Chương 7
Sáng mồng Hai vì rảnh rỗi chưa làm gì, tôi ngồi xuống tập đàn piano một chút. Dạo này đi học xa nhà phải ở lại ký túc xá, tôi đâu có thời gian tập thường xuyên như hồi còn ở phổ thông, và cũng không còn có dịp đi học nhạc ở chỗ ma sơ gần nhà thờ nữa.
Nghĩ lại cũng thấy tiếc tiếc! Cuộc đời đôi khi có những thay đổi bất ngờ có thể làm đảo lộn tất cả những nếp sống quen thuộc của mình. Sao tôi vẫn hy vọng, mặc dù một cách không tưởng, họ sẽ dọn dẹp xong hóa chất ở khuôn viên phía Nam để cho chúng tôi được dời về lại trường cũ cho gần nhà. Như vậy có thể tôi sẽ thu xếp đi học nhạc lại cho vui. Cuộc đời mà chỉ lo học và làm để kiếm sống mà không có chút nghệ thuật âm nhạc cho phong phú thêm thì buồn lắm!
Nhắc tới chuyện đi học nhạc ngày trước, tôi lại chợt nhớ tới Duy Khải và một kỷ niệm thật đẹp với anh mà tôi chẳng thể nào quên. Hôm đó nhỏ bạn trong xóm đi học chung bận gì mà không đi được, nên tôi đành phải đi một mình. Lúc về gặp trận mưa lớn như trút nước dai dẳng, tôi phải đứng trú mưa dưới mái che của một tiệm may gần đó. Núp thì núp vậy chứ gió tạt nhiều cơn hắt vào làm ướt cả người, càng đợi lâu tôi càng lạnh run, lòng lo sợ không biết mưa kéo dài đến bao giờ và liệu tôi còn chịu lạnh nổi đến bao lâu.
Thật tình cờ, Duy Khải từ đâu xuất hiện dừng xe bên lề đường vào thăm hỏi. Lúc đó anh mặc áo mưa phủ kín mít nên tôi chưa nhận diện ra ngay. Thấy anh tôi trong lòng mừng vui vô cùng nhưng đồng thời cũng thẹn thẹn, mà cũng chả hiểu tại sao.
Anh nài nỉ xin đưa tôi về, làm tôi ngại quá! Thấy anh có lòng như vậy, trời mưa đã lâu mà tôi cũng lạnh lắm rồi, nên cuối cùng tôi đồng ý để anh đưa về. Vì lúc đó trên danh nghĩa vẫn là bạn bè và là lần đầu đi chung xe, tôi mắc cỡ quá chừng, nhưng ngồi sau lưng anh tôi lại nghe trong hồn một cảm giác êm dịu thật ngọt ngào. Hơi ấm từ anh như sưởi ấm tim tôi. Tôi muốn được áp đầu mình vào lưng anh mà không dám. Nghe giọng nói anh thật ân cần khuyên nhủ tôi nên mang theo áo ấm và áo mưa để ngừa bị lạnh, tôi cảm nhận đó không phải là lời nói xã giao cho một người bạn học, mà là tiếng nói yêu thương chân tình từ trái tim anh.
Sau này, Chánh nói riêng cho biết anh đã tìm tôi rất nhiều lần ở quãng đường đó, và trong cái hôm mưa lớn ấy anh đã chạy tới lui trên một khúc đường cố tìm tôi cho bằng được vì sợ tôi sẽ bị trúng mưa mà không thể về nhà. Anh đã lo cho tôi đến như vậy mà đâu hề nói ra, cái ân tình ấy của anh tôi mang theo mãi trong lòng.
Hoan chỉ nhìn tình yêu từ khía cạnh sự nghiệp lộng lẫy và cuộc sống vật chất. Tôi cũng muốn có vật chất đầy đủ chứ chẳng phải thần thánh gì, nhưng những cái chân tình chăm chút, săn sóc chu đáo kia, có mua được không, hay nó phải phát ra từ một trái tim đầy yêu thương trân quý?
Đang ngồi nhớ lại kỷ niệm xa xưa thì dì Năm đứng trước cửa phòng thông báo:
-Cô Hai ơi, có cậu Khải đến tìm cô đang đợi ở nhà dưới!
Tôi giật mình nhìn đồng hồ. Gần mười giờ sáng, anh đến đúng giờ ghê! Nãy giờ mãi mê suy tưởng mà tôi quên cả thời gian chưa kịp thay đồ. Sao dạo này tôi hay mơ mộng thế không biết! Thôi mà cũng không sao đâu nhỉ, nghĩ đến người mình yêu và chỉ một người, chứ đâu phải thả hồn đi hoang bậy bạ đâu mà đáng bị quở trách.
Tôi nói với dì Năm:
-Dạ nhờ dì nhắn anh Khải đợi cháu một chút!
Thế là tôi nhanh chóng thay đồ. Hôm nay anh bảo sẽ đưa tôi đi chơi vòng vo cả ngày nên tôi muốn mặc gì đó cho gọn gàng không vướng víu. Thế là tôi chọn chiếc áo lụa kiểu màu kem nhạt điểm họa tiết bằng những bông hoa đỏ, tay lững voan nhún, cổ tròn, nhấn eo bên trái bằng một chiếc hoa lóng lánh, cùng với chiếc quần dài màu đỏ lạt. Xong tôi chải đầu, để tóc xõa dài tự nhiên và cài cái kẹp hình chiếc nơ nho nhỏ.
Tôi đứng soi trước gương. À quên! Đi chơi thế này có thể dang nắng lắm chứ. Một chút kem chống nắng xoa lên mặt cũng đáng ghê! Vậy là xong, chẳng cần phấn sáp, son siết gì. Nhìn cô gái trong gương cũng đủ xinh chán rồi!
Xuống cầu thang thấy anh đang ngồi đợi nơi phòng khách. Hôm nay đi chơi Tết anh mặc quần jean xanh dương đậm, áo thun có cổ tay ngắn trắng, nhìn rất trẻ trung khỏe mạnh.
Tôi bước lại mỉm cười dịu dàng:
-Anh đợi lâu chưa?
Anh nhìn tôi cười thật tươi rồi vui vẻ bảo:
-Nghe em hỏi câu này, anh lại nhớ hồi xưa đợi em trước cổng trường lúc ra về. Lần nào ra em cũng hỏi như vậy.
