy có gì đó không được ngay thẳng sao?

Hoan hùng hồn lên lớp một hơi dài:

-Anh không nghĩ có gì thấp kém khi làm vậy, vì đơn giản cái tình cảm học trò đó chỉ là sự rung động bồng bột nhất thời ở lứa tuổi của em, và nó sẽ qua đi rất nhanh. Hồi xưa anh cũng vậy. Nhìn cho kỹ em sẽ nhận ra cậu bạn của em vẫn chỉ là một cậu nhóc ăn bám cha mẹ, không nghề không ngỗng, làm gì có khả năng lo cho em được. Em xinh đẹp hiền thục như vậy, em phù hợp với một người đàn ông vững chắc xứng đáng hơn vậy nhiều. Khi lớn lên một chút em sẽ hiểu và không chừng còn cám ơn anh đã nói cho em biết nữa kìa!

Tôi lặng người bàng hoàng. Anh ta nhìn tình yêu với con mắt thực dụng đến đáng sợ. Theo như lý luận này thì người ta hãy vứt bỏ tình yêu và người mình đang yêu, nếu có một đối tượng nào đó khá giả hơn sao? Chẳng lẽ hạnh phúc chỉ phụ thuộc vào sức mạnh của vật chất thôi sao?

Vậy còn tình bạn bè, tình tri kỷ, sự chia sẻ cảm thông, sự trân quý, lòng chung thủy với nhau, tất cả đều có thể bị vứt đi khi tìm được một người “xứng đáng” hơn như Hoan nói sao?

Còn cái “vững chắc” mà anh ta nói thật ra là gì? Vững chắc về của cải và danh vọng chứ gì? Vậy thì phải tìm người giàu tới mức nào, và giữ tới chức vị cao bao nhiêu, mới gọi là đủ vững chắc đây? Và khi người đó đột nhiên bị mất quyền mất chức, tán gia bại sản, thì lập tức vẫy tay bái bai họ để tìm một người khác “vững chắc” hơn sao?

Lại còn cái giọng điệu khinh miệt người yêu của một cô gái trước mặt cô ta là điều hay ho lắm hay sao? Hoan coi thường Duy Khải thì cũng là đang coi thường tôi. Những năm vừa rồi đang còn đi học, chẳng phải anh cũng đang ăn bám cha mẹ sao anh Hoan? Hiện giờ anh vẫn chưa ra trường thì vẫn đang không nghề không ngỗng vậy, phải không anh Hoan?

Đúng, Duy Khải của tôi nghèo hơn anh thật, nhưng anh ấy có cái tâm rất lớn, và đối với tôi đó mới chính là tài sản vô giá và vững chắc nhất. Nhờ cái tâm lương thiện ấy của anh, tôi sẽ không bao giờ lo sợ anh chủ tâm làm tôi buồn khổ, hoặc nỡ đối xử bất nghĩa độc ác với tôi, hoặc ruồng rẫy phụ bạc tôi. Làm thân con gái, tôi mong gì hơn có một người yêu và một người bạn đời như vậy, anh hiểu không Hoan?

Còn về chuyện lo cho tôi à? Bây giờ tôi còn đi học, chưa có ý định lấy chồng nên chuyện đó cám ơn anh chưa cần đâu. Sau này khi Duy Khải ra trường rồi có việc làm, lúc đó chúng tôi mới tính chuyện thành hôn, và khi đó chúng tôi sẽ lo cho nhau được. Tôi không muốn người ta cưới về bây giờ để đem ra như một đồ trang sức cho nở mặt với bạn bè đâu anh Hoan!

Tôi muốn hét lên tất cả cho Hoan hiểu những suy nghĩ này, nhưng không thể. Thế là tôi ngồi thừ ra với những ý tưởng về tình người tình đời, chả biết bao lâu nữa, cho đến khi Hoan lên tiếng:

-Trân Châu, em nghĩ gì mà ngồi sững vậy?

Tôi khẽ cười chua chát, ậm ừ:

-Thì chỉ nghĩ về những điều anh mới nói đó.

Hoan nhướng mày cười rạng rỡ, hồ hởi:

-Sao, thấy anh nói đúng quá rồi phải không?

Đưa tay lên vén mái tóc, tôi lấp lửng:

-Đứng trên quan điểm của anh thì quả nhiên rất đúng!

-Vậy còn đối với em thì sao?

