← Quay lại trang sách

Chương 9

Vừa bước xuống sân bay, Duy Khải lập tức nhận ra cái nóng và khô của khí hậu nơi cố quốc, nó khác xa với nơi chàng đã sống trong bốn năm qua. Ánh nắng gay gắt như thiêu đốt của trưa mùa hè làm chàng thấy hơi khó chịu, mồ hôi từng giọt tuôn ra ướt trán và lưng. Vì Duy Khải trở về đột xuất sớm hơn dự định gần hai tuần và cũng không kịp thông báo, chẳng ai biết trước để ra phi trường đón chàng.

Len lỏi qua đám đông đang tụ tập đón người thân của họ bên ngoài khu cách ly, Duy Khải ra ngoài đường lớn đón một chiếc taxi chạy về nhà. Dọc đường ngồi trên xe chàng thấy cảnh vật hai bên có nhiều thay đổi, tự dưng nó gây cho chàng một cảm tưởng vật đổi được thì liệu lòng người cũng có thể đổi thay chăng. Bất giác một nỗi buồn vô cớ dâng lên trong lòng làm tim chàng như thắt lại.

Chắc không thể nào đâu! Em của anh không phải là người mau thay lòng đổi dạ, vì nếu vậy thì… em đâu còn là Trân Châu nữa!

Thẫn thờ cúi xuống nhìn chiếc mũ lưỡi trai trắng trong tay, Duy Khải buông tiếng thở dài. Chiếc mũ này Trân Châu tặng chàng khi hai đứa đi chơi Xuân bên nhau năm ấy, chỉ là hàng hội chợ nên giá trị vật chất không cao, nhưng ý nghĩa tình cảm đối với chàng thì vô giá. Chàng đã đem theo nó bên mình suốt bao năm nay, kể cả những ngày tháng xa nhà bên kia bờ biển rộng, giữ gìn nâng niu như một báu vật mang đậm kỷ niệm êm đềm với người con gái chàng yêu bằng tất cả trái tim mình.

Duy Khải bước vào nhà trong sự kinh ngạc cùng niềm hạnh phúc tột cùng của cả gia đình. Mẹ chàng ôm lấy con nước mắt chan hòa, sung sướng thấy đứa con trai sau bốn năm đi học xa nay đã thành tài khỏe mạnh trở về. Cái hạnh phúc và tự hào của người làm cha mẹ lúc này thật không gì tả được.

Sau niềm vui của gia đình trùng phùng, thì cái buồn khổ bồn chồn nhanh chóng trở lại ngay với Duy Khải. Chàng nóng lòng muốn tìm gặp Trân Châu ngay để hỏi cho ra lẽ cái nguồn tin nàng sắp lấy chồng kia hư thực thế nào. Nét lo âu trên khuôn mặt chàng không thoát được ánh mắt tinh tế của bà Duy Tâm.

Bà nhìn chàng ân cần hỏi:

-Khải con, có chuyện gì mà mới về con có vẻ lo âu buồn bã vậy?

Duy Khải chợt nhớ lại ngay lần đầu tiên đưa Trân Châu về ra mắt gia đình, mẹ chàng đã tỏ ra quan ngại không biết con trai mình có khả năng giữ được nàng lâu dài không, vì thấy nàng quá xinh đẹp. Do đó bây giờ chàng không muốn nói thật sợ gia đình có thêm thành kiến với người yêu. Chàng bèn lắc đầu chối:

-Dạ có gì đâu má, chắc ngồi trên máy bay lâu nên mệt thôi! Về nhà nghỉ ngơi một buổi là khỏe lại ngay mà.

Nhưng câu trả lời này dĩ nhiên làm sao giấu được cái cảm tính bén nhạy của người làm mẹ. Bà hỏi tiếp, giọng nghiêm nghị:

-Duy Khải, con không giấu được má đâu! Có chuyện gì nói ra mau để mọi người giúp cho con.

Biết chẳng giấu mẹ được, Duy Khải sầu não hỏi:

-Má nè, má có nghe tin tức gì về Trân Châu bạn con không?

Mẹ chàng mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại:

-Đâu có nghe gì đâu! Hồi trước nó vẫn thỉnh thoảng ghé thăm, còn mua bánh trái biếu ba má nữa. Mà bộ con không liên lạc với nó sao?

Duy Khải cúi đầu nhìn xuống đất, lắc đầu buồn rầu đáp:

-Ở bên đó gần đây con mất liên lạc với cổ rồi!

Chị Quyên đang làm bếp, nghe vậy nhíu mày xen vào hỏi:

-Mày đã qua nhà nó coi sao chưa?

-Chưa kịp chị à, em mới về tức thì mà! - Duy Khải chồm người nói vọng xuống bếp.

Chị Quyên tặc lưỡi thúc giục:

-Vậy mày chạy qua bên nó coi thử liền đi!… Sao lại như vậy chứ?

Trong bụng Duy Khải lúc này thật sự đã khổ sở và hoảng loạn lắm rồi, nên dù chị Quyên không gợi ý chàng cũng đã có ý định đó.

Khi tới nhà Trân Châu, một cảnh đìu hiu hoang vắng đập vào mắt Duy Khải khiến chàng cảm thấy như bầu trời đang sụp đổ dưới chân. Trước cổng là một giấy yết niêm phong, ghi rõ tài sản hiện giờ thuộc quyền quản lý của công ty Viễn Đông, Inc. Chàng bàng hoàng đến lặng người không hiểu chuyện gì đã xảy ra với gia đình Trân Châu đến ra nông nỗi này.

