← Quay lại trang sách

Chương 6

Sau biến cố xảy ra với Thu Trang hôm đi xem xi nê về, những ngày sau đó Duy Khải sống trong tình trạng vô cùng khổ sở dằn vặt. Chàng tự trách mình đã thiếu cương quyết và sai lầm khi nhận lời đưa Thu Trang đi chơi và vào căn trọ của nàng trong tình trạng như vậy. Bây giờ Duy Khải mới nhận thấy cái tính dễ mủi lòng và thương hại người khác của mình không phải lúc nào cũng tốt. Có những trường hợp cần cương quyết dứt khoát sẽ hợp lý hơn để tránh những hệ lụy không thể lường trước được sau này.

Mặc dù không thực sự làm gì có lỗi trong sự cố đó, chàng vẫn thấy ân hận và tội lỗi. Ánh mắt dịu hiền của Trân Châu nhìn chàng cái đêm trước hôm chia tay lại thỉnh thoảng hiện ra, chập chờn như khiển trách. Tình yêu trong sáng và tha thiết với Trân Châu luôn nhắc nhở chàng giữ nếp sống lành mạnh đàng hoàng nhất để xứng đáng với tấm lòng của nàng.

Nhận ra tình cảm và sự cuồng nhiệt của Thu Trang đối với mình, Duy Khải tìm cách tránh gặp nàng hẳn, hoặc nếu bắt buộc phải gặp thì đều ở những nơi công cộng đông người một cách ngắn gọn. Thu Trang sau đó nhiều lần ra sức quyến rũ chàng bằng những hình thức khác nhau, nhưng đều vấp phải thái độ cự tuyệt lịch sự nhưng rất dứt khoát của chàng. Nàng dần dần nhận ra Duy Khải lâu nay chỉ chăm sóc cho mình như một người anh tốt bụng đồng hương ở phương xa xứ lạ, chứ không hề để mình trong trái tim, ngay cả lúc nàng tự nguyện. Thu Trang lặng im trong đau khổ để cố quên đi một tình yêu tuyệt vọng không lối thoát.

Người ta nói “phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí” quả không sai. Vừa mới xong chuyện của Thu Trang chẳng bao lâu, thì Duy Khải lại gặp phải một vấn đề khác còn kinh động hơn nhiều.

Hôm đó chàng đang vào văn phòng hành chánh ở trường để làm ít giấy tờ chuẩn bị hoàn tất tốt nghiệp, thì tình cờ gặp Thái Hoàng cũng từ trong đó chuẩn bị đi ra. Đây là một anh bạn quen trong trường từ lúc chàng mới vào nhập học, tính ra đến nay đã gần bốn năm.

Vì trong trường chỉ có loe hoe vài sinh viên Việt Nam nên họ thân nhau rất nhanh. Năm nào có tiệc tùng vào những ngày lễ lớn anh đều rủ Duy Khải đi cùng cho vui. Thái Hoàng thật ra lớn hơn Duy Khải hai tuổi, nhưng thời gian chơi với nhau không ai hỏi tuổi tác của ai, tới chừng đã thân gọi nhau bằng mày tao um xùm thì mới vỡ lẽ ra tuổi tác chênh lệch, nhưng lúc đó cả hai đã quen miệng nên không đổi lại được nữa.

Thái Hoàng vốn là một luật sư đã đi làm một thời gian, nhưng rồi quyết định trở lại học thêm về quản trị kinh doanh, vì anh sắp sửa đảm nhận công việc cai quản cái tập đoàn luật phụ giúp ông bác anh đã lớn tuổi. Thái Hoàng đi du học theo diện tự túc giống như Thu Trang. Anh có gia thế rất giàu có nên học tà tà, hè nào cũng bay về lại nguyên quán chơi. Chuyện bay qua bay lại đối với Thái Hoàng xảy ra như cơm bữa, không như Duy Khải vì điều kiện tài chính khó khăn mà chỉ cắm cúi học và làm.

