Chương 9
Ba tháng cuối cùng còn lại của năm học đầu trôi qua một cách bình yên và lặng lẽ. Thấm thoát mà chúng tôi cũng đã hoàn tất được một năm đại học tương đối suông sẽ, ngoại trừ cái chuyện hãi hùng lúc đầu năm khiến chúng tôi phải bị dời đến cái khuôn viên phía Tây xa lắc này.
Nói mới nhớ, tuần trước gặp anh lúc giờ trưa như thường lệ, anh ra vẻ chán nản bảo tôi:
-Trân Châu, em biết gì chưa? Mình sẽ phải học luôn tại đây cho tới ngày ra trường rồi! Họ thông báo khuôn viên gần nhà mình sẽ chỉ để nghiên cứu, không dùng để giảng dạy nữa.
Ôi trời, thật là một tin quá tệ hại! Lâu nay tôi vẫn ấp ủ hy vọng sẽ được họ cho trở lại trường cũ cho gần. Được sống gần gia đình dù sao cũng thích hơn chứ. Giờ xem như niềm mong mỏi đó tan tành rồi. Nghe có buồn không!
Thấy mặt tôi rầu rầu, anh cầm tay tôi an ủi:
-Trân Châu, em đừng buồn nữa! Nhiều người cũng giống mình thôi, với lại giờ mình cũng đã quen trường cũng đâu còn khó như lúc đầu nữa. Em ráng nhé!
Anh thật tốt, lúc nào cũng tìm cách an ủi động viên tôi! Tình hình đã như vậy không ráng thì cũng đâu còn cách nào hơn, tôi đành gật đầu nói như mếu:
-Dạ, nhưng em tiếc quá anh ơi!
Đáng lẽ đang được học gần nhà, bây giờ lại bị đi xa mút chỉ, mà đâu chỉ tạm thời, luôn hết cả bốn năm mới khổ. Ai mà không tiếc!
Ngồi bên nhau ngẫm nghĩ ôn lại những gì đã qua sau năm đầu đại học, chúng tôi ít nhiều thấy hài lòng. Kết quả học cuối năm của cả hai đều mỹ mãn, tình yêu hai đứa được thử thách và ngày càng trưởng thành, sâu sắc hơn. Anh vẫn nâng niu yêu thương tôi thật nhiều như ngày đầu, còn tôi xem anh như một chỗ dựa tình cảm và tinh thần an toàn vững chắc, một bờ vai cho mình ngả vào thút thít khi buồn bã tuyệt vọng, và một tri kỷ để sẻ chia trong hạnh phúc dạt dào.
Tôi có thể tíu tít gần gũi bên anh như một người bạn thân khi cần sự nhí nhảnh nô đùa, nũng nịu nhõng nhẽo với anh như một người yêu khi cần yêu thương lãng mạn, và đeo níu hỏi han anh như một người anh khi cần sự dẫn dắt chở che. Anh hiện diện ở mọi hoàn cảnh, và trong bất cứ cương vị nào - người bạn, người yêu, người anh - anh đều hoàn thành tuyệt vời nhất. Anh bây giờ như một người đàn ông trưởng thành thực thụ, không giống như một chàng trai trẻ nhí nhố bồng bột thường thấy ở lứa tuổi sinh viên. Thật là diệu kỳ!
Khi tôi bày tỏ cảm tưởng đó với Duy Khải, anh nhìn tôi cười rồi lại quay đầu nhìn vào khoảng không đàng xa một cách xa vắng, điềm đạm giải bày một hơi:
-Có một điều này rất lạ mà không biết giải thích thế nào, là tất cả những thay đổi em nhận ra ở anh đều bắt đầu từ khi anh yêu em, Trân Châu à! Tự nhiên anh thấy mình phải đứng đắn hơn, chăm chỉ và trách nhiệm hơn. Đó là để chăm sóc em, lo cho tương lai mình và để xứng đáng với tình yêu của em. Chị Quyên cũng nói đùa không biết em có “bùa phép” gì mà làm cho anh tốt hơn ra như vậy. Có lẽ một tình yêu chân thành sâu sắc sẽ làm người ta hoàn thiện hơn thì phải!
Thật vậy sao hả anh, vì yêu và muốn chăm lo cho em mà anh tự thay đổi mình đến thế! Em thật vui mừng và hạnh phúc! Nhưng vì vậy chắc em cũng phải tự nhìn lại mình xem có thay đổi được gì tốt hơn chưa từ ngày yêu anh, chứ nếu không thì… ngại quá!
Nghĩ xong tôi thấy vui vui, nhìn anh cười tươi hỏi đùa nghịch:
-Vậy… có gì làm cho anh hối tiếc không anh?
Anh nheo mắt cười lấp lửng:
-Cũng có đó chứ!
Tôi nguýt anh, phụng phịu:
-Là gì nè?
Anh nghiêng mặt lại gần tôi thố lộ:
-Ừm… là nguyên năm qua anh hết còn được thấy em trong tà áo dài trắng nữ sinh như hồi còn ở phổ thông nữa!
À, thì ra là thế, vậy mà làm tôi hết hồn! Đúng là như vậy thật! Anh đã từng nói rất yêu hình ảnh tôi trong chiếc áo dài trắng nữ sinh đó. Có lần hai đứa ngồi trong quán chè sau giờ học, anh đã mê mãi ngắm nhìn tôi trong y phục áo dài trắng, làm tôi ngượng nghịu gần chết với cái nhìn say đắm ấy.
Tôi bồi hồi đáp:
-Em sẽ mặc áo dài thỉnh thoảng. Anh chịu không?
Anh cười xòa phẩy tay:
-Anh nói vậy thôi. Chỉ khi nào có dịp thích hợp thì được, chứ bây giờ lên đại học mặc không tiện cho em, anh đâu có vô lý như vậy chứ!
Hè lại đến, nhưng chúng tôi vẫn phải học phần lớn mấy tháng hè. Vì tôi và anh đều theo chương trình nặng không giống ai nên rốt cuộc chỉ được có ba tuần nghỉ hè, thay vì ba tháng như đa số các khoa khác. Nói chung là chưa kịp xả hơi cho lại sức thì đã tiếp tục năm mới. Dù siêng cách mấy tôi cũng thấy ngán!
