← Quay lại trang sách

Chương 12

Duy Khải khom người xếp lại ngay ngắn những tờ tạp chí để dành cho khách đọc trong lúc ngồi chờ đang để trên bàn trong văn phòng làm việc. Chàng cũng đặt một tấm bảng gỗ nhỏ xinh xinh có dòng chữ “Xin Vui Lòng Không Hút Thuốc” trên chiếc bàn cạnh đó. Văn phòng tư vấn riêng của Duy Khải đã mở cửa được hơn sáu tháng, chỉ với một mặt bằng nho nhỏ khiêm tốn trong khu thương mại dưới phố, và công việc phát triển tốt đẹp hơn cả mong đợi.

Gần một năm trước khi vừa về nước sau khi tốt nghiệp, Duy Khải đã gửi đơn xin việc làm ở vài nơi. Lúc đầu chàng được hợp đồng làm tư vấn bán thời gian cho hai công ty khác nhau, theo kiểu nhận thù lao theo giờ, cũng đủ sống thoải mái. Chàng còn nhận đảm trách một mục tư vấn hỏi đáp bạn đọc miễn phí cho độc giả trên một tờ báo nhỏ của sinh viên học sinh, chủ yếu để từng bước giới thiệu tên tuổi mình với giới đại chúng. Quả nhiên, nhờ cách trả lời rất dí dỏm có duyên, lại chân thành hợp tình hợp lý, chuyên mục của Duy Khải được độc giả vô cùng yêu thích và ủng hộ nhiệt liệt.

Hữu xạ tự nhiên hương. Chỉ một thời gian ngắn sau, những tờ báo ngày càng lớn hơn nghe tên tuổi Duy Khải đã mời chàng về cộng tác đảm nhận mục hỏi đáp và tâm tình bạn đọc trên báo của họ. Thậm chí có cả kênh radio và truyền hình cũng sẵn sàng mở một mục hàng tuần để Duy Khải hỏi đáp giao lưu với khán thính giả. Tất nhiên mục đích của họ không khác gì hơn là lôi kéo thêm nhiều người xem và người nghe, thêm mục quảng cáo để kiếm tiền, vô hình chung làm tên tuổi của chàng nổi lên nhanh chóng.

Sau khi đã có vốn liếng và thu nhập khá ổn định, Duy Khải mở một văn phòng tư vấn và trị liệu cho riêng mình. Công việc của chàng không tránh khỏi việc nhiều khi phải giới thiệu thân chủ tới rất nhiều ngành khác liên quan, nên chàng càng ngày càng quen biết rộng. Nguyên tắc làm việc của Duy Khải là không bao giờ phản bội lại lòng tin của thân chủ. Nhờ vậy chàng mau chóng gây được uy tín trong cộng đồng cũng như đồng nghiệp.

Một ngày nọ lúc đó đã xế chiều, Duy Khải đang chuẩn bị đóng cửa văn phòng thì có điện thoại reo lên. Bên kia là giọng của một cô gái trẻ nài nỉ xin được vào tư vấn càng sớm càng tốt. Chàng bất đắc dĩ nhận lời rồi đọc báo ngồi đợi.

Khoảng mười lăm phút sau một cô gái đi vào. Duy Khải nhìn lên quan sát. Nàng độ tuổi hăm hai, người cân đối, ăn mặc thanh lịch nhưng không quá cầu kỳ, mái tóc dài uốn thành lọn, đầu đội một chiếc mũ xanh, nét mặt xinh đẹp thanh tú nhưng buồn sâu thẳm.

Duy Khải lịch sự đứng dậy chào, đưa tay chỉ ghế mời niềm nở:

-Chào cô, mời cô ngồi!

Ngưng một giây đợi cô gái an tọa, chàng nói tiếp:

-Tôi là Duy Khải, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô hôm nay?

Cô gái lướt đôi mắt đẹp sắc sảo qua gương mặt chàng vài giây như xem xét đây có phải là người đủ bản lĩnh để tư vấn cho mình chăng. Nàng thấy ngay đó là một chàng trai rất chững chạc, đôi mắt sáng ngời thu hút, môi nở nụ cười thân thiện, râu ria cạo sạch sẽ, áo quần tươm tất gọn gàng.

Cô gái thở nhẹ ra rồi lên tiếng, giọng đều đều vô cảm:

-Anh là nhà tư vấn hả? Tôi đã nghe đồn về danh tiếng của anh!

Duy Khải cười nhẹ khiêm tốn đáp:

-Cám ơn cô nhiều! Người ta thương và tử tế nói tốt cho tôi thôi.

