← Quay lại trang sách

Chương 10

Dùng chiếc khăn tắm lau khô những dòng mồ hôi đang tuôn ra đẫm ướt cơ thể, Duy Khải bước tới nhấc chiếc xách tay thể thao đeo vào vai, rồi chuẩn bị bước ra khỏi phòng tập thể dục thể hình. Hôm nay phòng tập vắng vẻ hơn thường ngày, chỉ có vài người loe hoe đang tập trên máy đi bộ. Đi dọc theo hành lang câu lạc bộ thể dục thể thao, chàng có thể nghe tiếng bình bịch của những trái banh dội trên nền xi măng của những người đang chơi bóng chuyền hoặc bóng rổ ở gần đó.

Hơn hai tuần trở về sau mấy năm đi học xa, Duy Khải bận rộn thu xếp công việc và đã tìm cách liên lạc được với Trân Châu, bây giờ là lúc cần thiết để trở lại với việc tập luyện sức khỏe. Khi tập quen nó sẽ thành như một cái ghiền, không tập sẽ thấy thiếu thiếu cái gì đó chịu không nổi, và rất may cái “ghiền” này là một trong những thứ “ghiền” hiếm hoi mà chỉ có lợi chứ không có hại.

Cả buổi tập hôm nay, tập thì tập chứ đầu óc chàng vẫn mãi bị ám ảnh bởi biến cố thương tâm xảy ra cho gia đình của người yêu, và chàng cảm thấy thật bất lực không làm gì được để giúp nàng ngoài việc hỗ trợ tinh thần. Sau khi gặp lại Trân Châu hôm đó, Duy Khải đã hỏi nàng địa chỉ và ngỏ ý hôm sau sẽ tới thăm cha mẹ nàng. Chàng thấy Trân Châu có thoáng lưỡng lự ngại ngần trước khi viết cho chàng địa chỉ.

Với trình độ của một nhà tâm lý học, Duy Khải rất hiểu và thông cảm lý do. Ngại ngần là phải, vì ngày xưa Trân Châu vẫn luôn tiếp đón chàng trong căn nhà sang trọng rộng lớn của gia đình. Còn bây giờ chỉ là nhà thuê cửa mướn, lại chật hẹp tù túng, ai mà không tủi. Cái cảnh lên voi xuống chó là lẽ thường tình xưa nay ai cũng biết. Thế nhưng khi phải trực tiếp trải qua thì mới hay nó cay nghiệt và khủng khiếp như thế nào.

Duy Khải hiểu sâu sắc cái cảm giác mặc cảm của gia đình Trân Châu khi tiếp chàng trong hoàn cảnh này, vì hơn ai hết chàng đã từng rất mặc cảm khi đến nhà nàng những lần xa xưa ấy. Nhưng chính vì thế chàng thấy càng cần phải tới thăm. Người đang sa cơ thường dễ tủi thân, nên ai thăm hỏi an ủi họ những lúc ngặt nghèo đó mới đáng quý, giống như câu “Hoạn nạn kiến chân tình”.

Đúng lời hứa với Trân Châu, tối hôm sau chàng đã tới thăm chỗ ở mới của nàng. Đó là một căn hộ nằm trong khu chung cư một tầng, tất cả sơn màu trắng ngà giống nhau, nhìn tương đối sạch sẽ, nhưng nhỏ và có vẻ hơi ồn vì suốt ngày có những người thuê nhà khác đi ra đi vào.

Mở cửa đón Duy Khải là ông Hữu Đức cha của Trân Châu, ông niềm nở bắt tay mời chàng vào. Lúc này nàng đã đi làm về vừa giải quyết ít hóa đơn chi tiêu trong nhà. Căn hộ bên trong có hai phòng ngủ nhỏ, đồ đạc rất đơn sơ, hầu như không còn gì có giá trị ngoài những vật có ý nghĩa tình cảm và sách vở. Ngay cả cây đàn piano của Trân Châu cũng chẳng còn, khiến chàng chạnh lòng cố nén tiếng thở dài. Tuy nhỏ hẹp đơn sơ nhưng căn hộ được dọn dẹp và bài trí rất ngăn nắp sạch sẽ. Duy Khải không khó khăn gì để nhận ra nét buồn u uẩn của người thất cơ lỡ vận hiện rõ trên khuôn mặt ông bà Hữu Đức.