Hai người bạn Việt gặp nhau ai cũng mừng và thân mật. Họ ngồi xuống ghế đá dưới một gốc cây khuất khuất nói chuyện.

Thái Hoàng lên tiếng hỏi:

-Hình như mày sắp sửa tốt nghiệp rồi về nước phải không Khải?

Duy Khải không giấu giếm xác nhận:

-Ừ đúng, tháng Năm này tao xong là sẽ về. Còn mày dạo này sao?

Thái Hoàng sôi nổi đáp:

-Tà tà thôi mày ơi, gấp gáp gì! Tao thích đi qua đi lại như vậy.

Duy Khải nheo mắt cười, hỏi thăm:

-Mày sướng thiệt! Bên đó bây giờ có gì mới không?

Thái Hoàng lim dim ngước mắt nhìn lên trời như đang cố suy nghĩ, rồi điềm đạm kể:

-Cũng chẳng có gì lớn. Chỉ nghe ông già tao hôm trước có nói gì đó về đám cưới của con trai ông bạn của ổng, mà còn bắt tao phải đi dự nữa. Tao thì không hứng thú gì nên cũng bực bực.

Duy Khải tò mò hỏi:

-Đám cưới nhà bạn của ba mày thì sao mày phải dính líu?

Thái Hoàng tỏ vẻ khổ sở:

-Thì bởi vậy mới nói. Tại vì toàn dân tai to mặt lớn không nên mới như vậy. Mày biết gia đình ông bác sĩ Quốc Đạt không?

Duy Khải lắc đầu:

-Hồi đó tao có nghe ổng là chủ tịch bệnh viện Nhất Tâm, còn chi tiết hơn thì tao không rõ.

Thái Hoàng đưa tay giảng giải:

-Ổng là bạn thân của ba tao vừa là đối tác làm ăn nữa, vì ba tao bao thầu về trang thiết bị y tế mà. Thằng con một của ổng hồi xưa là bạn thời trung học với tao. Nó tên là Quốc Vinh, bây giờ cũng làm bác sĩ ở bệnh viện Nhất Tâm đó. Thằng đó nhà giàu, đẹp trai, học giỏi, gái mê nó như điếu đổ, nhưng mà nó kén hết biết luôn!

Duy Khải gật đầu cười:

-Thì hàng tốt quá nên kén cũng phải! Rồi sao nữa, bộ anh ta tìm được người như ý rồi sao?

Thái Hoàng đưa ly cà phê trong tay lên hớp một ngụm rồi kể tiếp:

-Cái đó tao không biết chính xác. Chỉ nghe nói ông già nó khoe với ba tao là nhờ người mai mối sắp cưới được một cô con dâu toàn hảo và khen con bé ngất trời luôn… À, mà mày biết không, phải công nhận con nhỏ đó đẹp rụng rời luôn!

Duy Khải trố mắt ngạc nhiên:

-Bộ mày gặp cô ta rồi sao?

Thái Hoàng cười lớn:

-Bộ phải gặp mới biết mặt sao?… Tao chưa gặp nó bao giờ, nhưng thấy hình rồi.

Duy Khải tò mò:

-Hình? Mày cũng có hình cô ta à?

-Ông Quốc Đạt trong lúc khoe với ba tao có gửi cho ổng bằng email một tấm hình họ chụp tại nhà. Tao còn có nè!

Vừa nói Thái Hoàng vừa nhanh nhẹn mở cặp lấy chiếc máy điện toán xách tay nho nhỏ. Anh đánh đánh bấm bấm vài giây rồi chìa màn hình sang Duy Khải:

-Hình nè, mày coi tao nói có đúng không?

Duy Khải nhìn vào màn ảnh và lập tức mặt tái xanh, mắt trợn tròn, miệng há hốc với sự kinh ngạc tột cùng lẫn nỗi đau xé, tưởng như quả tim mình đang bị ai bóp nghẽn lại. Trong hình không ai khác hơn là người yêu Trân Châu của chàng, đang ngồi cạnh một chàng trai quý phái thanh lịch trong một bàn tiệc sang trọng. Gương mặt nàng trong hình nhìn thẳng, miệng cười mỉm rất nhẹ nhàng, một vẻ đẹp vô cùng thanh thoát hồn nhiên.

