Chương 14
Trân Châu xếp chiếc va li vô góc phòng rồi khoác chiếc áo choàng vào ngồi đợi ở phòng khách. Trong bộ tây phục gọn gàng, nhìn nàng thật tươi trẻ xinh xắn. Chỉ một chút nữa Duy Khải sẽ tới đưa nàng ra sân bay. Chuyến bay tới một thành phố biển ở miền trung chỉ mất khoảng hơn hai giờ bay cũng không đến nỗi mệt mỏi, nhưng đối với hai người thì chỉ một khoảng cách ngắn cũng như rất xa rồi.
Từ khi Duy Khải trở về, đôi bạn đã tâm nguyện không bao giờ xa nhau nữa. Chẳng ngờ Trân Châu được, hay “bị” tùy theo quan điểm, công ty nàng đề cử tham gia một chuyến công tác hai ngày với một số thành viên cao cấp trong công ty đi gặp một số đối tác làm ăn. Chuyến đi này quan trọng và cần thiết, vì công ty nàng đang có nhu cầu nâng cấp hệ thống máy móc thiết bị mới. Họ cần phải tiếp xúc những nhà sản xuất và nhà cung cấp máy móc thiết bị, với những hợp đồng khổng lồ có thể sẽ được ký kết.
Hôm Trân Châu nhận được thông báo về sự đề cử này, nàng rất băn khoăn lưỡng lự. Đi thì không muốn rồi, mà từ chối cũng chẳng tiện. Thật tình nàng không thích sôi nổi bươn chải để leo lên nấc thang danh vọng như một số đồng nghiệp khác. Điều đó đôi khi phải dính líu đến những chuyện ton hót cấp trên mà nàng không hề thích. Nhưng nhiều nhân vật chủ chốt trong công ty đã rất chú ý đến năng lực của Trân Châu và muốn đề cử nàng lên những chức vụ quan trọng hơn.
Cách đây ít lâu ông Phùng, vị tổng giám đốc công ty đã gặp riêng nàng tại văn phòng của ông, dò hỏi:
-Cô Trân Châu này, tôi đã nghe báo cáo về năng lực rất đặc biệt của cô. Cô có ý định lấy tiếp học vị tiến sĩ không?
Trân Châu khẽ nhướng mày, rồi điềm nhiên đáp lại bằng một câu hỏi:
-Cháu ấy à? Có cần thiết cho công việc của cháu không bác?
Vị giám đốc khoát tay:
-Hiện giờ thì không, nhưng chúng tôi nhìn vấn đề xa hơn như vậy. Với năng lực của cô, chúng tôi muốn cất nhắc cô đảm nhiệm vai trò lãnh đạo cao cấp của khoa sinh hóa ở công ty khi tiến sĩ Trịnh Thọ về hưu. Ông ấy đã lớn tuổi và ngỏ ý muốn về hưu vài năm tới.
Ông ngừng lại một chút để xem xét phản ứng của nàng. Trân Châu chăm chú lắng nghe, giọng từ tốn:
-Nhưng muốn vào vai trò đó, cháu cần có bằng tiến sĩ. Đúng không bác?
-Chính xác là như vậy!
Nàng lặng im một chút rồi phì cười, hỏi thăm dò bằng cách khôi hài:
-Trong thời gian trở lại đại học để lấy bằng tiến sĩ, lương bổng không còn, chẳng lẽ… cháu phải sống nhờ vào cha mẹ nữa sao bác?
Ông Phùng bật ra cười thành tiếng:
-Cô thông minh thật! Tất nhiên là không rồi. Công ty có chương trình hỗ trợ đặc biệt cho những công nhân hoặc chuyên viên xuất sắc để vừa làm vừa học nâng cao trình độ chuyên môn. Trong thời gian cô lấy bằng tiến sĩ, chúng tôi sẽ tài trợ lương bổng cho cô giống như đang làm việc bình thường. Cô không phải lo vấn đề đó!
Nàng cười nhẹ hỏi, vẫn rất nhã nhặn:
-Đổi lại cho sự ưu đãi đó, công ty có điều kiện gì ở cháu vậy bác?
-Chúng tôi muốn một hợp đồng cô làm việc cho chúng tôi ít nhất sáu năm trên cương vị lãnh đạo đó. Nếu vi phạm cô sẽ phải hoàn trả lại công ty chi phí tài trợ cho cô khi cô lấy bằng. Cô nghĩ sao?
Vừa được trả lương để lấy bằng cấp cao hơn, vừa được bảo đảm sáu năm làm sếp, đây là một lời đề nghị khá hấp dẫn mà nhiều người sẽ lập tức vồ lấy. Nhưng đối với Trân Châu, nàng muốn có thời gian suy xét và bàn tính với Duy Khải kỹ lưỡng để biết ý chàng trước khi trả lời, vì việc này liên quan tới tương lai của cả hai người.
Thế nên nàng chỉ ậm ừ:
-Dạ, cháu rất cám ơn hảo ý và sự cân nhắc của bác. Xin cho cháu vài ngày suy nghĩ rồi cháu sẽ thưa lại với bác nhé!
Ông Phùng gật đầu ra vẻ dễ dãi:
-Vâng, cô cứ từ từ suy nghĩ, nhưng tôi cũng xin nhắc nhở với cô là những cơ hội như thế này rất hiếm khi có lần thứ hai đấy!
Trở về văn phòng của mình, Trân Châu gọi điện ngay cho người yêu:
-Anh Khải, chiều về anh ghé nhà em được không? Có chuyện em cần bàn với anh một chút.
Giọng chàng sốt sắng:
-Được chứ Trân Châu, bất cứ lúc nào em cần anh sẽ ở bên em mà!
Hơn sáu giờ chiều Duy Khải đóng cửa văn phòng rồi đến gặp Trân Châu ngay theo như đã hẹn. Biết chàng còn cần về để nghỉ ngơi nữa sau một ngày làm việc dài, nàng vào vấn đề ngay:
-Sáng nay bác Phùng giám đốc đề nghị em trở lại lấy bằng tiến sĩ, để sau đó họ muốn em thay thế bác Trịnh Thọ làm trưởng ban sinh hóa của công ty. Họ vẫn trả lương trong thời gian lấy bằng, đổi lại sau đó phải làm cho họ sáu năm. Anh thấy sao hả anh Khải?
Chàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Từ hồi còn ở phổ thông em đã học rất giỏi lại thông minh, nên anh luôn tin nếu em học ngành gì cũng sẽ thành công mỹ mãn. Bây giờ họ tạo điều kiện cho em lấy tiếp bằng tiến sĩ, anh nghĩ em chắc chắn làm được. Vấn đề là em có muốn hay không thôi! Ý em thế nào?
Trân Châu mím môi suy nghĩ. Để hoàn tất bằng cấp đó nhanh nhất cũng phải mất ba năm nữa. Bây giờ nàng cũng đâu còn nhỏ tuổi, hai đứa đã bàn tính cưới nhau không bao xa. Nàng chẳng muốn vì đeo đuổi sự nghiệp và danh vọng mà tiếp tục trì hoãn hôn nhân nữa. Cuộc đời cần có sự cân bằng giữa tình yêu, hôn nhân, việc làm, và sự nghiệp. Nàng đã có học vị thạc sĩ và việc làm ổn định, trong công ty được quý mến tin cậy. Duy Khải cũng đã học xong và đã đi làm. Đối với nàng bây giờ, vun đắp cho tình yêu và tiến tới một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc quan trọng hơn là tiếp tục dấn thân cho sự nghiệp. Nàng cần gì nữa ngoài một mái ấm gia đình, một người chồng thương yêu mình hết lòng và sau này là những đứa con xinh xắn chứ!
Nghĩ vậy, nàng cười duyên hỏi ướm chàng:
-Nếu em theo học tiếp để mai mốt đảm nhận chức vụ đó cho công ty, việc hôn nhân của mình lại phải bị trì hoãn. Anh thấy như vậy có nên không?
-Em vẫn có thể trở lại trường lấy bằng, và mình vẫn có thể thành hôn vậy. Tại sao phải trì hoãn? - chàng góp ý.
Nàng lắc đầu phụng phịu:
-Thôi em hổng thích như vậy đâu. Nếu đã thành hôn thì em muốn làm một người vợ tốt của anh, được yêu thương chăm sóc cho anh. Mà như vậy làm sao có thể ngồi nghiên cứu suốt ngày trong phòng thí nghiệm được? Rồi sau khi xong, làm chức vụ đó em phải đi họp, đi công tác, đi hội nghị này hội nghị nọ, rất bận rộn. Em sẽ không còn thời gian cho gia đình nữa!
Nắm bàn tay nàng, chàng nhỏ nhẹ:
-Trân Châu, nếu em hỏi ý anh, thì em đã biết câu trả lời rồi. Tuy nhiên anh sẽ tôn trọng và ủng hộ bất cứ quyết định nào của em trong chuyện này.
Trân Châu nguýt chàng, dài giọng nũng nịu:
-Anh không nói làm sao người ta biết nè!
Chàng cười toe toét, khẳng định:
-Em chắc chắn biết!
-Em hổng biết - nàng phồng má cãi một cách nhí nhảnh.
Ôm nàng vào lòng, chàng thầm thì:
-Anh muốn người mình yêu luôn có mặt bên mình. Nói vậy hiểu rồi phải không?
Nàng lắc đầu bướng bỉnh trêu chọc chàng:
-Vẫn chưa hiểu, em chậm tiêu lắm!
Duy Khải véo nhẹ vào chóp mũi Trân Châu, mắng yêu:
-Cái mặt này lì và nghịch dễ sợ!
Hai đứa ôm nhau cười khúc khích. Họ đã hiểu lòng nhau.
Vậy là hôm sau Trân Châu vào gặp ông Phùng lịch sự nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị của ông và tiếp tục công việc bình thường của mình.
Thật ra, bàn với Duy Khải là cách Trân Châu thể hiện sự tôn trọng đối với chàng, là không tự ý quyết định những chuyện lớn khi đã xem nhau là bạn lòng. Chứ tự trong lòng nàng không có hứng thú giữ những chức vụ lãnh đạo. Bây giờ nàng chỉ muốn làm tốt công việc của mình, giữ quan hệ ôn hoà với các đồng nghiệp, đạt yêu cầu với cấp trên và không xích mích đụng chạm ai, sáng đi chiều về. Vậy là đủ rồi.
Đó chỉ là một ví dụ của những cất nhắc mà Trân Châu đã nhận được từ công ty, và nàng đã luôn nhã nhặn từ chối. Tất nhiên nàng thừa thông minh và nhạy bén để nhận ra không phải những cấp trên của nàng từ nhỏ đến lớn đều chú ý nâng đỡ nàng chỉ đơn thuần vì lý do năng lực, mà một phần lớn là vì cái ngoại hình quá xinh đẹp duyên dáng của nàng. Trân Châu nhận ra có một số đồng nghiệp có khả năng chuyên môn đâu thua gì mình, lại thâm niên hơn nhưng chẳng nhận được sự ưa ái từ cấp trên như vậy. Nàng không muốn nhận bất cứ sự nâng đỡ nào kiểu đó, vì nàng biết cái mà họ muốn trao đổi về mặt tình cảm thì nàng tuyệt đối không thể thương lượng.
Làm việc trong môi trường như vậy trong vài năm cũng nhiều khi làm cho Trân Châu mệt mỏi. Đôi khi chỉ muốn cam phận làm công việc bình thường như người khác mà cũng nào được để yên. Có chán không kia chứ!
Lúc Duy Khải du học trở về, ngay buổi tiệc tất niên năm đó tại công ty, Trân Châu lần đầu tiên đi dự và đưa chàng đi với mình. Như thường lệ buổi tiệc tất niên được công ty nàng tổ chức rất sang trọng linh đình tại nhà hàng của một khách sạn lớn trong thành phố. Đồ ăn thức uống xa xỉ dồi dào, có cả hát karaoke, phần khiêu vũ và tặng quà lúc cuối nữa. Hầu hết nhân viên trong công ty đều mong đợi và rất thích buổi tiệc cao cấp như vậy. Nhiều người còn đem cả gia đình đến luôn để chia vui.