Duy Khải đứng bần thần trước cửa với cõi lòng xao xuyến nao nao, vừa buồn rầu vừa đau đớn, và cứ có cảm tưởng đàng sau cánh cửa kia, bức tường kia sẽ vẫn còn bóng dáng thân thương của Trân Châu. Thật lạ quá! Cảnh này, vật này chỉ là những thứ vô tri vô giác, vậy mà khi nó đã một thời gắn liền với người yêu dấu, thì nay chỉ nhìn cảnh và vật cũng đủ làm người ta thổn thức với bao nhiêu tình cảm và kỷ niệm xa xưa hiện về.

Duy Khải lững thững bước trở lại ra xe, thấy lồng ngực nặng nề như đeo đá, cổ họng như nghẹn lại. Vậy là Trân Châu đã đi rồi! Nàng đã đi về đâu?

Trân Châu ơi, hôm nay anh về đây tìm em thì em đâu rồi! Anh biết tìm em nơi đâu hở Trân Châu!

Duy Khải đau đớn khóc thầm trong dạ. Bầu trời ngày hè rất trong xanh, đường phố vẫn đông vui náo nhiệt, nhưng đối với chàng bây giờ tất cả chỉ là một màu xám tan tóc đau thương.

Trước ngõ nhà Trân Châu có một cây phượng vĩ rất to, bây giờ đang hè về nên nở hoa đỏ thắm đẹp vô cùng. Khi đi ngang dưới tàn cây, Duy Khải thấy hoa phượng rụng đầy đất, làm chàng bùi ngùi liên tưởng như là xác pháo đỏ trong ngày vu quy của người yêu về nhà chồng. Chàng nghe tim mình quặn thắt đau khổ đến cùng cực, chợt nhớ lại câu thơ trong bài “Hoa Học Trò” của Nhất Tuấn. Chàng thấy sao nó quá đúng với hoàn cảnh của mình lúc này. Ôi sao nghe buồn đến não nuột muốn bật khóc lên được!

“…Hôm nay phượng nở huy hoàng

Nhưng từ hai đứa lỡ làng duyên nhau

Rưng rưng phượng đỏ trên đầu

Tìm em, anh biết tìm đâu bây giờ!…”

Tối đó Duy Khải thao thức suốt không tài nào chợp mắt được, đầu óc cứ quay cuồng với những cảm xúc hoang mang, đau khổ và tuyệt vọng. Bao nhiêu ý tưởng thay nhau hiện ra về những phương cách để tìm cho được người yêu. Thời gian bỗng nhiên thật dài! Chàng cứ lóng ngóng nhìn đồng hồ, mong đêm qua thật mau để có thể làm một cái gì đó, chứ cứ nằm trong bóng đêm bất lực kiểu này thật bứt rứt chịu không nổi.

Ngày hôm sau, Duy Khải lên mạng kiểm tra điện thư hy vọng Trân Châu có hồi đáp thư chàng chăng, và chàng vui mừng muốn thét lên khi nhận được một điện thư hồi âm của nàng cách đây vài hôm. Chàng hồi hộp mở ra xem, thì thấy nội dung cũng vẫn là những lời thăm hỏi động viên đầy chân tình của nàng cùng những yêu thương mong nhớ dành cho chàng.

Duy Khải vui mừng khôn xiết, nhưng bỗng nhiên thấy càng thêm hoang mang. Thế này là thế nào? Nếu như Trân Châu vẫn nhớ thương mình, vậy tại sao lại sắp thành hôn với Quốc Vinh như lời nói của Thái Hoàng? Chẳng lẽ nàng bị ép hôn ngoài ý muốn, hay nàng không muốn nói ra sợ mình đau khổ?

Không thể nào! Trân Châu đâu phải là người như vậy. Chắc chắn phải có ẩn tình gì đây.

Ruột gan như lửa đốt, Duy Khải đứng ngồi không yên. Kể từ cái hôm nghe tin Trân Châu sắp lấy chồng đến nay thật ra chỉ khoảng một tuần mà nó đối với chàng như thể vạn niên. Trong lúc đang hoang mang bồn chồn, Duy Khải mở ra xem lại những điện thư cũ mà Trân Châu đã gửi cho chàng trong những ngày tháng xa vắng nhớ thương. Tình cờ, mắt chàng bắt gặp một cái điện thư cũ, rất cũ, gần ba năm trước, thư viết:

“Anh Khải thương,

Mấy hôm nay anh có khỏe không? Đã quen với cuộc sống bên đó chưa? Anh có học nhiều cũng ráng giữ gìn sức khỏe nhé!

Em vừa được nhận vào làm trong một hãng thí nghiệm và dược phẩm tên là Quang Đại Lab & Pharmaceutical, chi nhánh dưới phố. Báo tin chia vui với anh. Anh có mừng cho em không?

Hôn anh.

Nhớ anh quá Duy Khải ơi!”

Duy Khải gục đầu xuống ngậm ngùi, nghe lòng thương nàng đến đứt ruột. Thời gian chầm chậm trôi qua không biết bao lâu…

Bỗng mắt chàng bỗng vụt sáng lên một tia hy vọng, tim đập rộn rã, trên đôi môi khô khan nứt nẻ thoáng nở một nụ cười.

Ngày hôm sau, Duy Khải nghiên cứu danh bạ và tìm ra được địa chỉ của hãng thí nghiệm và dược phẩm Quang Đại ở dưới phố. Chàng hy vọng sẽ tới hãng Quang Đại để tìm ra Trân Châu vì trong điện thư cho biết nàng được nhận làm cho hãng này. Từ trước đến giờ chàng cũng chưa từng nghe nói nàng đổi chỗ làm nên rất đinh ninh nàng vẫn còn làm tại đây.

