Chương 8
Trưa hôm sau mồng Ba Tết, khoảng một giờ thì anh ghé. Gặp anh nơi phòng khách, tôi tươi cười hỏi thăm:
-Anh ăn trưa chưa, để em dọn cho?
Anh cười khoát tay xuề xòa:
-Anh mới ăn xong ở nhà rồi. Em ăn chưa Trân Châu? Nếu chưa em cứ ăn cho thoải mái, anh đợi được mà!
Tôi làm mặt thật tỉnh queo:
-Dạ em cũng ăn rồi! Giờ anh ngồi xem TV chơi, em nấu chút rồi mình đi tới nhà Chánh nha!
Nhưng anh lập tức tròn mắt phản đối:
-Gì kỳ vậy? Anh qua sớm để giúp em làm bếp mà?
Tôi ôm miệng cười như nắc nẻ đỏ cả mặt mũi, tưởng “dụ” được cho anh ngồi chơi thôi, ai nhè anh vẫn nhớ mà đòi xuống bếp!
Thế là hai đứa lúi húi dưới bếp, chừng một tiếng sau đã xong. Chúng tôi làm món mì xào thịt bò với rau cải và món thịt cừu nướng trộn hành hương cùng tỏi.
Hai đứa khệ nệ mang hai khay thức ăn vào xe rồi cùng nhau lên đường đến buổi họp mặt bạn bè tại nhà Chánh. Nói thì nói vậy chứ thật ra hôm nay chủ yếu là họp mặt nhóm bạn trai thân của anh hồi phổ thông thôi. Tôi đi theo với tư cách người yêu của Duy Khải là chính, vì mặc dù Chánh cũng là bạn học của tôi, là con gái ai lại đi tới buổi họp nhóm của một đám con trai như vậy.
Nhà Chánh cũng không xa lắm từ nhà tôi hoặc nhà anh, chưa tới hai chục phút lái xe. Lâu lắm rồi tôi chưa hề tới nhà một người bạn nào khác ngoài Duy Khải nên cũng có một cảm xúc lạ lẫm sao sao đó.
Anh tìm một chỗ đậu xe dọc lề một con đường nhỏ rồi cùng tôi mang khay thức ăn vào, cũng may là không quá xa!
Con đường hẻm vào nhà Chánh không rộng lắm và cũng đầy xác pháo hồng. Thấy có mấy trẻ nhỏ ăn mặc đồ mới Tết đang cầm cây nhang ngồi đốt pháo đì đùng trong hẻm làm tôi sợ muốn chết, phải núp đàng sau anh mà líu ríu đi.
Anh thấy vậy bèn đi chậm lại, ngoái đầu ra sau thì thầm với tôi:
-Em sợ pháo hả Trân Châu? Vậy thì đi sát sau lưng anh nè! Pháo nhỏ thôi chẳng sao đâu! Nếu không phải mang cái khay này thì anh nắm tay dắt em đi rồi.
Rồi anh lựa cách đi tránh xa mấy trẻ đốt pháo ấy. Tôi lò dò đi sát sau anh.
Khi đã đi qua chỗ đám trẻ, anh nhìn tôi cười hóm hỉnh kể:
-Con nít thật là vô tư, cứ thích là chơi thôi! Mười mấy năm trước anh cũng giống như một trong những bé này vậy đó Trân Châu.
Tôi cong môi lên trách yêu:
-Vậy là hồi đó anh cũng đã làm nhiều người đi đường trong ngõ nhà anh phải sợ! Giỏi quá ha!
Tôi cố tình kéo dài chữ “giỏi” để trêu anh.
Anh chỉ cười khề khà, nét mặt lí lắc tinh quái:
-Con nít mà em, biết gì đâu! Nhưng mà nè, nếu lúc đó thấy bé Miu Miu đi ngang qua chắc chắn anh ngừng không đốt pháo nữa.
Đang sợ pháo mà nghe anh nói tôi nhịn không nổi bật cười khanh khách, phải đứng lại để nín cười, lườm anh một cái trêu chọc:
-Xời ơi, con nít chút xíu mà đã biết tán tỉnh con gái người ta rồi kìa!
Anh nhăn mặt chống chế:
-Tán tỉnh gì đâu em? Lúc đó trẻ nít Duy Khải thấy trẻ nít Miu Miu đi ngang sợ pháo tội nghiệp nên không đốt pháo nữa thôi. Ga lăng đến thế là cùng còn đòi gì!
Hai đứa cười ngặt nghẽo đến suýt làm rớt khay thức ăn xuống đường luôn.
Đến nhà Chánh, hóa ra chúng tôi là hai người khách đến đầu tiên. Chánh ra mở cửa cười toét miệng niềm nở:
-Mời vào, mời vào! Lâu quá không gặp hai ông bà há? Khỏe không?
Duy Khải vui vẻ đáp lại:
-Khỏe, khỏe lắm! Còn tụi mày sao?
Cũng với cái tính hay trêu chọc như hồi trước, Chánh không trả lời, chỉ nháy mắt cười liến thoắng:
-Nhìn hai ông bà kìa, thấy đẹp đôi bắt ham! Tính chừng nào đám cưới đây, nói trước để tui còn bỏ heo để dành quà cưới cho hai ông bà nữa chứ?
Tôi che miệng cười nhưng có chút thẹn thùng trong lòng. Chánh thiệt biết chọc ghẹo chúng tôi ra trò!
Anh cũng cười, nhìn tôi âu yếm nói đùa lại với bạn:
-Mày khỏi lo, tao chả quên gửi thiệp cho mày đâu. Không chừng mày còn phải làm phụ rể cho tao nữa kìa!
Chánh ré lên cười rồi quay qua nói với tôi, ngay trước mặt anh luôn:
-Châu biết không, hồi đầu hè năm ngoái nhìn cái mặt nó thất tình Châu thê thảm luôn, y như xác chết biết đi! Chánh tưởng Châu chịu hết nổi cái tính vô cảm của nó mà cho nó ra rìa rồi. Nói thiệt lúc đó mình thấy tiếc cho hai bạn vô cùng nhưng cũng đâu dám trách Châu, vì tính tình thằng quỷ này cà chớn lắm con gái ai mà chịu nổi. Không ngờ lúc cuối hè sắp vào học nghe nó gọi điện, hí ha hí hửng mừng như cha chết sống lại, nói là Châu chỉ lập kế nhát cho nó sợ thôi. Chánh mừng cho hai ông bà lắm! Công nhận Châu hay dễ sợ luôn nhe, biết cách trị được thằng này!