Tôi hếch mũi nũng nịu hỏi:
-Nghe hoài vậy có chán hông anh?
Anh lắc đầu, cười hiền lành đáp:
-Không chán chút nào, chỉ càng thương thôi!
Chữ “thương” giọng anh nghe sao mà dịu ngọt tha thiết quá!
Hai đứa cùng sánh vai đi ra xe anh đang đậu ngay trước nhà, vừa đi tôi vừa nguýt yêu anh:
-Rồi ai đã chê người ta ra chậm chạp đến nỗi ngủ được mấy giấc nè?
Anh cũng táo tợn, tỉnh bơ:
-Ngủ vài giấc mà toàn mơ thấy em không thì cũng thấy rất ngắn.
Anh thiệt là! Dạo này sao lãng mạn tình tứ với tôi ghê, nói gì cũng như thoa mật nghe ngọt ngào quá chừng luôn!
Tôi bèn tinh nghịch bình phẩm:
-Hồi trước mà anh nói chuyện kiểu này chắc khối cô bạn trong lớp mê anh rồi, chắc hổng tới phần em đâu!
Vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt anh hơi nghiêm nghị lại:
-Trân Châu, anh chỉ mới biết và chỉ nói như vậy với một mình em thôi. Anh không bao giờ nói lời lả lơi tán tỉnh với ai khác đâu!
Tôi nghiêng mặt cười rạng rỡ vì biết anh nói thật lòng. Chẳng có gì hạnh phúc khi yêu bằng người mình yêu chỉ nghĩ đến riêng mình như vậy.
Trời hôm nay đẹp quá! Nắng xuân buổi sáng dìu dịu mát, trời xanh ngát và thật cao. Ngoài đường dọc suốt con hẻm rộng dẫn vào nhà, xác pháo đỏ người ta đốt đêm giao thừa và hôm qua mồng một vương vãi đầy mặt đất nhìn thật xinh.
Duy Khải bước lại mở cửa xe cho tôi, vào xe rồi nhỏ nhẹ bảo:
-Trân Châu ơi, hôm nay được đi chơi cùng em anh vui lắm. Em thích đi đâu trước?
Tôi cười. Thật tình đi bên anh đến nơi nào tôi cũng rất vui. Thậm chí chẳng cần đi đâu cả chỉ cần chạy vòng vòng nói chuyện đùa giỡn với nhau cũng tuyệt rồi. Nhưng bây giờ anh đã hỏi thì tôi cũng nên chọn một chỗ góp ý với anh vậy.
Nghĩ xong tôi lên tiếng đề nghị:
-Mình đi xem hội hoa xuân trước được không anh?
Anh quay sang cười dễ dãi:
-Bất cứ chỗ nào em thích. Anh sẽ làm tài xế cho em hôm nay.
Tới nơi thì bãi đậu xe đã đông nghẹt thấy mà sợ luôn. Anh phải chạy vòng vòng một hồi mới tìm được chỗ đậu, rồi hai đứa nắm tay nhau đi vào xem hoa.
Người ta trưng bày cảnh trí rất đẹp mắt và đầy sáng tạo, chỉ mỗi cái cổng chào cao vút với dòng chữ “Hội Hoa Xuân” cùng những lẳng hoa và bong bóng đầy màu sắc kết nối để trang hoàng cũng đủ gây ấn tượng rồi.
Bên trong thì cơ man là hoa các loại khoe hương sắc thắm, mỗi loài mỗi kiểu đẹp đến mê người. Nhìn những tuyệt tác này của thiên nhiên tôi bỗng thấy tin vào một đấng tạo hóa quyền lực vạn năng kiến tạo ra chúng. Những chậu hoa thì được đặt dưới đất dọc theo lối đi, còn bồn hoa thì họ xây lên cao cao một chút với những độ cao thấp và hình dáng khác nhau trông rất nghệ thuật.
Chợ hoa đã sặc sỡ, mà rừng người cũng màu mè không kém. Tiếc thay đây cũng có thể gọi là một trở ngại cho việc thưởng ngoạn. Quá sức đông người! Có những đoạn đường người chật ních chỉ lo tránh người ta thì làm sao mà thoải mái ngắm hoa! Duy Khải nắm tay tôi đi phải liên tục chuyển hướng để khỏi bị nhiều người đi nhanh tông vào.
Có cái là ai cũng mặt mày hớn hở vui tươi, áo quần giày dép mới lịch lãm. Nhất là các cô gái duyên dáng trong những bộ áo dài đủ màu sắc thật xinh và những em bé tung tăng với bong bóng bay trong tay.
Đi ngang qua một khúc đường có cảnh hoa vừa ý, anh kéo tay tôi lại rủ:
-Mình đứng đây chụp hình một tấm đi Trân Châu!
Đang bất ngờ thì anh đã lôi trong túi ra chiếc máy chụp hình nhỏ cất sẵn từ lúc nào. Anh chận một người đàn ông trung niên đang đi ngang lại, chìa máy ra rồi lễ phép nhờ vả:
-Phiền chú làm ơn chụp giùm tụi cháu một tấm hình, được không chú?
Xong anh chạy lại bên tôi, hai đứa tạo dáng để chụp hình. Cũng vui ghê!
Chụp xong tấm đó, anh đưa tôi đi tiếp. Ngang qua một cái vòm hoa cao ngất ngưởng hình trái tim, được kết bằng cả trăm đóa hoa hồng rất đẹp và công phu, and dừng lại rồi quay sang cười cười thì thầm với tôi, nét mặt tinh quái:
-Trân Châu, bây giờ mình sẽ đứng ngay dưới chiếc vòm hoa hồng trái tim này, hai đứa mình ôm hôn nhau giống như người nước ngoài vậy, rồi nhờ họ chụp cho một tấm. Chắc sẽ đẹp lắm! Em chịu không?
Ý kiến nghe cũng lạ và dễ thương đó chứ, nhưng ai lại làm chuyện âu yếm như vậy giữa nơi đông người thế này! Người ngoại quốc họ đã quen với phong tục của họ, chứ tôi là con gái Việt Nam thì chịu thôi.
Tôi thẹn đến nóng ran cả mặt, giãy nảy:
-Thôi kỳ lắm anh! Em hổng dám đâu!
Anh phá lên cười tinh nghịch:
-Chọc em chút chơi thôi! Anh cũng đâu có dám.