Từ sớm chiều Duy Khải đã xuống phố và không khó khăn gì để tìm ra tòa nhà to ngất ngưỡng của hãng Quang Đại, nhìn vô cùng hiện đại bề thế chứng tỏ là một tập đoàn lớn có thế lực. Chàng tìm được một quán nước gần bên sốt ruột ngồi chờ.

Thời gian chậm chạp trôi như trêu đùa sự nhẫn nại của con người.

Ba giờ… ba rưỡi… bốn giờ… bốn rưỡi…!

Duy Khải thấy lúc đầu chỉ lác đác rồi sau đó từng tốp nhân viên đổ ra rời khỏi hãng ra về. Đôi mắt chàng nhìn đăm đăm, não bộ thì tập trung hoàn toàn để cố nhận diện Trân Châu trong nhóm nhân viên kia. Một lúc sau, thấp thoáng từ xa lẫn trong đám người chàng nhận ra một cô gái dáng điệu thướt tha mà chàng không thể nhầm lẫn với ai được, đó chính là Trân Châu của chàng. Nàng hôm nay mặc chiếc áo sơ mi xanh đốm hồng, quần tây đen, trông giản dị gọn gàng xinh xắn với dáng đi nhẹ nhàng thân quen.

Duy Khải sững sờ, hơi thở bỗng trở nên nặng nề dồn dập, nghe buồng tim thổn thức đến loạn nhịp. Một niềm vui mừng tột cùng không gì mô tả nổi đến gần như mất trí. Chàng quên cả đám đông đang đi qua lại nhộn nhịp trên phố, gào lên như điên dại:

-Trân Châu, Trân Châu… anh ở đây nè!…

Nghe tiếng gọi và giọng nói quen thuộc, Trân Châu thất sắc, tim lập tức đập bình bịch như trống giục, mím môi quay mặt nhìn trái phải tìm.

Bỗng thấy thấp thoáng ngoài cửa bên góc trái tòa nhà Duy Khải nét mặt rạng rỡ miệng cười tươi đang đưa tay vẫy vẫy. Trân Châu quên cả mọi thứ và mọi người xung quanh, thét lên “Anh Khải!…” trong tiếng kêu như vỡ òa vì hạnh phúc. Nàng chạy ùa ra và đổ ập người vào vòng tay Duy Khải đang dang rộng. Chàng ghì chặt lấy người yêu, hai đôi môi tìm nhau trong nụ hôn say đắm nồng nàn khi ngọn thác tình đang tuôn đổ, bất kể đám đông bao người đang đi qua lại náo nhiệt dưới góc phố buổi chiều tan sở.

Trong giây phút này, thời gian hay không gian chẳng còn ý nghĩa gì đối với đôi bạn, chỉ còn là một đôi tim hòa nhịp trong tình yêu dào dạt được bày tỏ cho trọn vẹn sau những ngày dài trùng trùng nhớ thương dồn nén. Bao xiềng xích của sự dè dặt ngại ngùng đều bị bứt phá hoàn toàn trước sức mạnh của tình yêu.

Một tốp nam nữ trẻ tuổi, chắc là sinh viên học sinh đang đi ngang qua phố thấy hai người ôm hôn quấn quít quá cảm động bèn đứng lại vỗ tay reo hò như cổ vũ thật dễ thương.

Duy Khải ôm chặt lấy Trân Châu với tất cả âu yếm nhớ thương, cả hai ngập tràn trong niềm hạnh phúc vỡ bờ sau những năm xa cách biền biệt, và thật sự không có bút mực nào có thể tả được cảm xúc của đôi bạn trong lúc này.

Trân Chân đôi mắt long lanh ướt lệ, miệng cười tươi vồn vã hỏi:

-Anh Khải!… anh về hồi nào vậy, sao không báo trước để em ra sân bay đón?

Duy Khải nắm chặt tay nàng, cười toe đáp:

-Anh mới về chiều hôm qua!… Tìm được em anh mừng quá Trân Châu ơi!

Dù là một người con trai đã trôi nổi gai góc mà giây phút này Duy Khải cũng thấy khóe mắt cay cay vì xúc động. Trân Châu thấy đôi mắt chàng đỏ hoe, lòng nghe thổn thức nghẹn ngào. Khác với nước mắt của đau khổ hoặc tuyệt vọng, những giọt nước mắt lúc này chính là sự thăng hoa của niềm hoan lạc và hạnh phúc.

Duy Khải kéo tay Trân Châu hớn hở:

-Mình vào quán nước bên đây ngồi nói chuyện chút em nhé!

Trân Châu mỉm cười sung sướng gật đầu.

Hai người vào quán tìm được một bàn ở một góc khuất khuất để dễ nói chuyện. Trời đã chiều nhưng bây giờ đang ngày hè nên ánh nắng còn khá gắt và rất sáng. Trân Châu đưa mu bàn tay quệt hai hàng nước mắt đang trào ướt má mà đôi môi lại cười tươi như hoa, giọng nức nở:

-Anh Khải, em vui sướng quá!… Anh có biết trong bốn năm qua em đã nhớ anh tới chừng nào không!…

Duy Khải nhìn người yêu khóc mà lặng đi vì xúc động. Nhớ lại bốn năm trước hôm chia tay, chàng đã nát lòng nhìn những giọt nước mắt hôm đó đã tuôn rơi vì chia ly, vì đau khổ. Vậy mà hôm nay cũng là những giọt nước mắt này, nàng lại đang khóc vì niềm vui không sao nén lòng được. Ôi tình yêu, thật là nhiệm mầu!

