← Quay lại trang sách

Chương 7

Quốc Vinh vừa bước vào đại sảnh trong nhà thì gặp bố mẹ và hai vợ chồng bác chàng vẫn còn ngồi đó đang thảo luận về chuyện gì đó. Thấy chàng họ đều im lặng đưa mắt nhìn tỏ ý dò hỏi. Sau khi đã nói chuyện với Trân Châu và tiễn nàng về, Quốc Vinh đã hiểu rõ nàng không đáp lại tình mình, trong lòng vô cùng buồn rầu chán nản nhưng lại càng thêm yêu và nể trọng nàng. Chàng than thầm tại sao tạo hóa thật trớ trêu, bao nhiêu con gái đẹp say mê mình thì chàng lại dửng dưng ơ thờ, còn người duy nhất chàng đã phải lòng thì lại không yêu chàng.

Đúng là tình yêu thích đùa giỡn như một chú cún con nghịch ngợm. Rượt theo nó thì nó bỏ chạy, mà bỏ chạy đi thì nó lại rượt theo mình.

Quốc Vinh nhìn khắp phòng rồi khẽ nhướng mày hỏi:

-Bố mẹ và hai bác có gì muốn nói với con sao?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau ít giây như thăm dò và thầm hỏi xem ai sẽ nói trước. Sau cùng bố chàng là người đầu tiên cất tiếng:

-Bố mẹ và hai bác đang muốn nghe con nói đó!

Bác chàng ông Quốc Đỉnh đưa tay chỉ chỉ vào Quốc Vinh, đầu gật gật gù gù bật cười hóm hỉnh rồi góp vào:

-Thằng này coi vậy mà khá thật! Cháu biết chọn người lắm đó Vinh! Cô bé đó thật không có chỗ nào chê cho được.

Bấy giờ mẹ chàng mới lên tiếng:

-Con không nói thì mọi người ở đây tối nay ai cũng đều thấy con rất quyến luyến cô bé đó. Nếu con thật sự yêu thương cô ấy thì bố mẹ sẽ ủng hộ con.

Rồi bà quay sang nói với chồng:

-Hồi nãy tôi có nói chuyện riêng với nó. Con bé ăn nói rất lễ phép dễ thương ông à!

Trái với sự trông đợi của mọi người, Quốc Vinh tỏ vẻ không vui nói hơi xẵng:

-Xin bố mẹ đừng nên nhắc đến chuyện này nữa!

Ông Quốc Đạt bố chàng hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn ôn tồn:

-Không nói bây giờ thì lúc nào nữa mới nói! Con đã gần ba mươi tuổi rồi, bố mẹ tìm bao nhiêu đám con đều từ chối. Muốn đợi đến bao giờ cho bố mẹ có cháu đích tôn đây?

Mẹ chàng phụ họa thêm:

-Bố nói đúng đó con! Cô bé đó đẹp người đẹp nết, bố mẹ rất vừa ý. Con có thật sự yêu thương cô ấy không? Hãy nói để bố mẹ lo cho!

Quốc Vinh đang chán ngán trong lòng nên trả lời lạnh lùng:

-Chuyện con yêu cô ấy hay không chẳng có nghĩa lý gì, vì cô ấy không yêu con. Xin bố mẹ đừng nói chuyện này nữa!

Bốn người lớn nhìn nhau kinh ngạc ít giây, sau đó nghe tiếng bà Quốc Đạt:

-Chuyện đó đâu có gì lớn. Áo mặc sao qua khỏi đầu. Bố mẹ sẽ nhờ người mai mối đàng hoàng tới gặp cha mẹ cô ấy xin cưới cho con. Với gia thế và địa vị của gia đình mình, mẹ không tin ông bà bên ấy lại muốn từ chối đâu. Ai mà chẳng muốn gả con gái mình vào một gia đình gia giáo quyền quý hả con. Nếu mẹ có con gái, mẹ cũng sẽ nghĩ vậy thôi.

