← Quay lại trang sách

Chương 13

Hôm nay sau buổi tập thể dục dụng cụ Hoa Trâm đang đi dọc hành lang trong câu lạc bộ suy nghĩ miên man, bỗng một trái banh của ai chơi văng đánh bộp vào mặt làm nàng tối tăm mặt mũi. Tệ hơn nữa, ly nước nàng đang cầm trên tay cũng bị hất văng đổ tung tóe ướt hết áo. Hoa Trâm vừa đau vừa bực mình lại ngượng ngập vì ướt áo, đang loay hoay định quay ra tìm chủ nhân trái banh để mắng vốn thì thấy một thanh niên trong trang phục thể thao bóng rổ chạy tới, rối rít nói:

-Thật xin lỗi cô quá! Tôi chơi bóng trong phòng tập này vô ý ném trái bóng trúng vào cô. Cô có sao không?

Hoa Trâm mím môi không đáp, tuy vẫn còn tức nhưng thái độ nhã nhặn của anh thanh niên làm nàng dịu bớt phần nào.

Người thanh niên lo lắng nhìn Hoa Trâm chăm chú, rồi như nhận ra áo nàng đã bị ướt sũng dính sát cả vào người và khuôn mặt ửng hồng vì ngượng của Hoa Trâm, chàng bối rối:

-Chết tôi làm ướt hết cô rồi! Cô… cô ngồi yên đây một chút nhé! Tôi có cách rồi, tôi sẽ trở lại ngay!

Nói vừa dứt lời chưa kịp cho Hoa Trâm trả lời anh ta chạy đâu mất tiêu. Chừng hai phút sau anh ta quay lại, tay cầm một chiếc áo thun thể thao nữ màu trắng mới tinh rất xinh, đưa cho Hoa Trâm rồi ân cần bảo:

-Cô vào phòng thay đồ thay áo mới này đi! Tôi sẽ ngồi đây giữ đồ cho cô.

Thì ra anh ta đã chạy tới tiệm bán y phục và dụng cụ thể thao ngay trong câu lạc bộ để mua cho Hoa Trâm, mà phải công nhận anh ta có tài quan sát giỏi, vì cái áo anh lựa nhìn rất vừa với nàng.

Hoa Trâm nhìn người thanh niên, thấy anh lớn hơn nàng cỡ bảy hoặc tám tuổi, chắc khoảng chừng ba mươi, mặt mày sáng sủa, ánh mắt rất chân tình. Không hiểu sao những gì anh ta nói như có sức ra lệnh, làm cho nàng riu ríu làm theo không phản kháng. Thấy vẻ nhanh nhẹn và thành tâm giúp đỡ của anh ta, ý định mắng vốn ban đầu của nàng tự nhiên bay mất. Hoa Trâm nhã nhặn đáp:

-Vậy cám ơn anh! Tôi sẽ trở lại liền.

Vài phút sau Hoa Trâm trở lại, thấy người thanh niên vẫn ngồi đó nhìn cô cười thân thiện. Nàng cũng gật đầu cười đáp lễ:

-Cám ơn anh cho mượn áo. Ngày mai nếu anh đi chơi thể thao giờ này, tôi sẽ giặt sạch sẽ đem gửi trả lại anh!

Người thanh niên khoa tay cười xởi lởi:

-Đâu cần làm vậy, coi như tôi đền cho cô nhé! Làm vậy tôi vẫn còn áy náy đó. Thành thật xin lỗi cô!

Hoa Trâm nhỏ nhẹ:

-Dạ không sao!

Người thanh nhiên nhìn Hoa Trâm, đưa tay ra giới thiệu:

-Tôi tên Hoàng, rất thường tới đây chơi bóng rổ. Xin lỗi cô tên gì nhỉ?

Hoa Trâm cũng đưa tay ra bắt:

-Dạ tôi là Trâm.

-Chắc cô mới đến tập ở đây phải không, vì trước giờ tôi chưa từng gặp?