Thì ra anh cũng nhát như tôi mà còn làm bộ. Miệng hùm gan sứa mà cũng đề nghị để chọc ghẹo tôi. Anh đáng ghét dễ sợ đó Duy Khải ơi!
Đi một vòng hết chợ hoa như vậy mà cũng đến gần trưa. Tôi thầm tiếc trong bụng là phải chi bớt đông một chút thì sẽ thích hơn nhiều, nhưng nói chung là khá vui.
Vào xe rồi, anh vừa lái đi vừa cười tủm tỉm một cách bí ẩn. Tôi thắc mắc cất tiếng hỏi:
-Đang nghĩ gì mà cười lạ vậy anh?
Miệng vẫn cười, anh lắc đầu chối:
-Đâu có gì đâu em.
Cái mặt thế kia mà bảo đâu có gì, nói dối với ai được chứ với tôi thì không rồi. Tôi làm bộ xụ mặt, gặng hỏi:
-Em biết là có mà. Nói em nghe đi!
Anh quay sang nhìn tôi một cái, cười rồi bộc bạch:
-À cũng chẳng có gì. Chỉ là hồi nãy trong chợ hoa anh để ý thấy khá nhiều ông đang đi kè kè với vợ hay bạn gái mà cũng lén lút liếc nhìn em hoài. Anh cười cho cái tham lam của mấy ông này. Cũng có thế mấy ổng xem em là một bông hoa quá đẹp nên cứ tranh thủ ngắm nghía.
Cách nói của anh khiến tôi muốn cười nhưng ráng nhịn, nhưng rồi tôi chợt lo đến cảm xúc của anh vì sự quan sát này, bèn hỏi dò ý:
-Như vậy có làm cho anh kém vui không anh?
-Đâu có, hãnh diện thì đúng hơn, rồi sau đó có chút… lo lo - anh hồ hởi đáp rồi bật cười hềnh hệch.
Bằng giọng chân thành nghiêm túc tôi nhắn nhủ anh:
-Người ta nhìn gì kệ họ đi anh, mình cũng đâu có quyền cấm họ. Ngoài ra thì hổng có gì anh phải lo hết, vì em lúc nào cũng là của riêng một mình anh.
Anh nhìn tôi trìu mến, mỉm cười bảo:
-Cám ơn em, Trân Châu.
Vậy thôi mà anh cũng cám ơn. Im lặng giây lát anh gợi ý:
-Bây giờ mình kiếm chỗ ăn trưa rồi đi chơi tiếp em nhé?
-Dạ… Anh thích ăn gì vậy anh?
Anh khoát tay ra vẻ không quan trọng:
-Tùy em đi Trân Châu. Anh ăn gì cũng được, em ăn gì anh ăn đó.
Tôi cắn môi lưỡng lự:
-Em ít đi ăn ở ngoài nên cũng hổng rành lắm đâu anh!
Anh phì ra cười rồi háy mắt:
-Em nấu ăn ngon như vậy thì không cần ra ngoài ăn là lẽ đương nhiên mà!
Sau vài lần tôi làm thức ăn cho anh cùng ăn trưa hồi đầu năm, anh cứ tấm tắc khen làm tôi vừa thích vừa ngượng gì đâu! Thật ra đó chỉ là những món ăn trưa nhanh gọn chứ chẳng phải món cầu kỳ gì. Sau đó vì bận học nên dì Năm làm thức ăn giúp. Tôi định bụng khi nào có dịp sẽ mời anh lên nhà tôi nấu đãi anh.
Nghe anh lên tiếng hỏi:
-Vậy mình đi ăn phở, em chịu không Trân Châu?
Tôi hưởng ứng ngay:
-Dạ, được anh!
Anh đưa tôi vào một tiệm phở trên một con đường nhỏ tôi cũng không biết tên đường là gì nữa, chỉ biết là hai bên đầy những cây me xanh bóng mát rợp cả mặt đường. Chỉ nhìn là tôi đã thích ngay.
Chủ tiệm là một người đàn ông cỡ chừng hơn ba mươi tuổi, và rõ ràng là ông ta đã quen biết Duy Khải từ trước. Ông ta gật đầu cười nhẹ chào tôi, rồi liền quay sang anh vồn vã chào đón:
-Kìa em, lâu rồi không thấy em ghé! Mà đám bạn của em đâu rồi? Đừng nói là chê tiệm anh nhe!
Tôi nghe anh cười đáp rất thoải mái:
-Dạ tụi em vào đại học rồi, tản mát mỗi đứa một trường anh ạ.
Anh kéo ghế cho tôi, gọi hai tô phở và hai ly nước táo.
Tôi ngạc nhiên vì mới mồng hai Tết mà tiệm này đã mở cửa buôn bán. Tiệm tương đối sạch, chỉ có thêm hai bàn là đang có khách. Nói chung là khá vắng.
Để ý nhìn không thấy có mấy con chó đi long nhong tìm mót thức ăn đổ dưới nền nhà làm tôi yên tâm. Nhớ lại chuyện này tôi còn nổi da gà. Lần đó tôi còn học cấp hai đi chơi với ba mẹ, có ghé vào một tiệm hủ tiếu dọc đường. Mấy con chó chẳng biết của ai thả rông lục lọi đi tìm thức ăn rớt vãi dưới đất. Đột nhiên chắc do giành giựt ăn chúng cắn xé nhau sủa vang trời dưới gầm bàn, suýt cắn vào cả chân tôi. Tôi rút vội chân lên ghế mà sợ xanh mặt. Từ đó mỗi lần vào tiệm ăn là tôi sợ chó. Nghĩ cũng hài!
Trong lúc đợi chủ tiệm làm phở, tôi lấy khăn ăn giấy cẩn thận lau muỗng đũa sạch sẽ chuẩn bị cho hai đứa, vừa nghe anh hào hứng kể:
-Em biết không Trân Châu, hồi trước anh và tụi thằng Chánh học luyện thi ở gần đây nè. Lúc nghỉ giữa giờ học tụi anh vẫn thỉnh thoảng đi bộ kéo ra ăn linh tinh xung quanh đây. Còn tiệm phở này là chỗ thằng Chánh tìm cách quen bé Phương của nó đó.