Quốc Vinh đưa tay lên ngăn lại, giọng cứng rắn:

-Con thừa nhận đã yêu thương Trân Châu, nhưng con không đồng ý cách làm đó, vì như vậy chẳng khác nào đã ép cưới và không tôn trọng quyết định của cô ấy. Đó là một cô gái rất tự trọng và quyết đoán. Nếu cưới về mà cô ấy không yêu con và đau khổ, thì cuộc hôn nhân đó có ý nghĩa gì!

Bà Quốc Đỉnh bác gái chàng nghe vậy giảng giải:

-Bây giờ lớp trẻ tụi cháu nghĩ vậy, chứ chưa hẳn lúc nào cũng đúng đâu cháu. Cháu thấy như bác được gã cho bác trai cháu có hẹn hò yêu đương gì trước đâu, về sống chung tự nhiên tình cảm sẽ phát sinh rồi yêu thương thôi.

Mẹ chàng kiên nhẫn thuyết phục:

-Nếu con yêu thương người ta mà không làm gì hết, làm sao có được hạnh phúc cho con? Cái gì muốn thành công cũng phải bỏ sức lực ra. Đâu thể ngồi không mà chờ sung rụng đâu con trai!

Quốc Vinh thấy ngắc ngứ trước nhiều ý kiến từ người lớn đổ ập vào người, đang loay hoay chưa biết nói sao, thì đã nghe bố chàng khoát tay nói như ra lệnh:

-Vậy là đủ rồi! Nó xác nhận đã yêu cô bé đó là được rồi. Tôi với bà sẽ lo phần còn lại!

Quốc Vinh nghe mà ngán ngẩm với lối lý luận của những vị cao niên này. Cách nhìn về tình yêu và hôn nhân của họ khác với chàng quá, như là ở một thế giới khác xa xôi nào mà chàng không dung hòa được. Chàng cũng không ngờ tới thời bây giờ mà vẫn còn cái quan điểm ép đặt hôn nhân một cách gượng ép như vậy. Tuy rất yêu Trân Châu, Quốc Vinh là một chàng trai trưởng thành, hiểu biết và đầy tự trọng. Chàng chẳng thà kiên nhẫn chờ đợi để gặp được một người mà chàng yêu và yêu chàng, một tình cảm song phương, chứ không thể đồng tình phương án tấn công vào cha mẹ Trân Châu, một cách mà chàng cho là đi ngõ sau không quân tử. Bởi vậy khi nghe những ý kiến này, Quốc Vinh chỉ dạ dạ cho qua rồi kiếu từ vào phòng riêng với những tâm sự ngổn ngang của riêng mình.

Về phần Trân Châu, sau khi trở về từ buổi tiệc tại nhà Quốc Vinh, nàng như trút được một gánh nặng trong lòng, bởi vì nàng biết sớm muộn gì cũng phải nói cho Quốc Vinh biết để khỏi đeo đuổi nàng nữa, dù biết việc đó sẽ làm đau lòng chàng.

Chỉ còn vài tháng nữa Duy Khải sẽ tốt nghiệp và trở về, sự chờ đợi da diết của nàng sắp được đền bù. Những cánh điện thư nồng nàn chàng vẫn đều đặn gửi cho nàng không cho thấy bất cứ dấu hiệu nào chàng đã thay lòng hay tơ tưởng một hình bóng khác. Trân Châu sung sướng trong lòng khi nghĩ đến một tương lai rạng rỡ sẽ đến với hai người.

Anh Khải, mình sắp gặp lại được nhau rồi. Càng gần ngày anh về, sao em lại càng bồn chồn trông ngóng quá! Trẻ con mong quà chắc cũng không bằng tâm trạng của em lúc này mong được bên anh. Nói như vậy em có hư không anh, đừng cười em nhé!

Đang mơ nghĩ tới đó, bỗng cửa phòng có tiếng gõ cửa. Nghe tiếng cha nàng ông Hữu Đức đứng trước cửa nói vọng vào:

-Trân Châu, con sang bên phòng ba mẹ có chuyện cần nói với con!