Chẳng những vậy, tôi còn mất ba ngày cho một chuyến đi trải nghiệm thực tế của khoa. Đây là một chuyến đi khá xa. Trước giờ tôi đâu bao giờ biết lại có chuyện lạ này, cứ tưởng tới giảng đường học rồi về học bài thôi. Ai nhè họ bắt đi rồi còn phải viết bài báo cáo nữa chứ! Vì chưa bao giờ đi xa gia đình một mình như vậy tôi có phần hồi hộp nhưng cũng thấy hào hứng sẽ thấy và học được những điều mới lạ.
Theo như thông báo họ sẽ đưa chúng tôi đến tham quan một vài phòng thí nghiệm và viện bào chế dược phẩm lớn để xem và hiểu biết thêm về những công việc đại cương liên quan trong đó. Họ sẽ đưa cả lớp đi bằng xe buýt, ở lại nhà trọ hai đêm, bốn nhỏ chia chung một phòng. Nghe nói lộ trình tới những nơi đó gần cả trăm cây số.
Khi được thông báo về chuyến đi này, tôi tiết lộ với anh ngay:
-Anh Khải, đầu hè khoa em dẫn tụi em đi một chuyến tham quan thực tế xa nhà ba ngày đó.
Ở trường có bất cứ chuyện gì lớn nhỏ xảy ra là tôi đều cho anh biết ngay, vì anh đã dặn như vậy. Nghe tin xong anh liền hỏi:
-Vậy em có muốn đi không?
Tôi nhăn nhó:
-Người ta bắt buộc đi chứ đâu phải tùy ý đâu anh!
Anh cúi đầu ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi ngẩng lên:
-Vậy hai bác ở nhà có ý kiến gì không?
Tôi nhỏ nhẹ kể:
-Dạ, mẹ có vẻ lo muốn đi với em, còn ba không đồng ý với cách của mẹ, nói em lớn rồi cũng nên tập đi một mình từ từ cho quen.
Anh cười nhẹ lom lom nhìn tôi, cắt cớ:
-Vậy trước giờ nếu em phải đi đâu xa đều có mẹ đi theo hả?
Tôi thoáng ngượng ngùng trong bụng. Ai biết chuyện này chắc sẽ chế nhạo và cười tôi dữ lắm. Ai đời con gái lớn thế này mà đi đâu cũng có mẹ tò tò đi theo. Xấu hổ chết luôn!
Tôi cúi mặt, gật đầu bẽn lẽn:
-Dạ, mẹ hổng an tâm để em đi một mình! - rồi sực nhớ ra tôi vội đính chính - … nhưng đó là khi phải ở lại qua đêm thôi.
Nghe vậy anh chỉ nhìn tôi tủm tỉm cười, ánh mắt đầy tinh nghịch.
Tôi lườm anh, phụng phịu dỗi:
-Anh cười em hả, em hổng chịu đâu!
Anh không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy một phần của mái tóc tôi đang xõa dài qua một bên vai, vuốt ve nâng niu rồi đưa lên môi hôn. Anh rất thích làm vậy với tóc tôi.
Có lần tôi thắc mắc thì anh nhìn tôi thật nồng nàn bảo:
-Vì anh yêu em, nên cũng rất yêu mái tóc của em!
Trả lời khôn và hay dễ sợ chưa? Tôi đang rình tìm chỗ sơ hở để bắt bẻ chọc anh chơi, nhưng anh trả lời hay kiểu đó thì bắt bẻ được gì nữa!
Chút sau anh cười cười nói lấp lửng:
-Em là cô tiểu thơ ngọc ngà mà, để đi xa như vậy mẹ phải lo rồi. Nhưng nè, có một “người dưng” mà cũng lo không thua gì mẹ đâu!
Tôi làm bộ hoang mang ngó dáo dác xung quanh hỏi:
-Người dưng nào vậy anh?
Đôi mắt sáng ngời, anh cười dịu dàng xa vắng:
-Người dưng đó làm rơi mất trái tim, mà em đã vô tình nhặt được.
Tôi đáo để:
-Vậy anh chỉ giùm ai đi, để em trả lại cho người ta chứ! Vật quý như vậy mà giữ lâu quá của người ta kỳ chết.
Anh nghiêng mặt nhìn tôi cười tủm tỉm:
-Anh nói với họ rồi, nhưng bây giờ người ta tự ý tặng em luôn mới lạ!
-Hên cho em dễ sợ! Nói chơi thôi chứ em nhặt được rồi thì dại gì mà trả lại - tôi lém lỉnh.
Hai đứa ôm miệng cười rúc rích. Chút sau anh nghiêm túc bảo:
-Vậy em đã giải thích với mẹ là đi cả lớp chưa? Anh nghĩ người ta cũng không cho phụ huynh đi theo đâu!
Tôi mắc cỡ nóng rần cả mặt:
-Anh kìa, bộ anh tưởng em chịu vậy sao? Em sẽ xấu hổ với lớp chui xuống đất được chứ sao dám để mẹ đi chung!
Anh lặng lẽ cười nheo nheo mắt nhìn tôi, có vẻ như không mấy gì yên tâm.
Tới ngày hôm đó lớp chúng tôi được hướng dẫn tụ tập tại sân trường. Bây giờ anh cũng đang trong mấy tuần nghỉ, chỉ làm thêm việc bán thời gian ở thư viện và gia sư, à và nghe nói anh còn làm thông dịch thỉnh thoảng nữa. Nhưng nói chung vẫn tương đối rảnh rang hơn so với trong năm học, nên từ sáng anh đã đến đưa giúp tôi đi.
Khi đến khuôn viên trường đã thấy một chiếc xe buýt du lịch rất lớn màu trắng viền xanh dương đậu sẵn. Họ điểm danh đông đủ rồi sau đó cả lớp từng người lên xe.
Lúc đợi, anh có vẻ buồn buồn lo âu trong ánh mắt, dặn dò chu đáo:
-Trân Châu, lần này em đi xa một mình không có gia đình hoặc anh, có gì em hỏi bạn bè hoặc người hướng dẫn nhé! Em có sợ không?
Nếu nói không sợ chút nào thì tôi đã dối lòng, vì tôi vốn nhát mà! Nhưng đi đông cả lớp thế này chắc cũng không đến nỗi nào, vả lại họ tổ chức đi thì cũng phải có phần nào trách nhiệm chứ. Tôi không muốn anh quá lo nghĩ về mình để đầu óc anh được thư thả bớt nên nói cứng:
-Dạ, có gì đâu mà sợ anh! Anh cũng thường nói người ta sao mình vậy mà.
Anh gật đầu cười nhưng gương mặt vẫn hiện lên nét băn khoăn.