Ông Đức mở lời hỏi:

-Cháu Khải về nước lâu chưa vậy?

Duy Khải lễ phép thưa:

-Dạ thưa bác cháu mới về hôm kia. Cháu mất liên lạc với Trân Châu một thời gian ngắn, hôm qua mới tìm lại được em nên hôm nay cháu đến thăm hai bác ngay.

Bà Hữu Đức góp vào hỏi:

-Cháu đã tính công việc gì chưa?

-Dạ cháu đã gửi đơn xin việc vài nơi, chắc cũng không đến nỗi.

-Có bằng cấp của một trường tốt ở nước ngoài cũng có lợi hơn phải không cháu! - bà Đức nhận xét.

-Dạ, cháu cũng mong vậy!

Ngần ngừ giây lát Duy Khải nói tiếp, giọng nhẹ nhàng đầy chân tình:

-Nghe Trân Châu nói lại, cháu thật không ngờ nhà mình lại gặp phải vấn nạn này. Cháu thành thật xin được chia buồn cùng gia đình!

Ông Hữu Đức đưa tay lên như có ý ngăn lại, đầu lắc lắc nhẹ mấy cái rồi tặc lưỡi ôn tồn nói như tự sự:

-Cuộc đời có những cái chẳng thể ngờ. Bác xưa nay làm ăn đàng hoàng chân thật chưa lừa lọc ai bao giờ, vậy mà bị rơi vào cảnh này.

Rồi như quá uất ức trăn trở, ông kể bằng giọng đầy vẻ thất vọng chán ngán:

-Bác nhớ rõ ràng là có bản quyền của cái mẫu thiết kế đó nên đã gia công sản xuất nó mấy năm nay, vậy mà không hiểu tại sao bây giờ bên hãng kia lại có bản quyền. Giấy tờ liên quan tới lúc mua cái bản quyền đó bị thất lạc nên không có bằng chứng. Cho nên bị họ phạt đến phá sản… Mà cái bác buồn nhất là tự nhiên bị mang tiếng làm ăn gian lận một cách oan ức!

Ông ngừng một chút rồi bùi ngùi nói tiếp:

-Nhưng cũng còn mừng là gia đình bác vẫn đầy đủ, hòa thuận thương yêu nhau. Tiền bạc mất đi còn làm lại được, chứ tình cảm mất rồi không lấy lại được đâu cháu!

Duy Khải gật đầu vâng dạ, không phải để cho qua chuyện hoặc để vui lòng ông, mà vì chàng thật tâm công nhận điều ông nói là đúng. Suy cho cùng, cái gì thuộc về phạm trù tình cảm tâm linh vẫn đương nhiên vượt xa cái vật chất phù phiếm tạm bợ. Bằng chứng là Duy Khải biết rõ sẽ không có gì mua được tình yêu của mình đối với Trân Châu, và ngược lại, chẳng phải nàng cũng vừa từ chối một cuộc hôn nhân đầy nhung lụa với gia đình bác sĩ Quốc Vinh để vẹn tình với chàng đó chăng?

Trân Châu nãy giờ ngồi kế bên im lặng tư lự nghe hai người đàn ông một già một trẻ nói chuyện chứ không có ý kiến gì. Lúc Duy Khải ra về, nàng tiễn ra tới ngoài cửa. Chàng quay lại thì thầm cùng nàng:

-Anh đưa em ra quán nước đầu đường mình nói chuyện một chút được không Trân Châu?

Nàng gật đầu nhỏ nhẹ:

-Dạ, anh đợi chút để em thay đồ nhé!

-Vậy để anh trở vào xin phép hai bác!

Thế là Duy Khải bước vào trở lại, lễ phép thưa:

-Thưa hai bác cho phép cháu đưa Trân Châu ra đầu đường ăn chè một chút! Chừng một tiếng thôi cháu sẽ đưa em về.