Nàng đi vội ra mở cửa. Nhìn nét mặt căng thẳng kém vui của cha, nàng rùng mình lo sợ một điều gì đó không hay đã xảy ra.

Trân Châu dạ nhỏ xíu rồi líu ríu đi theo cha sang phòng hai ông bà. Khi tới nơi, nàng thấy mẹ đang ngồi ở đó chờ sẵn, nét mặt ảm đạm không kém gì cha nàng. Còn ông Đức thì vừa vào phòng đã đổ phịch xuống chiếc ghế thở ra một hơi dài não nuột. Tự nhiên tim nàng bắt đầu đánh lô tô.

Trân Châu nhìn hết người này tới người kia rồi rụt rè hỏi:

-Có chuyện gì hả ba mẹ?

Ông Hữu Đức nãy giờ ngồi cúi gầm đầu nhìn xuống đất, bấy giờ ngẩng mặt lên nhìn nàng, giọng trầm buồn:

-Trân Châu, lâu nay ba mẹ không muốn con dính líu đến công việc của gia đình vì nó ngoài chuyên môn và cá tính của con. Nhưng bây giờ ba mẹ nghĩ con cần phải biết rồi…

Linh cảm chuyện gì rất xấu xảy ra, nàng hoảng sợ hỏi, giọng run run:

-Chuyện gì đã xảy ra vậy ba mẹ?

Nàng thấy mẹ mắt đã ngân ngấn nước mắt. Cha nàng trầm giọng nói tiếp một cách chán chường thảm não:

-Gia đình mình sắp phải dọn ra khỏi đây rồi. Chúng ta sẽ không còn nhà để ở nữa và sẽ sống những ngày rất khó khăn!

Trân Châu nghe vậy đưa tay ôm miệng la trời một tiếng hoảng hốt, nghe muốn rụng rời cả tay chân. Một cái tin quá sức kinh khủng sẽ thay đổi cuộc sống của cả gia đình và có lẽ cả tương lai nàng. Bỗng nhiên chỉ một sớm một chiều từ một gia đình êm ấm khá giả trở thành vô gia cư là thế nào. Nhưng tại sao?

Trân Châu lặng người nước mắt chứa chan ngồi nghe cha giải thích. Một công ty đối thủ đã kiện tụng thành công doanh nghiệp của ông bà Hữu Đức vì vi phạm bản quyền của một mặt hàng nội thất do họ thiết kế ra. Với số tiền bồi thường khổng lồ, cơ sở kinh doanh của ông bà Hữu Đức kể như phá sản. Ngoài ra còn phải dùng bất động sản để bù vào, và vì thế căn nhà của gia đình coi như đã mất.

Bà Hữu Đức chẳng nói được gì, chỉ ngồi lặng thinh mà nước mắt ngắn dài sụt sùi trông vô cùng sầu thảm. Cả gia đình đang yên vui bỗng nay bao trùm bởi một vẻ đau thương ngút trời. Không khí thật nặng nề ảm đạm. Không ai còn đủ sức nói với ai lời nào.

Một lúc sau ông Hữu Đức lên tiếng:

-Việc đã thế này chúng ta cũng chả còn nhiều chọn lựa nữa. Ba tính thế này, trước mắt phải cắt hết những chi phí tiêu xài không cần thiết cho sự sống để giảm tối đa tiền tiêu xài.

Bà Hữu Đức chậm nước mắt gật đầu. Trân Châu lặng yên không nói, mà cũng có biết gì để nói nữa trong hoàn cảnh này!

