Chương 11
Ông bà Hữu Đức hôm nay vô cùng hạnh phúc và hồi hộp trong lòng, vì đây là ngày họ sẽ được trở lại căn nhà xưa thân quen. Từ mấy ngày trước ông đã gọi thuê một công ty bốc xếp vận chuyển, vả lại bây giờ đồ đạc cũng không nhiều nên việc dọn nhà tương đối đơn giản không mất quá nhiều thời gian.
Ông nhìn Duy Khải với ánh mắt đầy biết ơn, vì ông biết chàng có công lớn trong việc kéo gia đình ông ra khỏi cái vận đen quá bi đát, trong đó một phần là nhà cửa tài sản được trả lại, và phần quan trọng khác là danh dự và uy tín của ông được phục hồi.
Từ hôm bị kiện tụng đến mất hết của cải, ông vẫn ray rứt vì bị mang tiếng oan ức là làm ăn phi pháp ăn cắp bản quyền của người ta, có miệng mà không thanh minh được, nên ông âm thầm sống trong đau khổ trầm uất. Bây giờ thì mọi thứ đã được giải quyết êm thắm nên ông hết sức vui mừng.
Ông bước lại bắt tay Duy Khải ôn tồn nói:
-Khải này, bác thật cám ơn cháu đã tận tình giúp gia đình bác qua cơn đại nạn này. Không có cháu thì gia đình bác đã bị mất oan tất cả!
Duy Khải cười dễ dãi, hóm hỉnh trả lời:
-Dạ đâu có gì bác! Cháu lâu nay vẫn tin bác làm ăn buôn bán lương thiện, nên chuyện vi phạm bản quyền cháu đã nghi có gì không rõ ràng. Còn hai bác thì trước sau gì cũng là ba mẹ vợ của cháu, làm sao không tận tình được.
Bà Hữu Đức nghe cách nói rất chân thật mà cũng thực tế của chàng phải bật cười, nói vào:
-Cháu là một thanh niên rất tốt đó Khải! Thật đúng hai bác đã không nhìn lầm người. Con Trân Châu rất may mắn được cháu thương yêu.
Duy Khải vội xua tay, khiêm tốn:
-Dạ xin bác đừng nói vậy! Chính cháu mới có cái phúc được Trân Châu thương tưởng. Em là một người con gái trên cả tuyệt vời, và cháu phải cám ơn hai bác đã cho phép hai đứa cháu yêu thương nhau.
Ông bà Hữu Đức gật đầu cười độ lượng, trong lòng tràn trề hạnh phúc vì sẽ có được thêm một người con nhân nghĩa tốt bụng, quả đúng như câu “Dâu hiền hơn gái, rể thảo hơn trai.” Ông bà có thoáng hối hận vì đã trước đây có lòng hoài nghi sự chung tình của chàng với con gái mình.
Khi Duy Khải phụ ông Hữu Đức đem một ít đồ lặt vặt vào trong nhà, bà Đức bước tới hỏi thăm Trân Châu:
-Trân Châu con, cậu Khải đối xử với con như thế nào?
Trân Châu hai tay vân vê mái tóc, cúi đầu e lệ đáp nho nhỏ:
-Dạ mẹ, anh Khải rất thương yêu và chăm sóc con. Ảnh chưa bao giờ lớn tiếng hay nói nặng với con một lời!
Nhìn nét mặt thẹn thùng đầy hạnh phúc của con gái, bà Hữu Đức thừa sức hiểu Trân Châu đang thật sự mãn nguyện trong tình yêu với Duy Khải. Bà mỉm cười hài lòng không nói gì thêm.
Tiến trình pháp lý do Thái Hoàng giải quyết với bên công ty Viễn Đông xảy ra rất nhanh chóng và tốt đẹp hơn cả mong đợi. Đúng như Thái Hoàng dự đoán, phía bên kia đồng ý thương lượng ngay lập tức để tránh bị kéo ra tòa. Lúc đầu anh còn có ý đề nghị với ông bà Hữu Đức phải bắt bên kia bồi thường ngược một số tiền mặt do đã làm họ bị chấn thương tinh thần nặng nề trong lúc đau khổ vì bị phá sản một cách oan ức. Nhưng ông bà Hữu Đức nhã nhặn từ chối ý kiến đó. Đối với họ, được phục hồi lại danh dự và tài sản của mình là quá toại nguyện rồi.
Trân Châu ngày hôm nay cũng xin nghỉ làm để phụ cha mẹ dọn nhà. Nàng không nói hay bàn luận nhiều như hai ông bà, nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc, nét mặt xinh tươi rạng rỡ cùng nụ cười chúm chím điểm trên môi hồng. Nàng nhìn lại căn nhà bồi hồi xúc động, ngẫm nghĩ và thấy có cái gì đó rất lạ. Một ngày nào nó đang là chỗ cưu mang che chở mình, rồi bỗng phút chốc tan biến tưởng chừng không bao giờ gặp lại, và rồi bây giờ mình lại trở về. Tan rồi hợp, hợp rồi tan, thật biết đâu mà ngờ!
