Chương 5
Chiều nay trên đường đi làm về Trân Châu ghé vào trung tâm sắm sửa mua một số vật dụng cần thiết. Đang đi tà tà trong khu thương xá thì bất ngờ nàng gặp một cô gái với dáng điệu quen quen, người đó cũng chăm chăm nhìn lại, rồi bất chợt bước nhanh về phía nàng miệng cười toe nói như reo:
-Trân Châu đó hả? Ngọc Mai nè! Trời ơi lâu quá mới gặp lại bồ!
Trân Châu cũng vừa nhận ra người bạn cùng phòng ký túc xá xưa, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Nàng thấy Ngọc Mai bây giờ cắt tóc ngắn chứ không để dài như xưa, hình dáng đẩy đà hơn, cách giao tiếp có vẻ chững chạc hơn nhưng vẫn còn vui đùa luôn miệng như xưa.
Trân Châu vui vẻ hỏi thăm:
-Từ hồi ra trường tới giờ mới gặp lại Mai. Bồ khỏe không? Bây giờ đi làm ở đâu?
Ngọc Mai cười hinh hích:
-Khỏe thì vẫn như voi. Còn đi làm thì mình làm bên dịch vụ du lịch. Cũng được, chỉ có điều phải đi nhiều! Còn bồ thì sao?
Trân Châu cũng cười rồi trả lời dí dỏm:
-Mình làm dưới phố cho hãng thí nghiệm và dược phòng. Cũng không có gì đáng phàn nàn, trừ việc mấy ông trong đó thả dê nhiều quá!
Ngọc Mai cười ré lên:
-Vậy nữa sao? Cho đáng đời bồ, ai biểu đẹp quá chi mà chưa chịu lấy chồng. Như mình nè, ván đóng hòm liền, hết ông nào hó hé.
Trân Châu ngạc nhiên:
-Mai lập gia đình rồi hả? Xin lỗi mình hổng biết. Lâu chưa?
Ngọc Mai cười toe toét:
-Ra trường gần một năm thì mình đám cưới. Xui làm sao mình mất tin tức liên lạc với bồ nên không gửi thiệp cưới được, xin lỗi bồ nhé! Bây giờ có một nhóc hơn một tuổi rồi. Mà nè, nói cho bồ biết, còn yêu được thì cứ làm người yêu đi khoái hơn. Lấy về rồi như mình chán lắm. Bồ không nghe họ nói sao:
“Tình chỉ đẹp chỉ khi còn dang dở
Lấy nhau rồi nham nhở lắm anh ơi!”
Trân Châu bụm miệng cười giòn giã muốn đứt ruột, một hồi lâu mới nhịn được. Ngọc Mai vẫn vẻ mặt hớn hở:
-Còn bồ sao? Bây giờ có đang quen ai không?
Trân Châu cười nhẹ đáp:
-Mình thì chỉ có anh Duy Khải thôi đâu quen ai khác. Mai còn nhớ ảnh mà phải hông?
Ngọc Mai trợn mắt:
-Trời! Ai chứ anh Duy Khải thì sao Mai không nhớ được. Cái lần đầu tiên ảnh lên ký túc xá mình, Mai với ảnh đã gây nhau rồi mà! Nghĩ lại còn mắc cười!
Ngọc Mai vừa nói vẫn vừa cười thỏa thuê không có dấu hiệu gì tỏ ra bực bội. Sau đó, như nhớ ra điều gì, cô khẽ chau mày hỏi:
-Ủa, mà bồ thật vẫn còn quen anh Khải hả? Sao mình nghe nói ảnh đi du học lâu rồi mà?
Trân Châu hồn nhiên đáp:
-Bộ ảnh đi du học thì tụi mình không thể tiếp tục yêu nhau sao?
Ngọc Mai không cười nữa, nhìn Trân Châu với ánh mắt ái ngại:
-Thì ai nói là không được! Nhưng sao mình nghe nói ảnh có quen một cô bên đó rồi mà?
Trân Châu nghe nói như sét đánh ngang tai, tưởng suýt ngất đi được, phải ráng gượng lắm mới giữ được bình tĩnh. Tuy nhiên, nàng cố không để lộ cảm xúc trước mặt người khác, chỉ cười nhẹ hỏi lại:
-Mình không nghĩ anh Khải yêu đương lung tung như vậy. Có thể Mai đã nghe nhầm một người khác không?
Ngọc Mai tặc lưỡi phân trần:
-Mình cũng không biết rõ lắm nên chả dám nói nhiều đâm ra nhiều chuyện. Hôm bữa chỉ nghe bà bạn của chị mình nói có nhỏ em tên là Thu Trang cũng du học khoa tâm lý bên đó, hình như sau anh Khải vài lớp. Mình nghe bả nói con Trang quen thân và rất thích anh Khải, mà ảnh cũng tốt và chăm sóc cho nó lắm!
Trân Châu chết điếng cả người, nhưng vẫn cố điềm đạm trả lời:
-Mình cũng hổng rõ chuyện đó nữa!
Lúc này thật sự nàng đã quá hoang mang nát ruột đâu còn tâm trí nào để nói chuyện gì thêm, bèn cáo từ và hai người chia tay sau vài câu xã giao kết thúc.
Trên đường về Trân Châu vừa lái xe mà thấy tim như đang bị ai bóp nghẹt, thở hết muốn nổi, không muốn khóc mà nước mắt cứ lặng lẽ trào ra thành hàng. Một cảm giác tuyệt vọng ê chề làm cho nàng muốn lịm đi vì đau khổ. Bao nhiêu chờ đợi mỏi mòn và hy vọng nay đổ sông đổ biển. Dẫu biết cái tin của Ngọc Mai kể chỉ là một chiều chưa có gì xác thực, nhưng chỉ nghe tới đó là nàng đã tan nát cả tâm hồn.
Người ta vẫn nói xa mặt là cách lòng, cái đó không biết đúng bao nhiêu, chứ với riêng nàng thì đã gần bốn năm Duy Khải ra đi mà tình yêu của nàng đối với chàng vẫn không mảy may thuyên giảm. Tình yêu đầu đời của nàng nó quá sâu nặng mà Trân Châu tin có lẽ là duy nhất, và nếu thật sự Duy Khải đã phản bội thì trái tim nàng sẽ chẳng thể còn rung động lần thứ hai như vậy được nữa.
Duy Khải, chẳng lẽ nào anh đã có người mới mà nỡ quên em sao? Anh đã hứa sẽ trở về với em kia mà! Anh đã nói em là Trân Châu duy nhất trong lòng anh mà! Lời nói yêu em trọn đời đã bay xa theo gió rồi ư!
Suốt mấy ngày sau đó Trân Châu sống trong tình trạng dật dờ nửa mê nửa tỉnh, đầu óc mụ mẫm chẳng thể nào tập trung được gì, đến nỗi nàng phải gọi vào công ty xin nghỉ vài hôm vì không thể nào đủ sức làm việc. Đêm tối là lúc Trân Châu sợ nhất, khi dù nhắm hay mở mắt chỉ toàn thấy bóng đêm và những kỷ niệm chồng chéo vào nhau qua từng giai đoạn thời gian như một thước phim, mà cuối cùng kết thúc với một đoạn kết quá đau thương hãi hùng. Đôi mắt nàng quầng đen vì mất ngủ chẳng còn chút sinh khí thường ngày trông thật đáng thương.
Nhưng,… sự thật có đúng như vậy hay không, còn gì khác chưa rõ ràng chăng?
Cũng may một điều Trân Châu là một cô gái biết suy xét không nóng nảy hồ đồ. Sau cơn choáng váng bất ngờ ban đầu và một thời gian định thần lại suy nghĩ, nàng thấy câu chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Với một Duy Khải mà nàng đã hiểu quá rõ và đã yêu, nàng không tin chàng là người thấy mới quên cũ phũ phàng như vậy. Có một điều Trân Châu biết và tin tuyệt đối - Duy Khải là một người rất có lương tâm, vì nàng đã từng nghe qua cách chàng bình luận về lẽ sống ở đời nhiều lần và cũng đã thấy tận mắt.
Trân Châu nhớ có lần khi hai đứa đang đi tản bộ dạo chơi ngoài phố, một người thanh niên cỡ tuổi ba mươi chạy xe đạp rất nhanh lạng lách lao cả lên lề đường đang sắp tông vào hai người. Duy Khải phản ứng lẹ làng kéo Trân Châu sang một bên đưa lưng bảo vệ nàng. Người kia bị lạc tay lái đâm sầm vào một cái cột cứu hỏa gần đó té xuống đống đá ngổn ngang xung quanh. Chiếc xe đạp bị cong niềng nhìn thật thảm hại.