Ông Hữu Đức đã ở tuổi này cũng không còn lạ gì tâm lý lớp trẻ. Hai đứa yêu nhau đã lâu, phải xa cách tới bốn năm trời, bây giờ gặp lại muốn có chút thời gian riêng tư là lẽ tự nhiên.

Ông thông cảm cười dễ dãi căn dặn:

-Ờ hai đứa đi chơi cho vui. Đừng về trễ quá là được rồi!

Chàng lễ độ:

-Dạ cháu cám ơn bác!

Lúc đó Trân Châu cũng thay đồ xong, Duy Khải nắm tay nàng đưa đi ra xe.

Bấy giờ mặt trời đã tắt hẳn, thành phố lên đèn từ lâu. Những người đi làm đã rời công sở và trở về với gia đình nên đường phố tương đối thưa thớt người. Đến nơi, Duy Khải tạt vào một góc xa trong bãi đậu xe, dừng lại rồi tắt máy. Vẫn ngồi trong xe, chàng suy tư:

-Trân Châu, hồi nãy nghe bác trai nói anh thấy có gì mù mờ trong vụ gia đình em bị kiện cáo. Nếu đã mua được bản quyền sản xuất thì tại sao bây giờ bên kia có được cái bản quyền đó? Vậy lâu nay ai nắm giữ những giấy tờ quan trọng như vậy? Có khi nào họ gian không nhỉ?

Trân Châu nhíu mày đáp:

-Thật tình em cũng hổng biết. Ba mẹ không muốn em quan tâm nhiều tới công việc của công ty, vì bản tính em cũng không hạp chuyện sản xuất buôn bán cho lắm. Em chỉ biết ba mẹ có công ty sản xuất gia công hàng nội thất, còn những chi tiết đó thì em chẳng rõ lắm. Đó cũng là một thiếu sót của riêng em.

Duy Khải gật gù suy nghĩ rồi nói:

-Để anh hỏi bạn bè coi có đứa nào rành mấy vụ này không, anh sẽ tìm cách hỏi thử coi.

-Dạ.

Đây là lần thứ nhì hai người được gặp riêng sau những bốn năm xa cách. Hôm qua tìm lại được nhau sau giờ Trân Châu tan sở dưới phố họ chưa nói được bao lâu, nên còn rất nhiều tình cảm và tâm sự để bày tỏ với nhau. Duy Khải và Trân Châu tay trong tay nhìn nhau cười âu yếm, tình yêu đượm nồng lên đôi mắt. Rồi như không đè nén nổi lòng mình nữa, chàng quay sang ôm chặt người yêu vào lòng, hôn như mưa gió vào mặt vào môi nàng như bù đắp lại bao ngày xa vắng nhớ thương mỏi mòn. Duy Khải ngậm chặt bờ môi ngọt ngào xinh như cánh hoa của Trân Châu, vừa hôn vừa nói trong hơi thở đứt quãng gấp rút:

-Trân Châu,… anh nhớ em đến se sắt, đến điên cuồng!… Em có hiểu lòng anh không!…

Trân Châu đê mê ngây ngất trước cơn mưa hôn của người yêu như bão tố, tim nàng đập rộn rã như trống dồn, dường như muốn ngạt thở trước sự cuồng nhiệt của chàng. Nàng ôm ghì đôi vai Duy Khải, âu yếm thỏ thẻ qua hơi thở:

-Anh ơi,… em nhớ anh quá!… Đừng xa em nữa anh nhé!

Chàng vồ vập, lời êm dịu như rót vào tai nàng:

-Anh sẽ không bao giờ xa em nữa. Những ngày xa cách em anh ước gì được bay ngay về lại bên em cho thỏa lòng mong nhớ.

-Em cũng vậy. Lúc anh vừa đi em sợ không chịu đựng nổi luôn đó. Bây giờ em hổng cho anh đi đâu nữa hết á - nàng phụng phịu.

Sau trận cuồng phong đam mê của những nụ hôn, hai người dừng lại, tựa trán vào nhau, hơi thở hổn hển, mặt nóng bừng. Hai đứa lại nhìn nhau mỉm cười. Duy Khải hai tay ôm khuôn mặt trắng hồng kiều diễm của Trân Châu, giọng thật nồng nàn:

-Trân Châu ơi, được bên em lúc này anh cứ ngỡ như là mơ! Cái hôm tưởng đã vĩnh viễn mất em, anh nát lòng như chết đi được!