Ngừng một chút ông bàn tính tiếp:

-Còn về lâu dài ba mẹ có thể phải về quê làm nông sống tạm một thời gian. Thằng Chinh ba sẽ xin bác Hữu Nhân cho ở nhờ tại thành phố để đi học năm cuối. Còn Trân Châu, con…

Nói đến đây ông lặng im, tặc lưỡi lắc đầu như thể hiện một điều mà ông phải làm bất đắc dĩ không nỡ nói ra. Trân Châu nghe tim như muốn thót ra khỏi lồng ngực, hồi hộp ngước mắt nhìn cha với ánh mắt chờ đợi đầy hoang mang lo sợ, như chuẩn bị đón nhận một bản án cay nghiệt mà định mệnh đã sắp đặt cho nàng.

Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy ai nói tiếng nào, nàng hết chịu nổi nữa hỏi:

-Còn con thì ba mẹ tính ra sao?

Bà Hữu Đức bấy giờ mới lên tiếng, giọng buồn như tiếng khóc:

-Con thì nên lấy chồng để có chỗ mà gửi thân, như vậy thì ba mẹ cũng đỡ lo bớt một đứa!

Trân Châu nghe nói đã hiểu ngay người mà cha mẹ đang ám chỉ chắc chắn không phải là Duy Khải người nàng yêu rồi. Nàng bàng hoàng sửng sốt, mắt mở to vô cùng kinh hãi, ấp úng mãi mới bật ra tiếng:

-Lấy chồng?… mà… mà lấy ai, thưa ba mẹ?

Ông Hữu Đức thở dài trầm ngâm giải thích:

-Mấy bữa trước có người tới mai mối xin cưới con cho con trai của ông bà Quốc Đạt, là bác sĩ Quốc Vinh đã chữa trị cho con lúc bị xe đụng đó. Ba mẹ thấy chỗ đó cũng danh giá đàng hoàng. Con có thể nương tựa được.

Trân Châu nghe vậy trong lòng phẫn nộ, phàn nàn:

-Lại là bác sĩ Quốc Vinh à? Con đã nói rõ ràng với anh ấy là con không thể đáp lại tình cảm của ảnh mà. Tại sao bây giờ lại giở trò này?

Mẹ nàng vội vàng phân trần:

-Trân Châu, con nghĩ lại đi! Gia đình ông bà Quốc Đạt rất có danh tiếng lại quyền quý. Cậu Quốc Vinh cũng là một bác sĩ, mặt mày sáng sủa, người lại đàng hoàng, còn có ơn với con nữa. Người ta có lòng như vậy sao con còn từ chối?

Trân Châu xụ mặt làu bàu:

-Thưa mẹ, tình hình gia đình mình bây giờ đã thê thảm như vậy. Chỗ ở còn chưa rõ ràng. Con có bụng dạ nào mà nói chuyện lấy chồng?

Cha nàng khoa tay giảng giải:

-Chính vì gia đình mình đang thê thảm nên ba mẹ mới càng muốn gả con. Như vậy ít ra con cũng được sướng tấm thân và có nơi nương tựa không lạc lõng bơ vơ. Thằng Chinh nó là con trai lang bạt một chút cũng chẳng sao, còn con là gái sao ba mẹ yên lòng để con lây lất chứ?

Trân Châu vẫn không thấy lý luận đó đáng thuyết phục. Nàng trình bày rạch ròi:

-Ba mẹ à, khi nhà mình đã sa sút thế này, người ta cưới con về con sẽ bị khinh thường lắm. Ba mẹ hổng nghĩ tới chuyện đó sao? Con hổng muốn mang tiếng dựa dẫm vào nhà chồng để ăn sung mặc sướng. Hơn nữa, làm sao con sống an nhàn khi ba mẹ và em con vất vả được, làm sao con có lương tâm nào mà ngồi hưởng thụ như vậy chứ?