Cô gái lại nhìn chàng lạnh lùng hỏi:

-Tôi đang bị trầm cảm và mất ngủ kinh niên, anh giúp tôi được không?

Duy Khải lặng lẽ suy xét. Cô gái còn quá trẻ, nếu còn đi học ắt phải là một sinh viên. Nhìn cách ăn mặc và dáng điệu ra vẻ con nhà khá giả. Đây là lứa tuổi đẹp đẽ yêu đời nhất tại sao lại vương phải những chứng này. Chắc phải có những uẩn khúc gì đây!

Chàng bèn ân cần đáp:

-Tôi sẽ cố gắng hết sức. Xin cô vui lòng nói chi tiết thêm!

Cô gái có tên là Hoa Trâm, con gái của một thương gia giàu có. Nàng là con út trong gia đình bốn người, ba người anh lớn và chỉ có nàng là gái, nên từ nhỏ đã được cưng chiều như trứng. Hoa Trâm vừa mới lớn đã nổi tiếng xinh đẹp và là hoa khôi của trường nhiều năm liền. Nàng là một cô gái vui tươi, nhí nhảnh, yêu đời và kiêu hãnh. Từ lúc ở trung học cho đến khi vào đại học, hàng tá cây si đã theo nàng xin xỏ chút ái tình, nhưng Hoa Trâm vẫn hồn nhiên vui vẻ chưa từng yêu ai và cũng chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu.

Một trong những người rất si mê Hoa Trâm chẳng ai khác hơn là một người trợ lý kỹ thuật của cha nàng. Anh ta có cái tên rất ấn tượng là Đại Dục. Hoa Trâm không thích người này vì nàng nghe được anh ta hay nói xấu sau lưng những người khác, nam cũng như nữ, già cũng như trẻ. Anh ta có bộ râu con kiến, đôi mắt ưa liếc ngang liếc dọc như người gian xảo không lương thiện. Anh ta hay lẽo đẽo theo Hoa Trâm tán tỉnh, đôi khi còn năn nỉ ỉ ôi làm nàng càng ngày càng chán ngán. Hoa Trâm có tính rất ác cảm với những người đàn ông mềm yếu quỵ lụy trong tình cảm. Đối với nàng, người đàn ông để nàng yêu phải là người hiên ngang đặt sự nghiệp làm đầu, không cúi đầu hạ mình để xin bố thí ái tình. Cho nên nhìn cái cung cách của Đại Dục nàng trở nên khinh ghét hắn vô cùng.

Hôm nay, Hoa Trâm phải ghé qua văn phòng ngoài phố của cha nàng để đưa cho ông một số tài liệu để quên ở nhà, thì lại gặp Đại Dục tại đó. Vừa gặp nàng mắt hắn sáng lên như mèo thấy mỡ, chạy lại xoắn xít:

-Kìa Trâm, lâu quá mới gặp được em, em khỏe không? Nào qua bên tiệm chè kế bên nói chuyện với anh một chút được không?

Hoa Trâm thấy mặt Đại Dục đã ngán ngẩm trong bụng, đáp xẵng:

-Tôi tới đây để đưa sổ sách cho ba tôi, chứ không rảnh ngồi ăn chè với anh đâu.

Đại Dục cười giả lả nài nỉ:

-Sao em cứ tránh anh hoài vậy Trâm? Em biết tình cảm của anh đối với em lâu rồi mà. Cho anh một cơ hội đi Trâm!

Hoa Trâm quay lại nhìn hắn giọng rắn đanh:

-Tôi đã trả lời anh nhiều lần rồi, anh hãy làm ơn buông tha cho tôi được không!

Nói xong Hoa Trâm bỏ ra về không đợi nghe Đại Dục nói thêm gì nữa. Đại Dục nhìn theo vừa bực bội vừa tiếc nuối. Lạ một cái! Hoa Trâm càng xua đuổi thì hắn càng thích nàng và lại càng tìm cách chiếm cho được tình cảm của nàng, thật giống như là một cái thú đau thương vậy.

Đại Dục thừa biết có rất nhiều chàng trai khác hơn hẳn hắn tử ngoại hình, phong cách cho đến gia thế cũng đang trồng cây si Hoa Trâm giống như mình. Điều này làm cho hắn vô cùng ghen tức và bực bội. Nội cái ý tưởng Hoa Trâm dành tình cảm cho một trong những chàng trai đó chứ không phải hắn cũng đủ làm cho hắn tức điên lên rồi.