Bỗng nhiên máu bướng bỉnh trỗi lên, tôi muốn chứng minh cho Hoan thấy anh đã sai như thế nào trong quan điểm của mình, và cũng muốn tranh luận thật đích đáng để cho anh ta chừa cái thói coi thường Duy Khải của tôi.

Không trả lời trực tiếp câu hỏi của Hoan, tôi chép miệng hỏi một câu hoàn toàn khác:

-Anh Hoan này, theo anh nói thì Duy Khải bạn của Châu không có khả năng chăm lo cho Châu, phải hông?

Hoan gật đầu quả quyết:

-Tất nhiên vậy rồi! Cậu ta còn đi học, tự lo cho mình chưa được thì làm sao lo gì được cho em!

Tôi ra vẻ vô tư hỏi tiếp:

-Vậy theo anh nghĩ, người như thế nào mới đủ sức lo cho Châu?

Hoan khoa tay say sưa giảng giải:

-Là một người phải đủ chững chạc không còn sôi nổi bồng bột, có việc làm tốt và ổn định. Nếu gia đình gốc gác khá giả thì càng tốt!

Gật gù ra vẻ tâm đắc, tôi lại hỏi:

-Theo ý anh Hoan, người đó sẽ chăm lo cho Châu về những chuyện gì?

Hoan lại nồng nhiệt giải thích:

-Anh ta sẽ đem lại cho em một tình cảm nghiêm túc, rồi sẽ là một cuộc sống ổn định, có nơi ăn chốn ở đàng hoàng không chật vật thiếu thốn.

Tôi đương nhiên bất đồng với anh về khía cạnh “tình cảm nghiêm túc” trong câu nói này. Một người thành đạt giàu có chưa hẳn yêu một cô gái nghiêm túc hơn một người còn đi học trắng tay. Nhưng tôi không vội đôi co với Hoan làm gì lúc này.

Nghiêng mặt nhìn Hoan, tôi mỉm cười lạnh lùng:

-Cũng là một con người, tại sao Châu lại cần phải được chăm lo đủ thứ vậy anh? Bộ Châu không thể tự lo cho mình sao?

Hoan nhún vai, nhíu mày thẳng thừng:

-Vì đó là chuyện rất bình thường trong quan hệ xã hội và gia đình. Người phụ nữ cần một người đàn ông vững chắc để nương tựa.

Tôi lại gật gù tỏ ý tiếp thu, rồi bật ra một câu mặc dù đã thừa biết trước câu trả lời:

-Vậy để đổi lại những sự chăm lo đó, Châu phải làm gì cho người đó hả anh Hoan? Xin anh đừng nói một người xa lạ bỗng tình nguyện chăm lo cho Châu chu đáo như vậy mà không mong đợi một cái gì đó hồi đáp lại!

Hoan lập tức lúng túng vài giây rồi ấp úng:

-Ơ… thì… thì em sẽ nhận lời làm người yêu và rồi là vợ của anh ấy chứ sao nữa!

Tôi ráng nhịn lắm mới không bật ra cười, chất vấn:

-Nhưng nếu Châu không yêu anh ấy, thì sao hả anh?

Hoan lại ấp úng nữa, rồi khẳng định:

-Ờ… thì lấy nhau rồi sẽ nảy sinh tình yêu khi em dần dần cảm nhận được sự chăm lo săn sóc và gần gũi của anh ấy!

Tôi lại gật đầu nhìn ra xa như chiêm nghiệm những lời nói này, rồi thủng thỉnh phân tích:

-Nếu nói như vậy, thì anh Hoan có quan điểm phụ nữ ngày nay nên trở lại giống như thời xa xưa, chẳng cần yêu đương hẹn hò làm gì, cũng chẳng cần đi học hoặc có một tay nghề làm chi cho mất công. Đợi coi có người đàn ông nào “xứng đáng” như anh nói tới hỏi cưới thì nhận lời làm vợ người ta để mà “nương tựa”, vì sẽ được chồng lo hết cho. Còn tình yêu thì cứ giao cho sự may nhờ rủi chịu. Nếu về sống chung mà có tình yêu nảy sinh thì tốt, còn không thì ráng sống một cuộc hôn nhân gượng ép không tình yêu cho xong một kiếp người. Đúng hông anh?

Hoan lúc này bế tắc không trả lời được, nhìn bộ dạng anh ấy ngượng ngập thật khó tả.