Hoa Trâm gật đầu thật tình:

-Anh nói đúng! Tôi chỉ mới tập ở đây chừng vài tuần nay thôi.

Hoàng nhìn đồng hồ rồi mời mọc:

-Bây giờ còn rất sớm. Nếu cô không bận, tôi xin mời cô đi uống sinh tố ở ngay quán nước trước cổng câu lạc bộ.

Như một phản xạ, Hoa Trâm từ chối ngay:

-Dạ thôi cám ơn anh! Tôi phải về.

Hoàng nhăn mặt nài nỉ:

-Chỉ một chút thôi, là lòng thành của tôi xin cô đừng từ chối!

Hoa Trâm thoáng suy nghĩ. Về nhà thật sự nàng rất sợ phải đối diện với những ám ảnh hãi hùng kia, và người thanh niên tên Hoàng này nói năng lịch sự thật dễ mến. Nghĩ vậy nàng gật đầu nhận lời.

Kể từ hôm đó Hoa Trâm có thêm một người bạn mới là Hoàng. Ngày nào nàng đến tập xong cũng đều thấy chàng đứng đợi trước phòng tập để cùng về, và lần nào Hoàng cũng mời Hoa Trâm đi uống sinh tố giải khát, nhưng Hoa Trâm vì vừa ngại vừa muốn giữ eo nên đa số từ chối. Nàng cảm thấy Hoàng rất quan tâm quyến luyến mình, và theo linh cảm con gái, Hoa Trâm thấy lờ mờ một cái gì đó từ Hoàng hơn là mức bạn bè bình thường. Cả Hoa Trâm cũng vậy, hôm nào tập xong nàng hình như đã có thói quen nhìn ra để xem có Hoàng đang chờ ở đó không, và nếu có bữa nào không thấy Hoàng là Hoa Trâm chợt thấy thất vọng cùng một nỗi buồn mênh mông xa vắng.

Thời gian như vậy cứ bình lặng trôi tương đối êm ả đã vài tháng, và tình cảm của Hoàng dành cho Hoa Trâm cũng theo đó mà tăng dần lên, cho đến khi việc đi tới câu lạc bộ đối với chàng bây giờ chủ yếu chỉ là để được gặp và trò chuyện cùng Hoa Trâm, chứ việc chơi bóng rổ đã trở thành thứ yếu. Hễ ngày nào không có Hoa Trâm ở câu lạc bộ là chàng thấy hôm đó thật vô vị nhạt nhẽo. Hoàng cũng không hiểu tại sao ở Hoa Trâm chàng có được một cám giác thật êm đềm trong tâm hồn như một tri kỷ, một sự quyến luyến rất đặc biệt. Dù đã ba mươi tuổi và đã quen nhiều cô gái trước đây nhưng Hoàng chưa thật sự gặp ai đem lại cho chàng cảm xúc êm dịu này.

Nhưng có một điều Hoàng chẳng thể hiểu được, là tại sao Hoa Trâm đối với mình có cái gì đó lấp lửng không dứt khoát, khi thì rất trìu mến thân mật, khi thì lạnh lùng xa cách, còn khi thì xa vắng tư lự. Linh tính của Hoàng cho biết hình như nàng đang sống với những trạng thái đối lập trong nội tâm, mà chính xác cái đó là gì thì Hoàng không thể biết.

Cho đến một hôm thì Hoàng không đủ kiên nhẫn nữa, chàng quyết định sẽ bày tỏ cảm xúc của mình với Hoa Trâm để biết rõ câu trả lời của nàng, rồi sau đó ra sao thì ra. Chứ sống trong tình cảnh nửa vời bạn không hẳn bạn, người yêu không ra người yêu như thế này chàng khổ sở quá.

Sau buổi tập chàng gặp Hoa Trâm điềm đạm ngỏ lời mời:

-Tối thứ Bảy này anh mời Trâm đi ăn tối rồi đi chơi với anh. Trâm đồng ý nhé?