Chàng ngậm ngùi đáp:

-Làm sao anh lại không hiểu chứ, vì anh cũng nhớ em da diết mỗi ngày chứ có khác gì!

Trân Châu chăm chú quan sát nét mặt và thân hình chàng một lúc rồi ân cần thăm hỏi:

-Anh mới về có mệt lắm không anh? Trông anh có vẻ phờ phạc lắm đó. Bộ… anh hổng được khỏe hả anh Khải?

Duy Khải mỉm cười, thầm cảm phục sự nhạy cảm trong quan sát của người yêu. Phải rồi, làm sao không phờ phạc được khi thời gian qua chàng ăn ngủ không yên vì quá lo sợ sẽ mất nàng kia chứ.

Chàng háy mắt nhìn nàng cười đáp:

-Anh rất khỏe, mà dù không khỏe gặp được em cũng phải khỏe lại ngay vì mừng vui đó, em biết không!

-Dạ, em cũng thấy giống hệt như anh nói vậy đó. Ngộ quá anh ha!

Vài giây im lặng. Có hai đôi mắt ướt trìu mến nhìn nhau, hai đôi môi mỉm cười hạnh phúc.

Duy Khải lên tiếng hỏi:

-Em đi làm ở nơi này có cực nhọc lắm không vậy Trân Châu?

Trân Châu lắc đầu:

-Dạ cũng bình thường thôi anh, hổng đến nỗi gì gọi là vất vả.

Chàng nghiêng đầu nhìn nàng ngắm nghía rồi nheo mắt cười khen:

-Em đó nhe, càng lớn nhìn càng đẹp ra! Chắc có nhiều đồng nghiệp nam độc thân mê như điếu đổ đúng không nè?

Trân Châu cười thật tươi rồi liếc chàng đáp giọng tinh nghịch:

-Cần gì phải độc thân anh, đàn ông có vợ con vẫn mê mới chết chứ!

Cái này thì Trân Châu nói có vẻ đùa giỡn nhưng đúng là sự thật. Nàng rất bực mình với những cái nhìn lén lút thao láo, và mệt mỏi với những hành động săn đón vồ vập của một số quý ông.

Vẫn còn quá vui mừng vì tìm lại được người yêu, Duy Khải hớn hở kể:

-Anh cứ ngỡ không tìm được em nữa!… Cũng may còn giữ lại những điện thư cũ của em nên mới biết chỗ này mà tìm.

Trân Châu bộc bạch với giọng đầy hân hoan:

-Nghe tiếng anh gọi mà em muốn đứng tim luôn vì mừng, một nỗi mừng bất ngờ hạnh phúc quá anh Khải ơi!

Hai người lại lặng im nhìn nhau mỉm cười, trong ánh mắt chứa đầy thương yêu như muốn nói bao điều mà lời không diễn tả được.

Chợt nhớ tới câu chuyện Thái Hoàng kể hôm trước, Duy Khải bèn e dè hỏi, giọng run run vì xúc cảm lẫn lo âu:

-Trân Châu này, anh nghe nói gia đình ông bà Quốc Đạt sắp cưới em cho con trai họ là bác sĩ Quốc Vinh. Chuyện đó có thật không em?

Trân Châu nghe hỏi cười khúc khích:

-Nếu đó là sự thật thì làm gì có chuyện nãy giờ hai đứa mình ngồi đây nói chuyện. Và chỉ cần để ý những gì xảy ra từ lúc gặp em anh cũng đoán được câu trả lời rồi!

Duy Khải ngây người nhìn Trân Châu đang cười, đã bốn năm rồi chàng mới được thấy lại nụ cười này. Trân Châu chắc không thể hình dung được nàng có nụ cười vô cùng mỹ miều và quyến rũ đến như vậy. Chàng mơ màng hồi tưởng cái ngày đầu tiên hai đứa vào đại học, lúc đưa nàng vào tiệm sách để cùng tìm mua sách giáo khoa, nàng đã nhìn chàng với một nụ cười tươi, đẹp đến nỗi chàng sững sờ ngây ngất. Và cũng như lúc này, chàng như đang tan ra trước nụ cười quá đẹp của người con gái chàng yêu.

Ôi Trân Châu, nụ cười này của em sẽ làm rụng tim bao nhiêu đàn ông trên đời. Hãy dành nụ cười đó cho riêng mình anh thôi em nhé!

Chàng lờ mờ nhớ lại và hiểu ra tại sao thời xưa trong điển tích có những An Lộc Sơn hoặc Lữ Bố đã cam lòng làm kẻ phản nghịch chống lại chúa của mình, tất cũng chỉ vì cái vẻ đẹp mê hồn của những nàng Dương Quý Phi hoặc Điêu Thuyền kia chăng!

Ôi, vẻ đẹp của người con gái là một món quà vô giá Thượng Đế đã ban cho nhân loại, là nguồn cảm hứng bất tận cho bao thi sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ, và không may cũng là mồ chôn sự nghiệp của những đấng mày râu tham lam thiếu tự chủ.

Trân Châu bắt gặp ánh mắt đắm đuối và nét mặt ngây dại đờ đẫn của người yêu nhìn mình. Nàng mắc cỡ má đỏ bừng lên, thẹn thuồng cúi mặt hỏi:

-Kìa anh, sao đang nói chuyện lại nhìn em như vậy, bộ em có gì lạ hả?