Mọi chuyện xảy ra cứ y như một giấc mơ, một cơn ác mộng mà khi tỉnh dậy người ta thấy mừng vui khôn tả vì không phải sống trong cảnh đó. Nó ập đến nhanh quá, thật quá, hãi hùng quá, và khi đám mây đen bất hạnh tan đi, ánh mặt trời tưởng như rất bình thường bỗng trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ.
Nhờ sự giúp đỡ chuyên nghiệp của những người thợ bốc xếp, công việc dọn nhà hôm đó đã diễn ra rất nhanh chóng và gọn gàng, chưa tới một ngày đã xong.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Duy Khải ghé sang thăm Trân Châu lần đầu tiên sau khi gia đình nàng đã dọn về lại căn nhà cũ xong xuôi đâu vào đấy.
Thật là một cảm xúc vô cùng kỳ lạ! Không biết từ lúc nào mà chàng cảm thấy căn nhà này có một sự liên quan tình cảm rất sâu đậm, rất tha thiết với riêng mình. Có lẽ chính nơi này đã từng chứng kiến biết bao kỷ niệm êm đềm của chàng với người con gái mình yêu, nên mỗi khi bước vào là hình ảnh Trân Châu lại hiện ra như sóng dậy trong tiềm thức, tràn ngập trái tim rất dễ xúc cảm của chàng.
Trân Châu mừng vui tươi cười đón tiếp Duy Khải ngay tại cổng. Nhìn gương mặt hiền lành nhưng cũng rất cương nghị mạnh mẽ của chàng, nàng nghe lòng xao xuyến dạt dào thương yêu lẫn trân trọng. Trải qua biến cố vừa rồi, nàng càng thấy rõ cái chân thành sâu sắc của tình yêu chàng dành cho mình. Trở về nước với bằng cấp tiến sĩ tốt nghiệp tại một đại học lớn ở nước ngoài, cộng với một dung mạo phong trần nam tính đầy sức quyến rũ, một kỹ năng giao tiếp thượng thừa và một cá tính nổi bật, Duy Khải bây giờ là một đối tượng sáng giá cho rất nhiều cô gái, kể cả những tiểu thư con nhà giàu đang mơ tưởng có một người yêu hay người chồng có trình độ, điển trai, chín chắn và đầy nhân cách. Trong lúc đó Trân Châu biết tình cảnh gia đình mình đã suy tàn khánh tận. Đối với những kẻ cơ hội thực dụng kém lương tâm, họ sẽ chẳng ngần ngại quay lưng ngay với một người tình cũ đang sa sút để chộp lấy một đám khác khá giả hơn mà tiến thân. Thành phần bạc tình đó đời nào lại chẳng có! Thế nhưng Duy Khải vẫn một lòng tôn kính lễ phép với cha mẹ nàng, vẫn một lòng yêu thương săn sóc nàng, vẫn một lòng chia ngọt sẻ bùi trong cơn kiếp nạn của gia đình nàng, thì còn gì có thể chứng minh sự trong sáng và chân thành của tình chàng hơn vậy nữa?
Trân Châu nhìn Duy Khải thật đằm thắm, giọng êm dịu thiết tha:
-Anh Khải, anh tốt với em quá! Em cám ơn anh.
Duy Khải cười hiền hòa nhỏ nhẹ đáp:
-Đừng nói vậy Trân Châu! Đâu có gì mà ơn nghĩa ở đây hả em? Em đã là một phần của anh rồi kia mà!
Trân Châu cười, nụ cười e ấp dịu dàng mang hết cả tấm lòng yêu thương của nàng. Giọng chàng lại tiếp tục trầm ấm đầy xúc cảm:
-Nếu nói chuyện ơn nghĩa, thì cái tình yêu trong sáng em dành cho anh khi anh còn là một đứa học trò trắng tay, việc em từ chối bao nhiêu đám giàu sang quyền quý để vẹn lòng với anh, và bốn năm tuổi xanh ngọc ngà em đã hy sinh chờ đợi anh là cả một bể ân tình còn sâu nặng hơn những gì ít ỏi anh làm cả trăm ngàn lần đó Trân Châu.
Nụ cười hạnh phúc lại thoáng nở trên môi mà đôi mắt nàng đang long lanh ướt lệ. Phải, em đang khóc đây vì hạnh phúc có được anh trong đời, một chàng trai thật nhân hậu với trái tim chung thủy đầy yêu thương.