Nghe Chánh nói thấy ngộ nghĩnh, tôi chỉ tủm tỉm cười không nói gì, còn anh thì mặt đỏ rần đấm vào vai Chánh mắng:
-Thằng phản bạn! Tự nhiên giờ lôi chuyện cũ ra để chọc quê tao chi vậy?
Chánh lại cười cười hỏi tôi:
-Sao dạo này nó tiến bộ được chút nào chưa Châu?
Tôi vui cười nói với Chánh:
-Chánh yên tâm đi! Bây giờ Duy Khải ga lăng, tình tứ lãng mạn hổng thua bất cứ người đàn ông nào lịch lãm nhất. Không chừng Chánh còn phải học hỏi từ ảnh nữa kìa!
Chánh trợn mắt há to mồm rồi cười hô hố reo lên:
-Trời đất, phải không đây Khải! Nói thiệt đi, mày đã hối lộ cho Châu bao nhiêu để Châu nói câu này vậy?
Thấy anh hất mặt lên hãnh diện đáp:
-Vàng thật không sợ lửa. Mày thừa biết Trân Châu là người ngay thẳng đâu bao giờ nhận hối lộ để báo cáo láo với mày đâu!
Cả ba chúng tôi cùng cười giòn.
Chợt thấy hai cái khay chúng tôi đem theo đặt trên bàn, Chánh trợn mắt:
-Ủa Khải, tụi bây đem theo gì nữa đây? Đồ ăn nữa hả? Tao đã nói nhiều cái ăn lắm rồi mà!
Anh làm bộ nghiêm trọng đáp:
-Ai nói mày đồ ăn? Đó là tã sữa tụi tao đem làm quà cho con mày đó!
Tôi chịu không nổi ôm bụng cười như nắc nẻ. Anh đứng kế bên vẫn làm mặt rất nghiêm như thể vừa nói sự thật.
Chánh đơ mặt ngơ ngác rồi lò dò hé tấm giấy nhôm bọc bên ngoài để nhìn bên trong khay. Nhận ra đúng là thức ăn, bạn ấy đỏ mặt cười rồi đấm vào vai anh:
-Thằng quỷ, mày cũng láu cá có thua gì ai đâu!
Bây giờ anh mới phá lên cười sằng sặc:
-Ai biểu hồi nãy mày mở màn chọc tao trước chi!
Rồi anh ngưng bớt cười, đưa tay giải thích:
-Nói chứ Trân Châu muốn làm ít món góp vô ăn cho vui có này có kia thôi. Mày có quyền từ chối không ăn, nhưng nói trước là sau đó có hối hận thì không phải lỗi tại tao đâu!
Tôi tủm tỉm nói khẽ với Duy Khải:
-Anh tự khen món ăn mình làm như vậy, hổng sợ bạn bè chê trách hợm mình sao anh?
Anh cười khì khì:
-Nó được may mắn thưởng thức tài nấu ăn của em mà không biết quý thì cho mất phần cũng đáng đời!
Chánh trố mắt nói ngay:
-Nghe mày dọa là tao sợ rồi! Chút nữa tui nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thưởng thức món ông bà đem qua.
Chỉ một chút sau thì tất cả đều có mặt đông đủ. Chánh ra tiếp đón tay bắt mặt mừng từng người.
Đúng như Duy Khải nói, chỉ có bảy người tham gia buổi họp nhóm này, gồm ba cô gái và bốn chàng trai.
Sau khi giới thiệu, tôi được biết hai cô gái kia là Phương và Thùy. Cả hai cô đều học lớp A2 cùng trường ở phổ thông trung học, nhưng hồi đó tôi đều chưa có dịp quen biết họ.
Phương thì tôi đã nghe Duy Khải nhắc qua lâu rồi và là người yêu của Chánh, nhưng tới bây giờ mới gặp mặt. Hai người họ quen nhau lúc cuối năm ngoái trong giai đoạn tôi đang chuẩn bị cho đại học nên cũng không chú ý lắm.
Còn Thùy là người yêu của Bảo. Trước đây trong lớp tôi cũng có nghe bạn bè loáng thoáng nhắc qua nhưng hôm nay mới biết mặt cô.
Văn học chung lớp với tôi và là bạn thân với Duy Khải và Chánh. Hồi mới vào lớp tôi không có cảm tình với bạn ấy lắm vì cái cách nói đùa đôi khi nghe hơi quá lố của bạn. Nhưng sau này hiểu rõ hơn tôi biết đó là cá tính ưa nói linh tinh đùa giỡn của Văn thôi, chứ thật tâm bạn ấy không có ác ý gì và cũng tốt bụng. Về sau Văn có xin lỗi riêng với tôi vì cách tiếp đón mà bạn tự xét thấy không đẹp khi lần đầu tôi vào lớp.
Sau khi chào hỏi làm quen, Phương tươi cười thân tình bảo tôi:
-Nghe tiếng Trân Châu lâu rồi mà bây giờ mình mới được làm quen. Công nhận Châu dễ thương quá chừng luôn.
Tôi hơi ái ngại trước những lời khen tặng như thế này, cũng cười lịch sự nhã nhặn đáp:
-Phương cũng rất xinh vậy! Mà mình có gì đâu mà “nghe tiếng” nghe long trọng quá vậy Phương?
Cô nghiêng đầu nhìn tôi nhướng mày ra vẻ ngạc nhiên:
-Cả lớp bên mình đều nghe tiếng Châu. Ai cũng nói Châu là hoa khôi bên A1 miễn tranh cãi, mà không chừng của cả trường luôn kìa. Bộ Châu không biết gì sao?
Tôi ngạc nhiên vô cùng vì những tiết lộ này, nhưng không hẳn thấy vui vẻ tự hào gì. Chẳng hiểu sao tôi rất ngại bị làm đề tài cho người ta bàn tán săm soi như vậy. Có thể tôi đã quá thờ ơ không để ý gì đến những tin tức xung quanh mình nên bị người ta đồn đãi rùm beng mà vẫn không biết chăng?