À thì ra là vậy! Hèn chi ông chủ tiệm còn nhớ mặt anh. Hồi đó tôi nhớ anh và Chánh đều có kể học những lớp luyện thi vào buổi chiều, nhưng không ngờ là gần đây.
Nhớ lại lúc đó tôi thấy mình thật trẻ con và chủ quan, cứ nghĩ tự học ở nhà cũng sẽ thong thả đậu vào đại học. Cũng có thể, nhưng chắc sẽ chật vật hơn. Có lần đang lúc chờ thầy vào, Duy Khải quay sang nói nhỏ với tôi:
-Trân Châu ơi, ở chỗ luyện thi tôi thấy mấy thầy dạy nhiều cái cao hơn ở đây đó. Dù không ai nói rõ ra nhưng tôi nghĩ những phần đó rất quan trọng để chuẩn bị cho đại học.
Tôi nghe nói đang ngơ ngác hoang mang thì anh đã mỉm cười rồi lôi trong cặp ra một xấp bài học, đưa cho tôi dặn dò:
-Đây là bản sao tôi phô-tô ra cho những bài học đó và cách giải. Trân Châu đem về học đi nhé! Khi nào thấy có phần khác quan trọng tôi sẽ lại phô-tô cho Trân Châu.
Thì ra ngày ấy anh đến đây học nhưng vẫn nghĩ đến tôi và bỏ công sức sao lại những bài học hay đó cho tôi.
Anh thật có lòng và tốt với em! Tấm lòng đó làm sao em quên được hở Duy Khải!
Nhớ lại chuyện cũ tôi lại xúc động vì thương anh quá, không nhận ra nãy giờ mình đang trìu mến nhìn anh đăm đăm, khiến anh nghiêng mình lên bàn gần tôi hỏi nhỏ:
-Em đang nghĩ gì vậy Trân Châu?
Tôi sực tỉnh thoáng xấu hổ, vội lắc đầu:
-Dạ hổng có gì! Em chỉ nhớ lại chuyện anh kể hồi xưa học thi gần đây và những bài học hay anh có lòng sao chụp lại cho em thôi.
Phở và nước uống được đem lên, rồi hai đứa ăn vui vẻ. Tiệm này ở trong đường nhỏ mà nấu phở khá ngon, nước lèo không mặn, không nghe gắt vị bột ngọt, làm tôi thấy rất vừa miệng.
Hai đứa vừa ăn ngon lành vừa nói chuyện linh tinh nho nhỏ thật hạnh phúc. Lúc Duy Khải đến quầy trả tiền, tôi nghe ông chủ tiệm hỏi nhỏ anh giọng tinh quái:
-Nè, bạn gái em đó hả? Đẹp quá trời quá đất nghen!
Không nghe anh trả lời, nhưng tôi đủ sức đoán biết anh đang mắc cỡ và chỉ e ngại gật đầu chứ làm gì lên tiếng được.
Lại nghe tiếng ông chủ tiệm cười cười thì thào:
-Coi bộ cưng người yêu quá xá nha! Hồi đó anh thấy em hiền và nhút nhát nhất trong đám, vậy mà cua được người yêu xinh đẹp như vậy. Anh cũng phục chú mày đó!… he he…
Rồi ông ta cười hăng hắc ra vẻ thú vị lắm. Tôi vẫn ngồi yên vờ nhìn vào chiếc gương trang điểm bỏ túi nhỏ, ra vẻ như không nghe thấy gì. Lúc Duy Khải trở lại bàn tôi thấy mặt anh đỏ như gấc. Biết anh đang mắc cỡ, tôi tìm cách nói tránh đi để giúp anh bớt ngượng mà trong lòng cười thầm cho cái nhút nhát của anh. Vui chết được!
-Anh nè, bộ bỏ ớt vào phở cay quá hay sao mà mặt đỏ rần vậy anh?
Anh cười ngượng nghịu ấm ừ:
-Ờ… ờ, chắc vậy!
Rồi anh nắm tay tôi dắt ra xe. Vừa đi tôi vừa tủm tỉm cười ráng không cho anh thấy. Ôi, Duy Khải của tôi dễ thương quá đi mất! Yêu mà ai nói động tới chút là mắc cỡ đỏ mặt tía tai thế kia thì chả biết sau này có dám đi hỏi vợ không nữa. Mắc cười gì đâu!
Coi vậy mà bây giờ ga lăng lắm rồi nhé! Lúc nào cũng mở cửa xe kéo ghế cho tôi đâu thua một quý ông nào.
Vào xe anh lấy lại bình tĩnh, mặt đã bớt đỏ, nhìn tôi cười thành thật thổ lộ:
-Anh chưa bao giờ đi chơi với con gái trước khi quen em, nên cũng không biết em thích đi đâu. Em đừng buồn nhé Trân Châu, thích đi đâu cứ nói đừng ngại!
Trời, tôi mừng trong bụng gần chết chứ ở đó mà buồn! Vậy là em được cái vinh hạnh làm người yêu đầu tiên của anh, mà hy vọng cũng là người duy nhất và cuối cùng. Anh nhé?
Ngẫm nghĩ một chút tôi nhỏ nhẹ:
-Dạ em đâu có buồn gì, anh đừng lo! Nhưng bây giờ mấy chỗ giải trí vui chơi chỗ nào cũng đông lắm anh há?
Anh biết tôi không thích những chỗ quá đông người. Mà thật! Hồi sáng tôi rất thích hội hoa xuân nhưng lại ngán cái xô bồ đông đúc ở đó quá chừng.
Nghe tiếng anh từ tốn bảo:
-Anh cũng nghĩ vậy, ngày Tết ai cũng thích đi chơi mà!
Tôi hào hứng đề nghị:
-Vậy tới tiệm karaoke thử hông anh?
Anh cười hớn hở gật đầu:
-Rồi, mình sẽ đi hát chơi!
Anh mở cuốn danh mục các cơ sở thương mại buôn bán trong thành phố dày như cuốn tự điển để sẵn trong xe, xem xét vài phút rồi thong thả cho xe chạy. Chỉ chốc lát anh đưa tôi đến một tiệm karaoke khá trang nhã. Rất may mắn không quá đông người đang chơi ở đây, nên chúng tôi thuê được một phòng karaoke rồi bắt đầu nghêu ngao hát.