Hành lý hôm nay của tôi chỉ là một vali xách tay có bánh xe và một chiếc túi đeo lưng gọn gàng. Từ mấy hôm trước anh đã cẩn thận nhắn nhủ tôi những thứ lặt vặt cần thiết để đem theo như bình nước, nước khử trùng tay, mặt nạ ngủ, ít thuốc giảm đau. Anh còn chu đáo chuẩn bị từ hồi nào, rồi đem đến cho tôi một gói dụng cụ sinh tồn phòng khi có bất trắc. Tôi mở ra xem thử, toàn những thứ linh tinh nhưng rất quan trọng mà tôi không bao giờ nghĩ tới, nào là cuộn dây thừng, diêm quẹt, la bàn, đèn pin, băng y tế cấp cứu, kính báo hiệu, chiếc còi nhỏ. Thậm chí cả chiếc dụng cụ đa năng bỏ túi bằng thép sáng bóng mà anh lúc nào cũng đem theo bên mình, anh cũng bỏ vào đó cho tôi.
Cảm động trước sự quan tâm chăm chút của anh, tôi cười nói đùa:
-Anh Khải, em đi có ba bữa mà anh lo cho em giống đi du lịch vòng quanh thế giới ghê vậy đó!
Anh cũng cười trêu chọc:
-Nhiêu đó cũng chưa an tâm đâu, cô tiểu thơ đáng yêu của anh ạ!
Anh giúp tôi chất chiếc vali vào ngăn chứa dưới gầm xe buýt giống như những người khác. Nhiều bạn trong lớp cũng có thân nhân đưa đi tụ tập ở khuôn viên rất náo nhiệt.
Sau khi lên xe, thấy đa số đã chọn hết những chỗ ngồi phía trên, thành ra tôi chỉ tìm được những chỗ còn lại tuốt gần cuối đuôi xe, đành chọn một ghế gần sát cửa sổ kính để có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tôi để mắt quan sát thấy chiếc xe thật dài chắc cũng chứa khoảng năm chục ghế ngồi. Mỗi ghế bọc nỉ cùng màu nâu thẫm, ngồi tương đối thoải mái.
Qua lớp kính cửa nhìn ra bên ngoài, tôi thấy anh vẫn còn đó, đứng tựa lưng vào một thân cây theo dõi chờ đợi, nét mặt đượm vẻ ưu tư. Thương anh biết bao nhiêu, sáng sớm đã sang đón tôi, lo cho tôi từng li từng tí! Yêu tôi mà như anh mắc nợ với tôi vậy, làm tôi ái ngại quá đi thôi! Biết làm sao đáp lại cái ân tình này!
Mười giờ sáng, xe bắt đầu chuyển bánh. Anh đưa tay vẫy chào, mặc dù tôi biết từ phía ngoài anh không thể thấy bên trong được vì cửa kính xe màu xám rất tối. Ôi chao, chia tay anh mới có mấy phút mà đã nhớ rồi sao!
Ngồi kế bên tôi là một anh bạn cùng khoa. Tuy học chung nhiều lớp nhưng tôi ít quen ai vì chỉ vào là cắm cúi học, đến giờ trưa thì hẹn gặp Duy Khải cùng ăn chung, rồi xong lớp thì về lại ký túc xá học bài. Hơn nữa tôi bị Cao Thành đeo bám dai dẳng mất mấy tháng phát mệt, may mà thoát được!
Chạy lòng vòng một lúc trong thành phố thì xe bắt đầu ra xa lộ rồi tăng tốc vùn vụt cho một cuộc hành trình hơn hai giờ đồng hồ. Tôi lơ đãng nhìn ngoại cảnh bên ngoài để đỡ buồn chán, và qua phản chiếu từ kính cửa sổ tôi không khó khăn gì nhận ra anh con trai ngồi bên len lén nhìn tôi nãy giờ. Anh ta có vẻ nôn nao sao sao đó, hai bàn tay cứ hết xoắn xít vào nhau, lại bẻ khớp tay nghe rôm rốp.
Một chút sau, anh ta lên tiếng:
-Bạn chắc đi xa lần đầu hả?
Tôi quay lại, dè dặt:
-Bạn gọi tôi?
Anh ta toét miệng cười giới thiệu:
-Vâng, mình là Mạnh, Tiến Mạnh. Học chung khoa với Châu cả năm mà chưa có dịp nói chuyện.
Tôi ngỡ ngàng nhướng mày hỏi:
-Bạn biết tên tôi à?
Anh ta phì cười, tay xoa cằm:
-Châu nổi tiếng cả trường ai mà không biết!
Lại “nổi tiếng"! Sao lại có những bất ngờ kỳ dị mà tôi chả hề mong đợi vậy nhỉ? Hồi trước Ngọc Mai cũng nói như vậy một lần rồi. Còn hôm Tết thì Phương và Thùy cũng nói tôi “nổi tiếng” ở trường phổ thông. Sao nhiều người thích săm soi chú ý tới người khác vậy không biết?
Chợt kém vui trong bụng, tôi rầu rầu đáp:
-Bạn lại đùa rồi! Tôi có gì đâu mà “nổi tiếng” nghe to tát dễ sợ vậy!
Mạnh nhún vai đáp:
-Hoa khôi chưa chính chức của trường mà không nổi tiếng thì ai mới nổi tiếng nữa!
Gán cho người ta mấy cái hư danh này chi vậy trời, thật là mệt mỏi! Ai không biết chứ tôi thì chẳng ham cái “nổi tiếng” đó đâu, chỉ bị người ta chú ý, soi mói và đem lại phiền hà.
Chợt có một thắc mắc, tôi lò dò hỏi:
-Xin bạn nói giùm cho tôi biết, thật ra hoa khôi “chưa chính thức” nghĩa là gì vậy?
Mạnh trợn tròn mắt như thể rất ngạc nhiên vì câu hỏi có vẻ ấu trĩ này đối với anh ta, rồi hồ hởi giảng giải một lèo:
-À là thế này! Cô sinh viên nào thấy mình đủ xinh đều có thể tự đề cử mình và ghi danh dự thi. Nam sinh viên và những nữ sinh viên không ghi danh thi cũng có thể đề cử bất cứ cô gái nào trong trường mà họ nghĩ là xứng đáng. Nếu cô nào được bầu chọn nhưng lại không ghi danh thi thì xem là chưa chính thức. Châu tuy không ghi danh thi nhưng lại được ai đó đề cử và đạt nhiều phiếu bầu nhất trường, cho nên mới gọi là hoa khôi “chưa chính thức”. Bây giờ chỉ cần Châu ghi danh thì tự nhiên sẽ thành hoa khôi chính thức.