Nghe nói tôi chỉ biết thành thật lắc đầu khoa tay đáp:
-Mình có biết gì ba cái chuyện đó đâu!
Phương bèn đưa tay ngoắc Thùy lại gần rồi hớn hở cười nói:
-Thùy, Trân Châu chưa biết nổi tiếng như thế nào ở trường cũ mình kìa. Thùy nói thêm cho Châu biết đi, không thôi Châu nghĩ mình chọc ghẹo bạn ấy!
Thật tình tôi đâu hề nghi ngờ gì Phương, chỉ bất ngờ vì những điều cô nói mà thôi.
Thùy vừa bước tới nghe xong lên tiếng:
-Phương nói thật đó Châu! Có mấy ông lớp mình thầm trồng cây si Châu đó. Ngoài ra mình còn nghe nói nhiều ông ở những lớp khác nữa!
Tôi ôm miệng thảng thốt:
-Trời đất, sao mấy bạn biết nhiều quá vậy? Nghe sợ quá đi!
Thùy cười toe đáp rất thoải mái:
-Thùy có nhiều nhỏ bạn cũ hồi ở cấp hai học những lớp khác. Tụi nó kể nên mình mới biết đó chứ.
Tôi thẫn thờ suy nghĩ, thấy hơi hoảng. Cũng may mà đã ra trường không còn học ở phổ thông nữa. Không thôi tới chừng mấy ông đó xuất đầu lộ diện tán tỉnh đeo đuổi thì chịu sao cho nổi!
Tôi bần thần đáp:
-Vậy mà mình chẳng biết gì cả!
Phương phân tích rồi cười toe toét:
-Châu không biết cũng phải! Bởi vì mấy ông đó thấy ngày nào đi học về Châu cũng về chung với Khải, nên họ thấy đâu có hy vọng gì nữa!
Lại nghe tiếng Thùy thêm vào:
-Châu còn nhớ hôm trường mình thi văn nghệ không? Một mình Châu tham gia cả ba tiết mục cho bên A1, mà lại đoạt cả ba giải. Hôm đó tụi nó khen Châu quá chừng, ai cũng nói Châu vừa quá đẹp vừa hát hay mê luôn!
Tôi ngượng ngùng quá, mặt nóng hâm hấp chắc đang đỏ phừng, phân trần:
-Các bạn nói quá lời rồi! Thật ra lần đó mình bị ông lớp trưởng đì bắt tham gia ba mục chứ hổng phải mình xung phong đâu! Châu đâu có gì mà khen vậy ngại chết!
Lúc đó thì tiếng Chánh vang lên oang oang têu tếu:
-Thôi tới giờ để cho cái bao tử được quyền sống nữa quý vị ạ! Nãy giờ cái miệng nói chuyện nhiệt tình mà cái bao tử biểu tình quá trời rồi!
Đám con gái tụi tôi và anh xuống bếp phụ Chánh mang thức ăn lên. Bạn ấy đã chuẩn bị từ hồi nào bày đầy bếp. Nào là gỏi ngó sen tôm thịt heo, bánh chưng với dưa món củ kiệu dầm, bánh tét chiên, xôi vò chả lụa, bánh hỏi thịt quay, và chè đậu xanh đánh nhuyễn. Thật linh đình!
Ở nhà trên Bảo và Văn ngồi nói chuyện rôm rả coi mòi rất đắc ý.
Thùy thấy anh cũng hăng hái xuống bếp phụ giúp thì lấy làm lạ lắm. Cô cười khen:
-Duy Khải giỏi quá há! Con trai mà chịu vào bếp coi bộ hơi bị ít à!
Phương cũng nhiệt tình tham gia trêu ghẹo:
-Kiểu này Khải chắc cưng người yêu dữ lắm, phải không Châu?
Tôi không đáp chỉ nhìn Phương chúm chím cười mà trong lòng tự hào về anh vô cùng. Sự im lặng đôi khi cũng là một cách trả lời rồi. Nhìn sang thấy anh mặt mày lại đỏ gay vì mắc cỡ. Tôi biết anh quá mà, bị ai chọc cho chút xíu về chuyện tình cảm là vậy ngay.
Đến lượt Thùy chọc ghẹo anh:
-Có người yêu đẹp như Châu mà không cưng thì mất như chơi đó nghe Khải!
Tuy chỉ là câu nói vui đùa nhưng tôi biết anh không thích trong lòng đâu, mà tôi cũng vậy, vì nó chẳng khác nào ám chỉ tình yêu của tôi dành cho anh thiếu sâu sắc và tôi là loại người dễ đổi dạ thay lòng, nhưng vì lịch sự hai đứa vẫn tỏ ra vui vẻ ngoài mặt. Để tránh cho anh bị hai cô bạn đáo để này hùa nhau trêu chọc, tôi nói khẽ:
-Anh lên nói chuyện chơi với Bảo và Văn đi, có nhiêu đây đồ ba đứa con gái dọn dư sức rồi!
Chánh cũng phụ vào đốc thúc:
-Mày lên trên đi Khải, vài món ăn chứ gì đâu mà kéo hết vào bếp! Để mấy cô nàng làm được rồi!
Anh hiểu ý rời bếp lên nhà trên. Thoáng chút tất cả món ăn đã dọn xong. Chánh hướng dẫn chúng tôi bày hết ra sàn nhà nơi phòng khách rồi cả đám ngồi bệt xuống đất xung quanh ăn.
Nhà Chánh không quá rộng nhưng sạch sẽ, tường sơn màu xanh lá cây nhạt sáng sủa. Ngoài sân vào là một phòng rộng dùng như phòng khách lẫn phòng ăn. Vào đàng sau là nhà bếp cũng khá thoáng. Tôi thấy có chiếc cầu thang gỗ dẫn lên gác nữa, có lẽ là phòng ngủ trên đó.
Thấy Chánh chuẩn bị sẵn mấy chai nước giải khát lớn, gồm có nước táo, nước cam, nước chanh, pepsi, và một thùng bia nữa chứ. Tất cả được chất ngay giữa nhà ai muốn uống gì thì uống.
Tôi ngồi kế bên Duy Khải, anh quay sang thầm thì:
-Em uống nước gì anh lấy cho?
Tôi đáp khe khẽ:
-Dạ, cho em nước táo được rồi anh!