Tiệm này cũng biết làm ăn ghê! Họ phục vụ nước uống miễn phí, chắc cho khỏi khô cổ khách hàng để ngồi hát cho lâu đây mà!
Chúng tôi chọn cỡ một chục bản nhạc trữ tình toàn song ca để hát chung cho vui. Hay dở gì không cần biết, miễn thấy vui vẻ bên nhau là được rồi. Nói cho cùng mình đi hát đâu phải để thi thố gì với ai mà ngại.
Hai đứa tôi đặc biệt rất yêu bài “Ước Mộng Đôi Ta” của nhạc sĩ Đài Phương Trang. Khi nhạc dạo đang trỗi lên, anh cầm tay tôi âu yếm:
-Trân Châu ơi, mình sẽ hát bài này cho nhau em nhé!
-Dạ - tôi sung sướng đáp.
Rồi anh bắt đầu bài hát, nhìn tôi thật say đắm cất lời:
“Anh hỏi em rằng, sau này chúng mình nếu được thành đôi,
Em ước mơ gì, thật lòng mong ước hãy nói đi em!
Em đừng e ấp nếu đôi mình đã thật lòng
Yêu rồi em chớ giấu hay ngại ngùng thẹn thùng!
Chuyện mình tương lai trong lòng em mơ chi
Em đừng ôm ấp hãy giải bày cùng lòng anh!”
Rõ ràng là anh đang hát với tất cả lòng mình nên nghe thật ngọt và truyền cảm. Tôi tiếp lời nhạc anh vừa dứt, cũng nhìn anh trìu mến thiết tha:
“Em chỉ mong rằng chúng mình suốt đời gần nhau,
Em chỉ mong rằng tình anh luôn giữ mãi thuỷ chung,
Ân tình em chẳng ước mơ gì chuyện lầu vàng
Câu tình yêu hãy giữ trong lòng mình thật thà
Dù nhiều đổi thay nhưng trọn đời mình yêu nhau
Em chỉ mơ ước thế, anh làm vừa lòng không?…”
Trời ơi, bài hát hay tuyệt mà lời nhạc cũng dễ thương quá chừng! Chúng tôi hát ngon lành mà y như đang nói với nhau rất thật lòng bằng lời nhạc vậy. Lãng mạn tình tứ không sao tả được!
Hai đứa hát say sưa khoảng chục bản tình ca thì cũng mệt ngất ngư nhưng quá vui luôn. Có những lúc hát sai nhịp, đứa này dẫm đạp lên đoạn của đứa kia, ôm bụng mà cười đến gần xỉu. Tôi cũng chơi karaoke thỉnh thoảng ở nhà nhưng chưa bao giờ vui bằng chiều nay!
Ra lại xe chuẩn bị đi tiếp, anh nghiêm mặt bảo tôi:
-Em xòe hai tay ra!
Tôi tròn mắt ngơ ngác chẳng hiểu gì nhưng cũng làm theo. Thấy anh lấy cái chai gì nhỏ nhỏ, xịt một chất trắng trắng giống bọt xà bông lên hai bàn tay tôi và cả của anh luôn, rồi mỉm cười giải thích:
-Cái này là chất rửa tay sát khuẩn. Nãy giờ mình cầm cái micro xài công cộng đó không được sạch sẽ lắm. Phải tẩy trùng trước khi ăn!
Tôi phì cười, lòng rất vui trước cử chỉ chu đáo của anh.
Sát trùng tay xong, anh lôi trong ngăn ra một bịch đậu tổng hợp đưa cho tôi vui vẻ bảo:
-Hát nãy giờ mệt rồi, em ăn chút đi cho khỏe. Cái này tốt lắm đó!
-Dạ, cám ơn anh!
Nhìn vào thành phần đậu in trên bao bì, thấy nó gồm đậu phộng, hạnh nhân, đậu óc chó, đậu hạch Brazil, hạt điều, đậu cây phỉ và đậu hồ đào trộn lẫn nhau. Tôi xé bịch đổ vào bàn tay phải anh một nắm. Đậu nướng giòn rất ngon, không mặn tí nào. Hai đứa nhai đậu rôm rốp nghe vui tai gì đâu!
Nhai hết nắm đậu, anh vói tay ra đàng ghế sau xe lôi ra chai nước, lại đưa tôi chu đáo:
-Ăn đậu xong em uống nước đi Trân Châu!
Tôi nhướng mày ngạc nhiên. Lạ thật! Sao trong xe anh có nhiều thứ quá vậy? Nào là sổ danh mục, nước sát trùng tay, đồ ăn vặt và nước uống nữa.
Tôi tò mò hỏi:
-Sao trong xe có sẵn nhiều thứ vậy anh?
Anh nheo mắt cười, giọng hào hứng đầy hãnh diện:
-Đi chơi với người yêu mà không chăm lo chu đáo sao được hả em!
Lời nói đi kèm với hành động thiết thực của anh nghe như một cơn gió dịu mát thổi nhẹ vào hồn thật dễ chịu. Anh còn rất trẻ mà đã có suy nghĩ chín chắn và người lớn hơn tuổi của mình nhiều, khiến tôi tự hào về anh biết bao nhiêu!
Duy Khải của tôi không là một cậu nhóc loi choi như anh Hoan nghĩ đâu! Anh hiểu biết, chu đáo và lo lắng cho tôi rất nhiều mà một người lớn tuổi trưởng thành như anh Hoan nói chưa chắc đã làm được! Tôi tin hoàn toàn vào sự lựa chọn của mình.
Tôi bỏ vào tay anh thêm một nắm đậu nữa, rồi bồi hồi nói:
-Cám ơn anh đã chăm lo tận tình cho em!
Anh đưa tay cho đậu vào miệng, cười hiền lành:
-Sao lại ơn nghĩa gì ở đây Trân Châu? Yêu thương nhau thì lo lắng săn sóc cho nhau là điều bình thường thôi mà.
Đúng là bình thường đối với anh, vì cái tiêu chuẩn tình yêu của anh đặt rất cao. Nhưng trên thực tế cái “bình thường” ấy rất nhiều người lại không làm được.
Hai đứa chia nhau đậu nhai rau ráu chỉ một chút là hết bịch. Anh cười hể hả giọng cao hứng:
-Trân Châu, ăn chung bịch đậu này anh lại nhớ tới một chuyện cũ của hai đứa mình rất khó quên đó.