Duy Khải bị trầy một chút nhẹ ở tay trái, nhưng người kia bị đá cắt rách một đường dài nơi đùi máu ra khá nhiều. Hình như hắn ta còn bị lọi giò hay sao đó mà ngồi yên rên siết đau đớn chứ không tự đứng lên được.
Trân Châu giận lắm vì Duy Khải bị người kia chạy xe ẩu tông phải, nếu chàng không nhanh tay thì chính nàng đã bị đụng rồi, giờ thấy máu nàng rất sợ. Hai người hoàn toàn chẳng có lỗi gì trong tai nạn này và cất bước đi tiếp. Một số người đi đường khác chứng kiến cách lái xe ẩu tả nguy hiểm của anh thanh niên kia chỉ tay mắng và chỉ trích anh ta thậm tệ. Có người thậm chí còn nói cho đáng đời cái tật chạy ẩu.
Chỉ đi được vài bước Duy Khải tần ngần nắm tay Trân Châu đứng lại rồi ôn tồn nói:
-Em đợi anh chút nhé! Để anh tìm cách gọi xe cứu thương tới xem xét chăm lo cho anh ta, chứ lỡ bị gãy xương hay có nội thương gì khác cũng tội nghiệp.
Từ lần đó Trân Châu hiểu rõ, ngay cả với người đã gây tai nạn cho mình mà Duy Khải vẫn có lòng lo nghĩ tới họ, thì bây giờ không thể nào chàng có thể vô lương tâm bỏ rơi một người chàng đã yêu để tìm tới một người khác, mà không một lời giải thích hay chia tay. Điều này không đúng với cái tâm của chàng. Nghĩ như vậy Trân Châu thấy yên tâm và nhẹ người bớt hẳn. Chuyện đâu còn có đó, nàng nghĩ bụng sẽ tìm cách hỏi ra lý lẽ.
Nhưng dự định của Trân Châu chưa kịp thực hiện thì đã xảy ra một biến cố đáng tiếc chẳng ai có thể lường trước được…
Hôm đó nàng đi làm hơi trễ nên không kịp đem theo phần thức ăn trưa, điều mà nàng vẫn thường làm đều đặn mỗi ngày. Nàng định bụng sẽ ghé vào một tiệm ăn gần chỗ làm mua một phần thức ăn cũng không sao. Đúng cái hôm định mệnh ấy, trong lúc Trân Châu đang băng sang đường để đến tiệm thức ăn, một chiếc xe hơi lướt tới mà chẳng hề có dấu hiệu giảm tốc độ khi đến gần chốt đèn đỏ chỗ làn đường dành cho người đi bộ.
Đến khi người tài xế và nàng nhận ra thì đã quá muộn. Tiếng thắng xe rít lên do sức ma sát khủng khiếp giữa vỏ xe cao su và nền đường nhựa, tạo ra một âm thanh cao độ nghe rợn người. Nhiều người đang đi trên vỉa hè la lên thất thanh trong hãi hùng khi chuẩn bị chứng kiến một tai nạn khủng khiếp sắp sửa xảy ra. Một số người khác dùng tay che mặt lại hoặc quay sang chỗ khác không dám nhìn. Chiếc xe hơi bị thắng gấp nghiêng sang một bên, quay lại gần như 180 độ, đuôi xe hất mạnh vào Trân Châu làm nàng ngã sóng xoài trên mặt đường. Nàng thấy nhói đau bên hông trái, cùng với nỗi kinh hãi quá độ nên bất tỉnh tại chỗ.
Người tài xế bước ra xe, người nồng nặc mùi rượu, nói lè nhè vài câu như thể phân bua, trong lúc một số người chứng kiến hoặc do lòng trắc ẩn, hoặc do sự hiếu kỳ, bu lại xung quanh Trân Châu xem nàng ra sao. Xe cứu thương vài phút sau inh ỏi kéo đến đưa nàng đến bệnh viện. Xe đi rồi nhiều người vẫn còn bàn tán tại sao một cô gái thướt tha xinh đẹp như vậy lại chịu phải vận đen quá thê thảm. Nhiều người còn nghĩ rằng nàng chắc sẽ khó qua khỏi.
Không biết thời gian bao lâu trôi qua thì Trân Châu tỉnh lại. Thoạt đầu nàng lờ mờ chẳng biết mình đang ở đâu nên ráng ngồi dậy để xem xét tình hình, nhưng cái đau buốt bên sườn, cùng với nhiều dây ống các loại đang nối vào cơ thể làm nàng phải lập tức nằm xuống trở lại.
Trân Châu đưa mắt quan sát thấy có ống cao su mềm mềm trong suốt đang nối vào cổ tay, dẫn tới một bịch nước trong trong đang treo lủng lẳng trên một cái cọc bằng kim loại trên đầu giường nàng. Tiếng kêu tít tít của máy theo dõi điện tim đồ cùng những đường ngoằn ngoèo chạy trên màn ảnh của cái máy gắn trên một góc trần nhà. Lúc bấy giờ nàng mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Trân Châu nằm yên như vậy mà trong lòng lo sợ hoang mang, không biết đang ở bệnh viện nào, thương tích trầm trọng ra sao, và thân nhân có ai đã được liên lạc chưa. Tâm trạng rối bời nhưng không đi lại được và cũng không làm gì được khiến nàng vô cùng sốt ruột và khổ sở.
Một lúc sau, có bóng người mờ mờ qua phần kính trên cánh cửa ra vào đàng xa xa, nàng nghe tiếng gõ cửa rồi một người bước vào.
Đó là một người đàn ông. Không, một chàng trai thì đúng hơn, có lẽ lớn hơn nàng ít tuổi, mặc áo blouse trắng, quần tây đen, đeo ống nghe, tay cầm một tập hồ sơ bước vào. Anh ta nhìn cao khoảng bằng Duy Khải của nàng, nhưng hơi mập hơn một chút, đeo cặp kính to, đằng sau là đôi mắt sáng với cặp mày rậm. Mái tóc hơi dài và bồng bềnh như một nghệ sĩ.
Thấy Trân Châu đã tỉnh, anh ta bước tới giới thiệu:
-Chào cô, tôi là bác sĩ Quốc Vinh. Tôi chịu trách nhiệm chữa trị cho cô trong thời gian cô ở đây.
Trân Châu cố hít sâu một hơi để nói, nhưng ngay lập tức thấy nhói đau bên sườn trái như lúc nãy. Nàng ráng nói:
-Chào bác sĩ! Tôi bị sao vậy bác sĩ? Có cứu được không?
Nói xong nàng chợt nhận ra cái ngô nghê của câu hỏi mình, mặt hơi ửng hồng lên vì ngượng.
Quốc Vinh trấn an:
-Cô thật là may mắn chỉ bị nứt một xương sườn bên trái. Không có dấu hiệu cô bị chấn thương đầu, tràn khí màn phổi hay xuất huyết màn phổi. Vài chỗ bầm và trầy xước ngoài da không có gì nghiêm trọng. Ngoài ra tất cả đều bình thường.
Vừa nói, Quốc Vinh đi tới chiếc hộp đèn quang tuyến gắn trên tường gần đó, rút cây bút đang đeo nơi túi áo, vạch vạch chỉ chỉ cho Trân Châu xem hình phổi, hệ thống xương sườn và chỗ bị nứt.
Nằm trên giường bệnh, Trân Châu ráng ngoái đầu nhìn và nghe Quốc Vinh giải thích, nhưng vì tầm mắt giới hạn, nàng không thấy gì nhiều, chỉ thấy những phần trắng trắng, đen đen, xám xám, lờ mờ chẳng hiểu đâu là đâu. Nhưng những điều Quốc Vinh chỉ trên hình đối với Trân Châu thật ra chẳng mấy quan trọng. Điều quan trọng nhất là nàng không bị chấn thương gì nguy hiểm.
Trân Châu mừng mừng trong bụng, bồn chồn hỏi:
-Vậy thưa bác sĩ cho hỏi chừng nào thì tôi về nhà được?
Quốc Vinh đưa tay lên giải thích:
-Có thể khoảng một hai ngày, chúng tôi sẽ theo dõi cẩn thận. Nếu mọi chuyện tốt đẹp thì cô có thể được xuất viện. Bây giờ cô cho phép tôi nghe nhịp hô hấp.
Quốc Vinh bước tới đỡ Trân Châu ngồi thẳng lên, đặt ống nghe vào lưng nàng, bảo ráng hít thở vài hơi sâu. Trân Châu ngoan ngoãn làm theo, mỗi cái hít sâu đều nghe nhói đau nơi sườn trái. Nghe xong, Quốc Vinh vắt ống nghe qua cổ, bước tới đứng trước mặt nàng hỏi:
-Cô có thấy tức ngực hay khó thở gì không?