Duy Khải bây giờ lại chếnh choáng trước một Trân Châu đang e lệ mắc cỡ, một vẻ đẹp hoàn toàn khác nhưng cũng gợi tình và liêu trai không kém. Chàng lim dim nói như trong mơ màng:

-Trân Châu, người ta vẫn nói đời sống sau khi chết mới có thiên đàng, như vậy muốn được lên thiên đàng thì phải chết. Nhưng với anh, chỉ cần nhìn em bây giờ là anh đã lên thiên đàng rồi, không cần đợi đến khi chết nữa!

Trân Châu nghe chàng nói phì cười, tỉ tê kể:

-Hồi trước lúc bác sĩ Quốc Vinh tán tỉnh em, anh ta đã nói nếu em mà học y khoa thì sẽ là bác sĩ gây mê mà chả cần dùng thuốc. Không ngờ anh tán tỉnh còn hơn vậy một bậc nữa!

Duy Khải cũng bật cười, rồi đính chính:

-Bậy nè! Anh ta thì đúng là tán tỉnh rồi. Còn em là người yêu của anh, sao có thể gọi là tán tỉnh được? Anh chỉ nói đúng cảm xúc của mình thôi!

Nói thì nói vậy chứ Duy Khải tất nhiên không mấy vui khi nghe điều này. Mà cũng phải thôi, có người con trai nào trên đời này mà lại có thể vô tư khi một đứa con trai khác tán tỉnh người yêu của mình. Bởi vậy nét mặt chàng bỗng lạnh lại kém vui.

Trân Châu rất nhạy bén trước những thay đổi trong cảm xúc của người mình yêu. Nàng nghiêng mặt nhìn vào mắt chàng, lo âu hỏi:

-Anh, anh hổng được vui hả?

Duy Khải cố che giấu, lắc đầu cười khẽ:

-Không có gì đâu em!…

Nhưng nụ cười gượng gạo của chàng đâu thể nào che giấu Trân Châu được. Nàng nắm lấy bàn tay Duy Khải, dịu dàng nhưng nghiêm trang dỗ dành:

-Anh Khải, em biết anh đang không vui. Đừng giấu em, nói cho em nghe đi anh!

Duy Khải chầm chậm ngước nhìn lên, giọng nhẹ nhàng rành rọt:

-Trân Châu, thật ra bác sĩ Quốc Vinh quen em trong trường hợp nào mà anh ta tán tỉnh em vậy?

Trân Châu nghe vậy lập tức đoán ra ngay chàng đang có chút ghen và nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Quả nhiên, Duy Khải đã đi xa và cách biệt người chàng yêu đến bốn năm, một khoảng thời gian rất dài đối những người mang một trái tim yêu thương chân thành. Bỗng nhiên nghe chuyện Trân Châu bị gả cho người ta và bác sĩ Quốc Vinh tán tỉnh nàng, một chút ghen tuông cũng là điều có thể hiểu được.

Nàng điềm đạm bày tỏ:

-Cách đây vài tháng, em bị một tai nạn xe hơi phải nhập viện. Bác sĩ Quốc Vinh được giao chữa trị cho em. Anh ta từ đó mà biết em. Chỉ có vậy thôi anh!

Duy Khải nghe Trân Châu bị tai nạn thì quá sốc đến há hốc mồm, chút ghen tuông bỗng bay đi hết chỉ còn lại sự lo lắng. Chàng hớt hải hỏi dồn:

-Em đã bị tai nạn?… Có nặng không? Sao không ai báo cho anh biết vậy?

Trân Châu cười buồn:

-Một ông say rượu quẹt xe trúng lúc em đang băng qua đường, cũng may em chỉ bị nứt một xương sườn và mất hai ngày ở bệnh viện. Em chẳng báo cho anh biết vì không muốn làm anh lo, trong khi anh đang ở quá xa!

Duy Khải nhìn nàng đầy thương xót:

-Vậy bây giờ em còn đau không? Có bị di chứng gì không?

Trân Châu cười nhẹ lắc đầu:

-Em hổng sao, đã lành hẳn rồi!

-Vậy thì anh rất mừng!

Ngừng một chút nàng thủng thỉnh kể tiếp:

-Sau đó bác sĩ Quốc Vinh theo đuổi em một thời gian nhưng em đã ý tứ từ chối. Rồi tình cờ cô bạn đồng nghiệp của em trước lúc xuất cảnh có mời em tới dự tiệc chia tay hôm Noel vừa rồi. Không ngờ thật trùng hợp, cô ấy lại là chị họ của Quốc Vinh và tổ chức tiệc tại nhà anh ta, tới nơi thì em mới biết. Lúc đó thực sự em rất ngại nhưng chẳng lẽ mới đến mà lại về. Nhưng về chuyện tình cảm thì em đã từ chối rất rõ ràng.

Duy Khải nghe tới đây đã tường tận, thấy có phần ăn năn vì đã ghen tuông vu vơ. Chàng nắm tay Trân Châu âu yếm:

-Anh… anh xin lỗi! Em hãy thông cảm cho anh, vì anh…

Trân Châu thấu hiểu đưa tay ngắt lời:

-Em hiểu mà, em hổng buồn giận gì đâu!

Công bằng mà nói, cách ứng xử của Trân Châu trong thời gian Quốc Vinh đeo đuổi nàng thật sự quá hoàn hảo. Nếu Duy Khải được tận mắt chứng kiến cái tinh tế khéo léo của nàng lúc đó, nhẹ nhàng mà cương quyết, mềm mỏng mà dứt khoát, chàng sẽ phải ôm chầm lấy nàng mà bật khóc vì cảm động và hãnh diện được là chủ nhân nắm giữ trái tim đầy tình yêu và đức hạnh của nàng.