Duy Khải đưa mắt quan sát căn phòng nàng, thấy hầu hết mọi thứ đều được xếp đặt lại giống như xưa. Vẫn chiếc giường xinh xinh của nàng nơi góc đó. Vẫn chiếc gối đỏ hình trái tim kỷ niệm lần hai đứa đi chơi hội chợ xuân năm nào chưng đàng kia. Vẫn chiếc tủ kính đựng những quà tặng kỷ niệm của nàng, mà trong đó chàng thấy đóa hoa hồng đỏ bằng lụa thật to chàng tặng nàng ngày xưa ấy vẫn được đặt trên góc cao, như sự trân trọng của nàng đối với tình yêu chàng dành cho mình.
Vẫn chiếc bàn học nho nhỏ của Trân Châu đặt cạnh tường đó, nhưng bây giờ không còn những cuốn sách giáo khoa và những cuốn vở học trò dễ thương ngày nào, vì nàng đã ra trường và đi làm. Nhưng có một khoảng trống cạnh chiếc bàn học của nàng làm Duy Khải thoáng ngậm ngùi trong một nỗi buồn man mác. Đó chính là chỗ đặt chiếc đàn dương cầm hồi xưa của nàng. Nó đã bị bán đi khi gia đình nàng bị hàm oan phá sản, và giờ đây nhìn lại khoảng trống đó chàng lại chạnh lòng cho một sự mất mát như của chính mình.
Những cảm xúc mà Duy Khải đang trải qua đó tất nhiên cũng đang diễn ra trong lòng Trân Châu, chỉ có khác một điều là nó mãnh liệt và sâu sắc hơn nhiều, vì đơn giản đây là nơi nàng đã từng sống mỗi ngày.
Duy Khải bùi ngùi lên tiếng:
-Trân Châu, không còn đàn để tập và chơi nhạc chắc em buồn lắm phải không? Để từ từ có điều kiện mình sẽ mua lại một cái khác em nhé!
Trân Châu nghe vậy khoa tay giải bày:
-Ồ, anh nhắc em mới nhớ. Thật ra ba mẹ đã cho tiền để mua lại cái khác rồi, nhưng vừa mới dọn nhà xong còn bận em chưa có thời gian tính tới chuyện đó, vì em thấy nó chưa phải là việc quan trọng nhất. Nhưng bây giờ chuyện nhà cửa đã xong xuôi thì phải tính. Anh sẽ đi mua với em nhé?
Chàng gật đầu cười:
-Dĩ nhiên rồi, còn hỏi nữa kìa! Từ giờ trở đi em cần đi đâu thì anh sẽ đi với em, trừ khi… có ai đó không chịu thì thôi.
Trân Châu đương nhiên biết Duy Khải nói đùa, vì làm gì có chuyện nàng không chịu cho chàng đưa đi. Yêu nhau mà được đi bên nhau là niềm hạnh phúc tuyệt vời, đó chẳng phải là một bí mật lớn lao gì.
Nàng bèn cười nói đùa lại:
-Vậy hả? Vậy thì ai đó sẽ hổng chịu đâu, nhưng nếu anh năn nỉ một tí thì em sẽ bảo người đó suy nghĩ lại và đồng ý cho anh được đi chung!
Hai đứa cùng bật lên cười giòn giã. Bây giờ đã lớn nhưng cả hai vẫn thích đùa vui với nhau y như trong những buổi ăn trưa bên nhau những năm tháng ở đại học.
Thế là Trân Châu cùng Duy Khải bàn tính ngày giờ rồi cùng đưa nhau đi mua lại cho nàng một chiếc đàn dương cầm khác. Tất nhiên vật mới sẽ không thể thay thế được những kỷ niệm của vật cũ, nhưng nó cũng rất hay và nàng vừa ý lắm.
Trân Châu ngồi vào đàn dạo thử vài nốt, nhìn chàng vui cười hỏi:
-Anh muốn nghe thử bài nào không anh?
Duy Khải đưa tay vuốt tóc nghĩ ngợi rồi đề nghị:
-Lần đó lúc anh lên nhà, em đã đàn bài Love Story rất tuyệt vời. Bây giờ em đàn lại thử bài đó bằng chiếc đàn mới này xem thế nào. Em thấy sao Trân Châu?
Nàng cười tươi gật đầu đồng tình:
-Dạ, bài đó lâu rồi em cũng không tập nên hổng biết có còn được như xưa không. Nếu chẳng được hay anh đừng cười nha!