Hoa Trâm bỗng trở nên tư lự, đôi chân mày hơi nhíu lại, đang phân vân chưa trả lời thì Hoàng đã ân cần:

-Mong Trâm sẽ không từ chối lời mời chân thật của anh. Trâm đi nhé?

Hoa Trâm quay lại nhìn Hoàng gật đầu nhận lời:

-Dạ được, Trâm sẽ đi với anh.

Tối hôm đó đúng hẹn Hoàng lái xe tới đón Hoa Trâm tại nhà. Nhìn chiếc xe hơi thể thao đời mới sang trọng, Hoa Trâm đoán chắc Hoàng phải có gia thế rất khá giả. Trước đây nàng chưa từng hỏi nhiều về công việc cũng như gia cảnh của anh, vì Hoa Trâm không muốn, hay đúng hơn là không dám tìm hiểu nhiều. Sau biến cố đau thương đầu đời, nàng như con chim bị đạn chẳng còn chút can đảm để mở lòng đón nhận tình yêu. Hoa Trâm rất lo sợ một khi đã biết nhiều và nếu trót yêu Hoàng, lỡ khi anh biết được sự thật về nàng và từ chối mình, thì lúc đó sự tuyệt vọng khổ đau sẽ càng chất ngất.

Từ suy nghĩ đó, Hoa Trâm tự đè nén cảm xúc của mình không cho phép trái tim được yếu đuối trước sự mời gọi ngọt ngào của tình yêu. Cho nên thái độ của nàng mới có biểu hiện bất thường khi này khi nọ mà Hoàng đã quan sát được.

Những dày vò nội tâm này dĩ nhiên Hoàng không thể hiểu được, và vì vậy chàng muốn có một lần đối thoại thẳng thắn cởi mở để giải quyết những uẩn khúc trong lòng.

Hoàng đưa Hoa Trâm dùng buổi tối tại một nhà hàng rất sang trọng. Trong buổi ăn chàng chỉ nói những chuyện thời sự chung chung không đâu vào đâu. Sau đó họ đi xem ca nhạc ngoài trời rồi vào một quán nước rất hữu tình ngay cạnh bờ sông.

Hoàng gọi nước cho Hoa Trâm, mỉm cười nhìn nàng trìu mến nói:

-Trâm à, hai đứa mình chơi thân cũng mấy tháng rồi, và em chắc cũng đã hiểu tình cảm của anh đối với em như thế nào, cho nên hôm nay anh muốn nói…

Nhưng Hoa Trâm vội lên tiếng cắt ngang:

-Anh Hoàng, xin anh đừng bao giờ nói ra điều đó!…

Hoàng tròn mắt kinh ngạc:

-Tại sao vậy Trâm?

Giọng Hoa Trâm run run nghe như tiếng khóc:

-Vì em rất sợ…

Hoàng quá xúc động vói người tới nắm chặt bàn tay Hoa Trâm, giọng cứng rắn:

-Tại sao em phải sợ?… Trâm, em có biết anh yêu em nhiều lắm không? Có anh bên cạnh, em sẽ chẳng có gì để sợ nữa!

Hoa Trâm thở dài, giọng buồn bã:

-Chính vì điều đó mà em càng sợ…

Hoàng sững người nhìn Hoa Trâm không hiểu câu nói nghe có vẻ rất tối nghĩa đó. Anh đâu thể hiểu được tâm sự và cái khổ sở của nàng lúc này. Mà làm sao anh có thể hiểu được, khi người con gái trước mặt đang đối diện với tình yêu của anh, thì cũng là lúc nàng lo sợ nhất tình yêu đó sẽ vụt cánh bay đi phũ phàng!

Hoàng cúi xuống sát mặt nàng, hỏi thật nhẹ:

-Em có thể nói rõ hơn cho anh biết được không Trâm?