Chàng điếng hồn hỏi lại, giọng lạc đi:

-Mày… mày nói sao, cô này là vợ chưa cưới của bác sĩ Quốc Vinh à?

Thái Hoàng nhún vai tỉnh queo:

-Tao nghe được gì thì nói vậy thôi. Mà mày sao vậy? Bộ mày quen nó hả?

Duy Khải không còn đủ tỉnh táo để nghe hoặc nói thêm gì nữa. Chàng đứng bật dậy, vỗ vỗ nhẹ vào vai Thái Hoàng lắp bắp mà nghe giọng mình khàn đặc:

-Tao… tao phải đi có chút việc. Có gì nói chuyện với mày sau nhen!

Không kịp đợi Thái Hoàng trả lời, chàng hối hả đi như chạy, mà không biết thật ra muốn đi đâu. Chạy trốn một sự thật phũ phàng chăng?

Duy Khải ngồi đổ xuống ghế ở một góc trong căn-tin trường. Trời hôm nay nhiều mây nên hơi rê rê lạnh, vậy mà trán chàng đang lấp xấp mồ hôi, miệng khô khốc và cổ họng như thắt lại. Đầu chàng gục vào hai bàn tay, thân người vẫn còn run rẩy sau cái chấn động tinh thần quá khủng khiếp.

“Chuyện gì đã xảy ra thế này? Tại sao? Có lẽ nào Trân Châu lại thay lòng đổi dạ? Không thể như vậy!”… Duy Khải tự đặt ra bao nhiêu câu hỏi rồi loay hoay tự tìm câu trả lời, mà chả có cách giải thích nào làm cho chàng yên tâm được chút nào hơn.

Chàng tức tốc tới tiệm mua một thẻ gọi điện thoại đường dài rồi hồi hộp bấm số cho Trân Châu. Chỉ nghe tiếng bíp… bíp…, và tiếng người trực đài thông báo số phôn bên kia đã không còn đăng ký.

Lòng chàng như lửa đốt, ngổn ngang với bao nhiêu khổ sở, lo lắng và bồn chồn. Gọi phôn thì không được, mà viết thư tay thì lâu quá sốt ruột chịu sao nổi, chỉ còn cách nhanh nhất còn lại là email. Chàng vào thư viện dùng máy gửi ngay cho Trân Châu một cái điện thư, với nội dung thăm hỏi bình thường và bày tỏ lòng nhớ thương của mình, mục đích chỉ để xem nàng đáp lại thế nào, tuyệt nhiên không đề cập gì đến cái tin khủng khiếp chàng vừa nhận được.

Xong việc Duy Khải ra xe ngồi thừ vào ghế nhưng chẳng buồn lái đi, lòng nặng trĩu. Nhớ lại lời nói của Thái Hoàng và tấm ảnh Trân Châu kiều diễm chụp với gia đình bác sĩ Quốc Vinh, và cái ý tưởng nàng sắp về làm dâu gia đình ông bà Quốc Đạt, chàng buồn rũ cả người, ngồi như người mất hồn như vậy hàng giờ đồng hồ. Mãi cho tới khi người nhân viên bảo vệ đi tuần ngang qua gõ gõ tay vào kính xe như hỏi chàng có sao không, Duy Khải mới uể oải lái xe đi, mà thật ra cũng chẳng biết đi đâu bây giờ. Chàng biết đêm nay sẽ là một đêm rất dài, nên cứ đờ đẫn lái đi như vậy để trốn chạy sự trống trải trong tâm hồn.

Xe ghé vào một tiệm bán rượu từ lúc nào mà chàng cũng không nhớ. Bình thường Duy Khải rất ghét thói rượu chè và chưa từng thích rượu, nhưng có lẽ đêm nay chàng sẽ phải tìm say để quên sầu.