Thật đúng là có nhiều chuyện bên lề xảy ra mà tôi lơ ngơ chẳng biết gì. Tôi bậm môi, ngây ngô hỏi:
-Bầu cử như thế nào vậy?
-Trong câu lạc bộ sinh viên chứ đâu, hoặc trên mạng. Dễ mà!
Thì ra là thế, mình không muốn dính líu mà người khác cũng lôi ra rồi bình chọn mình. Chuyện lạ thiệt! Tôi chép miệng đáp:
-Cám ơn bạn đã giải thích nha!
Ngẫm nghĩ lại cuộc đời thấy kỳ cục đến buồn cười! Chẳng hiểu họ dựa vào điều gì mà tự dưng gán cho tôi cái biệt hiệu “hoa khôi”, trong khi chưa hề tiếp xúc hoặc biết gì về con người của tôi. Như vậy chắc họ dựa vào ngoại hình rồi. Ngoại hình là cái mau phai tàn nhất thì người ta lại chú ý rất nhanh và đề cao quá đáng, trong khi những nét đẹp tâm hồn bền vững hơn nhiều thì chẳng ai nói tới.
Sao không nghe họ vinh danh “người nhân ái nhất”, “người vị tha nhất”, “người cao thượng nhất”, hay "người ăn nói dịu dàng nhã nhặn nhất”, vân vân. Chưa từng nghe! Vậy có đáng buồn không chứ?
Nhớ lại có lần đang ngồi với Cúc, nhỏ bạn cùng khoa, thì tôi bị Cao Thành tới quấy rối. Khi nghe tôi ta thán về sự đeo đuổi dai dẳng của anh ta, Cúc cười buồn cay đắng:
-Tại Châu quá xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi nên Châu thấy bực mình như vậy. Còn như mình không có nhan sắc chẳng ai thèm theo, thì muốn được một người si tình như anh ta cũng đâu được!
Câu nói như một tiếng than khóc cho định mệnh và cái thực tế rất phũ phàng là con trai nói riêng, và người ta nói chung, chú ý đến cái đẹp thể chất tạm bợ quá nhiều mà bỏ quên cái đẹp nội tâm rồi chăng. Như Cúc đây, một cô gái thông minh, rất dịu dàng tử tế, mà chỉ vì nhan sắc khiêm tốn mà con trai ngó lơ thật đáng tiếc.
Cổ nhân có câu “Cái nết đánh chết cái đẹp”, nhưng hình như ít người còn nhớ lời dạy quý giá này.
Nghĩ tới thực tế trần trụi ấy của cuộc đời mà buồn buồn ngao ngán.
Mạnh có lẽ thấy nét mặt bần thần đang chìm trong suy tưởng của tôi, lên tiếng:
-Châu đang nghĩ gì mà có vẻ buồn vậy?
Tôi lắc đầu cười nhạt đáp cho qua:
-Ồ hổng có gì đâu! Tôi chỉ bất ngờ với những gì bạn nói thôi!
Mạnh tỏ ra hào hứng:
-Một bất ngờ thật thú vị đúng không nào? Châu hẳn sẽ rất tự hào đó. Bây giờ mới biết có thể Châu chưa thấy đâu, nhưng yên chí đi, khi cái tin đó nó từ từ thấm vào, Châu sẽ càng hãnh diện cho mà xem.
Nghĩ bụng thấy buồn cười ghê! Trong khi tôi đang ngán ngẩm vì bị gán ép cho những biệt danh chẳng thích thú gì, thì anh bạn này lại cho rằng tôi sắp sửa bay trên mây.
Tôi lại lắc đầu trả lời một cách khôi hài:
-Hông dám rồi! Nếu bạn biết ai thích danh hiệu đó, tôi nhường lại liền không một chút đắn đo!
Mạnh trố mắt ra vẻ kinh ngạc lắm, lặng im vài giây rồi bật cười ha hả:
-Châu thật biết nói chơi ghê! Đó là cái vinh dự đa số sinh viên trong trường tặng cho cô gái nào xinh đẹp nhất, đâu thể muốn nhường cho ai cũng được!
-Vậy à? - tôi lơ đãng đáp.
Mạnh lại lên tiếng, dè dặt hỏi:
-Xin lỗi nếu mình hơi đường đột khi hỏi điều này. Cái anh hay đi chung với Châu chắc là người yêu của Châu hả?
Tôi quay sang nhíu mày hỏi:
-Ý bạn là ai?
Mạnh sửa lại dáng ngồi, thản nhiên:
-Thì cái anh da ngăm đen có râu quai nón đó?
Thì ra Mạnh ám chỉ Cao Thành. Tôi đã đoán trước cái cách anh ta đeo bám như vậy thế nào cũng làm nhiều người hiểu lầm. Quả không sai tí nào!
Tôi bật cười lắc đầu phủ nhận:
-Ồ bạn hiểu sai rồi! Anh ta chả là gì của tôi cả.
Mạnh tròn mắt thốt lên như thể rất bất ngờ gần như không tin:
-Thật không là gì à?
Tôi mím môi lặng im không đáp, vì biết nói gì bây giờ. Tôi cũng chẳng muốn thanh minh với ai làm gì, chỉ cần Duy Khải hiểu lòng tôi là đủ rồi.
Mạnh chắc đã vừa nhận ra câu hỏi không mấy thích hợp đó của mình, bèn lên tiếng đính chính:
-Xin lỗi Châu mình không có ý nghi ngờ Châu đâu! Tại vì quá bất ngờ nên buột miệng ra thôi!
Tôi lắc đầu, cười nhạt nhòa:
-Đâu có gì, tôi không để bụng đâu!
Mạnh lập tức biểu hiện sự hào hứng ra mặt, cười tươi rói:
-Nếu vậy cho phép mình làm bạn với Châu nhé, được không Châu?
Tôi điềm đạm trả lời chung chung:
-Ai học cùng khoa thì cũng là bạn rồi mà!
Mạnh bèn hăm hở kể một hơi:
-Mình muốn kết bạn với Châu lâu rồi nhưng lại không dám, vì thấy anh đó lúc nào cũng ở bên cạnh Châu, nên mình cứ nghĩ anh ta là…
Anh ta cố tình bỏ lửng câu nói, nhưng ý thì quá rõ ràng ai cũng hiểu.
