Chương 8
Buổi tối, sau bữa cơm chiều ông bà Quốc Đạt đang ngồi nói chuyện thời sự thì bà mai tới. Ông bà đã chi cho bà mai một khoản thù lao rất hậu để nhờ mai mối Trân Châu cho cậu con trai duy nhất hào hoa đẹp trai nhưng không kém phần kén chọn của họ là bác sĩ Quốc Vinh. Chẳng rõ vì lý do gì mà sau khi gặp cha mẹ Trân Châu, bà mai rất tự tin ông bà Hữu Đức sẽ bằng lòng gả con gái, mặc dù chưa hề có hứa hẹn gì chính thức từ cha mẹ nàng.
Bà te rẹt đi vào chào hai người rồi cười nói hăm hở:
-Chào ông bà, tôi đã nói chuyện với cha mẹ cô Trân Châu rồi! Ông bà chỉ còn đợi tin vui thôi.
Bà Quốc Đạt vui mừng ra mặt, nghiêng mình ra trước hỏi:
-Thật vậy hả? Anh chị bên đó nhận lời rồi sao?
Bà mai trả lời, đầu tiên với vẻ hơi ái ngại nhưng sau đó rất tự tin:
-Chính thức thì chưa, họ nói sẽ bàn lại với nhau ít bữa rồi trả lời. Ông bà bên đó rất thân thiện và niềm nở, và đó là dấu hiệu tốt. Theo kinh nghiệm của tôi thì họ đã chín phần vừa ý rồi…
Rồi bà không quên kèm theo vài câu ve vuốt xã giao để tâng bốc:
-Gia đình ông bà đây quyền cao chức trọng, cậu Quốc Vinh lại tài giỏi hào hoa, ai mà không muốn gả con cho một gia đình quyền quý như nhà mình đây!
Ông bà Quốc Đạt nghe bà mai trấn an như vậy thì rất hài lòng và hoàn toàn tự tin vào cái danh giá cũng như giàu sang của gia đình họ. Mà cũng phải, thời buổi cơm áo gạo tiền này, với một gia đình vọng tộc nhiều đời như ông bà, dù cho có một cậu con trai bê tha ăn chơi hoang đàng chi địa đi nữa, cũng còn có thiếu khối nhà muốn gả con gái cho. Huống gì con trai họ là một bác sĩ, đàng hoàng tử tế, đẹp trai phong nhã, thì có thể nói cô nào được họ để ý xin cưới là một cái may mắn lớn cho cô ấy. Cuộc sống tình cảm như thế nào sau này chưa biết, chứ biết chắc là cô ta sẽ được ăn sung mặc sướng, lại được gọi bà này bà nọ, có người hầu kẻ hạ cái đã. Đó là cách suy nghĩ thường tình mà ai cũng hiểu được.
Thế là sau đó, có thể do sự tự tin quá mức trên cộng với niềm vui mừng không kềm chế nổi là sắp cưới được một cô vợ toàn vẹn cho cậu con trai đắt giá của họ, ông bà Quốc Đạt đã đi khoe ngất trời với bạn bè gần xa. Bà khen bên bà, ông khen bên ông. Ông Quốc Đạt trong lúc cao hứng còn đem tấm hình chụp hôm Trân Châu tới dự tiệc Noel ở nhà mình cho bạn bè xem, khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi, làm cho ông càng khoái và hãnh diện.
Cha của luật sư Thái Hoàng, vốn là bạn thân của ông Quốc Đạt trong đám quý tộc vì thế mà nghe được tin này, rồi nó nhanh chóng lan sang tới chính Thái Hoàng, và cuối cùng theo anh bay qua tuốt bên kia bờ đại dương để lan tới cho Duy Khải, báo hại chàng một phen điêu đứng muốn vỡ tim vì tưởng người yêu sắp lấy chồng.