Nghe tới đây ông bà Hữu Đức thấy đuối lý nên không nói được gì thêm. Thấy song thân lặng im, Trân Châu bày tỏ tiếp, giọng buồn buồn nhưng cương quyết:

-Còn điều quan trọng khác là ba mẹ cũng đã biết anh Duy Khải và con yêu thương nhau lâu rồi. Chính ba mẹ cũng đã gặp ảnh và đồng ý cho hai đứa con thương nhau. Nếu bây giờ con vì ham lấy chồng giàu mà bỏ người yêu cũ, con sẽ trở thành người không chung thủy, bất nghĩa phụ tình, con không thể làm được. Người ta lấy con về trước sau gì cũng nhớ đến chuyện đó và sẽ coi khinh con thôi!

Bà Hữu Đức đưa tay lên giải thích:

-Chuyện con với cậu Khải thương yêu nhau ba mẹ có đồng ý trước đây. Nhưng cậu ấy đi học xa đã mấy năm rồi. Không phải mẹ có ý nghĩ xấu gì về người ta, nhưng thời gian dài xa mặt cách lòng, ai biết được bên phương trời xa xăm kia cậu ấy đã có người mới hay không. Con là con gái có thì, tới chừng tuổi xuân qua đi mà người ta trở mặt thì phần thiệt cũng về mình thôi.

Trân Châu gật đầu như có ý lắng nghe và thừa nhận ý kiến của mẹ, nhưng nàng đáp rất điểm đạm:

-Con hiểu ý mẹ lắm! Tuy nhiên chưa có chút bằng chứng gì cho thấy anh ấy thay lòng đổi dạ với con. Nếu bây giờ mình suy đoán lung tung mà con phụ ảnh, tới chừng trở về tìm con ảnh vẫn một dạ như xưa, thì con còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa. Kiếp sống còn lại chỉ còn là đau khổ, dằn vặt và ân hận. Có đáng đánh đổi không!

Một tình cảnh thật đắng cay và oan trái. Giữa Trân Châu và hai bậc cha mẹ, ai cũng có cái lý của mình, và lý lẽ nào nghe cũng đều hợp tình hợp lý. Nhưng tiếc thay, người ta không ai biết trước được tương lai, và giữa hai cách chọn lựa chỉ có thể chọn một!

Hai ông bà Hữu Đức nghe nàng nói trong lòng dâng lên niềm cảm xúc lẫn lộn, vừa buồn vì gia cảnh bỗng nhiên tàn tạ mà phải liên lụy đến cô con gái xinh đẹp ngoan hiền, vừa thầm hãnh diện sinh ra được nàng ăn nói thông minh, suy nghĩ chín chắn và sống có nhân nghĩa.

Ông Đức tặc lưỡi kết luận:

-Nếu con đã nói vậy thì ba mẹ sẽ trả lời dứt khoát với người ta, không bàn tới chuyện đó nữa. Nhà mình có sao sống vậy thôi.

Trân Châu thong thả giải bày:

-Dù mình bây giờ đã nghèo khó nhưng cũng còn cái may là có sức khỏe, có một gia đình đầy đủ thương yêu nhau. Những cái đó tiền bạc đâu thể mua được. Con nghĩ tình hình cũng không tệ lắm đâu, vì con vẫn đi làm có thu nhập mà.

Nàng ngưng một chút rồi từ tốn bàn tính tiếp:

-Con nghĩ ba mẹ đừng về quê làm gì! Mình sẽ kiếm một chỗ nhỏ nhỏ rẻ rẻ để thuê ở tạm qua ngày rồi xoay xở sau. Thằng Chinh chỉ còn một năm nữa là xong, lúc đó nó có thể đi làm giúp đỡ thêm.

Thế là Trân Châu lập tức bắt tay vào việc tìm nhà cho thuê sẵn sàng cho cuộc sống mới. Nhờ chút kinh nghiệm ngày xưa khi tìm nhà trọ lúc mới vào đại học và kinh nghiệm sống khá hơn, nàng nhanh chóng tìm ra một loạt những nơi đang cho thuê gần đó. Sau khi cân nhắc cẩn thận một số yếu tố quan trọng như giá cả, địa điểm, tiện nghi, tình trạng an ninh, nàng đã tìm được một nơi khá thích hợp.