Anh rót nước, rồi lấy khăn tay giấy, muỗng, nĩa, đũa đầy đủ mọi thứ cho tôi rất chu đáo. Bình thường thật ra những chuyện săn sóc đó hai đứa tôi không ai câu nệ gì, và tôi đã từng làm giống như vậy cho anh, nhưng hôm nay anh tình cờ ngồi gần những thứ đó hơn nên lấy giúp tôi. Yêu thương săn sóc cho nhau là điều chúng tôi vẫn luôn chú ý thực hiện.
Nhưng cữ chỉ đó không thoát khỏi sự quan sát của Thùy. Cô háy mắt nhìn Bảo cười:
-Kìa anh Bảo, nhìn theo Khải mà học hỏi nè!
Bảo bây giờ mới chú ý và nhận ra những săn sóc anh dành cho tôi. Bạn trố mắt to lên như kinh ngạc lắm, nói lớn:
-Ui trời, tao có đang nhìn lầm không vậy tụi bây? Thằng Khải mà bây giờ ga lăng với phụ nữ tới mức này sao!
Tôi cố nín cười trong bụng. Hồi đó giờ lúc ở phổ thông anh luôn mang tiếng chai đá với những bạn gái trong lớp. Rồi từ lúc chúng tôi là người yêu của nhau thì đã hè. Sau đó lại vào đại học nên không gặp lại bạn bè cũ cho tới bây giờ. Trong thời gian đó họ đâu thể tưởng tượng được anh đã thay đổi như thế nào nên bây giờ bất ngờ cũng là chuyện dễ hiểu.
Nghe Văn chắc lưỡi xuýt xoa:
-Cái này phải nói là sự kiện thay đổi vĩ đại nhất trong năm quá!
Chánh cười rồi khẽ lắc đầu phân tích:
-Cái giải thưởng này nếu có tao không biết nên trao cho ai nữa. Trao cho thằng Khải vì đã tự giác thay đổi quá ngoạn mục vì người mình yêu. Hay trao cho Trân Châu vì đã có nghệ thuật quá xuất sắc để làm người yêu mình ga lăng hơn. Tui để tùy ý cho mọi người bình chọn đó!
Tôi chăm chú ngồi nghe Chánh nói và nhận ra câu nói này nghe qua thì như đùa cho vui nhưng đúng thật rất có chiều sâu. Ừ nhỉ, tại sao tôi và anh chưa bao giờ nghĩ tới điều này? Phần tôi thì thấy mình chẳng có nghệ thuật gì độc đáo cả, như vậy chắc đúng là anh đã tự mình thay đổi từ khi yêu tôi rồi.
Nghe tiếng Phương líu lo hỏi đùa:
-Châu có bí quyết gì hay vậy, bật mí cho tụi mình biết đi?
Tôi cũng chẳng biết nói gì, đành cười nhún nhẹ vai đáp thật tình:
-Châu đâu có bí quyết gì đâu!
Ngay lúc đó chợt nghe anh lên tiếng sang sảng:
-Tui biết bí quyết nè, đó là… tình yêu!
Trời ơi, trong đồ ăn của Chánh có bỏ gì không mà anh bất chợt gan quá vậy nè, dám công khai phát biểu tình cảm giữa nhóm bạn nữa chứ!
Thùy làm bộ nhướng mắt ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Bảo với giọng tinh nghịch:
-Ủa Bảo, anh cũng có tình yêu vậy, mà sao cưng em không bằng Khải cưng Châu như lúc nãy à nhen?
Mọi người lại bật lên cười lớn.
Cả đám vừa ăn vừa nói chuyện vui đùa náo nhiệt. Có lẽ tôi thuộc loại ít nói nên chỉ ngồi nghe là chính. Anh cũng cười đùa với các bạn nhưng ít nói hơn thường ngày, chắc tại không được hoàn toàn tự nhiên vì sự có mặt của hai cô gái kia, chứ nếu chỉ đám bạn trai với nhau tôi nghĩ anh cũng rộn ràng lắm.
Nghe Chánh lí lắc hỏi Văn:
-Ê Văn, sao hôm nay mày đi có một mình vậy, bồ đâu mà không đem theo giới thiệu bạn bè gì hết?
Văn gượng cười đáp một cách lè phè:
-Có đâu mà đem! Tết này mày tưởng tao đi một mình như vậy sướng lắm chắc?
Bảo hất hàm tra hỏi:
-Sao không kiếm một nàng để yêu?
Văn nhăn mặt phân trần:
-Đang ráng kiếm đó chứ, nhưng chưa được!
Bảo cười hăng hắc bình luận:
-Người ta nói câu “lắm mối tối nằm không” quả nhiên chẳng sai chút nào! Cứ nhìn thằng Văn hôm nay thì biết. Nó được nhiều em để ý nhất mà rốt cuộc là đứa duy nhất hôm nay phải đi một mình!
Lại có tiếng cười rúc rích. Chánh giơ tay lên phát biểu:
-Nè, xin cho đính chính chút đi! Ai nằm chung chả biết, chứ tui đây chỉ có một mối nhưng vẫn nằm không như thường!
Mọi người cười đến gập cả người lại, có người mặt mày đỏ lựng lên, có người chảy cả nước mắt.
Khi tiếng cười đã tạm lắng xuống, thấy Thùy gắp miếng sườn cừu đang ăn dở đưa lên ngắm nghía rồi cất tiếng:
-Món thịt nướng này ngon quá! Chánh tự làm hay đặt mua ở đâu vậy?
Chưa ai kịp trả lời thì Văn cũng bình phẩm:
-Mình thử rồi, đúng là rất ngon! Còn món mì xào thịt bò cũng ngon hết biết. Có ai thử chưa? Không thử cho sớm lát tui dứt hết thì đừng có khiếu nại nghen!
Bảo chép miệng phụ hoạ:
-Rất thơm, còn thịt thì mềm ăn hoài không đã! Lần sau mua nhiều hơn chút nghe Chánh!
Phương cũng gật gù:
-Ừa, hai món đó ngon quá! - rồi cô quay sang Chánh hỏi - anh mua hai món đó ở đâu vậy Chánh?
Tôi liếc sang thấy Duy Khải đang vừa nhai vừa tủm tỉm cười.