Tôi từ tốn gút lại vấn đề:

-Bây giờ là thời đại mà vai trò và năng lực của người phụ nữ càng ngày càng được nhìn nhận và đề cao, thì anh Hoan có vẻ ủng hộ lối sống cũ khi người phụ nữ chỉ lệ thuộc vào đàn ông. Châu e đó sẽ đi ngược lại với trào lưu phát triển của xã hội và văn minh nhân loại rồi.

Hoan nhăn mặt vớt vát:

-Ơ… ý anh đâu phải vậy!…

Thấy rõ ràng Hoan đã đuối lý tôi bèn mỉm cười dễ dãi, đưa tay lên chận lại rồi đề nghị:

-Thôi không nói chuyện đó nữa! Giờ Châu hỏi anh chuyện này nhé?

Hoan trông thoải mái nhẹ nhàng hẳn ra, hồ hởi:

-Được chứ, em hỏi anh gì cũng được!

Nhặt một cánh hoa mai vừa rụng rơi trên nền đất lên, tôi ngắm hoa trong tay, tư lự hỏi:

-Hồi đầu hè anh nhờ người muốn dạm hỏi Châu, tại sao anh chọn Châu mà không một người khác vậy anh?

Hoan ra vẻ thành thật đáp:

-Đương nhiên vì anh rất thích em, chẳng lẽ em còn nghi ngờ anh về điều đó sao?

Tôi ra vẻ không để ý câu hỏi đó, bình thản hỏi tiếp:

-Vậy anh Hoan thích Châu vì điểm nào? Mình chưa tiếp xúc bao nhiêu sao anh lại thích Châu?

Hoan khẩn trương đáp một hơi:

-Vì anh đã nghe cậu mợ Biên nói em nổi tiếng xinh đẹp, thông minh, lại nết na trong cả dòng họ nội ngoại. Lúc cậu mợ cho xem hình anh đã rất có ấn tượng, và đến khi gặp được em lần đó thì quả danh bất hư truyền. Em thật quá xinh đẹp duyên dáng, hơn cả anh tưởng tượng nữa! Còn cách nói chuyện thì vô cùng êm dịu cuốn hút. Nói chung, em là một người con gái hết sức đặc biệt mà anh đã từng gặp. Nói thật nha, không chỉ anh mà bất cứ người đàn ông nào tiếp xúc với em sẽ đều có ấn tượng mạnh như vậy thôi!

Quả nhiên anh ta biết cách nói chuyện ghê, toàn là những lời thoa mật. Vẫn dửng dưng trên nét mặt, tôi chỉ cười nhẹ hỏi tiếp:

-Vậy nếu lúc đó Châu đồng ý, anh Hoan sẽ có ý định cưới Châu không, hay chỉ quen cho vui?

Hoan khẳng khái đáp ngay:

-Dĩ nhiên là anh sẽ nói ba mẹ anh xin cưới hỏi đàng hoàng chứ ai lại đùa giỡn quen chơi cho vui như vậy được. Anh đâu phải loại người đó!

Tôi lẳng lặng nhìn Hoan, rồi cười nhạt hỏi:

-Vậy ví dụ như sau khi có được Châu rồi, vài năm sau vì một lý do không may nào đó mà Châu hết còn xinh đẹp duyên dáng như anh thấy nữa, trí óc lại mụ mẫm lờ đờ, lúc đó anh nghĩ thế nào?

Hoan loay hoay tìm cách trả lời:

-Hơ… anh đâu biết, nhưng sao lại có chuyện đó xảy ra được chứ?

Tôi điềm nhiên đẩy vấn đề xa hơn chút nữa:

-Rồi trong lúc Châu đang tàn tạ đó, không làm việc được, mất hết thu nhập, cái gì cũng phụ thuộc vào sự chăm lo của anh, anh lại gặp một cô gái khác thật xinh đẹp duyên dáng, thông minh quyến rũ. Bấy giờ anh sẽ xử trí ra sao?

Hoan bối rối xoay xở mãi mới đáp một cách ấp úng:

-Thì… có gì đâu mà xử trí?… Mà sao em hỏi những câu lạ quá vậy?

"Bởi vì tôi đang chứng minh là anh sai lầm, anh Hoan ạ!” - tôi nghĩ thầm, rồi thản nhiên lập lại câu hỏi:

-Anh Hoan trả lời đi, anh sẽ làm thế nào lúc đó?