Chỉ vì một buổi tiệc chia tay với cô bạn Lan Vy, cộng với sự trùng hợp tình cờ cô lại là bà con của Quốc Vinh mà lại gây ra sự hiểu lầm đáng tiếc khủng khiếp như vậy. Tuy thật sự không hề có lỗi gì, Trân Châu cũng thấy đau lòng khi hình dung ra sự đau khổ của người yêu lúc đó.

Nàng gục đầu trên vai chàng, giọng nghèn nghẹn:

-Em… em xin lỗi!

Vùi mặt vào mái tóc mềm mại đen mượt của nàng, Duy Khải bứt rứt:

-Em đâu có lỗi gì đâu Trân Châu! Thật ra lỗi tại anh đã quá dễ xúc động mà làm mờ cả sự phán xét. Đúng ra anh không nên vội tin vào những thông tin chưa được kiểm chứng. Cũng chỉ vì anh quá yêu em nên không chịu nổi cái ý tưởng sẽ mất em đó Trân Châu!

Nàng đưa tay vén tóc, ngước nhìn chàng với ánh mắt thật dịu hiền:

-Em đã nguyện là của anh rồi, làm sao mà mất được hở anh!

Chàng thở ra một hơi nhè nhẹ, đôi mắt khép lại trong khi áp khẽ bờ môi lên mắt nàng, thổn thức:

-Ôi Trân Châu, tạ ơn trời anh có được em! Mong là mình sẽ không bao giờ đau khổ vì yêu nhau nữa!

Nàng hếch mũi phụng phịu:

-Em cũng đã rất buồn và đau khổ hổng thua gì anh đâu!…

Duy Khải nhướng mày sửng sốt:

-Tại sao nè?… vì em sợ bị ép gả hả?

Trân Châu ngước nhìn chàng, nũng nịu pha chút hờn dỗi:

-Tại vì em nghe họ nói… anh có bạn gái ở bên đó. Có hông anh?

Giọng nàng ướt sũng lại ngọt ngây khiến Duy Khải ngập hồn thương cảm. Chàng bật cười kể:

-Ồ, đó chỉ là một người bạn chung khoa, mà là con gái, chứ không phải là người yêu đâu. Em đừng lo nghĩ gì nhé!

Thấy nét mặt Trân Châu với đôi mắt đen tròn mở to như đang chờ chàng giải thích thêm, Duy Khải điềm đạm phân trần:

-Cô đó là du sinh mới vào học tên là Thu Trang, thấy anh là đồng hương lại là đàn anh nên hỏi thăm bài vở này nọ. Anh thấy cổ cũng là người mình ở xa xứ một mình tội nghiệp nên chỉ dẫn được gì thì chỉ vậy thôi. Anh không có tình ý gì với cô ta hết.

Điều này thì Duy Khải nói rất thật. Chàng chưa bao giờ có tình cảm luyến ái yêu đương với Thu Trang hoặc bất cứ cô gái nào khác ngoài Trân Châu. Nàng thật sự ngự trị tuyệt đối trái tim chàng.

Trân Châu đấm yêu nhẹ vào ngực chàng, mỉm cười duyên nhõng nhẽo:

-Hỏi vậy thôi, chứ em rất tin anh! Mà nếu anh có ý như vậy thật, em sẽ… hổng thèm làm bạn với anh nữa đâu.

Nghe nói Duy Khải bèn ôm siết người yêu vào lòng, điểm ngón tay nựng nhẹ vào mũi nàng ngọt ngào bảo:

-Không được ghen bậy bạ nghe chưa? Anh trước giờ chỉ yêu em, một mình em thôi, bây giờ và mãi mãi… Em hiểu chưa Trân Châu?

-Dạ - nàng e thẹn rúc mặt vào ngực chàng lòng sung sướng vô cùng.