Trân Châu lắc đầu đáp:
-Dạ không có thưa bác sĩ. Chỉ có điều khi bác sĩ bảo hít thở sâu như hồi nãy, hoặc khi tôi trở mình, thì bên hông trái này đau lắm.
Quốc Vinh mỉm cười thông cảm:
-Cái đó là bình thường do chiếc xương sườn của cô bị nứt. Chừng vài tuần nó sẽ hết thôi. Nếu cô cần tôi có thể cho thuốc giảm đau.
Trân Châu lập tức từ chối:
-Dạ tôi chịu được, không sao đâu bác sĩ!
Quốc Vinh gật đầu, rồi lật hồ sơ hý hoáy viết viết gì đó vài phút, sau đó dặn dò:
-Thôi cô nghỉ ngơi đi! Nếu thấy khỏe thì thỉnh thoảng dậy đi lại trong phòng một chút để khỏi bị yếu cơ chân và tránh bị máu đóng cục trong tĩnh mạch nơi chân. Tôi đi đây, thỉnh thoảng tôi sẽ ghé qua xem cô thế nào.
Nàng lễ phép:
-Dạ, tôi hiểu rồi. Cám ơn bác sĩ!
Có lẽ là do chỉ thị của Quốc Vinh nên chỉ sau khi anh đi ra một chốc thì cô ý tá vào tháo dây nối với máy trên mình nàng. Không còn cái tiếng tít tít lằng nhằng kia cũng đỡ mệt óc phần nào.
Rồi ngay khi đó cha mẹ và em nàng cùng vào một lượt thăm. Bà Hữu Đức rơm rớm nước mắt than van:
-Khổ thân con gái của mẹ! Xui xẻo thế nào mà gặp phải gã say rượu lái xe. Chẳng biết họ có bắt nó không và phải tước luôn bằng lái xe nữa mới hả. Lỡ con mà có bề gì chắc mẹ chết mất!
Ông Hữu Đức nhăn mặt:
-Sức đâu mà nghĩ tới chuyện đó! Bây giờ con Trân Châu nó an toàn là tôi mừng lắm rồi.
Không biết tin tức được truyền ra bằng cách nào, mà một lúc sau nữa thì tới lượt bàn bè và các đồng nghiệp của nàng ở chỗ làm cũng ghé vào thăm. Họ đem theo những bó hoa và bong bóng bay rất đẹp có những dòng chữ cầu chúc sức khỏe chóng bình phục chất đầy phòng. Trân Châu cảm động cám ơn từng người, và cảm thấy may mắn được nhiều người quan tâm.
Bửu là một trong những vị sếp trẻ ở công ty cũng đến thăm viếng nàng. Hôm nay anh trẻ trung trong quần jean xanh và áo thun xám sọc đỏ. Anh đem ít quà và bong bóng bay chúc an lành đến cho nàng rồi ân cần nói:
-Bác Phùng tổng giám đốc nhờ tôi đại diện công ty đến thăm cô, thấy cô được bình an tôi rất mừng!
Trân Châu biết Bửu thầm yêu mình đã khá lâu. Ở công ty anh vẫn thỉnh thoảng tìm cách tiếp cận nói xa nói gần với nàng, nhưng nàng đều tế nhị tránh né. Bửu trạc lứa tuổi với Quốc Vinh hay hơn vài tuổi, là một người năng động và có tài, vì thế nhiều cô nhân viên trẻ độc thân ở công ty rất ngưỡng mộ và say mê Bửu. Trân Châu biết rõ điều này có thể làm cho nàng trở thành một mục tiêu của sự ganh ghét của những cô gái ấy, nên rất thận trọng ý tứ khi Bửu tỏ ra quan tâm săn sóc riêng tư.
Nàng lịch sự đáp:
-Dạ cám ơn anh Bửu, phiền anh chuyển lời cám ơn giùm tôi đến bác Phùng luôn nhé!
-Không sao, cô cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, chừng nào trở lại làm cũng được đâu có gì gấp! Chúng tôi sẽ thu xếp mọi việc.
Vì có mặt cha mẹ và đông bạn bè của nàng trong phòng nên Bửu không nán lại lâu, chỉ thăm hỏi ngắn gọn rồi cáo về.
Bà Hữu Đức ngỏ ý muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Trân Châu, nhưng nàng thương mẹ vất vả bèn từ chối:
-Con chỉ bị nhẹ thôi. Mẹ ở lại không có chỗ nằm khó ngủ và đau lưng lắm.
Bà Đức vẫn không yên tâm:
-Nhưng rồi đêm hôm lúc cần ai săn sóc cho con? Mẹ không an lòng.
Nàng kiên quyết:
-Con có các y tá và bác sĩ chăm sóc rất chu đáo. Mẹ cứ yên tâm về nhà. Con lớn rồi mà, hổng sao đâu mẹ!
Xế chiều, mọi người ra về, Trân Châu nằm trên giường buồn buồn nghĩ ngợi mông lung, rồi nàng lại nghĩ về Duy Khải đang ở rất xa. Trong lúc cô đơn như bây giờ, nàng càng thấy nhớ người yêu đến cồn cào. Giờ này nếu không đã đi xa, nhất định chàng sẽ ở bên cạnh, thương yêu, an ủi và xoa dịu cho nàng nhiều lắm.
Nhớ lại hồi xưa ấy khi nàng ở trong bệnh viện, nhưng không phải với tư cách của một bệnh nhân mà là để chăm sóc em nhỏ nằm viện, Duy Khải vì thương nàng mà đã ở lại thâu đêm với bé Chinh thay cho Trân Châu, để nàng được về nhà nghỉ. Lúc đó hai đứa chưa chính thức là người yêu của nhau, nhưng cái ân tình đó của chàng Trân Châu ghi nhớ mãi. Giờ đây, chỉ còn một mình cũng trong bệnh viện, nàng nhớ hình ảnh đó của Duy Khải mà xúc động đến ứa nước mắt. Trân Châu bỗng thèm cái khoảnh khắc được bên chàng ghê gớm. Hình như khi có chàng gần kề thì cái gì có khó khăn đến đâu cũng trở nên đơn giản nhẹ nhàng. Tình yêu quả thật là một liều thuốc ngọt ngào làm giảm nhẹ những cơn đau thể chất.
Anh ơi, ước gì được có anh bên em trong lúc này! Nơi đây một mình em cô đơn lắm, nhớ lại tình anh dành cho em ngày nào mà em càng thương nhớ anh thêm. Giờ này nơi phương xa đó, anh có đang nhớ em không?
Trân Châu khép đôi mắt lặng lẽ thở dài. Nghĩ ngợi một lúc, nàng quyến định sẽ không báo tin cho Duy Khải biết việc nàng bị tai nạn, sợ làm chàng lo lắng mà ảnh hưởng đến việc nghiên cứu học hành.
Chập tối, Trân Châu đang uể oải xem báo để giết thời giờ thì có tiếng gõ cửa, bác sĩ Quốc Vinh bước vào. Chàng ân cần hỏi:
-Cô sao rồi, có khỏe không?
Nàng bỏ tờ báo xuống nhã nhặn đáp:
-Dạ, tôi thấy đỡ nhiều rồi. Cám ơn bác sĩ ghé thăm
-Cô có thấy triệu chứng gì mới không? - Quốc Vinh lại hỏi.
-Dạ thưa không có.
Quốc Vinh gật đầu tỏ ý hài lòng:
-Vậy thì tốt lắm! Nếu cô thấy triệu chứng gì mới thì báo ngay cho y tá nhé?
-Dạ.
-Xem ra cô hồi phục khá nhanh, chốc nữa tôi sẽ bảo y tá ngưng truyền nước biển và tháo ống truyền để cô có thể thoải mái đi lại hơn.
Ngừng một chút Quốc Vinh nhìn nàng hỏi:
-Cô có cần thêm gì không?
-Dạ hiện giờ thì không, cám ơn bác sĩ quan tâm.
-Nếu cô cần gì thì cứ nói nhé… Thôi tôi đi đây, tối nay tôi trực nên cô không phải lo gì hết.
-Dạ.
Quốc Vinh lại rút cây bút trong túi viết gì đó vào tập hồ sơ trên tay, xong bước về phía cửa đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn quay lại nhìn Trân Châu một lần, ánh mắt chứa đựng một sự trìu mến nồng nàn.
Vài phút sau thì quả nhiên cô y tá vào tháo ống truyền đang nối vào tay nàng. Khi còn lại một mình, Trân Châu thử ngồi dậy đi tới lui trong phòng. Đã nằm trên giường quá lâu toàn thân nàng khá ê ẩm, nên bây giờ được đi đứng một chút thấy rất dễ chịu.
Trân Châu nhìn ra cửa sổ từ phòng bệnh. Đây có lẽ là một tầng cao nên nàng thấy toàn cảnh thành phố ban đêm lung linh dưới ánh đèn. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng kêu ò e của một chiếc xe cấp cứu đang chở bệnh nhân tới bệnh viện.