Và theo đúng cái quy luật muôn đời, cái gì không phải là sự thật, dù vô tình hay cố ý thì cuối cùng cũng phải xì ra.
Bà mai sau khi bị cha mẹ Trân Châu từ chối lời mai mối cầu hôn bèn thất thểu trở về. Sớm muộn gì bà cũng phải báo cáo lại với ông bà Quốc Đạt cái tin chả mấy phấn khởi này, điều đó sẽ làm cho bà thiệt hại một món tiền bồi dưỡng béo bở. Ngoài ra bà cũng đâu muốn bị mất mặt vì đã không thành công trong nhiệm vụ được giao phó. Bà phải tìm cách lái vấn đề qua một hướng khác để khỏa lấp cái thất bại này.
Cho nên khi đến nhà gặp ông bà Quốc Đạt bà trình bày lấp lửng:
-Dạ thưa ông bà, tôi đã sang gặp ông bà Hữu Đức, cha mẹ cô Trân Châu. Tôi thật sự thấy…
Rồi bà nhíu mày tặc lưỡi làm ra vẻ khổ tâm khó nói, cố tình lặng im để kích thích lòng tò mò của ông bà Quốc Đạt.
Quả nhiên hai ông bà hoang mang nhìn nhau, rồi bà Đạt nóng lòng hỏi:
-Bà thấy thế nào?
Bà mai giả vờ ái ngại đáp:
-Chỗ thân tình tôi nói thật, bây giờ hiểu thêm về họ tôi nghĩ đám đó không thích hợp với gia đình mình đâu…
Ông Đạt nhíu mày ra vẻ khó nghĩ, còn bà Đạt càng phân vân hơn, gấp gáp hỏi dồn:
-Tại sao lại như vậy, không thích hợp như thế nào bà nói rõ tôi nghe xem?
Bà mai vẫn cố tình vòng vo:
-Tôi biết ông bà rất yêu thích cô Trân Châu, nhưng còn gia đình cổ thì… liệu ông bà đây có chấp nhận không?
Ông Đạt bây giờ cũng hết kiên nhẫn, nóng ruột hỏi:
-Chúng tôi nghe nói ông bà bên ấy cũng đều là người đàng hoàng lễ nghĩa, chẳng lẽ bà thấy được điều gì không ổn sao?
Bà mai làm mặt nhăn nhó:
-Tôi nghe nói cái công ty gì đó của ông bà ấy vừa bị người ta kiện tụng vì làm ăn gian lận, bây giờ bị phá sản rồi. Sắp tới họ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà chưa biết sẽ sống ở đâu nữa. Tôi nghĩ…
Bà ngưng một chút rồi dẻo miệng bợ đỡ để đạt được mục đích xiên xéo của mình:
-Gia đình mình đây gia giáo đạo đức nhiều đời, bây giờ nếu làm sui với người có tiếng làm ăn gian lận như vậy, tôi ngại ảnh hưởng đến danh giá của ông bà và uy tín của cậu Quốc Vinh.
Bà mai hoàn toàn giấu nhẹm cái sự thật cha mẹ Trân Châu từ chối cuộc mai mối này, mà thay vào đó cố tình xoáy vào vận rủi của gia đình nàng và ve vuốt cái tự tôn của ông bà Quốc Đạt để kích động ông bà rút lui khỏi đám này. Không khéo ông bà ấy lại còn cảm ơn và tưởng thưởng thêm cho bà cũng không chừng, và như vậy bà đã chuyển bại thành thắng một cách ngoạn mục.
Ông bà Quốc Đạt nghe nói thất sắc bàng hoàng. Quả nhiên điều bà mai nói đánh trúng vào tâm lý trọng danh tiếng của họ một cách sâu sắc. Dù có ấn tượng rất tốt về Trân Châu, làm sao họ có thể chấp nhận làm sui gia với một gia đình có tiền án làm ăn gian lận bị kiện đến phá sản thế kia? Rồi còn gì là danh giá của cậu con trai hào hoa quý tộc của họ khi có gia đình vợ như thế? Không được rồi!