Trân Châu tiếp tục thủng thẳng kể:

-Em tưởng chuyện tới đó là hết, ai ngờ hôm trước lại có bà mai của họ nhờ tới gặp ba mẹ xin mai mối, nhưng em và ba mẹ đã từ chối thẳng thừng rồi. Chẳng hiểu sao tin bậy bạ không đúng sự thật như vậy lại bay tuốt qua bên đó để làm anh lo nghĩ.

Duy Khải đưa tay lên vuốt ngực như thể được giải tỏa một nỗi lo âu ghê gớm, thở hắt ra:

-Trời! Vậy mà làm anh lo đến thót tim cả tuần nay. Anh chịu không nổi phải xin về nước sớm hai tuần đó.

Trân Châu nghe vậy vô cùng cảm động và ray rứt trước nỗi đau đớn thống khổ của chàng trong thời gian qua. Nàng nhìn chàng xót xa:

-Tội cho anh quá Duy Khải ơi! Không bao giờ có chuyện em tự dưng lấy người khác đâu. Em chỉ yêu mình anh thôi mà!

Những lời chân tình này khiến Duy Khải sung sướng đến như mụ cả người. Không nén nổi tình cảm trong lòng chàng đưa tay xoa nhẹ trên má Trân Châu đầy âu yếm. Nàng vui sướng trước cử chỉ yêu thương đó của người yêu nhưng không khỏi thẹn thùng, theo phản xạ liền quay nhìn xung quanh sợ người khác thấy. Nàng khe khẽ nhắc chàng:

-Kìa anh, coi chừng người ta thấy bây giờ!

Nhưng Duy Khải bây giờ mừng vui quá sức trong lòng, ba cái chuyện dòm ngó của thiên hạ đối với chàng trở nên vụn vặt không đáng màng. Chàng nhìn Trân Châu với ánh mắt đắm đuối, cười đáp một cách lì lợm:

-Ai thấy kệ họ luôn. Anh muốn cho toàn thế giới biết anh yêu em với hết cả trái tim mình, không có gì phải xấu hổ!

Trân Châu mỉm miệng cười mà nghe lòng hạnh phúc ngây ngây. Đây là lần thứ hai chàng bạo gan dám sẵn sàng hét lớn cho mọi người biết tình yêu của mình. Hồi xưa ở sân trường đại học chàng cũng một lần nói như vậy sau khi đưa nàng về ra mắt gia đình.

Chợt nhớ một chuyện, Trân Châu nhíu mày lo lắng hỏi:

-Anh về sớm như vậy họ có cho anh tốt nghiệp không, rồi anh có phải đi nữa không?

Duy Khải điềm đạm trấn an nàng:

-Anh đã hoàn tất toàn bộ chương trình nên được giáo sư trưởng khoa cho tốt nghiệp. Họ sẽ gửi bằng cấp và chứng chỉ cho anh qua thư tín.

Trân Châu không giấu được nét mừng rỡ:

-Vậy thì tốt quá rồi!

Lúc đó có một người đàn ông khá trẻ tuổi trong trang phục đường hoàng sang trọng vừa bước vào quán. Anh ta thấy đôi bạn đang ngồi bên nhau, cặp mày rậm khẽ chau lại có vẻ khó chịu một thoáng rất nhanh rồi trở lại bình thường ngay. Anh ta thản nhiên đi thẳng tới quầy nước hình như đang chờ mua món đồ uống gì đó để đem đi.

Duy Khải nhận thấy điều lạ này thì thầm cùng Trân Châu:

-Anh chàng đó là ai mà sao có vẻ không vui khi thấy mình vậy em?

Vị trí ngồi của Trân Châu hơi nghiêng về hướng khác nên nàng không thấy lúc anh ta bước vào. Giờ nghe Duy Khải hỏi nàng rất băn khoăn bèn tìm cách ý tứ xoay lại nhìn, rồi khẽ nói với chàng:

-À, đó là ông Sáng, một ông bự làm chung công ty em đó. Chắc ổng mới làm ra trễ nên vào đây mua thức uống thôi.

-Sao ổng lại có thái độ như vậy, bộ có xích mích gì với em trong việc làm à?

Nàng ái ngại lắc đầu:

-Dạ hổng có! Chỉ là… ông ta đang ve vãn em lâu nay.

Duy Khải hiểu ra, cười nghịch ngợm:

-Vậy là ông ta thấy anh ngồi với em nên ghen chứ gì?

Trân Châu cười khổ sở:

-Kệ họ đi anh! Bây giờ có anh về rồi, để bữa nào em đưa anh vào công ty giới thiệu để mấy ổng buông tha cho em bớt khổ!

Hai người cùng che miệng cười khúc khích, trông nhí nhảnh như hai đứa trẻ hồn nhiên.

Người đàn ông tên Sáng ấy quả nhiên có cuộc họp bất chợt chiều nay với ông Phùng tổng giám đốc công ty nên ra trễ hơn thường ngày. Ở tuổi ba mươi tám, giám đốc toàn ban nghiên cứu và phát triển của công ty, với bằng cấp tiến sĩ, được công ty trọng dụng và lương bỗng cao ngất, anh có thể được xem đã đạt đỉnh cao trong công danh và sự nghiệp. Thế nhưng có những niềm đau giấu kín chỉ có mình anh thấu hiểu khi đêm về trong căn nhà tiện nghi rất sang trọng nhưng lại quá lạnh lẽo với anh.