Mới trưa nay một chiếc xe giống như vậy đã chở mình vào đây, và bây giờ thì mình lại nhìn những chiếc xe đem bệnh nhân khác vào. Thật là một sự may mắn khôi hài - nàng thầm nghĩ.
Trân Châu đi tới lui như vậy một lúc lâu thì chuẩn bị đi ngủ, vì trời cũng đã khá khuya. Chợt lại có tiếng gõ cửa, lại là bác sĩ Quốc Vinh:
-Thế nào, tháo dây nhợ ra hết như vậy cô có thấy thoải mái hơn không?
-Dạ thoải mái, thưa bác sĩ.
Trân Châu chợt có thắc mắc nên hỏi:
-Bác sĩ làm việc vất vả quá hen! Khuya như vậy mà bác sĩ vẫn chưa đi nghỉ sao?
Quốc Vinh khoát tay cười xuề xòa giải thích:
-Bình thường thì tôi về rồi, nhưng hôm nay là ca trực của tôi nên ở lại nguyên đêm. Ngồi trong phòng trực một mình lâu cũng buồn nên tôi đến thăm và nói chuyện với cô cho vui. Tôi có làm phiền cô không?
-Dạ không có gì, xin bác sĩ cứ tự nhiên!
Quốc Vinh là một bác sĩ còn trẻ nhưng tài năng của bệnh viện. Chàng có một trực quan chẩn đoán bệnh chính xác và nhờ vậy bệnh nhân của chàng thường được xuất viện sớm hơn và bị ít biến chứng hơn. Về gia thế, Quốc Vinh là con duy nhất trong một gia đình quyền quý và giàu có nhiều đời. Cha chàng cũng là một bác sĩ và là giám đốc chủ tịch của bệnh viện này. Mẹ chàng là một giáo sư dương cầm nổi tiếng đang giảng dạy tại viện âm nhạc. Có lẽ Quốc Vinh được thừa hưởng cái thông minh học hành từ cha và cái lãng mạn nghệ thuật của mẹ, nên nhìn chàng vừa giống một trí thức khoa bảng vừa giống một nghệ sĩ bay bướm.
Từ thời trung học cho đến là một sinh viên y khoa, Quốc Vinh đã nổi tiếng trong trường là một công tử tài năng cũng như hào hoa, đã khiến bao nhiêu cô sinh viên đa tình mê mệt rụng tim. Thế nhưng không giống những tay công tử đa tình khác, trong vấn đề tình cảm chàng rất đứng đắn, nếu không muốn nói là rất kén trong việc chọn người yêu.
Quốc Vinh tuy gia cảnh giàu có, điển trai, lại học giỏi, nhưng chưa hề gây tai tiếng gì trong đời sống tình ái riêng tư. Chàng thật sự là một mẫu thanh niên lý tưởng mà có lẽ cô gái nào cũng mong muốn chọn làm bạn trăm năm. Cha mẹ chàng có bạn bè đều là những gia tộc trưởng thượng đầy thế lực, đã ngắm nghé cho chàng nhiều nàng tiểu thơ xinh đẹp đài các, nhưng Quốc Vinh đều tế nhị từ chối trước sự ngỡ ngàng khó hiểu của cha mẹ chàng. Chẳng phải chàng là người đồng tính hay không có nhu cầu lứa đôi, Quốc Vinh chỉ đơn thuần không cảm nhận được sự rung động thật sự khi tiếp xúc với những cô gái đó, mặc dù trong thâm tâm chàng không có gì chê bai họ.
Bây giờ Quốc Vinh đã có sự nghiệp và địa vị, điều còn thiếu duy nhất đối với chàng có lẽ là một người bạn gái, rồi sẽ là một người vợ và một gia đình cho riêng chàng. Đó là nỗi âu lo của cha mẹ chàng khi thấy cậu con trai duy nhất của họ vẫn chưa có dấu hiệu gì để yên bề gia thất.
Tối nay là ca trực của Quốc Vinh nên chàng thay vào một bộ đồ nội trú màu xanh thẫm của nhân viên bệnh viện cho thoải mái. Nhìn chàng lúc này có vẻ bình dân và dễ gần gũi hơn, không giống như một bác sĩ mặc đồ nghiêm trang bệ vệ như lúc chiều.
Quốc Vinh xoay xoay cây bút trong tay hỏi thăm:
-Cô còn đi học hay đã đi làm rồi vậy?
-Dạ, tôi đã ra trường và đi làm được hơn hai năm.
Quốc Vinh nhướng mày hỏi:
-Thế cô làm về ngành gì?
Nàng thành thật trả lời:
-Dạ, tôi làm cho một công ty thí nghiệm và dược phẩm.
-Vậy à?
Quốc Vinh tỏ vẻ ngạc nhiên, trầm ngâm ít giây rồi hỏi tiếp:
-Cô có thân nhân không, gia đình đã vào thăm cô chưa?
-Dạ, hồi chiều lúc bác sĩ vừa ra thì gia đình bạn bè có tới thăm.
Quốc Vinh gật gù ra vẻ hiểu biết, nói thêm ít câu thăm hỏi linh tinh nữa. Trân Châu phần vì mệt, phần vì đã khuya buồn ngủ, nên cũng chỉ trả lời ngắn gọn nhưng rất lễ phép. Sau cùng Quốc Vinh giắt cây bút lại vào túi, đứng lên kiếu từ:
-Thôi tôi đi đây, để cho cô còn nghỉ. Sáng mai tôi sẽ ghé thăm bệnh cô thế nào. Chúc cô ngủ ngon!
Trân Châu nhã nhặn đáp:
-Dạ, bác sĩ nghỉ!
Vừa định dợm bước đi thì như sực nhớ điều gì, Quốc Vinh quay lại dặn:
-Nếu trong đêm cô có cần gì thì bấm cái nút đỏ này, y tá sẽ vào giúp cô.
Vừa nói Quốc Vinh vừa chỉ vào một nút đỏ gắn cạnh giường.
Trân Châu nghe lời dặn của vị bác sĩ, lại bồi hồi nhớ đến Duy Khải. Ngày đó chàng cũng đã chỉ cái nút đỏ này cho nàng ân cần dặn dò.
Ôi, Duy Khải anh ơi, sao đâu đâu cũng toàn là kỷ niệm và hình ảnh của anh ngập tràn trong tâm khảm em!
Trân Châu nhủ thầm và bất giác khẽ chép miệng, nét mặt buồn buồn tư lự đôi mắt thẫn thờ. Nhìn nàng lúc xao xuyến buồn như thế này đẹp đến ngẩn ngơ được.
Quốc Vinh quan sát thấy Trân Châu chợt sững người vài giây đắm chìm trong suy tưởng, tính gạn hỏi nhưng bị lôi cuốn mãnh liệt bởi vẻ đẹp u sầu quá gợi cảm của nàng. Thành ra chính chàng cũng sững sờ chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy. Ít giây sau, Trân Châu sực tỉnh lại, bắt gặp ánh mắt của Quốc Vinh đắm đuối nhìn mình, khiến chàng bối rối quay mặt đi.
Trân Châu trở về với hiện thực, bình thản mỉm cười đáp:
-Dạ cám ơn bác sĩ rất nhiều. Bác sĩ cũng ngủ ngon nhé!
Quốc Vinh hơi mất tự nhiên, chỉ cười nhẹ gật đầu một cái, lịch sự tắt đèn phòng cho Trân Châu để nàng ngủ rồi mở cửa đi ra.
Khi đi ngang qua trạm làm việc của mấy cô y tá, chàng nghe các cô đang xầm xì nho nhỏ với nhau, rất nhỏ nhưng cũng đủ cho chàng nghe được:
-Cô bệnh nhân của bác sĩ Vinh ở phòng 412 sao mà đẹp quá chừng mấy chị há?
-Thiệt vậy hả?
Giọng một cô khác thì thào:
-Ừa, cổ đẹp hết biết luôn. Em là con gái nhìn cổ mà còn mê, huống gì mấy ông!
Một cô nữa chen vào:
-Hổng biết cổ có gia đình hay người yêu chưa mà không thấy anh nào vào thăm. Người đẹp như vậy mà chưa có mới là chuyện lạ!
-Hôm nay bác sĩ Quốc Vinh thăm bịnh cho cổ tới ba lần. Tui chưa từng thấy nhiều như vậy. Chắc chữa bệnh cho người đẹp xong là bác sĩ cũng ngã bệnh vì rụng tim… hi hi…
Vài tiếng cười rúc rích nghịch ngợm. Quốc Vinh hơi ái ngại giả vờ như không nghe thấy gì đi thẳng.