Về tới căn nhà trọ thì trời đã tối hẳn, Duy Khải thờ ơ quăng chiếc cặp làm việc vào một góc phòng, đặt chai rượu lên bàn, rồi đổ gục xuống sàn nhà hoàn toàn suy sụp, thậm chí chẳng thiết tha bật đèn phòng lên cho sáng. Cả căn trọ chìm trong bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng loe loét từ chiếc đồng hồ đặt trên kệ.

Duy Khải ngồi dựa lưng vào bức tường, hai chân xoải dài ra, nét mặt vô cùng bi thảm. Chàng ngồi lặng lẽ như vậy rất lâu trong bóng đêm, để nguyên cả giày và chẳng buồn thay quần áo. Đôi mắt vô hồn cứ chằm chằm nhìn vào chai rượu để trên bàn. Chàng đang sống đó nhưng hồn như đã chết lịm rồi.

Ngày trước thỉnh thoảng gặp vài đứa bạn mới đổ vỡ trong tình yêu, thấy dáng vẻ chúng thểu não Duy Khải chỉ vỗ vai thông cảm qua loa, bây giờ mới thấm thía cái mùi vị thất tình nó khủng khiếp và đứt ruột như thế nào. Xưa kia chàng cũng đã một lần đau khổ vì tình khi hiểu lầm dụng ý của Trân Châu, nhưng lúc đó chỉ mới bắt đầu yêu, kỷ niệm chưa nhiều, nó đâu bằng lần này. Cái viễn cảnh sẽ mất Trân Châu mãi mãi trong cuộc đời khiến cho chàng muốn ngã gục xuống hoàn toàn không cách gì gượng dậy nổi. Cái đau nó nát cả lòng, buồn đến vỡ cả tim gan. Dòng suy tưởng đến với chàng trong vật vờ mụ mẫm:

“Trân Châu ơi! Đêm nay anh ngồi đây một mình trong đêm đen vắng lặng, lòng nhớ thương em cồn cào da diết không gì tả nổi. Em là một nàng tiên thánh thiện tuyệt trần đã đến với đời anh bằng một tình yêu hơn cả ước mơ hoang tưởng nhất trong kiếp sống này. Trân Châu, em có biết không? Ở phương xa này, tình yêu em là ánh sáng soi đường cho anh trong lúc tăm tối, là cơn gió mát êm dịu trong những ngày hè nắng cháy da thịt, là ngọn lửa ấm trong những ngày đông tuyết rơi lạnh giá, là động lực để anh vượt qua những mệt mỏi tinh thần cũng như thể chất trong những khi tưởng chừng đã ngã quỵ…

… Đã gần bốn năm dài xa cách, anh không được thấy hình dáng em, không được nghe tiếng nói em. Nhưng không một khoảnh khắc trống trải nào trong tâm tưởng mà anh không nhớ và nghĩ đến em. Thế mà giờ đây khi anh sắp trở về để được bên em, yêu em và chăm sóc cho em, thì cũng là lúc hay tin em sắp sang ngang. Thật phũ phàng cho anh quá!…

… Trân Châu ơi! Anh đang chết lịm đi vì đau khổ xé ruột cào gan, cái đau trong lòng còn hơn cắt da xẻ thịt, khi hình dung rồi đây em sẽ gọi ai đó là chồng. Anh mất em thì đời còn lại gì, phải chăng chỉ là sa mạc hoang vắng thê lương?…

… Trân Châu, em biết anh không thích rượu, nhưng hôm nay anh đã lần đầu mua rượu. Rượu vẫn còn đó nhưng anh đã say rồi, say trong nỗi khổ đau ngút ngàn. Nhưng liệu bao nhiêu rượu cho đủ để rửa sạch dòng máu đỏ đang ứa chảy từ tim anh lúc này hả em?…

… Anh sẽ mãi yêu em đến cuối cuộc đời, dù bây giờ lòng anh đang tan nát khi tình mình tan vỡ. Rồi đây khi ở bên người đó, em có nhớ chút gì đến chuyện tình mình không em? Trân Châu, giờ này em đang làm gì? Có biết anh đang rất đau và cô đơn không?”