Nếu như Sáng rất thành công trong sự nghiệp và danh vọng, thì trong lãnh vực tình cảm anh lại không được may mắn cho lắm. Hai mối tình mặn nồng kết thúc trong tan vỡ cùng một cuộc hôn nhân đổ bể đã làm cho anh chán chường và có cái nhìn chai sạn với ái tình cũng như phụ nữ. Đã có một thời gian dài Sáng tự mua vui cho mình bằng những cuộc chơi ở phòng trà hoặc vũ trường, nơi đó anh dễ dàng tìm được những vòng tay săn đón chiều chuộng, những người tình đủ loại đến với anh, nhưng oái ăm thay chẳng bao giờ đem lại được cho anh sự chia sẻ bầu bạn hay cái tình tri kỷ mà anh đang khao khát.

Sáng vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy khoảng ba năm trước, Thủy - một chị bạn lớn tuổi lâu năm - ghé ngang văn phòng anh cười tinh nghịch bảo:

-Hôm nay công ty mới có nhân viên mới vào làm đấy. Không chừng căn bệnh cô đơn của cậu có cơ may được chữa trị rồi.

Sáng cười buồn:

-Em không hy vọng hão đâu. Mà là ai thế chị Thủy?

-Một cô bé bên khoa sinh hóa, sinh viên loại giỏi mới ra trường, hăm hai tuổi, đẹp não nùng. Tụi nó đồn ầm nãy giờ kìa.

Sáng nhếch môi:

-Thôi chị ơi, để cho tụi choi choi trẻ trẻ đi. Em già rồi.

Thủy bĩu môi, nhún vai:

-Tụi choi choi như cậu nói chị nghĩ không có cửa với cô bé này đâu. Đàn ông chững chạc bản lĩnh như cậu mới là ứng cử viên nặng ký đó. Mới băm mấy mà già gì cậu. Không ra tay sớm để đứa khác bợ rồi hối hận ráng chịu à!

Còn lại một mình trong văn phòng, Sáng cười chua chát. Mới ba mươi lăm tuổi mà sao anh cảm thấy tâm hồn thật già cỗi, có lẽ do những vết thẹo trong tim từ những cuộc tình gãy đổ trước đây chăng? Sáng cũng không chắc. Nhiều người đẹp cũng lượn lờ xung quanh nhưng Sáng chẳng còn chút tin tưởng để gợi lên cái hứng thú mà anh đã từng có. Nhưng rồi tính tò mò bỗng trỗi dậy, tại sao không tạt sang xem thử cô bé ấy như thế nào nhỉ? Cũng có mất mát gì kia chứ? Trong vai trò là một trong những nhân vật hàng đầu của công ty, ghé sang thăm hỏi một nhân viên mới cũng là một cách bày tỏ sự chào đón và hoan nghênh đáng làm kia mà?

Tự biện hộ cho mình bằng những lý do ấy xong, ngày hôm sau Sáng đĩnh đạc ghé sang văn phòng cô bé nhân viên mới được tuyển, một cuộc gặp gỡ đầy ấn tượng mà đến bây giờ anh vẫn còn nhớ. Chỉ sau khi tiếp xúc với vài câu hỏi thăm xã giao sơ sơ, Sáng đã cảm nhận được ngay đó là một cô gái không chỉ rất xinh đẹp mà còn đối đáp thông minh lanh lợi, lại có cái duyên lôi cuốn lạ thường, khiến cho anh cảm giác như có một luồng gió mới êm dịu thổi nhẹ qua hồn.

Sau vài lần tìm cách tạt ngang văn phòng nàng để hỏi thăm vu vơ, với chủ ý là để được gặp và và trò chuyện cùng nàng, Sáng quyết tâm chinh phục cô gái này. Đầy tự tin và bản lĩnh, Sáng nồng nhiệt mời:

-Trưa nay giờ nghỉ trưa tôi xin phép được mời cô Trân Châu đi ăn trưa nhé?

Cô gái mỉm cười, nghiêng mặt đáp:

-Dạ thật cám ơn anh Sáng, nhưng chắc Châu hổng đi được rồi. Mong anh đừng giận!

Cho rằng cô gái đỏng đảnh từ chối cho có lệ, điều mà Sáng đã thấy quá thường từ các cô, anh nheo đôi mắt đa tình cùng một nụ cười quyến rũ:

-Kìa, chỉ là một bữa ăn trưa nho nhỏ nào có đáng gì. Ở đây tôi vẫn thỉnh thoảng mời các đồng nghiệp đi ăn như vậy. Xin cô đừng từ chối lòng thành của tôi nhé!

Nhưng trái với dự đoán của Sáng, cô gái lại nhã nhặn từ chối:

-Dạ thật tiếc là phải phụ lòng anh rồi. Châu đã có đem phần ăn trưa theo. Thật xin lỗi anh!

Sáng cũng không phải là tay vừa, cười lém lỉnh:

-Vậy để cho cô Châu khỏi ngại, cô có thể tặng tôi phần ăn trưa đem theo đó để chiều nay tôi dùng, xem như cho tôi được cơ hội thưởng thức tài nghệ của cô luôn. Còn trưa nay tôi thật lòng muốn được mời cô.

-Dạ, nếu anh Sáng thật sự muốn thưởng thức phần ăn Châu mang theo cho bữa trưa, Châu sẵn lòng tặng anh dùng lấy thảo. Châu kiếm gì dùng cũng được, đâu có sao!