Ít lâu sau Trân Châu và gia đình từ giã căn nhà sang trọng rộng rãi đã sống mấy năm qua, dọn tới thuê một căn nhà nhỏ cách nhà cũ cũng không xa. Tình cảnh bây giờ đã khác, tất cả đều thiếu thốn hơn xưa, không điện thoại, internet, hoặc tivi. Trân Châu trở thành nguồn nhân lực kiếm thu nhập chính cho cả gia đình. Được cái là cả nhà rất hòa thuận thương yêu nhau, và đó là nguồn động viên an ủi không nhỏ trong lúc vận đen bao trùm do hoàn cảnh.

Đã gần hai tuần rồi, vì cái hung tin cha mẹ bị phá sản, rồi đến chuyện tìm chỗ ở mới, thuê nhà, dọn nhà, trong khi vẫn phải đi làm hàng ngày, Trân Châu đôn đáo chạy ngược chạy xuôi cực nhọc vô cùng. Nàng thật sự vất vả từ thể chất đến tinh thần. Từ một trang thiên kim tiểu thơ đài cát nhân cách thùy mị dịu hiền, bây giờ trong một sớm một chiều lâm vào hoàn cảnh thay đổi mất mát như vậy, nhìn nàng thật đáng thương. Nhưng bên trong cái bề ngoài tưởng như rất ủy mị yếu đuối kia là một sức mạnh thầm lặng và sự dẻo dai bền bỉ sẵn sàng đối phó để vượt qua nghịch cảnh. Nàng vẫn lạc quan yêu đời và tin rằng sau cơn mưa trời ắt sẽ lại sáng.

Hôm nay Trân Châu ghé vào một quán internet gần nhà để kiểm tra email. Đã hơn hai tuần nàng không liên lạc được với Duy Khải do quá bận rộn và chẳng còn phương tiện. Nàng hồi hộp mở thùng điện thư. Lẫn lộn trong một núi điện thư rác và quảng cáo là một cái điện thư của Duy Khải, trong đó chàng hỏi thăm và viết những lời thương yêu nồng nàn dành cho nàng như thường lệ.

Trân Châu vừa mừng vừa buồn khi đọc thư Duy Khải. Mừng là tình yêu của chàng không có biểu hiện gì thay đổi sau bốn năm xa cách, còn buồn là vì gia cảnh của mình không còn được như xưa. Nàng tin chắc chàng vẫn chưa biết những biến động khủng khiếp xảy ra với gia đình mình, trừ khi có ai đó nàng không biết đã thông báo mà thôi. Một nỗi tủi thân vô hình từ đâu ùa tới khiến lòng nàng chợt rưng rưng muốn khóc.

Anh Khải, gia đình em đã khánh tận không còn như xưa nữa! Ngày nào anh trở về nếu đến thăm em, mình sẽ đâu còn được chuyện trò trong căn nhà thân quen đã từng có chung bao nhiêu kỷ niệm. Em tin tình yêu của hai đứa mình đủ vững mạnh để vượt qua mọi sóng gió thử thách của cuộc đời và sẽ mãi bền chặt, anh nhé!

Trân Châu bùi ngùi suy nghĩ một hồi rồi viết thư trả lời, cũng chỉ là những lời thăm hỏi yêu thương và động viên. Nàng không muốn báo tin buồn cho Duy Khải biết, vì nghĩ gần cuối năm học chàng có lẽ đang thi cử nên nàng muốn tránh cho người yêu phải lo lắng phân tâm.

Nhưng, có một điều Trân Châu không bao giờ ngờ được. Ngay lúc đó Duy Khải đang vô cùng đau khổ đến bấn loạn trước cái tin chàng nghe được là nàng sắp lấy chồng, và đang trên đường tức tốc vượt đại dương về nước để tìm cho ra lý lẽ. Không biết, giữa cái tin gia đình vừa phá sản và tin người yêu sắp lấy chồng, tin nào xé lòng hơn!!!