Chánh bỗng bỏ đũa xuống, ráng làm mặt nghiêm trọng nhưng không cưỡng nổi nụ cười dí dỏm, cao giọng:
-Nè, quý khách chơi quê tui vừa phải thôi nhen! Sao toàn khen đồ ăn của “vợ chồng” thằng Khải đem tới không vậy?
Mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên quay sang nhìn hai đứa tôi như thầm lặng dò hỏi. Phương đưa bàn tay lên che miệng lại như vừa lỡ lời, lúng túng hỏi:
-Ủa, đồ ăn này do Khải và Châu đem qua hả?
Chánh cười giòn hất cằm đáp:
-Hai ông bà chỉ đem qua hai món thôi. Chính là hai món mà quý khách đang khen nức nở đó!
Tôi liếc nhìn qua dĩa của anh, thấy anh rất tế nhị chỉ dùng những món của Chánh mời, không động tới hai món chúng tôi đem sang để dành nhường cho các bạn. Tôi cũng giống anh nhưng với lý do hơi khác. Tôi muốn thử những món lạ xem họ làm thế nào, nếu ngon sẽ về bắt chước. Còn những món mình làm tôi biết chúng ra sao rồi nên không cần thử nữa, để dành cho người khác thưởng thức.
Nghe Chánh nói vậy Thùy liền chuyển mục tiêu điều tra qua chúng tôi. Cô tỉ tê hỏi:
-Hai bạn mua mấy món này ở đâu vậy? Cho tụi mình biết với để mai mốt nhà có tiệc cũng mua đãi khách! Bảo đảm ai cũng thích cho coi!
Anh quay sang tôi, hai đứa nhìn nhau giây lát. Tôi chưa kịp lên tiếng thì anh đã điềm đạm giải thích:
-Thật ra cái này tụi mình không có mua đâu hết, chỉ là món cây nhà lá vườn do Trân Châu làm ở nhà chiều nay thôi!
Thùy và Phương đều tròn mắt kinh ngạc, trầm trồ:
-Châu nấu ăn giỏi vậy đó hả?
-Làm ngon như nhà hàng luôn đó!
Chánh cười hô hố góp vào:
-Thằng Khải mà cưới Trân Châu thì mai mốt nó khỏi bao giờ phải đi ăn nhà hàng luôn ha mọi người? Không chừng Châu cho nó ăn còn ngon hơn đi ra ngoài nữa. Đám cưới luôn đi Khải để ba má mày mau có cháu đích tôn!
Trời ôi, giữa chỗ đông người mà Chánh cứ chọc ghẹo kiểu này làm tôi xấu hổ quá đi thôi! Cái ông này thiệt là, ngượng chết được!
Thế là tôi chỉ biết giả vờ cúi đầu nhìn vào dĩa thức ăn của mình, nghe mặt nóng bừng, hai tai rân rân. Chắc chúng đang đỏ ghê lắm!
Chỉ nghe tiếng Phương trách nhẹ Chánh:
-Anh nói gì kỳ vậy Chánh? Coi anh làm Châu mắc cỡ quá rồi kìa!
Tôi nhìn lên thấy Duy Khải đang chồm sang vói tay thụi vào vai Chánh mắng:
-Đồ khỉ đột! Mới đầu năm mày ăn nói bậy bạ vậy đó hả thằng kia!
Chánh chỉ nghiêng mình né mà miệng vẫn cười hì hì.
Vài phút im lặng trôi qua. Mọi người vẫn thưởng thức các món ăn một cách nhiệt tình không khách sáo, và hai khay thức ăn chúng tôi đem qua đã hết nhẵn một cách nhanh chóng.
Thùy chép miệng, thắc mắc:
-Châu làm hai món này lâu lắm không, bộ sáng nay phải đi chợ mua đồ về làm hả?
Tôi lắc đầu đáp thành thật:
-Không đâu Thùy! Tết mình cũng làm biếng đi chợ lắm. Đồ ăn thì nhà mình mua để dành sẵn trong tủ đá, còn nấu thì chưa tới một tiếng thôi!
Phương buột miệng thốt lên:
-Nhanh dữ vậy hả Châu?
Tôi cười đáp, giọng không giấu được chút hãnh diện:
-Tại vì nói thiệt với Phương là mình có anh Khải phụ giúp, chứ mình Châu làm thì phải lâu hơn rồi!
Cả nhóm lại trầm trồ. Thùy trợn mắt như bất ngờ thú vị lắm:
-Thật vậy hả Châu? Khải tới tận nhà giúp Châu làm bếp à?
Nhìn sang thấy các bạn khác cũng đang người há miệng, người nhướng mày ngạc nhiên vô cùng, có vẻ như họ đang nghĩ tôi nói đùa cho vui hay sao ấy.
Tôi bèn gật đầu xác nhận nghiêm túc:
-Mình nói thiệt mà! Như món thịt cừu đó thì Duy Khải phụ xắt hành tỏi để mình ướp, còn món mì xào thịt bò thì anh ấy phụ cắt rau củ.
Bảo nghe tôi nói xong liền đưa ra ý kiến:
-Một đứa như thằng Khải mà như vậy thì lạ thật! Nếu không phải chính Châu nói thì tui chả bao giờ tin!
Văn cũng gật gù:
-Công nhận mày khá thiệt đó Khải, tiến bộ nhanh hơn tao tưởng tượng!
Chánh nghe hai bạn cho ý kiến xong bèn khoa tay đáp:
-Tao thấy hai đứa mày hơi nhầm lẫn vấn đề rồi! Thằng Khải hồi trước có chai đá với tụi con gái thật, nhưng nó vẫn luôn sẵn lòng giúp bạn bè khi cần mà. Huống gì Trân Châu là người yêu thì nó sang giúp cũng có gì quá đáng đâu.
Phương tranh luận:
-Vâng, nhưng nói vậy chứ con trai mà giúp bạn gái làm bếp cũng đáng ghi nhận lắm chứ, bởi vì ngay cả con gái cũng có nhiều cô không thích làm bếp mà!
Bảo nghe nói vậy len lén lấy ngón tay chỉ chỉ về phía Thùy, vừa nháy mắt cười cười như có ý trêu chọc Thùy không thích nấu nướng, khiến cả đám cười ồ.