Lúc này xe vừa chạy qua một đoạn đường xấu gồ ghề nên bị giằng xóc liên miên. Trời đang mùa hè nắng lớn nên nhiệt độ tăng lên rất nhanh khi gần đến trưa. Trên xe lại không có máy lạnh, chắc bị hư hay sao ấy, nên tôi thấy ngột ngạt vô cùng, cộng với sự chuyển động lắc lư dồn dập của chiếc xe khiến tôi mệt ngất ngư.
Ráng chịu đựng nhưng càng lúc càng thấy mệt mỏi khó chịu. Những cơn buồn ngáp từ đâu kéo đến không ngớt khiến tôi phải cúi đầu che miệng ngáp để khỏi trông bất lịch sự, nước mắt tự nhiên chảy ra theo những cái ngáp làm gương mặt tôi trông chắc phờ phạc tèm nhem lắm. Xấu hổ quá đi mất!
Trong bụng tôi hy vọng tình hình sẽ khá hơn, nhưng thật không may mỗi lúc nó chỉ thảm hại thêm. Còn quá xa mới tới nơi, và tôi thật sự hoảng sợ không biết còn chịu được bao lâu nữa. Chắc tôi ngất đi mất thôi!
Trời càng trưa càng nóng. Tôi thấy oi bức thở hết muốn nổi. Mồ hôi đã ra lấp xấp nơi trán và lưng, mặt nghe nóng hầm hập. Rồi chẳng bao lâu sau tôi bắt đầu thấy choáng váng lừ đừ, nhức đầu bưng bưng, lại buồn nôn dữ dội.
Nghe tiếng Mạnh kêu thất thanh:
-Châu, Châu sao vậy? Trời ơi, sao mặt tái mét thế này?
Tôi ráng thều thào, mắt mở không muốn nổi nữa:
-Tự dưng sao tôi mệt quá! Tôi buồn ói quá, chắc ngất mất…
Lập tức có tiếng ồn ào lao xao trên xe:
-Ai bị gì phía sau xe vậy?
-Hình như nhỏ Châu bị say xe rồi!
-Hay là nó bị trúng gió?
-Nói bác tài tấp vô cho nó nghỉ một chút đi mày!
-Tội nghiệp chưa, nhỏ là tiểu thơ mà. Chắc chưa bao giờ đi xe buýt nên không quen đó!
Có tiếng chân người hối hả chạy nhanh lại, la lớn như ra lệnh:
-Ông tránh ra giùm tui cái coi!
Tôi ráng đưa đôi mắt lờ đờ nhìn sang, thấy đó là Cúc đang ngồi vào chỗ của Mạnh khi nãy, còn anh ta đang đứng xớ rớ đàng kia. Cô cầm một chiếc bịch nylon đặt trước miệng tôi, hỏi dồn:
-Nhỏ thấy sao rồi, buồn ói hả?
Chưa kịp nói gì thì tôi đã nấc lên, đưa tay lên chận nơi cổ, rồi nôn thốc nôn tháo vào chiếc bịch nylon cô đang cầm. Chỉ chậm một chút nữa thôi có lẽ tôi đã nôn khắp xe rồi! Nghĩ đến thôi đã thật kinh khủng. Nhưng lúc này mệt quá tôi đâu còn hơi sức nào để mắc cỡ nữa!
Tôi gục đầu tựa vào ghế xe, nhắm nghiền đôi mắt, choáng váng hết chịu nổi, không còn khả năng để ý gì xung quanh.
Thật là thảm hại cho tôi! Lần đầu tiên đi học xa với lớp chưa kịp đến nơi đã gần xỉu thế này rồi. Chán khủng khiếp!
Đâu khoảng vài phút sau có cảm giác hình như xe dừng lại, giọng cô giáo chủ nhiệm chuyến đi ôn tồn bên tai:
-Châu, em sao rồi? Xe đã dừng lại bên lề xa lộ rồi nè! Em muốn xuống xe ngồi nghỉ một chút cho khỏe không?
Hình như cửa xe mở ra làm gió mát ùa vào lưu thông không khí trên xe, khiến tôi thấy dễ chịu đôi chút. Tôi hé đôi mắt mệt mỏi nhìn sang, thấy gương mặt cô giáo đang lo lắng nhìn mình. Nhiều bạn trên xe nhấp nhỏm nhướng người lên cao cố nhìn về phía đuôi xe tò mò xem ra sao, làm tôi xấu hổ ghê gớm.
Thật ngại quá! Chỉ vì mình mà cả lớp phải dừng lại, nhưng thật sự tôi đã say ngất lúc nãy. Tôi không cố ý đâu mà!
Tôi ủ rủ thưa với cô giáo:
-Dạ em khỏe hơn chút rồi! Cho em xin xuống nghỉ chút được không cô?
Cô giáo gật đầu nhiệt tình:
-Được chứ! Chắc em bị say xe rồi, không biết đi tiếp có được không! Xuống nghỉ chút cho khỏe rồi xem sao.
Thế là cô giáo và Cúc hai người giúp dìu tôi xuống xe, đi tới bước nào mọi người trên xe quay đầu nhìn theo đến đó, vì tò mò có, bực mình có, tội nghiệp có. Tôi cúi mặt nhìn hướng đi tránh những ánh mắt ấy, bước đi hơi loạng choạng vì còn chóng mặt.
Xuống xe vừa thấy một gốc cây to gần đó là tôi ngồi bệt xuống ngay, dựa đầu vào thân cây, nhắm mắt lại. Bóng cây và gió mát làm tôi thấy dễ chịu hơn nhưng còn chóng mặt.
Nghe tiếng Cúc lo lắng:
-Sao mặt nó còn xanh quá cô ơi! Không biết làm sao nó đi tiếp được nữa!
Giọng cô giáo đầy trăn trở:
-Đợi em ấy nghỉ một chút xem thế nào, nếu lên xe đi tiếp mà Châu chịu không nổi thì đành phải quay về, rồi cô sẽ bàn với khoa trưởng tìm giải pháp khác đi lại lần sau thôi. Nhưng cô biết kỳ đi thực tế này là một phần của chương trình học, không thể hủy bỏ đâu!