Hoa Trâm chớp mắt khẽ cúi đầu xuống tránh ánh mắt trực diện đang chờ đợi câu trả lời của Hoàng, đôi môi mím chặt. Giây lát im lặng trôi qua khá nặng nề. Bỗng Hoa Trâm ngước mắt lên nhìn Hoàng hỏi:

-Anh Hoàng, anh đã hiểu hết về em chưa mà nói ra điều đó?

Hoàng hơi chới với bởi câu hỏi này. Chẳng lẽ còn điều gì bí ẩn khủng khiếp lắm sao mà anh chưa rõ? Nhưng dù cái đó là gì đi nữa, tối nay Hoàng đã quyết định phải tìm ra đến nơi đến chốn. Và dù là gì đi nữa, mất Hoa Trâm là điều mà Hoàng không bao giờ có thể chấp nhận.

Nghĩ như vậy, Hoàng đáp giọng kiên quyết:

-Hiểu một người cho đủ thì bao nhiêu mới gọi là đủ? Đối với anh, anh đã hiểu em quá dư để yêu em rồi.

Hoa Trâm nhìn Hoàng, cười chua chát. Làm sao nàng có thể nói với anh cái điều mà chỉ cần nghĩ tới thôi đã làm nàng muốn nôn mửa vì kinh tởm và nát lòng vì đau đớn. Người đàn ông khi yêu có thể nói những lời ngọt ngào kiên quyết nhất, và có thể họ đang rất thật lòng, nhưng liệu sau khi đã biết thân thể người mình yêu đã từng bị hoen ố như nàng, họ có còn cái cảm xúc trân trọng nâng niu đó không, hay là một sự coi thường khinh khi, hay thương hại? Nghĩ tới đó Hoa Trâm chợt thấy tủi thân và mặc cảm cùng cực, không cách gì kềm chế nổi, hai hàng lệ rơi lả chả trên má.

Đau xót xa thay phận má hồng

Đời con gái lỡ còn gì không!

Đôi hàng mi thẳm sầu vương lệ

Tủi với tình quân, thẹn với lòng.

(thơ Hồi Kha)

Hoàng bối rối không hiểu lý do nào khiến Hoa Trâm bỗng dưng “ngập lụt” như vậy, anh nhanh nhẹn với tay rút tờ khăn giấy chậm nước mắt cho nàng, trái tim run rẩy mềm đi vì xúc động. Hoa Trâm đỡ lấy tờ khăn giấy, gượng cười nói khẽ:

-Cám ơn anh! Em không sao đâu!

Vài phút trôi qua trong im lặng. Gió từ mặt sông thổi vào phần phật nghe lành lạnh.

Hoa Trâm buông tiếng thở dài não nuột, tâm trạng ngổn ngang đau khổ, không nói thì không được mà nói thì lại không thể.

Nàng lắc nhẹ đầu chán ngán, nhìn Hoàng trầm giọng:

-Anh Hoàng, có một điều rất quan trọng anh cần phải biết trước khi quyết định nói lời yêu em, nhưng thật tình em không có đủ can đảm để bày tỏ với anh…

Hoa Trâm mở xách tay lấy ra một tấm danh thiếp và một tờ đơn nàng đã điền sẵn từ hồi nào, đưa cho Hoàng giải thích:

-Xin anh hãy nói chuyện với tư vấn riêng của em, tiến sĩ tâm lý trị liệu Phan Duy Khải, thì anh sẽ hiểu. Đây là danh thiếp của tiến sĩ Khải, còn đây là giấy ủy quyền cho phép anh ấy được nói với anh về trường hợp của em.

Có một thoáng ngạc nhiên hiện lên rất nhanh trên khuôn mặt của Hoàng, nhưng Hoa Trâm lúc đó đang cúi xuống kéo khóa xách tay nên không thấy. Hoàng cầm lấy những thứ Hoa Trâm đưa mà trong lòng phân vân đến cực độ. Kết cuộc là tối nay anh vẫn chưa thể biết ngọn ngành của vấn đề như lúc đầu dự tính.