Ngay lúc đó có tiếng chân ngoài sân. Thì ra ba mẹ Chánh đi đâu đó vừa về, ăn mặc rất lịch lãm, có lẽ là mới đi chơi hoặc thăm viếng bà con về. Hai bác chắc trạc tuổi ba mẹ tôi, nét mặt nhìn cũng hiền lành dễ gần.
Chúng tôi tất cả ngừng ăn đứng dậy chào hỏi. Hai bác cũng niềm nở chào lại, rồi bác gái lập tức cáo lui lên gác.
Bác trai đứng lại hỏi thăm chung chung thêm vài câu, chúc mọi người học tốt mau ra trường, rồi thấy bác bước lại chiếc tủ kê nơi góc nhà gần sau bếp lấy ra một chai gì nước màu đỏ đỏ cam cam đưa lên nói:
-Nào, mấy đứa con trai, tụi bây uống với tao một ly rượu mừng năm mới nào!
Thì ra là chai rượu, vậy mà lúc đầu nhìn từ xa tôi lại tưởng là chai nước mắm. Tức cười dễ sợ!
Thấy bác rót ra từng ly. Chánh, Bảo và Văn đều đón nhận tươi cười hưởng ứng. Tôi thấy anh cũng đưa ly lên chúc tụng, nhưng chỉ là ly nước táo bình thường anh đang uống nãy giờ.
Bác trai để ý thấy, nhướng mày thắc mắc rồi bước lại gần đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai anh cười xuề xòa hỏi:
-Thằng nhỏ này, mày không uống rượu với tao à?
Anh cười toe, đáp rất lễ phép:
-Dạ thưa bác cháu không uống rượu bia! Cháu xin phép dùng nước trái cây chúc mừng. Mong bác thông cảm!
Bác trai nhăn mặt giảng giải:
-Ba ngày Tết uống chút xíu mừng đầu năm có sao đâu mà mày cữ!
Vẫn giữ nụ cười, anh điềm đạm thoái thác:
-Dạ thưa bác, cháu còn phải lái xe đưa Trân Châu về, nên không thể uống rượu được! Xin bác thông cảm giùm!
Bác trai tròn mắt như lấy làm lạ lắm, rồi nghiêng mặt hỏi:
-Một ly rượu mà mày sợ say không lái xe nổi sao?
Anh hơi nghiêm mặt lại, vẫn lễ phép nhưng kiên quyết hơn:
-Dạ thật xin lỗi bác, cháu không thích và cũng không dám uống rượu khi lái xe, nhất là khi đi với bạn cháu! Xin bác thông cảm!
Không gian buổi tiệc bỗng im lặng hẳn, ai cũng chăm chăm theo dõi những đối đáp giữa hai người đàn ông một lớn một trẻ.
Chánh có lẽ thấy tình hình diễn tiến có chiều xấu đi, bèn ráng xoa dịu:
-Ba à, thằng Khải không uống rượu được đâu! Ba đừng ép nó nữa! Cha con mình với thằng Văn và Bảo uống chúc mừng cũng vui mà.
Bác trai đưa cao tay ngăn lại như ra hiệu cho Chánh đừng nói thêm, và cũng chả quay lại nhìn Chánh hay đá động gì đến lời nói của bạn ấy. Bác vẫn chăm chăm nhìn Duy Khải vài giây, rồi bỗng nhếch mép cười, nụ cười bộc lộ một sự coi thường ra mặt, lắc đầu nặng giọng:
-Mày là con trai, chỉ uống có chút rượu mà cũng không dám thì còn gì khí phách làm đàn ông!
Câu nói này khiến tôi thật sự choáng váng bàng hoàng, chẳng ngờ bác trai lại có thể cố tình hạ thấp anh trước mặt bạn bè như vậy. Suy cho cùng, uống rượu chỉ là một sự chọn lựa riêng tư của mỗi cá nhân. Một người có thể thích uống, và một người không thích uống hoàn toàn có quyền từ chối. Tôi cho rằng không ai có quyền và có tư cách áp đặt cái sở thích cá nhân của mình lên người khác như vậy được. Chẳng lẽ nói bác thích chơi ma tuý, bác mời cháu thì cháu cũng phải chơi ma túy với bác sao? Còn khuya ấy!
Bác trai có quyền mời anh uống rượu cho vui, nhưng một khi anh đã từ chối thì bác ấy nên tôn trọng sự chọn lựa của anh và thôi ngay. Đó mới là tác phong của một người lớn có hiểu biết và đáng trọng. Khi bác tiếp tục thuyết phục anh uống, nghĩa là bác đang ép buộc người khác phải làm một việc mà họ không thích. Điều đó tự bản thân nó đã sai rồi. Đàng này Duy Khải đã ba lần nhã nhặn và lễ phép từ chối, vậy mà bác ấy lại cứ ép anh vào đường cùng.
Thái độ và lời nói này của bác theo tôi hiểu chỉ là một cách nói khác của câu “Mày không dám uống rượu thì không đáng làm đàn ông.” Đây là một sự sĩ nhục đối với lòng tự trọng và danh dự của một người đàn ông. Tại sao bác trai, một người trông có vẻ bình dân thân mật như vậy, lại có thể ép bức một chàng trai đáng tuổi con mình quá đáng thế này? Tôi là một cô gái mà còn thấy bất bình trong lòng, nên tôi hiểu hiện giờ tâm trạng của anh rất khó chịu.
Tôi suy tính nhanh chóng và nhận ra ngay lúc này anh có ba chọn lựa khả thi.
Một là khuất phục người ta, uống rượu cho bác ấy vui và xong chuyện. Cách này đương nhiên là dễ nhất, nhưng cũng là cách mà tôi sẽ thất vọng nhất, và tôi chắc với cá tính của anh thì anh sẽ không bao giờ làm.
Hai là tiếp tục nhã nhặn từ chối và chấp nhận lời sĩ nhục kia, xem nó như cơn gió thoáng qua. Cách này nghe có vẻ ôn hòa, nhưng tôi là con gái nên chẳng thể cảm nhận hết được cái nhục một người đàn ông phải chịu đựng trong trường hợp này. Vì vậy tôi không dám có ý kiến.
Ba là hiên ngang nói lên quan điểm của mình với tư cách hai người đàn ông nói chuyện với nhau, là một người bất kể trên cương vị gì cũng không có quyền sĩ nhục và chà đạp một người khác chỉ vì họ không làm theo cái sở thích riêng tư của mình. Đây là cách gian nan nhất và có thể bị xem là hỗn đối với một số người, nhưng biết đâu lại là chọn lựa hợp lý nhất?