Mắt tuy nhắm nhưng tai tôi vẫn nghe rõ, nghĩ mà buồn trong bụng vô cùng, vừa tự giận mình, vừa thấy tội lỗi với mọi người. Nếu tôi không đi tiếp được, xe phải quay về, như vậy ảnh hưởng tới bao nhiêu người trong lớp. Sao xui xẻo thế này không biết! Đúng như Duy Khải đã nói, anh lo chuẩn bị cho tôi bao nhiêu đó cho chuyến đi mà vẫn chưa yên tâm. Quả nhiên chưa tới nơi đã xảy ra chuyện rồi!
Chợt lại nghe giọng Cúc vang lên, lần này có vẻ thảng thốt:
-Cô, cô ơi! Ai dừng xe sau xe mình vậy cô?
-Cô cũng không biết. Để xem sao!
Nghe cách nói giữa hai người tôi có cảm tưởng chuyện gì thật bất ngờ vừa xảy ra, tò mò quá, tuy còn mệt đừ vẫn ráng mở mắt quay đầu nhìn quanh. Đập vào mắt tôi là hình ảnh một chiếc xe màu xanh dương thẫm, rất quen thuộc mà như đã in sâu vào tiềm thức, vì nó đã đưa tôi rong ruổi khắp nơi cùng một người yêu dấu trong suốt năm qua. Xe đậu khoảng vài thước ngay sau đuôi xe buýt của chúng tôi. Bụi đỏ từ nền đất bên lề đường xa lộ tung lên vẫn còn chưa kịp lắng xuống.
Cửa xe bật tung, rồi hình dáng quen thuộc thân thương của người đó lao nhanh ra chạy về hướng tôi. Đúng là Duy Khải rồi!… Trời ơi! Tôi sung sướng như muốn reo lên như trẻ con mà miệng mở không ra được, hai hàng nước mắt bất chợt trào ra một cách vô thức ướt đẫm đôi má.
Duy Khải ơi, sao như một giấc mơ thế này? Trong lúc em đang rơi vào tình cảnh thật bi đát thì lại có anh từ đâu xuất hiện và ở bên em săn sóc như một phép màu. Có phải như cách anh nói, anh cảm nhận được một nửa kia của mình đang gặp nạn để tìm đến bên gần kề bảo bọc chở che. Có phải vậy không anh?
Anh vừa đến bên, ngồi quỳ ngay bên vệ đường chăm chú quan sát tôi, rồi gấp rút hỏi cô giáo với giọng đầy âu lo:
-Trân Châu bị gì vậy cô? Sao xe lại phải dừng lại?
Cô giáo chắc lưỡi phân trần:
-Em ấy bị say xe, hồi nãy ói quá trời! Tôi phải bảo tài xế dừng lại để em ấy nghỉ chút xem có đi tiếp được không.
Nghe xong anh khẽ chau mày, nét mặt đau xót, rồi chạy gấp trở lại xe làm gì đó, thoáng sau đã trở lại với ít khăn giấy và hai chai nước trên tay, một chai nước thường và một chai màu cam cam. Tôi nhận ra đó là loại nước uống thể thao mà anh thường dùng để uống khi đi tập thể hình.
Anh nhanh nhẹn mở chai nước lọc tưới cho ướt mấy tờ khăn giấy rồi chăm chút lau mặt mũi cho tôi, ngay trước mặt cô giáo và Cúc như chỗ không người, chẳng chút e ngại đắn đo, cử chỉ thương mến tận tụy y như một người anh lo cho cô em gái nhỏ. Bàn tay anh dịu dàng êm ái như mang cả một bể chân tình từ trái tim đầy ắp tình yêu của anh dành cho tôi. Trước mặt người khác, tôi mắc cỡ quá nhưng không có tâm trí gì để phản đối nên cứ ngồi im để cho anh săn sóc. Nước mát làm tôi tươi tỉnh hẳn và khỏe hơn ra.
Xong xuôi công việc lau mặt, anh lại mở chai nước màu cam đưa lên miệng cho tôi, dịu dàng bảo:
-Em mới ói ra nhiều, làm cho cơ thể mất nước! Uống nước này vào sẽ làm cho em khỏe hơn. Nhưng uống chút chút thôi nhé, thấy chịu trong người thì từ từ uống tiếp.
Chiếc xe buýt đậu cách đó cũng vài thước, nhưng vì cửa mở nên cũng đủ cho tôi nghe những tiếng la hét cười cợt trên xe. Chắc mọi người nhìn qua cửa sổ đã thấy hết những gì vừa xảy ra, và họ đang rất ngạc nhiên ở đâu xuất hiện một chàng trai tới săn sóc một cô gái ngay bên vệ đường chu đáo đến vậy. Đúng thật như một giấc mơ!
Trên xa lộ, xe cộ các loại vẫn lướt qua vùn vụt. Nhiều người hiếu kỳ đưa mắt nhìn về hướng chúng tôi, nhưng cũng may chiếc xe buýt dài thượt đậu chắn ngang nên họ không thấy rõ được.
Tôi chậm chạp uống một ngụm nước, nó có vị hơi ngọt ngọt thanh thanh, nhưng nuốt vào lại rất dễ chịu. Thấy thích quá, tôi tính uống thêm một ngụm nữa thì anh đã nhỏ nhẹ ngăn lại:
-Từ từ thôi em, đợi chút coi bụng có chịu ngụm đó không đã rồi hãy uống thêm!
Tôi lập tức nghe theo lời anh, ngoan ngoãn như một con mèo. Anh vẫn cầm chai nước trên tay hồi hộp quan sát, đợi mớm tiếp cho tôi.
Lúc bấy giờ đã tương đối khỏe hơn, tôi ngượng ngùng đưa mắt nhìn cô giáo, Cúc, rồi anh. Ai cũng lặng thinh nhìn làm tôi bối rối không thể tả!
Giây lát sau, nghe cô giáo lên tiếng hỏi anh:
-Em liên hệ như thế nào với Châu vậy?
Anh vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt tôi, ánh mắt đầy yêu thương vừa lo lắng, dùng khăn giấy lau miệng cho tôi, từ tốn đáp:
-Dạ, Trân Châu là… bạn gái của em!
Tôi liếc mắt thấy Cúc và cô giáo nhìn nhau, không ai nói gì.
Anh chăm chú nhìn tôi hỏi:
-Em thấy sao rồi, có còn chóng mặt buồn nôn không?
Tôi thở ra đáp líu ríu:
-Dạ em thấy đỡ hơn nhiều rồi!