Duy Khải nói như tự than vãn:

-Hai đứa mình yêu nhau nhiều như vậy mà tự nhiên phải chịu đau khổ tột cùng chỉ vì những thông tin không chính xác, trong khi chẳng đứa nào có lỗi gì!

Trân Châu gật đầu thỏ thẻ:

-Rút kinh nghiệm lần này, mình phải thật tin nhau và tình yêu của hai đứa. Đừng vội tin người ta nói nha anh?

Chàng nhìn nàng mỉm cười gật đầu, rồi nhỏ nhẹ:

-Bây giờ mình vào ăn chè em nhé?

Trân Châu tươi cười, giọng thật ngoan:

-Dạ anh.

Chè thì ngày nào cũng như nhau, nhưng hôm nay trong lòng đang hạnh phúc bên người yêu nên cả hai đều thấy nó thơm tho ngọt bùi đến lạ thường.

“Bình… Bình…”

Những tiếng động lớn của ai đó vừa dồi bóng kéo dòng suy tư của Duy Khải trở lại với hiện thực. Thì ra chàng đang đi ngang sân bóng rổ. Chợt thấy một người dáng vóc quen quen đang dồi dồi trái banh ném vào cái rổ trên cao, chàng bước tới vài bước để nhìn cho rõ. Thì ra đó là Thái Hoàng người bạn chàng quen từ hồi đi du học.

Duy Khải kêu lớn:

-Ê Hoàng, mày đó hả? Về hồi nào vậy?

Thái Hoàng đang du học nhưng có điều kiện nên hè nào cũng về nước chơi. Nghe gọi anh dừng lại, quay sang thấy Duy Khải kêu lên hồ hởi:

-Ồ Khải hả! Tao mới về hôm kia. Phải ráng tập một chút chứ dạo này bụng phì lên rồi mày ơi!

Nói đoạn anh cười khì rất tự nhiên sảng khoái.

Duy Khải ngoắc tay rủ:

-Ra uống sinh tố với tao không?

-Đi thì đi, đợi tao cái!

Thái Hoàng cố ném trái bóng vào rỗ một lần chót nhưng không trúng đích, xong chạy lại xách túi thể thao lên rồi đi ra cổng với Duy Khải.

Quán nước sinh tố nằm ngay trước cửa câu lạc bộ, một địa điểm thật thích hợp cho việc kinh doanh nước giải khát. Không những vậy, chủ quán còn biết cách trang trí cho bắt mắt khách, có những chiếc dù đầy màu sắc che nắng bên phía ngoài và nhạc êm dịu nữa.

Hai người kiếm được một góc mát mẻ ngồi uống sinh tố. Bóng cây xanh với những ngọn gió bất chợt mát rượi cả người. Duy Khải hỏi:

-Lần này mày về bao lâu?

-Hơn hai tháng, tới gần cuối tháng Tám tao bay qua bển lại để chuẩn bị mùa học mới. Tao chỉ còn một mùa nữa là xong nên khoảng Tết là tao xong luôn. Còn mày, tốt nghiệp rồi giờ tính làm gì chưa?

Duy Khải trầm tư đáp:

-Có lẽ thời gian đầu tao xin đi làm ăn lương. Sau đó có điều kiện sẽ mở văn phòng tư vấn và trị liệu tâm lý riêng.

Thái Hoàng nheo mắt nhìn Duy Khải cười, khéo léo gạ gẫm:

-Mày mà mở văn phòng tư thì phải có luật sư riêng để phòng hờ trường hợp thân chủ của mày kiện tụng tìm cách moi tiền. Nhớ đừng quên tập đoàn luật của tao nghe chưa!

Nghe đến đây Duy Khải bỗng lóe lên một ý nghĩ trong đầu, chăm chú hỏi:

-Tập đoàn của mày chuyên về cái gì?

Thái Hoàng khoa tay ra vẻ rất thành thạo:

-Tất cả trên trời dưới đất, từ tai nạn xe cộ, chấn thương lao động, li dị, tranh chấp quyền nuôi con, giết người, hãm hiếp, bôi nhọ danh dự, tới những vụ lớn liên quan tới những công ty to nhỏ kiện tụng nhau. Tập đoàn tao làm hết.