Nói cho cùng, khi người ta đã không tôn trọng và cố ý sĩ nhục mình thì họ có đáng để mình tôn trọng nữa chăng? Và mặc dù tôi rất giữ gìn nề nếp lễ giáo gia đình, cao hơn nữa, tôi tin mỗi tâm linh con người đều bình đẳng trước Thượng Đế.
Có lẽ ngoài sức tưởng tượng của mọi người, anh lên tiếng phát biểu, vẫn với một nụ cười trên môi, lễ phép nhưng thật rõ ràng dứt khoát:
-Dạ thưa bác, cháu nghĩ khí phách đàn ông là có bản lĩnh giữ vững lập trường của mình khi đã quyết định làm điều gì.
Lời anh sang sảng khiển cả phòng nghe rất rõ. Một cảm xúc hỗn độn ngây ngây bỗng ùa vào hồn khiến tôi chếnh choáng trong giây lát. Có một chút sửng sốt, ngưỡng mộ và hãnh diện nữa. Một chàng trai còn rất trẻ nhưng đứng trước một nhân vật vai vế cao hơn vẫn đường hoàng kiên quyết bảo vệ lập trường và danh dự của mình, không lung lay trước những lời khích bác hay áp lực của đám đông, không khuất phục để người khác chà đạp lên danh dự và nhân cách của mình. Đây đúng là phong cách của một chàng trai giàu lòng tự trọng, có bản lĩnh và tự chủ!
Nhìn qua bên kia tôi thấy Phương và Thùy đều nhướng mày tròn xoe mắt, ai cũng tỏ vẻ hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thoạt đầu tôi cũng có thoáng chút lo lắng, nhưng rồi niềm tự hào về anh lại càng nhiều hơn khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Nếu như bác trai có giận thì cùng lắm chúng tôi sẽ ra về. Có thể tình bạn với Chánh sẽ vì đó mà bị ít nhiều sứt mẻ, nhưng có một điều chắc chắn là tôi càng nể phục và yêu quý anh hơn.
Bác trai cúi đầu như thể suy nghĩ vài giây, rồi vỗ vai anh nói ngắn gọn:
-Có chí khí!
Xong thấy bác quay sang những bạn trai kia, đưa cao ly rượu hô to:
-Uống đi tụi bay! Chúc mừng năm mới!
Uống xong ly rượu, bác cười khà khà, cáo từ rồi lên gác.
Không khí sau đó chợt chùng xuống có phần nặng nề. Cũng vài phút trôi qua mà chưa ai nói được điều gì, chỉ nhìn nhau ái ngại. Tôi để ý thấy Chánh mặt hơi sậm lại cúi xuống nghĩ ngợi, không rõ bạn ấy đang giận anh hay thấy hổ thẹn với bạn bè vì thái độ của cha mình.
Duy Khải lên tiếng đầu tiên, quay sang nói khẽ với Chánh:
-Mày thông cảm giùm nghe Chánh! Đừng giận tao!
Chánh phẩy tay trầm giọng:
-Thôi bỏ đi! Đừng vì một ly rượu mà làm mất hòa khí anh em! Tụi mình tiếp tục ăn uống nói chuyện vui chơi đi!
Bảo chồm tới xầm xì với Duy Khải:
-Có mỗi ly rượu mà mày cương với ổng làm chi cho phiền phức vậy? Tao mà như mày uống quách cho rồi.
Anh nhún vai đáp rành rọt:
-Vấn đề không phải là cương hay không cương, mà tao không thích uống rượu, nhất là lát nữa lái xe đưa Trân Châu về.
Bảo nhăn mặt đưa hai tay lên:
-Một ly rượu nhỏ làm sao ảnh hưởng gì chuyện lái xe? Mày có lo thái quá không đó?
Anh nhếch miệng cười, gật đầu tỉnh queo:
-Có thể không, có thể có, nhưng tao lại thích chọn lựa đó biết sao bây giờ!
Rồi anh phá lên cười như thể xoa dịu cái lì lợm mà kiên định của mình.
Hai cô gái Phương và Thùy nãy giờ vẫn còn bất ngờ chưa nói gì. Nghe Văn lên tiếng:
-Thôi bỏ qua đi tụi bây. Ai cũng có lý của người đó. Ăn uống tiếp đi rồi còn về!
Buổi tiệc lúc bấy giờ có phần kém khởi sắc không được thoải mái tự nhiên như lúc đầu. Tuy tôi rất quý Chánh vì biết bạn ấy sâu sắc và tốt bụng, cách đối xử của bác trai với Duy Khải làm tôi thất vọng và hụt hẫng vô cùng. Thật tôi cũng không ngờ chỉ vì muốn người khác uống rượu với mình mà bác nỡ nói nặng anh như vậy! Ba cái rượu chè này lợi đâu chưa thấy chỉ thấy phiền rồi!
Chẳng còn thấy vui vẻ ở lại nữa nên một chút sau tôi tìm cách cáo từ, bèn nói khẽ với anh:
-Anh Khải, sao tự dưng em thấy không được khỏe! Anh đưa em về giùm nhé!
Hình như anh đã hiểu tâm sự của tôi nên chẳng thắc mắc gì thêm. Thế là chúng tôi tạm biệt bạn bè ra về. Mọi người cũng về luôn ngay lúc đó.
Ra đến cửa anh quay lại nói riêng với Chánh:
-Nhờ mày lựa lời nói với bác trai giùm tao! Mày cũng thừa biết tao không uống rượu mà Chánh!
Thấy Chánh choàng tay bá vai anh thầm thì:
-Bỏ qua đi mày, đừng lo mấy chuyện đó! Ổng chả để bụng đâu!
Ngập ngừng vài giây Chánh buồn buồn tâm sự:
-Tao đã sợ chuyện này sẽ xảy ra nên mới chọn thời gian tổ chức buổi họp mặt này lúc ba tao đi ra ngoài, không ngờ ổng trở về sớm hơn tao tưởng nhiều. Mày cũng đừng buồn! Ba tao uống rượu mỗi ngày nên ổng coi chuyện đó như rất bình thường. Má tao cũng phiền cái tật uống rượu của ổng lắm.