Hôm đó Trân Châu xuất hiện rực rỡ trong bộ đầm dài màu hồng thẫm chấm gót viền kim tuyến bên cạnh Duy Khải, một người đàn ông điển trai hiền hòa xa lạ mà cả công ty chưa hề gặp qua. Cái kỳ lạ là chẳng cần trang điểm gì nàng vẫn đẹp mê hồn, mà theo tiếng nhận xét xầm xì của nhiều người trong buổi tiệc còn hơn cả những cô minh tinh điện ảnh hoặc người mẫu thời trang nữa. Và hơn nữa vì đây là lần đầu nàng đến dự, cả công ty lập tức bị thu hút bởi sự xuất hiện của nàng. Rất nhiều người tới bắt tay chào hỏi nồng nhiệt.
Chính Duy Khải cũng phải ngẩn ngơ vì Trân Châu tối nay quá đẹp, cái đẹp thanh thoát trong sáng như thiên thần mà càng nhìn lại càng lôi cuốn. Hầu hết đàn ông nơi đây đều có nhận xét như vậy, mà người ta có thể cảm nhận khi quan sát ánh mắt họ.
Hôm Duy Khải vừa trở về gặp lại Trân Châu trong quán nước gần công ty nàng, lúc nghe Trân Châu nói đang bị một số đàn ông già trẻ đeo đuổi, chàng cứ nghĩ nàng nói chơi cho vui. Nhưng sau đó chàng dần dần nhận ra đó đúng là sự thật, và chắc chỉ có thánh thần mới có thể vô tư dửng dưng trước chuyện đó. Tuy cũng không thích tiệc tùng đình đám gì, nhất là ở một chỗ toàn người xa lạ, chàng thấy thật cần thiết và rất sẵn lòng tháp tùng người yêu tới dự tiệc và ra mắt mọi người như đêm nay. Dù muốn dù không, đây cũng là một cơ hội tốt để chàng có thể hãnh diện xác nhận bông hoa đẹp quý này là của riêng mình.
Trân Châu lịch sự khéo léo đưa Duy Khải đi giới thiệu với bạn bè đồng nghiệp cũng như những vị cấp trên của nàng. Nàng nhã nhặn tươi cười chỉ vào Duy Khải chào vị tổng giám đốc:
-Chào bác Phùng. Đây là anh Duy Khải, hôn phu của cháu.
Tới một bàn khác gặp hai vị sếp trẻ hơn, nàng lại vui vẻ giới thiệu:
-Chào anh Bửu và anh Sáng. Đây là anh Duy Khải, hôn phu của tôi.
Hai người có một buổi tối vui vẻ, nhưng cái kết quả chính là đã đánh tiếng cho mấy quý ông lâu nay vẫn tìm cách theo đuổi nàng hãy biết điều và dừng lại.
Có lúc Trân Châu hỏi ý kiến Duy Khải về việc đổi sang một chỗ làm khác thì chàng bật cười nói đùa:
-Em có đổi đi đâu thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra nữa thôi! Chỉ trừ khi em nghỉ luôn ở nhà. Ai biểu em dễ thương đáng yêu quá làm chi!
Trân Châu cong môi lên dỗi:
-Em bị phiền như vậy, anh hổng thương mà còn ở đó trêu chọc người ta nữa!
Nàng nói lẫy vậy thôi chứ Duy Khải không thương nàng sao được. Chàng dịu dàng ôm nàng vào lòng, trở lại nghiêm túc hỏi:
-Trân Châu, khi mình thành hôn rồi, em có còn ý định làm toàn thời gian như bây giờ không?
Trân Châu liếc chàng, xoay mình ngúng nguẩy:
-Cái đó là tùy anh chứ sao lại hỏi em!
Duy Khải ngạc nhiên hỏi lại:
-Tùy anh? Sao lại tùy anh?
Trân Châu mỉm cười thẹn thùng đáp:
-Hông phải vậy sao? Tùy anh muốn mình sẽ có con hay không thì em mới tính chuyện việc làm được chứ.
Ra là vậy! Nàng luôn đem lại cho Duy Khải những bất ngờ dễ thương kiểu đó thì làm sao chàng không yêu chết bỏ được. Chàng nghĩ thầm trong bụng, chỉ cần nàng vô ý hé lộ cái duyên của mình ra một chút thì mấy ông trong chỗ làm cũng đủ xiêu vẹo rồi. Vậy mới khổ!
Duy Khải xúc động nắm bàn tay Trân Châu âu yếm bảo:
-Con cái là chuyện tất nhiên rồi!
Nói đoạn chàng nheo mắt nhìn nàng cười tinh nghịch:
-Chỉ ngại em sợ xấu người rồi không muốn sinh con cho anh thôi thì có!
Trân Châu cười hiền lành bàn tính:
-Nếu vậy thì em nghĩ vẫn sẽ làm bình thường để giúp anh về thu nhập. Chừng nào mình có con rồi thì có thể giảm làm lại để chăm sóc cho anh và con. Nhưng đó là ý em thôi. Anh thích thế nào thì em sẽ làm theo ý anh.
Trân Châu nói hợp lý và khéo léo dễ thương như vậy thì Duy Khải làm sao từ chối cho nổi. Chàng cũng đã có ý định giống như vậy nên rất vừa ý.
Từ ngày Duy Khải về nước, hai người luôn quyến luyến bên nhau như đôi chim uyên ương, một ngày không gặp là đã thấy thương nhớ chịu không nổi. Vì văn phòng Duy Khải cũng ở dưới phố chỉ cách công ty Trân Châu làm chừng một cây số, nên vào những giờ nghỉ trưa chàng sẽ tạm đóng cửa văn phòng xuống chỗ nàng rồi cùng ăn trưa bên nhau. Hoặc ngược lại có khi Trân Châu đem giỏ cơm hoặc mua thức ăn ở những tiệm ăn nằm đầy dẫy dọc con phố đem lên cùng ăn với Duy Khải. Điều này dần dần ai cũng thấy, và tình yêu thương săn sóc hai người dành cho nhau khiến bạn bè đồng nghiệp ai ai cũng thèm muốn ghen tị.