Đại Dục suy tới nghĩ lui tìm cách, rồi bỗng một tà ý hiểm độc nảy ra trong đầu óc bệnh hoạn của hắn. “Ta sẽ tìm cách chiếm đoạt nàng. Khi gạo đã nấu thành cơm thì muốn hay không nàng cũng phải bằng lòng lấy ta thôi” - hắn tự nghĩ.

Rồi hắn bắt đầu lập mưu kế và chờ cơ hội. Hôm đó là Chủ Nhật, văn phòng làm việc ngoài phố của ông bà Hoa Tín, cha mẹ của Hoa Trâm, phải đóng cửa một ngày để tu sửa một số đồ nội thất. Ông Hoa Tín giao Đại Dục túc trực tại văn phòng để chờ tiếp đón và giám sát tốp nhân viên làm tu sửa mà ông đã thuê từ trước, vì họ có chuyện đột xuất giờ chót nên phải đến hơi trễ. Sắp xếp công việc xong, ông bà Hoa Tín đi gặp một số đối tác làm ăn, dặn Đại Dục chiều họ sẽ trở lại.

Văn phòng khá rộng được chia làm nhiều gian cho vài nhân viên. Phía đàng sau cạnh văn phòng riêng của ông Hoa Tín, ông có để một chiếc giường nhỏ để sau giờ ăn trưa nếu rảnh thì ông sẽ ngủ một giấc ngắn cho thư giãn.

Đại Dục ở lại trong văn phòng rộng rãi một mình đợi đám thợ. Hắn ngao ngán vì họ vừa gọi điện thông báo phải hơn hai tiếng nữa mới tới được. Đại Dục tiến thoái lưỡng nan. Ở chờ thì lâu quá, mà đi đâu đó thì lại chẳng dám, sợ có chuyện gì không có mặt ở văn phòng sẽ bị chủ đuổi.

Cuối cùng hắn quyết định ở lại ngồi đợi. Buồn chán không biết làm gì để giết thời giờ, hắn đi tới đi lui rồi nghĩ tới Hoa Trâm, và chợt nở một nụ cười nham hiểm. Đại Dục gọi điện về nhà cho Hoa Trâm, làm bộ hốt hoảng:

-Cô Trâm… cô Trâm… cô tới ngay văn phòng được không? Bà chủ mẹ cô đang ở đây, ba cô đã đi gặp khách làm ăn rồi. Bà chủ bỗng nhiên bị mệt, mặt tái xanh. Tôi nghĩ bà bị trúng gió. Tôi là đàn ông cạo gió cho bà không tiện. Cô tới nhanh nhé! Tôi đang để bà nằm trên giường của ông chủ.

Hoa Trâm nghe vậy biến sắc, hớt hải hỏi:

-Mẹ tôi sao rồi?… vậy không còn ai ngoài văn phòng để cạo gió cho mẹ tôi sao?

Đại Dục ra vẻ khổ sở nói:

-Chỉ có mình tôi thôi! Hôm nay văn phòng đóng cửa để tu sửa cô không nhớ sao? Cô tới nhanh nhé kẻo bà nguy mất!

Hoa Trâm trong lúc quá lo lắng rối trí không suy nghĩ được gì thêm vội vàng lấy xe chạy đến văn phòng. Thật sự nàng vô tư chỉ lo đi học đâu để ý gì nhiều tới công việc làm ăn của cha mẹ, nên cũng chẳng biết hôm nay văn phòng phải đóng cửa để tu sửa.

Tới nơi Hoa Trâm vội vàng chạy ra phía đàng sau của văn phòng để tìm mẹ mà nàng đinh ninh đang bệnh nằm trên giường nhỏ của cha nàng trong đó, trong lòng hoang mang lo lắng cùng cực. Khi đến nơi, Hoa Trâm thấy không có ai trên giường. Nàng đang ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì đã thấy một bàn tay chụp một chiếc khăn vào mặt, tỏa ra một mùi là lạ. Hoa Trâm hốt hoảng vùng vẫy nhưng không đủ sức thoát ra. Nàng cảm thấy yếu dần rồi từ từ lịm đi bất tỉnh.