Ta ngồi đây, một mình trong câm lặng

Nhìn bóng đêm đen tối tựa tình đời

Mất em rồi, sao đời ta hoang vắng!

Mượn rượu sầu rửa máu đẫm tim côi.

Ta như chết nửa hồn trong đau khổ

Khi biết em gọi người đó là chồng!

Ta nát lòng nghe tình xưa tan vỡ

Chuyện tình mình em nhớ chút gì không?

(thơ Hồi Kha)

Bộ óc đang hoang mang, quá mệt mỏi và ngập tràn sầu muộn của Duy Khải bắt đầu khuấy nhiễu với đủ loại cảm xúc, ghen tuông, tủi thân, hận đời, oán trách và tuyệt vọng. Chàng nghe tim mình đang lặng lẽ rỉ máu vì mối tình chàng quá nâng niu trân quý bỗng tan tành như bọt biển.

Tối hôm đó Duy Khải không sao chợp mắt được, cứ ôn lại những gì đã xảy ra thật y như một cơn ác mộng kinh hoàng. “Tại sao Trân Châu lại có thể làm như vậy?” Duy Khải chợt nghĩ lại, chàng hiểu rất rõ tính nết hiền thục đức hạnh của Trân Châu, nên chẳng thể tin nàng có thể quyết định một chuyện động trời như vậy mà không có lý do. Vậy lẽ nào có ẩn tình gì nữa, và tại sao Trân Châu không nói gì với chàng? Hàng loạt câu hỏi lại ùa tới trong trí, mà càng nghĩ thì lại càng tối tăm thêm khiến đầu đau muốn bể. Bây giờ chàng chỉ mong cho trời sáng thật nhanh để vào thư viện kiểm email xem Trân Châu hồi đáp thế nào.

Đêm nay thời gian tưởng chừng như bất tận. Tiếng tích tắc rất nhỏ của chiếc kim giây đồng hồ nghe như từng mũi kim đang châm chích vào trái tim tan nát của chàng. Thân xác một nơi mà hồn thì một nẻo. Nỗi thống khổ này chắc chỉ có ai đã trải qua mới hiểu thấu được, quả như là “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay.”

Sáng ra Duy Khải mắt thâm đen vì mất ngủ, nhìn chai rượu vẫn còn nguyên hững hờ trên bàn. Chẳng cần rượu mà chàng cũng đã như say khướt trong đau khổ. Chàng nhón tay cầm chai rượu trong tay, nhìn đăm đăm ít giây, rồi chậm rãi bỏ vào thùng rác.

Duy Khải làm vội vệ sinh cá nhân nhanh gọn rồi vào thư viện trường. Chàng hồi hộp đến nỗi nghe tim muốn nhảy thót ra ngoài lồng ngực khi mở hộp email và đã thất vọng não nề khi không thấy hồi đáp. Chàng thở dài gục đầu xuống hai tay, một cảm giác chán nản đến cùng cực. Đôi chân như liệt đi chẳng đủ sức lê bước ra ngoài.

Chiều hôm đó đi thực tập về Duy Khải lại vào ngay thư viện để kiểm tra email, và lại vẫn chẳng có gì. Bây giờ chàng đã thật sự vô cùng hoang mang và rối trí, không còn khả năng tập trung để làm gì nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Duy Khải quyết định ngày hôm sau vào gặp vị giáo sư trưởng khoa xin phép được về nước ngay lập tức bởi lý do “khẩn cấp gia đình”. Đây là một đặc quyền của sinh viên do nhà trường quy định được phép tạm vắng mặt trong một thời gian ngắn vì một lý do gì đó đột xuất xảy ra với gia đình. Lúc bấy giờ trên nguyên tắc Duy Khải chỉ còn hai tuần nữa là xong năm thực tập, nhưng trên thực tế chàng đã vượt xa số giờ thực hành cần thiết để tốt nghiệp, do chàng đã cố gắng làm thêm giờ trong suốt năm.