Cho nên bây giờ nghe công ty chọn nàng phải đi công tác xa để cáng đáng những công việc lớn của công ty như vậy, cả hai đều không hứng thú vui vẻ gì. Nhưng đây là công việc, và người ta cũng chưa đòi hỏi gì quá đáng nên thật khó mà từ chối. Cuối cùng Trân Châu buộc lòng phải đi một cách miễn cưỡng.
Trung tâm Hội Nghị Việt Quang được xây dựng trang nhã và hiện đại trên một vùng đất nằm gần bờ biển trong một khung cảnh đẹp đến ngẩn người. Một đại lộ thênh thang với bốn hàng cây cọ đều thẳng tắp chạy ngang trước cổng vào. Một bãi đậu xe rộng lúc nào cũng tấp nập, và kế bên là những khách sạn cao thấp rải rác. Nhìn từ những tầng cao của khách sạn có thể thấy toàn cảnh thành phố và mặt biển xanh biêng biếc đẹp vô cùng, bờ biển tràn ngập ánh nắng với vô số người du lịch tắm biển hoặc lướt sóng.
Trân Châu tới sảnh đợi của khách sạn Thượng Du Hotel để đăng ký lấy phòng. Đây là một trong những khách sạn sang trọng nhất tại đây mà công ty nàng đã đặt chỗ từ trước cho cả phái đoàn gồm bốn người. Theo lịch làm việc họ sẽ tiếp xúc với bốn nhà sản xuất và phân phối cả thảy. Đây là cơ hội mà những công ty này giới thiệu chào hàng các sản phẩm mới nhất, hấp dẫn nhất để hy vọng được những hãng tiêu thụ như tập đoàn Quang Đại ưng ý và ký hợp đồng mua. Nhiệm vụ của chuyến đi là chọn được mặt hàng mới, thích hợp nhất với giá cả hợp lý nhất.
Chiều nay Trân Châu và ba người kia trong phái đoàn sẽ tiếp xúc với nhà phân phối cuối cùng theo lịch làm việc. Ba cuộc họp trước đã diễn ra tương đối trôi chảy, nhưng tất nhiên mọi người muốn biết hết những mặt hàng đang được chào bán trước khi quyết định chọn lựa mặt hàng của hãng nào để ký hợp đồng mua.
Lúc nãy trong giờ ăn trưa ông Phùng gặp riêng Trân Châu nhận xét:
-Chuyến đi này tôi thấy cô làm việc rất tốt. Thảo nào cậu Bửu cứ khen và muốn kéo cô qua bên ban tiếp thị. Xem ra cô đúng là rất có năng khiếu trong lãnh vực này.
Bửu là người có năng lực và rất được tín nhiệm trong công ty. Anh hiện giữ chức giám đốc ban tiếp thị và đang theo đuổi Trân Châu lâu nay, nên nàng không lạ gì cái lý do anh ta muốn kéo nàng về chung ban để có điều kiện gần gũi tiếp xúc và tán tỉnh. Giờ nghe ông Phùng nói vậy nàng chỉ mỉm cười nhã nhặn nói tránh đi:
-Dạ, bác và anh Bửu có lòng tốt muốn cất nhắc cháu nên nói vậy, chứ cháu chuyên môn bên sinh hóa, không có đào tạo chính quy về tiếp thị thì làm sao làm tốt việc đó được bằng người ta!
Ông Phùng cười xòa:
-Cái quan trọng hơn nhiều thì cô đã có. Cô có ngoại hình, rất thông minh, lại ăn nói hoạt bát dễ gây cảm tình. Còn việc đào tạo thì dễ thôi, chúng tôi có thể giúp. Vấn đề là cô có thích bên tiếp thị hay không thôi.
Trân Châu lặng im nghĩ thầm. Làm bên tiếp thị cần đi đó đi đây nhiều, nên đối với những người thích bay nhảy thì họ sẽ thích. Còn như nàng sắp tính chuyện chồng con đến nơi, công việc đó không thích hợp. Vả lại, những chuyến đi công việc xa như vậy thế nào Bửu cũng tìm cách đi theo chung đụng nàng rất ngại nên tránh từ đầu là hơn.
Nghĩ vậy nàng khéo léo bày tỏ:
-Dạ cám ơn bác đã có lòng. Hiện giờ cháu đang rất vừa ý với công việc của mình. Khi nào cháu thấy cần giúp đỡ cháu sẽ thưa với bác.
Khi Trân Châu bước vào phòng họp, nàng thấy người đại diện của bên sản xuất phân phối là hai người đàn ông đang đứng cạnh một số mẫu mã sản phẩm đặt trên những chiếc bàn lớn. Một người tuổi khoảng trung niên đang khoanh tay nhìn thẳng phía trước, miệng cười vui vẻ như chào đón. Người còn lại khá cao, thân hình gọn gàng, mặc áo vest màu xanh hải quân đang cúi xuống sắp xếp những tập tài liệu quảng cáo trên bàn nên Trân Châu không thấy rõ mặt.
Nghe tiếng người đi vào phòng anh ta ngước lên để chào đón và chợt sững người bàng hoàng, nét bối rối kinh ngạc đến cùng cực hiện rõ trên gương mặt. Trân Châu cũng vô cùng bất ngờ khi thấy mặt người đó, vì anh ta không ai khác hơn chính là Bách Thương, người học cùng lớp năm cuối trung học với nàng xưa kia.
Ngày ấy khi cả hai còn khoác áo trắng học sinh dưới mái trường phổ thông, Trân Châu vì lý do gia đình phải chuyển trường và được xếp vào lớp A1 do Thương làm lớp trưởng, một chàng trai nổi bật học giỏi nhất lớp đầy kiêu hãnh lẫn ngạo mạn. Chỉ trong vòng vài tuần ngắn ngủi, nét xinh đẹp duyên dáng của Trân Châu đã hớp hồn chàng lớp trưởng đẹp trai học giỏi kia. Những cánh thơ tình học trò lãng mạn xinh xắn đã được Thương bí mật gửi đến cô bạn gái mới để bày tỏ chút tình đầu.