Không biết thiếp đi như vậy bao lâu, khi tỉnh lại Hoa Trâm ngơ ngác thấy mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ của cha nàng, áo quần xốc xếch, đầu óc còn lờ đờ say say. Hoa Trâm bèn từ từ nhớ lại mọi chuyện, từ lúc Đại Dục gọi điện cho nàng, ánh mắt thú tính lấm lét của hắn khi nàng gặp ở cửa văn phòng mà lúc đó đang quá hoảng loạn nàng đã không để ý, bàn tay và chiếc khăn chụp vào mặt. Bây giờ cảm thấy nhoi nhói ran rát ở vùng hạ thể, Hoa Trâm chợt hiểu ra tất cả. Nàng thét lên một tiếng đau thương như xé nát tâm can rồi bật khóc nức nở khi nhận ra mình vừa bị cướp đi một cách đê tiện và tàn nhẫn nhất cái trong trắng của mình. Hoa Trâm khóc quằn quại, khóc rũ rượi như muốn ngất đi, nước mắt nước mủi chan hòa khuôn mặt thanh tú mà bây giờ chỉ còn lại nét sầu thảm và hận thù. Nhìn nàng lúc này thật vô cùng bi thảm và đáng thương.

Hoa Trâm thất thểu đi ra, tới gần cửa văn phòng bắt gặp Đại Dục đang ngồi đó đọc báo. Thấy nàng, hắn ngước mắt lên nhìn, miệng nở nụ cười thỏa mãn nhưng không nói gì.

Hoa Trâm nhìn hắn bằng ánh mắt rực lửa, gằn giọng:

-Có phải anh đã giở cái trò đê tiện đó để hại tôi không, nói ngay?

Đại Dục cười đểu cáng, giọng khinh khỉnh:

-Anh đã ngỏ ý với em nhiều lần rồi mà em khổng chịu, buộc lòng anh phải dùng cách đó để em đáp lại tình cảm của anh thôi!

Hoa Trâm nghe nói thấy cơn tức chặn lên tới họng. Nàng lồng lên như con thú bị thương, với tay chụp cái chặn giấy bằng thủy tinh nặng đang nằm trên mặt bàn ném thẳng hết sức vào mặt Đại Dục. Đại Dục hốt hoảng đưa tay lên đỡ. Nếu trúng đích thì hắn có lẽ bể mặt phun máu đầu rồi, nhưng đang lúc quá tức giận và xúc động, người nàng run lên, cục thủy tinh trúng vào cánh tay hắn rồi đổi hướng văng vào chiếc cửa kiếng làm bể một mảng. Tiếng kiếng bể loảng xoảng rơi xuống nền đất trong văn phòng vắng nghe đến rợn người.

Chưa hả ngọn lửa căm giận đang bốc ngùn ngụt, Hoa Trâm chụp tiếp lọ hoa ném vào mặt hắn. Đại Dục không bao giờ ngờ một Hoa Trâm thường ngày nhu mì mà bây giờ lại hung hãn và bạo động như vậy. Hắn hoảng hốt tông cửa văn phòng bỏ ra ngoài chạy mất.

Những ngày sau đó đối với Hoa Trâm là một chuỗi thời gian kinh hoàng với sự hỗn độn trong cảm xúc giữa đau đớn, tủi nhục và hận thù. Nàng sống như một cái xác dật dừ mất linh hồn, phải cố nuốt nước mắt vào lòng không dám nói với ai. Chỉ cần nhớ lại những gì xảy ra đã làm cho Hoa Trâm mất ngủ, mà nếu có mệt quá chợp mắt được chút nào là chỉ toàn ác mộng.

Đối với Hoa Trâm cuộc đời nàng coi như đã rẽ qua một khúc quanh mới nghiệt ngã. Sẽ không bao giờ còn một Hoa Trâm kiêu hãnh với đôi mắt tinh nghịch, nét mặt rạng ngời đầy tiếng cười hồn nhiên. Thay vào đó là một dáng vẻ tiều tụy u buồn sâu thẳm, đôi mắt chỉ còn cụp xuống vì mặc cảm. Nàng phải cáo bịnh nghỉ học mấy ngày vì tinh thần như muốn đổ quỵ không thể nào tập trung vào gì được và cũng chẳng muốn ai thấy cái dáng vẻ hốc hác lừ đừ của mình.

Nhiều hôm Hoa Trâm giấu mình trong phòng úp mặt xuống gối mà khóc một mình, khóc tức tưởi. Nàng hận Đại Dục đến mức nếu có thể xé xác hắn ra trăm mảnh vẫn chưa hả dạ. Trái tim nàng kể như đã chết, không thể còn can đảm để đón nhận một tình yêu nào mà ở tuổi nàng lẽ ra phải sẵn sàng rộng mở.