Câu nói của Thái Hoàng thật sự gây chú ý mạnh cho Duy Khải. Chàng dò hỏi:

-Vậy tập đoàn mày có đảm nhận thưa kiện liên quan tới vi phạm bản quyền không?

-Dĩ nhiên rồi!

Thái Hoàng hất mặt đáp một cách tự tin, rồi nhìn Duy Khải với ánh mắt đểu đểu giỡn giỡn:

-Sao? Bộ mày có gì liên quan tới vấn đề đó hả?

Duy Khải chồm tới gần Thái Hoàng hơn, điềm đạm phân trần:

-Không giấu gì mày, ông bác họ tao có một công việc kinh doanh, bị người ta kiện vi phạm bản quyền của họ, bây giờ phá sản trắng tay luôn. Tao nghi có gì mờ ám chứ bác tao không làm chuyện phi pháp bao giờ. Mày có giúp được tao xem lại hồ sơ vụ này không?

Thái Hoàng gật đầu khẳng khái:

-Chuyện nhỏ mà! Mày đem cho tao bản sao của những văn kiện này. Tao sẽ xem lại cho.

Vừa nói Thái Hoàng rút cây bút đâu sẵn trong túi quần thể thao, viết lên tờ giấy lau miệng trên bàn rồi đẩy qua cho Duy Khải.

-Chiều mai tao đem tới cho mày được không? - Duy Khải hỏi.

-Ừ, khoảng hai giờ ghé văn phòng tao!

Sở dĩ Thái Hoàng nhiệt tình muốn giúp Duy Khải có một phần vì tình bạn, còn một phần khác anh biết Duy Khải là chuyên viên tư vấn, nên chắc chắn sẽ tiếp xúc với nhiều thân chủ mọi ngành mọi giới, và sẽ là một nguồn giới thiệu khách tới cho tập đoàn luật của anh khi cần. Đây là việc nhất cữ lưỡng tiện, vừa được tiếng chơi đẹp giúp đỡ bạn bè, vừa là cách đầu tư lâu dài cho công việc làm ăn.

Buổi chiều hôm ấy, Duy Khải ghé nhà Trân Châu. Lúc đó nàng vẫn còn đi làm chưa về. Chàng gặp được ông bà Hữu Đức và kể rõ ý định nhờ bạn chàng luật sư Thái Hoàng xem lại hồ sơ vụ kiện. Ông bà Hữu Đức tuy không mấy lạc quan gì cũng đồng ý đưa cho Duy Khải những thông tin cần thiết. Bây giờ đâu có gì để mất mà lo, được thì được không được cũng chẳng sao. Giờ đây, khi người ta lâm vào hoàn cảnh phá sản khánh tận thì một hy vọng dù rất nhỏ nhoi cũng là một ngọn nến trong đêm đen mù mịt.

Đúng hẹn, Duy Khải tới văn phòng Thái Hoàng. Bình thường xưa nay Duy Khải chỉ gặp anh trong môi trường đại học và ở câu lạc bộ thể thao, anh ăn mặc rất bình dân. Hôm nay tại văn phòng làm việc, Thái Hoàng diện đồ veston đen, cà vạt đỏ, tóc chải bóng loáng trông vô cùng lịch lãm và phong độ.

Thái Hoàng nhận tập hồ sơ, xem khái quát rồi hẹn:

-Cho tao khoảng một tuần, có gì tao sẽ gọi cho mày!

Duy Khải cảm ơn rồi trở về, hồi hộp không biết một tuần có đủ để tìm ra kết quả gì không.

Nhưng chỉ năm ngày sau, khi chàng đang chuẩn bị đi phỏng vấn cho một công ty, thì có tiếng điện thoại reo. Bên kia là giọng Thái Hoàng:

-Khải hả? Tao Hoàng đây! Có tin vui cho mày nè. Chiều hai giờ ghé văn phòng tao được không?

Duy Khải mừng rỡ đồng ý ngay:

-Ừ được, gặp mày lúc hai giờ. Cám ơn trước nhe!

Thái Hoàng cười khà khà trong máy, nói đùa:

-Tính rẻ mày một chầu lẩu đồ biển thôi!