Tiếc thay cho Thương, Trân Châu đã không đáp lại. Chẳng những thế, cái thứ hạng nhất lớp mà Thương độc chiếm lâu nay có nguy cơ lọt vào tay Trân Châu trước sự ngỡ ngàng đầy thú vị của cả lớp. Vừa bị chối tình vừa bị lấn lướt trong sức học, Thương trở nên điên tiết. Lòng tự ái dâng cao như núi cộng với tính kiêu ngạo có sẵn, Thương biến yêu thành hận trong nháy mắt và đã dùng mưu kế trả thù vặt Trân Châu, bằng cách dời chỗ ngồi nàng qua gần bên Duy Khải, người mà lúc đó vẫn bị xem là hung thần của các nữ sinh vì tính khí thô kệch và rắn đanh của chàng, mượn tay chàng trừng phạt cô bạn gái xinh đẹp nhưng cũng rất bướng bỉnh kia.
Tuy muốn trừng phạt Trân Châu, Thương cũng đâu thể dễ dàng xóa bỏ cái hình dáng yêu kiều ấy trong tim. Nó cứ như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ chưa bao giờ tắt, mà chỉ cần một xúc tác rất nhỏ sẽ bùng cháy man dại thiêu rụi quả tim anh. Thương khát khao được nghe nàng nói, nhìn nàng cười. Thương hy vọng sau khi tiếp xúc với cái cộc cằn thô tháp của Duy Khải, Trân Châu sẽ nhận ra anh ga lăng và đáng yêu như thế nào, và lúc đó sẽ tìm cách trở lại chinh phục nàng. Nếu nhìn tờ giấy màu ngà riêng biệt thì nó không được trắng cho lắm, nhưng sau khi nhìn tờ giấy đen một lúc thì tờ giấy ngà bỗng trở nên rất trắng. Lập luận của Thương lúc đó là như thế. Mượn tay Duy Khải tìm hiểu được chút thông tin cá nhân nào đó về nàng lại càng tiện lợi.
Nhưng trớ trêu thay, Trân Châu không những chẳng bị Duy Khải hiếp đáp bắt nạt gì đáng kể, mà nàng còn biến đổi chàng hoàn toàn để thành một chàng trai dịu dàng, ga lăng và lãng mạn bằng chính tình bạn của mình. Rồi lặng lẽ theo ngày tháng, một tình yêu đẹp như một bài thơ và sáng như ánh trăng rằm đã nảy nở giữa Duy Khải và Trân Châu, trong sự căm hận đến điên cuồng của Thương. Anh không bao giờ ngờ mình lại vô hình trung trở thành ông mai của hai người trong một tình huống éo le như vậy.
Những điều Thương muốn tìm hiểu về Trân Châu khi ấy chẳng còn giá trị gì khi anh nhận ra mình đã thất bại trong việc lấy được trái tim nàng. Thôi cũng ráng qua gặp Duy Khải chất vấn hắn một lần để xem tìm được sơ sót gì khả dĩ phá rối chúng nó cho bõ ghét. Nghĩ là làm, Thương đã tìm gặp Duy Khải lúc chàng đang đóng chuồng bồ câu cho em gái, với một cuộc trò chuyện lừng khừng nhạt thếch vào một buổi chiều năm ấy.
Bây giờ gặp lại nhau tại đây trong một hoàn cảnh khác biệt sau nhiều năm xa cách mỗi người một con đường, thật là quá sức tưởng tượng. Bách Thương cố gắng trấn tỉnh để tiếp tục cuộc họp. Hình như bản tính ngạo nghễ kiêu căng cố hữu vẫn còn không thể cho phép anh lộ ra sự run rẩy mềm yếu nào. Với cương vị là kỹ sư thiết kế, Thương đóng vai trò cố vấn giải thích phần kỹ thuật chuyên môn của các loại máy nếu khách hàng có yêu cầu muốn biết.
Sau cuộc tiếp xúc giữa đại diện hai bên vừa kết thúc, lúc đó cũng khoảng xế chiều, Thương điềm tỉnh bước tới gần Trân Châu lịch sự nói:
-Chào Trân Châu, tôi có thể xin vài phút nói chuyện với Châu được không?
Câu nói tuy khẽ nhưng cũng đủ ông Phùng, vị giám đốc của Trân Châu đứng cạnh bên nghe thấy. Nghe cách xứng hô thân mật khác thường, ông nhíu mày ngạc nhiên nhìn sang.
Thương nhanh mắt nhận ra, liền xởi lởi giải thích:
-Cô Trân Châu đây là bạn học cũ của tôi, lâu lắm rồi mới gặp lại! Cho nên nhân lần hội ngộ hy hữu này tôi muốn thăm hỏi cô ấy một chút. Mong ông cho phép!
Ông Phùng ngẩng đầu “à” lên một tiếng rồi mỉm cười tế nhị bảo:
-Chúng tôi cũng có việc phải đi chút. Anh cứ tự nhiên!
Rồi ông quay sang nói khẽ với Trân Châu:
-Khi nào xong cô cứ tới phòng họp 1B. Chúng tôi sẽ đợi cô ở đó.
Nói xong ông lập tức cùng hai vị còn lại trong phái đoàn của công ty quay bước đi.
Bách Thương đưa tay làm cử chỉ mời, giọng niềm nở:
-Mời Trân Châu! Mình vào nhà ăn của trung tâm kế bên nói chuyện chút nhé!