Tôi lờ mờ đoán được anh nói về chuyện hồi lên thăm nhà tôi lúc trước, nhưng muốn nghe anh nói bèn hỏi:
-Chuyện ra sao hả anh?
Anh vẫn nhìn đàng trước kính xe, mắt hơi lim dim lại tư lự:
-Anh nhớ lại lần thứ nhì sang thăm nhà em. Hôm đó em đem ra một bịch mứt khô hai đứa ăn chung. Một kỷ niệm thật dễ thương! Em còn nhớ không Trân Châu?
Tôi mỉm cười vui đùa:
-Sao hổng nhớ được hả anh, vì sau đó có người bảo mỗi lần ăn mứt kẹo xong là em phải đi súc miệng đó!
Anh tròn mắt quay sang nhìn tôi:
-Em nhớ lâu thật, giỏi dễ sợ luôn! Có bí quyết gì mà nhớ lâu vậy?
Tôi chun mũi cười đáp:
-Em chẳng có bí quyết gì! Mà anh cũng nhớ chuyện đó lâu vậy, sao lại hỏi em chứ? Không phải anh cũng có bí quyết sao?
Anh trầm giọng đáp:
-Anh cũng không có. Nhưng anh nghĩ những kỷ niệm gắn liền với tình yêu và người mình yêu, thì tự nhiên nó ở lại với mình rất lâu. Em có nghĩ vậy không?
-Dạ, em cũng nghĩ vậy! - tôi gật đầu.
Ngày Xuân ra đường đi chơi thế này vui thật! Cái không khí tưng bừng của ngày Tết cùng với cái ấm cúng trong tâm hồn được đi bên cạnh người mình yêu thương như đem lại một cảm xúc dễ chịu ngây ngây thật khó tả.
Chạy được một chút, anh nhìn đồng hồ rồi lên tiếng hỏi:
-Mình sẽ đi chơi thêm một chỗ nữa. Em thích đi chơi hội chợ Tết hay xem ca nhạc ngoài trời vậy Trân Châu?
Tôi lưỡng lự suy nghĩ. Hội chợ thì có nhiều thứ chơi thật, mà đa số trò chỉ để giải trí cho vui vì phần thua sẽ là chắc chắn. Còn xem ca nhạc thì cũng thích nhưng ngồi một chỗ mấy tiếng đồng hồ không lành mạnh bằng đi bộ lòng vòng trong hội chợ.
Nghĩ vậy tôi đưa ra ý kiến:
-Em thì muốn đi hội chợ, còn ý anh sao?
Anh nhìn tôi bật lên cười trêu:
-Hỏi kiểu như vậy, bộ em nghĩ anh dù có muốn đi ca nhạc mà nỡ từ chối đưa em đi hội chợ sao?
Tôi hất mặt lên vui đùa tranh luận:
-Mình chọn lựa trên tinh thần dân chủ mà, em không muốn tự mình quyết định tất cả những nơi đi chơi hết đâu!
Anh gật đầu, cười xuề xòa:
-Ừ hen, anh thích tinh thần đó lắm, nhưng hãy để dành cho những chuyện quan trọng. Còn về chuyện đi chơi anh rất sẵn lòng đi chỗ nào em thích. Không sao hết!
Tôi nghiêng mặt nhìn anh, chúm chím:
-Vậy theo anh những chuyện nào mới gọi là quan trọng nè?
Háy mắt một cách nghịch ngợm anh bảo:
-Thì chẳng hạn như… mai mốt chừng nào mình tính chuyện làm đám cưới.
Tôi ôm miệng cười khúc khích. Anh nói nghe vui mà dễ thương ghê luôn!
Cũng giống như ở hội hoa xuân, bãi đậu xe của hội chợ đông kinh khủng. Công nhận người ta cũng thích đi chơi thật! Chúng tôi lại cũng phải chạy vòng vòng chực chờ một hồi mới tìm được chỗ đậu xe.
Vào trong hai đứa nắm tay nhau đi lòng vòng xem, thấy cái gì thích thì ghé vào chơi. Chúng tôi cũng tham gia chơi một số trò, chỉ cho vui là chính, nhưng may rủi sao lại thắng được hai món quà nho nhỏ. Tôi thắng được một chiếc mũ lưỡi trai trắng nên tặng anh, còn anh lại thắng được một cái gối hình trái tim màu đỏ tặng lại tôi. Cũng hào hứng ghê lắm!
Chơi được vài trò, trong lúc hai đứa đang đi tà tà xem có gì thích để chơi tiếp không, tôi lém lỉnh hỏi anh:
-Anh Khải nè, đi hội chợ chơi những trò này, đi với em chắc hổng hào hứng bằng đi với một người bạn trai đâu, phải hông anh?
Anh khẽ cười nhìn xa xa suy nghĩ ít giây rồi thật tình bày tỏ:
-Mỗi cái nó có cái thú vị khác. Đúng là đi với một thằng bạn thì rộn ràng dễ phá phách hơn, nhưng đi với người yêu thì nó lại ấm lòng hơn.
Trong bụng tôi cũng đoán gần giống vậy nên không nói gì chỉ tủm tỉm cười.
Lại nghe anh lên tiếng bộc bạch:
-Nhưng anh thật sự không biết khi đã yêu thì còn có thể đi chơi vô tư với thằng bạn trai được không nữa!
Tôi quay sang nhìn anh tinh nghịch hỏi:
-Vì nhớ hay vì sợ bị cằn nhằn vậy anh?
Anh bật cười:
-Mỗi người mỗi khác sao anh biết được. Anh chỉ biết trường hợp của chính mình thôi.
Tôi khẽ cắn môi hỏi:
-Trường hợp của anh thì thế nào nè?
Anh tư lự kể xa vắng:
-Năm ngoái anh cũng đi chỗ này với thằng Chánh, nhưng lần đó anh chơi thua liểng xiểng luôn.
-Vì sao hở anh?
Giọng anh chùng xuống đầy tha thiết:
-Vì… anh nhớ em! Hình bóng em cứ chập chờn trong đầu khiến anh không tập trung được. Trân Châu, vậy mà lúc đó anh vẫn đâu biết là đã yêu em, cứ ngỡ tại vì em là cô bạn thân đầu tiên anh có nên cảm xúc nó như vậy.