Ngày hôm sau, Quốc Vinh cũng đến thăm bệnh cho Trân Châu ba lần sáng, trưa và tối. Đúng ra hôm nay chàng có thể về sớm hơn vì không phải trực đêm nữa, nhưng Quốc Vinh đã đổi ngày trực với một vị bác sĩ đồng nghiệp để được trực tiếp chăm sóc Trân Châu. Hôm nay nàng đã khỏe hơn và không có dấu hiệu biến chứng nào, ăn uống khá tốt và đi đứng bình thường. Lúc sáng ba mẹ lại vào với nàng cho tới trưa.
Đến tối, Quốc Vinh tới thăm Trân Châu sớm hơn ngày hôm trước và nói chuyện với nàng nhiều hơn. Chàng cũng kể cho Trân Châu nghe về công việc của mình trong bệnh viện, những điều thú vị mà người ngoài ít khi được biết. Sau cùng Quốc Vinh nói:
-Ngày mai tôi nghĩ cô có thể xuất viện được rồi. Sáng tôi sẽ tới thăm bệnh cho cô lần cuối rồi ký giấy tờ xuất viện cho cô. Khoảng gần trưa là mọi thủ tục sẽ xong. Cô có thể gọi điện thông báo cho gia đình để đón cô về.
Trân Châu nghe vậy mừng rỡ, nói như reo:
-Thật hả bác sĩ? Vậy là ngày mai tôi được về nhà rồi!
Chợt bắt gặp một thoáng buồn trong ánh mắt của Quốc Vinh, nàng vội vàng nói thêm:
-Xin lỗi bác sĩ tôi vô ý quá! Nhờ bác sĩ mát tay và chăm sóc tận tụy tôi mới được hồi phục và xuất viện sớm như vậy. Cám ơn bác sĩ thật nhiều!
Quốc Vinh lập tức xua tay:
-Đâu có gì đâu, đó là bổn phận của chúng tôi mà…
Ngập ngừng một chút chàng nhìn thẳng vào mắt nàng bày tỏ, giọng trầm buồn thiết tha:
-Cô Trân Châu này, ngày mai sau khi cô xuất viện cô không còn là bệnh nhân của tôi nữa, và vai trò thầy thuốc của tôi với cô cũng chấm dứt. Tôi… tôi… có thể làm bạn với cô được không?
Trân Châu nhoẻn miệng cười, nụ cười mỹ miều vô cùng gợi cảm khiến cho Quốc Vinh thấy một điều gì đó đang rung chuyển tới tận cùng trong tâm khảm. Nàng nhã nhặn đáp chung chung:
-Có ai muốn làm kẻ thù của mình mới sợ, còn có thêm bạn tốt thì ai dại gì mà từ chối. Phải không bác sĩ?
Đúng như Quốc Vinh nói, ngày hôm sau Trân Châu được xuất viện thật. Chừng chín giờ sáng khi nàng vừa ăn điểm tâm xong thì Quốc Vinh đến thăm bệnh cho nàng lần cuối, ký giấy cho phép xuất viện, rồi đưa cho nàng một cái danh thiếp nhỏ. Chàng mềm mỏng dặn dò:
-Cô về nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô cần giúp bất cứ chuyện gì, xin cứ gọi tôi. Đừng ngại!
Trân Châu đưa tay nhận rồi lễ phép đáp:
-Thật cám ơn bác sĩ. Bác sĩ tử tế và chu đáo quá!
Quốc Vinh nhìn nàng cười nhẹ gật đầu không nói gì thêm, cũng với ánh mắt thật trìu mến như biết nói.
Khi Trân Châu hoàn tất thủ tục xuất viện và về tới nhà thì đã hai giờ chiều. Vào lại căn nhà thân thuộc nàng thấy một cảm xúc hạnh phúc dâng trào. Chỉ mới xa nhà có hai ngày mà nàng cảm giác lâu đăng đẳng. Thời gian nằm trong bệnh viện hình như trôi thật chậm, thật nhàm chán. Cái không khí ở đó tuy không đến nỗi ngột ngạt nhưng nó thật cô đơn và làm cho người ta cảm thấy yếu đuối bạc nhược ra. Nàng rùng mình nhớ lại hình ảnh chiếc xe hơi của gã tài xế say rượu và cú quẹt từ đuôi xe hất tung nàng xuống đường. Cũng may chiếc xe không tông trực tiếp, nếu không thì… Nàng lắc đầu chẳng dám nghĩ tới nữa.
Khoảng hai tuần sau, Trân Châu đã hoàn toàn bình phục. Bên sườn trái khi cười, hắc xì, hoặc hít thở sâu không còn đau đớn nữa. Những vết bầm trên tay chân đã tan và những vết trầy nhẹ trên da cũng đã biến mất hẳn không để lại thẹo. Nàng đã yên tâm xếp cái ký ức hãi hùng của cái tai nạn kinh khủng đó vào quá khứ. Trân Châu cầm chiếc danh thiếp của Quốc Vinh đưa lúc xuất viện, ngắm nhìn một cách uể oải rồi bỏ vào ngăn kéo. Trong lòng nàng biết ơn sự tận tụy và chữa trị của Quốc Vinh, nhưng thầm nghĩ có lẽ nàng sẽ không khi nào cần dùng cái danh thiếp đó để làm gì nữa.
Bây giờ khi đã khỏe hẳn và có thời gian, Trân Châu chợt nhớ lại lần gặp gỡ tình cờ và cuộc nói chuyện với Ngọc Mai trong khu thương xá. Mẩu tin đó làm cho nàng phân vân thì có, nhưng tuyệt vọng thì không. Thế là nàng ngồi vào máy viết cho Duy Khải một bức điện thư.
Đắn đo rất lâu không biết có nên hỏi thẳng chàng hay không, nhưng cuối cùng Trân Châu thấy đó là điều chẳng nên làm, vì suy cho cùng những gì nàng nghe đã qua hai ba người và phiến diện, chưa có gì bảo đảm tính xác thực của nó. Rủi nguồn tin kia là không thật thì câu hỏi trực tiếp của nàng sẽ trở thành một sự chất vấn và xúc phạm tấm lòng của Duy Khải. Thay vào đó, Trân Châu quyết định chỉ hỏi thăm bình thường xem như không có chuyện gì xảy ra. Nàng nghĩ một khi thực sự nếu Duy Khải đã thay lòng đổi dạ, thì bao nhiêu chất vấn cũng chẳng có nghĩa lý gì. Tự đáy lòng Trân Châu tin chàng vẫn không quên mình.
Vài ngày sau quả nhiên Trân Châu nhận được điện thư hồi đáp của Duy Khải, với những lời thăm hỏi đầy thương yêu dành cho nàng và còn lời nhắn nhủ cùng nhau chờ đợi ngày đoàn tụ chẳng còn xa. Nàng nghe lòng nhẹ hẳn và không lo nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa.
Vài tuần trôi qua trong yên lành. Một hôm nọ trên đường đi làm về, Trân Châu ghé vào một tiệm bánh bên đường để mua ít bánh trái yêu thích cho cha mẹ và em trai nàng, và sẵn tiện nàng mua thêm một ít để đem sang biếu cha mẹ Duy Khải. Kể từ ngày chàng ra đi, Trân Châu vẫn thỉnh thoảng ghé thăm cha mẹ chàng. Cách đối xử có tình có nghĩa cùng lời ăn tiếng nói nhã nhặn lễ phép làm cho nàng nhanh chóng nhận được tình cảm tràn đầy của cả gia đình chàng. Ông bà Duy Tâm bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng ở nhân cách đức hạnh của nàng và rất tán thành việc hai người sẽ nên duyên sau này để có được một người con dâu như vậy.
Lúc bước ra khỏi tiệm Trân Châu chợt thấy một chiếc xe hơi thể thao mui trần sang trọng màu đỏ vừa đậu vào. Một chàng trai bước ra, mặc áo quần thể thao gọn gàng, dáng vẻ nhanh nhẹn khỏe khoắn, đeo kiếng mát đen thời trang bước xuống. Anh ta đi nhanh về phía nàng, trên môi nở nụ cười vui mừng niềm nở:
-Ô kìa, cô Trân Châu, thật may mắn gặp được cô ở đây! Lâu nay cô khỏe không nào?
Vừa nói anh ta vừa tháo kiếng mát ra. Trân Châu nhận ra ngay đó là bác sĩ Quốc Vinh. Nàng cũng thấy vui và bất ngờ vì tình cờ gặp lại được người mà nàng xem như ân nhân.
Trân Châu mỉm cười chào hỏi:
-Ồ thì ra là bác sĩ! Cám ơn bác sĩ tôi khỏe. Hôm nay bác sĩ được nghỉ à?
Quốc Vinh vồn vã đáp:
-Vâng tôi đang nghỉ phép, nên vào đây mua bánh rồi đi đánh tennis chơi.