Trân Châu từ nãy đến giờ không nói gì chỉ lắng nghe và quan sát tình hình. Nhận ra Thương hôm nay, một bầu trời ký ức tuổi học trò chợt tràn về khiến lòng nàng bồi hồi xao xuyến. Thời gian trôi mau thật, mới đó đã chín năm từ cái ngày nàng vào lớp 12A1 năm đó. Đúng là định mệnh đã xếp đặt, vì nàng cũng không bao giờ ngờ mình sẽ gặp một chàng trai mang tên Duy Khải nổi tiếng chai sạn thô tháp với phái nữ tại đây, để rồi sinh lòng cảm mến rồi yêu chàng. Một chàng trai tuy đã từng có tiếng cục súc như vậy, nhưng trong tình cảm thì thật ngây ngô khờ dại đến dễ thương lạ thường.
Trân Châu còn nhớ Duy Khải lúc ấy đã yêu mà vẫn không hề biết mình yêu, nhưng cung cách của chàng đã nói lên như vậy. Còn gì khác hơn là tình yêu khi nét mặt chàng đau buồn đến ngẩn ngơ tan nát khi nghe cô bạn của mình bị mai mối lấy chồng. Rồi cử chỉ đầy lo lắng ân cần khi thấy nàng đứng run rẩy dưới cơn mưa lạnh. Rồi tình nguyện vào bệnh viện chăm sóc em trai nàng khi bị bệnh để nàng được về nhà nghỉ. Và còn nhiều cái nhỏ nhặt khác nữa mà chỉ có Trân Châu cảm nhận được. Những sự chăm lo, săn sóc và hy sinh đó chỉ thể có được từ một trái tim đang yêu dành cho người mình yêu, chứ không thể cho một người bạn bình thường được.
Duy Khải ơi, xin cám ơn định mệnh đã cho em được xếp vào lớp A1 của anh ngày nào. Cũng xin cám ơn Bách Thương đã vì lòng hận thù của anh ta mà đổi em qua ngồi bên anh để anh “trừng trị” em. Nhờ đó mà chúng mình trở thành bạn bè, thân thiết, trân quý, rồi yêu nhau từ đó. Tình yêu hai đứa mình thật trong sáng và đẹp đẽ phải không anh? Mới xa nhau chưa tới hai ngày mà em đã nhớ anh đến quay quắt. Chắc lúc này anh cũng đang nhớ em phải không Duy Khải? Đừng vì vậy mà xao lãng rồi ảnh hưởng tới việc làm của anh, anh nhé? Nhưng nếu anh có lỡ xao lãng một chút vì nhớ em thì… thôi em hổng nói cho anh nghe đâu!
Trân Châu nhắm khẽ mắt thở nhẹ ra khi tưởng niệm dĩ vãng. Nàng thật hạnh phúc với những gì đang có hiện tại. Hôm qua vừa đến nơi nàng đã gọi ngay cho Duy Khải để chàng an tâm, và đến tối khi công việc của nàng đã hoàn tất về lại phòng khách sạn, chàng đã gọi ngay thăm hỏi nàng.
-Alô, Trân Châu đó hả em?
Trân Châu vui mừng nghe giọng nói thân quen của Duy Khải, nhí nhảnh đáp:
-Dạ, em đây! Anh hôm nay sao rồi nè?
-Công việc thì bình thường, nhưng tới buổi trưa không có em ăn cùng, anh ngồi chèo queo trong văn phòng ăn một mình. Nhớ em quá đi thôi Trân Châu ơi!
Giọng nàng thiết tha:
-Em cũng nhớ anh lắm!
Duy Khải liền tận dụng thời cơ vòi vĩnh:
-Vậy lúc về phải đền cho anh một cái hôn, em chịu không?
Trân Châu cười rúc rích:
-Dạ chịu! Mà anh nè, mai chừng mười giờ tối em nhờ anh đi đón giùm một người ở địa chỉ này được hông anh?
Giọng Duy Khải sốt sắng:
-Được chứ cưng! Đợi anh lấy cây viết cái đã!… Rồi em đọc địa chỉ đi!
Trân Châu đọc địa chỉ cho Duy Khải. Chàng tra vào bản đồ chỉ đường, rồi bỗng reo to kinh ngạc:
-Ủa, địa chỉ này là sân bay mà! Em muốn anh ra sân bay sao? Đón ai vậy?
Chàng nghe tiếng Trân Châu đang ráng nhịn cười trong điện thoại:
-Chỉ là một người bạn cũ của anh thôi mà.
Duy Khải càng hoang mang, hỏi dồn dập:
-Bạn của anh? Là ai, từ đâu tới mà anh không biết? Sao họ không nhờ thẳng anh mà lại nhờ em?
Giọng Trân Châu đầy vẻ bí mật nghịch ngợm:
-Thì cứ biết là em nhờ anh đi, được hông nè?
Giọng chàng băn khoăn riết róng:
-Tất nhiên là được! Nhưng em phải nói cho anh biết bạn nào của anh chứ?
Trân Châu cười khúc khích trong phôn:
-Thì cái người bạn mà anh đã từng chạy tới chạy lui để đón gần chỗ nhà thờ hồi trước đó!
Nàng nghe im lặng vài giây. Bên này Duy Khải nhíu mày suy nghĩ để tìm lại quá khứ. Hồi xưa lúc học chung với Trân Châu, Duy Khải biết nàng đi học nhạc về buổi chiều nên cố tìm để đón nàng mà nhiều lần đều không gặp. Cho tới một hôm mưa gió sau nhiều công sức tìm kiếm ở khúc đường gần nhà thờ, chàng đã tìm được nàng đang trú mưa dưới mái che của một tiệm may. Vậy thì chính là Trân Châu chứ còn người bạn nào?
Duy Khải ngờ ngợ hoang mang, rồi kinh ngạc reo lên:
-Trân Châu, em nói gì đây? Anh không hiểu!… là… là em hả?
Trân Châu không nhịn nổi nữa, cười ngặt nghẽo:
-Anh của em sau bao nhiêu năm vẫn khờ như vậy. Cưng gì đâu á!
Duy Khải vẫn còn kinh ngạc, chưa kịp nói gì thì nghe giọng Trân Châu nhỏ nhẹ:
-Là em chứ ai! Đùa với anh một chút đó.
Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chàng kêu lên:
-Ủa, sao em nói sáng ngày mốt em mới về?