Anh gật đầu nhắn:
-Tao hiểu rồi! Khi nào rảnh lên tao chơi nghen!
Trời lúc này đã tối hẳn, nhưng tiết xuân mát mẻ dễ chịu, trời lại quang đãng nên cũng có chút thú vị khi đi trong buổi tối. Khi đã vào xe, anh cẩn thận cho xe chạy rồi quay sang lo lắng hỏi thăm:
-Trân Châu, em thấy sao trong người rồi? Còn mệt không em?
Tôi mỉm cười trả lời:
-Dạ em hông sao hết anh à! Em chỉ cảm thấy hổng được thoải mái tự nhiên nữa nên muốn về thôi!
Anh gật đầu thông cảm:
-Anh hiểu mà!
Nhìn sang thấy nét mặt anh tư lự như đang vấn vương điều gì, chắc anh vẫn còn suy nghĩ chuyện hồi nãy, tôi thỏ thẻ gọi:
-Anh Khải…
Anh quay sang dịu dàng:
-Gì vậy em?
Không nén được lòng mình, tôi bật ra nói:
-Anh, hôm nay em rất hãnh diện về anh, và… em cám ơn anh!
Anh mỉm cười nhỏ nhẹ hỏi lại:
-Cám ơn chuyện gì vậy Trân Châu?
Tôi nhìn anh thủ thỉ:
-Thì… anh vì lo cho em mà nhất quyết không uống rượu, mặc dù điều đó có thể làm bạn anh giận.
Anh lại cười, nụ cười thật hiền lành, chậm rãi đáp:
-Trân Châu, anh đưa em đi thì tất nhiên lo an toàn cho em là ưu tiên lớn nhất đối với anh. Hơn thế nữa, em là một nửa kia của anh mà, không nhớ sao!
Lòng xuyến xao cảm động, mà cũng lo ngại cho sự hư hao tình bạn của anh với những bạn cũ, tôi băn khoăn hỏi:
-Hồi nãy anh nói vậy hổng sợ làm mất lòng Chánh và Bảo sao anh?
Anh cười nhạt giải thích:
-Có những nguyên tắc của cuộc sống mình không thể phá vỡ, cho dù điều đó có thể làm người khác không vui. Một khi tin mình làm điều đúng thì anh sẽ bảo vệ lẽ phải đến cùng và sẵn sàng chấp nhận chuyện đó…
… Bác ấy nói không uống rượu thì không đáng mặt làm đàn ông, vậy chẳng lẽ một người đàn ông chỉ vì vài lời nói khích của người khác mà đã vội vàng thay đổi lập trường của mình thì đáng mặt đàn ông hơn sao? Có người sẽ cho rằng đó là người linh động biết ngoại giao, và cũng có người sẽ cho đó là sự nhu nhược yếu đuối thiếu kiên định.
Thật tình trong nhà tôi chẳng ai uống rượu bia nên tôi đâu biết gì nhiều về chúng. Tôi bày tỏ ý nghĩ của mình:
-Theo em thấy thì lúc nãy là một trường hợp rất tế nhị, nó lại liên quan một lúc tới hai mối quan hệ bạn bè. Nên em sợ sau buổi tiệc này tình bạn giữa anh với hai người bạn ấy có thể bị sứt mẻ.
-Em nói thử xem Trân Châu!
Tôi thở ra rồi phân tích:
-Một là quan hệ giữa anh với Chánh. Khi anh từ chối lời mời của bác trai có thể làm bạn ấy buồn. Hai là quan hệ giữa anh với Bảo. Anh đưa em về nhưng quyết liệt từ chối uống, cũng giống như Bảo đưa Thùy về nhưng Bảo lại uống. Như vậy gián tiếp làm Bảo mất mặt với người yêu của bạn ấy. Anh có nghĩ vậy không?
Anh lắc khẽ đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng nghiêm túc:
-Bảo nó có quyết định của riêng nó. Còn đối với anh, nếu đã liên quan tới sự an toàn của em, thì bất cứ rủi ro nào dù cho nhỏ mà có thể tránh được, anh đều không chấp nhận. Anh đâu thể vì sợ mất lòng nó, hay Chánh, hay bác trai, mà chấp nhận rủi ro an toàn cho một người khác, huống hồ người đó là em.
Câu nói này nếu phát biểu hồi nãy chắc chắn sẽ làm Bảo tự ái và Thùy ganh tị ghê gớm, vì nó chẳng khác nào ám chỉ Bảo không quan tâm đến người yêu như anh quan tâm cho tôi. Nhưng đối với tôi thì nó lại khiến tôi ngất ngây vì cảm động. Có người con gái nào được người yêu lo lắng chăm sóc đến như vậy mà không xúc động cảm kích chứ! Tôi nghĩ thầm rồi chúm chím cười một mình trong hạnh phúc dạt dào.
Buổi tiệc họp mặt bạn bè ngày Tết của chúng tôi đáng lẽ rất vui cuối cùng lại không được như mong đợi, tất cả chung quy cũng chỉ vì một ly rượu. Một ly rượu thôi mà lại có khả năng gây ra hậu quả như vậy, nghĩ thật đáng kinh ngạc và dễ sợ!
Sau đó tôi có đọc ít tin tức về ảnh hưởng của rượu bia với việc lái xe, thì thấy mình hoàn toàn đồng ý với quyết định của anh trong trường hợp này. Mấy dịp tiệc tùng bạn bè, khi bắt đầu uống thì rượu vào lời ra, mới đầu ít sau đó nhiều mấy hồi. Nhất là lúc về lái xe não bộ bị ảnh hưởng dễ gây tai nạn, không chỉ làm hại thân mình mà còn có thể hại những người vô tội khác ngoài đường phố. Tôi thấy nó tội lỗi sao sao đó và sợ lắm! Thôi thà như anh dứt khoát không uống cho chắc ăn.
Có một tin vui là sau đó anh cho biết khi nói chuyện với các bạn cũ qua điện thoại thì ai cũng đã quên cái vụ ly rượu lúc Tết đó và vẫn vui vẻ như thường. Tôi cũng thấy mừng và đỡ áy náy, vì mình không trở thành tác nhân gián tiếp gây sứt mẻ tình bạn của anh với các bạn.