Người đầu tiên nhận ra sự thay đổi nơi Hoa Trâm trớ trêu thay không phải cha mẹ nàng mà lại là Hạnh Dung, cô bạn gái thân nhất của nàng trong trường. Hai vị sinh thành tuy yêu thương nhưng chỉ cung cấp vật chất mà lại ít quan tâm gần gũi cô con gái duy nhất của họ để chia sẻ về mặt tinh thần. Dù có khéo che đậy tới đâu Hoa Trâm cũng không thể nào giấu được Hạnh Dung khi cái thần sắc nhí nhảnh của nàng đã biến mất. Hạnh Dung đã ân cần hỏi han và cuối cùng Hoa Trâm không chịu nổi, đã gục xuống trên vai bạn khóc ngất thú nhận tất cả. Hạnh Dung lặng người bàng hoàng rồi cũng khóc theo bạn, vì cái sự việc xảy ra quá khủng khiếp đối với bất cứ một cô gái nào.

Sau đó, chính Hạnh Dung đã tận tình an ủi và khuyên nhủ Hoa Trâm đi gặp một chuyên viên tư vấn chuyên nghiệp để điều trị. Nàng cũng khuyên Hoa Trâm trở lại trường lớp để thoát ra khỏi cái cô đơn khi chỉ một mình rồi tự dày vò khổ lụy, hòa mình với bạn bè, tìm lại niềm vui trong những sinh hoạt khác. Hoa Trâm tuy thật bất hạnh nhưng rất may mắn có được một người bạn thân tốt như Hạnh Dung. Sau những buổi học, Hạnh Dung tới nhà Hoa Trâm nhiều hơn để gần gũi và an ủi bạn. Nàng đề nghị:

-Mày theo tao tới câu lạc bộ tập thể dục dụng cụ đi rất hay, ở đó có nhiều nhỏ tập chung vui lắm. Có đủ loại cho mày chọn. Rồi từ từ mày sẽ quen và rất thích. Mình chỉ tập cho khỏe và vui thôi chứ đâu có thi đấu nên không phải sợ hay áp lực gì hết!

Nói là làm, Hạnh Dung kéo Hoa Trâm tới câu lạc bộ thể thao cùng tập thể dục dụng cụ. Thật ra Hạnh Dung đã từng tập môn thể thao này một thời gian trước đây nhưng đã tạm ngưng lúc vào đại học. Bây giờ thấy tình cảnh Hoa Trâm như vậy nàng đem bạn vào để giới thiệu và dẫn dắt để cho Hoa Trâm làm quen với một môn thể thao và tìm niềm vui cũng như bạn bè mới tại đây.

Lúc đầu Hoa Trâm cũng nể bạn nên uể oải đi theo, nhưng từ từ quả nhiên nàng thấy thích và đi ngày càng đều, thậm chí tự đi ngay cả những khi không có Hạnh Dung. Đối với Hoa Trâm, đây là thời gian bổ ích để lấp đi những khoảng trống cô đơn trong tâm hồn khi ở nhà một mình, đó là những lúc mà nỗi ám ảnh thường trở về và hành hạ nàng khủng khiếp nhất.

Duy Khải lắng nghe câu chuyện của Hoa Trâm một cách chăm chú, để ý thấy nét mặt nàng thay đổi nhiều trạng thái từ đau khổ, đến căm phẫn, rồi tủi thân an phận. Đôi lúc quá xúc động Hoa Trâm phải ngưng lại dùng khăn giấy chậm nước mắt và lấy lại bình tĩnh. Duy Khải vốn là người giàu tình cảm nên cũng thấy xốn xang trong lòng. Chàng không thể ngờ một cô gái trẻ đang lứa tuổi thanh xuân đầy hoa mộng mà phải gánh chịu một số phận thật nghiệt ngã, mà nó có lẽ sẽ đi theo cả cuộc đời nàng như một vết thương không bao giờ lành hẳn.

Duy Khải nghe xong ngậm ngùi, giọng nhẹ nhàng đầy thông cảm:

-Tôi xin thành thật chia buồn với những khổ đau dằn vặt mà cô đã trải qua! Thật tình nó quá sức tưởng tượng đối với một cô gái trẻ như cô. Tôi rất hy vọng qua vài lớp tâm lý trị liệu cô có thể nguôi ngoai được phần nào. Tôi sẽ ráng hết khả năng. Xin cô yên tâm!

Từ hôm đó, Duy Khải bắt đầu sắp xếp những buổi tâm lý trị liệu hàng tuần cho Hoa Trâm, với hy vọng có thể giúp nàng hồi phục mà không cần phải sử dụng đến những loại thuốc an thần với nhiều khả năng gây ra phản ứng phụ khôn lường.