Tiếng Trân Châu điềm đạm giải thích:
-Dạ, đúng là sáng mốt mới về. Nhưng đột xuất có vé máy bay tối mai về nên em đổi vé về sớm luôn. Tại… nhớ anh quá đó!
Duy Khải mừng rơn đáp:
-Vậy hả em? Vậy thì hay quá!
Trân Châu dài giọng nhõng nhẽo:
-Anh sẽ thưởng gì cho em vì đã ráng về sớm với anh nè?
Duy Khải tủm tỉm cười, nghịch ngợm:
-Tất nhiên là có rồi! Anh sẽ thưởng cho em một cái hôn thật dài!
Trân Châu ngúng nguẩy:
-Hứ, anh ăn gian quá! Muốn người ta đền bằng cách cho anh hôn, mà thưởng cho người ta cũng bằng cho anh hôn. Đàng nào anh cũng lời cả. Hổng thèm chơi với anh nữa!
Duy Khải lì lợm cười khùng khục trong máy:
-Rồi, không chịu thưởng bằng cách được anh hôn, vậy thì đổi lại phần thưởng sẽ là cho em được hôn anh. Chịu chưa nè?
Công nhận Duy Khải “ăn gian” thiệt! Mà cái ăn gian này đáng yêu quá làm sao Trân Châu nỡ làm khó chàng. Cả hai vui vẻ cười giòn tan trong âu yếm và hạnh phúc. Hai đứa cứ nói chuyện nghịch ngợm và đùa giỡn với nhau dễ thương như thế này thì ai mà chịu cho nổi!
Trân Châu chúm chím cười một mình khi nhớ lại tối qua họ đã trò chuyện vui như thế nào qua điện thoại. Chắc Duy Khải cũng sẽ rất bất ngờ khi biết Thương cũng có mặt tại đây. Nhưng không biết anh ta cần gặp nàng để làm gì nhỉ? Có gì để nói chăng, về chuyện công buôn bán làm ăn hay là chuyện riêng?
Bách Thương rất ga lăng kéo ghế mời Trân Châu ngồi rồi tươi cười hỏi:
-Thật tôi rất bất ngờ và mừng được gặp lại Châu hôm nay. Cũng trễ rồi, Châu dùng bữa tối luôn nhé?
Trân Châu thoáng xem xét người đối diện. Thương đã là một người đàn ông rất chững chạc nhưng vẫn tràn đầy nét trẻ trung. Mái tóc bây giờ để hơi dài chải với keo xịt tóc rất thời trang chứ không còn cắt cao như thời đi học. Áo quần tươm tất đúng nghi lễ và vai trò của anh ngày hôm nay. À, và hình như Thương có dùng nước hoa dành cho nam giới nữa. Phong cách thì đầy tự tin và lịch lãm đến khỏi chê.
Đối với Thương, cuộc tái ngộ đầy bất ngờ này cũng làm sống lại mãnh liệt những kỷ niệm xa xưa và một mối tình đơn phương đã âm ỉ trong tim cố chôn giấu. Thương cười thầm chua chát cho cái trẻ con nông nổi và những dại khờ bồng bột của mình ngày ấy mà bây giờ nghĩ lại anh thật hổ thẹn. Chín năm trời mới gặp lại Trân Châu, với bộ váy đen dài, áo sơ mi hồng đậm và chiếc vest nữ đen tiệp màu với váy, Thương thấy nàng càng đẹp quý phái, cộng với cái mặn mà chín chắn của sự trưởng thành làm cho nàng trông quyến rũ đến mê hồn. Nhưng sao bàn tay nàng vẫn chưa có nhẫn cưới? Nàng vẫn còn độc thân sao, và chuyện tình của nàng với Duy Khải ngày xưa ra sao rồi?
Hai người ngồi đối diện với những cảm xúc khác nhau trong hai cương vị khác nhau. Hai kỹ sư đều với bằng cấp thạc sĩ đại diện cho hai công ty đối tác, một bên mua, một bên bán. Hai người bạn học cũ nhưng chưa từng thực sự là bạn, một người xếp nhất, một người nhì lớp. Một người ngỏ lòng yêu và một người từ chối tình yêu. Một người mang hận ra tay trả thù, và một người chỉ chịu đựng lặng lẽ. Giờ đây họ lại gặp nhau trong nhà ăn sang trọng của Trung tâm Hội Nghị này.
Trân Châu mỉm cười nhẹ khước từ:
-Không cần thiết đâu Thương. Tôi không đói, hơn nữa cũng phải sắp đi họp với đoàn nên cũng đâu có nhiều thời giờ.
Thương nheo mắt nhếch miệng cười:
-Giờ này đoàn của Châu cũng phải dùng buổi tối mà. Chẳng lẽ Châu nỡ từ chối lời mời của người bạn cũ chăng?
-Cám ơn Thương, cho tôi xin ly nước cam được rồi! - Trân Châu đáp.
Thương gọi người phục vụ lấy nước cam cho Trân Châu và cho mình một chiếc bánh ngọt nhỏ. Xong anh hỏi, phong cách rất tự nhiên:
-Sao, lâu rồi không gặp Châu khỏe không? Công việc dễ chịu chứ?
-Cám ơn Thương tôi khỏe. Còn công việc thì đâu cũng vậy mà!
Thương nhướng mắt hỏi:
-Nghe cách nói hình như Châu không thích thú lắm với công việc của mình?
Trân Châu không đáp mà chỉ mỉm cười hỏi ngược lại:
-Vậy Thương chắc đang yêu thích công việc của mình lắm phải không?
Thương nhìn xuống miếng bánh, đưa tay bẻ một miếng rồi nhún vai đáp:
-Cũng có cái thích, cũng có cái không! Chẳng hạn cứ phải đi khắp nơi khi công ty cần như thế này là một điều tôi không thích lắm, nhưng hôm nay thì tôi lại rất biết ơn việc đó.
Trân Châu thừa thông minh để hiểu ý Thương muốn ám chỉ gì rồi, nhưng nàng vẫn làm như không biết hỏi lại:
-Lần này có gì đặc biệt hơn sao? Công ty của Thương ký được nhiều hợp đồng lắm hả?