Chàng chỉ tay vào quán nước cách đó vài thước mời:
-Hiếm khi có dịp được gặp cô, mình vào đây uống nước nói chuyện một chút nhé? Tôi xin phép được mời cô!
Trân Châu lưỡng lự trong tích tắc. Thật ra nàng muốn về nhà hơn, nhưng bây giờ Quốc Vinh đã lịch sự mời như vậy mà từ chối thì cũng ngài ngại. Nàng bèn cố giấu sự miễn cưỡng gật đầu đồng ý:
-Dạ được, bác sĩ. Nhưng tôi không ở lâu được xin bác sĩ thông cảm.
Vào quán, Quốc Vinh ga lăng kéo ghế mời nàng ngồi, rồi ân cần hỏi:
-Cô uống nước gì, tôi gọi cho?
-Dạ nước cam được rồi thưa bác sĩ.
Quốc Vinh gọi cho mình một ly cà phê đá và nước cam cho Trân Châu. Chàng hỏi một câu xã giao:
-Trân Châu có hay vào đây mua bánh không? Tôi cũng rất hay vào đây mà hôm nay là lần đầu tiên mới gặp cô đó.
-Dạ cũng thỉnh thoảng thôi, thưa bác sĩ…
Quốc Vinh khua tay ngắt lời nàng:
-Trân Châu đừng một tiếng hai tiếng gọi tôi là bác sĩ như vậy nghe xa lạ và khách sáo quá!
-Dạ xin lỗi, chắc tại tôi chưa quen!
-Tôi bây giờ cũng đâu còn là bác sĩ của Trân Châu nữa. Mình bây giờ là bạn rồi mà Trân Châu không nhớ sao?
Trân Châu nghe vậy chỉ gật đầu cười nhẹ thay cho câu trả lời, nụ cười chỉ mỉm mỉm nhè nhẹ trên đôi môi hồng làm gương mặt nàng dưới ánh nắng chiều đẹp não nùng và vô cùng gợi cảm. Quốc Vinh thấy trong lòng lâng lâng một cảm giác khó tả như đang sắp sửa say, mặc dù chỉ mới hớp có vài ngụm cà phê chứ chẳng phải bia rượu gì. Không biết có phải say vì men tình không nữa!
Hình như cái cảm xúc đó làm cho Quốc Vinh dạn dĩ táo bạo hẳn ra. Chàng tán dương bóng gió khe khẽ gần như là thì thầm:
-Trân Châu, nếu em mà học y khoa giống anh, thì anh tin chắc em sẽ là một bác sĩ gây mê lỗi lạc nhất đó!
Trân Châu nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô, nhưng rất lấy làm lạ với câu nói này của Quốc Vinh. Tròn xoe đôi mắt như hai hạt nhãn, nàng ngạc nhiên hỏi lại:
-Châu không có giỏi vậy đâu, sao bác sĩ… à quên… sao anh lại nghĩ như vậy?
Quốc Vinh đôi mắt lim dim lại, đặt ly cà phê xuống bàn rồi dùng ống hút khua khua những viên nước đá nhỏ đang nổi lềnh bềnh trên mặt. Nhìn những viên đá đang dần dần tan ra, chàng thấy như chính tim mình đang tan chảy vì cô gái ngồi trước mặt. Chàng trầm ngâm vài giây rồi ngước lên nhìn nàng, giọng chậm chậm như đang kể chuyện:
-Vì Trân Châu quá đẹp, quá dễ thương, bệnh nhân chỉ cần nhìn là mê mất hồn rồi cần gì thuốc gây mê nữa!
Dù có khiêm tốn đến đâu Trân Châu cũng tự biết mình đẹp, nên những lời tán tỉnh đường mật của nam giới nàng đã nghe nhiều lần từ rất nhiều người. Nhưng hôm nay nàng phải công nhận chưa ai có cách tán tỉnh lạ lùng và độc đáo như Quốc Vinh.
Trân Châu phá lên cười rồi cũng lém lỉnh trả lời:
-Anh nói vậy có gì đó không ổn rồi, vì nếu bệnh nhân nhìn Châu mà lăn ra mê, thì điều tương tự cũng sẽ xảy ra với các y tá và những nhân viên khác. Rốt cuộc ai sẽ giúp Châu làm việc đây? Không chừng đó lại là một bi kịch giống như nàng Medusa trong thần thoại Hy Lạp đó anh.
Theo truyền thuyết, Medusa vốn là một mỹ nhân nhưng bị một lời nguyền rủa nên sau đó ai nhìn vào mặt nàng đều bị hóa thành đá. Trân Châu mượn câu chuyện thần thoại này để đối lại một cách khéo léo lời tán tỉnh của Quốc Vinh.
Nghe cách lý luận của Trân Châu sắc bén, lối nói chuyện tinh tế nhẹ nhàng, Quốc Vinh trong lòng nhiều phần nể phục. “Quả là một cô gái vừa xinh đẹp lại thông minh hoạt bát”, chàng nghĩ thầm.
Hai người nói qua lại vài câu về công việc và những sở thích cá nhân, chủ yếu là Quốc Vinh hỏi thăm và Trân Châu trả lời, rồi Quốc Vinh tỏ vẻ trịnh trọng nói:
-Trân Châu này, tối thứ Bảy tuần sau ở nhạc viện thành phố có một buổi trình diễn nhạc giao hưởng rất quy mô. Mẹ anh giảng dạy dương cầm ở đó, nên anh có một cặp vé mời ghế rất tốt. Trân Châu chơi dương cầm thì chắc sẽ thích chương trình này lắm. Nếu em không ngại, anh xin mời Trân Châu đi xem cùng với anh. Mong em đừng từ chối! Em đi nhé?
Rồi chàng nhìn vào mắt Trân Châu, chờ đợi câu trả lời của nàng một cách hồi hộp.
Trân Châu hơi bất ngờ với lời đề nghị này. Đi xem nhạc giao hưởng thì nàng cũng thích thật vì nàng vốn đã tập dương cầm từ nhỏ và yêu thích thơ nhạc. Đây cũng là một chương trình nghệ thuật nghiêm túc đàng hoàng. Giả như Quốc Vinh mời nàng tới những nơi có thể gây hiểu lầm hơn như phòng trà hoặc vũ trường thì chắc Trân Châu đã từ chối thẳng thừng rồi. Tuy nhiên nàng lại không thấy thoải mái cho lắm khi phải đi bên cạnh một người đàn ông nào khác ngoài Duy Khải. Trân Châu rất thận trọng trong những mối quan hệ bạn bè với người khác phái. Từ khi yêu thương Duy Khải, nàng luôn tôn trọng tình cảm và danh dự của chàng, nên vì thế không muốn dây dưa với những mối quan hệ mà có thể gây hiểu lầm hoặc dị nghị.
Nghĩ như vậy nên Trân Châu mỉm cười nhìn Quốc Vinh lễ phép thoái thác:
-Cám ơn anh Vinh đã có ngỏ ý mời, nhưng thật tình Châu không dám hứa. Nếu như hôm đó có điều kiện Châu sẽ tới, còn nếu không được thì có thể lần khác. Anh cứ đi xem cho vui, đừng đợi Châu!
Quốc Vinh tỏ vẻ thất vọng nhưng cũng lịch sự đáp:
-Vậy cũng được,… nhưng anh rất mong Châu sẽ thu xếp được để cùng đi với anh. Nếu hôm đó em có thể đi được thì cứ gọi cho anh, anh sẽ đến đón.
Không ngờ Trân Châu vẫn điềm đạm từ chối:
-Dạ không dám làm phiền anh tới vậy đâu. Mình chỉ là bạn bè, đi riêng với nhau như vậy vào buổi tối thật không mấy tiện. Mong anh thông cảm!
Quốc Vinh nghe câu đáp như vậy sửng sốt trong lòng. Rõ ràng Trân Châu đã nhanh chóng gửi một thông điệp tế nhị cho Quốc Vinh hiểu nàng hoàn toàn không có ý định đi với anh như một cặp đang hẹn hò yêu đương. Quốc Vinh thừa thông minh để hiểu ý đó của nàng, và tuy trong lòng đầy tự ái và thất vọng ghê gớm, càng tiếp xúc với Trân Châu chàng lại càng ngưỡng mộ cái ý tứ giữ gìn của nàng.