Tôi cúi đầu bồi hồi chếnh choáng trước sự thổ lộ của anh. Anh… ngốc thật đó Duy Khải! Chắc anh không biết mấy ngày nghĩ Tết đó tôi cũng đã ngồi nhà mà nhớ anh da diết. Vậy mà đợi hoài chẳng thấy anh sang thăm. Nói nhớ người ta đến như vậy mà không thèm qua nhà tìm người ta. Có đáng ghét ghê chưa!
Lúc đó tôi vừa tủi vừa buồn anh ghê gớm, nhưng rồi nghĩ lại tôi biết anh có tính hay mặc cảm và ngô nghê trong chuyện tình cảm như vậy nên mới sang nhà anh. Chứ nếu không thì… còn khuya nhé anh yêu!
Nghe anh nói vậy tôi nhõng nhẽo:
-Vậy bây giờ biết rồi thì… sao hả anh?
Anh dừng bước nắm hai bàn tay tôi, ngọt ngào đáp:
-Thì anh rất vui mừng được có em bên mình… và yêu em thật nhiều. Chịu chưa nè?
Tôi sung sướng cười e ấp không nói. Anh hỏi vậy là thừa biết câu trả lời của em rồi! Có cô gái nào đang yêu mà không mát dạ khi được yêu nhiều không kia chứ?
Hai đứa nhìn nhau cười khẽ khàng, rồi lại nắm tay nhau tiếp bước đi.
Chơi xong một vòng thì cũng đã xế chiều mà sân hội chợ vẫn còn rất đông, thậm chí còn đông hơn lúc chúng tôi vừa vào. Có lẽ họ thích vào chơi buổi tối để thấy những hệ thống đèn màu chớp nháy đẹp mắt đây mà.
Lúc đi ra tới bên ngoài, anh nhìn tôi âu yếm hỏi:
-Trân Châu, em mệt chưa? Anh đưa em đi ăn chiều rồi sau đó về nghỉ nhé, hay em còn muốn đi chơi lúc tối nữa không?
Thật tình tôi có làm gì đâu mà mệt, nhưng thói quen rất ít khi ra đường buổi tối và cũng không muốn để anh đưa đi nhiều sợ anh mệt. Thêm một điều nữa là tôi e ngại tốn kém nhiều của anh. Vài lần tôi ngỏ ý muốn phụ trả những chi phí khi đi chung thì anh đều nhã nhặn từ chối. Anh còn đi học mà phải làm thêm rất siêng năng để có được thu nhập. Hiểu được đức tính cần cù chịu khó đó nên tôi càng thương anh hơn.
Cho nên tôi nhỏ nhẹ đề nghị:
-Dạ, em nghĩ không ấy anh đưa em về rồi mình ăn chiều tại nhà em luôn. Được hông anh?
Anh ngần ngại:
-Như vậy có tiện lắm không Trân Châu? Sao biết có đồ ăn sẵn ở nhà mà ăn? Chứ anh chẳng muốn em tối rồi mà còn phải vào bếp đâu!
Tôi bĩu môi, phì cười đáp:
-Ngày Tết mà anh sợ ở nhà không có đồ ăn! Đầy cả nhà kìa, sợ ăn mấy ngày còn chưa hết nữa đó!
Anh gãi đầu bẽn lẽn cười:
-Ờ hén! Anh cũng quên mất đang là Tết!
Anh là vậy đó, chuyện như thế thì anh hay quên, nhưng những chuyện quan trọng hơn thì anh lại rất chu đáo.
Trên đường lái xe về nhà, anh nhìn sang âu yếm hỏi thăm:
-Trân Châu ơi, năm nay mình đi chơi Tết như vậy em có vui không?
Đúng là lâu rồi tôi mới có một ngày đi chơi vui đến như vậy. Ở nhà thỉnh thoảng tôi cũng đi với gia đình, hoặc trước kia với mấy nhỏ bạn, nhưng cái cảm xúc đi chơi với người yêu thì thật là đặc biệt chẳng có gì thay thế được. Tôi gật đầu thổ lộ:
-Dạ, em vui lắm!
Anh lại mềm mỏng hỏi:
-Em hài lòng hơn lần đi năm ngoái không Trân Châu?
Liếc anh một cái, tôi nũng nịu đáp:
-Năm ngoái đi kiểu đó em chưa bắt đền anh thì thôi chứ hài lòng nổi gì! Nhưng hổng nói tới chuyện cũ nữa. Năm nay thì em rất thích! Đã lâu em mới có một ngày thoải mái vui vẻ như vậy.
Anh mỉm cười nét mặt tỏ ra vừa ý lắm, rồi lại hỏi:
-Em có thích hội hoa xuân hồi sáng mình xem không?
Tôi hân hoan thừa nhận:
-Dạ có. Hoa nhiều và đẹp quá anh ha? Chỉ có cái là đông quá thôi! Vậy còn anh?
Lúc này chúng tôi đã về lại nhà. Anh dừng xe trước cổng nhưng vì đang nói chuyện dở nên hai đứa vẫn ngồi trong xe.
Anh gật đầu, ra vẻ bí ẩn đáp:
-Hoa đúng là rất nhiều và đẹp, cách trình bày cũng đặc sắc, nhưng anh không thấy có ấn tượng lắm…
Hoa đẹp và trồng nghệ thuật như vậy mà anh không có ấn tượng! Tôi ngạc nhiên quá tròn mắt hỏi:
-Sao vậy anh, có gì làm anh hổng thích à?
Anh bây giờ mới quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt thật nồng nàn:
-Không phải có gì không thích, mà đơn giản là anh đã có một bông hoa biết nói đẹp nhất, quý nhất bên mình rồi, thì những hoa kia còn ý nghĩa gì nữa!…
… Trân Châu, đối với anh, không có một điều gì hay một ai có thể thay thế em được. Em là duy nhất và vô giá trong lòng anh, bây giờ và mãi mãi.
Tôi lặng người trước câu nói êm như tiếng ru của anh, lòng xao xuyến trong một nỗi xúc động lẫn hạnh phúc mãnh liệt, không thốt được lấy một lời. Tự nhiên tôi nghe mặt nóng bừng, mắt cay cay. Trời ơi, chẳng lẽ tôi lại sắp mít ướt rồi sao, quê chết đi thôi!