Rồi nàng lập tức bắt đầu đàn với tất cả cảm xúc đặt vào bản nhạc. Vẫn vô cùng điêu luyện mượt mà! Duy Khải ngồi trên chiếc ghế phía sau lưng nàng say mê nghe mà thả hồn về dĩ vãng ngày xưa ấy, khi chàng còn là cậu học trò trung học vụng dại ngồi nghe cô bạn thân cùng lớp đàn bản nhạc này. Cũng một không gian này, bài hát này, cùng một người đàn, một người nghe, và chàng cũng đã ngồi trên đúng chiếc ghế này, tại vị trí này.
Duy Khải nghe lâng lâng một cảm xúc thật khó tả, vừa bùi ngùi, vừa nâng niu, vừa hạnh phúc. Cái kỷ niệm xưa và nay cứ như hai tấm hình đặt sát bên nhau, mà cả hai đều quá đẹp. Một Trân Châu ngày đó là cô bạn học trong chiếc đầm trắng, một Trân Châu hôm nay là người yêu trong chiếc đầm hồng nhạt, hơi khác kiểu một chút nhưng cũng rất xinh. Nhưng có một điều không hề thay đổi, đó là tình yêu chân thành và tha thiết của chàng dành cho cô gái ấy. Có khác chăng là cái tình yêu thơ dại, đã yêu mà cứ ngỡ là bạn bè của ngày đó, và cái tình yêu say đắm mặn nồng đã lên ngôi của hôm nay.
Bản nhạc chấm dứt, Trân Châu ngừng tay, quay lại thấy người yêu đang đờ đẫn như thả hồn đi hoang. Nàng nhớ lại hồi đó khi nghe xong bản nhạc này chàng cũng trông y như vậy, bèn mỉm cười trêu đùa:
-Đang nhớ tới ai sao mà ngẩn ngơ vậy anh?
Duy Khải sực tỉnh. Nãy giờ chàng chỉ toàn nghĩ về Trân Châu và kỷ niệm xưa với nàng, nhưng bây giờ nghe hỏi bèn muốn trêu chọc người yêu một chút. Chàng bèn nhếch miệng cười gật đầu đáp lấp lửng:
-Phải, anh đang nhớ tới một người…
Trân Châu nghiêng khuôn mặt xinh như búp bê hỏi lại, môi vẫn nở nụ cười tinh nghịch:
-Con trai hay con gái vậy anh?
Chàng nhún nhẹ vai đáp với giọng bình thản:
-Dĩ nhiên là con gái rồi! Con trai thì cùng lắm là bạn bè thân, làm sao có thể làm một người đàn ông mơ mộng như vậy được!
Trân Châu nhướng đôi chân mày, đôi môi hồng khẽ cong lên, nét mặt vẫn điềm đạm không lộ chút gì bực dọc ra vẻ thắc mắc:
-Cô gái nào mà có bản lãnh lấy được hồn của anh tài vậy?
Duy Khải nheo mắt, mặt tỉnh bơ đáp:
-Em biết cô ấy đó!
Trân Châu rời khỏi đàn, bước lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó rồi chống cằm trên bàn tay nghiêng nghiêng đầu nhìn chàng mỉm cười như chờ đợi lời nói tiếp. Cử chỉ nàng bình thản đến kinh ngạc.
Duy Khải dí dỏm:
-Để anh mô tả cô ấy là em biết liền nè! Hồi xưa nghe nói cô ấy học một trường giỏi ở ngoại ô, đến năm cuối phổ thông thì chuyển trường. Vào trường mới cô ấy có một người bạn nam rất thân ngồi cùng bàn, rồi sau đó lấy luôn trái tim của chàng trai đó tới giờ luôn! Có cái lạ như thế này, chàng trai kia bị lấy mất tim mà lại rất hạnh phúc đó!
Trân Châu nãy giờ vừa nghe vừa chúm chím cười, đôi mắt long lanh thật tinh nghịch đáng yêu, bây giờ mới lên tiếng:
-Anh miêu tả chưa chính xác. Thật ra cô ấy chẳng lấy tim của chàng trai đó đâu, mà là hai người đổi tim cho nhau mới đúng.
Hai đứa nhìn nhau rồi cùng bật cười vui như Tết.
Lúc nãy Duy Khải cố ý trêu đùa với Trân Châu một chút cho vui, ai ngờ nàng thông minh lại nhạy cảm đoán biết chàng đang nghĩ gì rồi, nên cũng nhấm nhẳng làm bộ đùa lại. Tất nhiên nàng thừa hiểu nếu quả thật chàng có tơ tưởng tới ai khác thì sẽ lúng túng ngượng ngập chối biến khi bị hỏi, chứ đời nào lại nói lấp lửng khiêu khích tỉnh queo kiểu như vậy. Vì đã hiểu nhau rất rõ nên hai người thường hay trêu đùa nhau một cách nghịch ngợm nhẹ nhàng, làm cho tình yêu của họ càng đầy nét thi vị và ngọt ngào.