Thương bật cười:
-Ký được nhiều hay không đối với cá nhân tôi chẳng quan trọng, vì tôi vẫn được chi trả giống nhau. Ý tôi nói về vấn đề khác, và tôi biết Châu hiểu tôi đang nói gì.
Trân Châu cũng phì cười đáp lại:
-Đi làm ăn buôn bán cho công ty, nếu không phải vì công việc thành công thì còn là gì nữa? Đừng nói là vì gặp lại tôi nhé, vì như vậy thì Thương ga lăng thái quá rồi đó!
Thương không trả lời mà trầm ngâm nói như đang độc thoại:
-Người ta nói quả không sai, cái gì đầu tiên cũng rất khó quên, nhất là tình đầu. Tôi chẳng có cái may mắn để thậm chí được gọi là một mối tình đầu, vì làm gì có hẹn hò yêu đương. Chỉ là một mối tình đơn phương, nhưng sao nó vẫn khó quên quá!
Trân Châu nhìn tư lự vào ly nước cam trên bàn, giọng xa vắng nhẹ nhàng:
-Không ngờ Thương lại lâu quên như vậy. Hồi xưa học bài nhớ lâu thì tốt, nhưng lại có những chuyện cần phải quên thì tốt hơn!
Thương ngước mặt lên nhìn vào mắt Trân Châu thật sâu lắng, giọng tha thiết:
-Châu có cách nào giúp tôi quên không? Vì đã chín năm rồi tôi vẫn chưa quên được!
Trân Châu lắc nhẹ đầu, dịu dàng nói:
-Xin lỗi tôi không biết cách nào! Chuyện này Thương phải tự giúp mình thôi.
Thương lại nhìn xuống mặt bàn, gật đầu rầu rầu đáp:
-Đành vậy thôi!… - lặng im một chút anh chợt cao giọng hỏi - … Cuộc sống Châu bây giờ sao rồi, đã lập gia đình chưa?
Trân Châu cười nhẹ bảo:
-Vẫn vậy! Chính thức thì vẫn còn độc thân, nhưng thực tế thì cũng như đã kết hôn!
Thương hỏi nhanh, giọng không giấu được nét đau đớn:
-Ai là người may mắn như vậy nhỉ?
Trân Châu nghiêng đầu, không trả lời mà chỉ gợi ý:
-Người đó cũng là bạn cũ của Thương mà, đâu phải ai xa lạ!
Thương ngồi thẳng lên, ngỡ ngàng:
-Là Duy Khải? Hai người quen nhau đến chín năm mà vẫn chưa thành hôn sao?
Trân Châu phì cười, điềm nhiên đáp:
-Đã yêu nhau rồi cả đời chờ đợi nhau vẫn được. Chín năm thì có gì!
Thương gục đầu xuống, giọng trầm buồn:
-Châu quả là một cô gái tuyệt vời! Ngày ấy nếu tôi không quá kiêu căng, nóng nảy và thấp kém thì chưa chắc tôi đã mất Châu trong cuộc đời như vậy!
Đành rằng đâu ai có thể thấy trước được tương lai, câu nói này của Thương không hẳn là hoàn toàn vô lý. Ngày ấy anh là một lớp trưởng đẹp trai học giỏi nổi danh cả trường, phải chi anh khéo léo kiên nhẫn hơn biết đâu đã làm rung động được trái tim vàng của cô bạn gái xinh đẹp dịu hiền kia. Nhưng tiếc thay, với chữ “nếu” người ta có thể tự lột da sống đời nữa kia mà!
Trân Châu nghiêm mặt, giọng điềm đạm chân thật:
-Cái gì mình chưa có thì không thể gọi là mất được. Thương nên nhìn vấn đề ở khía cạnh đó đi để khỏi phải nghĩ nhiều nữa!
Thương gục gặc đáp một cách chán nản:
-Chắc phải như vậy thôi! Châu,… tôi muốn xin lỗi tất cả những gì tôi đã làm trước đây, được không Châu?
Trân Châu mỉm cười độ lượng:
-Tôi quên những chuyện đó lâu rồi. Nếu không tôi đã không nói chuyện với Thương nãy giờ. Đúng không nào?
Rồi nàng khoác chiếc xắc tay vào, chuẩn bị như đứng lên:
-Trễ rồi! Tôi phải trở lại phòng họp gặp xếp của tôi. Cám ơn Thương đã mời ăn nhé.
Thương ngẩng đầu lên nhìn nàng nói nhanh:
-Tối nay Châu rảnh không, tôi có thể mời Châu đi dạo thành phố biển này một vòng được không?
Trân Châu nhìn vào mắt Thương, chân tình đáp:
-Đừng nên vậy Thương à! Sẽ chẳng có ích gì đâu! Thương nên quên những cái không nên nhớ của quá khứ và lo cho tương lai của mình. Hãy sống như một người đàn ông thực thụ rồi chắc chắn Thương sẽ gặp được một nửa xứng đáng của mình. Tôi đi nhé!
Rồi nàng đứng dậy dợm bước ra khỏi bàn. Bách Thương vẫn còn ngồi nói với theo:
-Châu sẽ còn đi với công ty chuyến sau không?
Trân Châu quay lại nhã nhặn trả lời:
-Sau đợt tân trang thiết bị lần này, chắc phải còn rất lâu công ty mới cần thay máy móc thiết bị nữa. Có lẽ lần sau tôi sẽ không còn trong đoàn đại diện công ty. Thôi tôi đi nhé! Chúc Thương may mắn!
Bách Thương ngồi chết lặng nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Trân Châu xa khuất, nghe nhói trong tim từng cơn. Đã chín năm trời mà anh chưa thể quên được nhân dáng đó, giọng nói đó. Giờ gặp lại một cách không mong đợi thật trớ trêu như thế này lại làm tim anh thêm một lần chảy máu, vết thẹo chưa kịp khô giờ đã lại rách ra, chẳng biết tới bao giờ mới lành!