Bà Đạt thở dài ra vẻ thất vọng, còn ông thì cúi đầu ngẫm nghĩ gì đó rồi bảo bà mai:
-Thôi cám ơn bà nhiều. Chúng tôi sẽ gửi quà biếu bà sau.
Sau khi bà mai đi khỏi, ông bà Quốc Đạt rơi vào im lặng một lúc khá lâu, mỗi người đeo đuổi theo suy nghĩ của riêng mình.
Bà chép miệng lên tiếng trước:
-Thật là không may! Con bé xinh đẹp lại ăn nói hoạt bát dễ thương. Nó là đứa con gái đầu tiên trước giờ mà Quốc Vinh nhà mình yêu thương đến thế. Bây giờ như vậy thằng bé lại bị chấn động lắm không biết chừng nào tôi với ông mới tìm được vợ cho nó nữa!
Ông Quốc Đạt nãy giờ vẫn suy tư, nghe vậy trầm giọng đáp:
-Quốc Vinh bảo con bé đã từ chối nó rồi bà không nhớ sao, và nó đâu có đồng ý việc chúng ta nhờ người mai mối thế này. Cho nên chấn động thì nó cũng bị chấn động rồi. Thật ra mình chỉ cầu may khi dùng cách này, nhưng nếu bây giờ biết gia đình con bé như vậy liệu con mình sẽ bớt thần tượng nó mà mau quên hơn chăng?
Bà Đạt trăn trở:
-Thực hư thế nào của vấn đề gian lận bà mai nói đó mình không rành lắm nên thật khó mà kết luận. Nhưng tôi hỏi ông này. Giả như con bé ấy đồng ý Quốc Vinh nhà mình, ông… có chấp chận đánh đổi tiếng đời xôn xao hoặc hư hao chút danh tiếng mà con mình lấy được người nó thương không?
-Sao bà lại hỏi tôi như vậy? - ông Đức nhăn mặt.
Bà Đạt ngập ngừng rồi đáp bằng giọng buồn bã:
-Vì tôi lo lắm ông à! Con tôi sanh ra tôi biết tánh. Tôi sợ thằng Vinh sẽ không quên được con bé kia, thì… lúc đó tôi e nó chả chịu cưới vợ đâu!
Nói đến đó bà thở dài tê tái.
Ông Quốc Đạt ngả người ra lưng ghế xoa xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ. Quả là một câu hỏi nhức nhối cho ông. Cái danh giá mà gia tộc ông gầy dựng nhiều đời qua là một di sản lớn mà ông có trách nhiệm phải giữ gìn. Tuy nhiên xét cho cùng tất cả chỉ có giá trị nếu như còn đời sau để lưu truyền và kế thừa, bởi nếu gia tộc ông không may mà tuyệt hậu thì tất cả cũng gần như vô nghĩa!
Thân phụ ông chỉ có hai người con, mà ông Quốc Đỉnh anh ruột ông lại sanh hai cô con gái Lan Vy và Lan Vân. Phần hai vợ chồng ông thì không may hiếm muộn, chỉ sanh được mỗi một người con là Quốc Vinh khi tuổi đã khá lớn. Hai người vẫn lo canh cánh về chuyện thê tử cho chàng trong mấy năm qua mà Quốc Vinh lại cứ thờ ơ hững hờ với bao nhiêu bóng hồng tuyệt sắc. Mãi cho đến khi gặp Trân Châu thì chàng mới tìm thấy sự rung động thật sự trong tâm hồn. Bây giờ gặp một sự hụt hẫng tình cảm trầm trọng như vậy, ông bà Quốc Đạt có lý do để càng lo ngại cho vấn đề hôn nhân của cậu con trai mình.
Nghĩ xong ông bùi ngùi nói:
-Tôi sẽ nói chuyện với Quốc Vinh xem nó nghĩ thế nào.