Từ khi bước vào tuổi cập kê đến nay, Quốc Vinh đã gặp và được rất nhiều cô gái xinh đẹp say mê, nhưng chàng không tìm được chút rung động nào từ những cô gái đó. Lạ kỳ thay từ lúc gặp Trân Châu, chàng cảm thấy cô gái này có điều gì đó thật đặc biệt, thật cuốn hút. Cái vẻ đẹp của nàng nó không phải kiêu sa rực rỡ mà nó mặn mà đằm thắm, rất tinh khiết và thoát tục. Nó không gây cho người ta cái cảm xúc choáng váng si mê ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng một khi đã tiếp xúc với nàng rồi thì một sức quyến rũ vô hình từ đâu toát ra vô cùng mãnh liệt, đúng là càng nhìn càng ngây ngất, càng ngắm lại càng đắm say.
Một điều đặc biệt nữa là hình như với cái ngoại hình lịch lãm, tư cách và địa vị của mình, những lời tán tỉnh của Quốc Vinh không có vẻ gì làm cho Trân Châu rung động như những cô gái khác chàng đã gặp. Quốc Vinh băn khoăn tự hỏi không hiểu Trân Châu đã có người yêu chưa, hay là một cô gái có trái tim băng giá mà có thể dửng dưng với chàng đến vậy.
Đang suy tưởng mông lung thì chàng lại nghe tiếng Trân Châu, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát:
-Cám ơn anh đã mời nước Châu nhé. Bây giờ chiều rồi, Châu phải về kẻo gia đình trông. Anh đi chơi tennis vui vẻ nha!
Rồi nàng mỉm cười thật lịch sự đứng dậy ra xe. Quốc Vinh cũng nói một câu chào tạm biệt cho phải phép rồi ngồi yên nhìn theo bóng Trân Châu đi ra, lòng ngẩn ngơ như vừa qua một cơn bão tình.
“Trân Châu thật quá xinh đẹp, quá đáng yêu. Từng cử chỉ động tác đều toát lên một vẻ duyên dáng đến kinh ngạc, lại thật thông minh ý tứ! Ở đâu xuất hiện một cô gái tuyệt diệu hiếm có như vậy mà bây giờ mình mới gặp!”
Quốc Vinh ngậm ngùi nghĩ bụng rồi cũng đứng dậy trả tiền rồi bỏ đi.
Tới hôm thứ Bảy, Trân Châu gọi điện cho Thùy Linh rủ cô cùng đi xem nhạc giao hưởng chung cho có bạn. Lúc còn ở đại học, hai người là bạn cùng phòng ký túc xá khá thân. Sau khi ra trường đi làm thỉnh thoảng hai cô gái vẫn gọi điện thăm hỏi nói chuyện với nhau. Thùy Linh sau lần đổ vỡ với mối tình quen hồi đại học có một dạo bị trầm uất rất chán đời. Thời gian sau đó cô gọi cho Trân Châu khá thường xuyên để được chia sẻ và trút ra những sầu muộn giấu kín trong lòng, và dần dần với thời gian cô đã nguôi ngoai được nhiều. Chẳng may tối nay Thùy Linh có việc riêng nên không đi cùng được. Trân Châu ngần ngừ một lúc rồi quyết định đi xem nhạc giao hưởng một mình.
Tới nơi, Trân Châu thấy khách tụ tập đông nghịt cả phía trước sân nhạc viện, ai ai cũng ăn mặc rực rỡ lộng lẫy. Hôm nay nàng mặc một chiếc đầm dài màu xanh thẫm, trông vô cùng kiều diễm quý phái. Nhiều cặp mắt đổ dồn khi thấy nàng xuất hiện, và điều khác thường họ chú ý là nàng chỉ đến một mình không ai đi kèm, cứ y như là một giai nhân lẻ loi từ cõi nào lạc tới. Trân Châu điềm nhiên đến quầy bán vé mua, thấy cả một hàng người đang xếp hàng dài rồng rắn đợi trước quầy rồi.
“Chà! Thiên hạ cũng yêu thích văn nghệ ghê!” - Trân Châu nghĩ thầm rồi cũng đứng vào xếp hàng mua vé như mọi người.
Đang đợi như vậy không bao lâu, bỗng thoáng thấy Quốc Vinh rẽ đám đông từ xa đi tới. Chàng ăn mặc sang trọng với tuxedo đen cài nơ tím, hình như đi ra ngoài tìm quầy mua nước uống. Thấy Trân Châu đang xếp hàng, Quốc Vinh cười thật tươi nét mặt mừng rỡ bước nhanh lại hớn hở:
-Ồ kìa Trân Châu, anh rất vui là em đã thu xếp đi được. Sao không gọi để anh đến đón mà phải tự đi làm chi vất vả vậy?
Trân Châu cười nhẹ chân thật kể:
-Dạ, đúng ra Châu đi với người bạn nhưng giờ chót cô ấy không đi được nên Châu đi một mình. Thật sự không dám phiền anh!
Quốc Vinh khoa tay nhiệt tình mời:
-Có sao đâu mà phiền! Anh cũng đi một mình nè. Mà thôi, Châu đã đến đây rồi, lên ngồi chỗ ghế mời với anh. Anh có vé mời đây!… Đi theo anh!
Trân Châu thấy Quốc Vinh rất khẩn khoản và nét mặt chân thành nên cũng không tiện từ chối. Dù sao anh cũng là ân nhân của nàng, chỉ có một chút nho nhỏ chẳng đáng gì như vậy mà cũng từ chối đâm ra quá lố và phụ ý tốt của người ta. Hơn nữa, Quốc Vinh cũng có dư một vé mời, không dùng cũng bỏ đi phí phạm. Nghĩ vậy, Trân Châu nhận lời mời của chàng lên ngồi ở ghế ưu tiên phía đàng trước.
Buổi nhạc giao hưởng diễn ra thật đặc sắc vượt cả những gì Trân Châu mong đợi. Nàng đã tập chơi dương cầm từ nhỏ nên rất thưởng thức chương trình và thật sự có ấn tượng với sự chuyên nghiệp và nghệ thuật biểu diễn của dàn nhạc công cũng như các nghệ sĩ khác. Khi buổi trình diễn kết thúc cũng đã khoảng mười một giờ tối. Trân Châu rất ít khi đi ra ngoài trễ đến như vậy. Cũng may tối nay trời khô ráo nhiệt độ ôn hòa dễ chịu nên việc đi lại cũng không khó khăn lắm.
Lúc đi ra trước cửa nhạc viện, Quốc Vinh nhìn Trân Châu hỏi giọng thật ngọt ngào:
-Em có thích buổi trình diễn hôm nay không?
Trân Châu cười gật đầu thật tình đáp:
-Dạ rất thích! Họ biểu diễn thật xuất sắc, và sân khấu trang trí cũng rất đẹp.
Quốc Vinh gật gật tỏ vẻ hài lòng:
-Em thích thì anh rất vui rồi. Khi nào có chương trình giao hưởng nữa anh nhất định sẽ mời Trân Châu đi xem. Nhưng mà lần tới không được đi một mình nữa đâu đấy!
Trân Châu chỉ mỉm cười nhưng không xác nhận, cũng chẳng phản đối. Cả hai không nói gì thêm. Khi đi ra tới bãi đậu xe trước khi về, Quốc Vinh quay lại nhìn Trân Châu ôn tồn nói:
-Hy vọng Trân Châu có một buổi tối thật vui vẻ! Anh thật may mắn và hạnh phúc được làm bạn với em.
-Dạ anh nói hơi quá rồi. Chính Châu mới là người phải cám ơn anh vì buổi nhạc giao hưởng tuyệt vời hôm nay!
Trân Châu tất nhiên lịch sự mà nói vậy để tỏ ý cám ơn cái vé mời Quốc Vinh đã tặng và cái thịnh tình của chàng, chứ thật ra ai cũng có thể mua vé để xem không có gì to tát.
Giây lát trôi qua bỗng nghe Quốc Vinh trang trọng mời:
-Từ hồi ra trường đi làm anh không có nhiều bạn. Em là người bạn mà anh rất quý. Vài tuần nữa vào dịp Giáng Sinh ở nhà anh có một buổi tiệc nhỏ, chỉ toàn trong nhà thôi. Anh muốn mời Trân Châu tới vui cùng anh, xem như là một người bạn quý anh may mắn được làm quen. Được không em?
Trân Châu ngập ngừng ít giây rồi nhẹ nhàng chối từ:
-Dạ thôi cám ơn anh, chắc Châu không tiện đến đâu. Xin lỗi anh nhé!
Quốc Vinh nghiêng mặt tỏ vẻ ân cần hỏi:
-Có gì đâu mà không tiện chứ?
Trân Châu nghĩ thầm tự hỏi Quốc Vinh thật tình không biết hay giả vờ không biết điều bất tiện này. Sự thật thì nó khá rõ ràng đối với nàng. Quốc Vinh là một chàng trai độc thân, có thể nói là một đối tượng có sức thu hút mạnh với phụ nữ nói chung. Bây giờ anh mời riêng nàng tới một buổi tiệc gia đình như vậy, nếu nàng nhận lời đi dự thì người ta sẽ có cảm nghĩ gì về mối quan hệ của hai người đây? Chắc chắn nhiều người sẽ cho là hơn mối quan hệ bạn bè bình thường rồi. Lỡ như tiếng đồn sai lạc đến tai Duy Khải và gia đình chàng lại mất công giải thích thanh minh. Trân Châu không muốn gây ra bất cứ sự hiểu lầm nào nên đương nhiên thấy bất tiện.