Vị giáo sư đã lớn tuổi, tóc bạc trắng nhìn chàng qua cặp kính dày mắt nheo nheo cười cười, hỏi một câu vừa có ý nghi ngờ vừa trêu chọc:

-Về nước sớm gần cuối năm học vì lý do khẩn cấp à? Cậu chỉ còn hai tuần nữa cũng ra trường thôi mà, làm gì gấp vậy? Không phải đang nói dối với tôi để đi chơi đó chứ?

Thật ra ông chỉ hỏi vậy để đùa với Duy Khải thôi, chứ ông không cần biết lý do chàng xin về nước để làm gì, vì phong tục ở đây họ rất tôn trọng cái riêng tư cá nhân của người khác.

Duy Khải nét mặt khổ ải, giọng nài nỉ khẩn thiết:

-Thật mà thầy! Người yêu của em bỗng dưng sắp lấy chồng không rõ lý do. Em phải về xem chuyện gì thật sự xảy ra. Thầy thông cảm giùm!

Vị giáo sư nghe vậy, khẽ nhướng đôi mày cũng bạc trắng, kéo cặp kính xuống để nhìn người sinh viên đối diện cho rõ hơn, rồi gật gù:

-Nhìn cậu thần sắc thảm hại thật, mắt mũi thâm quầng chắc mất ngủ nhiều rồi phải không! Tôi hiểu rồi…

Ông xem xét khái quát hồ sơ học và thực tập của Duy Khải, thấy điểm học xuất sắc, số giờ thực tập đã vượt xa mức quy định cần có và những lời phê khen ngợi chói lọi của những giáo sư đã dạy chàng. Ông ngước lên nhìn chàng cười, thân thiện nói:

-Cậu đã hoàn tất mọi yêu cầu của năm thực tập và coi như đã tốt nghiệp. Giữ cậu lại thêm hai tuần tôi biết cậu cũng chả có đầu óc gì mà làm đâu. Thôi cậu đi đi, bình an và may mắn nhé!

Ông lại nheo mắt với chàng, giọng hài hước:

-Nếu tốt đẹp khi nào đám cưới mà không mời tôi thì biết tay tôi đấy!

Sau đó ông ký vào hồ sơ của Duy Khải chứng thực cho phép chàng tốt nghiệp.

Duy Khải mừng quá, rối rít cám ơn vị giáo sư tốt bụng rồi chạy qua văn phòng hành chánh gặp người thư ký. Chàng lễ phép trình bày:

-Chào cô, em phải về nước gấp vì lý do khẩn cấp gia đình. Giáo sư trưởng khoa đã cho phép em tốt nghiệp sớm một chút. Phiền cô tới ngày lễ tốt nghiệp gửi văn bằng bảo đảm qua thư tín cho em được không?

Người thư ký tròn mắt ngạc nhiên, thắc mắc hỏi:

-Cậu không trở lại để dự lễ tốt nghiệp của cậu sao? Đó là một dấu mốc quan trọng vào bậc nhất của đời cậu mà?

Duy Khải gật đầu đồng tình, rồi ủ rũ phân trần:

-Dạ em biết chứ, nhưng gia đình em đều ở xa, với lại em đang có chuyện khẩn cấp nên chắc không có cơ hội trở lại.

Người thư ký chép miệng đáp:

-Thật là tiếc cho cậu, vất vả những bốn năm lại không được dự lễ ra trường của mình! Tôi sẽ gửi bằng tốt nghiệp cho cậu, yên tâm đi. Chúc cậu may mắn!

Duy Khải lễ phép cám ơn rồi lập tức ra trung tâm dịch vụ du lịch mua vé máy bay cấp tốc về nước ngay ngày hôm sau.