Nhưng thật ra nãy giờ Quốc Vinh đã nghe thấy hết. Chàng đang trên lầu đi xuống thì nghe tiếng bà mai nói chuyện nên không muốn ra mặt mà chỉ đứng lại nơi cầu thang nghe ngóng. Biết tin gia đình Trân Châu lâm vào cảnh phá sản và sắp bị người ta lấy nhà, Quốc Vinh sững sờ choáng váng, rồi chợt hình dung ra cái cảnh nàng sẽ trôi sông lạc chợ chưa biết sẽ vất vưởng phương nào, chàng nghe tim nhói lên, mặt nhăn lại chua xót.
Quốc Vinh bước xuống nhà gặp cha mẹ đang ngồi nơi phòng khách. Chàng nhợt nhạt lên tiếng:
-Con đã nghe bố mẹ bàn chuyện. Có thể con sẽ tìm gặp cô ấy hỏi cho ra lẽ, nhưng xin bố mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa.
Trở lại phòng riêng Quốc Vinh buông mình nằm xuống giường, trán cau lại suy nghĩ. Rất muốn gặp, thèm được gặp, nhưng gặp để làm gì khi người ta đã từ chối tình cảm của mình!
Biết vậy nhưng chẳng hiểu sao trái tim chàng không thể không lỗi nhịp khi nghe nhắc đến Trân Châu, và nó cứ thúc đẩy chàng phải làm cái gì đó để che chở bao bọc cho nàng trong lúc sóng gió này.
Trân Châu đã nói với mình cô ấy đã có người yêu, nhưng mình chưa hề biết anh ta là ai, gia cảnh thế nào. Với tình hình như thế này, liệu người ấy và gia đình anh ta có còn chấp nhận nàng nữa hay không. Nếu như là không, nàng sẽ chịu dồn dập hai biến cố cay nghiệt vừa gia đình vừa tình cảm, liệu có chịu nổi hay không!
Nếu như điều đó thật sự xảy ra, chàng có chút cơ hội nào chăng?
Quốc Vinh bần thần nghĩ ngợi rồi thở dài, loay hoay mãi chưa biết phải làm sao cho đúng.
Phải chi quên được người ta thì mình đã không phải vướng víu vào cái mớ bòng bong trong tâm khảm như thế này.
Ôi Trân Châu ơi, em có biết tôi khổ vì em như thế nào không? Tại sao đã gần ba mươi mà chỉ nghĩ đến em tôi lại si mê dại khờ như cậu con trai mới lớn? Em càng thánh thiện tuyệt vời tôi lại càng ngưỡng phục, lại càng yêu, mà càng yêu tôi lại càng khổ!
Quốc Vinh không phải là người hạ tiện thừa nước đục thả câu nên tất nhiên đâu muốn lợi dụng lúc gia cảnh Trân Châu sa sút mà tìm cách tranh thủ tình cảm của nàng. Hơn nữa, Quốc Vinh hiểu rõ nàng là một cô gái đầy tự trọng nên khó lòng nàng chấp nhận kiểu tình cảm như vậy. Nhưng mặt khác Quốc Vinh cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội nếu nó thật sự đang đến với mình. Chẳng phải mẹ chàng đã bảo đâu thể ngồi cứ không chờ sung rụng mà phải làm gì đó để đạt được hạnh phúc cho mình đó sao?
Nghĩ tới nghĩ lui mấy ngày, Quốc Vinh quyết định đến nhà Trân Châu tìm gặp nàng vào một chiều cuối tuần.
Bà Năm ra mở cửa thấy một thanh niên lạ với nước da trắng và cặp kính to, băn khoăn hỏi:
-Xin lỗi cậu tìm ai?
-Dạ xin bà cho tôi hỏi có cô Trân Châu ở nhà không?