Nghĩ vậy nàng chỉ cười hiền lành đáp:
-Dạ, Châu chỉ thấy vậy, anh Vinh thông cảm giùm nhé! Tối rồi, xin phép anh Châu về. Chúc anh một đêm an lành!
Dứt lời nàng quay gót bước về phía xe mình. Quốc Vinh lặng lẽ nhìn theo hình dáng thướt tha của Trân Châu, rồi buông tiếng thở dài đầy nuối tiếc. Chàng hiểu rằng người con gái ấy đã đem theo trái tim mình cùng bước chân nàng, và chợt bàng hoàng nhận ra cái sức mạnh kỳ lạ mà khủng khiếp đến gần như nghịch lý của ái tình. Một Quốc Vinh đạo mạo đầy kiêu hãnh đã làm rơi rụng bao nhiêu quả tim của các cô gái trẻ đẹp vương giả, giờ đây đã lần đầu nếm cái hương vị lưu luyến nhớ nhung vì một cô gái. Một Quốc Vinh vẫn hờ hững lạnh lùng với sự săn đón vồ vập của bao bóng hồng thì nay đã hiểu tình là gì.
Một thời gian ngắn trôi qua. Một buổi nọ Trân Châu đang ở văn phòng làm việc trong công ty thì Lan Vy đi ngang ló đầu vào cửa nhắn:
-Châu, chút nữa giờ trưa tới căn-tin đợi mình ăn chung nghen! Mình có chuyện muốn nói với Châu chút.
Lan Vy là một bạn đồng nghiệp của Trân Châu. Cô lớn hơn Trân Châu ba tuổi và đã làm cho công ty này nhiều năm hơn. Lúc Trân Châu mới vào làm, Lan Vy một tay hướng dẫn chỉ vẻ rất tận tình và tử tế cho nàng. Chính nhờ Lan Vy giúp đỡ mà bước đầu làm việc của Trân Châu thuận tiện dễ dàng hơn nhiều. Lâu dần hai cô gái trở thành bạn khá thân.
Theo Trân Châu được biết thì cha mẹ của Lan Vy hiện đang sống ở nước ngoài. Lan Vy đã lập gia đình nên không đi theo cha mẹ ra nước ngoài, nhưng tiếc thay sau đó cuộc hôn nhân của cô đổ vỡ. Lan Vy đau khổ buồn chán nên muốn đi xa để quên đi quá khứ của một chuyện tình buồn.
Tới giờ ăn trưa, như đã hẹn hai người gặp nhau ở căn-tin.
Lan Vy dò hỏi:
-Còn vài tuần nữa là cuối năm rồi. Noel năm nay Trân Châu có định đi đâu chơi chưa?
-Châu ấy hả? Cũng chưa biết, nhưng thường mình cũng ít đi đâu lắm. Có gì không Vy?
Lan Vy phân trần:
-Ba má mình sẽ từ bên nước ngoài về chơi nên có tổ chức một buổi tiệc Noel nho nhỏ. Mình muốn mời Châu đến dự cho vui. Châu đến nhé?
Trân Châu lưỡng lự giây lát. Là một cô gái ngoan con nhà lành, nàng vốn ngại những buổi tiệc có rượu chè say sưa túy lúy, khiêu vũ nhảy nhót rồi dẫn tới cợt nhã đụng chạm này nọ, bèn do dự hỏi:
-Có đông lắm không Vy, và có “quậy” không?
Lan Vy phì cười, khua tay trấn an:
-Chỉ người trong gia đình và ít bạn bè thôi, toàn đàng hoàng cả, bảo đảm không có cái vụ quậy ở đây! Mình biết Châu hiền làm sao dám rủ tới tiệc quậy chứ!
Ngập ngừng ít giây Lan Vy nói tiếp:
-Sau Tết là mình sẽ xuất cảnh qua bển ở với bố mẹ mình luôn, coi như cũng là buổi tiệc chia tay. Hy vọng Châu không từ chối!
Trân Châu thoáng xúc động cho hoàn cảnh của Lan Vy, một phần cũng vì sắp mất đi một người bạn. Nàng gật đầu thân thiện nói:
-Châu nhất định sẽ tới với Vy. Vy đi rồi Châu cũng sẽ buồn đó!
Đúng hẹn, Trân Châu lái xe theo địa chỉ Lan Vy cho. Đó là một khu phụ cận ngoại ô của giới thượng lưu thấy rõ, gồm toàn những biệt thự và nhà to lớn sang trọng, với hai hàng cây và hoa kiểng trồng dọc theo bên đường nhìn rất đẹp. Địa điểm là một căn biệt thự nằm gần cuối dãy nhà, sơn màu vàng nhạt với cổng rào sắt rất kín đáo và yên tĩnh.
Lan Vy ra cổng đón Trân Châu vào. Nàng để ý thấy phía trước và xung quanh nhà là một khu vườn rất đẹp, bèn thích thú đứng ngắm những chậu hoa và bụi cây kiểng nghệ thuật được tỉa tót công phu nhìn thật đẹp mắt trồng dọc theo trước cửa nhà. Đang mãi mê ngắm hoa, Trân Châu bỗng nghe tiếng Lan Vy cười nói hớn hở với ai đó:
-A Vinh đó hả? Lâu quá không gặp chị thấy Vinh bảnh ghê luôn đó hen!
Tiếng người đàn ông cũng cười sảng khoái:
-Chị Vy, chị cứ hay chọc Vinh hoài. Chị khỏe không?
Giọng Lan Vy đùa giỡn pha chút buồn:
-Khỏe người nhưng còn đau nơi tim, nên mới theo bố mẹ chị ra nước ngoài nè!
-Vinh không cố ý nhắc lại chuyện đó. Xin lỗi chị!
-Thôi bỏ đi Vinh, chuyện cũ rồi! Còn Vinh sao, chắc nhiều bồ lắm phải không? - giọng Lan Vy đầy tinh nghịch.
Tiếng người đàn ông thở dài:
-Trời, chị cho Vinh lên mây chi vậy! Chỉ cần một là đủ, mà chưa biết có được không nữa nè!
-Vinh vừa đẹp trai vừa giỏi như vậy, gì mà không được? Chị chả tin. Đừng bi quan quá chứ!
Giọng người đàn ông xuýt xoa:
-Tại chị không biết nên nói thế! Người ta trên cả tuyệt vời đó chị à!
-Thiệt sao? Cô nào mà gây ấn tượng với Vinh tới mức đó thì chắc chắn phải hết xảy rồi! Quen ở đâu vậy Vinh?
-Cũng tình cờ thôi chị. Lúc trước cổ bị tai nạn xe hơi phải nhập viện, nên Vinh quen cổ trong đó.
Giọng Lan Vy sôi nổi:
-Nghe hấp dẫn thật! Biết đâu là duyên trời định. Bữa nào mời về nhà cho mọi người xem mặt đi Vinh!
Giọng người đàn ông chùng xuống ra chiều thất vọng:
-Có thử mời rồi chị, mà người ta từ chối đó!
Nghe giọng nói này quen quá, Trân Châu đã ngờ ngợ trong lòng, bèn bước tới nhìn thì thấy đó chính là Quốc Vinh. Anh cũng vừa thấy nàng phía sau chậu hoa. Hai người mở to mắt nhìn nhau kinh ngạc đến cùng cực.
Lan Vy thấy thái độ hai người cũng ngạc nhiên trố mắt hỏi:
-Ủa, bộ hai người biết nhau hả?
Hỏi kỹ thì hóa ra Quốc Vinh và Lan Vy là hai chị em chú bác. Tuy bằng tuổi nhau nhưng Lan Vy ở vai chị, vì cha của Lan Vy, ông Quốc Đỉnh, là anh ruột ông Quốc Đạt cha Quốc Vinh. Năm nay vợ chồng ông Quốc Đỉnh về nước chơi, nên hai anh em họ tổ chức tiệc Noel tại nhà vợ chồng ông Quốc Đạt cho rộng rãi thoải mái. Thành ra Lan Vy đã mời Trân Châu tới buổi tiệc Noel này với tư cách là bạn cô, nhưng tại nhà Quốc Vinh mà cả Trân Châu lẫn Quốc Vinh đều không biết.
Quốc Vinh mặt mày vui mừng rạng rỡ, cười to thốt lên:
-Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Cuối cùng Châu cũng tới buổi tiệc gia đì