Chiều tới giờ hẹn, Thái Hoàng đưa Duy Khải vào văn phòng chỉ ghế mời ngồi, tay rút tập hồ sơ thảy lên bàn, ôn tồn giảng giải một hơi:

-Mấu chốt quan trọng nhất trong vụ này là mẫu thiết kế nội thất có mã số X, nguyên thủy là do công ty Phú Hải Tech & Design thiết kế và giữ bản quyền. Phú Hải là công ty công nghệ chuyên thiết kế những sản phẩm nội thất từ lớn tới nhỏ, cho nhà ở cũng như công sở thương mại. Sáu năm trước, họ ký hợp đồng với công ty gia công đồ nội thất Hữu Đức Inc. của ông bác mày, cho thuê quyền sử dụng tạm thời mẫu thiết kế X trong thời hạn bảy năm…

Thái Hoàng cầm ly nước trên bàn lên hớp một ngụm rồi giải thích tiếp:

-Bốn tháng sau thì Phú Hải Tech & Design làm ăn thua lỗ rồi khai phá sản, thủ tục phá sản làm tại tập đoàn luật này nè. Họ bán đổ bán tháo tất cả những bản quyền thiết kế, được đồng nào hay đồng đó. Công ty đối thủ cạnh tranh của bác mày là Viễn Đông Inc. lúc đó đã mua lại bản quyền của mẫu thiết kế X…

Mở tập hồ lật lật xem xét chớp nhoáng, Thái Hoàng tiếp tục:

-Trong lúc làm giấy bàn giao bản quyền, chả biết vì vô tình hay cố ý mà người đại diện của Phú Hải Tech & Design không đưa bản sao của bản hợp đồng đã ký với Hữu Đức Inc., cho phép công ty của bác mày có quyền sử dụng mẫu thiết kế đó bảy năm cho bên mua Viễn Đông…

Duy Khải nghe tới đây chợt hiểu ra, chàng nóng nảy chen vào:

-Cho nên bên Viễn Đông Inc. không hề biết bác tao đã có quyền hợp pháp sử dụng mẫu đó, đúng không?

Thái Hoàng búng ngón tay cái chóc, gật đầu đáp:

-Chính xác! Tính tới thời điểm này thì bác mày còn quyền sử dụng mẫu thiết kế đó thêm mười tháng năm ngày nữa, theo như hợp đồng ký kết ban đầu.

Duy Khải mừng rỡ reo lên:

-Như vậy có nghĩa là bác tao sẽ được phục hồi lại số tài sản bị đền phạt, đúng không mày?

Thái Hoàng đắc ý, nghênh mặt đáp:

-Chứ còn gì nữa! Nếu bác mày đồng ý, tập đoàn luật của tao sẽ đại diện cho ông ta, và sẽ tiếp xúc với luật sư của bên Viễn Đông. Bản hợp đồng gốc còn nằm trong hồ sơ khai phá sản ở đây. Tao chắc họ sẽ đồng ý thôi!

Duy Khải chưa an tâm nên ngần ngừ hỏi thêm:

-Nếu họ không đồng ý thì sao?

Thái Hoàng ra vẻ đầy tự tin, kênh kiệu nói:

-Thì phải đem ra tòa thôi, và tao bảo đảm họ không muốn điều đó vì nó tốn kém hơn cho họ nhiều mà phần thua về phần họ lần này gần như chắc chắn.

Duy Khải cười sung sướng, vỗ vai Thái Hoàng thân mật:

-Cám ơn mày nhiều, coi như tao thiếu nợ mày một lần! Chừng nào rảnh nói đi, tao bao mày đi ăn lẩu đồ biển!

Thái Hoàng cười phá lên nói nửa đùa nửa thật:

-Ơn nghĩa gì!… Miễn mai mốt mày nhớ giới thiệu thân chủ của mày khi họ cần một luật sư tới tập đoàn của tao là được rồi.

Duy Khải cũng cười lớn đùa lại:

-Nếu tụi mày làm ăn tận tâm có trách nhiệm với khách, thì đâu có lý do gì tao không giới thiệu.

Hai người vỗ vai nhau cười ha hả rồi chia tay.