Hình như đọc được những biến chuyển trên gương mặt tôi, anh hốt hoảng dỗ dành:
-Trân Châu, đừng khóc em nhé! Anh không bao giờ muốn thấy đôi mắt đẹp của em phải ướt nước mắt đâu!
Tôi chớp mắt, nhoẻn miệng cười trách yêu anh:
-Anh khờ quá! Cái đó là nước mắt hạnh phúc chứ hổng phải khóc đâu. Em đang rất vui, có gì đâu mà khóc hả anh!
Anh gật đầu cười nhẹ không nói gì thêm rồi lẳng lặng bước ra mở cửa xe cho tôi, đứng trước cửa nhấn chuông.
Dì Năm ra mở cửa, ra vẻ ngạc nhiên hỏi han:
-Cô cậu đi chơi về sớm vậy à? Ông bà mới đi lúc trưa còn chưa về. Cô cậu dùng buổi chiều chưa, để tôi dọn cho?
Tôi lễ phép:
-Dạ chưa dì ạ! Phiền dì dọn giúp chúng cháu ít bánh tét dưa món và thịt kho trứng. Cám ơn dì nhiều!
Nói vậy chứ tôi nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, rồi lập tức xuống bếp phụ dì dọn những món ăn ra.
Anh cũng đi rửa tay rồi xuống bếp hăng hái:
-Cho anh giúp với!
Dì Năm khoa tay từ chối ngay:
-Đâu có gì đâu mà giúp cậu! Cậu cứ lên nhà trên ngồi chơi chút là xong liền!
Tôi cũng cười phụ họa vào:
-Đồ ăn đã có sẵn hết rồi anh, chỉ việc hâm cho nóng lại rồi dọn lên thôi.
Nhưng anh vẫn kiên quyết đòi giúp:
-Vậy thì món nào sẵn sàng để dọn lên thì đưa cho anh, anh sẽ đem lên nhà ăn! Ai cũng góp một chút thì việc sẽ nhẹ hơn.
Nhìn cử chỉ nhiệt tình của anh mà tôi thương. Nhớ lại lúc trước khi anh Phước con dì Tâm và anh Hoan đến nhà chơi, ba mẹ cũng có lần đãi tiệc mời. Nhưng các anh ấy chỉ ngồi an nhàn nơi phòng khách thôi, chỉ có dì Năm và tôi lo công việc nấu nướng mời dọn đồ ăn. Tất nhiên vì họ là khách, lại là con trai, nên tôi cũng không hề mong đợi họ xuống giúp đỡ chúng tôi. Nhưng tôi nhận thấy Duy Khải hòa đồng dễ gần gũi hơn. Anh quan tâm tới sự vất vả của người khác và rất sẵn lòng góp tay phụ giúp công việc nội trợ. Có lẽ sinh trưởng trong một gia đình không có thói quen vương giả ăn trên ngồi trước đã tập cho anh cái nhân cách đáng quý này.
Thế là anh hối hả phụ đem bánh tráng, khay rau, tô trứng thịt lên bàn ăn. Tôi mang dĩa bánh tét với dưa món, còn dì Năm mang thau nước ấm để nhúng bánh tráng. Thế là xong! Hai đứa có ngay một bữa ăn tại nhà ngon lành vui vẻ chả thua gì ở đâu. Không khí ấm cúng đầy yêu thương.
Ăn uống xong xuôi đâu đó thì trời cũng đã tối. Ba mẹ vẫn chưa về, còn thằng Chinh cũng còn đi chơi với bạn. Tôi tiễn anh ra đến cổng.
Anh quay lại nhìn tôi trìu mến, giọng thật êm đềm:
-Hôm nay là một ngày thật đẹp đối với anh. Sang năm mồng hai Tết mình sẽ lại đi chơi vui thế này em nhé?
-Dạ, anh về cẩn thận! - tôi nhỏ nhẹ.
Anh ra dấu bảo tôi vào nhà, căn dặn:
-Em vào đi, mai khoảng quá trưa một chút anh sẽ ghé phụ em làm món rồi qua thằng Chánh.
Rồi sực nhớ ra anh hỏi:
-À mà quên, mình có cần phải đi chợ không em?
Tôi cười xòa lắc đầu:
-Dạ không đâu anh! Còn nhiều trong tủ lạnh lắm, em có đủ vật liệu hết để nấu rồi. Anh đừng lo!
Anh về rồi, tôi lên phòng mở nước tắm gội. Trong làn nước mát tôi thấy thật tươi tắn thoải mái, chợt khe khẽ hát lại bài “Ước Mộng Đôi Ta” mà lúc chiều hai đứa đã hát chung trong quán karaoke, thấy nó dễ thương đến mê luôn! Chúng tôi đã cố ý mượn lời bài hát để nhắn nhủ với nhau những lời thương yêu thật chân tình.
Lúc xuống lại nhà khách tôi tìm ra chiếc gối hình trái tim anh tặng lúc vui chơi ở hội chợ ban chiều. Tôi cầm lên ngắm nghía, cũng đẹp đó chứ, nhưng để lâu như thế này nó sẽ bị bụi bặm bám vào dơ mất thôi!
Thế là rảnh rỗi tối hôm đó, tôi lấy vải cắt may một cái áo gối cũng màu đỏ hình trái tim vừa vặn để bọc nó vào cho khỏi dơ. Xong tôi lại thêu lên đó hàng chữ trắng “Kỷ Niệm, mồng Hai Tết, năm…”, rồi chưng trong phòng mình, như một kỷ vật đẹp đẽ của tình yêu hai đứa.
Lùi ra xa một tí ngắm nghía tác phẩm của mình, tôi nghe lòng mơn man xúc động, biết mình đang rất hạnh phúc trong mật ngọt của tình yêu. Nhớ lại hết những nâng niu săn sóc và yêu thương anh dành cho mình ngày hôm nay, tôi lại mỉm cười sung sướng. Không biết những cô gái khác đang yêu có mộng mơ như tôi không nhỉ?
Hôm nay em rất vui
Cùng anh đi dạo Tết
Bao yêu thương ngọt bùi
Anh dành cho em hết.
Lần đầu em biết yêu
Rất ngây ngô trong sáng
Được anh quá nâng niu
Em mừng vui vô hạn.
Chiếc gối quà anh đây
Em giữ gìn trên kệ
Làm kỷ niệm Xuân này
Mình hẹn hò anh nhé!
(thơ Hồi Kha)