Thấy anh quay sang bàn bạc với cô giáo:
-Trân Châu bị như vậy chắc khó đi tiếp xe buýt được. Nếu cô cho phép, em sẽ đưa cô ấy đến nơi cùng với lớp suốt chuyến đi. Được không cô?
Cô giáo tư lự ít giây rồi thở dài, gật đầu chấp thuận:
-Chắc phải đành vậy! Sẽ vất vả cho em nhiều đó. Đợi chút cô đưa cho tờ lịch chương trình những nơi cần đi để em biết đường mà đi!
Anh lễ phép:
-Dạ em có rồi, cám ơn cô!
Sực nhớ chiếc túi đeo lưng vẫn còn để trên xe, tôi bèn quay sang Cúc nhờ:
-Cúc lấy giùm mình chiếc túi trên xe nhé! Cám ơn Cúc!
Cúc gật đầu rồi nhanh nhẹn chạy lên xe đem xuống giùm tôi, xong xuôi chúng tôi tạm chào biệt cô giáo và Cúc để hai người lên xe buýt tiếp tục cuộc hành trình. Sau đó anh nắm tay đưa tôi đến xe, sắp xếp cho vào ngồi ngay ngắn rồi cho xe lăn bánh bám theo chiếc xe buýt đàng trước.
Chạy được một đoạn ngắn, anh quay sang thăm hỏi:
-Em ói ra hết thức ăn sáng nay rồi, bây giờ chắc đói bụng lắm phải không?
Sao anh tinh tế như vậy không biết! Quả nhiên nãy giờ vì chóng mặt và quá mệt tôi quên đi, bây giờ mới thấy đói cồn cào. Nhưng trên xa lộ vắng này có gì đâu mà ăn! Nếu thừa nhận đang đói sẽ làm anh lo nghĩ thêm, vất vả cho anh! Tôi không đành.
Đang lưỡng lự tính lắc đầu thoái thác, thì anh đã lại quay sang nói ngay, giọng âu yếm nhưng nghiêm nghị:
-Nếu em thấy đói và muốn ăn thì phải nói thật, không được vì ngại mà nói dối với anh nghe chưa Trân Châu!
Hình như anh đi guốc trong bụng tôi hay sao ấy mà biết hết tôi đang nghĩ gì! Cái này gọi là tri kỷ chẳng sai!
Thế là tôi đành phải thành thật, bẽn lẽn gật đầu không dám lên tiếng.
Anh mỉm cười dễ chịu rồi mở ngăn chứa bên dưới tay phải lấy ra mấy cái bánh ngọt nhỏ, mỗi cái gói trong bao sạch sẽ, và một bịch thức ăn khô, giọng dịu ngọt:
-Em ăn đỡ nghe Trân Châu! Mấy món này coi vậy chứ khi cần cũng tốt lắm. Khi nào tới nơi mình sẽ kiếm chỗ ăn đàng hoàng hơn!
Đi xe với anh nó êm ái hơn không bị xốc, còn mát nữa nên tôi khỏe lại nhanh chóng. Lại thêm được ngồi bên cạnh và đón nhận sự săn sóc ân cần của người mình yêu khiến lòng tôi thư thái nhẹ hẳn.
Mở mấy bịch bánh tôi nhai nhóp nhép ngon lành, chai nước thể dục anh đưa vẫn đặt trên đùi uống từ từ.
Anh thỉnh thoảng nhìn sang xem tôi ăn, nhỏ nhẹ hỏi:
-Em ăn thấy thế nào, có khó chịu gì trong người không?
Tôi khẽ cười lắc đầu:
-Dạ không! Em ăn ngon miệng lắm!
Xe vẫn giữ khoảng cách với chiếc xe buýt màu trắng của lớp đang chạy đàng trước. Ánh nắng gay gắt phản chiếu vào màu sơn trắng nhìn khó chịu. Tôi thò tay vào giỏ xách lấy chiếc kính mát đen đeo vào cho đỡ chói mắt.
Anh quay sang thấy, đá lông nheo tinh nghịch tấm tắc khen:
-Nhìn em trong đôi kính đen này phải nói là tuyệt vời! Người mẫu quảng cáo mắt kính không khéo còn ganh tị đó.
Anh thiệt là! Người ta mới mệt gần xỉu mà anh cũng biết tìm cách khen để giúp cho lên tinh thần. Hồi trước Ngọc Mai cũng nói tương tự như vậy. Nghe cho vui thôi, thích thì cũng có chút chút, nhưng làm người mẫu quảng cáo thì chắc không hạp nhãn với tôi rồi.
Bây giờ đã tỉnh táo lại hoàn toàn, tôi quay sang hỏi anh:
-Anh Khải, sao anh biết em không khỏe mà đến cứu em vậy?
Anh tủm tỉm cười, ánh mắt tinh nghịch vẫn nhìn ra phía trước chăm chú lái xe không đáp.
Tôi xụ mặt, phụng phịu:
-Sao anh lại cười, em hư quá phải hông anh?
Anh mỉm cười lắc đầu trấn an:
-Em ngoan lắm, có làm gì sai quấy đâu mà hư nè!
Tôi hếch mũi, nũng nịu:
-Vậy anh nói em nghe đi, sao anh biết hay vậy?
Anh không cười nữa, từ tốn giải thích bằng giọng trầm trầm:
-Khi em bước lên xe buýt rồi, lúc nhìn theo chiếc xe chuyển bánh ra đường, anh chẳng yên lòng chút nào, không biết phải linh tính hay không! Nên anh đã chạy theo phía sau suốt đoạn đường…
… Anh cảm thấy bất an sao sao đó khi để em đi xa một mình như vậy. Nói ra thì nghe màu mè, chứ thật sự nó giống như một phần hồn của anh đã gởi theo em trên xe rồi. Trân Châu, anh không thể chịu nổi khi tưởng tượng đến một chuyện gì bất trắc xảy ra cho em, vì em nhẹ nhàng mong manh như một cành lan vậy! Cái lo lắng đó vật vờ khó chịu quá nên anh đã quyết định đi theo cho yên lòng.
Tôi tròn mắt nhìn anh, quên luôn miếng bánh đang trong miệng không nhai nữa vì bàng hoàng xúc động. Trời ơi, anh thương và lo cho tôi nhiều hơn bất cứ ai có thể tưởng tượng nổi. Tình anh dành cho tôi quá chân thành và sâu nặng, khiến tôi nghẹn ngào muốn khóc được.