Giọng nói thánh thót êm dịu, thật lễ phép, cùng một nụ cười nhẹ trên gương mặt sáng rỡ như tỏa nắng cả căn phòng. Sáng thật sự chới với và bị lôi cuốn mãnh liệt bởi cô gái mới vào này. Một cô sinh viên vừa tốt nghiệp kém anh hơn cả một con giáp về tuổi đời, và kém anh rất xa về kinh nghiệm làm việc, mà lại có sự tự chủ và điềm tĩnh một cách đáng kinh ngạc. Nàng đã nói như vậy thì Sáng còn níu kéo được gì bây giờ. Dù sao anh cũng là một nhân vật lớn trong công ty, lại có ăn học nên đâu thể cư xử tùy tiện.

Lần đó Sáng lịch sự rút lui không nài ép thêm, nghĩ bụng có thể lần đầu mời cô gái chưa sẵn sàng, thôi còn ngày dài tháng rộng, có gì mà phải vội.

Thế rồi thời gian cứ vô tình trôi, Sáng đã cố gắng nhiều lần nhưng vẫn không thành công khi muốn mời nàng đi ăn hoặc đi chơi đâu đó, mà lần nào cô gái ấy cũng đều từ chối một cách thật khéo léo, có khi nghiêm nghị, có khi nhí nhảnh thân mật, nhưng cái kết quả cuối cùng thì vẫn như nhau. Nhiều lần Sáng muốn được thổ lộ hết lòng mình rằng anh yêu nàng, anh cần nàng, anh muốn được có nàng trong cuộc đời, nhưng cô gái hình như đã biết trước ý định của anh và quá thông minh ý tứ không cho anh một cơ hội gặp gỡ riêng tư nào để bày tỏ.

Lạ một điều là dù bị từ chối như vậy, cái cách cô gái từ chối làm cho Sáng không thể giận được. Đôi khi anh có cảm tưởng mình như một con bò tót cứ mải mê húc đầu vào một bức tường nhung đỏ thật dày, húc vào chỉ thấy cái cảm giác mềm mại êm ái nhưng chẳng bao giờ làm cho nó sụp đổ được.

Thế rồi hôm nay khi ghé vào quán mua một ly sinh tố để đem theo nhấm nháp trên xe, Sáng tình cờ nhìn thấy cô gái ấy ngồi trong quán cùng một chàng trai trẻ xa lạ, khiến anh vô cùng bất ngờ và băn khoăn trong bụng. Cô ấy không có thói la cà đàn đúm với bạn bè, thường đi làm ra là về nhà ngay, sao hôm nay lại ngồi trong quán nước trễ như thế này? Tuy chỉ nhìn thấy hình dáng từ đàng sau, qua cử chỉ của hai người Sáng cũng có thể đoán biết được chàng trai này có quan hệ hết sức mật thiết với cô gái. Lẽ nào là “người ấy” của nàng mà trước đây nàng đã lấp lửng nhắc đến nhưng anh chẳng chịu tin. Cảm nghĩ đó làm cho Sáng nhói buốt trong tim và tuyệt vọng ghê gớm. Thế mới hay, có những điều mà tiền tài và danh vọng vẫn không thể mua được!

Cầm ly sinh tố bước ra xe, Sáng thấy chiều nay sao bỗng lạnh lẽo lạ thường, lạnh nơi bàn tay vì sinh tố hay lạnh trong hồn khi người ấy đã có bến đỗ!

Khi Sáng đã ra khỏi quán, Duy Khải bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh căn nhà bị niêm phong bây giờ nhìn thật hoang vắng u buồn, chàng nhìn Trân Châu nét mặt đau xót hỏi:

-Trân Châu, chuyện gì đã xảy ra với gia đình lúc anh đi? Sao em không nói gì với anh, tại sao nhà lại bị người ta niêm phong vậy em?

Nghe hỏi Trân Châu bỗng đượm nét buồn trên mặt, cúi đầu đáp nhỏ:

-Ba mẹ em đã bị phá sản trong việc làm ăn, người ta tịch thu nhà rồi!… Em không muốn anh biết vì sợ anh không tập trung học được, cuối năm thi cử mà nghe mấy cái tin đó hổng ích gì!

Duy Khải bàng hoàng, tròn mắt thảng thốt kêu:

-Kinh khủng như vậy sao? Vậy bây giờ em và gia đình ở đâu, sinh sống thế nào?

Nụ cười trên môi đã tắt, Trân Châu buồn bã đáp:

-Hiện tại em thuê nhà cả gia đình ở chung, cũng gần nhà cũ thôi. Mọi thứ đã thay đổi không còn như xưa nữa!

Ngừng một lát nàng bùi ngùi kể tiếp:

-Sau khi tai hoạ khủng khiếp đó ập xuống gia đình, cả nhà chỉ sống vào tiền lương của em. Ba bảo cắt hết những chi tiêu không thiết yếu để tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó. Cho nên nhà chẳng còn điện thoại và nối mạng như trước nữa.

Duy Khải nhìn nàng đau khổ thương xót. Thì ra đó là lý do chàng gọi điện về không được. Giọng chàng trầm buồn thống thiết:

-Thật tội cho em quá! Trân Châu ơi, anh không biết nói gì để chia sẻ sự mất mát quá to lớn của gia đình.

Duy Khải ngậm ngùi siết chặt bàn tay người yêu thông cảm, như thầm nhắn nhủ với nàng dù vật đổi sao dời, hoàn cảnh có đổi thay sang hèn như thế nào đi nữa chàng vẫn mãi yêu thương nàng như ngày xưa cũ. Thật đâu ngờ có quá nhiều chuyện động trời đã xảy ra mà chàng ở nơi xa không hề biết, mặc dù chàng cũng hiểu nếu biết những tin đó cũng đành chịu bất lực và chỉ thêm đau khổ mà thôi.