Hoan khoát tay đáp một cách khổ sở:

-Thì vẫn sống như cũ thôi, đâu có vấn đề gì đâu!

Tôi đủng đỉnh chất vấn:

-Nhưng hồi nãy anh vừa nói anh thích Châu vì cái đẹp, duyên dáng và thông minh. Tiếc là bấy giờ Châu hết còn những cái đó nữa, mà cô kia lại có. Anh phải tìm cách đem cô ấy về thay thế Châu, mới đúng chứ?

Hoan tắc lưỡi tìm cách giải thích, rồi gượng gạo đáp:

-Nhưng biết đâu cô ta không có được cái nết na mà em có thì sao?

Tôi hết nhịn nổi cái nghịch lý trong cách nói của anh ta nên đành phải bật cười, rồi nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt Hoan, từ tốn:

-Anh Hoan, anh nhớ lại đi! Trong cái ví dụ nãy giờ, khi Châu tự dưng chấm dứt với người mình yêu là Duy Khải để nhận lời anh vì anh “xứng đáng vững chắc” hơn, thì Châu đã là một người ham giàu bạc tình. Mà như vậy thì làm gì có thể gọi là “nết na” như anh nói nữa? Anh có thấy anh đang tự mâu thuẫn mình không?

Hoan chới với thật sự, vẻ mặt nhăn nhó ngượng ngập, lắc đầu qua lại như đang cố tìm một giải đáp nhưng chẳng nói được ra lời.

Tôi cười nhẹ điềm đạm kết luận:

-Vậy là rõ ràng rồi nhé anh Hoan! Nếu như anh nói thích cái tính nết na của Châu, thì Châu phải tiếp tục một lòng với người yêu mình là anh Duy Khải, bởi vì sự chung thủy là một phần cơ bản của cái nết na đó. Một khi Châu phụ bỏ người yêu mình chỉ vì anh ta “không nghề không ngỗng” để theo một người đàn ông khác “vững chắc” hơn, thì Châu đâu còn là cô gái nết na nữa, và vì vậy không xứng với anh đâu!

Hoan trông có vẻ như hoàn toàn sụp đổ, cúi đầu nhìn xuống nền sân với những cục gạch nền được lót san sát nhau, rồi bỗng ngước lên mở to mắt nhìn tôi như thể đang kinh ngạc ghê gớm, không nói thêm được gì nữa.

Ly nước cam đặt trên bờ đá trong vườn nãy giờ vẫn còn nguyên. Tôi nhón tay cầm lấy rồi khoan thai đứng dậy, vuốt tà áo dài lại ngay ngắn rồi nhỏ nhẹ:

-Chắc ba mẹ Châu cũng sắp về để còn đi chúc Tết những vị bà con khác. Chúc anh Hoan năm mới học thật giỏi và ra trường mỹ mãn nha!

Hoan bây giờ mới lên tiếng một cách máy móc:

-Anh cũng chúc em năm mới học giỏi và thật nhiều vui vẻ!

-Dạ cám ơn anh! Châu về trước nha!

Tôi bước vào phòng khách cũng vừa lúc ba mẹ đang chuẩn bị ra về.

Khi đã vào xe trên đường đi mẹ hỏi:

-Hồi nãy anh Hoan và con nói chuyện tâm đắc lắm hay sao mà lâu vậy Châu?

Tôi thấy tức cười trong bụng nhưng chỉ lễ phép đáp:

-Dạ cũng đâu có gì mẹ, nói linh tinh thôi.

Mẹ nghe vậy cũng chỉ gật đầu không hỏi gì thêm. Còn tôi ngẫm nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi với anh Hoan mà tự hỏi tại sao mình lại tốn thời gian tranh luận với anh ta về một điều quan niệm cá nhân của mỗi người. Chắc có lẽ nó liên quan tới tôi và vì anh ta có ý xem thường người tôi yêu. Không biết bây giờ anh ta sẽ cảm nhận thế nào, nhưng tôi hy vọng anh sẽ bỏ cái quan điểm coi thường người khác trong vấn đề tình cảm như vậy. Ai lúc ra đời cũng trắng tay, và lúc trở về lòng đất cũng bằng hai bàn tay trắng. Cái nhân cách và ý chí phấn đấu để tốt hơn, giỏi hơn chính mình mới là điều đáng quý hơn cái vật chất danh vọng phù du kia.