Bà Năm tuy là người làm nhưng đã sống chung nhà với Trân Châu nhiều năm nên biết rành rẽ những bạn bè của nàng, giờ thấy một người đàn ông lạ bèn dè dặt hỏi:
-Tôi chưa gặp cậu bao giờ. Xin lỗi cậu quan hệ thế nào với cô Hai chúng tôi?
Quốc Vinh nhã nhặn:
-Dạ tôi trước đây là bác sĩ của cô ấy, nhưng sau này là bạn thôi.
-À ra là vậy. Mời cậu vào nhà đợi chút nhé!
Giây lát sau Trân Châu xuống phòng khách. Nhận ra Quốc Vinh nàng rất bất ngờ, thoáng bối rối nhưng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng, lịch sự chào:
-Chào anh Vinh, thật hân hạnh anh ghé thăm.
Quốc Vinh vừa nhìn thấy nàng chợt thấy hồi hộp lạ thường, cố tươi tắn cười:
-Chào Trân Châu, lâu nay không gặp em khỏe chứ?
-Dạ cám ơn anh, Châu vẫn khỏe. Anh Vinh cũng vậy chứ?
-Anh khỏe.
Hai người lặng im giây lát. Trân Châu lấy làm lạ không hiểu lý do gì mà Quốc Vinh lại đường đột đến tận nhà như thế này. Lẽ nào lại liên quan đến cái việc bà mai đến hôm nọ sao?
Quốc Vinh nhận xét Trân Châu hôm nay trong bộ tây phục quần dài màu cánh sen áo sơ mi kiểu trắng điểm bông tím tuy nét mặt có đượm chút buồn nhưng vẫn dịu dàng thanh thoát và đẹp xinh vô cùng, khiến tim chàng như lập tức bị lỗi nhịp đập. Chàng hơi mất tự nhiên khi ngồi đối diện nàng, nhưng tự biết mình cần phải nói lý do của cuộc viếng thăm này.
Bà Năm đặt hai ly nước cam lên bàn thân mật:
-Mời cậu dùng! Mời cô Hai!
Đợi bà Năm đi khuất, Quốc Vinh hắng giọng nói khẽ:
-Thật ra hôm nay anh cần gặp để nói với em vài điều. Thứ nhất là anh muốn em hiểu anh không hề dính líu trong chuyện nhờ bà mai đó tới làm phiền em. Có thể là em không tin nhưng đó là sự thật.
Trân Châu nhìn sâu vào mắt Quốc Vinh. Chẳng lẽ anh ta đến đây chỉ để thanh minh cho mình sao? Nếu đúng vậy quả nhiên anh ấy rất xem trọng danh dự của cá nhân mình.
Nàng thoáng nghĩ rồi mỉm cười đáp:
-Châu tin anh chứ. Và hy vọng anh cùng gia đình đã nhận được câu trả lời.
Quốc Vinh cố nhớ lại. Quả là bà mai đã không trả lời rõ ràng mà chỉ nói vòng vo rồi cố ý bàn ra, nhưng chính nhờ vậy chàng mới biết những biến động xảy ra với gia đình Trân Châu. Tuy nhiên không cần câu trả lời của bà mai, ngày hôm nay nhìn cách nói của Trân Châu và dáng điệu của nàng thì Quốc Vinh cũng thừa thông minh để hiểu nó thật sự ra sao rồi.
Quốc Vinh thở ra một hơi, giọng cay đắng:
-Em đã trả lời anh hôm đó rồi, nên những gì bà ấy nói đối với anh đâu có giá trị gì.
Thì ra anh ta cũng rất có tự trọng đó chứ. Trân Châu thầm khen và thoáng hối hận hôm trước đã hiểu lầm Quốc Vinh cũng có phần trong việc nhờ bà mai sang. Nàng nhỏ nhẹ:
-Châu xin lỗi vẫn đã làm cho anh thất vọng.