Cúi xuống nhìn hai bàn tay mình đặt trên đùi mà tôi nghe trái tim rưng rưng thổn thức! Tạ ơn trời cho tôi gặp được anh và cái may mắn được anh yêu. Tôi chỉ có thể đáp lại tấm lòng thương yêu ngút ngàn của anh bằng chính tình yêu và lòng thủy chung tuyệt đối của mình, nguyện chỉ yêu mình anh trong suốt cuộc đời mình.
Duy Khải ơi, sẽ không có một người đàn ông nào có thể thay thế được anh trong trái tim em, ngày nào nó còn đập trong lồng ngực.
Lòng ngập tràn cảm xúc, tôi ngước lên nhìn anh thỏ thẻ:
-Anh thương em nhiều quá! Em cám ơn anh…
Anh lại mỉm cười trông rất hiền, nhỏ nhẹ bảo:
-Đừng nói vậy Trân Châu! Bản chất của một tình yêu thực sự là như vậy mà. Và không ai lại cám ơn người yêu vì người đó yêu mình đâu em nhé!
Ngừng một chút anh cười xòa, hài hước:
-Em thấy không, tự dưng mình được một chuyến đi du lịch mùa hè với nhau. Rất thú vị đó chứ!
Tôi cũng bật cười với cách nói khôi hài của anh. Anh rất có duyên biết cách biến đổi từ một trở ngại tệ hại của tôi thành một điều thật tích cực và hấp dẫn.
Tôi vui vẻ mời:
-Anh thấy đói bụng chưa, ăn bánh với em cho vui nha anh?
Anh nhìn sang nở nụ cười thật tươi tắn:
-Anh không sao! Em cứ ăn thoải mái đi, đừng ngại gì hết!
Tôi cười lúng liếng, tò mò hỏi:
-Sao anh có đủ đồ ăn thức uống trên xe hết hay vậy?
Anh cười toe, đáp một cách hãnh diện:
-Ngày nào chiếc xe này còn mang bóng dáng em, thì trên xe luôn được chuẩn bị đầy đủ để lo cho em những khi bất trắc.
Ôi, Duy Khải của tôi cẩn trọng chu đáo quá đi thôi!
Thế là suốt chuyến đi thực tế đó anh đưa tôi đi mọi nơi thay cho xe buýt. Đến tối tôi ở nhà trọ với mấy cô bạn cùng khoa theo chương trình, thì anh cũng tìm một nhà trọ khác gần đó ở một mình. Còn khi tôi theo lớp đi công việc thì anh ngồi trong xe đọc sách hoặc đi lòng vòng đâu đó, nhưng đến giờ là luôn có mặt để đón tôi không bao giờ trễ nải.
Có lúc tôi âu lo thắc mắc hỏi anh:
-Anh Khải, khi em phải đi học với lớp thì anh làm gì cho hết thời gian hả anh?
Anh toét miệng cười chỉ ra phía sau xe giải thích:
-Thì anh tranh thủ đọc trước bài cho năm sau. Còn không thì kiếm hiệu sách hay thư viện công cộng nào gần đó vào kiếm gì đó đọc chơi cũng hay lắm.
Tôi quay lại nhìn, thấy có vài quyển sách. Thì ra anh đã tìm hiểu chương trình học và mua sách giáo khoa cho năm sau để học trước. Anh biết lo xa ghê!
Trong suốt cuộc hành trình anh luôn ân cần chăm sóc, động viên và an ủi tôi. Thấy anh nhọc nhằn vì mình tôi ái ngại vô cùng và thương anh quá, nhưng lần nào tôi bày tỏ sự trăn trở của mình anh đều gạt ngang, còn nói:
-Anh rất vui thích được ở bên cạnh săn sóc em. Đừng xem đó là làm phiền, mà là niềm hạnh phúc của anh.
Anh quá tốt mà nói vậy, chứ làm sao tôi không áy náy được. Có một điều nghe như nghịch lý luôn xảy ra trong cảm xúc của tôi - một bên là hạnh phúc dịu ngọt khi có anh bên mình, còn một bên là ray rứt không muốn anh phải vì tôi mà vất vả tốn kém như vậy. Nhưng bây giờ anh đã nhất quyết thì tôi đành phải chịu mà… vui trong lòng.
Có nhiều lúc đi với lớp mà tôi vẫn không khỏi nghĩ đến anh, trông ngóng anh, còn mỗi lần xong buổi tham quan trải nghiệm tôi lại nôn nao được nhìn thấy lại anh, được nghe giọng nói trầm ấm đầy yêu thương ấy. Chỉ nhìn hình dáng anh từ xa trong chiếc xe là tim tôi đã rộn vui khấp khởi. Thế mới hay tình yêu thật diệu kỳ quá đi thôi! Anh là một chàng trai xa lạ mà một ngày tôi đã gặp, để rồi nắm giữ trái tim tôi, dìu dắt tôi bước xuống con thuyền tình ra khơi trên dòng sông êm đềm lãng mạn bằng tình yêu của anh. Cầu mong dòng sông yêu thương đó của mình sẽ không có thác ghềnh hay bão tố, Duy Khải nhé!
Sau chuyến đi này, tôi bị cả lớp chú ý vì cái “thành tích” say xe thê thảm của mình. Chuyện này nghĩ lại mà mắc cỡ muốn chết được! Ai đi cũng chả sao, chỉ có mình tôi là ngất ngư, thiệt bực mình!
Không những vậy, tôi còn bị mấy cô bạn cùng khoa chọc ghẹo bàn tán vì được người yêu chăm bẵm cưng chiều quá mức, đến độ đi học xa mà anh cũng đi theo. Ngay tối hôm đầu ở nhà trọ, mấy nhỏ bạn chung phòng xúm lại hỏi han trêu chọc tôi quá trời, làm cho tôi bất đắc dĩ trở thành trọng tâm để mọi người thảo luận. Cũng phiền phức! Tôi trả lời chân thật những câu hỏi của họ nhưng biết ý tứ cầm chừng vừa phải. Nói thì nói vậy chứ tôi đoán biết trong lòng họ chắc có sự ghen tỵ ít nhiều về tấm chân tình của anh dành cho tôi. Mặc cho ai chọc gì thì chọc, tự lòng tôi thấy hạnh phúc và trân quý tình yêu ngọt ngào mình đang có vô cùng. Đó là một tình cảm vô cùng thiêng liêng của hai đứa, và tôi hứa với lòng sẽ cùng anh nuôi dưỡng bảo vệ tình yêu này mãi bền vững với thời gian.