Dù đã đoán trước được kết cục, Quốc Vinh vẫn nghe đau nhói trong tim. Chàng cười thầm một cách cay đắng trong bụng cho sự chủ quan của cha mẹ mình.
Quốc Vinh tìm cách khéo léo hỏi:
-Trân Châu này, anh nghe nói có một sự cố không may xảy ra với gia đình mình, và em sắp sửa phải dọn khỏi nơi đây. Có đúng như vậy không em? Anh xin lỗi đã hơi tò mò, nhưng thật lòng vì anh rất lo lắng cho em!
Trân Châu khẽ nhíu mày vì ngạc nhiên. Không ngờ tiếng đồn từ đâu trong thiên hạ lan truyền ra nhanh đáng sợ thật. Nhưng chuyện thế này trước sau gì ai mà chẳng biết có gì để giấu nữa. Nàng buồn buồn thừa nhận:
-Dạ đúng là như vậy đó anh Vinh.
Quốc Vinh nóng lòng:
-Vậy rồi em sẽ sinh sống thế nào, đi đâu?
Trân Châu mím đôi môi hồng căng mọng, cười buồn rồi thản nhiên trả lời:
-Thì kiếm chỗ nào nhỏ hơn thuê thôi. Châu còn đi làm nên vẫn sống được mà anh. Cám ơn anh đã có lòng quan tâm.
Quốc Vinh lặng lẽ nhìn Trân Châu. Cô gái này thật lạ và đầy cá tính! Trong lúc gia cảnh suy tàn cô ấy vẫn bình thản một cách lạ thường, nhưng không phải như cách của một người vô tâm, nói năng từ tốn điềm đạm, chẳng chút gì ủy mị yếu đuối. Ban đầu có ý định hỏi thăm về chuyện tình cảm của nàng nhưng bây giờ Quốc Vinh chợt hiểu chẳng cần nữa. Rõ ràng trong trái tim cô ấy không có mình! Quốc Vinh đau đớn nghĩ thầm và thấy cuộc gặp gỡ nên kết thúc tại đây.
Chàng chân thành bộc bạch:
-Anh nghe được tin xấu đó, rất lo cho em nên sang thăm hỏi thế nào. Giờ nghe em đã có phương cách sinh sống anh cũng an tâm phần nào. Hy vọng em vẫn xem anh là bạn, và đừng ngại nếu cần anh giúp bất cứ chuyện gì, Trân Châu nhé?
Trân Châu thoáng cảm động. Biết tình cảnh gia đình nàng rơi vào cơn ngặt nghèo mà Quốc Vinh vẫn bỏ công đến thăm hỏi quan tâm như vậy, cho thấy tấm lòng chàng quả nhiên rất thành thật đáng trân trọng.
Nàng bồi hồi đáp:
-Cám ơn anh Vinh nhiều! Anh quả là một người có lòng và rất tốt!
Quốc Vinh đứng lên, ánh mắt say đắm:
-Thôi anh về nhé, chúc em và gia đình được nhiều bình an!
Trân Châu cũng lễ phép đứng lên tiễn khách:
-Vâng, anh Vinh về cẩn thận nha!
Ngồi vào xe lái đi rồi mà Quốc Vinh vẫn còn cảm giác bồng bềnh khó tả, chếnh choáng trước nét đẹp dịu dàng tha thướt kia, mà đồng thời lại nhức nhối bầm tím trong tim vì tình cảm của mình bị từ chối.
Gặp em sao tình cờ
Để con tim vật vờ không yên nghỉ
Càng muốn quên
Lòng lại càng rỉ rên thổn thức
Chợt nhói lên từng cơn đau nhức
Mỗi lần nghe nhắc đến tên em
Bởi vì ta
Vĩnh viễn lỡ chuyến phà
Nhìn cánh cửa vào tim em đã đóng
Còn gì đâu để mà trông ngóng
Ôi vô vọng!
Khi là kẻ đến sau
Cho một mình ta với nỗi đau!
(thơ Hồi Kha)